Lâm Lập Phong trượt đến bên cạnh Chris và Hạ Tử Tinh, đùa cợt với Chris: “Anh chỉ tới đây để dạy người ta trượt tuyết thôi sao? Chris, chi bằng chúng ta so một trận đi!”
Tròng mắt bích lục của Chris chống lại ánh mắt tràn đầy khiêu chiến của Lâm Lập Phong: “Được! Chúng ta so tài một ván đi!”
“Anh hãy để tâm một chút, Chris.” Hạ Tử Tinh biết kỹ thuật trượt tuyết của Lâm Lập Phong vô cùng cao siêu. Cô không muốn Chris vì thắng Lâm Lập Phong mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
“Không có chuyện gì đâu.” Chris vỗ vỗ tay Hạ Tử Tinh, an ủi cô, “Anh đi chuẩn bị một chút. Em đừng đi linh tinh.”
“Ừm. Em ở trên khán đài xem anh.” Hạ Tử Tinh nhẹ nhàng.
Chris nở nụ cười rực rỡ với Hạ Tử Tinh rồi mới rời đi.
Lâm Lập Phong nhìn Hạ Tử Tinh quan tâm Chris như vậy, phẫn nộ trong lòng càng tăng lên.
Cô ở trước mặt anh đi quan tâm đến một người đàn ông khác, với anh lại chẳng thèm ngó ngàng tới! Trái tim anh thoáng chốc kết băng! Trên mặt tỏa ra khí lạnh bức người!
Không khí chung quanh trở nên lạnh băng, lúc ấy khí chất lạnh lẽo từ gương mặt càng khiến khuôn mặt anh lộ ra vẻ đẹp trai hơn, càng hấp dẫn người khác hơn. Lạnh lùng giống như sứ giả từ địa ngục vậy!
Hạ Tử Tinh lạnh mắt nhìn Lâm Lập Phong, cô hiểu lúc này anh rất tức giận! Cô vô cùng quen thuộc không khí quanh anh mỗi lần anh tức giận. Chẳng qua là cô đã lựa chọn cố ý không để ý tới điều này.
Bởi vì, cô hiểu mình lạnh lùng sẽ càng làm lửa giận của anh thêm rừng rực!
Cho anh tức chết?! Đó không phải là hi vọng của cô sao?
Hạ Tử Tinh lạnh lùng liếc nhìn Lâm Lập Phong một cái, xoay người muốn đi tới khán đài bên kia xem hai người tranh tài. Đúng lúc cô xoay người rời đi, anh bỗng nhiên kéo tay cô.
“Anh làm cái gì!” Cô lập tức hất tay anh ra, trong mắt đề phòng.
“Chồng em muốn xuất chiến, em không định chúc phúc cho anh sao?” Khóe miệng Lâm Lập Phong hiện lên vẻ cười lạnh, ánh mắt sắc bén không hề rời khuôn mặt tinh sảo của cô.
“Vậy tôi chúc anh gặp nhiều may mắn!!! Chồng ạ.” Hạ Tử Tinh giả vờ cười với anh một tiếng.
“Chỉ như vậy?” Ánh mắt Lâm Lập Phong nheo lại nhìn cô nguy hiểm.
“Vậy anh còn muốn thế nào nữa?”
“Ít nhất cũng phải hôn chúc may mắn chứ!” Lâm Lập Phong lộ ra tiếng cười tà ác, một tay kéo cô vào lòng. Khi cô ý thức được anh định làm gì thì đôi môi mỏng đó đã mạnh bạo bắt lấy môi cô làm tù binh, hung hăng trừng phạt.
“Á……” Hạ Tử Tinh không nhịn được kêu đau, nhưng lại là cơ hội khiến anh xâm nhập sâu trong miệng mình hoàn toàn đoạt lấy môi lưỡi.
Nụ hôn của anh mang theo ý trừng phạt mãnh liệt, nụ hôn mạnh bạo không có dịu dàng thương tiếc, mà là hung hăng mút thỏa thích môi cô, làm cô đau.
Hạ Tử Tinh nắm chặt tay đấm vào lồng ngực anh, anh cảm nhận được sự giãy dụa của cô, lại càng tăng thêm lực ấn lên môi cô, cho đến khi anh thấy hơi hướm tanh tanh mới buông cô ra.
Hạ Tử Tinh đẩy anh ra, liều mạng thở hổn hển, cô cắn môi mình, sự tức giận phun trào từ đôi mắt!
“Như thế nào? Hôn chồng mình mà không tình nguyện đến vậy sao?” Lâm Lập Phong nói tràn đầy sự châm chọc.
“Đúng! Tôi rất không muốn!” Hạ Tử Tinh khàn giọng trả lời.
“Cô nàng thủy tính dương hoa này! Cùng tình nhân hôn môi thì say mê muốn chết, hôn chồng mình thì lại tức giận! Em từng học đạo đức chưa? Hạ Tử Tinh!” Lâm Lập Phong cố ý chế nhạo cô.
Hạ Tử Tinh trên cười lạnh: “Đạo đức?! Lâm Lập Phong, anh mang tình nhân tới tham gia họp mặt thì có đạo đức chắc? Quả là nực cười!”
“Em——!” Lâm Lập Phong nhìn cô giận đến nỗi lòng dạ cũng thấy tức đến phát đau. Cô không chịu tin tưởng anh chút nào!
Vì sao cô nàng này lại cố chấp như vậy chứ? Cố chấp và quật cường, khiến anh vừa tức giận vừa đau lòng!
“Anh đi nhanh đi. Chris đang chờ anh! Tôi cũng muốn nhìn Chris thắng cuộc. Nhất định vẻ mặt khi đó sẽ rất tuấn tú!” Hạ Tử Tinh cố ý chọc giận Lâm Lập Phong.
Lâm Lập Phong mặt lạnh, trầm giọng: “Em cứ đợi đến lúc hắn thất bại quay về đi. Nhất định sẽ làm em cả đời khó quên!”
Đôi môi đỏ tươi của Hạ Tử Tinh nhấc lên một nụ cười xinh đẹp, “Cho dù Chris có thua thì trong suy nghĩ của tôi, anh ấy vẫn là anh hùng!”
“Anh hùng?” Lâm Lập Phong hừ lạnh. “Thật buồn cười! Thua tài mà là anh hùng, lần đầu tiên tôi nghe thấy.”
“Sự dũng cảm của anh ấy khiến tôi khuất phục, sự chân thành làm tôi cảm động. Cho tới giờ anh ấy đối với tôi đều là thật tâm chân ý! Không chút giả dối! Không hai mặt giống người khác.”
“Tại em không chịu tin tưởng anh!” Trong lời nói của Lâm Lập Phong chứa đựng sự bất đắc dĩ.
“Điều này có quan trọng không? Anh đã chọn Dư Tuyết Lâm rồi, không phải sao?” Hạ Tử Tinh đưa mắt nhìn anh: “Trở về Trung Quốc chúng ta sẽ ly hôn.”
Lâm Lập Phong nhếch khóe miệng, nhìn chăm chú cô, đôi mắt thâm trầm làm người khác không nhìn ra tâm tình. Cuối cùng, anh xoay người rời đi……
Ở nơi cao nhất trên khán đài, Hạ Tử Tinh và Dư Tuyết Lâm đứng hai bên, hiển nhiên là không vui vẻ gì. Dư Tuyết Lâm hướng về phía Hạ Tử Tinh, mỉm cười kiêu ngạo, Hạ Tử Tinh đáp trả là nụ cười lạnh băng giễu cợt.
Cuộc thi bắt đầu, Chris phóng ra xa vượt lên đầu tiên, Lâm Lập Phong phía sau bình tĩnh ứng chiến. Tới một nửa lộ trình, Lâm Lập Phong đã vượt xa Chris.
Nhìn bóng dáng hai người càng lúc càng xa, Hạ Tử Tinh và Dư Tuyết Lâm cũng khẩn trương chạy xuống khán đài, đuổi theo họ.
Không biết chạy đã bao lâu nhưng vẫn không nhìn thấy thân ảnh của bọn họ, hai người mới dừng lại thở hổn hển.
“Xem ra, cô cũng có thể chạy xa phết.” Dư Tuyết Lâm nói với Hạ Tử Tinh.
“Cô cũng không kém.” Hạ Tử Tinh đáp lễ.
“Ơ——? Nhìn kìa, là chồn bạc!” Dư Tuyết Lâm bỗng nhiên chỉ vào một chỗ sâu trong rừng.
Hạ Tử Tinh lập tức ngẩng đầu nhìn, quả thật thấy một chồn trắng toát đang đứng bên cây đằng xa kia nhìn hai người. Toàn thân nó là lông tơ mềm mại trắng như tuyết, trong ánh nắng như tản ra ánh sáng chói mắt, cặp mắt xám nhìn chăm chú hai người, hấp dẫn toàn bộ sự chú ý.
“Thật xinh đẹp!” Hạ Tử Tinh sợ hãi than thành tiếng, “Chưa bao giờ tôi thấy một con chồn bạc xinh đẹp như vậy.”
“Hạ Tử Tinh, chúng ta thi chạy đi, xem ai tới cạnh chồn bạc trước.” Dư Tuyết Lâm đề nghị.
“Ý gì thế? Không bằng chúng ta lén đến gần nó để chụp hình lưu niệm đi.”
“Được.” Dư Tuyết Lâm lập tức lấy ra máy ảnh trên cổ ra, muốn tới gần để chụp hình.
“Nhưng tôi không mang theo máy ảnh.” Hạ Tử Tinh bỗng nhiên rất ảo não.
Dư Tuyết Lâm đưa máy đưa cô, cả vùng đất: “Không sao. Dùng tạm máy của tôi này. Chụp xong thì đưa tôi.”
Hạ Tử Tinh vui vẻ nhận máy ảnh, “Cảm ơn.”
Cô cầm lấy máy ảnh hưng phấn đến gần chồn bạc chụp ảnh, không có để ý đến ánh mắt tràn đầy oán hận của Dư Tuyết Lâm.
Hạ Tử Tinh vừa chạy đuổi theo chồn bạc, vừa bận rộn chụp ảnh, loay ha loay hoay. Khi cô cảm thấy mệt mỏi, sắc trời cũng đã tối dần. Cô lấy lại tinh thần, ngoái nhìn, thoáng ngây người. Rừng cây mịt mờ một mảnh, nhìn từ góc độ nào cũng mịt mờ y hệt nhau.
Trong đầu cô ầm vang! Tầm mắt cũng mơ hồ.
Cô nhìn chung quanh, không tìm được đường về. Cô bối rối chạy trong rừng cây, chạy toán loạn, sau đó phát hiện ra dù mình có đi theo hướng nào cũng lại trở về vị trí xuất phát.
Tim cô đập cuồng loạn, sắc mặt tái nhợt, mắt thấy sắc trời tối dần, cô loáng thoáng nghe thấy tiếng tru của sói. Cô sợ đến rớt nước mắt.
Có ai? Ai tới cứu cô với?
Trời tối xuống. Trong rừng cây bóng tối sâu thẳm, cô nghe thấy tiếng tru của sói càng tiến tới gần phía mình. Cô hoảng sợ, hỗn loạn chưa từng thấy! Hạ Tử Tinh vừa mệt vừa đói, nhưng cô không dám dừng lại. Cô đi thẳng về phía trước, liều mạng đi về phía trước.
Cứ đi thẳng cho tới khi cả người vô lực, tay chân mệt rũ, cô mất hết thể lực té xỉu ở trong đống tuyết. Trong miệng cô kêu nhỏ, trong đầu các hình ảnh xoay quanh không ngừng, chỉ có một cái tên —— Lâm Lập Phong…….
Khi Chris và Lâm Lập Phong phát hiện ra Hạ Tử Tinh biến mất, họ đều hoảng loạn. Dư Tuyết Lâm nhìn Lâm Lập Phong khẩn trương lo lắng cho Hạ Tử Tinh như thế, trong lòng vô cùng tức giận!
Sau đó, cô nghe được Lâm Lập Phong nói muốn cùng Chris vào rừng tìm Hạ Tử Tinh, Dư Tuyết Lâm càng không kiêng dè gì, kéo chặt áo Lâm Lập Phong không chịu buông tay!
Khu rừng tăm tối như thế, khắp nơi đầy rẫy nguy hiểm, sao cô có thể để anh mạo hiểm tính mạng đi tìm Hạ Tử Tinh được?
“Em không cho anh đi! Lập Phong!” Dư Tuyết Lâm kéo áo anh không chịu buông ra.
“Anh phải đi! Anh phải tìm ra cô ấy!”
“Không phải anh muốn ly hôn với cô ta sao? Sự sống chết của cô ta liên quan gì đến anh chứ?” Dư Tuyết Lâm lạnh lùng nói.
Lâm Lập Phong tức giận đẩy tay cô ta ra, “Rốt cuộc em muốn nói gì vậy? Đó là một tính mạng! Tại sao em có thể máu lạnh như vậy?!”
Lâm Lập Phong không thể tin được nhìn cô gái trước mặt mình! Tại sao có thể nói ra lời nói như thế? Lạnh lẽo vô tình? Coi thường sinh mạng như vậy?
“Nhưng khu rừng này rất nguy hiểm. Không phải là đã có cảnh sát ra ngoài tìm cô ta rồi sao? Anh còn lo lắng cái gì?” Dư Tuyết Lâm bất kể nói gì cũng không để Lâm Lập Phong ra ngoài tìm Hạ Tử Tinh.
“Cô ấy là vợ anh! Dư Tuyết Lâm! Cho dù thế nào anh cũng không thể vì thế mà không lo lắng!” Lâm Lập Phong tức giận hất tay cô ra.
“Vậy nên anh mới dễ dàng đẩy em ra không quan tâm nữa? Có phải thế không?” Dư Tuyết Lâm chất vấn anh.
Lâm Lập Phong dừng một chút, trầm giọng nói: “Em hờ hững khiến tôi xa lạ, lạnh lùng khiến tôi kinh hãi! Tuyết Lâm, đừng để tôi quá thất vọng!”
Anh nói xong, cũng không quay đầu lại mà thẳng bước đi. Dư Tuyết Lâm nhìn thân ảnh anh vội vã rời đi, vô lực trượt xuống mặt đất. Anh có thể vì Hạ Tử Tinh mà tình nguyện mạo hiểm lớn như vậy! Thậm chí cả tính mạng cũng có thể không để ý!
Nói không yêu cô ta? Ai tin được chứ?
Chris và Lâm Lập Phong mỗi người một hướng phát động nhân lực cùng đi tìm Hạ Tử Tinh, bọn họ đều không quan tâm sẽ nguy hiểm tính mạng, lao vọt vào bóng tối, trong rừng cây âm u tìm kiếm Hạ Tử Tinh.
Trong rừng vô cùng đen đúa, những cây đại thụ chọc trời che lấp bầu trời, ánh trăng sáng không cách nào soi rõ vào, đưa tay không thấy được năm ngón.
Lâm Lập Phong nắm chặt đèn pin trong tay, vừa đi vừa kêu tên Hạ Tử Tinh, hi vọng cô có thể nghe thấy tiếng gọi của mình. Nhưng anh hiểu suy nghĩ này cỡ nào xa vời!
Rừng rậm này phải tới mấy héc-ta, muốn tìm người trong khu rừng rậm lớn như vậy quả thực là mò kim đáy biển, hơn nữa trời đông giá rét, tuyết đang rơi, tối đen đến nỗi đưa tay không thấy được năm ngón.
Trái tim anh như rơi xuống đáy vực! Anh hiểu, tỷ lệ kỳ tích có thể xảy đến là rất thấp! Nhưng anh vẫn chờ đợi kỳ tích xuất hiện!
Anh thở ra khói trắng, mặt và tay cũng đã đông cứng lại. Trời càng ngày càng tối, nhiệt độ cũng càng ngày càng thấp.
Lâm Lập Phong đi lại khắp rừng rậm đen nhánh không mục đích cố tìm kiếm Hạ Tử Tinh, từng cơn rét lạnh thổi qua, đau đớn như bị dao cạo vậy.
Buổi đêm lạnh lẽo như vậy, rốt cuộc cô đi đâu? Bây giờ cô thế nào rồi?
Lâm Lập Phong gấp gáp vội vã, trong đầu đột nhiên hiện ra chữ “chết”! Trong lòng anh cả kinh! Có thể không?
Lòng anh như bị dao cắt! Không! Không thể nào! Tại sao cô lại “chết” được? Mấy giờ trước cô còn vô cùng hung ác gầm lên quát anh! Người có sinh lực tốt như cô, sao lại dễ dàng chết được?
Anh nhìn bốn phía rừng rậm chung quanh, cảnh sắc nơi này, từ hướng nào nhìn lại cũng đều là giống nhau. Đi vào như một mê cung, sợ rằng chỉ có thể vào, không thể ra được!
Anh cười khổ, phát hiện ra bây giờ ngay cả chính anh cũng lạc đường! Huống chi là Hạ Tử Tinh?!
Anh cầm đèn pin chiếu trên mặt tuyết, hi vọng có thể tìm được một chút dấu vết. Không tìm được Hạ Tử Tinh, anh thề không đi ra ngoài!
Bỗng nhiên, đèn pin trên tay lia qua một vật lóe sáng, anh vội vàng chạy tới lớp vát tuyết ra, nhìn thấy chiếc cài tóc thủy tinh. Đây là cài tóc của Hạ Tử Tinh!
Anh cố gắng vát tuyết, chốc lát, gương mặt tinh sảo của Hạ Tử Tinh hiện ra trước mặt anh.
“Tử Tinh ——” Lâm Lập Phong vô cùng vui mừng ôm lấy Hạ Tử Tinh, nhưng thân thể cô lạnh băng lại làm cho anh lo lắng. Anh vội vàng đưa tay để lên mũi cô cảm nhận hơi thở của co.
May quá! Còn có hơi thở! Lâm Lập Phong lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Anh vuốt ve khuôn mặt Hạ Tử Tinh, gọi tên cô. Nhưng cô không có chút phản ứng nào. Cô chắc đã hôn mê bất tỉnh rồi! Anh lập tức rút điện thoại ra, muốn gọi trung tâm cứu trợ.
Nhưng anh kinh sợ phát hiện ra, ở nơi này điện thoại không hề có chút tín hiệu nào!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT