Một đêm, tiếng điện
thoại trực ban tại văn phòng cảnh sát 110 réo vang, từ bên kia đầu dây
có người lên tiếng: "Tôi giết người rồi!"
Giọng nói của người đó
vô cùng kì lạ, pha lẫn chút âm dương, hắn ta vừa nói vừa cười với thứ âm mũi nặng chịch, nghe như vừa bịt miệng vừa nói, cố ý kìm nén niềm vui
đằng sau tiếng cười của mình. Nữ cảnh sát nhận cuộc gọi vẫn rất bình
tĩnh, yêu cầu người báo án nói rõ tình hình sự việc, người báo án im
lặng một hồi, cuối cùng chỉ để lại một địa chỉ rồi dập máy.
Địa chỉ đó là: Biệt thự nhà họ Lâm, số 37 đường Vũ Ninh.
Các nữ cảnh sát trực điện thoại của đường dây 110 thường xuyên gặp phải sự
quấy nhiễu từ những kẻ vô công rỗi nghề, trong đó nhiều nhất là các cuộc điện thoại vừa nghe thì đầu kia đã dập máy. Những cuộc điện thoại làm
phiền khác, thường là của trẻ nhỏ hoặc người già, nội dung cũng vô cùng " phong phú" , hầu hết các trường hợp đó đều khiến người nghe điện dở
khóc dở cười. Một người bị mất chìa khóa, nhờ cảnh sát 110 tìm giúp, một đứa trẻ gọi điện yêu cầu các chú cảnh sát bắt những kẻ xấu trong phim
hoạt hình, còn có những người vì mê mệt giọng nói của các nữ cảnh sát
trực điện thoại mà không ngừng gọi tới quấy rối, tỏ tinh, cầu hôn.
Những kẻ giết người khi đầu thú, theo lẽ thường sẽ rất lo sợ, chẳng mấy khi
lại cười khúc khích. Nữ cảnh sát trực điện thoại cho rằng đây có lẽ lại
là một trò đùa ác ý nào đó, nên cũng không nghĩ ngợi nhiều, nhưng trách
nhiệm của lực lượng 110 là bắt buộc phải nhận điện thoại, và khi có báo
án, bắt buộc phải can thiệp, Trung tâm chỉ huy 110 thông báo cho đồn
cảnh sát trực thuộc khu vực xảy ra vụ việc, những người của đồn cảnh sát này cũng cho rằng đây chắc hắn lại là một vụ báo án khống, nên chẳng
mấy để tâm, hơn nữa lúc đó đã là nửa đêm, nên lãnh đạo chỉ để hai cảnh
sát trực đi xử lí vụ việc.
Hai cảnh sát đi làm nhiệm vụ, một già một trẻ, một " sư phụ" và một "học trò".
Những cảnh sát trẻ mới vào ngành cảnh sát hình sự đều muốn tìm cho mình một
cảnh sát có tuổi và có kinh nghiệm để "bái sư học đạo", như thế có thể
nhanh chóng nâng cao kĩ năng phá án. Khi nghe nói trong hạt quản lí của
mình xảy ra án mạng, chàng cảnh sát trẻ vừa hồi hộp vừa hào hứng, lập
tức chuẩn bị còng tay, dùi cui điện, đeo sẵn lên người rồi giục sư phụ
nhanh chóng lên đường. Cảnh sát già ngáp dài ngáp ngắn mấy cái trách móc cậu học trò trẻ cứ làm to chuyện, rồi ông chỉ tiện tay cầm theo mỗi một chiếc đèn pin là đã bước ra khỏi cửa.
Căn biệt thự số 37 của nhà họ Làm cách đồn cảnh sát đường Vũ Ninh chẳng mấy bước chân, hai thầy
trò đi bộ tới nơi được báo án. Bấy giờ đang lúc nửa đêm, sương rơi dày
đặc khắp đường, trên trời không chút trăng sao, đến cả đèn đường cũng vô cùng mờ đục, vàng vọt như ánh hoàng hôn, chỉ đủ chiếu sáng một vùng nhỏ xung quanh cột đèn, mọi thủ trước mặt gần rất ư mơ hồ, ở khoảng cách
ngoài mười mét thì coi như đã rơi vào " điểm mù"
Căn biệt thự nhà họ Lâm nằm ở một góc đường giao thoa, mấy con đường đều từ đó mà tủa đi các ngã, tạo thành hình cắt kéo, căn biệt thự đã cũ kĩ vừa hay nằm đúng giữa hai " lưỡi kéo". Từ góc độ phong thủy mà nói, đó là một địa thể vô cùng xấu, cực hung cực sát. Tòa kiến trúc này đã tồn tại nhiều năm, mặt tường loang lổ, những viên gạch màu thiên thanh giờ đã bị màu lục rêu
phong hết thảy, dáng hình cả căn nhà trông thật cũ kĩ, cộng thêm cái vòm theo phong cách châu Âu xưa cũ đang bị bao trùm bởi màn sương u ám, tất cả trông như một tòa lâu đài cổ phủ mây xám.
Mỗi người cảnh sát
đều có ấn tượng vô cùng sâu sắc về vụ hung án đầu tiên mà mình tham dự,
những kí ức đó rồi sẽ theo họ cho tới tận cuối đời.
Cảnh sát già dừng chân trước cửa căn biệt thự, trầm ngâm nói: "Nơi này... hình như tôi từng đến rồi thì phải."
Cảnh sát trẻ có vẻ hào hứng: "Sư phụ, căn nhà lớn như thế này, mới nhìn là biết của nhà phú ông rồi."
Cảnh sát già bỗng nhớ ra điều gì, bảo: "À, nhớ ra rồi. Đó là vào những năm
tám mươi của thế kỉ trước, nơi này từng xảy ra một vụ án mạng, đó cũng
là vụ đầu tiên mà tôi tham gia phá án."
Cảnh sát trẻ tò mò, hỏi: "Vụ án gì thế ạ?"
Cảnh sát già từ tốn trả lời: "Chủ của căn biệt thự này họ Lâm, nhưng lại
không sống ở đây, ngôi nhà từ trước tới nay đều cho người khác thuê. Hồi đó, có hai gia đình cùng trọ ở nơi này, nhà trên gác hai có một người
con trai, anh ta có chút vấn đề về thần kinh, nên đã ra tay giết hai cô
con gái của gia đình dưới tầng một, sau đó chặt đầu cô bé mang đi đâu
không rõ. Đó là vụ án của năm 1983, thuộc thời kì đả kích mạnh những kẻ
làm bại hoại xã hội. Vụ án này sớm đã kết thức rồi, nhưng sau này vẫn
không ai tìm thấy đầu cô bé ở đâu cả."
Cảnh sát trẻ có vẻ căng
thẳng, nói: "Thế nghĩa là... Cái đầu có thể vẫn ở trong căn nhà này phải không ạ? Sự phụ, mà cũng trùng hợp thật đấy, đây cũng là vụ hung án đầu tiên mà con tham gia."
Phía ngoài ngôi nhà là một chiếc cổng
sắt, nước sơn đã bong tróc từ lâu, một vài thanh sắt hoen gỉ và gây gập, cảnh sát già dẫn cảnh sát trẻ chui qua một khe hở lớn trên cổng vào
sân. Trong sân cây cối mọc um tùm, cỏ dại vươn cao ngút ngàn, trong có
vẻ đã lâu không có người ở. Giữa những lùm cỏ có một con đường nhỏ nối
khoảng sân và hành lang trước nhà, những dây nho leo đã khô héo vẫn còn
cuốn mắc trên cột trụ trước hành lang, dưới ánh sáng đèn pin, trông lấp
loáng chẳng khác nào những mạch máu khổng lồ, chỉ đó thôi đã khiến người ta phải lạnh người sợ hãi.
Cảnh sát trẻ hỏi vọng một tiếng vào trong căn nhà: "Có ai không?"
Cảnh sát già dường như nhận ra điều gì đó khác thường, vội đưa ngón tay trỏ
lên miệng "Suỵt" một tiếng thật nhẹ, ra hiện bảo cậu học trò giữ yên
lặng.
Cảnh sát trẻ không dám lên tiếng nữa, đề cao cảnh giác, đưa tay rút sẵn chiếc dùi cui điện.
Cảnh sát già phát hiện trên hành lang có một luồng gió xoáy nhỏ, đang cuốn
những lá cỏ khô và cát bụi dưới nền từ từ bay lên, vô cùng ma quái.
Lúc đó sương đang giảng mù trời, mà lúc sương giăng thì lấy đâu ra gió, hơn nữa luồng gió lại cuốn lên từ dưới mặt đất, kiến người ta không khỏi
rùng mình. "Cơn lốc" nhỏ quyện theo cả chút sương đêm, hình như đang
ngày càng lớn dần, cơn gió xoáy ngược chiều kim đồng hồ trông cứ như vừa "giáng thế" từ một đám mây trên trời, di chuyển chẳng theo một quy tắc
tự nhiên nào cả.
Cảnh sát trẻ đi một đôi giày da mõm vuông, cảnh sát già vừa định nhắc nhở thì cậu đã không để ý mà dẫm ngay giữa "cơn lốc".
"Cơn lốc" tan biến ngay tức khắc, xung quanh chỉ còn lại một màn sương trắng xóa, những làn sương dật dờ bay qua bay lại cứ như chúng không thuộc về cõi nhân gian này vậy. Cảnh sát trẻ thấy mặt sư phụ biến sắc, quay sang hỏi: "Sư phụ, có chuyện gì thế. "
Cảnh sát già đành tự an ủi,
đáp: "Không có gì, chúng ta phải tin tưởng vào chủ nghĩa duy vật, phải
tin tưởng sự tiến bộ của khoa học kĩ thuật, không được mê tín dị đoan."
Nghe mấy câu của cảnh sát già, cảnh sát trẻ lại thấy thấp thỏm hơn.
Căn nhà trước mặt hai người như một tòa lâu đài xưa cũ, màn đêm và lớp sương mù khiến nơi đây trở nên huyền bí và đáng sợ.
Cánh cửa đã bị khóa trái từ phía trong, đẩy thế nào cũng không mở được.
Cảnh sát già gõ cửa mấy cái, rồi gọi lớn: " Ai gọi điện báo cảnh sát thế
hả?" Cảnh sát trẻ cố tỏ ra bình tĩnh, nói: "Mở cửa! Chúng tôi là cảnh
sát đây."
Bên trong cánh cửa vẫn im như tờ, hình như không có ai
sống ở đây. Hai thầy trò cũng cho rằng cú điện thoại báo án vừa rồi có
thể chỉ là một trò đùa, nhưng nghĩ bụng, dù sao cũng đến nơi rồi thì cứ
thử kiểm tra một vòng cho chắc, kể cả là báo án giả thì cũng phải xác
nhận thông tin để còn, báo cáo lại.
Căn nhà cũ cửa đã khóa trái, hai cảnh sát bật đèn pin soi xét xung quanh, cửa số tầng một đều đã bị xây bít hết bằng gạch.
Cảnh sát già giơ đèn pin soi lên tầng hai, bảo: "Cậu trèo từ đây lên tầng hai xem thế nào."
Cảnh sát trẻ bấy giờ chỉ muốn "đánh trống thu quân", ấp úng nói: "Hay là... Chúng ta về tìm thêm mấy người nữa đến xem sao?"
Cảnh sát già bảo: "Nửa đêm nửa hôm còn hành tội mọi người làm gì, hai chúng ta cứ xem xét tình hình xem thế nào đã."
Tầng hai có bốn cửa sổ, cảnh sát trẻ lấy đèn pin soi từng cái một, xem sẽ
trèo vào từ cửa nào. Cậu ta bỗng thoáng thấy tại cửa số gần với góc
tường nhất hình như có bóng người vừa vụt qua.
Cảnh sát trẻ hét lên: "Ở kia có người!"
Cảnh sát già lập tức lướt đèn pin theo hướng mắt nhìn, không thấy có gì bất
thường, quay sang nói với cậu học trò bên cạnh: "Cậu bị hoa mắt rồi! "
Cảnh sát trẻ lặp cập nói: "Sư phụ, con không dám trèo vào đâu, hay là sư phụ lên đó xem thế nào, nếu không có gì thì chúng ta về thôi."
Cảnh
sát già bực dọc, nạt cậu học trò nhát gan: "Tên nhóc này, đừng có đó trò dấy ở đây, còn định bắt tôi dẫn đường hả, thanh niên thì phải trải
nghiệm nhiều vào, cảnh sát mà nhát chết như thế thì làm nên trò trống gì hả?"
Cảnh sát trẻ đành miễn cưỡng bấu lấy cột nhà trèo lên mái
hành lang tầng một. Trên mái hành lang lợp rất nhiều thân trúc khô, trên đó quấn chằng chịt những dây nho héo. Cứ tưởng tượng vào những ngày hè
nóng nực, giàn nho xanh mướt giăng đầy phía trên hành lang, những chùm
quả thông xuống dưới nhìn thật thích mắt. Cảnh sát trẻ bước loạt soạt
trên lớp thân trúc tiến về phía trước, cảnh sát già đứng dưới rọi đèn
ngược lên, liên tục nhắc cậu học trò cẩn thận. Cảnh sát trẻ đi tới đoạn
cuối hành lang, đưa tay mở chiếc cửa số từ phía ngoài, một mùi lạ trong
căn phòng xộc thắng vào mũi cậu. Phía sau cánh cửa số có một lớp rèm
che, khiến người bên ngoài không nhìn thấy gì phía trong. Cảnh sát trẻ
"đã cưỡi lên lưng hổ" đành cố gắng lấy hết dũng cảm, tiếp tục tiến về
phía trước. Cậu bỏ chiếc đèn pin vào túi áo, hai tay bấu vào thành cửa
số, nhún người nhảy lên, rồi trèo qua thành cửa số vào trong.
Cảnh sát trẻ dường như cảm thấy mình vừa đặt chân xuống nền nhà đã dẫm phải
thứ gì đó rất lạ, cậu đứng bất động tại chỗ, không dám nhức nhích.
Cảnh sát già đứng phía dưới gọi với lên: "Sao rồi? Có phát hiện gì không?"
Trong căn phòng tối đen như mực, cảnh sát trẻ một tay lôi chiếc đèn pin trong túi áo ra, một tay từ từ đưa lên định vén tấm rèm cửa sổ. Bỗng cậu nhìn thấy thoáng phía dưới rèm cửa một vạt váy trắng, đôi tay theo phản xạ
run lên cầm cập, nghĩ trong đầu... Chẳng lẽ có người con gái mặc váy
trắng nào đó đang đứng ngay phía sau tấm rèm, giáp mặt với cậu ta hay
sao?
Cảnh sát trẻ càng nghĩ càng hoang mang, trong đầu miên man
cảnh tượng môt cô gái trẻ đang treo cổ trước của sổ, hoặc phía sau tấm
rèm là một nữ quỷ áo trắng. Hai tay cậu càng run mạnh, chiếc đèn pin
chẳng may rơi xuống đất.
Cảnh sát già đứng phía dưới thấy đèn tắt, vội vàng hỏi gấp: "Có chuyện gì thế? "
Cảnh sát trẻ từ từ cúi xuống nhặt chiếc đèn pin lên, hít một hơi bình ổn lại tâm trạng, lấy dũng cảm giật mạnh tấm rèm cửa. Trước mặt cậu là một căn phòng chứa đồ chật hẹp, phía sau rèm cửa sổ có một cái mắc áo, trên mắc áo treo một chiếc váy trắng, chân váy tung lên nhẹ nhàng theo làn gió
thổi vào.
Đúng là được phen hú vía, cảnh sát trẻ toát cả mồ hôi
lạnh, cậu đứng định thần trong giây lát rồi trả lời sư phụ đang đứng lo
lắng phía dưới: "Không sao ạ!"
Cậu nhặt chiếc đèn pin dưới nền
lên, thấy trong tay có gì đó hơi dính, có lẽ là do vừa rồi sợ hãi nên
lòng bàn tay toát mồ hôi. Cảnh sát trẻ cần thận tiến về phía trước,
nhưng lại thấy dưới chân như đang dẫm lên thứ gì đó mềm nhủn và xốp như
đậu phụ.
Cậu chiếu chiếc đèn trên tay xuống nền, rồi lập tức dựng tóc gáy, toàn thân vừa run vừa nhủn ra vì choáng váng, sau phút sợ hãi, cậu mới hét lên một tiếng xé toang màn đêm: "Aaa. .."
Trên nền
căn phòng này là một lớp máu đã đông đặc, dày như một lớp đậu phụ, khi
dẫm chân lên cảm giác chẳng khác nào đang bước trên một lớp bùn xốp màu
đó.
Cảnh sát trẻ mặc dù chưa có kinh nghiệm phá án, nhưng cũng đủ thông minh để hiểu rằng lớp máu này chắc chắn phải chảy ra từ cơ thể
của mấy người mới đủ. Chiếc đèn pin vừa rồi rơi xuống lớp máu nên mới
dính như thế, và thứ đang lớp nhớp trên tay cậu cũng không gì khác mà
chính là máu đông.
Cảnh sát già nghe tiếng hét vội trèo lên theo
đường cửa sổ, sau đó thông báo ngay tình hình về Cục, bác sĩ pháp y và
lực lượng cảnh sát hình sự lập tức tới hiện trường.
Sao những
kiểm tra bước đầu, lớp máu trên sàn nhà là máu người, và phải có ít nhất sáu nạn nhân. Trong phòng không có thi thể nào, căn nhà này cũng đã lâu không có người thuê, trên số hộ khẩu nhà họ Lâm thì chỉ có bốn khẩu.
Máu người chiếm khoảng 8% trọng lượng cơ thể, ví dụ: Một người nặng 50 cân
thì có khoảng 4 cân máu, như thế sáu người sẽ có khoảng 25 cân máu.
Trong căn phòng chứa đồ chật hẹp và chất đầy những thứ linh tinh này, có khoảng 25 cân máu người, tất cả đã đông lại thành một lớp " đậu phụ
huyết".
Bác sĩ pháp y giờ này chăng khác nào một người bán đậu
phụ, đang dùng dao hớt từng miếng vuông vắn trên nền nhà rồi đặt trong
lòng bàn tay quan sát thật kĩ từng miếng "đậu phụ huyết" căng bóng và
chắc tay kia. Máu của sáu người trộn lẫn với nhau, chảy tràn trên nền
căn phòng chật hẹp, rồi đông thành một lớp đỏ ngầu.
"Nhiều máu người như thế này thì ở đâu ra được nhỉ?" Cảnh sát trẻ hỏi.
"Một vụ án mạng vô cùng lớn." Cảnh sát già trầm giọng, mặt đâm chiêu.
Bác sĩ pháp y tỏ vẻ khó hiểu, nói: "Hung thủ lấy nhiều máu người thế này để làm gì nhỉ?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT