Là kỉ niệm anh nhớ mãi….

-Cút đi. Từ bé tôi đã Ko có bố mẹ.- Anh gào lên rồi đóng cửa lại. Nước mắt trào ra, anh chỉ mới học lớp 6, đúng ra anh phải có tuổi thơ tuyệt vời bên bố mẹ như bao người khác thì anh từ bé đã Ko thấy bố mẹ đâu, 365 ngày họ ở với anh đc mấy tiếng?

-Sơn à..-Mẹ anh đứng bên ngoài nước mắt đã chảy dài, bà biết bà chẳng xứng làm mẹ. Con bà phải chịu quá nhiều tổn thương… Bà biết, bà chưa nấu cho con mình bữa cơm nào, chưa dẫn con đi mua sắm lần nào… Vì công việc, bà đành phải bỏ qua đứa con yêu, bà muốn con mình sống đầy đủ nhất

có thể. Nhưng bà ko biết con bà chả cần tiền bạc cũng như vật chất đó..

-Để em vào.

-Nhờ em hết, anh chị Ko có nhiều thời gian, hoàn cảnh thì em biết rồi đấy. Vậy nhé, chị phải bay sang Mỹ có việc.-Anh vẫn đứng dựa vào cửa, anh biết mà.. họ đâu quan tâm đến anh, anh Ko bằng 1 góc của công việc kia mà..

“Cạch..cạch”..Cửa phòng bật mở, anh đang dựa vào cửa mà giật mình, nhìn người đối diện. Ko phải bố mẹ anh, có chút thất vọng, người đàn ông đối diện gây cho anh thiện cảm bởi vẻ bề ngoài, áo sơ mi, quần jeans, cộng với ánh mắt siêu ấm áp và hiền từ..

-Thầy là Minh, từ nay sẽ là người dạy kèm cho em và là người giám hộ luôn. Thầy sẽ ở phòng bên cạnh em, bố mẹ em nhờ tôi vậy.-Người đàn ông nọ khẽ mỉm cười..

-…-Anh im lặng, người này có vẻ trẻ, gia sư của anh đều bị đuổi đi vì tính bướng bỉnh hết rồi. Người này trụ được bao lâu?

-Từ nay thầy nói phải trả lời. Có nhớ Ko?-Thầy nghiêm giọng..

-Ừm.-Anh khẽ gật đầu, coi như là chấp thuận.

-Dạ, vâng đâu? Thầy lớn hơn em nhiều tuổi, còn là thầy giáo, phải giữ phép.-Ân cần dạy bảo anh, nói cho anh hiểu, từ trước tới nay anh chưa từng thấy có người như vậy với mình.

-Dạ.-Anh cũng Ko hiểu người này có ma lực hay sức hút đặc biệt gì trong lời nói, anh cứ làm theo răm rắp..

-Ngoan. Em đâu có khó bảo đâu, ngồi xuống đây..-Thầy kéo anh ngồi xuống giường, để anh ngồi trong lòng thầy. Thầy cao, anh lúc đó chỉ cao 1m55.. lọt thỏm trong lòng thầy. Quan trọng là.. anh chưa từng thân mật với ai như vậy.. Xấu hổ, liền vùng mình thoát ra khỏi lòng thầy nhưng.. đâu có được.

-Đừng có nháo. Ngồi im, nghe thầy nói này.-Nghe vậy anh liền ngồi im re, thấy vậy, thầy liền bật cười..

-Mới có thế đã sợ sao? Em đúng là dễ dạy bảo..-Mắt thầy tràn nhập ý cười.

-Tôi đã 12 tuổi, đừng coi tôi là trẻ con, ai thèm sợ chứ.-Anh tỏ ra vẻ lạnh lùng, quay ngắt mặt sang bên cạnh.

-Ko được xưng “tôi” với thầy, phải xưng “em”.-Nghe học trò nói vậy, liền mở miệng giáo huấn.

-Tôi thích vậy.

“Bốp”- thầy đánh vào tay anh 1 cái, 1 mảng hồng hồng hiện lên.

-Aa..-Anh Ko tự chủ được mà tên lên 1 tiếng..

-Hỗn với thầy ha. Lần này là lần thứ 2 rồi, phải phạt. Lần sau là gấp đôi.

-…

-Được rồi, nhìn vào mắt thầy này.-Thẫy xoay người anh để anh đứng dậy, đối diện với thầy.

-Sơn, thầy biết em Ko nhận được nhiều sự quan tâm và dạy dỗ từ bố mẹ. Từ nay, thầy sẽ dạy em tất cả từ những điều nhỏ nhất, tạm thời thầy thế bố mẹ em. Dù em Ko coi thầy là thầy nhưng thế nào em cũng phải nghe lời thầy.-Thầy nghiêm túc nói.

-Em chưa thể thích ứng được với việc có thầy bên cạnh thì cứ từ từ thích ứng.-Anh thật sự Ko biết mình phải làm gì và nói gì bây giờ.. Tất cả những gì thầy nói đều rất thuyết phục.

-Trả lời!-Thầy vỗ nhẹ anh, gằn giọng.

-Ừm.

-Cái gì?

-Dạ…

-Được rồi, thầy chỉ có 1 điều muốn nói với em, cứ làm sai là chịu phạt.

-Hả?

-Em nghĩ thầy Ko có quyền phạt em chứ gì? Thầy là thầy của em, hiện giờ sẽ thay bố mẹ dạy dỗ và chăm sóc em. Thầy sẽ Ko để học trò hay đứa con của mình hư hỏng. Em Ko nhận được sự giáo dục đúng đắn nhưng, từ giờ em sẽ nhận được. Nếu em dám mở lòng mình ra với thầy, dám chịu phạt khi làm sai thì tối nay nói với thầy; thầy cho thời gian suy nghĩ. Nếu Ko thì thầy vẫn dạy em bình thường, chăm sóc em bình thường. Quan trọng là em có dám mở lòng mình ra và chấp nhận tình cảm của thầy Ko thôii..

-…

-Thầy về phòng, có gì gọi thầy.-Thầy cười, nụ cười của thầy ấm áp đến lạ. Anh ngồi đó ngẩn ngơ, suy nghĩ về những lời nói của thầy..

Lấy hết dũng khí của mình, anh mò sang phòng thầy gõ cửa.

“Cạch”

-Sao? Có câu trả lời chưa??-Thầy dẫn anh vào phòng, để anh ngồi lên chiếc giường, nhẹ nhàng ngồi cạnh anh.

-Có rồi. Em… sẽ chọn phương án số 1.-Thầy cốc đầu anh 1 cái.

-Kính ngữ đâu? Thầy Ko phải bạn của em đâu nha~

-Với cả phương án số 1 là phương án nào??-Thầy tỏ vẻ ngáo ngơ

-Là phương án…. số 1 đó.

-Em bướng vậy nè, thầy bảo em dùng kính ngữ, có nghe Ko? “Ạ” của em đâu hết rồi??-Anh cố làm lơ, thói quen của anh như vậy rồi , sửa đâu có dễ.

-Nói xem, phương án số 1 là gì?-Thầy nhướn mày.

-Phương án số 1 là… ưm.. khi sai sẽ.. chịu phạt.., sẽ mở lòng.. với thầy..

-Được rồi. Nếu em đã quyết vậy thì cấm có hối hận, thầy nghiêm khắc lắm à…

-Thầy đã nói rồi, sai thì phải phạt. Ngày hôm nay thôii, em đã sai nhiều lắm rồi. Phải phạt!-Anh thầm than thầy ác, mới ngày đầu mà phạt phiếc gì..

-Nghĩ xem, hôm nay em có tội gì khiến thầy phải phạt..-Thầy đứng dậy rồi đi ra ngoài, 1 lúc sau, thầy quay lại với.. cái chổi lông gà đằng sau lưng.

-Nghĩ xong chưa??-Thầy mỉm cười, nụ cười này.. Ko ấm áp gì hết, anh thấy lạnh đâu đâu…

-Dạ chưa..-Đột nhiên ngoan ngoãn.

-Thêm tội Ko thành thật nhận lỗi.

-Thầy nói cho em được Ko?-Anh liều mạng hỏi.

-Thầy nói cho em biết tội là hình phạt nặng thêm này..

-Vậy… cũng được ạ.-Anh ỉu xìu, thà vậy còn hơn, thầy cứ hỏi hỏi vậy là tra tấn tinh thần anh chết mất.

-Hỗn láo với mẹ, trọng tội. Ko nghe lời thầy, Ko thành thật nhận lỗi. Tội nặng Ko thể tha…

-…

-Phạt thế nào đây??

-Em..Ko biết.

-Được rồi, thầy có rất nhiều hình phạt, nhưng đối với đứa bướng bỉnh như em thì phải dùng biện pháp mạnh. Nhìn cây chổi lông gà là em hiểu đúng Ko?-Giơ giơ cây chổi lông gà.. đúng là biết cách dọa người a~

-Vâng..-Anh sợ tái mặt, đầu chảy đầu mồ hôi, từ bé đến giờ anh chưa bị đánh lần nào đâu.

-Hỗn với mẹ, thầy phạt 20 roi, 2 tội kia phạt 10 roi. Em có phục Ko?-Anh gật gật đầu, cúi thấp mặt.

-Nằm sấp xuống.-Anh liền nằm sấp, tay bám chặt ga giường.

-Cởi quần.

-Thầy….

-Em thích tự cởi hay thầy cởi?-Anh lại chậm Chạp cởi quần ngoài ra.

-Được rồi, giữ lại cho em quần kia. Luật, Ko được xoa, Ko được né, Ko được rời vị trí, phải thả lỏng người. Vi phạm đánh thêm 5 roi/1 lần.

“Chat”-Aa..-Ko tự chủ kêu 1 tiếng, anh liền xấu hổ bịt mồm lại.

“Chat”,”chat”,”chat”,”chat”-Cứ 4s lại 1 rồi đáp xuống mông anh, lần đầu bị phạt của anh, thầy xuống tay Ko thương tiếc. Đau chết anh rồi..

“Chat”,”chat”,”chat”,”chat”,”chat”

“Chat”,”chat”,”chat”,”chat”,”chat”

-Aaa… đau quá. Thầy nhẹ xíu được Ko?

-Ko. Đánh vậy là nhẹ rồi..-Đúng thật là thầy chỉ dùng 6 phần lực..

“Chat”,”chat”,”chat”,”chat”,”chat”

“Chat”,”chat”,”chat”,”chat”,”chat”

-Đau quá…-Mắt anh phiếm hồng, nhìn rất đánh thương, tay giơ ra suýt chạm mông thì nhớ lời thầy, rụt tay lại.

-Đánh đau, nhớ kĩ. Lần sau mà còn hỗn với bố mẹ thầy sẽ phạt em gấp ba…Bố mẹ là người cho em sự sống, cho em mọi thứ vật chất, dù họ Ko thể hiện tình thương nhưng bố mẹ nào Ko yêu con cái chứ? Có chết thì người đầu tiên em phải kính trọng là bố mẹ mình. Đến trường học văn có quá nhiều bài về bố mẹ, Ko cần thầy phải nói đâu, nhỉ?

“Chat”,”chat”,”chat”,”chat”,”chat”

-Xong rồi, ngồi dậy đi.-Thầy để cây chổi lông gà lên bàn. Anh lật đật kéo quần rồi ngồi dậy, mông đau làm anh giật mình.

-Có đau lắm Ko?-Thầy ân cần hỏi

-Đau..-Anh gật gật đầu. Thầy lại với lấy cây chổi lông gà cầm tay anh lên đánh mạnh xuống 5 cây.

-Aaa.. đau quá. Thầy.. đừng đánh nữa.-Tay anh sau 5 cây thì đã in 5 con lươn đỏ thẫm.

-Thầy đã nói bao nhiêu lần là nói với người lớn phải lễ phép rồi?-Thầy mắng, vẫn kéo tay anh đến xoa xoa cho anh.

-Ngoan ngoãn sẽ Ko bị phạt nữa, hư là phạt.-Thầy xoa xoa đầu anh.

-Vâng..-Anh lễ phép a~ chính là sợ bị phạt nữa. Chợt thầy đúng dậy, anh đang tận hưởng cảm giác có thầy ở bên mà..

-Ơ..-Anh ú ớ

-Thầy đi lấy sữa cho em. Uống mới cao được, lùn quá trời..-Thầy cười rồi đi ra ngoài, anh ở bên trong bĩu môi, Ko mấy cho anh là thầy đã thấy hành động dễ thương đó..( nghe có mùi đam ở đây..)

-Trẻ nhỏ dễ dạy, dỗ ngọt 1 chút là ngoan rồi…-Thầy vui vẻ lẩm bẩm, chỉ cần 1 chút tình cảm mà anh đã vậy rồi a~ Thầy thầm trách bố mẹ anh, để anh thiếu thốn tình cảm đến mức đó, từ nay thầy sẽ bù đắp cho anh.

-Tối nay ngủ ở đây với thầy, ngoan mai dẫn đi chơi-Thầy đi vào với cốc sữa trên tay, miệng dụ dỗ anh.

-Là thầy nói đó…-Anh liếc thầy.

-Ừ, tối ngủ đây với thầy.. Mai chủ nhật đi chơi về rồi học bài. Bảng điểm của em tệ quá đó.. Học cho nghiêm túc, Ko thì ăn đòn.-Doạ anh xong liền đưa anh cốc sữa, ngồi xuống giường xoa xoa đầu anh làm tóc rối bù.

2 thầy trò cứ thế đi ngủ, anh tranh thủ rúc vào lòng thầy, tưởng thầy đã ngủ. Thật ra thầy mắt sáng quắc nhìn hành động lợi dụng của anh, vòng tay ra xoa xoa đầu anh, thầy thích tóc anh, mềm mềm, anh ở đó giật bắn mình. Bị thầy phát hiện rồi a~ Thật xấu hổ..

Anh quý thầy từ lần đó, anh thích sự ấm áp của thầy, thích sự nghiêm khắc của thầy, thích luôn mấy câu nói đùa của thầy… Thầy sẽ mãi là người anh luôn tôn trọng và nghe lời dạy bảo.

Đó là kỉ niệm anh nhớ mãi.. Lần đầu có người dạy dỗ anh, trách phạt anh, lần đầu có người Ko cho anh hỗn láo với bố mẹ, người đầu tiên cười nói với anh, người đầu tiên ôm anh ngủ, vân vân và mây mây… Thầy-là người đầu tiên dành tình cảm đặc biệt cho anh và anh cũng vậy. Anh dễ dàng bị thầy thuần hoá a~ Nhu nhược, quá nhu nhược..(Anh: Thử sống với thầy xem cưng có bị thuần hoá Ko?*Bẻ tay*. Au: em Ko dám ạ…* chạy mất dép*)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play