2 Năm sau nữa Diệu La Thiên cứu được một cô nương và một cậu bé, hình
như là tỉ đệ. Lúc đó Diệu La Thiên chính là kẻ bề ngoài là người bên
trong là thú, một con thú khiến người khác ghê tởm, bà nhớ rõ các thị
thiếp ông ta nạp vào phủ đều bị ông ta hành hạ đến chết... người chết
không nhắm mắt, người đôi mắt chảy ra máu.
Cô nương Diệu La Thiên cứu là Lục Phi... Diệu La Thiên định ép buộc Lục Phi... nhưng bị đệ đệ
của Lục Phi phá hỏng, cơn tức liền bộc phát, một kiếm giết chết đệ đệ
Lục Phi.
Lục Phi chứng kiến đệ đệ bị ân nhân giết chết... Lục Phi hối hận, oán hận, thù hận, tất cả chữ cuối đều là hận, còn về sau vì
sao được phong phi, được hoàng thượng để ý thì bà không biết, Thứ bà
biết là mấy năm nay Lục Phi luôn luôn muốn tìm được cái đuôi của Diệu La Thiên, chỉ cần nắm được đuôi, dù giết hay làm gì thì cũng chẳng sao,
điều kỳ lạ ở đây Lục Phi chỉ tra ra được chuyện bà là Đường Bích và Mộng Nhi không phải con bà.
Bà không quan tâm Diệu gia, chỉ quan tâm
Mộng nhi, nếu mọi chuyện đến nước này bà cũng không muốn vì chuyện năm
đó mà thương tổn đến tình cảm đẹp đẽ của Mộng Nhi và Tình Vương, không
có mẫu thân nào không muốn con cái mình sống vui vẻ và hạnh phúc cả.
Lục Phi một lúc lâu mới đồng ý, "Chỉ cần yêu cầu không quá đáng, bổn cung
chấp nhận." Nói vậy trong lòng Lục Phi đã có mưu tính khác. Dám ra điều
kiện với bà? Cũng quá đề cao bản thân rồi!
"Tạ quý phi." Liên Như nói xong đi khỏi.
...
Thảo Nhi đi vào hoa viên thì thấy Trích Liên ngồi thẫn thờ trên ghế đá, Thảo Nhi đi qua chọc chọc, "Tuyết băng?" Thảo Nhi lâu dần tiếp xúc với Trích Liên biết rằng Trích Liên không hề khó gần, nên gan to hơn, xưng hô với Trích Liên bằng cái tên thân thương Tuyết Băng... cái tên hay mà rơi
vào người Trích Liên như vậy, lãng phí.
Còn Trích Liên chỉ có thể cam chịu, hắn không đánh nữ nhân, trẻ con càng không! Trong mắt Trích Liên
Thảo Nhi chính là trẻ con đầu nhỏ, nói cách khác là não ngắn, dễ hiểu
hơn ngu ngốc, trẻ con còn ngu ngốc.
Nếu Thảo Nhi biết được suy nghĩ này sẽ gào khóc lẫn tự ti.
Trích Liên không phản ứng, vẻ mặt lạnh tanh chất chứa cảm xúc đượm buồn, ở nơi đáy mắt chính là sự cô đơn cũng nỗi buồn.
Thảo Nhi bối rối, tay gãi đầu, hắn có chuyện gì buồn sao? Mọi khi nàng gọi vậy hắn phản ứng quay qua lườm nàng mà?
"Thôi mà, đừng buồn như vậy!" Thảo Nhi ép Trích Liên quay mặt đối mặt với
mình rồi tự kéo mặt mình ra như cái bánh xèo để chọc Trích Liên cười.
gương mặt trắng mịn màng, như chiếc bánh bao đang bị xé hiện ra, trông
đáng yêu và thuần khiết, vẻ đẹp của tiểu tiên nữ không nhiễm bụi trần,
Trích Liên không cười sắc mặt còn khó nhìn hơn, đầu quay đi hướng khác,
còn không quên ném cho Thảo Nhi một câu: "Ngu ngốc!"
Thảo Nhi:
"..." Tại sao tự dưng bị nói ngu ngốc? Suy nghĩ chút Thảo Nhi thấy mình
ngu thật. Đang yên lành tự dưng nàng quan tâm hắn, thấy hắn không vui
trong đầu liền hiện lên ý nghĩ muốn làm hắn vui. Ơ... hình như cái này
không liên quan đến ngu ngốc cho lắm, mà sao nàng tự nhận bản thân ngu
ngốc vậy kia?
Thảo Nhi càng nghĩ càng rối, mặt nghệch ra.
Trích Liên quay đầu nhìn Thảo Nhi trong lòng nghĩ, nha đầu này lên cơn hả?
Hắn đang buồn, còn muốn dọa hắn? Không dọa được thì mặt ngơ ra? Hừ, đen
đủi!
Trích Liên chỉ muốn yên tĩnh một mình để suy nghĩ về tình
cảm, cảm xúc củabản thân, bây giờ bị Thảo Nhi làm rối loạn những gì vừa
nghĩ, có chút khó chịu, định đi tìm nơi khác suy nghĩ lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT