Bao Triển từ trước tới nay vô cùng tỉ mỉ cẩn thận, anh chắc chắn rằng mình không thể nào nhìn nhầm được, trên gác lầu không hề có người.

Câu chào đầy bất ngờ và quỷ quái đến từ căn gác trần khiến Bao Triển tái mặt, có phần kinh hãi. Họa Long cũng nghe thấy tiếng nói đó rõ mồn một, câm thấy vô cùng cổ quái. Giọng nói đó có vẻ không giống giọng nói của con người, nhưng cụ thể là gì thì anh không đoán ra nổi. Tô My dựng tóc gáy, cả người run cầm cập, cô bỗng nhớ đến sự việc tổ chuyên án gặp phải trên đường tới đây. Trên đường cao tốc có vụ "ma quá giang" chiếc xe tải nhỏ cũng vì thế mà lật xuống hào, lẽ nào con ma đó đã lên xe của tổ chuyên án, rồi theo họ đi tận đây, còn vào cả căn biệt thự nhà họ Lâm nhát người nữa?

Lái xe tải cũng kể rằng anh ta bỗng dưng nghe thấy một giọng nói lạ từ phía sau lưng: "Xin chào!"

Lái xe tải bị câu nói bất ngờ đó dọa đến mức suýt mất mạng.

Họa Long, Bao Triển và Tô My nhìn nhau trong giây lát rồi quyết định leo lên gác trần một lần nữa. Do mưa dột lâu ngày, nền gác trần có phần ướt át, nhưng không có bất cứ vết chân nào.

Tô My chụp ảnh lại, trong khoảnh khắc khi đèn trợ quang lóe sáng, họ dường như nhìn thấy có bóng ai đó đứng ở góc tưởng, nhưng lúc nhìn lại thì vẫn chỉ thấy một chậu Vạn Tuế.

Chiếc chậu sành đã có vài vết rạn nứt, tháng năm trôi qua khiến bề mặt nó không còn nhẵn nhụi như trước, không biết nó đã được đặt trên này bao lâu rồi. Miệng chân được xiết chặt bằng một sợi dây thép, để tránh không cho chậu cành vỡ bung. Bao Triển tiến lại gần kiểm tra, khi anh đưa tay di chuyển chậu Vạn Tuế, chậu hoa bỗng nứt ra, vỡ vụn trên nền đất.

Mọi người phát hiện dưới gốc cây Vạn Tuế có buộc thứ gì đó hình cầu, sau khi phủi sạch lớp đất mới biết, bên trong những chùm rễ trắng bám chi chít là một chiếc... đầu lâu!

Cả ba không tránh khỏi sợ hãi, miệng chiếc đầu lâu vẫn mở, và tiếng chào vừa rồi mà họ nghe thấy rất có thể được phát ra từ chính miệng chiếc đầu lâu này.

Sau khi trở về đồn cảnh sát đường Vũ Ninh, cảnh sát già lập tức thẩm vấn từng đứa trong đám "trẻ trâu", chúng chỉ định làm cuộc "thám hiểm" đến căn biệt thự ma ám, tìm cảm giác mạnh, chứ không hề hay biết về vụ huyết án trong căn phòng chứa đồ. Đồn cảnh sát yêu cầu chúng để lại thông tin liên lạc, dạy chúng một bài học rồi thả về.

Giáo sư Lương nhìn chiếc đầu lâu khô, trầm ngâm không nói.

Chiếc đầu lâu bị vùi trong chậu đất, màu sắc xám xịt, bằng mắt thường cũng có thể đoán được nó đã bị chôn vùi rất nhiều năm.

Năm 1983, căn biệt thự nhà họ Lâm xảy ra một vụ án mạng, nạn nhân bị cắt mất đầu nhưng mãi đến sau này vẫn không tìm thấy chiếc đầu lâu, hung thủ là một kẻ thần kinh, rất có thế hẳn đã mang chôn cái đầu lâu xuống dưới gốc cây, rồi sau đó cũng quên luôn điều này.

Vụ án mạng không đầu nhiều năm về trước, liệu có liên quan gì đến vụ việc lần này hay không?

Câu nói "xin chào" mà họ nghe thấy liệu có phải vọng về từ thế giới bên kia không?

"Bao Triển, Họa Long, Tô My, mọi người có nhớ nối giọng nói đó không?" Giáo sư Lương hỏi.

"Cháu không bao giờ quên được!" Bao Triển quả quyết.

"Đúng thế! Tiếng nói đó vô cũng cổ quái." Họa Long trầm tư đáp.

Tô My vẫn còn run, nói như phân trần: "Đến giờ cháu vẫn còn run đây này, nghe thấy phía sau lưng có người nói "xin chào", mà quay đầu lại thì chẳng thấy ma nào cả."

"Bây giờ cũng muộn rồi, ngày mai chúng ta lấy phần ghi âm của người báo án, mọi người nghe thủ xem tiếng của người báo án và tiếng nói trong gác trần có giống nhau không." Giáo sư Lương nhắc nhở rồi báo mọi người đi nghỉ.

Cảnh sát già có và thất vọng, nói: "Rất tiếc không tìm thấy người báo án, anh ta gọi đến đường dây 110 từ một bốt điện thoại công cộng."

Cảnh sát trẻ cũng nhanh nhảu: "Cháu đến bốt điện thoại đó rồi, xung quang không có camera theo dõi, chẳng có manh mối nào cả."

Bốt điện thoại công công bị bỏ hoang ven đường cùng với sự phổ biến của điện thoại di động, ngày càng ít người dùng đến những bốt điện thoại này. Bốt điện thoại kia nằm ven một con đường hẻo lánh, gần đó có một quán internet và một cửa hàng sữa chữa đồ điện tử, có thể đây là bốt điện thoại công cộng cuối cùng của thành phố này vẫn còn sử dụng được, nhưng sau một thời gian nữa, có lẽ nó cũng sẽ bị phá bỏ, thay vào đó là một sạp báo.

Bốt điện thoại thông thường đều nằm trong trạng thái "nghỉ ngơi", loa không bắt tiếng, màn hình nhập nhèm, nút bấm hỏng hóc.

Bốt điện thoại ở đầu đường giờ chỉ còn lại hai tác dụng: Một là để dán những tờ rơi quảng cáo, hai là để tránh mưa, đôi khi đó trở thành nơi khởi nguồn của một tình yêu lãng mạn.

Ngoài những điều đó ra, nó còn có một tác dụng lớn nữa mà ít người biết đến - để báo cảnh sát.

110 là số điện thoại miễn phí, hơn nữa những hồi điện thoại công cộng kiểu này có thể gọi trực tiếp cho 110 mà không cần cắm thẻ.

Đêm hôm đó, có người dùng điện thoại công cộng báo án, nói rằng mình đã giết người, sau cùng chỉ để lại địa chỉ căn biệt thự nhà họ Lâm rồi cúp máy.

Người thần bí đó chắc chắn biết điều gì về vụ án này.

"Bốt điện thoại và chiếc đầu lâu trên gác trần đều không phải là trọng điểm điều tra của chúng ta." Giáo sư Lương nói.

"Trọng điểm là phải tìm ra thi thể, và tìm cả bốn người nhà họ Lâm nữa." Bao Triển vừa nói vừa gật gù.

"Chủ căn nhà đó tên là Lâm Chung Hoa, chuyên buôn bán các thứ dược liệu quý như đông trùng hạ thảo nhân sâm, tổ yến. Ông ta người gốc Hà Bắc, quanh năm suốt tháng bôn ba từ Hồng Kông sang đại lục, mua nhà mua đất nhiều nơi, hiện giờ có thể đang ở Đài Loan, tạm thời chưa thể liên hệ ngay được." Cảnh sát già nói.

"Căn biệt thự cũ này có vẻ rất lâu rồi không có người ở." Họa Long nhìn sang phía cảnh sát già, nói.

"Bác sĩ pháp y nhận định rằng nạn nhân ít nhất có sáu người, nhưng lại chỉ xét nghiệm được DNA của bốn người, vậy hai người còn lại là ai?" Tô My phân tích.

"Tôi có một dự cảm, rất có thế bốn người có tên trong sổ hộ khẩu nhà họ Lâm đã bị hại, đó là nguyên nhân chúng ta không tìm thấy họ. Hai người còn lại rất có thể chính là hung thủ, nhưng hai hung thủ này cũng đã chết, có lẽ... ma quỷ đã giết họ, căn biệt thư đó quả thật quá đỗi tà ma." Cảnh sát trẻ vừa nói vừa sợ hãi liếc mắt quanh phòng.

"Cậu thì hiểu gì, tổ chuyên án ngồi đây mà cũng đảm khua môi múa mép, đúng là múa rìu qua mắt thợ. Người ta đường đường là tổ chuyên án, lúc họ bắt đầu phá án cậu vẫn còn bú ti mẹ ấy, ma với chả quỷ, sợ run cầm cập, đúng là mất mặt cảnh sát." Cảnh sát già trách cậu học trò trẻ tuổi.

Mọi người phá lên cười vì những lời của cảnh sát già, chiếc đồng hồ trên tường đồn cảnh sát đã chỉ sang một giờ sáng, cảnh sát già ngáp dài một cái rồi chuẩn bị đi nghỉ. Trong phòng chỉ còn lại bốn người của tổ chuyên án, cảnh sát trẻ hình như do dự điều gì, nét mặt có phần khác lạ, cứ đứng mãi không muốn đi, cuối cùng cậu ta hạ quyết tâm... quỳ sụp xuống đất!

Tố chuyên án vô cùng bất ngờ, Tô My nói: "Ê ê ê, cậu làm gì vậy? Giật hết cả mình, sao tự nhiên lại quỳ xuống như thê?"

Cảnh sát trẻ xúc động nói với giáo sư Lương: "Cháu... cháu muốn bái sư học đạo, cháu... cháu mong bác sẽ nhận cháu làm học trò, giáo sư Lương, xin bác hãy nhận cháu làm học trò ạ."

"Chẳng phải cậu có sư phụ rồi sao?" Bao Triển nói.

"Thế này thì phải tính vào tội phản bội sư môn. Hơn nữa, giáo sư Lương đã có đồ đệ rồi, chính là Bao Triển đấy." Họa Long ra vẻ nghiêm trọng.

Cảnh Sát trẻ cầu xin giáo sư Lương nhận mình làm học trò, còn gọi Bao Triển là sư huynh, Bao Triển và giáo sư Lương dở khóc dở cười, không biết làm sao cho thỏa.

Tô My vừa cười vừa liếc sang giáo sư Lương, bảo: " Giáo sư, bác nhận cậu ta đi thôi, cháu thấy cậu đồ đệ này cũng thành tâm lắm đấy chứ, mỗi tội... hơi bị nhát gan thôi."

Giáo sư Lương lấy ra một bức ảnh, chậm dãi nói: "Muốn làm đồ đệ của tôi cũng được, cậu đã lấy chiếc ghế tròn này về đây."

Đó là bức ảnh do Tô My chụp, chiếc ghế tròn trên ảnh là một món nội thất trong căn biệt thự nhà họ Lâm, một trong những đứa "trẻ trâu" từng lấy nó làm vũ khí tự vệ khi bị bắt gặp trong căn nhà đó. Cảnh sát trẻ mặt tải mét, cậu ta vốn rất nhát gan, bây giờ phải một mình trở lại căn biệt thự ma quái kia lấy một chiếc ghế, trong lòng có phần do dự, nhưng cậu biết đây là thử thách mà giáo sư Lương dành cho cậu, để cậu tự biết lượng sức mình mà rút lui. Cảnh sát trẻ nghiến răng nghiến lợi, lấy hết dũng cảm, quả quyết: "Để cháu đi!" Nhưng vừa dứt lời cậu đã hối hận ngay, trong lòng chỉ muốn bỏ cuộc, nửa đêm nửa hôm chui vào một ngôi nhà ma đúng là điều điên rồ nhất mà cậu từng nghĩ tới.

"Chú em này, trong căn nhà đó có ma đấy, tốt nhất đừng có đi." Tô My dọa dẫm.

Cảnh sát trẻ mới vừa vào nghề, Cục Cảnh sát chắc chắn không thể cấp súng cho cậu được, cậu đành tủi thân cầm dùi cui điện, đèn pin, còng tay đeo lên người chuẩn bị xuất phát. Bên ngoài tiếng sấm vẫn nên như tiếng búa giữa đêm, cảnh sát trẻ bái biệt giáo sư Lương rồi lấy hết dũng khi bước vào màn mưa đêm lạnh giá.

Một tiếng sau, cảnh sát trẻ trở về.

Cậu ta xông thẳng vào trong đồn cảnh sát, không biết vì mệt hay vì sợ, trông bộ dạng vô cùng thảm hại. Có lẽ cậu ta đã chạy một mạch suốt chặng đường về đây còn ngã dụi mấy lần.

Cảnh sát trẻ đặt chiếc ghế tròn xuống đất, thở hổn hển, giọng nói đứt đoạn: "Cháu... cháu... lại gặp... gặp ma rồi!"

Cảnh sát trẻ vì muốn bái giáo sư Lương làm sư phụ, lấy hết can đảm trở lại căn biệt thự nhà họ Lâm. Khi bước lên lầu hai, tim cậu đập thình thịch, từ từ tiến về phía căn phòng nơi đặt chiếc ghế, đầu óc chỉ nghĩ độc một việc cầm lấy chiếc ghế và chạy một mạch về đồn. Thế nhưng, trong căn phòng trống trơn chẳng một bóng người đó, hình như có thứ âm thanh vang vọng lạ kì, cảnh sát trẻ lắng tai nghe thì phát hiện ra đó là tiếng kéo rèm cửa sổ, nhưng chiếc rèm cửa không hề động đậy. Cảnh sát trẻ sợ đến mức mặt cắt chẳng còn giọt máu, vội vàng nhặt lấy chiếc ghế rồi quay đầu chạy thục mạng, ra đến cửa còn đá ngay cả một đôi dép, xuống cầu thang vấp dúi dụi, lăn thẳng xuống tới tầng một.

Cảnh sát trẻ hồn phách vẫn chưa về hết, kể sơ qua về câu chuyện ma vừa rồi, mọi người đều không mấy chú ý, vì những kẻ nhát gan thường hay sợ hãi mà tự hũ dọa mình.

Cảnh sát trẻ gọi giáo sư Lương một tiếng "sư phụ" rồi lại định quỳ xuống.

Giáo sư Lương khiêm tốn nói: "Thực ra, tôi cũng không thể dạy được gì nhiều cho cậu cả, tổ chuyên án là một đội nhóm, và tôi cũng chỉ là một thành viên trong đó mà thôi."

Cảnh sát trẻ vội vàng nói: "Sư phụ, con đã đưa chiếc ghế về đây rồi, sư phụ không thể nói mà không giữ lời được."

Giáo sư Lương cười hiền từ, đáp: "Cậu có chấp nhận làm học trò của cả tổ chuyên án không?"

Cảnh sát trẻ ngẩn người ra một chút, rồi cười hoan hỉ đáp: "Thế thì tuyệt quá đi chứ ạ!"

Họa Long khẽ cười, nói: "Anh chàng này khiến tôi nhớ Pudding trong vụ "sát thủ hoa Tường Vi" quá!"

Cảnh sát trẻ hào hứng nói: "Họa Long sư phụ, trò phải theo sư phụ học quyền cước."

Tô My cảm thấy rất thú vị, hỏi: "Trò ngoan, trò có hứng thú với máy tính không? Ta có thể huấn luyện trở thành một hacker hàng đầu."

Cảnh sát trẻ ấp úng: "Trò... trò... trò muốn phá những vụ án lớn, tự tay bắt hết lũ giết người gian ác."

Tổ chuyên án nổi tiếng khắp ngành, cảnh sát trẻ trong chốc lát thêm được bốn sư phụ cừ khôi, trong lòng vui sướng tột cùng. Giáo sư Lương nhìn thấy chiếc ghế tròn, trong lòng cũng có chút vui, ông không chỉ muốn thử thách chàng cảnh sát mới vào nghề, mà còn cảm thấy chiếc ghế đó hình như có ẩn chứa thông tin gì rất quan trọng. Loại ghế tròn ba chân này bây giờ rất hiếm thấy, đó là mẫu ghế thịnh hành từ rất nhiều năm trước, trong căn phòng kia cũng đặt toàn những thứ nội thất lỗi thời. Căn nhà cũ này vì từng xảy ra án mạng nên đã rất lâu không có ai đến thuê trọ, những món nội thất trong đó cũng toàn đồ bỏ lại của người thuê cũ nên chẳng có chiếc nào mới mẻ.

Bao Triển bỗng nhớ ra điều gì, hói cảnh sát trẻ; "Cậu nói... chạy ra đến cửa thì đã bay một đôi dép đúng không?"

"Vâng, Bao Triển sư phụ, trước cửa có một đôi dép thật mà." Cảnh sát trẻ giải thích.

Giáo sư Lương cầm lên một bức ảnh, những bức ảnh hiện trường hình sự mà Tô My chụp vô cùng chuyên nghiệp và sắc nét, cả một khu vực như được thu nhỏ lại trong tầm ngắm. Bức ảnh này chụp khu vực hành lang, ở vị trí cửa ra vào hoàn toàn không có đôi dép nào cả. Đó vốn là đôi dép đặt phía dưới rèm cửa sổ, sau khi tổ chuyên án rời đi, không hiểu vì sao đôi dép lại xuất hiện ngoài cửa.

Các cảnh sát trực ban tại đồn cảnh sát đường Vũ Ninh lập tức được tập hợp, Họa Long dẫn cả đội lên đường nhằm thẳng hướng căn biệt thự nhà họ Lâm. Cảnh sát trẻ giờ đã hết cảm giác sợ hãi, cậu bổng cảm thấy hào hứng, hình như mình vừa lập được công trạng lớn. Một đội cảnh sát quay trở lại căn biệt thự, họ thấy được một người trong đó, người này đang lật đồ tìm kiểm thử gì không rõ, Họa Long nhận ra đó không ai khác mà chính là một trong năm đứa "trẻ trâu" Lạc Diên.

Khi cảnh sát già thẩm vấn năm đứa "trẻ trâu", chúng khai rằng chỉ đến căn nhà đó để "thám hiểm", nên đã thả chúng về.

Sau khi rời khỏi đồn cảnh sát, Lạc Diên không về nhà, mà một mình trở lại căn biệt thự.

Tổ chuyên án, cảnh sát già và cảnh sát trẻ cùng thẩm vấn Lạc Diên. Dưới ánh đèn sáng chói, cậu ta có vẻ hoảng sợ một cách bất thường.

"Tại sao không về nhà, trong căn biệt thự đó có gì hấp dẫn cậu hả?" Cảnh sát già hỏi.

Lạc Diên ngồi trên ghế, không dám nhìn mọi người, cúi đầu im lặng.

Họa Long đập mạnh xuống bàn, hỏi: "Nhóc con, cậu tìm gì ở đó hả?"

Lạc Diên sợ hãi, toát mồ hôi hột, ấp úng đáp: "Chú cảnh sát... cháu... cháu..."

Tô My cũng nghiêm nghị: "Cậu cũng to gan lớn mật nhỉ. Dám một mình vào đó lúc nửa đêm."

Bao Triển bỗng nhiên hỏi: "Cậu từng sống ở đó, đúng không?"

Lạc Diên ngước vội lên, đáp: "Không, không ạ!"

Giáo sư Lương cầm chiếc đầu lâu tìm thấy dưới chậu Vạn Tuế trong căn gác trần, đặt lên mặt bàn, hỏi; "Cậu... . đang tìm thứ này đúng không?"

Lạc Diên liếc nhìn chiếc đầu lâu, ánh mắt vô cùng kì lạ, trong lòng vừa hồi hộp vừa sợ hãi. Cậu cúi đầu rồi bỗng dưng bật khóc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play