Phi Yến ở bên cạnh cười: "Em và mợ tìm rất nhiều chỗ rồi, cuối cùng ở một tảng đá lớn tìm được chút củi khô, không bị mưa làm ướt, Sau đó bẻ củi thành từng mảnh nhỏ, cực khổ cả buổi mới có lửa đó."

"Cực khổ cực khổ!" Mạnh Thiên Sở bỏ Hạ Phượng Nghi xuống, ôm Phi Yến, cũng hôn một nụ hôn thật sâu.

Phi Yến cảm thụ được tư vị ôn tình trong lòng Mạnh Thiên Sở, hạnh phúc đến hai mắt lánh lánh, ngoảnh đầu qua một bên: "Chúng em đã nhóm lửa được rồi, thiếu gia, cá của người đâu?"

"Phi Yến!" Hạ Phượng Nghi ở bên cạnh trách: "Thiếu gia của em vừa mai táng vị tỷ tỷ tử nạn đó, mệt quá rồi, chờ chàng nghỉ ngơi một chút đi."

Phi Yến lè lưỡi, ôm cổ Mạnh Thiên Sở nhón chân hôn hắn một cái: "Xin lỗi, thiếu gia, người ngồi đi, nghỉ ngơi một chút hản hay."

Mạnh Thiên Sở cười: "Hai người nổi lửa rồi, ta cũng cải tạo được thành một cây đồng mâu. Lần này nhất định là đâm trúng tụi cá giảo hoạt rồi!"

Hạ Phượng Nghi kỳ quái hỏi: 'Đồng mâu? Ở đâu ra đồng mâu?"

"Ta dùng cây trâm bằng đồng chế thành!"

"Đồng trâm?" Hai nàng cùng đồng thanh hỏi.

"Ừ... là cây trâm tìm được trên người của nữ tử lúc nãy." Mạnh Thiên Sở không nói là tìm được trên đầu của nữ phiên tử đó, sợ hai nàng cảm thấy không thoải mái.

Hạ Phượng Nghi và Phi Yến kỳ thật không cảm thấy gì, nghe hắn nói thế chỉ cao hứng mà thôi. Hai nàng cùng theo Mạnh Thiên Sở cầm đồng mâu đến cạnh bờ biển, nhìn hắn mài trâm bén đi đâm cá.

Lần này Mạnh Thiên Sở vô cùng tự tin, cầm cây mâu đến tảng đá lúc trước, chờ cá đến thăm nhà.

Ở đây cá rất nhiều, nên nhanh chóng có một con cá lớn bơi tới. Mạnh Thiên Sở đâm ra một mâu, do lần này vội quá nên nước bắn tung tóe, đâm hụt, con cá trầm thân bơi vụt đi.

Mạnh Thiên Sở lại chờ một hồi, lại có một con cá khác bơi đến. Lần này hắn ngưng thần bình khí, nhìn trúng lúc con cá co người hơi dừng lại, tức thời ra tay.

Đồng mâu chuẩn xác đâm vào mé lưng của con cá, xuyên qua tới bụng!

Con cá giãy giụa dữ dội. Mạnh Thiên Sở không gấp hoan hô, cũng không gấp kéo lên. Đồng trâm này khi cải tạo không có móc, do đó rất dễ súc ra. Hắn vội nhảy vụt vào trong nước, đưa mâu nằm ngang, rồi từ từ thu lại giơ hổng lên, đưa con cá ra khỏi mặt nước.

"Oa...!" Hạ Phượng Nghi và Phi Yến ở trên bờ vỗ tay cười, "Bắt được rồi, quá tốt rồi! Có cá ăn rồi...!"

Con cá này mập vô cùng, nặng bảy tám cân, đủ ba người ăn một bửa rồi.

Mạnh Thiên Sở nâng con cá đó cẩn thận trở vào bờ, quẳng lên trên bãi cát.

Chuyện còn lại đương nhiên là giao cho Phi Yến thôi. Không có đao, chỉ có thể dùng đồng mâu rạch bụng cá. Mưa lớn hôm qua còn đọng lại những vũng nước to nhỏ trên đồi. Phi Yến mang cá đến vũng nước lớnrửa sạch, vạch thành mấy khối, sau đó tìm chút cỏ ngư hương thảo đập nát ướp lên trên cá, dùng thanh gỗ xuyên qua mang về đống lửa bắt đầu nướng.

Tuy không có dầu muối tương giấm và các loại hương liệu, nhưng kỹ thuật nướng của Phi Yến rất tuyệt, khiến cho mấy khúc cá ngoài giòng trong thơm, ăn rất ngon miệng.

Vào lúc này trời đã về tây, ba người đói meo cả ngày, bụng sôi ục ục. Sau khi nướng cá xong, ba người ăn ngốn ngấu hết hơn phân nửa.

Hạ Phượng Nghi nói: "Thật là ngon, thiếp không ngờ còn có thể ăn được nhiều như thế này!"

"Đúng a," Mạnh Thiên Sở liếm mở cá chảy ở tay, "Quan trọng là Phi Yến nướng ngon, nếu đổi thành ta, hắc hắc, nói không chừng ở bên ngoài cháy thành than mà bên trong còn chưa chín!"

Phi Yến hơi ngượng, chạy đến sườn đổi hái mấy cái lá lớn rửa sạch mang lại, gói hết lại chờ đến tối ăn.

Mạnh Thiên Sở nói: "Thi thể của nữ phiên tử đó có thể trôi đến đây, nói không chừng những rương hòm ở trên thuyền lớn của chúng ta cũng có thể trôi đến đây. Dù gì hiện giờ còn sớm, chúng ta đi dọc theo bờ biển tìm thử, coi xem có phát hiện gì không."

"Được a!" Hạ Phượng Nghi và Phi Yến ăn no lên tinh thần, theo Mạnh Thiên Sở đi dọc theo bờ biển đầy cát trắng từ từ mà tiến.

Học chân trần đi trên cát, gió biển thổi dịu dễ chịu vô cùng.

Đi suốt cả thời thần, cuối cùng thì họ cũng đến đầu kia của đảo.

Ở đầu đó có một tảng đá cao bằng tòa lầu hai tầng, hơi nhỏ hẹp, nhưng cẩn thận có thể trèo lên được.

Mạnh Thiên Sở nói: "Hai nàng ở dưới chờ ta, ta leo lên đó xem thử."

"Vậy chàng hãy cẩn thận đó." Hạ Phượng Nghi và Phi Yến cùng dặn dò.

Mạnh Thiên Sở gật đầu, bỏ đồng mâu xuống, từ từ đeo bám lên trên vách đá ngầm cực lớn.

"Nhìn thấy cái gì rồi?" Hạ Phượng Nghi bắt tay lên trán che nắng, ngửa cổ hỏi.

"Toàn là nước biển!" Mạnh Thiên Sở bắt tay tìm kiếm bốn phía, đột nhiên, mắt của hắn dừng lại ở một mặt biển màu lam, ở đó có một khối trăng trắng, do ở dưới mặt biển nên không nhìn rõ đó là gì.

Mạnh Thiên Sở định thầnnhìn một lúc, đột nhiên mừng thầm, nhân vì hắn phát hiện thứ trắng trắng theo dòng nước không ngừng biến đổi hình dạng. Từ đó có thể khẳng định không phải là đá ngầm ở đáy biển, cũng không phải đàn cá, nhưng chẳng rõ là thứ gì. Trước mắt không có chuyện gì làm, và màu nước của hải vự này nhìn có vẻ không sâu, cho nên hắn quyết định đến xem.

Hắn xuống rặng đá, dùng tay chỉ vào hải vực đó, nói: "Nơi đó dường như có thứ gì, để ta đến xem, hai nàng ở đây chờ ta."

"Không!" Hạ Phượng Nghi khẩn trương chụp giữ tay hắn, "Nguy hiểm lắm, thiếp không để chàng đi đâu!"

"Không nguy hiểm, nước biển ở đó xem ra chỉ đến eo, hiện giờ gió lặng trời thanh, sẽ chẳng thể phát sinh gió bão bất chợt gì. nước biển cạn như vậy, cá mập không có khả năng vào tới đó đâu, cho nên không cần phải lo."

Hạ Phượng Nghi vẫn khẩn trương kéo tay hắn, sắc mặt trắng bệt: "Không đi, nha?"

Mạnh Thiên Sở biết nàng bị hai trận bão làm cho sợ rồi, lo sợ là hắn sẽ gặp bất trắc gì, liền ôm nàng vào lòng, hôn lên môi nàng, cảm thấy mát lạnh, yêu thương nói: "Như vầy đi, nếu như nước biển vượt khỏi ngực ta, ta sẽ quay lại, được không?"

Hạ Phượng Nghi gật đầu: "Cần phải cẩn thận, thiếp và Phi Yến ở đầy chờ chàng!"

Lời này có điểm giống vợ hiền dặn dò chồng trước khi ra trận vậy.

Mạnh Thiên Sở cười cười, bước xuống nước lội ra biển. Thủy vực này quả nhiên rất cạn, bước ra trước mấy chục trượng mà chỉ tới đầu gối.

Khi cách khu vực màu trắng đó không xa, có thể thấy ở trước mặt rồi, thì nước bắt đầu sâu lại, quá eo, rồi từ từ lên tới ngực, khi còn mấy trượng nửa thì quá ngực.

"Phu quân quay lại!"

"Thiếu gia! Đừng tiến tới nữa!"

Hạ Phượng Nghi và Phi Yến cùng khẩn trương đứng trên bờ hò hét gọi kêu.

Thứ đó hiện đang ở trước mắt, Mạnh Thiên Sở không cam tâm như vậy quay về. Bọn họ quá cần vật tư. Hắn quay đầu lại lớn tiến nói: "Nương tử, Phi Yến, ta phải lội xuống xem sao. Hai nàng đừng lo, sẽ không có gì đâu!"

Hai người trên bờ chưa kịp trả lời, thì thấy đầu hắn chợt hụt xuống, tiêu biến trong làn nước biển.

Thật ra thì không chờ hai nàng đáp ứng (và biết là họ sẽ không đáp ứng), Mạnh Thiên Sở đã hít sâu một hơi lặn xuống nước.

Nước biển vô cùng trong, giống như xem công viên dưới nước vậy: san hô mỹ lệ, các loại cá nhỏ đủ màu sắc hi kỳ cổ quái bơi qua người hắn.

Mạnh Thiên Sở không quan tâm đến cảnh sắc mỹ lệ dưới đáy biển, mà nhanh chóng bơi đến đám màu trắng đó.

Khi đến trên đám trắng này, hắn không kịp tra xét, nổi đầu lên mặt nước. Nước nơi này đã vượt qua đỉnh đầu, rất may là ở học viện hình cảnh hắn thường xuyên bơi lội, tuy không thể coi là kiện tướng bơi lội, nhưng khả năng bơi không tệ chút nào.

Hắn nổi lên mặt nước, liền nghe tiếng Hạ Phượng Nghi và Phi Yến lạt giọng gào gọi, vội hất nước vừa hưa tay vừa hét: "Nương tử, Phi Yến! Ta ở đầy này! Không sao đâu, đừng lo, ta hiện giờ lặn xuống nước dò xét, đừng có lo a....!"

Chẳng chờ họ trả lời, Mạnh Thiên Sở lại lặn vào trong nước.

Khi tiếp cận thứ màu trắng đó, cuối cùng hắn cũng đã nhìn rõ, thì ra là một khối cánh buồm màu trắng. Cuồng phong sóng lớn đã xé rách cánh buồm từ cột buồm chủ, mang theo cả thanh ngang thuận theo dòng nước trôi đến khu vực này. Nó lại bị trận sóng gió ngày hôm qua đẩy đến gần bờ, rồi bị san hô dày đặc dưới biển móc chặt. Do đó tuy ở trên còn có cây ngang, nhưng nó không thể nổi lên được.

Bơi quanh cánh buồm vướng san hô một vòng, đột nhiên, Mạnh Thiên Sở nhìn thấy trên một khúc gỗ ngang của cánh buồm có cắm một thanh đơn đao!

Lúc đó hắn ở trong khoang thuyền không biết thanh đơn đao này chính là hộ vệ dịch trưởng Vu Hân Long khi bị cuốn đi đã cắm đao vào trên xà ngang.

Hắn nắm giữ đơn đao dùng sức lắc rút ra, nhưng rút không được. Đao này là do Vu Hân Long để được sống đã dùng toàn lực cắm vào, dường như là xuyên qua thanh ngang. Trong khi đó Mạnh Thiên Sở ở trong nước, dùng sức không được, chỉ đành nổi lên mặt nước trước.

Hạ Phượng Nghi và Phi Yến lại thấy Mạnh Thiên Sở nổi lên mạt nước, vội lớn tiếng gọi hắn, nhưng giọng không còn lo lắng như lúc nãy. Hai người họ đã có lòng tin với tài bơi lội của Mạnh Thiên Sở.

Mạnh Thiên Sở gọi: "Dưới biển có một khối buồm lớn, còn có một thanh đơn đao. Ta sẽ lấy mấy món này lên! Đừng có lo!" Nói xong, hắn lại lấy hơi lặn xuống nước.

Thanh đơn đao đó vẫn rút không ra, Mạnh Thiên Sở quyết định tháo chỗ vướng của cánh buồm vào san hô ra, lợi dụng lực nổi của thanh gỗ ngang, mang cả khối buồm và thanh ngang bơi lên bờ, như vậy thì đơn đao có thể lấy được rồi.

Khi có lửa có đao, ở trên đảo có thể sinh tồn được rồi, chỉ còn chờ cứu viện mà thôi.

Sau vô số lần nổi lên lặn xuống đổi khí, Mạnh Thiên Sở cuối cùng cũng tháo cánh buồm mắc vào san hô ra. Cây gỗ ngang quả nhiên nổi lên mặt nước, nhưng phần lớn cánh buồm vẫn chìm bên dưới.

Mạnh Thiên Sở trước hết kéo một đầu cánh buồm đến chỗ nước cạn mà hắn có thể đứng được, rồi mới kéo dần cả thanh gỗ ngang và buồm lên bờ. Đương nhiên, dọc đường buồm không ngừng bị san hô dưới biển vướng phải, và hắn lại phải lặn xuống nước gở ra. Khi đến khu nước cạnh, Hạ Phượng Nghi và Phi Yến cũng xuống nước giúp hắn cùng kéo.

Ba người phí rất nhiều sức, cuối cùng kéo buồm và thanh gỗ ngang lên bờ.

Mạnh Thiên Sở dùng sức rút đơn đao ra, cầm trong tay cảm thấy cao hứng vô cùng. Một phen cực khổ quả không uổng công, hắn đã lấy được thanh đơn đao mà họ đang cần nhất.

Lực chú ý của Hạ Phượng Nghi thì tập trung vào cánh buồm. Nàng nói: "Phu quân, chúng ta cắt một khối buồm xuống làm y phục, được không?"

"Được a! Lúc này càng ngày càng lạnh, hà hà, tuy trần như nhộng làm "chuyện ấy" dễ hơn, nhưng mà cứ trần truồng mãi như vậy không ổn. Có thể làm một hai manh quần tấm áo mặc thì hay quá. Chỉ có điều chúng ta không có kéo và kim, làm sao may đây?"

"Trên buồm có chỉ rồi, đơn đao có thể cắt như kéo, còn kim thì... dùng xương cá vậy!"

"Hả? Được không đó?"

Phi Yến cười chen lời: "Thiếu gia, chuyện này người không cần quản, mợ khéo tay lắm, yên tâm đi, chuẩn bị có khố cho người mặc rồi!"

"Quá tốt rồi, ta còn lo là nếu như có người đến cứu chúng ta, thì hai nàng mặc tiết y lộ hàng ra hết ráo!"

Cây gỗ ngang quá nặng, cộng thêm cánh buồm ước, căn bản không thể khuân đi.

Mạnh Thiên Sở dùng đơn đao cắt dây thừng, phân li buồm và thanh ngang, sau đó ba người hợp sức vắt khô buồm, như thế buồm nhẹ đi nhiều.

Lúc này, thái dương đã lặn dần xuống mặt biển. Ba người xếp gọn buồm, Mạnh Thiên Sở vác lên vai, tiếp tục men theo bờ biển.

Dọc đường không phát hiện gì thêm nữa. Và khi thái dương nằm ngang mặt biển, thì họ đã đi xong một vòng, trở lại sơn động.

Dọc đường do họ nhặt thêm được một số củi khô, nên trở về sơn động đã nhóm một bếp lửa nhỏ khác, vừa chiếu sáng vừa sưởi ấm.

Để ngăn không cho dã thú tiến vào sơn động, cần phải thiết lập vật cách li ngăn cách. Nhân dịp còn sáng, Mạnh Thiên Sở vác đao đi chặt một số nhánh cây và dây gai, dựng thành một rào chắn cửa động của ba người họ.

Sau đó, Hạ Phượng Nghi và Phi Yến mới cắt vải bố, bắt đầu may quần áo.

Do vải buồm rất dày, xương cá không đâm thủng, rất may là họ có cây trâm cải biến thành mũi nhọn trên cây mâu, nên rất dễ dàng xuyên thủng vải, rồi dùng xương cá dẫn kéo, ràng bộc chỉ vào. Tuy công cụ không hợp tay, nhưng Hạ Phượng Nghi và Phi Yến đều làm nữ hồng (may vá) ngay từ nhỏ, tay chân khéo léo, nên chẳng mấy chốc đã làm xong ba bộ đồ.

Họ hong khê đồ bên lửa rồi mới mặc vào, tuy là bằng vải bố dày, mặc không thoái mái lắm, nhưng lớn nhỏ đều thích hợp, hơn nữa rất ấm áp.

Mạnh Thiên Sở khen ngợi hai nàng một phen. Có áo quần rồi, có lửa rồi, cửa động lại có vật cách ly, ba người liền ở trong sơn động tận hưởng khoái lạc của vợ chồng, xuân ý nồng đượm.

Sáng hôm sau, Mạnh Thiên Sở cùng hai nàng mặc đồ bằng vải buồm vào, đến bên biển bắt cá, sau đó đi kiếm củi khô trở về sơn động.

Sau khi ăn cá nướng xong, ba người lại trèo lên đỉnh núi, ngồi trên đám cỏ trên đó nhìn ngắm phong cảnh.

Đột nhiên, Phi Yến chỉ vào một đám hắc ảnh ở bờ biển xa xa, nói: "Thiếu gia, mợ, hai người mau nhìn! Bên kia dường như có mấy người!"

Mạnh Thiên Sở vội nhìn qua, quả nhiên trên bờ biển xa xa có mấy chấm đen đang di động, cự li quá xa nhìn không rõ, nhưng từ ngoại hình mà phán đoán, xem ra là mấy người.

Hạ Phượng Nghi mừng hỏi: "Có phải là người đến cứu chúng ta không?"

Mạnh Thiên Sở lắc đầu: "Không giống, bên biển không hề có con thuyền nào, có thể là những người gặp nạn trong gió bão như chúng ta. Nói không chừng là người của chúng ta!"

Mạnh Thiên Sở ngầm nghĩ, nếu là bọn Vu Hân Long thì quá tốt, vì có thể tề tâm hợp lực đóng một thuyền lớn, buồm chỉ cần dùng khối nhỏ vẫn ổn. Chỉ cần không gặp cuồng phong bạo vũ như hai ngày trước, nói không chừng có thể thoát hiểm. Nhưng nếu đó là những ngư dân khác, thậm chí là uy khấu hay cướp biển thì nguy hiểm rồi.

Hắn đem suy nghĩ nói cho hai nàng nghe. Hai nàng lập tức khẩn trương hẳn lên. Ba người vội phục trong đám cỏ bụi, cẩn thận quan sát động tĩnh của đám người bên dưới.

Tổng cộng có khoảng tám người, trong đó dường như có một là nữ. Những người đó càng lúc càng đến gần, từ từ có thể nhìn rõ bóng dáng họ. Mạnh Thiên Sở đột nhiên mừng rỡ: "Là người của chúng ta! Ở giữa có hai người đỡ một kẻ mập, đó chính là dịch trưởng Tiếu Chấn Bằng! Hai người đi đầu một là dịch trưởng Vu Hân Long, một là thuyền lão đại! Thì ra bọn họ còn sống và đi chung với nhau!"

Hạ Phượng Nghi và Phi Yến cùng nhìn rõ, bấy giờ mới thở phào.

Mạnh Thiên Sở đứng dậy, vẫy vẫy hai tay trên đầu: 'Ê...! Vu dịch trưởng! Tiếu dịch trưởng!"

Người ở dưới núi đứng sựng lại, tiếp đó cùng hoan hô, chỉ có điều âm thanh yếu ớt vô cùng, xem ra là hai ngày nay ở trên biển bị đày đọa thảm vô cùng rồi.

Mạnh Thiên Sở cùng hai nàng cũng vội xuống đồi, nhanh chóng tiến đến bờ biển.

Vu Hân Long nhìn thấy Mạnh Thiên Sở và Hạ Phượng Nghi, Phi Yến, vừa kinh vừa mừng, bước tới trước hai bước, quỳ một gối ôm quyền nói: "Ti chức... không, tiểu đệ vô năng, liên lụy để Mạnh huynh chịu đại nạn thế này, rất may huynh đài và phu nhân, nha hoàn đều bình an vô sự, mong Mạnh huynh trách phạt..."

Tiếu Chấn Bằng được hai phiên tử đỡ loạn choạng đến quỳ xuống: "Quá tốt rồi... Mạnh huynh, phu nhân đều bình an, như vậy quá tốt rồi, tôi ở trên biển đã nói mà, Manh huynh là thần tiên trên trời hạ phàm, tuyệt đối sẽ không sao. Thế nào, ta nói không sai chứ, hắc hắc..."

Những phiên tử đang quỳ trên đất và thuyền lão đại đều gật đầu khen phải.

Mạnh Thiên Sở cười nói: "Được rồi, không cần Mạnh huynh tiểu đệ gì nữa, nương tử và tiểu thiếp của ta đã biết thân phận của chúng ta rồi, biết chúng ta là người của Đông hán rồi. À, thuyền lão đại cùng chúng ta vào sinh ra tử, không cần giấu ông ta làm gì, chỉ cần bảo ông ta giữ miệng cho kỹ là được."

Thuyền lão đại nghe thế vừa khẩn trương vừa hoảng sợ, gật đầu đáp ứng lia lịa.

Tiếu Chấn Bằng vừa nghe Mạnh Thiên Sở gọi Phi Yến là tiểu thiếp, y phản ứng nhanh nhất, vội thi lễ với Phi Yến: 'Cung hỉ cung hỉ! Cung hỉ lĩnh ban đại nhân! Cung hỉ nhị phu nhân!"

Những phiên tử và thuyền lão đại cũng mặt mày tươi rói cung hỉ theo.

Phi Yến đỏ mặt tía tay, nhún mình hồi lễ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play