Bài thơ anh viết cho em vượt qua mọi rào cản giữa chúng ta - Czeslaw Milosz
Có ông lão chăn dê phát hiện một đụn đất ở gần cầu vượt trên đường cao tốc nối giữa Bắc Kinh và Cáp Nhĩ Tân, đụn đất trông rất mới, hồ như có kẻ
vừa đào lên chôn vật gì đó xuống. Ông lão tò mò về nhà lấy cuốc xẻng,
đứa cháu líu ríu bám theo chân. Khi đào sâu nửa mét thì trong lòng đất
lộ ra một vật rất kì lạ, nom nó giống như một hòn đá, chất liệu rất
cứng, màu vàng nhạt trong suốt.
Bé gái hỏi: "Ông ơi! Nó là gì thế ạ?"
Ông lão là người đi nhiều hiểu rộng nên nghĩ thầm chắc đây là thái tuế mà dân gian vẫn đồn thổi.
Đứa cháu ngồi xổm xuống nhìn cho rõ, ông lão lấy tay phủi sạch đất cát bám
xung quanh "thái tuế", ông loáng thoáng nhìn thấy vật gì đó, ông lau
sạch hơn nửa, cuối cùng ông lão đã nhìn thấy rõ, ông hoảng sợ lùi ra xa, ngã phật mông xuống đất, rồi nắm lấy tay cháu gái lật đật bỏ chạy.
Bé gái cũng nhìn thấy, cô bé oà lên khóc, sợ đến nỗi vữa chạy vừa tè dầm, chiếc váy ướt sũng.
CHƯƠNG 1: KHỐI HỔ PHÁCH NHỐT ĐỒNG NAM
Những khi đi du ngoạn hoặc dã ngoại ở vùng hoang vắng nào đó, chỉ cần để ý
quan sát, chúng ta có thể tìm thấy những địa điểm rất phù hợp cho việc
chôn xác.
Chỉ có điều chúng ta không biết phía dưới đó từng chôn những thi thể nào mà thôi.
Tháng 8 năm 2011, người ta phát hiện thấy thi hài một bé trai chôn dưới chân
cầu vượt gần thị trấn Tống Trang quận Đồng Châu thành phố Yến Kinh, cho
đến giờ điều khiến người ta thấy quái lạ nhất là thi hài của bé trai lại được bảo quản trong một khối nhựa cây rất cứng và trong suốt, nom như
khối hổ phách cỡ lớn. Cảnh sát quận Đồng Châu nhận được điện thoại báo
án liền đến hiện trường mang khối hổ phách về rửa sạch, có thể dễ dàng
nhận thấy tuy đây chỉ là hổ phách nhân tạo nhưng trình độ chế tác thủ
công rất cao tay, khối hổ phách trông lung linh, trong suốt, óng ánh
giống như khối thủy tinh màu nước trà. Khối hổ phách ôm gọn một bé trai, quan sát bằng mắt thường chắc chừng một tuổi, cái tuổi còn đang chập
chững tập đi và ê a tập nói,cậu bé mặc áo cổ tàu màu trắng, quần đùi,
chân đi đôi dép lê mới mua in hình nhân vật hoạt hình ngộ nghĩnh.
Đồng nam trong khối hổ phách nằm cuộn tròn như đang năm trong bụng mẹ, hai
mắt khép hờ, sắc mặt tím tái, phù thũng, hai tay nửa nắm nửa mở thành
hình quả đấm.
Bác sĩ pháp y quan sát bằng mắt thường và phán đoán bé trai đó tử vong vì bị sát hại.
Phó bí thư đảng ủy thuộc phân cục quận Đồng Châu họ Hoàng, ông ta hỏi:
"Chưa tiến hành khám nghiệm sao ông có thể khẳng định chắc chắn như
vậy?"
Bác sĩ pháp y nói: "Không thể nhầm được! Cậu bé ấy đã bị người ta bóp cổ cho đến chết."
Trong pháp y, người ta gọi những nạn nhân bị bóp cổ dẫn đến tử vong bằng
thuật ngữ chuyên ngành là ngạt thở, thông thường chết vì ngạt thở đều do người khác sát hại, chỉ thỉnh thoảng mới do tai nạn mà thôi.
Nhìn xuyên qua lớp hổ phách màu vàng nhạt có thể thấy rõ ràng phần cổ của
thi hài đồng nam có vết móng tay hình trăng khuyết còn mới nguyên, phần
cổ bên phải có một vết hằn đỏ, cổ bên trái có bốn vết hằn đó, bất kì bác sĩ pháp y nào nhìn thấy dấu hiệu này đều có thể phán đoán hung thủ đã
dùng tay phải bóp cổ đứa bé. Những nạn nhân bị tử vong do ngạt thở phần
đông là trẻ em hoặc nạn nhân các vụ cưỡng hiếp, cướp giật... Bóp cổ là
một trong những thủ đoạn giết người thường thấy nhất, bác sĩ pháp y tiếp xúc với rất nhiều vụ án chết ngạt.
Hung thủ bóp chết đứa bé rồi
tạo thành khối hổ phách đem chôn dưới lòng đất. Vụ án này hết sức kì bí
và đáng sợ, mặc dù cảnh sát đã áp dụng các biện pháp bảo mật nhưng một
vài tin phong thanh vẫn bị lọt ra ngoài, gây ảnh hướng vô cùng không tốt đến xã hội.
Phó bí thư đảng ủy Hoàng khẩn cấp báo cáo tình hình
vụ án với bộ công an, bộ công an cử tổ chuyên án xuống quận giải quyết.
Qua điện thoại, giáo sư Lương chỉ thị cho lực lượng cảnh sát Đồng Châu
không được manh động, chớ vội tiến hành mở khối hổ phách khám nghiệm tử
thi trước, tổ chuyên án rất muốn tận mắt nhìn xem khối hổ phách đồng nam ấy trông như thế nào.
Phó bí thư Hoàng chủ trì cuộc họp, ở chính giữa phòng họp vốn đặt một chậu cây lớn, nhưng giờ đổi thành chiếc bàn
kính hình vuông, khối hổ phách đồng nam được đặt trên mặt bàn, mọi người ngồi xúm lại cùng xem, thảo luận rất sôi nổi, đây cũng là lần đầu bốn
thành viên của tổ chuyên án nhìn thấy vật li kì như vậy.
Giáo sư
Lương quan sát hồi lâu, rồi nói: "Trong nước từng xảy ra các vụ án niêm
phong thi thể trong xi măng hoặc sáp nến, nhưng đây là vụ án đầu tiên
chế tác thi thể thành khối hổ phách."
Bao Triển gật đầu: "Ở Thâm
Quyến cũng xảy ra một vụ án mà hung thủ giấu xác nạn nhân trong thạch
cao, hai tên sát nhân liên thủ giết chết nạn nhân rồi lấy thạch cao đúc
thành khối, sau đó ném xuống sông."
Tô My cũng góp chuyện: "Vụ án này làm tôi nhớ đến bộ phim 'Xưởng nến kinh hoàng'."
Phó chủ tịch nói: "Ở chỗ chúng tôi cũng từng xảy ra vụ 'tượng nến kinh
hoàng' rồi đấy! Mấy hôm nữa là đến dịp triển lãm nghệ thuật, các anh sẽ
có cơ hội tận mắt chứng kiến."
Tô My nhận xét: "Trông khối hổ phách này có vẻ giống một tác phẩm nghệ thuật."
Bao Triển hỏi: "Nếu đã chế tác thành tác phẩm nghệ thuật thì thông thường
tác phẩm đó phải được mang đi triển lãm hoặc mang đi bán chứ sao lại
chôn xuống đất?"
Giáo sư Lương nói: "Theo lẽ thường, ta có thể
suy đoán bé trai đó bị người thân sát hại rồi chế tác thành phổ phách để bảo quản thi thể."
Phó bí thư Hoàng cho biết vụ án xảy ra gần
Tống Trang, đó là nơi mà hầu hết các nghệ sĩ trong nước đều đổ dồn về
sinh sống nên chắc vụ án này không đơn giản như người ta tưởng.
Bác sĩ pháp y thông báo kết quả khám nghiệm: "Thi thể này không được xử lí
chống hoại mục, hổ phách không thể bảo quản thi thể được mãi mãi, không
gian đóng kín chỉ có thể kéo dài thời gian tử thi phân hủy mà thôi!"
Bao Triển trầm ngâm: "Có hai trường hợp xảy ra, hoặc là hung thủ lỡ tay
giết chính con trai mình hoặc là giết con của người khác. Nếu hung thủ
giết con của người khác thì quả là đáng sợ, có thể y dụ dỗ và lừa bắt bé trai đó ngay trên phố."
Họa Long hỏi phó bí thư Hoàng: "Chuyện anh vừa kể về những nghệ sĩ ở Tống Trang cụ thể như thế nào?"
Giáo sư Lương mỉm cười chê: "Cậu nắm bắt thông tin kém quá đấy!"
Phó bí thư Hoàng giới thiệu sơ lược cho Họa Long về tình hình ở Tống Trang. Tống Trang thuộc vùng nông thôn, nhưng thực chất chỉ cách thành phố mấy chục cây số.
Nếu dậy lúc sáu giờ sáng, ta có thể ngửi thấy mùi
không khí trong lành ở Tống Trang, vừa ngân nga một khúc hát vừa đi bộ
dưới rặng cây râm mát ở thôn quê và ngắm nhìn bảy mươi mẫu hướng dương
trồng hai bên đường, sau đó ngồi xe buýt chưa đầy một tiếng đồng hồ là
có thể đến khu trung tâm phồn hoa của thành phố Yến Kinh.
Năm
1990, suốt dải cầu Lâu Đẩu gần Viên Minh Viên hội tụ hàng loạt nghệ sĩ
lang thang, trong đó không thiếu những họa sĩ nổi danh khắp trong và
ngoài nước, khi ấy họ đều được gọi bằng cái tên "nghệ sĩ tự do". Những
nghệ sĩ ấy ôm lý tưởng lớn lao trong lồng ngực cư ngụ ở gần Viên Minh
Viên và coi đây là căn cứ địa để sống và sáng tác, dần dần nơi đây trở
thành một biểu tượng văn hóa.
Đầu năm 1994, "làng họa sĩ Viên
Minh Viên" đang cực thịnh thì bị cưỡng chế giải tán, các nghệ sĩ rời
khỏi thành thị huyên náo, lánh về Tống Trang, càng ngày càng nhiều nghệ
sĩ tìm chốn đất lành chim đậu, thêm vào đó chính quyền địa phương hết
lòng hỗ trợ giúp đỡ nên nơi này vô hình chung trở thành nơi hội tụ của
các nghệ sĩ có quy mô lớn nhất Trung Quốc, đó cũng là hội nghệ sĩ nổi
tiếng nhất.
Tống Trang là thánh địa văn hóa của các nghệ sĩ lang
thang ở phía Bắc, bảy trăm chín mươi tám khu vực nghệ thuật nhất loạt
trở thành cột mốc của con đường tinh thần.
Bác sĩ pháp y sử dụng
cưa điện và búa để mở khối hổ phách và tiến hành giải phẫu thi thể bé
trai, phần cổ bé trai xuất hiện tổ chức xuất huyết dưới da, phần cơ và
xương bị tổn thương nghiêm trọng, phía pháp y đi sâu khám nghiệm và đã
xác định chắc chắn nguyên nhân tử vong của bé trai một tuổi: Bé đã bị
bóp cổ đến chết.
Ở rốn bé trai dán một tờ giấy nhớ, trên đó không lưu lại dấu vân tay, có lẽ hung thủ đeo găng tay, mảnh giấy nhớ dài
chừng hai ngón tay chập lại, trên đó viết một câu bằng bút bi mực nước:
Khi thể xác tôi phân hủy thì chữ của tôi vẫn mãi mãi sống động!
Phó bí thư Hoàng hỏi: "Chắc câu đó do hung thủ viết, nó có ý nghĩa gì nhỉ?"
Giáo sư Lương đáp: "Rất rõ ràng mà! Hung thủ muốn bất hủ nên để lại thứ gì đó tồn tại vĩnh viễn trên thế giới này."
Tô My thắc mắc: "Nhưng tuổi của hổ phách thông thường không vượt quá một ngàn năm trăm năm thôi mà!"
Họa Long tiếp lời: "Huống hồ đây là hổ phách nhân tạo! Liệu nó có thể bảo quản được bao lâu?"
Bao Triển trả lời: "Nếu chôn túi nilon xuống đất thì mất vài trăm năm mới
có thể phân giải, nhựa cây tổng hợp là hợp chất phân tử cao do con người tạo thành, ứng dụng quan trọng nhất của hợp chất này là chế thành
nilon, nếu chôn hợp chất này dưới đất thì mấy ngàn năm chưa chắc đã nát
nổi."
Tổ chuyên án và phó bí thư Hoàng nghiêng về phương án hổ
phách đồng nam là một tác phẩm nghệ thuật, hoặc có thể nói đó là tác
phẩm nghệ thuật trình diễn.
Mấy năm gần đây nghệ thuật trình diễn thường thể hiện các chủ đề tanh máu, tàn bạo hoặc nhục dục nên khiến
người xem phản cảm, khuynh hướng bệnh hoạn đó trở thành phong trào,
không ít nhà nghệ thuật trình diễn sử dụng động vật và thi thể con người làm vật liệu xây dựng tác phẩm nghệ thuật, hiệu quả thị giác thực khiến người ta kinh ngạc tột độ, thậm chí một số khán giả đã nôn ngay tại
hiện trường.
Ví như một nghệ sĩ của môn nghệ thuật trình diễn này đã kết hôn với...con la.
Ví như một nghệ sĩ nghệ thuật trình diễn lấy xích sắt tự trói mình treo
lên xà nhà, với sự hỗ trợ của bác sĩ, vài giọt máu trên người anh ta
chảy xuống nhỏ tí tách vào trong chiếc đĩa được đun nóng, khán giả có
thể nhìn thấy huyết dịch của anh ta sôi lăn tăn, cháy sém và bốc hơi
hoàn toàn.
Ví như một nghệ sĩ nghệ thuật trình diễn ăn thịt sống, anh ta chụp ảnh cả quá trình rùng rợn và kinh tởm đó.
Bộ môn nghệ thuật trình diễn đáng sợ và khó hiểu này đang phát triển rầm
rộ ở Trung Quốc, làm dấy lên làn sóng phê phán dữ dội của dư luận quần
chúng, đa số khán giá đều cảm thấy bàng hoàng và chấn động, bởi thể cuối cùng Bộ Văn hóa đã ra thông báo nghiêm cấm biểu diễn nghệ thuật trình
diễn mang màu sắc bạo lực, máu me hoặc dâm dục ở mọi nơi.
Tống
Trang là một quần thể nghệ thuật, ngoại trừ số lượng lớn các họa sĩ ra
còn có các nhà điêu khắc và các nhà nghệ thuật trình diễn.
Phó bí thư Hoàng giới thiệu, hiện nay Tống Trang có khoảng gần trăm nghệ sĩ
chuyên nghiệp chuyên sáng tác các tác phẩm nghệ thuật trình diễn, có
điều đó là một quần thể lỏng lẻo, tuyệt đại đa số nghệ sĩ đều xuất thân
từ giá vẽ, trong đó còn có số ít là nhạc sĩ và ca sĩ biểu diễn nhạc Rock đường phố.
Giáo sư Lương phân công công việc, xác minh lai lịch của tử thi là trọng điểm của vụ án này.
Cảnh sát Đồng Châu lập tức phát thông báo đến từng phân cục phải có trách
nhiệm hỗ trợ và giúp đó tổ chuyên án, phòng cảnh sát và đồn cảnh sát các phường trực thuộc phải thống kê danh sách những bé trai tầm một tuổi
mất tích trong thời gian gần đây đồng thời tiến hành đối chiếu với nạn
nhân và để người nhà nhận diện.
Tổ chuyên án đến Tống Trang thẩm
tra hàng loạt những nhân sĩ theo môn nghệ thuật trình diễn, trọng điểm
là tìm kiếm dụng cụ và nguyên liệu chế tác hổ phách nhân tạo.
Mười năm trước, Tống Trang chỉ là một thị trấn hoang vắng, nhưng nay quán ăn mọc lên như nấm, thậm chí còn có cả phố buôn bán, hàng quán hai bên
được được trang trí theo đủ loại phong cách khác nhau, mỗi kiến trúc đều toả ra hơi thở nghệ thuật, nhiều người nước ngoài đeo máy ảnh lủng lẳng trên cổ đi lại thong dong trên phố.
Phó bí thư Hoàng dẫn đội
cảnh sát hình sự và tổ chuyên án đến Tống Trang, vừa mới đặt chân tới
đồn cảnh sát Tống Trang thì một người đàn ông đầu trọc lóc chạy xộc vào, anh ta lấy còng số tám tự khóa hai tay mình lại rồi kêu la ầm ĩ đòi gặp lãnh đạo.
Gã trọc hét om sòm: "Tôi muốn gặp sếp to nhất ở đây!"
Bí thư Hoàng chưa rõ ngọn ngành liền hỏi nhân viên phụ trách của đồn: "Anh ta là kẻ trộm à?"
Nhân viên cảnh sát nọ đáp: "Không phải chúng tôi bắt anh ta mà anh ta tự còng tay mình, anh nhìn mà xem!"
Tô My hỏi: "Anh ta đến đây làm gì? Muốn báo án sao?"
Hoạ Long cảnh cáo: "Nếu anh muốn gây chuyện thì tốt nhất bỏ ý định đó đi!"
Gã trọc nói: "Không phải tôi muốn báo án mà là muốn tự thú."
Giáo sư Lương hỏi: "Cậu phạm tội gì?"
Gã trọc không đáp, chỉ khăng khăng đưa ra yêu cầu: "Tôi biết các ông đào
được khối hổ phách hình người dưới chân cầu, tôi muốn nói chuyện với
lãnh đạo ở đây."
Phó bí thư Hoàng chỉ vào giáo sư Lương nói: "Đây là tổ trưởng tổ chuyên án, chức vị ông ấy cao nhất ở đây."
Giáo sư Lương nói: "Trông cậu có vẻ rất có thành ý dấy, còn tự còng tay mình lại nữa! Thôi được! Cậu nói đi!"
Gã trọc nói: "Trong hổ phách có một đứa bé, đó là tác phẩm của tôi, nó có tên gọi là 'Mùa hạ băng giá'!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT