Bích Nhu nghe thế không có phản ứng gì, giống như là nói về người khác vậy. Nàng ta vén tóc rủ xuống trước trán ra sau hai mang tai: "Các vị đai gia nói gì vậy tiểu nữ tữ không hiểu. Ngô lai chỉ là một khách nhân, tôi đã mấy ngày không gặp y rồi."
Mạnh Thiên Sở cười ha hả: "Có chuyện nếu chỉ là gió qua kẻ hở thì cô xem thường chúng ta quá rồi. Cô hãy cùng chúng ta đi một chuyến thôi."
"Được, vậy tôi đi với các vị." Nói xong, Bích Nhu tự đi ra trước. Ở cửa có một tiểu nha hoàn, thấy Bích Nhu ra cửa cũng theo sau. Bích Nhu dùng tay giữ lại, dịu giọng nói: "Tiểu Kỳ, ta đi rồi về ngay, em đừng lo." Tiểu nha hoàn đó nhìn Bích Nhu, gật gật đầu.
Điều này lọt hết vào tầm mắt Mạnh Thiên Sở. Hắn cười lạnh, khẽ dặn vài câu nhỏ vào tai Vương bộ đầu.
Bích Nhu xuống lầu, khách nhân dưới lầu thấy cô nàng xuống, lập tức xôn xao như sấm động. Mọi người đều rời khỏi chỗ ngồi, cầu thang lập tức bị chen chặt.
Bích Nhu nhìn họ, xong quay lại ra ý bảo Mạnh Thiên Sở đến bên cạnh. Mạnh Thiên Sở bước đến. Bích Nhu nói nhỏ vào tài hắn: "Như vầy các người đừng mong mang ta đi, chúng ta từ lầu trên xuống cầu thang đi vậy."
Nói xong, Bích Nhu cười ngọt ngào với mọi người, sau đó lên lầu. Thái Chiêu còn chưa kịp trở tay, thì Mạnh Thiên Sở đã ra hiệu cho Vương Dịch xuống trước, hắn và Bích Nhu sẽ từ trên lầu đi thang gác xuống.
Mạnh Thiên Sở lần đều tiên biết thì ra cái Xuân Tiêu viện này còn có một thang xuống lầu khác. Sau khi xuống dưới có thể trực tiếp đến nhà bếp ở trong vườn. Xem ra các người làm ở bếp không ra ra vào vào ở phía trước, sợ ảnh hưởng chuyện làm ăn, và kỳ thật làm như vậy cũng rất tốt.
Bích Nhu dẫn Mạnh Thiên Sở từ nhà bếp đến cửa sau, Vương Dịch cùng mọi người chờ sẳn ở đó.
Tú bà thấy huyện lão thái gia mang cây tiền của mình đi mà không dám ngăn trở, chỉ cố gượng cười lên cầu tình: "Lão gia, ngài thấy hôm nay Bích Nhu đã có hẹn rồi, có thể ngày khác để em nó đến phủ hầu hạ ngài không?"
Thái Chiêu lừ mắt nhìn mụ: "Bổn huyện dẫn ả đi là vì việc công chứ không phải việc tư, ngươi nếu làm chậm bổn huyện tra án, ngươi không xong đâu, biết chưa?"
Tú bà nghe thế cả kinh hơn nữa: "Lão gia ngài nói cái gì? Bích Nhu của chúng tôi cả ngày không rời khỏi cửa, ngài nói án nào có thể liên quan đến em nó được chứ? E rằng ngài lầm điều gì đó rồi sao?" Tú bà khi nghĩ đến bảo bối mà mình mua về chưa kiếm đủ tiền cho mình mà xảy ra chuyện gì thật thì chẳng phải là lổ vốn hay sao, lòng bắt đầu lo lắng quặn đau.
Bích Nhu khuyên: "Má má yên tâm, đại lão gia mang con về nha môn chỉ là làm việc công cho phái phép, tùy tiện hỏi xong rồi tha con về thôi."
Tú bà nghe thế vẫn không an tâm, nhưng thấy Thái Chiêu sa sầm nét mặt, không dám nói gì nữa, chỉ còn biết đưa mắt nhìn xe ngựa đưa cây tiền của mình đi ra.
Trở về nha môn, tuy cô nương đẹp như vậy mà bị giam trong lao phòng e rằng sẽ bị khô héo cành hoa đi, nhưng hắn không còn biện pháp nào, đành cứng lòng giam Bích Nhu vào đại lao của nha môn, còn hắn thì ngồi ở hoa phong chờ tin tức của Vương bộ đầu.
Lúc này, Phi Yến bưng một đĩa dưa hấu đã cắt xong đến hoa phòng: "Thiếu gia, trời nóng, ăn chút dưa đi."
"Quỷ tinh linh, sao em lại đến đây?"
"Thiếu phu nhân bảo em đến hầu ngài." Phi Yến đưa dưa đến tận miệng Mạnh Thiên Sở cho hắn cắn một miếng to. Dưa quả là mát mẻ dễ chịu.
"Hi hi, thiếu phu nhân cũng nhớ thiếu gia lắm đó."
Mạnh Thiên Sở nhìn Phi Yến một cái, cố ý đưa miếng vỏ dưa định quệt lên mặt. Phi Yến vội vã chụm tay hắn: "Thiếu gia, ngài làm vậy là ý gì?"
"Cái này mà em không biết à, thừ này chẳng những có thể rửa mặt, mà còn làm đẹp da nữa!"
Phi Yến cho là thật, nhíu mày: "Làm gì có chuyện dùng dưa hấu rửa mặt, thiếu gia ăn rồi, trên đó còn nước miếng đầy, ghê thấy mồ!"
Mạnh Thiên Sở bấy giờ mới quẳng miếng vỏ dưa vào sọt rác ở góc phòng, cười hỏi: 'Ghóm à? Có gì mà ghớm chưa? Nếu theo lời em nói, sau này em sẽ hôn môi với ta, chẳng phải là có nước bọt sao, như vậy cũng ghớm hả?"
Phi Yến đỏ mặt hơn. Hạ Phượng Nghi đã hứa gả cô bé cho Mạnh Thiên Sở. Nàng biết ngày này sớm muộn gì cũng phải tới. Chỉ nghĩ cũng cảm thấy thẹn cả người, liền dậm chân: "Thiếu gia!"
"Ha ha, được, không nói. Em về báo lại cho thiếu phu nhân, nói ta gần đây rất bận không rảnh cùng nàng ấy, chờ án này kết rồi, ta sẽ cùng đi chơi với nàng ấy."
"Dạ!" Phi Yến đỏ mặt thu mâm quay người bỏ đi.
Chẳng mấy chốc, Vương bộ đầu hưng phấn chạy vào: "Sư gia, chúng tôi theo lời ngài dặn đã ngầm theo nha hoàn của Bích Nhu, quả nhiên tìm được Ngô Lai ở một căn nhà tại tây thành, hiện đã bắt hắn về rồi."
"Ha! Xem ra án này của chúng ta có thể kết rồi." Mạnh Thiên Sở nghe thế lập tức tinh thần phấn chấn hẳn lên.
Hắn mang Vương bộ đầu đến phòng giam của Bích Nhu ở đại lao.
Cấm tốt đặt bàn ghế cho họ ngồi.
Mạnh Thiên Sở nhìn Bích Nhu ngồi trong đám cỏ: 'Mỹ nữ, thế nào? Sinh hoạt ở nhà lao quen không? Sánh không được Xuân Tiêu lâu chứ?"
"Có gì thì cứ nói đi, không cần phải nói thứ vô ích đó." Bích Nhu lạnh lùng đáp.
"Ha ha, được, vậy chúng ta đi thẳng vào đề vậy. Bích Nhu cô nương có nhớ đến tiểu nha hoàn Tiểu Kỳ không? Cô bé đã dẫn chúng ta đến ngôi biệt thự nhỏ Ngô lai trốn ở tây thành bắt hắn về rồi. Chúng ta hoài nghi cô tham dự cùng Ngô Lai phạm tôi, cô xem tự cô khai hay là đợi chúng ta tra tấn. Dù gì thì tiểu nha hoàn cũng nói một ít rồi. Đối với Ngô Lai, ten tiểu tử này sung sướng từ nhỏ, làm gì chịu được hình phạt của nha môn, còn chưa đông hắn đã khai rồi. Hà hà, hiện giờ hãy nghe cô nói, xem thái độ của cô thế nào."
Thần tình của Bích Nhu rất khẩn trương, nhưng không nói lời gì.
Mạnh Thiên Sở ra hiệu cho Vương Dịch đua nha hoàn Tiểu Kỳ tới.
Khi Tiểu Kỳ xuất hiện trước mặt Bích Nhu, Bích Nhu đã không còn trấn tĩnh được nữa: "Tiểu Kỳ, lời họ nói là thật sao?" Nàng ta bước lên chụp cứng song buồng giam hỏi.
Tiểu Kỳ gật đầu, mếu máu đáp: 'Tiểu thư, thật xin lỗi, em không biết họ theo sau em ngấm ngầm bày chuyện, em vừa tiến vào cửa thì bọn họ đã xông vào bắt Ngô công tử rồi, bọn họ dọa em, em... em cái gì cũng nói hết rồi."
Bích Nhu nói: "Được, tôi thừa nhận là tôi dùng đá đánh vào đầu nương tử của Ngô lai là Đàm thị, còn hạ độc hại chết ả. Chuyện này không liên quan đến Ngô Lai, các người có thể thả y."
Mạnh Thiên Sở nghĩ không ra là một tên vô lại tỉnh lẻ chỉ biết hoa ngôn xảo ngữ mà làm sao có thể khiến nữ tử thông tuệ mỹ lệ cam tâm tình nguyện chịu tội thay được. Xem ra, tuyệt đối không thể đánh giá thấp sức mạnh của mồm mép.
Mạnh Thiên Sở cười: "Ừ vậy là đúng rồi. Sự cung khai của cô hoàn toàn giống với Ngô Lai, hắn nói là cô làm, ha ha, án này cuối cùng phá rồi!" Mạnh Thiên Sở đứng dậy, chuẩn bị ra cửa.
Bích Nhu chợt gọi hỏi: "Ngươi nói hắn khai như vậy sao?"
Mạnh Thiên Sở quay đầu, nghiêm túc nhìn Bích Nhu mặt đầy vẻ thất vọng gật đầu: "Đương nhiên, ta vốn không tin nên đến hỏi cô, hiện giờ thì hai người hỗ tương ấn chứng với nhau, chứng tỏ là đúng. Vương bộ đầu, ngươi có thể giải Bích Nhu vào tử lao, sau đó thả Ngô Lai ra."
"Chờ đã!" Bích Nhu kêu lên, sắc mặt vô cùng nhợt nhạt, "Tôi muốn gặp Ngô Lai một lần!"
"Vậy à, được thôi, gặp một lần cũng tốt, gặp một lần để rồi xa mãi mãi!" Mạnh Thiên Sở ra lệnh áp giải Bích Nhu đến phòng giam nam, rồi mang nha hoàn Tiểu Kỳ theo luôn.
Ngô Lai đang du nhà nhắm mắt hát hò, nghe tiếng bước chân liền mở mắt.
Bích Nhu u sầu lẩm nhẩm: "Kí đắc Tiểu Tần sơ kiến, lưỡng trùng tâm tự la y, tỳ bà huyền thượng thuyết tương tư, đương thì minh nguyệt tại, tằng chiếu Thái Vân quy." (Nhớ Tiểu Tần buổi đầu sơ kiến; Áo lụa hồng đôi phiến đồng tâm; Tương tư ngỏ tiếng Hồ cầm; Trăng xưa soi bóng Thái Vân quay về. Đây là bài từ Lâm Giang Tiên của Án Cơ Đạo rất nổi tiếng. Xem chú thích *)."
"Nhu nhi!" Ngô Lai thập phần kinh ngạc, đứng bật dậy bước tới, cách vòng rào định nắm tay Bích Nhu, nhưng bị Bích Nhu vuột ra.
"Chàng yêu ta như vậy đó hay sao?" Bích Nhu tuyệt vọng.
"Bích Nhu, ta... ta yêu nàng thật mà."
Bích Nhu nhổ một bãi nước bọt vào mặt Ngô Lia: "Phì! Nếu như chàng thật yêu ta, chàng sao có thể đem mọi tội lỗi đổ lên đầu ta, để chàng toàn thân thối lui?"
"Cái gì mà đổ hết lên người nàng?" Ngô Lai hoảng lên, nhìn Mạnh Thiên Sở, rồi nhìn nha hoàn Tiểu Kỳ: "Ta không có a!"
Mạnh Thiên Sở nhíu mày: "Ngô công tử, nam tử hán đại trượng phu sao nói đi còn nói lại? Trước đó cậu còn nói rõ ràng là Bích Nhu cô nương nảy chủ ý để cậu mua chuộc bà đỡ Tào thi, rồi hạ độc Mã Tiền vào kẹp tay, lợi dụng động hình hại chết Tào thị. Lại ở trong thuốc trị thương của vợ công tử hạ độc. Cậu chạy tới quán rượu của ta gây chuyện, chế tạo chứng cứ không có ở hiện trường, rồi do Bích Nhu dùng đá xanh đánh nương tử Đàm thị của công tử, khiến nàng ta phải dùng thuốc cầm máu có độc băng vết thương, trúng độc mà chết. Cái này đều là do công tử nói mà? Cậu nói đây đều là chủ ý của Bích Nhu, do cô ta cưỡng bách cậu làm."
Bích Nhu nghe Mạnh Thiên Sở nói đâu ra đó, đặc biệt là hoàn toàn phù hợp với chuyện họ làm, chứ đâu có ngờ đây hoàn toàn là do Mạnh Thiên Sở căn cứ tình huống điều tra mà suy đoán ra. Do suy đoán chuẩn xác thập phần, nói nói đại khái không nói chi tiết nhỏ, Bích Nhu tin ngay, mắt đỏ ửng lên, nghiến răng nghiến lại: "Giỏi! Giỏi cho Ngô Lai ngươi! Ngươi dùng tiền tài của Hác gia trả không được, mua chuộc bà đở giết tỷ tỷ ngươi diệt khẩu, thừa cơ bắt chẹt vòi tiền Hác Thiên Bảo, lại trộm cuốn sổ nợ, hạ độc trên kẹp tay giết chết Tào thị diệt khẩu... Những thứ này đều là do ngươi làm xong mới cho ta biết, hiện giờ lại nói thành do ta chỉ sử ngươi!"
"Nhu nhi, nàng nghe ta nói, ta không có khai nàng ra! Thật đó..."
"Được rồi, không phải ngươi nói thì làm sao mà họ biết? Ha ha, Ngô Lai, thu lại hết lời ngon tiếng ngọt xạo sự đó đi! Ta nghe đủ rồi!" Bích Nhu như phát điên chỉ vào Ngô Lai tru tréo: "Nương tử của ngươi vô tình phát hiện chuyện của ngươi, hâm dọa bức ép ngươi đưa tiền cho ả, không thì tố cáo. Ngươi tự quyết định giết vợ ngươi diệt khẩu, nhờ ta giúp dùng đá đánh vào đầu à, thế mà ngược lại nói ta chủ sử, còn dụ nói sẽ chuộc thân cưới ta, thế mà giờ đem mọi tội trạng đổ lên ngừời ta, bức ta vào tử lộ, ngươi cưới ta như vậy đó sao? Ha ha, vậy được, hai chúng ta cùng chết, đến âm gian thành phu thê thôi! Ha ha ha!"
Ngô Lai nghe Bích Nhu cái gì cũng khai ra hết, biết chuyện này xong rồi, nhưng mắt chợt xoay tròn, mắng: "Vốn là chủ ý của cô mà! Là cô bảo ta làm vậy, là cô bảo ta giết tỷ tỷ của ta, nói như vậy chết không đối chứng, không ai tra nợ của ta. Sổ nợ vốn là cô kêu ta trộm, dùng tiền của Hác gia cũng là chủ ý của cô, nếu không ta làm gì có nhiều tiền như vậy để tìm cô!"
Mộ Dung Huýnh Tuyết chen lời: "Ngô Lai, ngươi có phải là đàn ông không? Ngươi ta vì ngươi đều nhận tội hết, ngươi lại muốn đứng ngoài vòng thoát tội. Bích Nhu quả là nhìn lầm ngươi rồi."
"Tôi không nói dối a, những gì tôi nói đều thật hết. Mọi chuyện này đều do cô ta chỉ sử, tôi chỉ làm theo lời chỉ huy của cô ta thôi."
"Ngô Lai!" Bích Nhu khàn giọng hét: "Ngươi trút hết tội lên người ta, ngươi chết không yên đâu! Những sự tình này đều là cùng thương lượng mà làm, ngươi hiện giờ lại đẩy cho một mình ta, được được! Chúng ta cùng chết thôi! Đến âm gian làm phu thê..."
Mạnh Thiên Sở to cả đầu, không muốn nghe họ cãi nhau nữa, lưu lại Vương bộ đầu và Mộ Dung Huýnh Tuyết ghi lại mọi chuyện, còn hắn thì rời khỏi lao phòng.
Hắn cảm thấy rất mệt, nhân vì cảm tình thì ra là yếu đuối như vậy. Chỉ cần mấy câu nói khích, thế mà đã dễ dàng hóa giải tình cảm sinh tử. Ai! Nói sao cho phải đây, không nghĩ nhiều nữa, hắn hiện giờ chỉ muốn về nhà ngủ một giấc.
Suốt mấy ngày nay tâm tình của Mạnh Thiên Sở không mấy vui, nhưng vãn giữ lời hứa của mình báo cáo tình huống phá án với Thái tri huyện, giấu đi chi tiết Thúy Liên mua chuộc bà đỡ Tào thị làm chết sản phụ Ngô Tiểu Muội. Dù gì thì Ngô Lai và Bích Nhu cũng có tội mua chuộc Tào thị mưu hại Ngô Tiểu Muội, nên cứ cho hai kẻ này chịu hậu quả của tội đó. Hắn đem chuyện Thúy Liên toan tính mưu sát Tào thị biên tạo ra lý do khác, lái đi chỗ khác.
Thúy Liên vì mưu sát Tiểu Hồng và toan tính mưu sát Tào thị, Trấn quản gia và Tiểu Hạnh, bị phán trảm lập quyết, cuối cùng tránh khỏi vận mệnh tử hình lăng trì bi thảm. Ngô Lai và Bích Nhu sau đó cùng khai thông đồng mua chuộc Tào thị mưu sát Ngô Tiểu Muội, lại thông đồng giết vợ của Ngô Lai là Đàm thị, bị xử trảm lập quyết cả hai.
Chú thích:
Lâm Giang Tiên Tác giả: Án Cơ Đạo: Án Cơ Đạo là con thứ bảy của Án Thù, thuở hoa niên gia đình phong lưu, nhưng về sau hoàn cảnh sa sút, bởi vậy từ phẩm đa phần mô tả ái tình ly biệt, hoài vọng quá khứ, được đánh giá là người kế thừa phái Hoa gian của Nam Đường hậu chủ. Án Thù lúc sinh thời làm tới chức Hình bộ thượng thư, Quan Văn điện đại học sĩ, lại là người đề bạt Phạm Trọng Yêm, Âu Dương Tu.
Tiểu Tần trong bài từ này là gia kỹ trong nhà người bạn của Án Cơ Đạo thuở trước, mới gặp đã đem lòng yêu mến. Chữ Thái Vân (mây hồng) vừa chỉ vẻ đẹp xa vời, vừa là tên người con gái của quá khứ hào hoa. Mộc Dật chỉ trích nửa bài từ, dùng để chỉ hồi ức. Minh nguyệt là chứng nhân bất tử cho mối tình thơ mộng của thời trai trẻ. Trăng xưa vẫn đó, người cũ nay đây, có khóc sầu ly biệt hay không? Sao mà chua xót thế này....
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT