Anh tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ. Hôm qua uống nhiều quá, mà… ai đưa
mình về vậy nhỉ??? Anh đứng dậy gấp chăn màn, qua bàn làm việc thì có tờ giấy nhớ….. Thôii chết anh rồi, thầy đưa anh về sao, thế quái nào mà
thầy biết anh ở đó mà đưa anh về? Anh cầm điện thoại sạc pin, mấy hôm
nay anh bận bù đầu. Vừa mới kiểm tra 1 tiết xong, anh chấm bài cho nhiều lớp, lại sắp kiểm tra học kì 1 anh phải soạn đề cương toán và hoá.
Thành ra điện thoại anh tắt nguồn để làm việc, mấy ngày nay toàn ở
trường, Ko về nhà. Dù sao thì trường cg có kí túc cho giáo viên, thỉnh
thoảng anh vẫn vào. Hôm qua làm xong việc anh mới có thời gian nghĩ đến
chuyện với nhóc con kia, thấy buồn lại mượn rượu giải sầu. Kết cục là
anh chuẩn bị lãnh 1 trận. Điện thoại lên rồi, mấy chục cuộc gọi từ “Nhóc con” và mấy chục tin nhắn xin lỗi, xin tha từ “Nhóc con”. Cô quả nhiên
sợ anh giận, anh cố tình gây chiến tranh lạnh là vì muốn cô nhớ rõ hậu
quả cậu việc làm thiếu suy nghĩ của mình.
Tắm rửa xong, thay 1 bộ quần áo đơn giản. Tí nữa thế nào cũng lãnh
đòn, mặc quần dày 1 chút nhỡ Ko phải cởi quần thì tốt. Vậy là anh mặc 1
cái quần kaki dày cộp với áo sơ mi kẻ sọc.
Đến nhà thầy, anh bấm chuông. Mẹ cô ra mở cửa
-Chào con. Vào nhà đi.-Mẹ cô vui vẻ nói
-Con chào cô. Cô nấu cơm ạ?
-Ừ, tí nữa 3 thầy trò ăn cơm nhé. Cô hẹn với mấy bà bạn đi ăn rồi.
-Vâng ạ. Con sẽ bảo thầy, em Linh có nhà Ko ạ?
-Nó trên phòng ấy, chắc h này chưa dậy đâu. Tối qua bố con nó ngồi
tâm sự đến gần 11h xong ông ấy lại đi có việc đâu mãi 12h hơn mới về.-Mẹ cô than vãn
-Vâng. Con lên gặp thầy 1 chút ạ.
-Ừ. Lên đi. Ở phòng làm việc.
Bước lên tầng, anh đi vào phòng làm việc của thầy. Anh rất thích vào
đây, từ hồi bé hay vào đây học gia sư vs thầy, ở đấy có nhiều rất nhiều
sách, còn có 1 cây piano nữa.
“Cốc… cốc..”
-Vào đi!
-Em chào thầy.-Anh mở cửa bước vào, thấy ông đang làm việc. Chủ nhật mà thầy cực như vậy…
-Ờ.. Mới đến hả?
-Vâng… Thầy gọi em đến muốn nói chuyện j ạ?
-Có thật là em Ko biết?
-Dạ… thật mà thầy.
-Tính thêm tội nói dối.- Anh gào thét trg bụng.. “Tại sao mình ngu thế chứ lại??”
-Linh có chuyện muốn nói với em.
-Thế ạ?
-Nhẹ tay thôii. Sang đấy vận động cho đói tí nữa ăn đòn mới no đc.-Ông nửa đùa nửa thật.. Anh Ko biết nên khóc hay nên cười đây?
-Thôii em sang đây. Thầy có thước gỗ Ko thầy?
-Ống bút của Linh hình như có. Sang đi. Xong vào đây đàn ông chúng ta cg nói chuyện..
-Vâng. Em sẽ giải quyết nhanh chóng thôii.. Ko để thầy đợi lâu đâu ạ.
-Ừm.
..Sang phòng cô
“Cốc..cốc..”
“Cạch”
-Ơ…-cả 2 cg im lặng 1 lúc lâu.. Ko ai mở lời.
-Thầy… đến đây có việc j ạ?-Cô rút cục cg là người mở lời
-Hẳn là em biết. Có cho tôi vào Ko?
-Aa.. thầy vào đi ạ.-Cô tránh đường cho anh vào. Anh vẫn như lần đầu lên phòng cô, lấy ghế bàn học cô ngồi.
-Sao? Có chuyện j cần nói mà phải nhờ cả bố em?
-Em….em…..em… xin lỗi thầy. Hôm trước em Ko cố ý hỗn với thầy.
-Nếu 1 câu “Xin lỗi” giải quyết đc tất cả thì cả thế giới này ai cg đi xin lỗi.
-Thầy… thầy tha lỗi cho em đc Ko ạ?-Cô chớp chớp mắt. Cô đã nghĩ ra 1 Đống lời xin lỗi nhg gặp anh run quá chả nhớ đc j cả..
-Tôi đâu có quyền j mà tha hay ko…
-Thầy… bỏ qua cho em 1 lần thôii, em lỡ lời mà.
-À… lỡ lời. Tôi hỏi lại “Em vừa nói j?” Em còn nhắc lại mà dám nói là lỡ lời.
-Là do em kích động Ko làm chủ đc bản thân. Thầy…. thầy.. cứ.. phạt em đi, thầy đừng giận em.
-Cứ phạt? Tôi Ko có quyền dạy dỗ em.
-Thầy đừng nghĩ thế mà.. Em sẽ chịu phạt ngoan ngoãn.
-Vậy nói xem em có lỗi j?-Cuối cùng anh cg chấp nhận lời xin lỗi của
cô, anh Ko làm khó cô nữa rồi. Cô tự hứa là 100 năm sau Ko baoh đc hỗn
với anh, chỉ rước họa vào thân.
-Em hỗn với thầy. Em nói dối thầy, em Ko nhận lỗi, em trao đổi bài.
-Vậy nợ cũ cộng nợ mới tính luôn 1 lần cho tiện nhỉ?
-Hay… chia ra làm 2 lần đi thầy.
-Vậy thì thôii. Tôi Ko thích, tôi thích 1 lần.
-Vậy 1 lần cg đc ạ.-Cô thầm than
-Còn nợ 30 roi, tội mới tính là 50 roi, vì em thành thật nhận lỗi nên giảm cho em 20 roi. Tổng cộng là 60, có chịu đc Ko?
-Dạ…đc.-Cô run bần bật, cô sợ, tại sao con số lại lớn như vậy? Anh bước đến chỗ cô, anh định làm j…?
-Nằm lên đùi.-Anh ngồi xuống giường, vỗ vỗ đùi mình
-Thầy, em lớn rồi.-Cô đỏ bừng mặt, cái tư thế j chứ? Chả phải mấy cái đó dành cho trẻ em mẫu giáo sao??
-Lớn mà hành động như trẻ con vậy . Tuổi lớn thì tính cách phải lớn chứ?
-Cho em nằm sấp lên giường đc Ko thầy?-Cô mắt long lanh
-Ko. Em mà Ko nhanh lên là tôi lập tức đi về, tôi ko có thời gian.
-Vâng…-Cô bò tới chỗ thầy ngồi, nằm sấp lên đùi thầy. Mặt đỏ bừng,
tai nhờ vậy cg đổi màu luôn… Lớp 10 rồi ai đời lại để thầy giáo bắt nằm
sấp đánh mông chứ? Thật xấu hổ mà.
-Em thấy xấu hổ quá Ko nhận phạt đc thì thôii.
-Ko… em chịu phạt mà…
-Đổi thước thành tay, 60 roi thành 60 bàn tay.-Dùng tay còn xấu hổ hơn nữa… thầy là đàn ông đó….
-Thầy hay dùng thước cg đc.
-Gấp đôi có chịu Ko?
-Thôii thầy… thầy đánh mau đi. Như thế này mãi…
-Sao?-Trêu đùa 1 chút cg thực vui mà. Em khẽ cong môi, nội tâm cô vào thét:”Thầy vui chứ em Ko có vui!!!”
-Xấu hổ lắm thầy.-Vừa nói xong anh thoát luôn 2 lớp quần của cô ra. Nhìn thấy mông vẫn còn vết tích của hôm trước
-Lần trước bôi thuốc chưa?-Anh nhíu mày
-Rồi ạ.
-Ừm.
“BỐP”,”BỐP,”BỐP”,”BỐP”,”BỐP”-5 bàn tay với lực mạnh đáp xuống cái mông nhỏ vẫn còn thương tích của cô
-Tôi nặng tay đấy, Ko có nhẹ như các lần trước đâu. Ráng chịu.
“BỐP”,”BỐP”,”BỐP,”BỐP”,”BỐP”-Lực chỉ có tăng lên chứ Ko có giảm. Cô
đau đến ứa nước mắt. Đánh = tay còn đau hơn thước. Tay anh làm từ cái j
vậy mà đánh đau thế???? Cô cắn môi để Ko phát ra tiếng hét, cắn môi sắp
bật máu rồi. Sau 10 cái, anh cho cô nghỉ 1 lúc, cảm thấy kì lạ, hôm nay
anh đánh đau vậy mà Ko kêu, nhìn xuống mới thấy cô cắn môi. Anh liền tức giận phát mạnh 5 cái nữa.
-Em dám cắn môi? Tôi hiểu như là em chống đối tôi, làm hại đến bản
thân. Thêm 10 cái. Đau thì cứ kêu lên, ở đây có mỗi tôi với em, Ko xấu
hổ. Phòng này cách âm, đúng Ko??
-Vângg..-Cô Ko kêu là vì có lí do, cô đã nói là sẽ chịu phạt ngoan ngoãn rồi
“BỐP”,”BỐP”,”BỐP”,”BỐP”,”BỐP”
“BỐP”,”BỐP”,”BỐP”,”BỐP”,”BỐP”
-Vẫn còn dám cắn môi nhỉ? Em Ko coi lời tôi ra cái j rồi?? Thêm 10 cái nữa.
-Thầy.. đừng mà.. em Ko chịu nổi 80 cái đâu.
-Em Ko nghe lời tôi là thế đấy. Còn lần sau tôi đánh lại từ đầu.-Anh
thật tức giận mà, đánh vậy mà vẫn Ko nghe lời anh. Có phải là mông cô
cứng quá Ko? Vậy anh tăng thêm lực.
“BỐP”,”BỐP”,”BỐP”,”BỐP”,”BỐP”-Lực lại tiếp tục tăng, cô vẫn ngoan cố
cắn môi đến bật máu. Anh thấy vậy tức giận Ko thể kiềm nổi, nói lớn:
-EM THỬ CẮN MÔI 1 LẦN NỮA XEM TÔI CÓ ĐÁNH CHẾT EM KO??-Cô thấy anh tức giận như vậy thì sợ quá run bần bật.
-Đánh lại.-Anh nhẹ giọng
-Hic… đừng mà… hic thầy.. em sẽ Ko cắn môi nữa… em hứa.. hic…
-Đc. Nhớ lời hứa của em, tôi tăng thêm 20 cái nữa.
-Hic… thôii thầy.
-Lại từ đầu cho nó nhớ lâu nhỉ?-Anh cao giọng, từ đầu đến giờ là 30 cái, so với đánh lại thì tăng thêm 20 có lợi hơn
-Thêm .. 20… cg đc…hic-Cô khóc lớn hơn, vậy là cô phải chịu 100 cái. Anh thật ác mà….
“BỐP”,”BỐP”,”BỐP”,”BỐP”,”BỐP”
“BỐP”,”BỐP”,”BỐP,”BỐP”,”BỐP”
Cô Ko dám cắn môi nữa, đau quá chân đạp lung tung, gào thét loạn lên.
“BỐP”,”BỐP”,”BỐP”,”BỐP”,”BỐP”
“BỐP”,”BỐP”,”BỐP”,”BỐP”,”BỐP”
Anh nhìn mông cô vẫn còn vết tím từ lần trước , đánh hôm nay mạnh như thế chắc hẳn đau lắm. Như vậy là khắc cốt ghi tâm rồi.
-Ráng chịu nốt 10 cái cuối rồi tha. Đếm rõ, quên đếm là đánh lại cái đó.
“BỐP”
-Đánh lại-“BỐP”…1
“BỐP”-…aaa.. hic..2
“BỐP”-Thầy.. hic.. tha cho em đi.. Em đau lắm rồi…3
-Cố chịu… sắp hết rồi.-Anh thấy nó gào khóc đến kiệt sức, yếu ớt xin xỏ thì mềm lòng, giảm lực đi 1 chút
“Bốp”-….4-Bây h mông chắc sưng gấp đôi bình thường, nóng, rát đến mất cảm giác luôn rồi. Chạm nhẹ đã đau nói j đến đánh như thế này…
“Bốp”-..hic…5..
-Thôii.. Tha cho em. Từ nay nhớ Ko đc như vậy nữa, tôi đánh đau lắm
phải Ko??-Con người ấm áp của anh trở lại rồi a~ Thật thoải mái, cô nằm
nhắm mắt tận hưởng sự dịu dành của anh.. Anh xoa mông cho cô 1 lúc, lấy
thuốc bôi cho cô.
-Em cứ nằm nghỉ đi. Em vất vả rồi.-Anh khẽ cong môi, lần đầu tiên cô thấy anh cười như vậy. Quả thật đẹp, làm cô ngơ ngẩn..
-Vâng.. Thầy.. có giận em Ko?-Cô nằm sấp úp mặt xuống gối, mông nhỏ
đc phủ 1 lớp chăn mỏng, người cứ ngọ ngoậy như con sâu. Trông thực buồn
cười..
-Ko giận…. mà là RẤT GIẬN.-Anh nhấn mạnh 2 từ cuối
-Thầy đánh đã đánh rồi mà… Sao thầy vẫn còn giận??
-Đùa vậy thôii.. Tôi Ko giận em, dù sao lần này em cg rất đáng khen,
tự nhận lỗi, tự nhận phạt, còn dũng cảm chịu phạt.. Tiếp tục phát
huy.-Anh gật đầu rồi đóng cửa ra ngoài cho cô ngủ 1 lúc. Chắc hẳn là mệt rồi… nhóc con của anh cg hiểu chuyện phết đấy chứ. Dễ cưng như vậy làm
sao mà Ko chiều đc.. ngoại trừ việc bướng bình Ko nghe lời.. cái môi.
Quên chưa bôi thuốc.
“Cạch”
-Thầy?- Cô Ko buồn ngủ mà nằm sấp ôm lấy cái điện thoại.
-Nghỉ Ko lo nghỉ… Ko nghỉ thì dậy đi. Tôi vào bôi thuốc cho em, cái môi.
-Thầy… đừng mà. Xót lắm xót lắm… nó tự hết ngay ấy mà…-Anh lôi cô ngồi lên đùi.
-Xót cg phải bôi. Nhanh lên, có muốn ăn đòn nữa Ko?-Cô nghe vậy liền
để yên cho anh bôi, anh bôi vào vết chảy máy xong liền lợi dụng.. chóc 1 cái hôn nhẹ vào má cô. Cô ngây ngốc ra đó sờ sờ má cười cười
-Nghỉ ngơi đi.. Tôi sang gặp bố em.-Anh nói rồi đặt cô nằm sấp lại xuống giường, khéo léo để tránh chạm vào mông cô.
Anh cứ vui vui vẻ vẻ như vậy mà quên mất đang có 1 trân phong ba bão
táo đang chờ mình phía trước. Có 1 câu chuyện thú vị xảy ra: thầy giáo
phạt học trò rồi thầy giáo của thầy giáo lại phạt thầy giáo :)))
_________________
Vote+ cmt lấy động lực viết tiếp đến cảnh thầy giáo bị huấn nào.. Ai thích anh bị huấn như mình Ko?
Sao mình thấy càng ngày càng ít người đọc Ahuhu… Có phải mình viết chán quá ko
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT