Sau khi kiểm tra thi thể, phán đoán thời gian tử vong đại khái nửa thời thần, phù hợp với lời Chương Dật Lôi nói, xem ra là đi ra đại tiện thì bị tập kích mà chết.

Đặc trưng cái chết của Từ Tiểu Bân rất giống với Phương Lãng, thủ pháp gây án, bộ vị tập kích đều giống nhau, chứng minh có khả năng là do đồng một hung thủ gây án.

Mạnh Thiên Sở tử tế quan sát tình huống xung quanh thi thể. Doanh tại lâm thời của các phiên tử nằm ở chỗ tuơng đối bằng phẳng giữa sườn đồi. Từ Tiểu Bân đi đại tiện ở hướng phía dưới, độ nghiên có hơi dốc, cự li so với doanh trại tạm thời chỉ cách mấy chục bước, từ xa có thể thấy được.

Điều quan trọng nữa đó là, người chết bị hại vào lúc tranh tối tranh sáng trời vừa hừng đông, có thể nói là đưa tay ra trước mặt không thấy ngón. Trong tình huống này, người chết đương nhiên rất khó phát hiện hung thủ mai phục ở gần, và cũng không cảnh giác. Trong khi đó điểm trí mệnh là vết thương ở đầu gây liệt não, trong tình huống này nạn nhân chết tức thì, căn bản không có cách gì hô cứu. Hung thủ gây án rồi có thể ung dung bỏ đi.

Hung thủ lợi dụng hắc ám để ám sát Từ Tiểu Bân. Điều đáng tiếc chính là do nạn nhân chết trong lùm bụi ở gần doanh trại lâm thời, hơn nữa khu này được mọi người xác định trước là dùng để đi vệ sinh, cho nên ai ai cũng đều đến đây. Trong khi đó mấy ngày nay không có mưa, nắng liên tiếp mấy ngày khiến đất sình đã khô, không có dấu chân nào lưu lại.

Nhưng Mạnh Thiên Sở không chịu thôi, hắn tiến hành tìm kiếm kỹ từng chút một chung quanh tử thi, chẳng phát hiện được gì. Hắn nhất mực tìm kiếm đến một ao nhỏ cạnh đó, chợt dừng lại, ngồi xuống quan sát. Đây là một vũng nước đọng hình thành từ trận mưa dữ dội mấy ngày trước, đại khái chỉ bằng cái chậu rửa chân, nước hơi đục.

Mạnh Thiên Sở quan sát tình huống từng chút quanh vũng nước này, đột nhiên ánh mắt hắn dừng lại - bên vũng nước có một dấu chân tàn khuyết! Tuy chỉ có một bộ phận nhỏ ở bàn chân trước, theo lý thường không cách gì tiến hành so sánh, nhưng dấu chân tàn khuyết đó khiến Mạnh Thiên Sở bất giác lộ nụ cười lạnh trên khóe miệng.

Hiện giờ khám sát đã hoàn tất, Mạnh Thiên Sở ra lệnh cho khiêng thi thể Từ Tiểu Bân đi chôn.

Một loạt hai phiên tử bị giết, mọi người mới cảm thấy nụ cười gằn của tử thần đang lởn vởn đâu đây.

Sau khi mai táng thi thể Từ Tiểu Bân xong, mọi người ngồi ở doanh trại lâm thời thương thảo đối sách.

Mạnh Thiên Sở cho mọi người lần lượt phát biểu ý kiến của riêng mình.

Những người này ngoại trừ thuyền lão đại đều là kẻ lão luyện về nghề trinh sát. Nhưng đối với vụ hung sát quỷ dị này, họ đều không biết làm sao cho phải, nhất thời đều im lìm hẳn đi.

Vu Hân Long nói: "Ai hạ độc thủ như vậy chứ? Mau khai ra đi. Nếu không, một khi bị lôi đầu ra ánh sáng, Vu mỗ nhất định băm vằm ngươi thành vạn đoạn!'

Thái Thanh Xung hoảng hốt cười cầu tài: "Vu dịch trưởng, hung thủ không phải là tôi a. Tôi ngủ suốt."

"Tôi cũng vậy!" Vương Kim Hoa cười hề hề nói, "Nửa đêm trước tôi và Tiếu dịch trưởng cùng canh gác, nửa đêm sau tôi ngủ vùi, cho đến khi bị mọi người gọi tỉnh."

Mục quang của Vu Hân Long lấp lánh nhìn Tô Vân: "Ngươi cũng ngủ à? Lúc canh gác thì ngươi làm gì?"

Tô Văn rất khẩn trương: "Tôi... tôi nhất mực án chiếu theo sự an bài của đại nhân ngài, phụ trách cảnh giới ở phía tây. Tôi nhất mực phục trên cây quan sát bốn phía, chẳng rời khỏi đó chút nào, cho đến khi nghe mọi người hô xảy ra chuyện, tôi mới leo xuống cây."

"Ai có thể chứng minh?"

"Cái này... tôi canh gác một mình, bọn họ đều ngủ, ai có thể chứng minh được a. Dịch trưởng, ngài hỏi vậy chẳng phải là làm khó tôi sao?"

Tiếu Chấn Bằng cười lạnh: "Vu dịch trưởng, duờng như ông cũng trực gác từ nửa đêm. Nghe lời ông vậy dường như đã tự có chứng minh cho riêng mình rồi a?"

Tô Văn và Thái Thanh Xung đều là thủ hạ của Tiếu Chấn Bằng. Y vốn có chút đối đầu với Vu Hân Long, hiện giờ nghe Vu Hân Long trực tíêp chất vấn thủ hạ của mình, liền lên tiếng bênh vực.

"Ta? Ta nhất mực ở trước cửa động bảo hộ an toàn cho lĩnh ban đại nhân, chẳng rời xa nửa bước." Vu Hân Long hùng hồn nói.

"Vậy có ai có thể chứng minh vậy?"

"Tiếu dịch trưởng, ngươi nói vậy là có ý tứ gì?" Vu Hân Long lạnh giọng hỏi.

"Không có ý gì, ta chỉ nói vậy thôi, chúng ta đều có vị trí khác nhau, trừ lĩnh ban đại nhân và hai vị phu nhân ở trong động, không có cơ hội gây án ra, những người khác trong chúng ta đều có hiềm nghi gây án này. Nếu như tra hỏi, đáng lẽ phải do Lĩnh ban đại nhân thực hiện mới đúng."

Vu Hân Long phản bác: "Vậy Tiếu dịch trưởng chẳng lẽ có chứng minh ngươi không có mặt ở hiện trường lúc đó hay sao?"

Vu Hân Long, Chương Dật Lôi, Tô Văn ba người đều canh gác ở ba hướng khác nhau, đều không nhìn thấy nhau, do đó không thể tương hỗ chứng minh. Còn Tiếu Chấn Bằng, Thái Thanh Xung và Vương Kim Hoa cộng với thuyền lão đại ngủ ở trong doanh trại lâm thời. Họ đều ngủ hết rồi, đương nhiên càng không có biện pháp chứng minh. Có thể nói, trừ Mạnh Thiên sở, Hạ Phượng Nhi và Phi Yến đang XXOO trong sơn động có thể tương hỗ chứng minh cho nhau, những người khác đều không thể minh chứng mình lúc đó không ở hiện trường hung sát.

Cho nên, Tiếu Chấn Bằng cười ha hả, nói: "Ta cũng không có, ta lúc đó đang ngủ, chính vì như thế ta mới không hỏi loạn người khác. Nơi này chỉ có Mạnh đại nhân mới có tư cách tra hỏi, và cũng chỉ có người mới có năng lực phá án này. Chúng ta chỉ cần theo ý tứ của Mạnh đại nhân mà làm, hung thủ tự nhiên sẽ bị lôi đầu ra ánh sáng thôi!'

Nghe y lôi Mạnh Thiên Sở ra, Vu Hân Long đương nhiên không dám nói loạn gì, nhưng trong lòng nhìn không ưa cái thói nịnh hót vuốt râu như vậy, hạ giọng mắng một câu: "Mã thí tinh!"

Võ công của Tiếu Chấn Bằng không bằng Vu Hân Long, nhưng y mặt dày hơn nhiều, thần tình trên mặt chẳng biến chút nào, nói với Mạnh Thiên Sở: "Đại nhân, thỉnh người chủ trì, chỉ huy chúng tôi tập nã chân hung."

Mạnh Thiên Sở cũng không thích Tiếu Chấn Bằng này, không lý gì đến y, đưa mắt quan sát hết mọi người, hỏi: "Trừ việc hoài nghi hung thủ ở trong chúng ta ra, còn có ý kiến gì khác?"

Mọi người nghe thế đều ngẩn ra.

Phi Yến ngồi ở cạnh Mạnh Thiên Sở nhanh chóng hắng giọng, khẽ hỏi: "Thiếu gia, tiện thiếp có thể nói không?"

"Đương nhiên có thể, hiện giờ đang cần mọi người tập trung đóng góp!" Mạnh Thiên Sở có vẻ tán thưởng vỗ vỗ vai nàng.

"Dạ, thiếp nhận thấy, khẳng định là con bạch sắc lão ưng đó làm rồi."

"Vì sao?"

"Trừ con ưng ra, mắt của ai có thể nhìn rõ được trong cảnh trời tối âm u như vậy a?"

Chương Dật Lôi khẽ nói: "Nhưng mà... nhưng mà nếu như là lão ưng, chỉ cách mấy chục bước sao tiếng vỗ cánh của nó tôi không nghe được vậy..."

"Cái đó cũng không chừng, tiếng sóng biển ì ầm thế này, tiếng vỗ vào đá to thế kia, nói không chừng cô bỏ qua tiếng vỗ cánh, cho nó là tiếng sóng cũng không chừng."

Chương Dật Lôi không dám cãi lại lời của thiếp thất của lĩnh ban đại nhân, tuy trên miệng vâng dạ lia lịa, nhưng biểu tình hiển nhiên là không đồng tình.

Mạnh Thiên Sở nói: "Phi Yến nói cũng có đạo lý nhất định, nếu như quả là lão ưng mổ chết Từ Tiểu Bân, nó căn bản không cần vỗ cánh, chỉ cần bay vụt từ trên cao xuống - ví dụ như đứng trên đỉnh núi phía sau chúng ta đây, nó giang cánh phóng thẳng xuống đâm thẳng vào là được. Trong trời đêm nhìn không thấy nó, cũng không nghe được tiếng vỗ cánh."

"Đúng a! Lĩnh ban đại nhân phân tích quả là thấu triệt, khiến người ta lập tức bừng tình cả người! Chân tướng nhất định là như vậy rồi!" Tiếu Chấn Bằng tán thán liên hồi, gật đầu lia lịa, các phiên tử khác cũng phụ họa theo.

Mạnh Thiên Sở lại nói: "Trừ bay vụt xuống, lão ưng kỳ thật còn có biện pháp khác tiếp cận Tử Tiểu Bân, ví dụ như đi trên mặt đất. Các ngươi chưa từng nhìn thấy lão ưng đi trên đất phải không? Cũng chẳng tạo ra tiếng động nào. Ngoài ra, nó còn có thể phục ở chỗ nào đó chờ, khi người của chúng ta đi tới, nó sẽ ôm cây đợi thỏ đột nhiên tập kích."

Kinh qua một phen phân tích, mọi người đều đua nhau gật đầu.

Tiếu Chấn Bằng lời chưa kịp nói mặt đã tràn đầy nụ cười: "Ti chức vốn nhận thấy nhị phu nhân nói rất có đạo lý, sau khi nghe Mạnh đại nhân phân tích, càng tin hơn vào điểm này. Ả Chương Dật Lôi tối lửa tắt đèn mù màu này khẳng định là không nhìn thấy lão ưng, sóng biển ở dưới lại lớn như vậy, trời hừng sáng là thời điểm mệt mỏi nhất, cho dù là lão ưng vỗ cánh, bọn họ ắt cũng hồn nhiên chẳng nghe ra lão ưng vỗ cánh thế nào. CHo nên, nhất định là lão ưng đã làm chuyện này."

Phi Yến nghe Mạnh Thiên Sở cùng mọi người đều đồng ý với cách nói của mình, hơi dương dương đắc ý: "Các vị do không thấy con bạch sắc lão ưng đó thôi, chứ thấy rồi sẽ biết, cánh giang ra rộng gần cả trượng, cặp giò còn to hơn cánh tay người, miệng thì nhọn, chớp mắt cái là mổ xuyên sọ con thỏ. Nếu muốn mổ chết người, chẳng phải là chuyện dễ dàng quá rồi hay sao?"

Tô Văn là người có đầu óc, vẫn ngẫm nghĩ rồi lên tiếng: "Tôi vẫn không mấy đồng ý rằng là con ưng đó làm."

"Vì sao?" Phi Yến hỏi.

Tiếu Chấn Bằng hơi bực mình, trầm giọng nói: "Tô Văn! Ngươi chưa nghĩ kỹ đừng có nói bậy đó nghe!"

Mạnh Thiên Sở nói: "Không có gì, cứ nói lên ý nghĩa của mình xem sao, tiếp thu ý kiến hữu ích mà."

Có sự ủng hộ của lĩnh ban đại nhân, gan của Tô Văn lớn hơn, ngẫm nghĩ thế chút nữa mới nói: "Tiểu nhân cảm thấy động cơ giết người của con bạch sắc lão ưng có vấn đề. Con lão ưng này vì sao lại mổ chết hai huynh đệ của ta chứ?"

Phi Yến vội nói: "Thuyền lão đại nói con ưng này vì báo phục cừu nhân mới..."

"Nhưng dù gì đó cũng là truyền thuyết, trinh phá án kiện sao lại có thể dựa vào truyền thuyết được."

"Tô Văn!" Tiếu Chấn Bắng nạt ngang, "Ngươi sao có thể nói chuyện với nhị phu nhân như vậy?"

Tô Văn hoảng sợ vội đứng dậy, khom người thi lễ: "Tiểu nhân vô lễ, thỉnh lĩnh ban đại nhân, nhị phu nhân trách phạt."

Mạnh Thiên Sở phẫy tay cho hắn ngồi xuống: "Ta nói rồi không sao đâu, ngươi cứ ngồi xuống nói tiếp."

Tô văn bấy giờ mới ngồi xếp bằng xuống đất, ngẫm nghĩ thêm một chút, lại nói tiếp: "Tiểu nhân chỉ cảm thấy truyền thuyết chưa chắc đáng ti, con lão ưng chỉ ăn óc mà đi giết người nghe có vẻ khiên cưỡng thế nào ấy..."

Phi Yên dẫu môi nói: "Có gì đâu mà khuyên cưỡng, nói không chừng con lão ưng đó thích ăn... ăn óc người nữa à?"

Tô Văn nhìn Tiếu Chấn Bằng một cái, không dám tiếp lời.

Tiếu Chấn Bằng trừng mắt: "Mạnh đại nhân bảo ngươi cứ nói tiếp, ngươi nhìn ta làm cái gì! Nói mau đi."

"Dạ dạ, tiểu nhân cho rằng, trên đảo này chỗ nào cũng có thỏ hoang và động vật nhỏ. Nếu như lão ưng chỉ thích ăn não, thì xem ra đủ cho nó ăn rồi, hà tất phải phí nhiều sức đi bắt người như vậy. Phương Lãng và Từ Tiểu Bân đều có võ công rất cao, bắt họ không dễ chút nào. Hơn nữa mấy ngày nay ban ngày chúng ta cứ nhất mực chú ý quan sát, không hề thấy lão ưng xuất hiện. Hơn nữa, cho dù lão ưng đặc biệt thích ăn não người, nếu như nó đã mổ não người ra rồi, sao không mổ thêm ra chút nữa, ăn hết số não trong đó? Vì sao chỉ mổ ra một lổ nhỏ ăn có tí não tương rồi thôi?"

Vấn đề này không dễ giải thích, Phi Yến tức thời trợn mắt, ú ớ cả ngày không tìm ra được lời giải thích hợp lý nào.

Mạnh Thiên Sở lắc đầu: "Truyền thuyết thần quỷ hầu hết đều là thật, nếu không sao có nhiều ngư dân tin đến như vậy. Ta nghe thuyền lão đại nói, trước đây ngư dân đi qua hải vực này chỉ cần quẳng rượu thịt xuống là có thể thuận lợi thông qua, phải không vậy ông chủ thuyền?"

Ông chủ thuyền vỗ đùi: "Đại nhân nói một điểm cũng không sai! Lão hán từ nhỏ đã ở phiến hải vực này đánh cá, các làng chày ở gần đây đều biết truyền thuyết này, mọi người ra biển đánh cá đều dự bị rượu thịch, và thế là gần như không ai gặp phải sóng to gió lớn cả. Thật đấy! Lão hán trước giờ không lừa người nào. Và những ngư thuyền đi ngang qua đây, hay là thuyền buôn đều biết về sự kiện này. Một khi họ không quẳng rượu thịt, phần lớn sẽ bị sóng to dìm thuyền!"

Tô Văn hừ lạnh một tiếng: "vậy vì sao chúng ta lại gặp, các người chẳng phải là quẳng rượu thịt xuống rồi hay sao?"

Thuyền lão đại không dám đối đầu với người của Đông hán, chỉ cười trừ không dám hồi đáp.

Mạnh Thiên Sở nói: 'Cũng có thể chúng ta lần này người nhiều mà quẳng xuống không đủ thịt đủ rượu, hoặc là trên thuyền có người mà oan quỷ thống hận, hay là nguyên nhân gì khác, chỉ có điều là chúng ta còn chưa biết mà thôi."

"Vâng vâng!" Tô Văn luôn miệng nói, hắn không dám phản bác lời của lão đại.

Mạnh Thiên Sở cười nói tiếp: "Lão ưng mổ lấy óc chúng ta đã tận mắt nhìn thấy, còn về chuyện lão ưng vì sao lại săn bắt người, mổ ăn óc người, thì cũng dễ giải thích. Phiến hải vực này thỏ cá đầu không sợ người, cho thấy vùng này e rằng dường như không có ai đến, cho nên lão ưng không hề biết người và thỏ khác nhau chỗ nào, nguy hiểm hơn ra sao. Hơn nữa nếu như lão ưng này là ngư dân chết oan biến thành quỷ hồn ảo hóa thành, như vậy thì càng dễ giải thích. Quỷ hồn này khẳng định là có thù oán gì với chúng ta, làm nổi sóng lớn lật thuyền của chúng ta, lại tiến hành truy sát với những người may mắng sống sót của chúng ta! Cho nên, nó chỉ mổ xuyên đầu ăn một chút não tương, chứ không ăn toàn bộ, nhân vì nó có thể là không thích ăn não tương thật, mà chỉ muốn chúng ta chết!"

Mọi người lập tức nghe lạnh cả người. Hạ Phượng Nghi dịch sát người vào Mạnh Thiên Sở, khẽ nói: "Phu quân, trước đây khi ở cổ miếu, chàng không phải nói rằng trên thế gian này căn bản không có quỷ hồn hay sao?"

"Lúc nào ra lúc này. Án đó rõ ràng là do người làm. Còn án này ngoại trừ quỷ hồn làm, ta còn chưa nghĩ ra ai có thể làm chuyện này." Thần sắc của Mạnh Thiên Sở ngưng trọng, móc từ trong lòng ra khối thẻ bài của nữ phiên tử Lưu Liên còn giữ lại, "Cái này trước đó ta phát hiện trong tay của thi thể Phương Lãng, vốn trước đó được ta treo ở mộ phần của Lưu Liên, không biết vì sao lại đến tay của người chết. Không phải quỷ hồn làm thì còn ai vào đây nữa?"

Phi Yến rùng mình run lập cập, nhích người gần Mạnh Thiên Sở hơn: "Thiếugia, người... người trước đó sao không chịu nói?"

Mạnh Thiên Sở cười khổ: "Chuyện này thái quá quỷ dị, ta lo là nói ra sẽ làm các nàng sợ."

Lúc này, ngay cả Vu Hân Long võ công cao nhất cũng có điểm khẩn trương, vội hỏi: "Đại nhân, nếu như là quỷ hồn làm, vậy chúng ta... chúng ta đều không biết đạo pháp, làm sao đối phó với ác quỷ đây?"

Mạnh Thiên Sở ngẫm nghĩ một lúc, đáp: "đừng lo, căn cứ theo truyền thuyết đó, kết hợp những sự việc mà chúng ta đã trải qua trong đoạn thời gian ở đây mà xét, thì oan quỷ này không phải xuất hiện dưới hình thức quỷ hồn hư vô phiêu miểu, mà là huyễn hóa thành bạch sắc lão ưng. Nếu như là lão ưng, thì như vậy là nhìn thấy được sờ tới được. Theo ta thấy, chúng ta chỉ cần ở ban ngày liệp sát lão ưng này, khiến cho quỷ hồn không chỗ nào trốn trong ánh dương quang, thì tự nhiên sẽ hôi phi yên diệt!"

Đây là kinh nghiệm mà hắn xem phim ma ở thời hiện đại. Trong phim ma, rất nhiều tình huống đều được mô tả và giải quyết như vậy.

Nghe Mạnh Thiên Sở nói thế, mọi người đều đua nhau gật đầu, trong lòng đã có chút tự tin.

Vu Hân Long nói với các phiên tử: 'Sau này chúng ta cần phải để tâm đề phòng thêm, không thể chỉ nhìn dưới chân, mà còn phải luôn coi chừng trên trời. Con ưng lớn đó khi bay không có âm thanh, đừng để bị mổ xuyên óc rồi mà còn chưa biết gì!"

Các phiên tử đều vô thức ngước mắt nhìn lên trời, vội vã đáp ứng.

Mạnh Thiên Sở bảo: "Cô đảo này quả là tà môn, chúng ta cần phải nhanh chóng tạo thuyền xong, nhanh chóng rời xa nôi này. Cần phải tăng thời gian tạo thuyền, sớm rời khỏi đây ngày nào thì bớt đi chút nguy hiểm chừng đó. Từ giờ trở đi, khi ra ngoài đòi hỏi phải có hai người cùng đi, không cho phép hành động riêng lẻ bất kỳ việc gì. Cần phải thiết trí nhà xí ở chỗ an toàn ngay tay doanh địa, tăng cường giới bị. Còn về việc tăng cường thế nào, Vu dịch trưởng, Tiếu dịch trưởng, hai vị có kiến nghị gì hay không?"

Tiếu Chấn Bằng nói: "Hay là chúng ta ban ngày ngủ, ban đêm tạo thuyền. Thế nào ạ? Ban ngày cũng thoải mái, chúng ta ngủ trên bờ biển, một hai người canh gác là đủ rồi. Bờ biển rộng như vậy, lão ưng vô luận thế nào cũng không thể tránh khỏi sự giám thị đột kích chúng ta đâu!"

Mạnh Thiên Sở gật gù: "Chủ ý này không tệ, chỉ là ban đêm tạo thuyền không biết có tiện không? Thuyền lão đại, phương diện này ông là chuyện gia, ông cho ý kiến đi."

Thuyền lão đại lộ vẻ khó xử: "Chuyện tạo thuyền này không giống như cái khác, nhất định phải ở chỗ ánh sáng sung túc, nếu không khi cưa tiếp các chi tiết chỉ cần có chút sơ sót thì lúc đó nhìn không ra, nhưng hải hành một thời gian rồi mới phát hiện thì sẽ trở thành đại họa! Tiểu nhân không dám lơ là coi thường đâu a."

"Ừ, tạo thuyền là quan trọng nhất, vậy là ban ngày làm ban đêm nghỉ ngơi đi. Tuy con ưng hung mãnh, nhưng dù sao cũng là súc sinh, chúng ta chỉ cần cẩn thận đề phòng, xem ra là không cho nó có cơ hội có thể thừa dịp đầu. Chuyện giới bị doanh địa thế nào thì Vu dịch trưởng, ông là đầu lĩnh hộ vệ, do ông quyết định đi."

Vu Hân long đáp ứng, suy nghĩ một lúc, nói: "Ban ngày có vẻ rộng rãi hơn, chúng ta cần phải bố trí cảnh giới cho tốt, cẩn thận phòng bị. Con lão ưng đó xem ra sẽ không có cơ hội có thể tận dụng đâu, nhưng ban đêm thì hơi phiền. Doanh địa lâm thời này xung quanh toàn cây cối, rất khó đề phòng. Do đó theo ti chức thấy, chúng ta hãy chặt dọn trống hết cây cối xung quanh, sau đó đốt mấy đống lửa xung quanh, khi canh gác thì mỗi người thủ đằng sau đống lửa. Trống trải như vậy, lại có ánh lửa chiếu sáng. Lão ưng cũng được, quỷ quái cũng tốt, dù sao cũng phải sợ lửa, như vậy nhất định không có vấn đề."

"Hay lắm!" Mạnh Thiên Sở khen ngợi, "Cứ án theo ý kiến của Vu dịch trưởng mà làm! Chặt hết cây cối cỏ bụi xung quanh doanh địa, chuẩn bị sung túc củi lửa, tối đến đốt mấy đống lửa giới bị!"

Mọi người đồng thanh đáp ứng, chia nhau hành động.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play