Dạ Ô Nha vừa rồi khinh Mạnh Thiên Sở chỉ là một sư gia, cho rằng loại văn nhân này thường không động thô, hơn nữa sư gia không phải là huyện lão thái gia, không có quyền lực dùng hình. Thật không ngờ Mạnh Thiên Sở khác hình danh sư gia thường, không những là kẻ thụ quyền đặc biệt của Thái tri huyện, mà còn là lĩnh ban Đông hán ở Hàng châu ăn thịt người không nhả xương. Tuy Mạnh Thiên Sở từ trước giờ phản đối và chán ghét hình tấn bức cung, nhưng không hề đại biểu là hắn có thể dung nhịn người khác không lễ mạo trước mặt hắn và thậm chí uy hiếp hắn hay người khác. Dù sau thì khi hắn đến Minh triều, bíêt hình tấn bức cung là hợp pháp, cho nên nhập gia tùy tục, trong cơn thịnh nộ đã hạ lệnh động hình.
Tên Dạ Ô Nha này chính là một tên lưu manh trong thôn. Loại người này biết rất rõ đạo lý "hảo hán bất cật nhãn tiền khuy"(hảo hán không sợ chịu cái nhục, cái khổ trước mắt), sau khi bị một trận đòn nên thân này, lập tức đấu dịu ngay, cố gắng mở con mắt đã bị đánh bầm tím, quỳ xuống gật đầu lia lịa, hai cái môi xưng vều cố mấp máy phều phào: "Không dám nữa, tiểu nhân... tiểu nhân không dám nữa."
"Ta cảnh cáo ngươi, cho dù Hải lão Yên có bị đau đầu sứt trán gì, bổn sư gia sẽ nhận định là ngươi làm, sẽ thu thập thẳng tay ngươi! Do đó khuyên ngươi mỗi ngày đốt nhang cầu nguyện cho Hải Lão Yên không bệnh không tai sống lâu trăm tuổi đi!"
'Dạ dạ, tiểu nhân không dám nữa!"
"Vậy được, vẫn là câu hỏi khi nãy, các ngươi ăn thịt uống rượu khi nào? Kết thúc khi nào?"
"Khi trời sắp tối chúng tôi bắt đầu ăn, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm cho tới canh ba mới tan."
"Ta nói cho ngươi biết, các ngươi làm cái gì ta cũng biết rõ, do đó ta chỉ hỏi một lần, nếu như ngươi còn muốn nếm mùi khổ sở, có thể ẩn giấu không nói, hoặc là cố ý biên tạo chuyện bậy."
"Không dám, tiểu nhân... tiểu nhân nhất định như thật mà nói."
"Ừ, ta hỏi ngươi, tối qua ngươi hay là Hoàng Sư Hổ chụp vai Tư đầu ghẻ lắc mạnh?" Mạnh Thiên Sở ánh mắt như điện, nhìn trừng Dạ Ô Nha.
Dạ Ô Nha rúng động thân hình, mắt lộ ra thần sắc cực kỳ kinh hãi. Y vốn cho rằng Mạnh Thiên Sở nói cái gì cũng biết chẳng qua là để dọa y chơi, để từ đó dụ y khai, không ngờ Mạnh Thiên Sở quả là biết thật, hơn nữa còn biết rõ ràng phi thường. Y đương nhiên không biết là Mạnh Thiên Sở từ kết quả giải phẩu thi thể chuẩn xác đoán ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Thi thể không biết nói láo, thi thể bị thương hại ra sao sẽ lưu lại dấu vết như vậy, và Mạnh Thiên Sở căn cứ vào các dấu vết này suy nguợc lại thương hại được tiến hành thế nào. Do nắm bắt dấu vết chuẩn xác, nên kết quả suy luận ra đương nhiên không cách sự thật bao nhiêu.
Phản ứng của Dạ Ô Nha bị Mạnh Thiên Sở nhạy bén nắm bắt được, lòng càng khẳng định sự suy đoán của mình hơn, cho nên lạnh lùng nói: "Ngươi nghe rõ lời ta hỏi chưa?"
"Nghe... nghe rõ rồi." Dạ Ô Nha gãy răng cửa hết, nói chuyện lọt gió, miệng lại đầy máu và nước bọt. Câu hỏi chuẩn xác của Mạnh Thiên Sở đã hoàn toàn bẻ gãy phòng tuyến tâm lý của y. Y cho rằng Mạnh Thiên Sở cái gì cũng biết hết rồi, hỏi y chẳng qua là làm cho rõ lấy khẩu cung mà thôi. Để tỏ rõ có thái độ hợp tác tốt, từ đó được xử nhẹ, y vội run rẫy đáp: "Là... là Hoàng Sư Hổ..."
"Ngươi đem chuyện kinh qua kể lại một lượt. Ta cảnh cáo ngươi, ta muốn đem khẩu cung của ngươi đối chiếu với Hoàng Sư Hổ. Nếu như phát hiện ngươi nói lời giả, ngươi chắc biết hậu quả rồi đó."
"Hoàng... Hoàng Sư Hổ bị bắt rồi sao?" Dạ Ô Nha đối với đáp án này đã khẳng định một nửa, nếu như không phải Hoàng Sư Hổ bị bắt rồi, sư gia này không thể chuẩn xác hiểu được chuyện gì đã xảy ra tối qua như vậy được.
"Hiện giờ là ngươi trả lời câu hỏi của ta, chứ không phải là lúc ngươi hỏi." Mạnh Thiên Sở khéo léo tránh vấn đề này.
Dạ Ô Nha vội gật đầu: "Vâng, tối hôm qua vốn đang uống rượu vui vẻ, nhưng Tư đầu ghẻ cứ đụng chạm tới chuyện xúi quẩy của Hoàng lão đại. Hoàng lão đại rất không vui..."
"Xúi quẩy gì?"
Dạ Ô Nha do dự một chút, Mạnh Thiên Sở đương nhiên không cấp cho y thời gian cân nhắc lợi hại, gõ lên đầu y một cái: "Nói mau! Suy nghĩ cái gì? Muốn biên lời nói dối hả?"
"Dạ dạ! Không dám..., tiểu nhân không dám..." Dạ Ô Nha hoảng hốt vừa gật đầu vừa lắc đầu, cố sức nuốt máu trong miệng xuống dưới, nói: "Vốn đã nói rõ là ba chúng tôi bỏ tiền mua con vợ Lâm Nhược Phàm của Hải Trụ Tử, chơi chán rồi bán vào thanh lâu kiếm chút tiền, nhưng Lại đầu tứ cứ đòi Hoàng lão đại đem Lâm Nhược Phàm cho hắn làm vợ, nhưng lại không có tiền chuộc thân cho ả..."
Mạnh Thiên Sở rúng động tâm thần, chuyện này có liên quan đến Lâm Nhược Phàm? Hắn trầm giọng: "Là chuyện thế nào? Cái gì mà mua Lâm Nhược Phàm? Lâm Nhược Phàm không phải là vợ của Hải Trụ Tử sao?"
Nếu như đã có sự mở đầu, Dạ Ô Nha tiếp tục khai ra hết: "Thì là như vầy, Hải Trụ Tử thích đánh bạc, nợ ngập đầu, chủ yếu là nợ ba chúng tôi, trong đó phần lớn là nợ Hoàng lão đại. Ba chúng tôi tìm hắn đòi nợ, đánh hắn thế nào cũng không có tiền, Hoàng lão đại định phế hắn luôn. Hắn cuối cùng nói trở về bán vợ vào thanh lâu, kiếm tiền trả cho chúng tôi. Kỳ thật những thứ này là bẫy của Hoàng lão đại, chờ cho hắn nói câu này. Hoàng lão đại trước đây đã thấy vợ của hắn, rất thích, do đó quyết định chủ ý rồi. Hoàng lão đại và chúng tôi dụ Hải Trụ Tử đi đánh bạc, chờ hắn thua thì cho hắn mượn tiền, Hải Trụ Tử bấy giờ mới nợ nhiều như vậy. Nghe Hải Trụ Tử nói vậy, Hoàng lão đại liền đáp ứng ngay, nói hắn để cho vợ đi ngủ với ba chúng tôi mỗi người một tháng, coi như gán một nửa nợ, sau đó bán vào thanh lâu lấy tiền trả nợ..."
Mạnh Thiên Sở tức giận cùng cực, tát vào mặt hắn một cái cực mạnh: "Mẹ các ngươi... đúng là một lũ súc sinh!"
Cái bạt tay này Mạnh Thiên Sở dùng sức rất mạnh, khiến Dạ Ô Nha té lộn nhào, miệng ọc máu kèm theo đó là hai cái rằng, lổ tai trái cũng ứa tí máu, xem ra là màng nhĩ cũng thụ thương rồi. Cú đánh này khiến đầu Dạ Ô Nha kêu ong ong, mắt nổi đôm đốm, rúc dưới đất co giật liên hồi.
Mạnh Thiên Sở không sùng bạo lực, vừa rồi nhất thời tức quá mà thôi. Sau khi đánh xong, hắn bình tĩnh lại, khoanh tay chờ Dạ Ô Nha lấy lại khí, lạnh lùng nói: "Ngươi khai tiếp đi!"
Dạ Ô Nha ói ra mấy bụm máu, cơn choáng từ từ giảm bớt, biết là vị sư gia trước mắt này chọc không được, vội run rẫy nói tiếp: "Hải Trụ Tử đồng ý rồi, viết văn kêế bán vợ cho chúng tôi. Nhưng đến ngày thứ hai hắn tìm đến nói với chúng tôi rằng vợ hắn thà chết chứ không chịu, bảo chúng tôi chờ hai ngày để hắn từ từ khuyên vợ. Hoàng lão đại lại đánh cho hắn một trận, chỉ cho hắn thời gian ba ngày. Không ngờ đến ngày thứ hai thì Hải Trụ Tử đã chết ở ao làng rồi."
Mạnh Thiên Sở động tâm, sao lại tấu xảo như vậy? Chẳng lẽ cái chết của Hải Trụ Tử có nghi vấn mà hắn không phát hiện ra? Mạnh Thiên Sở suy gẫm lại kỹ tình huống khám tra hiện trường Hải Trụ Tử chết, nhưng không phát hiện chỗ nào không ổn.
Nhưng mà, tên Tư đầu ghẻ này khi kiểm tra ngoài thân cũng không phát hiện manh mối gì, sau khi giải phẩu thi thể mới phát hiện tổn hại dạng vung roi ở dưới cổ. Hải Trụ Tử này liệu có tồn tại tổn thương ngầm rất ẩn mật hay không? Hắn không tiến hành giải phẩu thi thể Hải Trụ Tử, do đó không thể xác định.
Loại sự tình này suy gẫm không thì không thể xác định rõ được, nhưng hiện tại hắn không rãnh để giải quyết, chỉ có thể chờ sau này rồi tính, hiện giờ giải quyết án của Tư đầu ghẻ trước.
Mạnh Thiên Sở hỏi tiếp: "Ngươi tiếp đi, tên Lại đầu tứ này làm sao đắc tội Hoàng lão đại của các ngươi?"
"Tối qua ba chúng tôi uống rượu ở nhà tôi, thương lượng xem coi chuyện đó phải làm sao, quyết định sáng mai chờ quan tài của Hải Trụ Tử được đưa lên núi hạ táng xong, chúng tôi cầm văn khế bán vợ của Hải Trụ Tử đi tìm Hải Đại Sơn bảo lão đưa con dâu cho chúng tôi. Nói xong chuyện này, chúng tôi uống rượu tiếp, mọi người cứ nghĩ sẽ được ngũ với con ả như hoa như ngọc..." Dạ Ô Nha phát hiện Mạnh Thiên Sở nghe lời này sầm mặt định động thủ nữa, vội im miệng nói tiếp, "Do đó ba chúng tôi rất cao hứng, uống khá nhiều. Lại đầu tứ bắt đầu nói hắn chưa có vợ, có thể chờ chúng tôi mỗi người ngủ với Lâm Nhược Phàm một tháng xong rồi, cho hắn làm vợ luôn."
"Các ngươi mẹ...." Mạnh Thiên Sở lại sục sôi lửa giận, vung quyền lên định động thủ, nhưng mà lần này còn vẫn giữ được lý trí, quyền chỉ vung lên hư không, cuối cùng vẫn khắc chế được, tức giận quát: "... tiếp tục khai!"
Dạ Ô Nha đã sợ đến nổi ôm đầu nhắm mắt chờ một loạt quyền cước trút xuống người. Khi nghe Mạnh Thiên Sở nói vậy, mới biết tạm thời tránh được một trận, vội khai tiếp: "Hoàng lão đại nói chỉ cần Lại đầu tứ bỏ tiền ra trả, bán cho thanh lâu hay cho hắn cũng vậy. Nhưng Lại đầu tứ làm gì có nhiều tiền. Hắn uống nhiều nên gan cũng lớn lên, xem ra cũng quá mê mệt vẻ đẹp của Lâm Nhược Phàm, nên nói chỉ cần Hoàng lão đại đồng ý cấp vợ của Hải Trụ Tử cho hắn làm vợ, tiền chuộc thân nhất định sẽ từ từ trả, còn hứa là sau này mỗi tháng có thể cho Hoàng lão đại ngủ với con vợ này ba lần. Thấy Hoàng lão đại không đồng ý, Lại đầu tứ quáng lên, uy hiếp Hoàng lão đại nếu như không đáp ứng, hắn sẽ đem chuyện xấu mà Hoàng lão đại làm trước giờ đi tố cáo hết lên nha môn."
Mạnh Thiên Sở giận quá hóa cười: "Đám súc sinh các ngươi chết cả ổ mới là hay nhất!"
Dạ Ô Nha dạ dạ liên hồi, lén nhìn mặt mày sậm sì của Mạnh Thiên Sở, vội vã nói tiếp: "Hoàng lão đại chưa từng bị người nào uy hiếp như vậy, vô cùng tức giận, nhìn gườm gườm Lại đầu tứ bảo hắn nói lại lần nữa. Lại đầu tứ có thể là uống quá nhiều, lại bị vợ của Hải Trụ Tử mê muội cả đầu óc, nên quyết liệt to tiếng nói lại lần nữa. Hoàng lão đại cũng là nễ mặt huynh đệ, không muốn quá phần, nên không đánh hán, chỉ chụp giữ vai hắn lắc một hồi, hỏi hắn có phải là mù mắt rồi không mà không biết đang nói chuyện với ai. Sau một loạt cú lắc này, Lại đầu từ gục xuống đất bất động, hai chúng tôi cho rằng hắn sợ quá giả chết, không thèm quản hắn, tiếp tục uống rượu. Qua một lúc, thấy hắn vẫn bất động, tôi đến gọi hắn dậy, mới phát hiện hắn đã tắt thở rồi."
"Ngươi có lắc Lại đầu tứ không?"
"Không có! Thật mà, tôi không nói dối, lúc đó Lại đầu tứ đâu phải chỉa mũi dùi vào tôi, nhân vì Hải Trụ Tử chủ yếu thiếu tiền của Hoàng Sư Hổ, thiếu của tôi và Lại đầu tứ rất ít, bán Lâm Nhược Phàm vào thanh lâu hay cho Lại đầu tứ làm vợ đều không ảnh hưởng gì tới tôi nhiều. Do đó, tôi không thể vì chuyện này mà tức giận. Hơn nữa, tôi và Lại đầu tứ ở cùng một thôn, từ nhỏ cùng lớn lên, mới quen Hoàng Sư Hổ từ hai năm trước, không thể nào lắc lư quá mạng như vậy..."
"Lắc quá mạng? Ngươi nói Hoàng Sư Hổ lắc lư Lại đầu tứ quá mạnh?"
"Đúng a, Hoàng Sư Hổ vừa cao lớn vừa to khỏe như con trâu, sức mạnh kinh người, bình thường chỉ cần bóp chúng tôi một cái là xương đã kêu răng rắc muốn gãy ra luôn."
Mạnh Thiên Sở nhíu mày, lòng có chút lo lắng cho huynh đệ phái đi liệu có đối phó nổi với đại hán đó không, nhưng hỏi tiếp: "Ngươi nói tiếp đi, sau đó làm sao bỏ thây đi?"
"Tôi phát hiện Lại đầu tứ chết rồi, Hoàng Sư hổ hơi khẩn trương. Hai chúng tôi thương lượng một hồi, quyết định đem bỏ Hải Trụ Tử ở ao nước đó, chờ phát hiện thi thể rồi, sẽ phát tán tin đồng là ao nước đó có quỷ, hại chết Lại đầu tứ. Sau đó hai chúng tôi dùng bao bọc thi thể, do hoàng sư hổ vác đi nhân trời đêm lén đưa đến ao, mở bao ra bỏ thi thể xuống dưới, sau đó chia tay về nhà. Buổi sáng nay thi thể bị Lưu đại thẩm phát hiện xong, tôi lập tức nói ao nước đó có quỷ, mọi người đều tin ngay, sự tình là như vậy."
Mạnh Thiên Sở ra lệnh đem Dạ Ô Nha trói lại, gọi hai bộ khoái và dân tráng đưa đi giam lại canh giữ, sau đó mang Mộ Dung Huýnh Tuyết và hộ vệ Chu Hạo, bộ đầu Vương Dịch cùng các bộ khoái và dân tráng đưa đi nhanh qua thôn bên cạnh, xem coi tình huống bắt Hoàng Sư Hổ thế nào.
Từ lời của Dạ Ô Nha, xem ra tên Hoàng Sư Hổ này không dễ đối phó, cũng không biết bộ khoái phái đi có bị gì không.
Cả đoàn người họ đi vội đến Lâm thôn, vừa đến cửa thôn đã thấy các thôn dân đua nhau chạy ra ngoài thôn. Mạnh Thiên Sở ngăn một thôn dân lại làm rõ thân phận, hỏi nguyên nhân, thôn dân vội đáp: "Hoàng Sư Hổ trong thôn đánh nhau vơi bộ khoái và dân tráng, đã làm bị thương mấy người rồi..." Chưa nói xong, đã bị người bên cạnh kéo chạy đi.
Mạnh Thiên Sở cùng mọi người vội vã tiến vào thôn, gặp ngay hai bộ khoái tay cầm đơn đao đỡ một bộ khoái khác vừa đi vừa khẩn trương quay đầu lại nhìn. Bộ khoái được dìu đi đùi chảy đầy máu, xem ra thụ thương không nhẹ. Thấy bọn Mạnh Thiên Sở, bọn họ đều mừng rỡ lớn tíêng gọi.
Vương Dịch vội đến hỏi sự tình, một bộ khoái tức giận kể: "Mẹ nó, tên Hoàng Sư Hổ này lợi hại thật, hơn chục huynh đệ chúng tôi vây quanh nhà định bắt hắn, nhưng bị hắn đánh ngã mấy người, còn cướp một con đao chạy. Sau đó hắn còn ở trong thôn chơi trò trốn tìm với chúng tôi, đánh lén làm bị thương hết mấy huynh đệ."
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Hoàng Sư Hổ hiện giờ ở đâu?"
"Chúng tôi cũng không biết, sau khi mấy huynh đệ đều bị thương, mọi người tụ hợp lại bảo hộ nhau, sợ đơn độc bị hắn đánh hại, cho nên không biết hắn hiện giờ ở đâu nữa."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT