Mạnh Thiên Sở biết đã nói đến thời khắc quan trọng, cần phải giải trừ tâm lý e ngại của Liên Y, trấn an nàng: "Cô đừng sợ, cô tố giác tội phạm, ta sẽ phụ trách an toàn cho cô. Mạnh mỗ ta nói được làm được. Còn về tú bà này thì khẳng định là đồng bạn của hung thủ, ta sẽ giao mụ cho tri phủ đại nhân xử lý. Mụ chẳng hại được cô đâu."
Liên Y cảm kích nhìn Mạnh Thiên sở, nói tiếp: "Khi tôi tiến vào phòng, thấy Lý công tử đang nằm dựa trên ghế cười cười, Kha công tử ngồi ở ghế đối diện, đang gập người không ngừng ói vào trong góc phòng. Khi thấy tôi mang trà vào, Kha công tử giật lấy uống một hớp rồi nhổ ra sàn, tiếp đó gập người nôn khan, không ói ra được cái gì cả. Lúc này thì má má đến, hỏi tôi sự tình đã qua, Kha công tử nói đau đầu muốn về, má má sai tôi đỡ Kha công tử xuống thuyền ngồi xe ngựa ra về."
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Còn Lý công tử thì sao?"
Lý công tử nhất mực năm dựa vào ghế ở nhã gian giống như ngủ vậy, cho đến canh hai đêm đó mới dậy, đòi thức ăn, rồi bảo tôi đàn mấy khúc, uống chút rượu, đại khái canh ba thì về."
Mạnh Thiên Sở ngẫm nghĩ một lúc, lại hỏi: "Cô nhớ kỹ lại tình huống lúc mới vào xem, đã nhìn thấy những gì?"
"Lúc tôi tiến vào, thấy Kha công tử nôn phì phì ra đất, toàn là nước bọt. Đúng rồi, phía trước mặt Kha công tử có một vệt nước bọt đầy vụn đen."
Lòng Mạnh Thiên Sở chợt rúng động, nhớ đến chất cặn màu đen trong bao tử của Kha trù, và đó chính là độc dược trí mệnh! Liền vội hỏi: "Vậy số vụn đen đó đâu rồi?"
"Tôi đưa Kha công tử xuống thuyền xong thì lau dọn gian phòng, đem đổ số đó xuống hồ luôn rồi."
Mạnh Thiên Sở vỗ đầu mình, chứng cứ trọng yếu như vậy mà tiêu tan rồi, không biết phải nói làm sao đây! Nhưng mà cũng không thể trách Liên Y, lúc đó cô ta làm sao đó chính là độc dược giết chết Kha Trù chứ.
Liên Y thấy Mạnh Thiên Sở ủ rũ như vậy, cũng cảm thấy mình đã đem thứ đó bỏ đi, gây nên họa, nên áy náy nhìn hắn, hỏi: "Thứ đó trọng yếu lắm sao?"
Mạnh Thiên Sở ủ rũ gật đầu.
Liên Y nói: "Tôi thấy Kha công tử còn một ít trong tay, không biết trên người còn hay là không..."
"Hả? Thế là thế nào? Nói kỹ một chút xem."
"Lúc đó sau khi Kha công tử ói xong, định quẳng số hoàn thuốc màu đen còn lại đi, nhưng sau đó không nỡ, cuối cùng nhíu mày bỏ luôn mấy viên đó vào miệng hớp trà nuốt vào. Nếu như trong tay của cậu ta có dược hoàn màu đen đó, thì trên người ắt cũng có..."
Liên Y cho rằng Mạnh Thiên Sở tìm kiếm số viên thuốc này, nên mới nói cho hắn phỏng đoán của mình.
Đối với Mạnh Thiên Sở, trên người Kha công tử còn thuốc hay không không quan trọng, mà điều quan trọng chính là số thuốc mà Kha trù uống vào có phải là vụn màu đen nằm trong bao tử khiến y trúng độc hay không? Nếu là đúng, thì loại thuốc đó rốt cuộc là gì?
Tổng hợp những gì đã tìm hiểu được trong mấy ngày vừa qua, Mạnh Thiên Sở đã có được phán đoán đại khái, nhưng hắn cần phải tiến thêm một bước chứng minh, nên hỏi: "Liên y cô nương, cô nói khi cô tiến vào ngửi được mùi thối. Mùi thối đó từ đâu ra? Là mùi thối như thế nào?"
"Là mùi của hoàn thuốc trên tay Kha công tử và các vụn màu đen đó, mùi vị thì... có điểm giống như... cái bồn nước tiểu để lâu ngày không đổ vậy... mùi nước tiểu... rất nồng nặc..."
Mắt Mạnh Thiên Sở sáng rực lên: "Vậy phòng hai người ngồi đó ở đâu? Dẫn ta đi xem!"
Mạnh Thiên Sở túm tóc tú bà kéo đi, mở cửa phòng, bọn móng rùa ở ngoài cửa đã tránh ra xa, nhưng phần lớn đều cầm thiết côn, bộ dạng vô cùng độc ác nhìn trừng Mạnh Thiên Sở.
Mạnh Thiên Sở coi như không thấy gì, cho Liên Y đi trước dẫn đường. Hạ Phượng Nghi và Phi Yến đi giữa, còn hắn thì túm tóc tú bà đi đoạn hầu. Họ đi dọc theo boong thuyền, tới mới nhã gian. Liên Y đẩy cửa bước vào, Mạnh Thiên Sở cho Hạ Phượng Nghi đứng bên cửa, không cho loạn động, bảo tú bà quỳ xuống sàn.
Hắn hỏi Liên Y chỗ Kha trù ói mữa khi đó, rồi nằm phục xuống cẩn thẩn quan sát kiểm tra kẻ hở cửa nền ván lót phòng.
Đột nhiên, hắn vui mừng hô lên một tiếng, vì phát hiện ở kẻ hở có mấy mãnh vụn màu đen, liền dùng ngân trâm trong tay khẽ khều ra, tập trung đặt trên tay, rồi đưa mũi ngửi, quả nhiên có mùi khai của nước tiểu.
Mạnh Thiên Sở như bắt được vật chí bảo, cười tươi bảo Liên Y tìm một mảnh giấy đỏ số vụn đen này vào gói lại, đút vào trong lòng.
Kiểm tra khắp phòng không còn gì khác lạ nữa, hắn ngồi trên ghế, dùng mũi chân đá tú bà: "Ê, ta hiện giờ có lời muốn hỏi ngươi, nếu như ngươi không thành thật trả lời, thì ngươi biết rõ kết quả rồi đó."
Máu trên miệng mũi của tú bà tuy đã ngừng chạy, nhưng vẫn dính đầy mặt, thần tình lang bái cùng cực, gật đầu thưa: "Mạnh gia, lão thân nhất định trả lời thật tốt."
"Vậy được, vừ rồi những gì Liên Y cô nương nói có đúng hay không?"
"Đúng! Chính là như vậy, lúc đó lão thân đang ở trên lầu chào mời khách, nghe Kha công tử muốn uống nước, vội chạy xuống tiến vào phòng, thấy Kha công tử đang nhíu mày uống thuốc đen, rất hôi, không biết là loại thuốc gì. Trên sàn còn một số chất ói lợn cợn cặn đen, tôi hỏi Kha công tử uống gì vậy, cậu ta không nói. Trò chuyện một lúc, Kha công tử bảo đầu óc say xẩm muốn về, tôi gọi Liên Y đưa xuống thuyền ngồi xe ngựa đi."
Mạnh Thiên Sở tức giận hỏi: "Vậy vừa rồi ngươi vì sao giấu không khai? Còn ngăn Liên Y cô nương kể ra hả?"
"Lão thân nhất thời hồ đồ, nghe nói Kha công tử chết rồi, lão thân hoài nghi có thể là có liên quan đến số thuốc thối rùm mà cậu ta uống ở trên thuyền, lại sợ liên lụy đến chúng tôi, cho nên dặn dò không cho Liên Y nói."
"Ngươi làm cái **** này là hại tới công vụ cảnh .... khụ .... khụ...., là làm rồi nha môn tra án, phải y luật trị tội rồi!"
"Lão thân hồ đồ, sau này không dám vậy nữa..."
Mạnh Thiên Sở bảo Liên Y đem giấy bút ra, bản thân tự ghi lại khẩu cung của Liên Y và tú bà, sau đó cho họ ghi tên in dấu tay vào.
Sau khi làm xong chuyện này, chờ một chút thì nghe bên ngoài có tiếng ồn ào, từ xa đã nghe tiếng Lâm chưởng quỹ gọi: "Mạnh sư gia! Mạnh sư gia...!"
Tiếp theo đó cửa phòng được kéo mở ra, Lâm chưởng quỹ đầu đầy mồ hôi tiến vào, miệng thở phì phì cung tay khom người thi lễ: "Mạnh gia gia, thật là xin lỗi, bọn tiểu nhân không biết sư gia ngài đại giá quang lâm, có điều gì mạo phạm thỉnh sư gia thứ tội!"
"Hắc hắc, vẫn còn ổn, bỉ nhân xương chắc, vẫn chưa bị người của ông đánh chết. Nhờ mạng lớn nên vẫn còn tiếp tục thế tri phủ đại nhân phá được án mạng con trai tri phủ đại nhân bị giết trên hoa thuyền của ông. Cái đó có thể nói là vạn hạnh trong bất hạnh rồi, ha ha ha."
Lâm chưởng quỹ nghe thế, trán rịn đầy mồ hôi. Y và Kha tri phủ tuy có giao tình, nhưng con trai Kha Trù của tri phủ đột nhiên chết đi, y cũng đến tham gia đám tang, biết Kha tri phủ nhất mực nghi ngờ về cái chết li kỳ của con trai mình. Mạnh Thiên Sở phá án như thần y biết, hiện giờ hắn nói hắn đã chịu sự ủy thác của tri phủ đại nhân phá án, đặc biệt là khẳng định "con trai của tri phủ đại nhân bị giết trên thuyền này" quả là cái tội mà y không thể nào gánh nổi.
Đến lúc này, hai đại hán đã được cứu tỉnh, định nhờ Lâm chưởng quỹ báo thù cho mình, không ngờ thấy Lâm chưởng quỹ đối với người trẻ tuổi này cung kính nhất mực, lòng kêu khổ liên miên.
Lâm chưởng quỹ quay lại, đưa tay chỉ hai đại hán quát: "Mạnh sư gia là ân nhân của Lâm mỗ, là bằng hữu tốt, hai tên cẩu nô tài ngươi đuôi mắt rồi, không ngờ lại dám động thủ với ân nhân của Lâm mỗ! Người đâu, đem phế hai tay của chúng!"
Năm sáu đại hán theo Lâm chưởng quỹ xống tới, lôi hai tên đại hán đã sợ bay hết hai hồn tám vía đè xuống, một tên trong đó rút cái dao mổ trâu bén ngón lấp lánh hàn quang ra định chặt xuống cổ tay của hai đại hán này,khiến hai người cầu xin thảm thiết.
Kỳ thật hai đại hán này chẳng hề đụng tới chéo áo của Mạnh Thiên Sở, ngược lại còn bị hắn tẩn cho một trận nên thân, hiện giờ còn sắp bị chặt hai tay, quả là không đáng. Mạnh Thiên Sở không muốn làm quá, xua tay: "Thôi đi, tha cho chúng đi."
Lâm chưởng quỹ bấy giờ mới ra lệnh dừng tay, cầm một cái guốc gỗ đến trước vã vào mặt hai tên hơn mười cái, hậm hực nói: "Hai tên nô tài chó, còn không tạ ơn cứu mạng của Mạnh sư gia?"
Hai tên đại hán bị đánh tóe máu mũi, nhưng không dám lau. Hai tên vốn mập, lúc này mặt càng mập hơn, nghe lời quỳ xuống bò tới trước mặt Mạnh Thiên Sở, dập đầu như tế sao cảm tạ. Mạnh Thiên Sở phất tay cho chúng đi, hai người mới bò dậy lom khom lùi ra ngoài.
Lâm chường quỹ bấy giờ mới đem guốc gỗ đánh cho tú bà bầm dập, sau cùng ngay cả Mạnh Thiên Sở không chịu nổi mới bảo ông ta dừng tay.
Sau khi giáo huấn người nhà xong, Lâm chưởng quỹ bấy giờ mới cười cầu tài: "Sư gia, đều trách bỉ nhân quản giáo không có cách, thật là mất mặt quá, ngài coi ở chỗ Kha tri phủ..."
Mạnh Thiên Sở đương nhiên hiểu Lâm chưởng quỹ đánh tú bà và hai tên bảo tiêu trước mắt hắn là muốn cho hắn hả giận, để hắn khỏi trước mặt Kha tri phủ nói xấu ông ta, liền bảo: "Lâm chưởng quỹ, ông yên tâm, ta sẽ không nói loạn trước mặt Kha tri phủ, chỉ có điều căn cứ tình huống đã tra rõ hiện giờ, Kha công tử rất có khả năng là trúng độc trên hoa thuyền Ấn Nguyệt của ông, điểm này ta phải như thật bẩm báo cho Kha tri phủ."
Lâm chưởng quỹ vội cười cầu tài: "Cái đó thì đương nhiên, loại đại sự thế này bỉ nhân không dám cầu sư gia ẩn giấu cho, chỉ hi vọng sư gia ở trước mặt Kha tri phủ nói tốt vài câu là được."
"Chuyện này cũng được, không thành vấn đề." Mạnh Thiên Sở nhìn sang Liên Y, "Nhưng mà, có chuyện có thể phải phiền đến Lâm chưởng quỹ."
Lâm chưởng quỹ nghe Mạnh Thiên Sở đã đáp ứng, vội cười tươi nói: "Sư gia có chuyện gì cứ tẫn quản dặn dò."
Mạnh Thiên Sở chỉ vào Liên Y: "Liên Y cô nương đã lập đại công trong việc phá án này, ta muốn chuộc thân cho cô ta."
Liên Y nghe lời này vừa kinh vừa mừng, run giọng nói: "Sư gia..."
Lâm chưởng quỹ rất nhanh nhẹn, nói ngay: "Chỉ là chuyện nhỏ, bỉ nhân trở về lập tức đưa kế ước bán thân của Liên Y cô nương đưa đến chỗ phủ của sư gia."
Mạnh Thiên Sở cười ha ha cung tay nói: "Nếu thế thì xin đa tạ, chuyện chuộc thân này cần bao nhiêu lượng bạc?"
Lâm chưởng quỹ khom người nói: "Sư gia nói lời gì thế, nếu như sư gia đã nhìn trúng Liên Y cô nương, bỉ nhân cứ tặng cho sư gia là được rồi, không cần phân văn nào đâu."
"Cái này... cái này làm sao được chứ?"
"Cứ định như vậy đi, sau này còn mong sư gia giúp cho ở nhiều việc khác nữa mà."
"Nếu như thế thì xin đa tạ vậy." Mạnh Thiên Sở cung tay xá xá, lòng nghĩ dù gì thì ngươi cũng có tiền, không cần phải khách sáo làm gì.
Lâm chưởng quỹ mặt mày vui vẻ nhìn Liên Y nói: "Liên Y cô nương, sau này cô là người của Mạnh sư gia rồi, phải tận tâm phục thị Mạnh sư gia nghe."
Liên Y mắt nhòe lệ quỳ lạy Mạnh Thiên Sở, Phi Yến bước tới đỡ nàng ta vậy.
Mạnh Thiên Sở mang Hạ Phượng Nghi, Phi Yến và Liên Y cáo từ ngồi xe trở về nha môn của huyện Nhân Hòa.
Trên đường, Hạ Phượng Nghi nhìn về phía Liên Y, hỏi Mạnh Thiên Sở: "Phu quân, chàng đòi Liên Y cô nương, chuẩn bị an bài thế nào?"
Phi Yến ngồi bên cạnh cười khanh khách: "Thiếu gia ắt là nhìn trúng Liên Y cô nương rồi, muốn thu về nhập phòng nạp làm tiểu thiếp đây mà."
Nghe lời này, Liên Y lập tức đỏ gay, cúi đầu e ấp không dám nhìn Mạnh Thiên Sở.
Mạnh Thiên Sở trừng mắt nhìn Phi Yến: "Coi em nói gì vậy, ta chưa định nạp thiếp đâu. Ta chuộc thân cho cô ta là có nguyên nhân. Nếu ta không chuộc thân cho Liên Y, cô ta ở trước mặt tú bà nói nhiều chuyện liên quan đến hoa thuyền như vậy, chúng ta vừa đi thì cô ta không bị tú bà đánh chết mới là lạ."
Liên Y cảm kích nói: "Liên Y đa tạ Mạnh gia lo nghĩ dùm..."
Hạ Phượng Nghi gật đầu: "Phu quân nói phải lắm, sau này an trí Liên Y cô nương thế nào?"
Mạnh Thiên Sở hỏi Liên Y: "Cô có quê để về không? Nếu có thì ta gửi cô chút ít hành trang trở về quê đi."
Sắc mặt Liên Y ảm đạm: "Thiếp thân từ nhỏ đã bị người lừa bán vào Ấn nguyệt hoa thuyền làm nghệ kỹ rồi, không còn nhớ quê ở đâu nữa, cũng không biết trong nhà có ai."
Thảm! Thì ra là bị lừa gạt đem bán! Mạnh Thiên Sở ngẫm nghĩ, hỏi: "Cô còn chỗ nào để đi không?"
Liên Y đã biết Mạnh Thiên Sở không muốn nạp mình làm thiếp, chuộc thân cho mình là để tránh cho Lâm gia bức hại. Nàng vốn không dám vọng tưởng xa vời, có thể thoát li phong trần khổ hải là may mắn lắm rồi. Khi nghe thế nàng miễn cưỡng cười, nói: "Liên Y vô thân vô cố, nhưng mà Mạnh gia không cần phải lo cho Liên Y, Liên Y sau này có thể hát xướng kiếm tiền...."
Mạnh Thiên Sở lắc đầu: "Như vậy không được, nếu như ta đã lo chuyện này thì phải lo cho tới nơi tới chốn, không thể lúc này buông tay không quản được..."
Phi Yến đề nghị: "Hay là giữ cô ta lại làm nha hoàn đi?"
Mạnh Thiên Sở đưa tay vuốt mũi Phi Yến: "Con quỷ nha đầu cơ linh này đã đủ làm ta sợ rồi, còn cần nhiều nha hoàn làm cái gì?"
Hạ Phượng Nghi nói: "Nếu là như thế thì thiếp có một chủ ý, không biết Liên Y cô nương có bằng lòng hay không mà thôi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT