Mạnh Thiên Sở nói câu này là phát từ chân tâm, án này không những quan hệ đến năm chục lượng bạc hay nhiều hơn nữa, mà là nếu làm tốt, có thể khuyếch đại ảnh hưởng của hắn. Dù gì thì hắn cũng một khiếu không thông đối với tứ thư ngụ kinh, đi thi nhờ khoa cử làm quan là không được rồi, hay là vẫn lợi dụng bản lãnh phá án mà kiếm tiền, làm sao sinh hoạt sung túc là được rồi. Đương nhiên, nếu cơ duyên xảo hợp có thể làm quan thì cũng không chối từ.

"Nếu thế thì đa tạ trước!" Kha tri phủ cung tay nói.

Thấy hôm nay mọi người đều bận rộn, điều tra phỏng vấn mà không làm ảnh hưởng gì là không thể được, hay là chờ tang sự xong xuôi rồi hẳn hay. Ngày chọn để hạ táng là ngày hôm sau, cho nên Hạ Thiên Sở quyết định ngày hôm sau rồi tiến hành điều tra. Chuyện cần điều tra trước là hoa thuyền 'Ấn Nguyệt' ở Hồ Tây mà Kha Trù thường đến.

Mạnh Thiên Sở cho Mộ Dung Huýnh Tuyết trực tiếp về nhà, còn hắn thì ôm 50 lượng bạc cùng Thái tri huyện ngồi kiệu trở về huyện nha huyện Nhân Hòa.

Khi Mạnh Thiên Sở đặt rương bạc lên bàn, Phi Yến mừng đến mặt sáng rực lên, Hạ Phượng Nghi cũng vui cho hắn, nói: "Phu quân, xem ra cho dù không có 'Tây Tử Tửu Lưu', tiền chàng kiếm cũng quá dễ dàng a."

Mạnh Thiên Sở đắc ý dương dương nói: "Cái đó đương nhiên! Ta trước đây đã nói quá, các nàng coi ta là rơm là cỏ, người khác coi ta là bảo bối. Những kẻ coi ta là bảo bối không nhất định phải là nữ nhân đó nghe. Hiện giờ không phải là vậy rồi phải không, hắc hắc, nghĩ thế nào, hối hận rồi phải không?"

Hạ Phượng Nghi điềm đạm cười, "Chàng có thể kiếm tiền là một chuyện tốt, sau này ta rời bỏ đi cũng yên tâm rồi."

Mạnh Thiên Sở phảng phất như bị đánh một cây côn vào đầu, sự vui vẻ tràn đầy bổng chốc bay mất ra ngoài chín tầng mây, sầm sì nhìn Phi Yến, lại nhìn Hạ Phượng Nghi, đột nhiên nói: "Hiện giờ còn sớm, ta muốn đi Tây Hồ ngồi hoa thuyền uống rượu, các nàng đi cùng ta vậy!" Lời nói không cho phép sự thương lượng.

Sắc mặt Hạ Phượng Nghi biến ngay, hạ giọng nói: "Phu quân, chơi hoa thuyền... mang theo tiện thiếp... chỉ sợ không tốt đâu a."

Mạnh Thiên Sở không phát giác sắc mặt Hạ Phượng Nghi đã biến, vẫn ngữa cổ bảo: "Có gì mà không tốt chứ, dù gì hai chúng ta là vợ chồng giả, không tồn tại vấn đề ghen tuông. Hơn nữa, trước đó đã nói kỹ rồi, sau này khi chúng ta ở chung một chỗ, mọi chuyện đều do ta làm chủ. Sao hả, muốn hối hận rồi sao?"

Phi Yến cắn môi, lí nhí nói: "Thiếu gia, nô tì đi với thiếu gia thôi. Mợ chủ cực nhọc cả ngày mệt rồi, nên ở nhà nghỉ sớm cho khỏe.

Mạnh Thiên Sở không lý gì đến Phi Yến, vẫn như cũ nhìn Hạ Phượng Nghi, khóe miệng ẩn hiện nụ cười khoái chí.

Góc mắt của Hạ Phượng Nghi nhếch lên một chút nhìn hắn, thần tình hơi lãnh đạm, khẽ nói: "Được, tiện thiếp cùng phu quân đi chơi hoa thuyền vậy."

Mạnh Thiên Sở vừa rồi nghe Hạ Phượng Nghi lại đề cập đến chuyện rời xa, hắn cảm thấy không cần thiết phải lưu giữ Hạ Phượng Nghi làm gì, chỉ là một cô gái đẹp muốn chia tay thôi mà, điều này đối với sự tự tôn của hắn là một sự đả kích rất lớn. Trong lúc bực mình, hắn thực ra chẳng nghĩ gì, buột miệng yêu cầu nàng ta đi theo hắn chơi hoa thuyền với ý muốn làm khó nàng, không ngờ Hạ Phượng Nghi lại đồng ý.

Lúc này Mạnh Thiên Sở mới phát hiện sắc mặt của Hạ Phượng Nghi không ổn, bấy giờ mới nhớ bản thân chính là thế Mạnh Thiên Sở trước kia, một kẻ cờ bạc rượu chè chơi gái không thiếu món nào, và cũng chính vì như thế mới bị Hạ Phượng Nghi chẳng coi ra gì.

Nghĩ đến đó, Mạnh Thiên Sở vốn định giải thích kỳ thật bản thân phải đi hoa thuyền để tra án, nhưng nhìn thấy thần tình lạnh nhạt của Hạ Phượng Nghi và nụ cười khỉnh trào phúng, lòng hắn chợt dậy lên một cổ ngạo khí không gì át chế. Hắn thầm nghĩ, dù gì lão tử có ra sao đi nữa, nửa năm sau cô cũng đi kia mà. Lão tử có tìm hay không tìm nữ nhân khác cũng đâu có ảnh hưởng gì, hà tất phải giải thích làm chi.

Hơn nữa, cổ đại chẳng phải là chú trọng tam tòng tứ đức hai sao. Lão bà mà có trượng phu ra ngoài tìm hoa vấn liễu căn bản không dám nói hai lời (ngoại trừ cực ít nàng là sư tử hà đông). Lão tử trước sợ sói sau sợ cọp, thật chẳng có khí khái nam tử chút nào. Hắn hừ lạnh, nói: "Nàng và Phi Yến cải thành nam trang cùng ta đi, cùng ta đi hoa thuyền tìm kiếm cô nương nào!"

Hạ Phượng Nghi chẳng nói chẳng rằng, cúi đầu dẫn Phi Yến trở về phòng ngủ thay đổi đồ cải thành nam trang.

Trước đây ở kinh thành, Hạ Phượng Nghi mỗi khi buồn thường muốn ra ngoài đi chơi, nhưng đại gia khuê tú đương nhiên không thể đi loạn khắp nơi, cho nên đặc biệt chế tạo vài bộ độ nam, cùng Phu Yến nữ phẫn nam trang lén ra ngoài đường chơi. Lần này đến Hàng châu hai nàng đều đem đồ đạc theo, cũng thuận tiện mang đồ đã chế. Do không phải lần đầu nữ phẫn nam trang, nên thành thạo vô cùng, nhanh chóng đã thay đổi xong.

Mạnh Thiên Sở vừa rồi chỉ tùy tiện nói là đi hoa thuyền uống rượu, nhưng khi nói đến rượu thì đã khiến con sâu rượu trong người hắn trổi dậy, lập tức muốn uống vài chung. Chỉ có điều Hạ Phượng Nghi và Phi Yến đều không sành uống rượu, theo hai cô gái đi hoa thuyền dù sao cũng không tận hứng, hay là đi tìm một người đi cùng. Kẻ thích hợp nhất đương nhiên là Lý Nhữ Hàn mới vừa quen biết hôm nay, cũng có thể mượn cớ thám thính tình hình của hắn. Chỉ có điều, Lý Nhữ Hàn đang ở nhà Kha tri phủ lo chuyện tang gia, khẳng định là không thể đến.

Nghĩ đến chuyện hôm nay, Mạnh Thiên Sở lập tức nghĩ đến người thích hợp hơn - bộ đầu Vương dịch. Đúng rồi, gọi ông ta. Còn tiểu bộ khoái Tống Tường Vũ thì thôi vậy, hắn còn quá nhỏ, không thể để bọn nhóc hư người!

Mạnh Thiên Sở nhờ bà gác cổng Hàn mụ đi gọi Vương bộ đầu lại, nói chuyện riêng một hồi. Vương bộ đầu là người thô , cũng là kẻ hám rượu, giờ được sư gia mời đi chơi hoa thuyền, đương nhiên đáp ứng ngay lập tức, cười muốn toét cả miệng ra, vội chạy trở về phòng trực thay đồ thường.

Mạnh Thiên Sở cùng Hạ Phượng Nghi và Phi Yến phân ra ngồi hai kiệu. Vương bộ đầu đi bên cạnh (Lão Hà đầu đang tọa trấn ở Tây Tử Tửu Lâu làm ăn, chưa về), mọi người đạp bước trên con đường rải đá của Hàng châu tiến về cạnh Tây Hồ.

Bốn người đến nơi, gió chiều nhẹ thổi phất qua mặt giống như là sa mỏng phớt qua. Hàng châu là địa phương mà văn nhân mặc khách tài tử giai nhân tự tập, không những nơi này đẹp, mà đại khái còn là vì nơi đây có thanh lưu nổi danh khắp toàn quốc.

Trời sụp tối, lúc này trên Tây Hồ thuyền hoa qua lai náo nhiệt phi thường, nơi nào cũng có tiếng cười như chuông bạc của nữ tử trẻ tuổi, đưa mắt nhìn quả là tiếng buôn áo quần đủ sắc múa, không ai không biết Hàng châu xinh a.

Mạnh Thiên Sở tùy tiện tìm một người hỏi, liền biết hoa thuyền lớn nhất bên hồ chính là 'Ấn Nguyệt'.

Căn cứ chỉ dẫn, bọn họ tìm đến bên cạnh "Ấn nguyệt" hoa thuyền đang đậu cạnh bờ. Thuyền này quả nhiên khí thế phi phàm, có ba tầng lầu, có phòng nhạc rộng như sân bóng rổ, trang sức hào hoa không kém gì nhà hàng nổi thời hiện đại.

Đi qua lại không ngừng trên thuyền là các cập nam nữ đánh tình mắng yêu, một lão thái bà ăn mặc như yêu tinh đứng ở sàn thuyền chào mời khách, nhất định là tú bà của hoa thuyên này.

Tú bà thấy bọn bốn người Mạnh Thiên Sở bước tới, dù sao cũng là kẻ sành đời, vừa nhìn là biết các vị đây không phải người thường, đặc biệt là Mạnh Thiên Sở ăn mặc với nam nhân khác không khác biệt gì, nhưng vừa nhìn thì đã biết là chủ.

Tú bà bước tới đón: "Xin chào, các vị quan nhân xem ra mặt rất lạ, nhất định là mới tới Ấn Nguyệt của chúng tôi phải hôn?" Nói xong bước tới trước mặt Mạnh Thiên Sở, chiếc khăn voan trong tay phất một cái, Mạnh Thiên Sở lập tức ngửi thấy mùi hương nồng nặc xộc vào mũi.

Tây Hồ rất lớn, Hàng châu càng lớn hơn, lúc này đã có hơn trăm vạn nhân khẩu. Mạnh Thiên Sở tuy đã có chút danh tiếng, nhưng chỉ là ở trong phạm vi nha môn, bên ngoài rất ít người biết. Sau khi hắn tiếp quản Tây Tử tửu lâu, thì do đây chỉ là quán rượu nhỏ bên Tây Hồ, hơn nữa hắn rất ít khi có mặt ở quán, tự nhiên không có mấy người nhận thức.

Mạnh Thiên Sở gật gật đầu quẳng cho tú bà một ít bạc vụn, nói: "Đúng vậy, nghe nói hoa thuyền ở Tây Hồ vô cùng có danh, đặc biệt đến xem thử."

Tú bà có bạc, mặt liền cười tươi như hoa: "Vậy ngài tìm đúng chỗ rồi. Trên Tây Hồ này, hoa thuyền Ấn Nguyệt của lão thân đây nếu xưng số hai thì không có thuyền nào dám xưng số một! Hì hì, xin hỏi quý tính của các vị đại gia?"

Mạnh Thiên Sở phe phẫy quạt, giới thiệu họ của mọi người. Tú bà vội vã cười toét miệng chào: "Thì ra là Mạnh đại gia, Vương đại gia, Hạ đại gia và Phi... Phi đại gia, hắc hắc, họ của Phi đại gia này quả là hiếm nghe a."

Phi Yến trừng mắt nhìn mụ, chán ghét xì miệng ngoảnh đầu qua một bên.

Tú bà này mặt rất dày, miệng càng lúc càng cười tươi, mời Mạnh Thiên Sở cùng mọi người lên thuyền. Trên đỉnh của du thuyền có chỗ gọi là sướng tọa, có điểm giống như rạp hát, còn tầng ở giữa thì để ăn uống, tầng dưới cuối thì dùng để... ngủ!

Tú bà vẫn cười tít mắt dẫn họ đến một căn phòng trang nhã ngồi xuống dọn trà và món điểm tâm lên, sau đó mới cười ha ha hỏi Mạnh Thiên Sở: "Các vị đại gia, cần loại cô nương thế nào ạ?"

Có Hạ Phượng Nghi nữ giả nam trang ngồi một bên, Mạnh Thiên Sở tuy trong lòng cảm thấy rất đỡ tức, nhưng không muốn thử thách ý nghĩa của Hạ Phượng Nghi, cũng không tiện trước mặt nàng mà mở miệng gọi cô nương, cho nên ho khan một tiếng nhìn qua Vương bộ đầu.

Vương bộ đầu hội ý cười nói: "Các bông hoa còn trẻ trẻ xinh xắn chút là được."

"Rượu thịt đồ ăn ngon cứ mang lên!" Mạnh Thiên Sở ngẫm nghĩ, cuối cùng quyết định bổ sung thêm một chút: "Chỉ cần hai cô gái thôi, phải biết hát đàn ấy, cao nhã một chút, đừng có gọi loại động chân động tay." Lời này không phải là giả vờ, mà là muốn tỏ rõ sự nễ mặt đối với Hạ Phượng Nghi. Mạnh Thiên Sở hắn tuy không phải là chính nhân quân tử gì, nhưng dù sao đi nữa thì bảo hắn chơi bời đùa cợt với gái ngay trước mặt vợ thì ngàn vạn lần hắn làm không được, cho dù người vợ đó chỉ là vợ giả.

Tú bà hơi kinh ngạc, nam nhân đi chơi hoa thuyền đều cầu mong sao cho nữ tử càng đẹp càng dâm càng tốt, làm gì chỉ có chuyện uống rượu nghe hát còn không cho phép cô nương động chân tay? Mụ ta len lén ghé mắt nhìn Hạ Phượng Nghi và Phu Yến, vốn là kẻ sành đời, đương nhiên vừa chú ý là biết hai kẻ này là nữ giả nam trang. Mụ ta tức thời minh bạch, có thể là hai kẻ này mang nữ tử theo đến đây chơi, nên đáp ứng luôn mà không hỏi nhiều, chuyển thân lui ra. Chẳng mấy chốc sau, mụ quay lại với hai cô nương tuổi mười lăm mười sáu, trong tay ôm đàn tỳ bà, mặc áo quần rất diễm lệ, sắc đẹp thanh tú không giống với các nữ tử thanh lâu khác: ít đi chút hồ mị và thô tục, nhiều hơn vài phần thanh thuần của thiếu nữ.

"Đại gia, ngài xem này, tôi án chiếu theo ý tứ của ngài tìm tới hai cô nương chỉ hầu rượu mà không thị tẩm (hầu ngủ), mặt mũi xinh đẹp lại nhanh nhẹn biết chuyện, hát cũng hay, ngài xem có vừa ý hay không?"

Mạnh Thiên Sở bước đến cạnh tú bà, nhìn kỹ cô nương do mụ đưa tới: "Được a, dù gì cùng là ngồi nói chuyện cùng cho vui, ta xem cũng được, lưu lại đi."

Mụ tú bà đó lập tức mừng như lên mây: "Ha ha... đại gia thật sảng khoái, vậy lưu lại đây đi."

Lúc này rượu thịt đã mang lên bày đầy bàn, đều là những món nhắm rất tinh tế.

Hai cô nương mới đến cũng biết nghe lời, một cô ngồi cạnh Vương bộ đầu, cô còn lại định ngồi kế Mạnh Thiên Sở, hắn vốn cho nàng ta qua ngồi bên kia, nhưng liếc mắt thấy Hạ Phượng Nghi đang cười lạnh chế giễu, tức thời trong đầu chợt dậy lên cơn nóng giận vô danh, cười ha hả kéo cô nương đó ngồi xuống cạnh bên mình.

Cô nương rót rượu cho Mạnh Thiên Sở và mọi người, Mạnh Thiên Sở cũng không nhìn Hạ Phượng Nghi, cầm chung rượu lên nói: "Nào, chúng ta lên thuyền hoa tìm vui, đừng có giả đò giở trò gì hết, uống đi!" Nói xong ngửa cổ uống cạn.

Lời Mạnh Thiên Sở rất hợp với ý của Vương bộ đầu, nên ông ta cũng cạn chung ngay. Phi Yến cầm chung rượu lên, thấy Hạ Phượng Nghi không động, hạ giọng nói: "... chúng ta cũng uống thôi."

Hạ Phượng Nghi mặt không biểu tình, cầm chung rượu lên nhấp một chút, Phi Yến thì uống cạn chung.

Mạnh Thiên Sở nhìn vẻ mặt của Hạ Phượng Nghi, càng có cảm giác như bị làm nhục, hừ lạnh một tiếng, quay qua đưa tay vuốt nhẹ má của cô gái nhỏ, cười hi hí rất giặc hỏi: "Tiểu nương tử, biết hát không?"

Cô gái đó mới mười lăm mười sáu tuổi bị cú sờ này của Mạnh Thiên Sở lập tức hai má ửng hồng, né qua một bên đáp: "Biết, đại gia muống nghe khúc gì a?"

"Ừ, hát một khúc 'Thập Bát Mô' đi!"

Đây là tựa khúc hát hắn đọc từ truyện Lộc Đỉnh Ký của Kim đại hiệp, biết là một tiểu khúc dâm uế, nhưng thực sự thế nào thì chưa từng nghe qua.

Nữ tử đó nghe thế sắc mặt liền biến hẳn, thân hình hơi run, đàn tỳ bà trong tay suýt rơi xuống đất, run rẫy nói: "Đại gia muốn nghe khúc đó thiếp thân không biết đàn tấu, xin dung cho thiếp thân đi báo má má, đổi một vị tỷ tỷ khác biết đàn hát khúc này cho đại gia nghe, được không?"

"Muốn cô hat! Không biết thì ta dạy cho cô!" Mắt của Mạnh Thiên Sở nheo lại thành đường hẹp tí, làm ra vẻ vô cùng dâm tiện, không ngừng nhìn lên nhìn xuống thân thể của cô gái.

Hạ Phượng Nghi hừ một tiếng, đứng dậy ôm quyền: "Phu... Mạnh huynh, tiểu đệ trong nhà có việc, xin cáo từ!" Nói xong quay ngoắt người bước ra khỏi phòng. Phi Yến cũng vội đứng dậy nghi hoặc nhìn Mạnh Thiên Sở một cái rồi vội đuổi theo.

Vương bộ đầu vội nói: "Sư... Mạnh huynh đệ, ta đi tiễn họ vậy."

Mạnh Thiên Sở xua tay: "Không cần đâu, hiện giờ bốn biển thanh bình, Hàng châu lại càng cửa không cài chốt, đường cũng đâu xa, sợ cái gì, để tự họ về đi. Chúng ta uống rượu!" Nói xong tự rót chung rượu đầy nâng chung uống cạn.

Vương bộ đầu cũng vội vã uống cạn một chung, tiểu cô nương đó rót rượu cho hai người, Vương bộ đầu vội cười nói với Mạnh Thiên Sở: "Mạnh huynh đệ, ả chíp hôi này không biết hát, hay là gọi tú bà đổi một người khác?"

Mạnh Thiên Sở chọc cho Hạ Phượng Nghi tức giận chạy đi xong, lòng ít nhiều có chút gì đó như mất mát, xua tay: "Ta chọc cô ta chơi thôi." Xong chuyển thân nói với nữ tử: "Cô qua bên ghế kia ngồi, các người biết đàn cái gì thì cứ đem hai khúc hay nhất ra đàn nghe thử."

Cô gái ấy nghe Mạnh Thiên Sở không đòi hát bài Thập Bát Mô nữa, mới yên tâm ôm đàn tỳ bà, gãy đinh đinh đông đông hắng giọng vừa đàn vừa hát, lời hát luyến láy du dường như chim bay về tổ.

Mạnh Thiên Sở không có nghiên cứu gì về loại đàn ấn nguyệt này, nhưng nghe nàng đàn hát cảm thấy toàn thân thư thái, thoải mái vô cùng. Một khúc hát xong, hắn liền vỗ tay khen, Vương bộ đầu nhất mực động tay chân chiếm tiện nghi đối với tiểu cô nương kia, chẳng nghe được chút gì về đàn hát, nhưng nghe Mạnh Thiên Sở vỗ tay thì cũng vỗ tay đôm đốp khen hay theo, dù không biết là hay ở chỗ nào.

Mạnh Thiên Sở nghe đàn hát tinh thần sảng khoái, nâng ly rượu uống liền hai lượt, tiếp đó nữ tử đàn tiếp hai khúc, khúc buồn khúc vui, Mạnh Thiên Sở càng cao hứng hơn. Vương bộ đầu chỉ nghe mà ngủ gục, trong khi đó nữ tử bên cạnh bán nghề chứ không bán thân, nên mặt nhăn nhó không yên, nếu là bình thường thì Vương bộ đầu đã gọi tú bà đổi cô khác rồi, nhưng đêm nay Mạnh Thiên Sở thỉnh khách, lại là lần đầu cùng đi ra ngoài chơi với Mạnh sư gia, không tiện đổi cô nương, nên chỉ còn ráng nhịn lấy hết tinh thần nghe cô gái ấy đàn tỳ bà xướng ca.

Nghe xong mấy khúc, Mạnh Thiên Sở đã uống liên tiếp hơn chục bôi rượu, hơi có chút say, nhướn mắt liếc nhìn, phát hiện Vương bộ đầu chẳng hứng thú gì, liền hạ giọng cười hỏi: "Sao vậy Vương huynh? Không vừa ý cô nương a? Hay là muốn đổi cô khác?"

Vương bộ đầu đã bị rượu đốt nóng gần ngất đi, nhìn gò ngực cao vời của cô nương bên cạnh mà không đụng chạm được gì, giờ nghe Mạnh Thiên Sở hỏi vậy thật đúng là được lời như cửi tấm lòng, cười hề hề đáp: "Nếu như vậy... thì quá tốt rồi..."

Mạnh Thiên Sở chỉ vào nữ tử bên cạnh Vương bộ đầu: "Cô đi ra gọi má má của cô vào đây."

Nữ tử ấy như quẳng được gánh nặng, đứng dậy nhún người chào ôm đàn tỳ bà bước ra, lát sao thì tú bà lúc nãy đẩy cửa tiến vào, chấp tay xin lỗi lia lịa, hỏi: "Đại gia, ngài có yêu cầu gì không?"

Mạnh Thiên Sở nhắp một ngụm rượu, tùy tiện hỏi: "Nghe nói công tử của tri phủ Hàng châu thường đến hoa thuyền của bà chơi, phải không?"

Tú bà hơi lộ vẻ kinh ngạc, nhất thời không biết Mạnh Thiên Sở hỏi như vậy là có dụng ý gì, ấp úng không chịu trả lời.

Mạnh Thiên Sở giả vờ không hề chú ý, nói với Vương bộ đầu: "Xem ra chúng ta hiểu lầm rồi, tin tức này quả thật là đồn ngoa, ta nói mà, công tử của tri phủ đại nhân là nhân vật cỡ nào chứ, sao lại đến loại hoa thuyền nhỏ này để chơi, xem ra là con hoa thuyền khác tên là Ấn Nguyệt rồi, chúng ta tìm sai chỗ rồi."

Vương bộ đầu nhất thời không hiểu dụng ý của Mạnh Thiên Sở, chỉ gật đầu theo.

Tú bà ở bên cạnh mấp máy miệng, nhưng vẫn nhịn không nói gì.

Mạnh Thiên Sở thở dài: "Thôi vậy, chúng ta uống xong chung rượu này rồi đi vậy, đi tìm thuyền Ấn Nguyệt chân chính nào. Ở chỗ mà ngay công tử của tri phủ đại nhân thường đến chơi thì đến mới có ý tứ, tính tiền đi!"

Tú bà thấy vụ làm ăn sắp vuột mất, vội nói: "Hai vị đại gia, toàn bộ Tây Hồ chỉ có hoa thuyền của chúng tôi gọi là Ấn Nguyệt, không có thuyền nào khác nữa đâu."

"Không đúng, ta nghe hai ngài trước công tử của tri phủ đại nhân có đến hoa thuyền Ấn Nguyệt đó chơi mà..."

"Đúng a! Chiều hôm kia Kha công tử còn đến chỗ chúng tôi uống rượu cả buổi chiều đấy!"

"Ha, nghe chúng ta định đi là phịa ra chuyện này hả, muốn lừa ai vậy?"

Tú bà bối rối: "Nghe nói Kha thiếu gia tối hôm qua đã chết một cách rất li kỳ, hôm nay lại tra xét toàn thành, do đó lão thân không dám nói loạn...."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play