Nữ bác sĩ không tin
nổi vào tai mình. Đây là lần đầu tiên cô gặp phải sự việc như thế này.
Để nhanh chóng "tách" người và chó ra, nữ bác sĩ phải lấy hết bình tĩnh, đeo găng tay y tế, dùng panh kẹp những miếng bông tẩm thuốc sát trùng
lau một lượt quanh khu vực cần xử lí. Sau đó, có dùng một lưỡi dao lam,
nhìn Khuyển Nha không chút thiện ý, lạnh nhạt bảo: "Phải cao bớt lông!"
Khuyển Nha giữ chặt chú chó trên bàn, mặt cắt không còn giọt máu, run rẩy nói: "Cô... định cắt từ đâu? Đừng cắt tôi... cắt nó ấy!"
Kim Xán ngừng tay, giọng dừng dưng: "Chỗ tôi là phòng khám nhỏ, không có thuốc gây tê, ca này của anh tôi sợ không làm nổi đâu!"
Khuyến Nha cuống cuồng van nài: "Xin cô đấy! Mau cứu tôi với! Một lúc nữa nó sưng quá lên thì chết!"
Khuyển Nha vẫn giữ chặt con chó, không để nó giãy giụa, rồi dùng giọng ngon
ngọt dỗ dành: "Thiên Kim ngoan, nằm yên nhé, cố chịu một tí là xong!"
Điều kiện làm việc tại phòng khám rất sơ sài, không có cả thuốc gây tê. Kim
Xán dùng dao phẫu thuật cẩn thận rạch một đường vào chỗ mắc kẹt phía
dưới đuôi Thiên Kim. Con chó đau quá bốn chân đạp loạn xạ, Khuyển Nha
giữ chặt lấy nó, hông giật mạnh một về phía sau, thoát khỏi chỗ mắc kẹt. Nữ bác sĩ lau hết vết máu rồi khâu qua loa lại cho Thiên Kim. Sau khi
trả tiền, Khuyển Nha không nói câu nào, một tay ôm chó, một tay vịn vào
tường rời khỏi phòng khám.
Ngày hôm sau, Kim Xán mang chuyện tối
trước kể lại cha ông chủ tiệm tạp hóa bên cạnh nghe. Ông này nói với cô
bằng giọng châm biếm: "Các cụ nói cấm có ai, bất kể trai gái, đã "dính"
đến chó thì khó mà ra. Ha ha! Thằng cha đó đúng là đồ đáng chết, lại còn ra bộ từ tế nhờ cô khâu vết thương cho con chó nữa, hắn định sau này
còn dùng tiếp chăng? Hay là muốn cưới chó làm vợ luôn?"
Mấy hôm sau, cảnh sát tìm thấy chủ nhân của Thiên Kim.
Họa Long và các cảnh sát địa phương đi khắp huyên, thông báo những gia đình mất chó trong thời gian gần đây đến đăng kí nhận lại. Chủ nhân của
Thiên Kim là một người phụ nữ xinh đẹp và giàu có, sống trong khu biệt
thự cao cấp mới xây dựng trong trung tâm huyện. Theo điều tra của cảnh
sát, người phụ nữ này không có nghề nghiệp gì, nhưng lại đi một chiếc
Volkswagen Beetle màu đó đắt tiền, trên người đeo đầy châu ngọc, thường
ngày chẳng có việc gì làm, nên thường xuyên đi tập thể dục thẩm mĩ, mua
sắm, spa đi uống cà phê. Khi chú chó cưng mất tích, cô ta thuê rất nhiều người dán đầy những tờ thông bão tìm chó lạc khắp các con ngõ. Thế
nhưng khi cảnh sát đưa Thiên Kim đến để người phụ nữ này nhân dạng, cô
ta lại một mực phủ nhân, nói mình không biết con chó này là của ai.
Thiên Kim nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp tỏ ra vô cùng phấn khích gắng sức thoát ra lao về lòng chủ nhân.
Tô My nói: "Chị nhìn cho kĩ đi, đây chính là con chó chị mới mất, giống
hệt trong bức ảnh chị đăng trên những tờ thông báo còn gì."
Người phụ nữ giàu có bỏ chiếc kính râm xuống nhìn Thiên Kim rồi lắc đầu nói: "Không phải!"
Họa Long gỡ miếng vải băng vết thương dưới đuôi Thiên Kim ra, đôi mắt người phụ nữ giàu có ngấn nước, đó lên, sống mũi cay cay, cô ta quay người
đi, nói; "Trông rất giống, nhưng không phải!"
Tô My vẫn cố gắng khuyên nhủ: "Hay là... Cô gọi thử tên nó xem sao. Nó tên Thiên Kim."
Người phụ nữ giàu có đeo kính lên, bước đi không quay đầu lại. Thiên Kim nhìn theo bóng cô ta sủa lên mấy tiếng. Có lẽ nó không hiểu vì sao chủ nhân
lại bỏ rơi mình như thế.
Theo suy luận của tổ chuyên án, người
phụ nữ giàu có không chịu nhận Thiên Kim nhất định là có lí do khó nói,
không loại trừ khả năng cô ta có liên quan đến vụ án đang điều tra. Để
tránh đánh rắn động cỏ, cảnh sát bí mật điều tra một lượng lớn thông tin bên ngoài, cuối cùng cũng làm rõ được chân tưởng sự việc. Người phụ nữ
xinh đẹp và giàu có này là bồ nhí của Cục trưởng Cục Tài chính huyện đã
nhiều năm, có một con trai hiện đang học tại một trường tư thục trên
tỉnh. Cô ta nhất định không chịu nhận chó cưng của mình vì ngại vướng
vào rắc rối, lộ ra thân phận thực.
Theo kết quả điều tra, trong
thời gian xảy ra vụ án, Cục trưởng Cục tài chính huyện phải đi hợp ở nơi khác, không có thời gian gây án.
Giáo sư Lương nói: "Đầu mối này nhất định phải điều tra kĩ, cho dù hiệu quả không cao, cũng phải làm rõ đây có phải là vụ thuê người hành thích nay không?"
Tô My nói: "Vì một con chó mà giết chết một mạng người, thế thì cũng li kì quả."
Sở trưởng Phùng phân tích: "Tại nhà Khuyển Nha ngoài con Poodle, còn có
một con Husky nữa, hiện giờ vẫn chưa tìm thấy chủ nhân của con chó này."
Bao Triển nói thêm: "Con Husky này là một con đực."
Sở trường Phùng nói: "Chúng tôi còn điều tra ra, trước đây Khuyển Nha từng có lần tìm gái làng chơi, và bị cảnh sát trị an giam giữ mấy ngày."
Họa Long thở dài, nói: "Cải trò gì đây không biết Cục trường đi bà hai, tên này đi với... chó của bà hai, sao có thể cách biệt đến thế chứ. Cục
trưởng có bà nọ bà kia, cũng lắm cũng bị quy vào vấn đề đạo đức lối
sống. Hẳn ta tìm gái làng chơi thì bị tống giam, Phạt tiền, quy kết
thành tội phạm. Cũng là sự trao đổi về thể xác, tôi thật không hiểu nổi
pháp luật này lập ra là để bảo vệ ai nữa."
Tô My nói: "Mấy năm
trước, Cục trưởng Cục Tài chính mua một căn nhà cho bồ nhí ở, lúc mua
chỉ mất bốn mươi vạn tệ. Năm nay, ông ta bán căn nhà đó với giá một trăm hai mươi vạn tệ, mua một căn biệt thự cao cấp. Tính ra vừa có bồ mấy
năm không mất tiền, vừa kiếm được thêm mấy chục vạn tệ. Xem ra, có bồ
cũng là một cách đầu tư đấy chứ!"
Họa Long nói bằng giọng châm biếm: "Mấy tên tham quan có ba việc đại hỉ: Thăng chức, phát tài và... Vợ chết."
Giáo sư Lương phân công lại lực lượng, chia làm hai nhóm mới. Một nhóm do Sở trường Phùng dẫn đầu, điều tra các manh mối liên quan đến Khuyển Nha,
một nhóm do tổ chuyên án phụ trách, tiếp tục tìm kiếm những gia đinh
từng bị Khuyển Nha trộm chó, hi vọng có thể lần ra tung tích những kẻ
đáng nghi.
Khỉ tổ chuyên án điều tra đến khu tập thể của xưởng
dệt Đông Quan, họ đã có một phát hiện quan trọng. Khu tập thể này cũng
là nơi gần với hiện trường vụ án nhất, ở đó có một cô bé tên Kỉ Đóa, vừa lên lớp sáu. Trong đêm xảy ra vụ án, Kỉ Đóa cãi nhau với cha nên bỏ
xuống sân khu nhà mình ở, ngồi trên chiếc xích đu rất lâu. Dạo gần đây
tinh thần cô bé có phần hoảng loạn, rất có thế cô bé đã chứng kiến toàn
bộ quá trình vụ hung án. Theo lời kể của một người hàng xóm, tối đó họ
nghe thấy tiếng cãi vã của hai cha con Kỉ Đóa, sau đó cô bé tức giận nửa đêm bỏ ra ngoài, nhưng không rõ cô bé trở về lúc nào. Hàng xóm còn cho
biết, Kỉ Đóa từng ôm về nhà một chú chó lang thang, nhưng cha có nhất
định không cho nuôi, cô bé đành đưa chú chó về chỗ cũ.
Lãnh đạo xưởng dệt đích thân đưa tổ chuyên án đến nhà Kì Đóa.
Kỉ Đóa buộc tóc đuôi gà, đôi mắt to tròn trong sáng, dáng người nhỏ nhắn
đáng yêu. Mẹ Kỉ Đóa mất sớm, cô bé lớn lên dưới bàn tay chăm sóc của
cha. Cha cô là công nhân sửa máy trong xưởng dệt, nhưng mấy năm gần đây
xưởng dệt làm ăn thua lỗ, cuộc sống hai cha con cũng gặp nhiều khó khăn.
Cha Ki Đóa lấy thuốc, pha trà, mời tổ chuyên án và cán bộ xưởng. Lãnh đạo
xưởng dệt nói: "Anh đừng lo lắng hay áp lực tâm lí gì cả, các đồng chí
đây chỉ muốn hỏi mấy câu thôi, không sao đâu."
Cha Kỉ Đóa từ tốn
đáp: "Vâng! Có liên quan đến vụ giết người vừa rồi phải không ạ? Tôi
cũng có nghe nói qua loa, mấy hôm trước cảnh sát đến đây một lần rồi."
Kỉ Đóa đang ngồi làm bài tập trong phòng. Cô bé có vẻ không thích gặp người lạ, đứng lên nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
Họa Long hỏi cha Kỉ Đóa: "Dạo này tình cảm cha con anh thế nào?"
Cha Kỉ Đóa trả lời: "Vẫn bình thường thôi. Mẹ con bé mất sớm, một mình tôi
sống cảnh gà trống nuôi con. Mấy hôm trước tôi còn đưa nó đi xem xiếc,
xem khỉ đi kheo, voi thổi kèn, gấu đá bóng, con bé còn viết cả vào bài
văn, được cô giáo khen ngợi, dán bài văn biểu dương trên bảng tin lớp cơ đấy!"
Bao Triển hỏi: "Đêm ngày 24 tháng 10 hai cha con anh cãi nhau vì việc gì?"
Cha Kỉ Đóa trả lời: "Việc này kể ra cũng xấu hổ. Con bé học hành cũng bình
thường, lại suốt ngày đòi tiền, tôi không cho, thế là nửa đêm nó mò đây
lấy trộm."
Họa Long hỏi: "Trộm tiền để làm gì?"
Cha Ki Đóa trả lời: "Cái đó tôi cũng không rõ. Con bé rất cứng đầu, có đánh chết cũng chẳng chịu khai."
Cán bộ xưởng nói: "Trẻ con trộm vặt cũng là chuyện thường tình mà."
Bao Triển nhớ lại hình mặt cười trên tường xi măng tại hiện trường vụ án.
Khuôn mặt đó trông rất giống nét vẽ của một đứa trẻ. Bao Triển quay sang hỏi cha Kỉ Đóa: "Con gái anh có hay vẽ tranh không? Ngoài khả năng viết văn ra, cô bé có thích vẽ không?"
Cha Kỉ Đóa ấp úng: "Cái này... thực sự tôi cũng không rõ."
Tô My nói: "Để tôi nói chuyện riêng với cô bé một lúc?"
Tô My gõ cửa phòng Kỉ Đóa, trong phòng không chút động tĩnh, cô đành tự
đẩy cửa vào. Tô My bước vào phòng, đóng cửa lại, chốt khóa của căn phòng đã đóng, không thể khóa trái phía trong. Chiếc đèn học đặt trên bàn vẫn sáng, Kỉ Đóa đang ngồi đó chăm chú viết bài.
Tô My ngồi xuống
mép giường. Để làm thân với cô bé, Tô My chủ động bắt chuyện: "Hồi còn
nhỏ chị cũng từng nuôi một chú chó lang thang, nhưng cha mẹ chỉ không
đồng ý. Lúc phải cho người khác, chị đã khóc mất mấy ngày đấy!"
Kỉ Đóa bặm môi, quay lại nhìn Tô My, rồi lại im lặng quay đi.
Tô My hỏi: "Cha em bảo em nữa đêm dậy trộm tiền nên hai cha con mới cãi nhau, phải không?"
Kỉ Đóa nói lí nhí: "Em không!"
Tô My hỏi tiếp: "Đêm hôm đó, em đã bỏ đi đâu thế. "
Kỉ Đóa trả lời: "Em ngồi một mình dưới sân."
Tô My vẫn nhẹ nhàng hỏi: "Ngồi đó làm gì?"
Kỉ Đóa trả lời: "Khóc!"
Tô My lân la hỏi: "Kỉ Đóa, em giúp chị một việc này được không? Em vẽ cho chị một hình mặt cười nhé!"
Kỉ Đóa trả lời: "Em không muốn vẽ mặt cười."
Tô My năn nỉ: "Coi như giúp chị đi, được không?"
Kỉ Đóa mở ngăn kéo, lôi ra tập giấy viết thư. Cô bé xé lấy tờ giấy trên cùng, rồi dùng bút vẽ một hình mặt cười.
Tô My cầm tờ giấy viết thư lên, trong đầu ập đến cảm giác sợ hãi đến dựng
tóc gáy. Hình mặt cười mà Kỉ Đóa vừa vẽ chỉ có ba nét, là hai lông mày
và miệng y hệt hình vẽ bằng máu trên tường tại hiện trường gây án.
Tô My cố lấy hết bình tĩnh, dò hỏi Kỉ Đóa có nhìn thấy hay nghe thấy gì trong đêm hôm đó không?
Kỉ Đóa chỉ lắc đầu, tiếp tục làm bài tập, dường như cô bé không muốn nhớ lại cảnh tượng đã xảy ra đêm đó.
Tô My vẫn gắng hỏi: "Chắc chắn là em không nhìn thấy gì chứ?"
Kỉ Đóa trả lời: "Em chỉ ngồi dưới sân một lúc, rồi về nhà thôi!"
Cô bé Kỉ Đóa cãi nhau với cha, nửa đêm bỏ nhà xuống ngồi một mình trên
xích du trong sân khu tập thể. Trời về đêm tối đen như mực, pha chút
lạnh lẽo, có lẽ chính cô bé cũng không biết ngay cạnh mình vừa xảy ra
một vụ hung án vô cùng đáng sợ, càng không hay rằng trên rào chắn cạnh
đường có một xác chết đang ngồi quay lưng về phía cô bé, nhưng hai
mắt... lại đang nhìn cô chằm chằm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT