Đoạn tay số hai tìm thấy dưới sông là tay trái, cánh tay số ba vùi bên vệ đường là tay phải.
Ngón giữa và ngón áp út của cả hai cánh tay này đều bị cắt hết móng, điều đó rốt cục ẩn giấu manh mối gì chăng? Lòng bàn tay không hề có vết chai
sạn, những ngón tay thuôn dài trắng trẻo chứng tỏ nạn nhân không phải là người lao động chân tay. Một người nuôi móng tay dài có thể là do sở
thích, hoặc do quá lười biếng, cũng có thể là do liên quan đến thói quen nghề nghiệp.
Xác định danh tính một xác chết luôn là bài toán
nan giải trong quá trình điều tra. Ngoài việc có thể thông qua xét
nghiệm DNA, kiểm tra vân tay ra, thì công tác suy đoán và liên tưởng
nhận diện cũng là một phương thức điều tra quan trọng và được sử dụng
thường xuyên nhất. Rất nhiều thi thể vô danh, hoặc đã thối rữa, hoặc chỉ còn lại một phần cơ thể, rất khó khăn trong việc xác định danh tính, đã được cảnh sát "trả lại tên tuổi" bằng chính những đặc điểm trên xác
chết, trang phục, vật mang theo, thông qua công tác suy luận nghề
nghiệp, khu vực sống của nạn nhân, dần dần thu hẹp phạm vi điều tra rồi
tìm ra được.
Tại một vùng thuộc tỉnh An Huy – Trung Quốc từng xảy ra vụ án li kì – "xác người mọc cỏ". Sau khi gây án, hung thủ bỏ chung
xác nạn nhân và hạt Ké đầu ngựa vào một chiếc bao tải, rồi ném xuống
sông. Xác người sau khi trương lên và thối rữa, đã trở thành chất dinh
dưỡng giúp hạt Ké đầu ngựa mọc mầm. Chẳng bao lâu sau, trên cái xác mọc
đầy mầm cỏ. Khi cảnh sát tìm thấy, cái xác đã chỉ còn lại xương trắng,
nhưng căn cứ vào hàm răng, đã suy luận ra nạn nhân là một người bán hạt
hướng dương, cuối cùng cũng bắt được hung thủ về quy án.
Giáo sư
Lương đoán định: "Đây có thể là do thói quen nghề nghiệp. Nạn nhân
thường xuyên phải sử dụng đến hai ngón tay này, nên mới cắt gọn gàng như thế."
"Liệu có phải là thợ làm tóc hoặc thẩm mĩ gì đó không? Do
thường xuyên phải gội đầu cho khách nên mới cắt móng tay. Rất nhiều nhà
tạo mẫu tóc cũng có sở thích săm mình." – Bao Triển nói.
Họa Long lại cho rằng: "Cắt móng tay hai ngón ở giữa, có thể là để chơi một loại nhạc cụ nào đó thì sao? Guitar hoặc là Piano gì đó. Mấy người của giới
nghệ sĩ cũng hay săm mình đấy thôi!"
Tô My phản đối: "Tôi biết chơi Piano, chẳng ai chơi đàn này mà để móng tay cả, vì móng tay sẽ trượt lên phím đàn."
"Biết đâu đây lại là thói quen cá nhân, không liên quan đến nghề nghiệp? Nuôi móng tay chỉ là một sở thích thôi." – Chủ tịch thành phố lên tiếng.
Phó chủ tịch nói thêm: "Cũng có thể móng tay bị gãy khi vùng vẫy trước lúc
chết. Còn không thì chỉ có thể do hung thủ cố ý gây ra thôi."
Bao Triển lắc đầu, giơ một cánh tay lên, nhìn kĩ lại một lần nữa. Anh lấy
tay gập hai ngón tay không để móng xuống, rồi lại kéo thẳng ra động tác
giống như đang gãi hoặc ngoáy móc gì đó.
Giáo sư Lương nói: "Nạn
nhân có thể là làm một nghề phục vụ đặc biệt nào đó. Do đặc điểm và yêu
cầu của công việc, ngón giữa và ngón áp út luôn phải cắt móng tay sạch
sẽ, để nâng cao chất lượng phục vụ. Rất có thể đó là một "trai nhảy"
hoặc "trai bao"."
Giáo sư Lương quay sang hỏi hai vị lãnh đạo: "Trong thành phố này có những người thế không?"
Phó chủ tịch ngượng ngùng nói: "Việc này… Tôi cũng không rõ lắm, chẳng lẽ xã hội thời nay lại phóng khoáng đến mức ấy sao?"
Chủ tịch thành phố thì ngược lại, rất quả quyết: "Không có!"
"Ông chắc không?" – Giáo sư Lương hỏi lại.
Chủ tịch trả lời: "Cho dù mọi người có tin hay không, thì tôi vẫn tin là không có."
Tổ chuyên án tới điều tra tại tất cả các tiệm xăm mình trong thành phố, và có được một đầu mối vô cùng quan trọng.
Mặc dù hình xăm trên cánh tay đã rất mờ, nhưng một thợ xăm lành nghề vẫn
nhận ra đó là đuôi một con rồng. Đó là một hình xăm mảnh ghép rất hiếm
gặp. Những người xăm hình mảnh ghép thường là huynh đệ hoặc cặp đôi yêu
nhau, mỗi người xăm một phần, các phần đó sẽ ghép lại thành một hình
hoàn chỉnh. Theo phân tích của người thợ xăm, con rồng hoàn chỉnh ít
nhất phải do hình xăm của năm người ghép lại, và đều xăm trên lưng. Anh
cả xăm đầu rồng, anh hai, anh ba, anh tư là phần thân rồng, em út là
phần đuôi rồng.
Nếu năm người họ cởi trần và xếp thành hàng ngang đi trên phố, thì những hình xăm này sẽ hợp thành hình một con rồng lớn.
Tổ chuyên án suy luận, người có hình xăm dạng này có thể là một phần tử xã hội đen. Nhưng những kẻ xã hội đen thường xuyên ẩu đả gây chuyện, bất
luận là khi nắm nắm đấm, hay cầm vũ khí, việc để móng tay đều vô cùng
bất tiện. Trên năm ngón tay của nạn nhân, có đến ba ngón nuôi móng dài,
chỉ có hai ngón ở giữa cắt sạch, do đó khả năng nạn nhân làm trong làng
người giải trí có vẻ hợp lí hơn.
Tổ chuyên án yêu cầu công an địa phương lập tức tổ chức một đợt càn quét các băng đảng xã hội đen, vừa
bắt giữ những kẻ gây mất trật tự xã hội, vừa đảm bảo an ninh thành phố,
khôi phục lòng tin và cảm giác an toàn của người dân. Đối với những kẻ
sa lưới, đặc biệt chú ý điều tra khai thác những kẻ sau lưng có xăm hình rồng.
Trong quá trình phá một vụ án, thường kéo theo rất nhiều vụ án nhỏ cũng được giải quyết.
Ví như vụ án cướp xe áp tải tiền tại Hạc Cương, ngoài ba kẻ tội phạm bị
tóm, còn phá thêm được một trăm chín mươi vụ án khác liên quan, quả là
một chiến công không nhỏ.
Vài ngày sau, một tập đoàn những phần tử phạm tội đã sa lưới, nhưng không tìm thấy manh mối nào về kẻ có hình xăm rồng.
Báo cáo DNA và xét nghiệm tuổi xương đã hoàn thành. Cảnh sát phát hiện,
giới tính nạn nhân có thể xác định bằng rất nhiều phương pháp khoa học
khác nhau, trong đó có kĩ thuật dựng lại cấu trúc DNA. Xét nghiệm tuổi
xương thường được thực hiện bằng cách chụp X-quang bàn tay trái của con
người. Thông qua phim X-quang quan sát độ hoàn chỉnh của các trung tâm
tạo xương tại các khớp ngón tay, xương bàn tay và xương cánh tay sẽ tính được tuổi xương. Căn cứ vào tuổi xương có thể suy luận tuổi, chiều cao, cân nặng của người đó một cách tương đối chính xác.
Nạn nhân là nam giới, tuổi khoảng hai mươi, cao tầm 1m80, nặng khoảng bảy mươi cân.
Những đặc điểm trên cũng phù hợp với một trai bao: Trẻ tuổi và khỏe mạnh. Bên cạnh xu hướng ngày càng "có giá" của nữ giới, cùng với sự phóng khoáng
của xã hội hiện đại, những người đàn ông làm nghề "công nhân tình dục"
ngày một nhiều. Nhóm người này sống trong những góc khuất mà ánh mặt
trời không bao giờ chiếu tới được. Công tác chống mại dâm của cảnh sát
cũng chủ yếu nhằm vào đối tượng nữ giới, mà quên mất sự tồn tại một nhóm nam giới với số lượng không nhỏ đang hành nghề này.
Cảnh sát
tiến hành điều tra mấy chục tụ điểm giải trí cao cấp trong thành phố.
Hầu như những trung tâm có dịch vụ nhạy cảm đều được "ô dù" che chắn
phía sau, được các thế lực lớn và vững chắc trợ giúp. Trước khi phía
cảnh sát kịp ra tay thì thông tin đã lọt đến tai những kẻ phạm pháp, do
đó hiệu quả truy quét không cao. Đúng như những gì chủ tịch thành phố đã nói, trong thành phố này không có "trai bao".
Tổ chuyên án quyết định bí mật điều tra. Tô My và một số nữ cảnh sát đóng giả những phụ nữ nhà giàu, nhắm mục tiêu đến những trung tâm Massage Sauna, sàn nhảy,
khách sạn và nhà nghỉ lớn nhất thành phố. Tô My đến một sàn nhảy có tên
Pháo Hoa, cũng là trung tâm giải trí hàng đầu của thành phố. Để đề phòng bất trắc, giáo sư Lương để Họa Long và Bao Triển vào vai hai vệ sĩ đi
theo Tô My.
Tô My khoác lên mình bộ váy trắng, tô son đỏ, trên tay cầm một chiếc sắc màu vàng ánh kim.
Bao Triển và Họa Long đều đeo kính đen, ăn mặc chỉnh tề. Họa Long cầm theo một chiếc cặp số.
Ánh đèn LED nhấp nháy trên biển quảng cáo lớn của sàn nhảy Pháo Hoa, cả tòa nhà tràn ngập trong ánh đèn sắc màu. Trước cửa tòa nhà la liệt những
chiếc xe hạng sang. Đây là nơi lui tới của tầng lớp thượng lưu.
Cuộc sống về đêm của biết bao cậu ấm cô chiêu con nhà giàu có cho tới nhà quan đều bắt đầu từ đây.
Ánh đèn nhấp nháy, ba người đứng trước cửa sàn nhảy sa hoa tráng lệ, tà váy của Tô My bay theo làn gió.
"Đùi đẹp thế" – Họa Long bông đùa.
"Lần tiếp theo anh nhìn thấy đùi tôi, chính là lúc tôi cho anh một cước!" – Tô My mặt không đổi sắc, lên tiếng trả đũa.
"Ở đây liệu có mấy gã trai bao không nhỉ?" – Bao Triển nghi ngại.
"Chắc chắn có!" – Tô My quả quyết.
"Bọn thượng lưu lúc nào cũng thích làm việc hạ lưu." Họa Long khinh khinh nói.
"Những phụ nữ ra vào chốn này, ngoài gái gọi ra, thì phần đa là các cô chiêu
bà đầm, có vài vệ sĩ đi theo cũng là chuyện thường. Nhưng khi giới
thiệu, các anh đừng có nói là vệ sĩ của tôi, nghe quê một cục, phải bảo
là "trợ lí" biết không? Nhớ kĩ đấy, tôi là nhà thiết kế thời trang mới ở nước ngoài về. Còn nữa, khi tôi nói tiếng Anh, các anh đừng có chen
vào, nếu không muốn lộ tẩy." Tô My dặn dò kĩ lưỡng.
"Chúng ta chỉ tìm bọn trai bao có hình xăm thôi." Họa Long đáp.
"Chị Tô My, đừng nói là kịch giả mà thật đấy nhé!" Bao Triển cười đùa.
"Cậu quản được tôi chắc!" – Tô My ngang ngạnh đáp lời.
"Cô thoáng tay vừa thôi, kinh phí phá án của chúng ta chỉ có chút đỉnh đó thôi đấy!" – Họa Long nói.
"Các em, chị đến rồi đây!" – Tô My cười một tiếng rồi bước vào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT