Mạnh Thiên Sở nhìn ra vẻ mê mang trong mắt họ, tiếp tục giải thích: "Thử lấy một ví dụ, như tiệm sắt dùng ống bễ thổi gió do hai phần tạo thành. Một là ống thông khí để cho không khí đi vào, hai là cái bơm hoạt tắt (pittong) hút đẩy không khí. Nếu như chúng ta bít đường thông khí đi vào, ống bễ đó chẳng còn có cách gì hoạt động được, trở thành phế vật. Nhưng nếu như ống hút thoát khí thông, nhưng chúng ta lại đem cái hoạt tắc đó lèn chặt, không cho nó di động kéo rút gì được, thì ống bễ cũng trở thành phế vật không thể công tác..."

Mắt Phi Yến sáng lên, giành nói: "Nô tì biết rồi..." Tiếp theo đó nhớ lại tri huyện đại lão gia có mặt ở bên cạnh, làm gì tới phần mình lên tiếng, cho nên lập tức nín lặng, nhưng mặt không giấu được nét hưng phấn.

Mạnh Thiên Sở mỉm cười nói: "Vậy được, em nói thử coi."

Thái tri huyện biết vừa rồi Phi Yến giúp Mạnh Thiên Sở giải phẩu thi thể, xem ra biết tin tức gì đó bên trong, liền phụ họa: "Đúng a, ngươi nói thử coi."

Nghe tri huyện đại lão gia cho phép mình nói, Phi Yến vội nhún mình làm lễ, đáp ứng, sau đó hắng giọng lên tiếng: "Vừa rồi thiếu gia lấy ống bễ lò rèn để làm ví dụ, đương nhiên là muốn nói công dụng hô hấp của ống thở của người, cái đường thông khí của ống bễ giống như khí quản ở miệng cổ của người. Nô tì nhớ thiếu gia có nói qua, phổi của người là cơ quan điều khiển về hô hấp, giống như cái hoạt tắc (pittong) của ống bễ vậy. Nếu như phổi không thể hoạt động, thì chẳng khác gì cái hoạt tắc của ống bễ bị chặn lại. Người đè lên người, chẳng khác gì đè chặt cái hoạt tắc của ống bễ, người bị đè đương nhiên hô hấp không được rồi."

Mạnh Thiên Sở khen: "Rất tốt, vì sao trong tình huống người ép người, phổi sẽ bị lèn chặt?"

"Thiếu gia có nói qua, quá trình hô hấp của con người là quá trình khoách trương và thu súc lại. Cái này cần phải có không gian nhất định. Nếu như không gian này bị ép đến mức nhỏ nhất, phần phổi không cách gì khếch trương, đương nhiên cũng không thể hô hấp. Ngày hôm qua chúng ta lăn xuống núi, thiếu gia người đè lên thân của nô tì, thời gian hơi lâu là nô tì cảm thấy hô hấp rất khó, chịu không nổi. Thời gian thiếu gian đè không quá dài, hơn nữa thể trọng của thiếu gia kém xa Viên công tử, thế mà nô tì chịu không nỗi suýt chút nữa chết ngộp luôn!"

Phi Yến lòng ngay miệng lẹ, nói rất cao hứng, lại để chứng minh luận điểm của mình ba lí ba lạp đem sự tình hôm qua nói hết. Nói xong rồi, thấy nhãn thần cổ quái của mọi người, nhất là thiếu phu nhân Hạ Phượng Nghi, mới nhớ ra chuyện này thật đáng thẹn, sao có thể nói trước mọi người như vậy được chứ? Nàng không khỏi đỏ mặt tới mang tai.

Mạnh Thiên Sở vội khỏa lấp, vỗ tay cười nói: "Rất hay! Nói hoàn toàn chính xác, ký ức của em rất tốt, những gì ta giảng em đều nhớ, lại chịu động não. Xem ra bổn thiếu gia chọn em làm trợ thủ là đúng rồi, hà hà."

Thái trì huyện kỳ quái hỏi: "Trợ thủ? Tiên sinh gọi tiểu nha hoàn làm trợ thủ hay sao?"

"Đúng a, ông chủ. Bỉ nhân thế ông chủng trinh phá hình án, mang theo một hai trợ thủ phá an mới thuận lợi a. Do đó sau này phá án, sẽ mang Phi Yến và Mộ Dung hai người, ý ông chủ thế nào?"

"À, đối với trinh phá hình án vãn sinh một khiếu không thông, nhất thiết đều mong nhờ ở tiên sinh vậy. Tiên sinh an bài cũng là vãn sinh an bài."

Được Thái tri huyện cho phép, Mạnh Thiên Sở sau này mang hai nữ phá án là danh chính ngôn thuận rồi.

Thái tri huyện cùng mọi người vốn không hiểu rõ giải thích trước đó của Mạnh Thiên Sở, nhưng hắn lại dùng ống bễ đốt lò làm ví dụ, sau đó Phi Yến lại dùng lợi thông tục tiến hành giải thích thêm vào, cho nên ai cũng hiểu rõ.

Viên Thiết Hà tuy hiểu đạo lý này, nhưng sự tình đổ lên đầu mình, y đương nhiên muốn hiểu cho rõ, đỏ phừng mặt hỏi: "Sư gia, ngài nói tôi đè chết nương tử của tôi, tôi đây cũng không phải lần đầu tiên cùng nữ tử đồng phòng, trước đây có nhiều nữ tử đồng phòng cùng với tôi như vậy, sao lại không bị đè chết chứ?" Chuyện liên quan đến vận mệnh của mình, Viên Thiết Hà cũng không còn chú y nhiều đến những chuyện khác nữa.

Mạnh Thiên Sở cười thầm, xem không ra tên mập này là tay lão luyện trong chuyện tầm hoa vấn liễu. Hắn ho khan một tiếng, nói: "Viên công tử, trước đây ngươi cùng nữ tử đồng phòng, có bao giờ từng ép trên người họ bất động một hai thời thần chưa?"

"Cái này... cái này thì không - có chuyện đồng phòng mà chỉ đè chứ không động đậy sao?"

Mạnh Thiên Sở suýt chút nữa nhịn không được phì cười: "Đúng a! Nhưng trong đêm tân hôn ngươi say như bùn, lúc đó đã nằm im trên người nương tử ngươi rất lâu, đối với điểm này thì có nhân chứng đấy."

"Nhân chứng?" Hai cha con Viên chủ bạc giật mình, "Là ai?"

"Lý Xung Nhân, Lâm Thiên Hổ, còn có huyện thừa Trương Thỉ. Lúc đó bọn họ đang ở trong tân phòng!"

Viên chủ bạc không tham dự thẩm vấn, đương nhiên không biết tình hình bên trọng. Khi nghe nói trong đêm tân hôn của Viên Thiết Hà mà lại có ba đại nam nhân trốn trong phòng, khẳng định là cái gì cũng nhìn thấy hết, tức đến nỗi suýt ói máu.

Mạnh Thiên Sở thấy cha con họ sắc mặt tái xám, liền an ủi: "Viên đại nhân, Viên công tử đừng khẩn trương. Lúc bọn họ đến thì sự tình đã xong rồi, lúc đó Lâm Tư cô nương cũng chết rồi."

Đây thì còn ổn hơn một chút, hai cha con hơi thở phào nhẹ nhõm, Viên Thiết Hà thì khẩn trương hỏi: "Bọn họ nghe được cái gì?"

Mạnh Thiên Sở không muốn nói kỹ tình tiết Lý Xung Nhân sờ mó thân thể của Lâm Tư. Đối với Viên Thiết Hà đó có thể là một chủng thương hại, cho nên nói khéo đi: "Dù gì thì Lý Xung Nhân cũng thấy ngươi nằm bất động trên người Lâm Tư, dùng sức đây ngươi vài cái mới đưa ngươi rời khỏi thân thể nương tử Lâm Tư của ngươi. Lúc đó đã là sau nửa đêm, từ thời gian mà tính toán, thì nương tử của ngươi lúc đó đã bị ngươi đè chết rồi. Đối với việc ngươi bất động nằm trên người Lâm Tư, huyện thừa Trương Thỉ ở ngoài cửa sổ cũng có thể chứng minh."

Viên chủ bạc thấy chuyện này đã là sự thật, không thể nào chối cải, nhưng vẫn còn chưa cam tâm, ho khan một tiếng cười cầu tài nói với Mạnh Thiên Sở: "Sư gia, lão hủ còn một chuyện không rõ, nhân vì liên quan đến tội trang của khuyển tử, to gan xin hỏi, có chỗ nào đắc tội thỉnh sư gia bỏ quá cho."

"Trương đại nhân khách khí rồi, có lời gì cứ nói không sao."

"Lão hủ không hiểu là cho dù có người thấy khuyển tử nằm phục bất động trên người Lâm Tư, nhưng cũng không thể vì thế mà chứng minh khuyển tử đè chết Lâm Tư a. Có khi nào là nguyên nhân khác, ví dụ như tật bệnh chẳng hạn, vừa khéo khiến cho Lâm Tư chết ngay lúc đó không?"

Mạnh Thiên Sở khen thầm, Viên chủ bạc nói một lời là trung đích, tập trung vào vấn đề trung tâm của án này. Xem ra Viên chủ bạc nhiều năm làm quan, hiệp trợ tri huyện lão gia xử lý không ít hình án, biết rõ cần tập trung vào chi tiết nào của án này.

Mạnh Thiên Sở đáp: "Chính nhân vì lo ngại như những gì Viên đại nhân nói, bỉ nhân đã yêu cầu tri huyện đại nhân thuyết phục hai vị tiến hành giải phẩu thi thể. Mục đích giải phẩu chính là tìm chứng cứ chứng minh Lâm Tư đích xác là chết do thân thể trầm trọng của Viên công tử đè lên trong một thời gian dài."

Thái tri huyện vội hỏi: "Vậy tiên sinh tìm được chứng cứ chưa?"

"Tìm được rồi, bỉ nhân đã đem kết quả kiểm nghiệm ghi lại hết trên thi cách." Mạnh Thiên Sở chuyển thân yêu cầu Mộ Dung Huýnh Tuyết đem thi cách trình cho thái tri huyện xem qua.

Thái tri huyện tiếp lấy xem qua một lượt, toàn là thuật ngữ chuyên nghiệp, căn bản xem không hiểu, càng không biết những thứ đó nói về cái gì, chỉ xem ở phần kết luận có ghi: "Người chết Lâm Tư bị vật nặng đè lên bụng ngực, nín thở cơ giới mà tử vong."

Viên chủ bạc và Lâm chưởng quỹ cũng bước lại ghé mắt xem, đều không hiểu gì.

Mạnh Thiên Sở giải thích: "Người bị vật nặng - bao quát thân thể nặng hai trăm cân của Viên công tử - đè ép trong thời gian nhất định sẽ dẫn tới tức thở tử vong. Thời gian này dài ngắn khác nhau ở mỗi người, thông thường thì ngực bụng của người liên tục bị đè một bao gạo lớn (khoảng 50kg) thì chịu đựng được thời gian uống cạn một chung trà là có thể tử vong. Nhưng do thân thể Viên Thiết Hà béo phị, cơ thể đầy đặn có lực đàn hồi và độ co giản nhất định, cộng thêm thân thể người sống lồi lõm, cho nên thời gian có thể chịu đựng dài hơn, án chừng là đè liên tục ba khắc mới dẫn tới Lâm Tư tử vong. Điểm này có thể từ giải phẩu thi thể phát hiện người chết xuất hiện hiện tượng phù phổi đạt được sự chứng thật."

Mạnh Thiên Sở ngừng lại một chút để cho mọi người có thời gian suy nghĩ thẩm thấu, sau đó mới tiếp: "Người bị vật nặng đè chết thì tạng khí trong nội bộ sẽ phát sinh cải biến, tuyệt không giống như các cơ quan nội tạng của người chết bình thường. Đặc trưng điển hình nhất chính là nội tạng bị ứ huyết và xuất huyết, cộng thêm phổi ứ nước, mô tim và phổi có những điểm xuất huyết ứ máu. Đây đều là sự cải biến về hình thái học do vật nặng đè lên ngực bụng tạo thành, và cũng là điểm dẫn tới những đặc trưng hình thể bề ngoài khác với tử vong vì những nguyên nhân bình thường khác."

Mạnh Thiên Sở cầm lấy thi cách đọc qua một lượt những gì ký lục trên đó, nói: "Những ký lục này vừa rồi khi bỉ nhân giải phẩu thi thể của Lâm Tư tiểu thư phát hiện ra đặc trưng cơ quan nội tạng trong cơ thể, phù hợp với đặc điểm cải biếnnội bộ do chết vì bị vật năng chèn ép, dẫn đến cải biến vẻ ngoài, ví dụ như mặt và cổ ứ huyết, sưng vù, bầm tím, da mặt và thân mình cùng võng mạc xuất huyết điểm vâng vâng. Tất cả đều là đặc trưng của vật nặng đè gây nín thở chết. Đương nhiên, loại đặc trưng này cũng trùng với dấu hiệu của việc bị bịt miệng, xiết cổ hay những biện pháp gây ngạt thở cơ giới mà chết. Chính vì như thế, quá trình phá án trước đó đã đi sai đường, phải vòng vo rất nhiều công đoạn, nếu như vừa mới xảy ra án mạng giải phẩu kiểm tra thi thể thì vấn đề này sẽ bị bỉ nhân phát hiện sớm ngay rồi."

Viên chủ bạc nghe hắn nói rõ ràng mạch lạc, dù có muốn tranh cãi cũng không biết tranh cãi từ đâu, vì dù gì những từ ngữ đó quá chuyên nghiệp. Ông ta đành cúi đầu suy nghĩ xem chuyện này nên đối phó làm sao.

Mạnh Thiên Sở quét mắt nhìn mọi người, từ từ nói: "Chân tướng án mạng là như thế này: Tối đêm tân hôn hôm qua, Viên Thiết Hà Viên công tử biết Lâm Tư trước khi kết hôn có quan hệ với Trác Tân, ghen tuông giận dữ nên chuốc rượu cho Lâm Tư uống say mèm. Sau đó quẳng nàng ta lên giường đồng phòng với nàng ta. Lâm Tư say rượu nên cứ cảm thấy nhộn nhạo trong bụng muốn ói, liền lấy tay bụm miệng. Do thân thể của nàng ta nhỏ mà người Viên công tử thì mập mạp to lớn, lại say nên ý chí lờ đờ không biết nặng nhẹ, nên đè chặt luôn tay của Lâm Tư. Khi Lâm Tư giãy chết, cái tay đang bụm miệng co giật cào cấu, lưu lại vết thương trên miệng, cuối cùng ngạt thở mà chết do bị vật nặng đè ngực bụng không có cách gì hô hấp được."

Án đã phá rồi, nhưng không ai vỗ tay, vì kết quả này làm người ta quá bất ngờ, ngay cả Thái tri huyện cũng thở dài, lắc lắc đầu.

Viên Thiết Hà cũng không biết nói sao, nghĩ đến chuyện giết người phải đền mạng, mặt như tàu lá, cúi đầu ủ rũ nói với Viên chủ bạc: "Cha... hài nhi bất hiếu... chỉ sợ sau này không thể hiếu thuận chăm sóc cho người...."

Viên chủ bạc phảng phất như không nghe thấy, cúi đầu nhíu mày suy nghĩ y như củ.

Mạnh Thiên Sở vốn định nói đây chỉ là điều nằm ngoài ý muốn, nhiều lắm là mang tội ngộ sát (giết người không chủ định), tội trạng rất nhẹ. Nhưng lời vừa đến miệng thì ngưng lại, vì hắn không hiểu rõ lắm pháp luật của Minh triều, không biết Minh triều đối với phạm tội ngộ sát sẽ xử thế nào. Điều này không thể nói loạn, cần phải trở về cùng Mộ Dung Huýnh Tuyết cùng nghiên cứu thảo luận qua một phen mới được.

Thái tri huyện chấp tay nói với Viên chủ bạc: "Viên đại nhân, chuyện đã thế này bổn quan chỉ còn bắt lệnh lang lại, y luật xử trí mà thôi."

Viên chủ bạc gật đầu, chấp tay ủ rũ thưa: "Vương tử phạm pháp đồng tội với thứ dân, huống chi là khuyển tử."

Thái tri huyện ra lệnh cho bộ đầu Vương dịch ở cửa đưa Viên Thiết Hà đi áp giải vào đại lao chở xử lí. Sau đó, ông ta chấp tay nói với Mạnh Thiên Sở: "Tiên sinh, án này y luật xử trí như thế nào xin thỉnh tiên sinh quyết định."

Mạnh Thiên Sở chấp tay: "Được, vãn sinh nhất định sẽ nghiêm cách y theo luật mà xử, thỉnh ông chủ yên tâm."

Thái tri huyện gật gật đầu, chắp tay sau đít từ từ bỏ đi.

Lâm Tư đã được cưới về nhà Viên chủ bạc, là người nhà của ông ta rồi, chuyện tang lễ đương nhiên do Viên gia lo liệu. Do đó Viên chủ bạc cúi đầu ủ rũ sai người hầu đầy tớ vận chuyển thi thể Lâm Tư về chuẩn bị lo liệu hậu sự.

Lâm chưởng quỹ nhìn nhìn Mạnh Thiên Sở, xem ra kết quả này vượt ra ngoài ý liệu của ông ta, mặt lộ vẻ bất nhẫn, há miệng mấy lần định nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng không nói nên lời, chấp tay xá xá hắn rồi cúi đầu bỏ đi.

Phi Yến đẩy xe đưa Mạnh Thiên Sở ra khỏi liệm phòng. Hạ Phượng Nghi đi bên cạnh, Mộ Dung Húynh Tuyết theo sau, bốn người đến giếng trời trước đại đường, Mộ Dung Huýnh Tuyết liền khẽ nói với Mạnh Thiên Sở: "Sư gia, tôi... tôi vin về trước."

Mạnh Thiên Sở xua tay: "Hôm nay cô và Phi Yến giúp ta rất nhiều, lại hại hai người ói mửa thành ra thế này. Hai người đều cực khổ quá rồi, hay vầy đi, chúng ta đến tửu lâu ăn uống một bữa, ta thỉnh khách, coi như là úy lạo hai người." Xong hắn quay sang Hạ Phượng Nghi: "Nương tử, nàng nói như vậy có được hay không?"

Hạ Phượng Nghi ngẫm nghĩ, hạ giọng đáp: "Phu quân hành động không tiện, hay là chúng ta cứ từ tửu điếm chọn món ăn cho đưa về nhà, ở nhà ăn vậy."

Mạnh Thiên Sở sờ sờ eo, cười khổ nói: "Nàng không nhắc ta quên mất, thân thể còn chưa lấy lực được a. Nếu như đã thế thì vậy đi, chờ chút để Phi Yến đến tửu lâu chọn một bàn rượu thịt đưa về, chúng ta ăn ở nhà."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play