Trong lúc nói chuyện, Thái tri huyện cuối cùng cũng đã tán nha trở về, cười ha ha cầm một xấp cáo trạng tiến vào. Phi Yến vội nhắc ghế mời Thái tri huyện ngồi cạnh giường, rót một tách trà thơm, sau đó tiếp lấy các cáo trạng trong tay ông ta mang đến thư phòng ở ngoài giao cho Mộ Dung Huýnh Tuyết.
Mạnh Thiên Sở vừa nhìn thấy thần tình của Thái tri huyện là biết chuyện giải phẩu đã có cửa rồi. Quả nhiên, Thái tri huyện cười ha ha nói: "Tiên sinh, trưa ngày hôm nay vãn sinh gọi Viên chủ bạc và Lâm chưởng quỹ lại đem sự tình về giải phẩu nói ra, mới đầu hai người còn không tình nguyện cho lắm, nhưng cuối cùng thì họ cũng đồng ý, cho tiến hành giải phẩu."
Tuy Thái tri huyện nói có vẻ hời hợt, nhưng Mạnh Thiên Sở biết muốn thuyết phục gia đình người chết cho giải phẩu tử thi là một chuyện vô cùng khó khăn (Do đó pháp luật hiện đại quy định đối với những án hình sự, cơ quan điều tra có thể tự quyết định giải phẩu thi thể, không cần sự đồng ý của thân nhân người chết), Thái tri huyện nhất định đã áp dụng cả hai biện pháp vừa rắn vừa mềm, cuối cùng mới đạt được mục đích. Dù gì án này mà phá được sẽ ảnh hưởng đến thành tích của ông ta, ông ta đương nhiên quan tâm vô cùng, tìm mọi biện pháp đạt cho được mục đích.
Mạnh Thiên Sở rất cao hứng nói: "Vậy lập tức tiến hành giải phẩu!" Nói xong gượng đứng dậy, nhưng thân hình vừa động thì vết thương toàn thân bắt đầu lên tiếng, đau khiến cho hắn hít hà liên tục.
Thái tri huyện vội nói: "Tiên sinh đừng gấp, chờ dưỡng thương xong rồi làm cũng không muộn."
Hầm băng của Viên chủ bạc dù sao cũng không bằng nhà xác bảo quản thi thể bằng các thiết bị kỹ thuật cao, rất dễ tạo thành những tổn thương sau khi chết, ví dụ như động vật nhỏ cắn xé, nhiệt độ không phù hợp yêu cầu bảo tồn dẫn đến các cơ quan tự dung hóa, từ đó ảnh hưởng đến tính chính xác của kết quả kiểm tra. Vì thế, Mạnh Thiên Sở lắc đầu: "Không thể chờ, nhiều thêm một ngày thì khả năng tra rõ chân tướng sẽ giảm bớt một phần."
Thái tri huyện kỳ thật lòng cũng đang nóng như lửa đốt, chỉ có điều hiện giờ sư gia thành dạng như vậy, ngay bước xuống đất cũng khó, thì làm sao mà tiến hành giải phẩu được đây? Ông ta liền nói: "Tiên sinh không nên gấp..."
Mạnh Thiên Sở ngắt lời ông ta, "Ông chủ, làm phiền ông chủ cho Công phòng trong nha môn làm cho tôi một xe có bánh lăn, còn có một cái bàn thấp cỡ xe lăn đó, đặt thi thể lên rồi đưa đến liệm phòng chuẩn bị sẵn sàng, tôi sẽ tiến hành giải phẩu ở đó."
Xe lăn đã xuất hiện rất sớm từ thời cổ đại, ví dụ thời tam quốc Gia Cát Lượng đã từng phe phẩy quạt ngồi xe lăn chỉ huy quân đội tác chiến.
Thái tri huyện quan tâm hỏi: "Tiên sinh... cái này... có thể được không?"
Mạnh Thiên Sở lắc lắc tay: "Không sao đâu, vãn sinh chủ yếu thụ thương ở đầu, eo và chân, tay chỉ bị thương ngoài da, không ảnh hưởng hoạt động, xem ra không trở ngại cho việc giải phẩu. Án này phá sớm một ngày thì ông chủ thêm một phần vinh diệu a."
Mấy lời cuối trúng ngay tâm Thái tri huyện, cho nên ông ta gật đầu lia lịa: "Nếu như là vậy, vãn sinh sẽ đi bố trí, sau khi xong sẽ đến báo tiên sinh." Nói xong ông ta đứng dậy cáo từ.
Tuy vừa rồi cố làm ra vẻ nhẹ nhàng, kỳ thật vết thương trên tay của hắn rất nặng. Mạnh Thiên Sở hoạt động tay chân một hồi, cảm thấy vẫn chưa có lực, lòng không tự tin chút nào, không biết có hoàn thành trọng nhiệm này hay không.
Ngẫm nghĩ một chút, hắn hỏi Phi Yến: "Em đi giải phẩu với ta, được không?"
Sau khi Phi Yến mang các cáo trạng đem đưa cho Mộ Dung Huýnh Tuyết, đã trở về phòng đứng hầu ở bên. Vừa rồi lời của Mạnh Thiên Sở và Thái tri huyện nàng đều nghe hết, lòng đang đánh trống trận liên hồi, thiếu gia phải ngồi xe lăn, như vậy sẽ bảo nàng đẩy. Lần trước thiếu gia đã bảo nàng cùng đi bắt quỷ đã sợ gần chết rồi, lần này lại cùng đến phòng liệm, hơn nữa lại giải phẩu thi thể, Phi Yến nghe mà không khỏi hồn phi phách tán.
Mạnh Thiên Sở thấy sắc mặt của nàng rất khó coi, biết rằng nàng sợ, cười bảo: "Hay là thôi vậy, ta gọi bộ khoái đẩy ta đi. Em đêm qua không ngủ cả đêm, ngồi canh cho ta, hôm nay lại bận rộn suốt cả buổi sáng chưa nghỉ ngơi gì, nhân lúc này ngủ một giấc đi."
Phi Yến khẽ cắn môi, lòng nghĩ tối qua mình đã thề thốt muốn suốt đời phục thị thiếu gia, nếu như giờ chỉ có chuyện nhỏ này mà né tránh thì còn ra thể thống gì nữa, liền ưỡn ngực nói: "Nô tì cùng đi giải phẩu với thiếu gia người, người khác không biết chiếu cố thiếu gia, nô tì không yên tâm."
Mạnh Thiên Sở mỉm cười gật đầu. Hắn cũng không muốn gọi những bộ khoái khác, Phi Yến đi cùng hợp hơn. Kỳ thật bất quản Phi Yến hay là bộ khoái nào khác, luận đến việc giải phẩu thì họ chẳng giúp ích gì được cho hắn, vì bọn họ đối với chuyện này căn bản một khiếu chẳng thông, chẳng qua đi theo để chiếu cố và phụ giúp việc vặt cho hắn thôi. Nếu luận về điểm này, thì bộ khoái thô kệch vụng về không bằng Phi Yến nhanh nhẹn cẩn thận, do đó hắn hi vọng Phi Yến ở bên cạnh chiếu cố cho mình, đồng thời giúp hắn lấy đồ đạc vật dụng cần dùng.
Hắn ngẫm nghĩ, nhớ lại còn một chuyện cần giải quyết trước, đó là phải ghi lại ký lục cho quá trình giải phẩu thi thể. Phần này phải lưu lại trong hồ sơ án, không thể ghi bừa, trong khi hắn không thể vừa giải phẩu vừa ghi, hơn nữa cũng không có máy ghi âm (có cũng không dám dùng). Xem ra chỉ còn gọi tiểu tình nhân Mộ Dung Húynh Tuyết thôi. Chỉ có điều tiểu cô nương này còn nhát gan hơn cả Phi Yến, không biết cô nàng có dám đi hay không. Nếu thật tế không được, thì chỉ có thể gọi hình phòng thư lại thôi. Đương nhiên, nếu nhờ cậy Mộ Dung Huýnh Tuyết giúp thì thuận lợi hơn.
Mạnh Thiên Sở sở dĩ muốn để hai tiểu nha đầu Phi Yến và Mộ Dung Huýnh Tuyết phụ giúp giải phẩu, điểm quan trọng nữa là hắn hiện giờ phải giải phẩu thi thể con dâu của Viên chủ bạc. Để hai nữ nhân làm thủ hạ có vẻ thích hợp hơn, vì nếu cho nam nhân giúp ký lục hay hỗ trợ sẽ mang nỗi lo là dâu con của Viên chủ bạc và Lâm chưởng quỹ trần truồng bị đổ ruột đổ gan lộ ra trước mắt nam nhi, e rằng hai người này sẽ không đáp ứng.
Mạnh Thiên Sở gọi Phi Yến và Mộ Dung Huýnh Tuyết lại, đem chuyện này giảng giải một hồi, Mộ Dung Huýnh Tuyết quả nhiên biến hẳn sắc mặt, cúi đầu không dám nhìn Mạnh Thiên Sở.
Mạnh Thiên Sở thở dài nói: "Cô nếu là sợ thì ngồi ở cửa phòng liệm ghi lại những lời ta nói, thế nào?" Nhìn vẻ mặt tái nhợt của nàng, hắn đắn đo một chút, bảo: "Hay là... ta gọi người khác ghi vậy."
Chiêu lấy lui làm tiến này càng thử càng linh, Mộ Dung Huýnh Tuyết vội nói: "Không, không, sư gia, hãy để cho tôi ký lục."
Mộ Dung Huýnh Tuyết cảm kích Mạnh Thiên Sở vô cùng, đêm ở bên Tây hồ hai người đã suýt chút nữa xảy ra lửa tình, tình cảnh đó cứ mãi quẩn quanh trong đầu Mộ Dung Húynh Tuyết. Mỗi khi hồi ức lại chuyện này, nàng vừa ngượng vừa cảm thấy ngọt ngào. Hiện giờ Mạnh Thiên Sở múôn đi giải phẩu thi thể, lại chỉ định nàng đi theo ký lục, đó có nghĩa là sự tín nhiệm đối với nàng. Mộ Dung Huýnh Tuyết mới đầu còn kinh hoảng, nhưng đó chỉ là phản ứng sợ tự nhiên đối với thi thể của nữ nhân. Hiện giờ bị Mạnh Thiên Sở lấy lui làm tiến, nàng lập tức bình tĩnh trở lại, vội vã nhận lời.
Mạnh Thiên Sở gật đầu, nhớ lại phần lớn người cổ không rành về kết cấu nội bộ trong thân thể lắm, đặc biệt Mộ Dung Huýnh Tuyết là tiểu thư lại thì còn mơ hồ hơn. Cho nên hắn bắt đầu giảng giải những từ chuyên dụng về kết cấu của thân thể cho nàng nghe, để lát nữa nàng khỏi phải không hiểu đầu cua tai nheo gì. Hắn bảo nàng lấy giấy và bút lại, rồi bảo Phi Yến lấy một khối gỗ kê ở đầu giường, bắt đầu vẽ đồ án hình người, bảo Mộ Dung Huýnh Tuyết ngồi ở ghế cạnh giường lắng nghe hắn giảng giải.
Mộ Dung Huýnh Tuyết đương nhiên biết Mạnh Thiên Sở vì sao lại muốn giảng giải cho nàng những thứ này, cho nên để hết tinh thần lắng nghe, dụng tâm ghi nhớ.
Phi Yến đứng sau lưng Mộ Dung Huýnh Tuyết, đưa đầu qua nhìn, chỗ nào nghe không hiểu còn hỏi hai ba câu. Mộ Dung Huýnh Tuyết tính tình cả thẹn, không như Phi Yến hoạt bát nhanh nhẹn, không dám hỏi nhiều, cho nên những gì Phi Yến hỏi cũng là những gì nàng cần biết mà không lên tiếng.
Cứ như thế, Mạnh Thiên Sở vừa vẽ ra vừa giảng giải , hơn một canh giờ sau thì đã đại khái mô tả hết kết cấu và các bộ phận chủ yếu của cơ thể. Hắn vừa nói vừa vẽ mô tả sơ qua, gộp lại thành một xấp giấy dày.
Khi Mộ Dunh Huýnh Tuyết và Phi Yến nghe Mạnh Thiên Sở giảng giải cấu tạo nhân thể, Hạ Phượng Nghi ngồi ở bên thêu thùa. Nghe bọn họ nói chuyện, nàng mới đầu chỉ cười mỉm như nghe chuyện vui, nhưng đến lúc sau khi Mạnh Thiên Sở càng lúc càng giải thích cặn kẽ và lý thú về cơ thể người, mặt nàng dần xuất hiện vẻ kính phục.
Sức mạnh của tri thức là vô cùng. Loại sức mạnh này không những thể hiện ở khả năng và hiệu quả vận dụng tri thức, mà còn là ở sự chấn hám và kính úy mà bản thân nó mang lại cho người. Hạ Phượng Nghi đối với chuyện thao thao bất tuyệt đàm luận tứ thư ngũ kinh thì đã nhìn thấy nhiều rồi, nhưng về tài học giải phẩu nhân thể, trinh phá hình án thì nàng lần đầu tiên nhìn và nghe thấy từ Mạnh Thiên Sở. Do đó, nàng không khỏi bị sự uyên bác của hắn trong lĩnh vực này chinh phục, ánh mắt đầy sự kính ngưỡng, thậm chí xen vào đó chút nhu tình. Rất tiếc lúc này Mạnh Thiên Sở đang nói đến cao hứng, không chú ý được điều này.
Mạnh Thiên Sở giảng giải xong, trời đã đến trưa. Trước giờ thời gian nghỉ trưa kéo dài một thời thần, Mộ Dung Huýnh Tuyết đều trở về nhà làm cơm chiếu cố người nhà. Ở gia đình nàng chỉ có bà và mẹ cùng cha đều bị bệnh, dưới có em nhỏ mấy tuổi, cả nhà đều dựa vào một mình nàng lo liệu, cho nên nàng không về làm cơm thì cả nhà chẳng có gì ăn.
Nhưng hôm nay tình huống đặc thù, do phải lập tức tiến hành giải phẩu thi thể, Mộ Dunh Huýnh Tuyết còn phải lợi dụng thời gian này tận khả năng nhớ lại những gì mà Mạnh Thiên Sở dạy nàng. Hạ Phượng Nghi tính đến điểm này, đã sớm dặn nhà bếp làm cơm thêm cho mấy người, rồi sai bà mụ canh cửa là Hàn Thức mang cơm đến nhà của Mộ Dung Huýnh Tuyết.
Mộ Dung Huýnh Tuyết cảm kích vô cùng, ăn vội cơm trưa xong tiến vào thư phòng xem ôn lại xấp hình do Mạnh Thiên Sở về về cơ thể người dạy cho nàng.
Vừa ăn cơm xong, Công phòng tư lại Nguyễn Gia Lập đã mang hai thợ đẩy đến một xe lăn cho Mạnh Thiên Sở.
Tối qua Nguyễn Gia Lập đã từng đến thăm Mạnh Thiên Sở, thấy hắn làm sao để phải quấn băng trên đầu trông rất hoạt kê, nhưng tinh thần thì tốt hơn hồi đêm nhiều, nên vội bước lên cười hề hề nói: "Sư gia, ghế lăn đã làm xong, ngài xem có hợp không?"
Mạnh Thiên Sở đưa mắt nhìn, nhíu mày, luận chất gỗ thì rất tốt, nhìn có vẻ nặng, nhưng nếu so về kết cấu thì thua xe lăn ở thời hiện đại xa. Hơn nữa tay ghề của các thơ mộc trong Công phòng ở huyện này quá tệ, chỉ có điều trong một buổi trưa mà làm xong chiếc xe lăn thế này thì quý lắm rồi.
Nguyễn Gia Lập làm tư lại công phòng nhiều năm, giỏi về trông mặt mà đoán ý người, thấy Mạnh Thiên Sở nhíu mày, vội vàng cười cầu tài nói: "Sư gia, hà hà, thời gian làm có hơi ngắn, làm gấp nên không khỏi thiếu sự tinh tế, cộng thêm tri huyện đại lão gia nói xế chiều là dùng ngay, cho nên không dám sơn. Nếu như có thời gian trang trí, nhìn dáng vẻ sẽ không tệ đâu."
Mạnh Thiên Sở gật đầu: "Không sao, các vị cực khổ rồi. Ta chỉ thụ chút thương nhẹ, hơn nửa đâu có bại liệt, đây chẳng qua là công cụ tạm thời, không cần phải làm cầu kỳ đâu. Chờ mấy ngày ta bình phục rồi ắt không dùng tới xe lăn này nữa." Nói xong hắn quay sang Phi Yến: "Em đỡ ta lên ngồi để cảm giác một chút."
Phi Yến vội bước lên đỡ, hai thợ mộc cũng phụ một tay, một người đẩy xe tới kềm chặt cạnh giường, người còn lại cùng Phi Yến xốc nách hắn gian nan xuống giường ngồi lên xe.
Phi Yến đẩy xe một vòng quanh phòng, thấy không tệ, nhưng tuy chắc chắn, âm thanh két két tạo ra nghe rất khó chịu, hơn nữa bánh xe không có cao su nên rất dằn xóc. Đấy là nhận thức của người thời hiện đại nhu hắn, chứ trong mắt Phi Yến, xe này đã không tệ rồi. Ngay cả Hạ Phượng Nghi là tiểu thư con nhà giàu kiến thức khá rộng cũng gật đầu tán thưởng, có thể trong thời gian ngắn mà làm được xe lăn tinh tế như thế này thì đáng kinh ngạc lắm rồi.
Trong lúc mọi người đang náo nhiệt, Thái tri huyện đã cười ha ha tiến vào phòng, báo cho Mạnh Thiên Sở biết là mọi chuyện đã chuẩn bị xong, thi thể của Lâm Tư đã được vận chuyển đến liệm phòng của nha môn.
Mạnh Thiên Sở bảo Phi Yến xách rương pháp y ra, gọi Mộ Dung Huýnh Tuyết đến rồi cùng đi đến liệm phòng. Phòng khách có bậc tam cấp xe lăn không xuống được, Phi Yến phải nhờ hai thợ mộc trợ giúp khiêng xuống, đẩy ra cửa nội nha, rồi khiêng xuống tiếp ra ngoài, sau đó Phi Yến mới tiếp tục công việc đẩy tới liệm phòng.
Viên chủ bạc, tân lang xui xẻo Viên Thiết Hà, còn có cha của người chết là Lâm chưởng quỹ cùng Vương Trạch Vương bộ đầu và mọi người đã chờ sẳn ở cửa liệm phòng. Viên chủ bạc, Lâm chưởng quỹ thấy Mạnh Thiên Sở chỉ mang theo hai tiểu cô nương trợ giúp, thở phào nhẹ nhỏm.
Mạnh Thiên Sở cho Mộ Dung Huýnh Tuyết chờ ở ngoài cửa, bảo Phi Yến đẩy xe vào trong, sau đó cho đóng cửa lại, bảo các nàng chờ ở ngoài trước. Hắn muốn một mình tiến hành kiểm tra và hóa nghiệm trước, và những điều này không thể cho người khác nhìn thấy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT