Kể chuyện về người
dân trong thôn, anh cán bộ đại học bực bội và chán chường ra mặt. Cậu ta kể mình là người duy nhất trong thôn đánh răng hàng ngày vào buổi sáng, rất nhiều người trong thôn cả năm chỉ tắm một lần. Cậu ta không bao giờ nói tục, thỉnh thoảng lại nhỡ mồm vọt ra một câu tiếng Anh, thế là
người dân ở đây coi cậu như quái vật. Ngay cả cán bộ thôn cũng ăn nói
thô lỗ, tục tằn, mở miệng ra là chửi "Đồ chó!" ,người dân lại càng được
thế văng bậy tùm lum, người có văn hóa nói họ không thèm nghe, nhưng hễ
nói tục chửi bậy thì lại có hiệu quả,. Hàng xóm láng giềng ở đây chỉ
bằng mặt chứ không bằng lòng, trước mặt thì ăn nói hòa nhã ngọt nhạt,
nhưng sau lưng thì lại nói xấu, chơi đểu nhau, quan niệm trọng nam khinh nữ vẫn vô cùng nặng nề. Người dân chỉ coi trọng cái lợi trước mắt, còn
cái lợi lâu dài như bỏ tiền đầu tư xây cầu, điện, đường, trường, trạm
thì họ không bao giờ màng tới, nếu có chiếc xe tải nào lỡ bị lật trên
đường quốc lộ, thì người dân liền xúm lại hôi của, họ tranh cướp hàng
hóa trắng trợn như thể phát chẩn vậy!
Anh cán bộ đại học tên Lý Lôi, bạn gái cậu ta tên Hàn Mai Mai.
Hai người họ yêu nhau suốt mấy năm đại học, nhưng chỉ mới nắm tay và ôm nhau chứ chưa bao giờ vượt quá giới hạn.
Trong lúc chuyện phiếm, tổ chuyên án biết mấy hôm trước Hàn Mai Mai đến Thang Vương Trang thăm Lý Lôi, nhưng thấy tiền đồ của bạn trai mịt mù, chẳng
có triển vọng gì, cô liền kiên quyết cắt đứt mối tình nghèo này. Trước
khi rời khỏi thôn, cô đã nói lời chia tay với Lý Lôi.
Một số chi tiết thoạt nhìn thì tưởng là tiểu tiết nhưng rất có khả năng đó chính là điểm then chốt.
Bao Triển tò mò hỏi Lý Lôi về tuổi, chiều cao, cân nặng của Hàn Mai Mai,
thật bất ngờ các chi tiết số lại hoàn toàn trùng khớp với nạn nhân chết
cóng trong tủ đông lạnh. Lý Lôi nói sau khi bị bạn gái chia tay, cậu ta
cũng hồi tâm chuyển ý, định bỏ nơi này làm lại từ đầu để níu kéo bạn
gái, nhưng mãi vẫn không liên lạc được với Hàm Mai Mai. Vì Hàn Mai Mai
là người ngoại tỉnh nên đương nhiên cảnh sát không thể tìm thấy tên cô
trong danh sách dân bản địa bị mất tích thời gian gần đây.
Tổ chuyên án ý thức rằng rất có thể Hàn Mai Mai - bạn gái của Lý Lôi chính là nạn nhân của vụ băm xác.
Đồn trưởng Đới lập tức cử người đi điều tra hộ tịch ở nguyên quán của Hàn
Mai Mai, kết quả điều tra cho thấy Hàn Mai Mai đã mất tích, cảnh sát lại lấy mẫu ADN của cha mẹ Hàn Mai Mai đi xét nghiệm. Lý Lôi đột nhiên trở
thành nghi phạm quan trọng nhất của vụ trọng án này, nhưng sau khi điều
tra thì nhận thấy cậu ta không có thời gian gây án, cũng không có điều
kiện gây án.
Nơi cậu ta ở là một gian phòng sơ sài, không có tủ lạnh, cũng không tìm thấy cưa.
Giáo sư Lương quyết định để Lý Lôi nhận diện thi thể, nhiệm vụ hàng đầu lúc
này là phải xác định xem có phải nạn nhân đích thực là Hàn Mai Mai hay
không.
Tô My cảnh báo trước: "Cậu phải chuẩn bị tư tưởng trước
đấy! Thi thể nạn nhân bị hủy hoại tương đối nghiêm trọng, có thể sẽ làm
cậu sợ."
Lý Lôi nói: "Lúc học đại học, tôi cũng phải học các tiết giải phẫu, cũng từng nhìn thấy xác chết nên chị cứ yên tâm, tôi nghĩ
mình sẽ không phải hối hận nếu... nếu tôi có thể nhìn thấy cô ấy lần
cuối."
Vậy mà lúc tận mắt nhìn thấy nửa cỗ thi thể được bác sĩ
Tần Minh lắp ghép lại thì cậu ta hét lên thất kinh một tiếng rồi đầu óc
quay cuồng, hai chân mềm nhũn, hai cảnh sát địa phương phải chạy lại đỡ
nách.
Vụ án băm xác đông lạnh đã có điểm đột phá quan trọng, sau
khi cán bộ thôn đến tận nhà hai vợ chồng chủ quán bánh bao để "thể hiện
tấm lòng" của chính quyền với người dân thì ông chủ bán bánh bao đã cung cấp cho cảnh sát một manh mối vô cùng quan trọng.
Hai vợ chồng
chủ quán bánh bao nằm trên giường bàn bạc với nhau suốt một đêm, bà vợ
thấy thêm một việc chi bằng bớt một việc, cứ giấu nhẹm những gì mình mắt thấy tai nghe cho êm chuyện.
Người vợ: "Ông đừng nhiều chuyện chuyện kẻo bị người ta trả thù đấy!"
Người chồng: "Chẳng biết cái cô đấy con cái nhà ai mà bị giết đến tội nghiệp!"
Người vợ: "Hôm ấy trời chưa sáng rõ nhưng chúng ta nhìn thấy rất rõ ràng nhỉ!"
Người chồng: "Ừ! Tôi nhìn thấy rất rõ, hôm đó có một chiếc xe màu trắng lái qua chợ, họ mở cửa sổ rồi ném thứ gì đó ra ngoài."
Xuất phát từ lòng cảm kích trước sự quan tâm của chính quyền địa phương, ông chủ quán bánh bao đã giấu vợ đến đồn cảnh sát kể lại những gì mình nhìn thấy vào tờ mờ sáng hôm đó. Manh mối ông cung cấp vô cùng quan trọng!
Tổ chuyên án phân tích và nhận định hung thủ vừa lái xe vừa vứt xác, có
điều họ không thể mang theo cả chiếc tủ đông lạnh lên xe được. Tô My tìm ảnh các loại xe mang các loại số hiệu khác nhau cho ông chủ quán bánh
bao nhận diện, cuối cùng ông xác định chiếc xe hung thủ lái chính là
chiếc xe tải đông lạnh màu trắng.
Loại xe tải lắp thêm kho đông
lạnh ở thùng xe thông thường đều được sơn màu trắng, chuyên dùng để vận
chuyển các thực phẩm đông lạnh, đó là kiểu xe tải có thùng xe hoàn toàn
khép kín.
Thôn Hòe Tây nằm ngay gần đường quốc lộ, đầu đường quốc lộ và trạm thu phí đều có camera giám sát, Tô My lập tức chọn lọc các
camera lắp xung quanh khu vực mà hung thủ vứt xác lần hai với hi vọng
mau chóng tìm ra chiếc xe rải xác. Từ biển số xe, Tô My nhanh chóng chốt được thông tin về kẻ tình nghi gây án.
Tối hôm đó, mưa phùn rơi
rả rích suốt đêm, điếm canh của Họa Long nằm trong lều cất giữ nông cụ
nên có thể miễn cưỡng tránh được mưa gió, còn Bao Triển thì ướt nhẹp,
anh mặc áo mưa ngồi xổm trên ruộng lúa mạch lộ thiên, quần áo ướt sũng.
Giáo sư Lương không cho phép hủy công việc canh gác, anh kiên định tin
rằng chắc chắn hung thủ sẽ quay lại vứt xác. Quả nhiên trời không phụ
lòng người, lúc bốn giờ sáng hôm ấy, một chiếc xe màu trắng lừ đừ tiến
đến khu chợ như một bóng ma.
Trong xe có hai người, họ không bật
đèn pha, phụ lái vươn nửa người qua cửa sổ, hai tay bưng thùng giấy rồi
thò tay cầm thứ gì đó bên trong thùng, rải ra ngoài xe.
Bao Triển lấy bộ đàm thông báo cho Họa Long và đồn cảnh sát để họ chặn chiếc xe
trên đường, chiếc xe trắng bất ngờ tăng tốc, suýt chút nữa đâm phải Bao
Triển, nó điên cuồng phóng vút ra ngoài đường lộ.
Họa Long và Bao Triển chạy tới đồn cảnh sát lập tức lái xe truy cản, Tô My ngồi trong
xe báo cáo lại tình hình cho giáo sư Lương, giáo sư Lương gọi điện thoại triệu tập lực lượng cảnh sát giao thông giăng vật cản hai làn đường, bố trí vật cản ở lối ra đường quốc lộ, phong tỏa khẩn cấp tuyến đường cao
tốc.
Còi cảnh sát huýt dài, Họa Long nhấn ga phóng vụt theo chiếc xe tải đông lạnh, khi sắp đuổi tới nơi, Họa Long hét vào micro yêu cầu
chiếc xe phía trước dừng lại sát ven đường, nhưng dường như chiếc xe tải không hề đếm xỉa gì đến, nó không những không giảm tốc mà còn tiếp tục
lao vun vút.
Bao Triển móc súng, đưa cho Bao Triển nói: "Chú Triển! Nổ súng đi! Bắn vào lốp xe của nó!"
Bao Triển do dự một lát rồi đón lấy khẩu súng: "Được! Để tôi bắn thử!"
Bao Triển thò cánh tay ra ngoài cửa sổ, ngắm chuẩn vào vòng xe của chiếc xe phía trước, anh hơi căng thẳng, hít thở sâu rồi nổ súng. Tô My ngồi ở
ghế sau lấy tay bịt lỗ tai. Kỹ thuật bắn súng của Bao Triển không được
điệu nghệ cho lắm, bắn liền ba phát mà chẳng phát nào trúng lốp xe, một
phát đi tìm chim còn hai phát trúng vào ổ khóa của thùng xe.
Chiếc xe tải màu trắng vẫn lao nhanh trên đường, khi lái qua ổ gà, cả thân xe rung lắc dữ dội, cánh cửa thùng xe bật mở.
Khí lạnh ở thùng xe tỏa ra mờ mờ, trên chiếc móc gắn ở nắp thùng treo lủng lẳng một chiếc đầu người.
Một tháng trước khi vụ án băm xác người chết cóng này xảy ra, tờ báo địa
phương đăng tải một tin tức có tựa đề "Người dân tranh cướp hàng hóa của chiếc xe tải gặp tai nạn trên đường quốc lộ mặc cho lái xe rớt nước mắt khuyên can họ dừng tay!"
Tài xế của chiếc xe tải đó là hai cha con, họ đến từ Vũ Hán. Người cha tên là Giang Lão Can, còn anh con trai tên là Giang Đậu.
Họ thay phiên nhau lái xe đường dài vận chuyển thực phẩm đông lạnh. Khi
lái xe ngang qua đường quốc lộ gần thôn Hòe Tây thì xảy ra tai nạn giao
thông vì xe nổ lốp, chiếc xe chỉ bị hỏng nhẹ nhưng toàn bộ thực phẩm
chứa trong thùng xe đông lạnh bị dân địa phương đổ xô đến tranh cướp
sạch trơn.
Khi ấy, rất nhiều người dân sống gần đó ồ ạt chạy đến
tranh cướp, họ trút đầy thực phẩm vào túi nilon, rồi đạp xe hoặc chạy xe gắn máy chở hàng về nhà, có người còn gọi điện thoại cho bạn bè và
người thân nhanh chân đến hôi của.
Một nông dân gọi điện bảo thế này: "Nhanh lên! Có cả thịt dê, thịt bò, đùi gà, tôm xú nữa, đến chậm là mất phần đấy!"
Mặc dù cảnh sát giao thông đã xuất hiện tại hiện trường để xử lí vụ tai nạn nhưng người dân vẫn coi như không thấy gì, họ xúm đến mỗi lúc một đông, gần trăm người tranh nhau cướp giật chỉ sợ người khác lấy được đồ ngon
hơn của mình, họ ôm cả kho thực phẩm đông lạnh co cẳng chạy mất hút,
không ai thèm nghe lời can ngăn.
Anh nông dân A: "Bà con đừng sợ! Cứ nhặt đi! Tiếp tục nhặt đi!"
Anh nông dân B nói: "Này! Làm gì thế hả? Tôi cảnh cáo anh đừng có làm loạn! Nó là của tôi, tôi vừa nhặt dưới đất đấy!"
Giang Đậu cầm mỏ lết lên thử ngăn cản người dân, nhưng chẳng ai sợ anh ta.
Nguyên một kho thực phẩm đông lạnh bị người ta bê đi hết thùng này đến
thùng khác, hai cha con thân cô thế cô chẳng thể ngăn chặn được đám
đông, họ chỉ biết trơ mắt đứng nhìn cả kho hàng trị giá năm trăm ngàn tệ bị cướp sạch.
Người cha không khóc, ông chỉ cười ngây ngô, vừa cười vừa gật đầu bảo: "Cứ để họ cướp!"
Một số người dân còn cười hi hả đi cướp hàng, không một ai ý thức rằng hành vi họ đang làm là phạm tội.
Họ vui mừng như bắt được vàng mà không biết rằng bản thân đã làm rơi một thứ còn quý báu hơn vàng rất nhiều lần.
Trên đường cao tốc nối liền Bắc Kinh - Hồng Kông - Ma Cao có một xe hàng trở ba mươi tấn trứng gà không may bị lật nhào, hàng trăm người dân đổ xô
tới như ong vỡ tổ, họ thi nhau tranh cướp trứng gà, từ học sinh tiểu học đang quàng khăn đỏ đội viên trên cổ cho đến cụ bà tóc trắng phơ phơ đều đứng vào đội ngũ hôi của.
Trên đường cao tốc nối liền giữa Tây
An và Hán Trung có một chiếc xe chở hàng lớn bị đứt vải bạt, toàn bộ dầu ăn chất đầy trong một thùng xe rơi lả tả xuống đất, ban đầu dân địa
phương quanh đó chạy ra giúp họ nhặt hàng, nhưng một lát sau, khi càng
lúc càng nhiều người dân đổ ra đường thì họ bắt đầu tranh cướp tập thể.
Nửa tiếng đầu tài xế còn cảm động nói lời cảm ơn họ, nhưng nửa tiếng sau tài xế bắt đầu lớn tiếng chửi rủa.
Phần lớn tài xế gặp phải cảnh ngộ này thì chỉ biết tự nhận mình số đen, rồi ngậm đắng nuốt cay chịu mất của.
Hai cha con Giang Lão Can và Giang Đậu cũng vậy, họ lại tiếp tục lên đường, dẫu sao cuộc sống vẫn tiếp diễn!
Đôi lúc đất bụi tung trời, đôi lúc hoa thơm ngào ngạt, đôi lúc yên ắng tĩnh lặng, đội lúc ồn ào náo nhiệt, đó chính là con đường mà mỗi chúng ta
đều phải đi qua.
Hai cha con họ giống như đôi chim sẻ không ngừng bay ngược xuôi giữa dòng đời, khi tiếng sấm ì ùng mổ lưng chừng trời,
những con chim sẻ đậu trên dây điện, khi giông tố kéo đến chúng cũng
chẳng có nơi trú chân.
Sát tiếng phanh xe vang lên ken két cũng là lúc thân phận họ thay đổi, họ đổi từ vị trí của tài xế thành vị trí của kẻ sát nhân.
Năm trăm ngàn tệ đủ sức mạnh hủy hoại một gia đình, một tình yêu.
Tổn thất về kho hàng khiến gia đình họ Giang khuynh gia bại sản, Giang Đậu
vốn định đánh xong chuyến hàng này sẽ cất nhà cưới vợ, nhưng vì kho hàng bỗng dưng không cánh mà bay nên cuộc hôn nhân của anh ta cũng tiêu tan
theo mây khói, vị hôn thê đã đính hôn xong đâu đấy vội vàng trả sính lễ, kiên quyết từ hôn, ai dám cả gan lấy một người nợ nần chồng chất chứ?
Chúng ta hãy nhìn lại cả quá trình từ bắt đầu đến khi xảy ra vụ án băm xác!
Trên thế giới này không có người xấu tuyệt đối mà chỉ có những người tốt trót phạm sai lầm!
Hôm ấy, sắc trời đã nhem mực tàu, chuyến xe khách cuối cùng trên đường quốc lộ gần thôn Hòe Tây đã chuyển bánh.
Hàn Mai Mai đeo ba lô đứng đợi bên đường, cô vừa mới chia tay với người bạn trai đã từng yêu suốt bao năm, nhưng lòng lại nhẹ nhõm như trút được
gánh nặng ngàn cân, bạn trai cô là cán bộ ở thôn này, tương lai mịt mù,
tiền đồ tăm tối, bởi vậy cô quyết định từ bỏ mối tình chẳng chút hi vọng nào!
Lúc rời khỏi Thang Vương Trang, Hàn Mai Mai nói với Lý Lôi: "Anh giữ gìn sức khỏe nhé! Đừng gọi điện cho em nữa! Cũng đừng đến tìm
em làm gì!"
Lý Lôi đau khổ nắm lấy tay cô cố níu kéo: "Mai Mai! Em suy nghĩ lại được không? Hay để mai hẵng về?"
Hàn Mai Mai nói: "Em phải đi bây giờ mới kịp tàu, em đã đặt vé trước rồi,
chuyện chúng mình đến đây thôi! Lúc yêu vui vẻ thì chia tay cũng nên vui vẻ cho nhau nhẹ lòng. Anh cứ coi như em chết rồi cũng được!"
Hàn Mai Mai ra siêu thị ở đầu thôn mua kem rồi đi về phía đường quốc lộ,
bấy giờ trời đã tối, chuyến xe khách cuối cùng đưa khách rời khỏi thôn
đã chuyển bánh từ lâu, trong khi cô phải vội đến nhà ga cho kịp chuyến
tàu. Hàn Mai Mai vừa thấp thỏm trong lòng lại vừa sốt ruột.
Đúng
lúc ấy trên đường quốc lộ có một chiếc xe tải đông lạnh lừ lừ tiến đến,
cô vội vàng vẫy tay ra hiệu cho xe dừng lại, chiếc xe chạy một quãng xa
mới chịu dừng bánh.
Hàn Mai Mai sung sướng nói với theo: "Bác tài ơi! Bác có ra huyện không ạ? Cháu sẽ trả tiền, bác chở cháu đi một quãng nhé!"
Tài xế là hai cha con họ Giang, người cha Giang Lão Can hỏi: "Cô là người thôn trong kia phải không?"
Hàn Mai Mai không trả lời câu hỏi, cô mải lo muộn giờ tàu nên chỉ đáp: "Bác ơi! Cháu phải đến kịp chuyến tàu cuối! Bác làm ơn chở cháu đi nhờ! Cháu sẽ trả tiền mà!"
Giang Lão Can chỉ tay về Thang Vương Trang hỏi lại: "Cô có phải dân trong thôn kia không?"
Hàn Mai Mai nghĩ một lát rồi đáp: "Vâng ạ!"
Giang Đậu nói: "Đầu xe chật rồ, không đủ chỗ ngồi, nếu cô muốn đi nhờ thì phải ngồi ở thùng xe."
Hàn Mai Mai nhìn đồng hồ, vội nói: "Thế cũng được!"
Chiếc xe vốn chỉ đi lướt qua cuộc đời cô nhưng giờ đây nó lại lái thẳng vào cuộc đời cô và kết liễu sinh mệnh của cô.
Hai cha con họ Giang chỉ nhất thời nảy sinh ý định giết người và băm xác,
họ căm hận lũ mọi dân cướp giật hàng hóa của mình, ngỡ Hàn Mai Mai cũng
là một trong số chúng nên hai cha con họ mới ra tay giết cô để trút
giận, để trả thù xã hội.
Giang Đậu chốt chặt cửa thùng xe từ phía ngoài, trong lòng hắn trào lên niềm khoái lạc quái dị.
Giang Lão Can vừa khởi động thiết bị làm lạnh ở thùng xe vừa nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa: "Cho mày chết cóng này!"
Sau khi giết người, Giang Đậu đề nghị: "Cha con ta cưa xác nó ra rồi ném
vào trong thôn để bọn chúng nhặt lấy ăn, dẫu sao bọn chúng là lũ thích
nhặt của rơi mà!"
Giang Lão Can xua tay: "Không được! Trong thôn có chó, chúng ta mà vào thôn là lũ chó sẽ sủa váng lên cho mà xem!"
Giang Đậu nói: "Thế thì cứ vứt ở chợ, lúc người trong thôn đi chợ sớm họ sẽ nhặt thịt lên, cứ để họ ăn, ăn hết thịt đồng loại!"
Mày đã bắt tao sống trong địa ngục thì tao sẽ hủy hoại thiên đường của mày!
Sau đó tổ chuyên án và bác sĩ pháp y cùng phân tích quá trình chết cóng của Hàn Mai Mai.
Một cô gái mặc váy đi trên vùng đất mà băng tuyết giăng ngập trời kín đất,
trước khi chết cô ấy sẽ làm gì? Đầu tiên cô sẽ cảm thấy lạnh, lạnh đến
mức run cầm cập, sau đó mọi cảm giác sẽ tê liệt, rồi cùng với nhiệt độ
cơ thể càng lúc càng hạ thì đại não sẽ xuất hiện trạng thái hưng phấn,
cô bắt đầu cảm thấy nóng, rồi cởi bớt quần áo, và cuối cùng chết cóng
trong khi gương mặt vẫn thoáng nụ cười.
Trong y học, hiện tượng kì lạ này gọi là hiện tượng "cởi áo chết cóng" và "mặt cười của người chết".
Thông thường những nạn nhân chết cóng đều xuất hiện hiện tượng "cởi áo" lạ
thường này ở các mức độ khác nhau, trên hiện trường nhiều vụ chết cóng
đều thấy nạn nhân cởi áo khoác, có người lại tháo giày hoặc vứt mũ đi.
Sở dĩ xảy ra hiện tượng này là bởi trước khi tử vong, người chết cóng
gặp phải cái lạnh dữ dội tấn công, tuyến thượng thận của cơ thể tăng
cường bài tiết và chất kích thích tố tiết ra từ tuyến thượng thận này sẽ gây cho người sắp chết ảo giác nóng bức không thể chịu nổi, buộc họ
phải cởi bỏ bớt quần áo. Ngoài ra, trong hoàn cảnh lạnh giá, huyết quản
và khả năng điều tiết nhiệt độ cơ thể của con người bị ức chế, dẫn đến
mạch máu trong các bó cơ mất hết cảm giác và phình ra. Khi mạch máu
trương phình, thì bề mặt da sẽ bị căng phồng, dẫn đến huyết áp tăng,
khiến cho con người vừa cảm thấy tê liệt với cái lạnh, vừa cảm thấy toàn thân nóng bức, vì thế sẽ dẫn đến thứ phản ứng cởi quần xé áo rất bất
thường. Ở ba tỉnh đông bắc thường xảy ra các vụ án mạng, mà nạn nhân nằm phủ phục trên tuyết, quần áo vương vãi quanh đó, có những trường hợp
phát hiện người bị chết cóng toàn thân lõa thể, đặc biệt là nữ giới
khiến ta dễ ngộ nhận họ bị kẻ xấu cưỡng bức rồi sát hại, nhưng thực ra
chính họ đã tự cởi quần áo của mình ra, nguyên nhân dẫn đến tử vong cũng không phải do bị sát hại mà là bị chết cóng.
Còn hiện tượng "mặt cười" khi chết cóng là cảm giác ấm áp mơ hồ khi nạn nhân đang dần dần
đi vào cõi chết. Vào giây phút đối mặt tử thần, người bị chết cóng sẽ
nảy sinh ảo giác, đôi lúc họ còn nhìn thấy thiên đường, bởi vậy vẻ mặt
của người chết thường rất an lành, không còn lưu luyến gì về hồng trần,
trước khi rời khỏi thế giới này trên mặt họ vĩnh viễn đọng lại nụ cười
phảng phất.
Hàn Mai Mai chỉ mặt chiếc áo sơ mi mỏng manh, nhiệt
độ trong khoang đông lạnh đột ngột hạ xuống âm mười tám độ, đầu tiên cô
thử tháo chạy nhưng không thành công, cuối cùng cô tự cởi hết quần áo
của mình, ngồi co ro trong góc thùng xe và chết cóng...
Giang Lão Can hỏi con trai: "Ta bắt đầu cưa từ đâu nhỉ?"
Giang Đậu để tay gần chỗ mông của người chết, nói: "Từ đây vậy! Bọn chúng lớn lên đều nhờ ăn cứt cả!"
Băm hành tây và băm xác có gì khác biệt?
Điểm khác biệt lớn nhất là khi băm hành tây, người ta đều chảy nước mắt, còn khi băm xác thì không!
Dẫu là người có tư tưởng nhất thì cũng nên vỗ mông mình và tự hỏi bên trong chứa những gì?
Nhóm Hoạ Long lái xe cảnh sát đuổi theo đến nơi, Bao Triển nổ súng bắn tung ổ khoá cửa kho đông lạnh, cánh cửa bật mở, khí lạnh trong thùng xe toả ra mù mịt, chiếc đầu Hàn Mai Mai vẫn treo lủng lẳng trên móc, trên mặt còn thoáng nét cười.
Hai chiếc xe dồn đuổi nhau trên đường quốc lộ
khiến một chiếc xe tãi chở thức ăn cho lợn không kịp né tránh liền lật
nhào xuống rãnh ven đường, tài xế bị thương nặng, thức ăn cho lợn văng
ra vung vãi khắp nơi.
Cuối cùng chiếc xe tải đông lạnh mà hung
thủ lái cũng phải dừng lại trước các vật cản do cảnh sát giao thông
giăng ra, Giang Lão Can và Giang Đậu bị tóm gọn.
Cùng lúc ấy, một số người dân bắt đầu lục tục người cầm làn, kẻ cầm giỏ hăm hở nhặt thức ăn cho lợn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT