Ba cỗ thi thể lạnh
lẽo nằm đó, tròng mắt Vũ Quân lạnh như băng. Họ chết như vậy quá dễ dàng rồi! Nhưng nàng cũng không còn muốn truy cứu điều gì nữa. Người chết
đèn tắt, hiện tại cho dù hành hạ họ hối hận cả trăm ngàn lần, mẫu thân
nàng cũng không thể sống lại, những mạng người chết oan ở Xuân Vụ sơn
năm ấy cũng không cách nào vãn hồi.
Lục An Giao chết rồi, trước
khi chết còn vô cùng đau khổ. Mạnh Kiều cũng chết rồi, dùng cái chết này kết thúc bi kịch cả một đời. Họ đều chết, cũng trả không hết nhưng sai
lầm mà họ gây ra. Một Lâm lão gia, một Lâm Khanh Khanh, một Xuân Vụ sơn
hàng trăm mạng người và một gia đình, ai có thể đền cho nàng một gia
đình, một tuổi thơ an ổn? Một cái nữ hài năm tuổi bị người dìm suýt
chết, một nữ hài sáu tuổi cầm kiếm tước đi sinh mệnh của một người, vị
máu tanh khi đó, đến giờ Vũ Quân vẫn không quên.
“Ngoan, sau này nàng còn có ta.” Kỳ Phong hiển nhiên cảm nhận được Vũ Quân một thân hàn khí, đem nàng nhét vào trong lòng.
Phía bên kia, Thất Dạ đã sớm nhân lúc hỗn loạn mà đưa Sở Tích Hương rời đi.
Nàng tuy rằng có sai, chung quy vẫn là một cô nương đáng thương. Nàng
quá mức chấp niệm, tâm tâm niệm niệm một cái nam nhân mà chính nàng tự
nội tâm cũng không thân cận. Lấy đi của nàng ký ức, cho nàng có cơ hội
quên đi tất cả quá khứ cùng đau thương, hảo hảo sống một cuộc sống mới,
cũng xem như cho Sở Tích Hương một cái công đạo.
Hoàng hậu vẫn luôn
ngây ngốc nhìn thi thể vị ma ma, người này theo bà đã hơn hai mươi năm,
không những trí tuệ sắc bén, mà thân thủ cũng hơn người, hôm nay ở nơi
này chết đi như vậy, bà quả thật có chút không thích ứng nổi.
“Hoàng hậu nương nương? Nương nương?”
Đám thần tử bên cạnh tự biết không thích hợp ở lại nơi này, ai cũng đều
muốn rời đi rồi. Nhưng là nhìn đến thiết kỵ binh đen như một đám quỷ
binh đứng kia, lại thở dài ngao ngán. Hoàng hậu này nhìn qua liền biết
không thể nhấc lên sóng gió gì nữa rồi, cần gì cố chấp như vậy. Thế lực
của hoàng hậu tưởng như thật lớn mạnh, những năm qua ở Mạc đế ngoài sáng trong tối bẻ đi không ít, lại ở Huyền Vương hôm nay tính kế không chút
sơ hở, vây cánh hoàng hậu đã đơn bạc đến không chịu được.
“Người tới, đưa các vị đại nhân hồi phủ!” Giọng nói của Kỳ Phong trong đêm tối hữu lực trầm thấp.
Đám người ở nơi này thở phào một hơi, lục tục ra về, ngày hôm nay vài phen
sóng gió, quả thực quá nguy hiểm rồi. Các nhân sĩ giang hồ cũng lục tục
rời đi. Triều đình tranh chấp, không ai muốn bị kéo vào, huống hồ giang
hồ cùng triều đình xưa nay nước sông không phạm nước giếng. Nơi này liền sẽ có kịch hay để xem, nhưng là bọn họ cần mạng hơn nha!
Vương phủ
thoáng chốc chỉ còn vài người, Vân Phương ở lại, trong lòng đầy nghi
hoặc. Vân Tam hôm nay vốn dĩ không nên xuất hiện ở đây, Huyền Vương như
thế nào lại đem hắn đến?
Vũ Quân tháo xuống mặt nạ bạc, khóe mắt cong lêu yêu mị, trên môi lại là nụ cười lạnh lẽo. Hoàng hậu đáp ứng Sở Tích Hương tổ chức hôn lễ chẳng qua muốn dụ nàng đến, cũng là muốn nhất lao vĩnh dật, đem tất cả những người ủng hộ Mạc Kỳ Phong một lần diệt
trừ. Nữ nhân này tham vọng quá lớn, Thái tử thượng vị vốn không thỏa mãn được tham vọng của bà ta. Vạn gia trên dưới mấy trăm mạng người hôm nay sẽ vì bà ta toàn bộ bồi mạng. Nhưng là nữ nhân này chết không hết tội!
Nàng muốn chính là khiến bà ta đau khổ hơn cả cái chết.
“Mạc Kỳ Phong! Ngươi đừng quên hoàng thượng còn đang dưỡng bệnh trong cung đâu!” Hoàng hậu không chịu yếu thế cười tàn nhẫn.
“Con trai của ông ấy cũng không phải chỉ có mình ta, không phải sao?”
“Ngươi...có ý gì?”
“Bà nhìn xem, người này có phải hay không rất quen mắt?”
Gương mặt Vân gia tam công tử rơi vào mắt hoàng hậu một thoáng như ác mộng.
Bà vẫn nhớ rõ ánh mắt oán hận của Lương Cẩm khi đó, Lương Cẩm chết vì
rượu độc, nhưng đôi mắt làm thế nào cũng không khép lại được. Người khác có thể không biết, nhưng chính bà rõ ràng nhất tại sao lại như vậy.
Lương Cẩm trước khi chết cười tàn nhẫn nói nàng ta sẽ không nhắm mắt,
đôi mắt sẽ mở thật lớn nhìn đến kết cục của bà. Lương Cẩm đến chết vẫn
không được Mạc Đế nhìn đến, lại mang ô danh kẻ vong ân bội nghĩa, chết
đi vẫn bị người sỉ nhục. Thiếu niên này, đôi mắt vì sao lại giống Lương
Cẩm như vậy?
“Hắn danh nghĩa là con trai của Vân tướng quân, Tam công tử của Vân phủ. Bà nhìn xem, có phải hay không rất giống một cố nhân?”
“Ngươi là ai? Rốt cuộc ngươi là ai?”
Vân Tam vẫn im lặng không nói, chỉ là ánh mắt xoáy thật sâu vào hoàng hậu,
ân oán trước đây hắn không biết, cũng không nguyện ý biết. Vân Tam từ
nhỏ đã bệnh tật quấn thân, mỗi ngày sống sót đều là dựa vào thuốc, hắn
sớm đã không còn hy vọng với cuộc đời này. Một ngày nọ Huyền Vương tìm
đến hắn, nói cho hắn hay hắn là con trai của Hoàng đế bệ hạ cao cao tại
thượng. Vân Tam khi ấy có ngạc nhiên, có nghi hoặc, nhưng tuyệt đối
không có một chút vui mừng. Với một người sống hôm nay không biết có hay không ngày mai, là con của ai có quan trọng sao? Vân Phương cũng thế,
Mạc đế cũng vậy, hắn đều không quan tâm. Thiếu nữ áo trắng đến, ngoài ý
muốn khiến hắn cảm thấy thật thân thuộc, một hồi nghi hoặc, đến khi nàng cười nhạt tháo mặt nạ xuống, thì ra chính là tứ cô nương luôn bị khi dễ của Vân phủ. Chẳng phải vài năm trước đã lạc nhai bỏ mạng rồi sao?
Thiếu nữ không nhiều lời, ngày ngày giúp hắn điều dưỡng thân thể. Gần hai
mươi năm sống trong đình viện bước chân không vững, Vân Tam lần đầu tiên cưỡi trên lưng ngựa, hắn cảm thấy chính mình được tái sinh. Hắn từ khi ý thức được tình trạng của mình, ban đầu là thống hận, lâu ngày đã trở
nên chai lỳ, sinh thành tính cách đạm mạc lạnh nhạt, không quan tâm sự
đời, ngày ngày luôn chuẩn bị thật tốt ngày mai mình sẽ không tỉnh lại,
sống chết với hắn sớm đã như mây trôi. Hai mươi năm, lần đầu tiên hắn
biết đến cảm giác sống như một người sống.
Bệnh lâu ngày thành
thầy thuốc, Vân Tam đương nhiên cảm nhận được sinh khí của hắn được thổi bùng trở lại, bùng cháy mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Thiếu niên ốm yếu ấy
đã có thể đường hoàng ngẩng cao đầu bước ra khỏi cánh cổng phủ tướng
quân. Chí hướng nam nhi đã chết đi trong hắn lần nữa được hồi sinh, hắn
muốn sống cuộc đời tự do phóng khoáng của chính mình.
Vân Phương
năm xưa cầm binh đánh trận, hiển nhiên không biết được ân oán trong
cung, càng chưa bao giờ gặp mặt Lương tần không được thánh sủng kia. Ông đương nhiên biết Vân Tam không phải con trai Vân gia, không chỉ Vân
Tam, ngay cả đại nữ nhi Vân Như Ngọc cùng tam nữ nhi Vân Như Hoa cũng
không phải chính thống Vân phủ, nhưng là ông nguyện ý che chở chúng, cho chúng một mái nhà để bình yên lớn lên. Hai vị di nương trong hậu viện
Vân phủ đều là gia quyến của những thuộc hạ năm xưa đã hy sinh, ông vì
tránh né thê tử của chính mình, đành ủy khuất họ thành di nương trong
phủ, đối đãi như phu nhân chính thất. Nữ nhi của họ, ông đều tìm cho một gia đình phu quân thật tốt, duy có nam hài này, là một người bịt mặt
đưa đến, nói ông hảo hảo chiếu cố, người nọ vụt rời đi, lại không hề hay biết ông nhận ra hắn, hắn là nam tử luôn xuất hiện bên người nữ tặc ở
Xuân Vụ sơn kia. Vân Phương không nghĩ nuôi lớn một cái sơn tặc hài tử,
nhưng chân tay lại không nghe lời đem đứa nhỏ đến viện của một vị di
nương, dặn nàng chăm sóc hắn thật tốt.
“Vạn Thu Huyên, năm đó ta
chỉ là một hoàng tử không được sủng ái, bà vì sao muốn giết ta?” Giọng
Kỳ Phong lạnh lùng ẩn từng tầng giông bão. Hắn năm đó mười lăm tuổi suýt chút nữa phế đi cánh tay của chính mình, nhặt được mạng về lại phải
chính mình xin ra chiến trường lạnh lẽo, tất cả đều nhờ phúc của người
này.
“Ta muốn giết ngươi, chẳng lẽ còn cần một lý do sao?” Hoàng
hậu bao nhiêu năm qua cao cao tại thượng, làm sao chịu để kẻ kia chất
vấn mình.
“Bà còn nhớ không? Ngay sau đêm Hàn phi sinh non mẫu tử đều giữ không được, Lương tần cũng sinh non, đứa trẻ đó, bà còn nhớ
không?”
“Ngươi…ngươi có ý gì?”
“Bà chiếm được phượng vị,
lại chiếm không được tâm của Mạc đế, bà thua một Cố Yên Nhiên thanh mai
trúc mã, lại thua một Hàn Du Cầm lần đầu gặp gỡ. Số mệnh định sẵn, bà cả đời này thắng không nổi họ!”
“Tiện nhân! Im miệng! Ngươi im
miệng cho ta! Ta thua? Ta thua chỗ nào? Bọn chúng đều đã chết, đều chết
tức tưởi dưới tay ta! Ha ha…”
“Bà thua rồi! Thua cả một đời! Bà
nhìn xem con trai của Cố Yên Nhiên rời đi bao nhiêu năm, khi trở về lập
tức nhận được thánh sủng, còn con trai của bà đâu? Con trai của Hàn Du
Cầm, sau bao nhiêu năm vẫn cao hơn con bà một cái đầu, bà nói xem, bà
không thua ở đâu?” Giọng nói của Vũ Quân trong đêm tối ngoài ý muốn như
ma âm xoáy vào cái đầu đang căng thẳng của hoàng hậu.
Ánh mắt
Hoàng hậu như ngây dại, đảo qua Vân Tam, lại nhìn Mạc Kỳ Phong, chợt
cười lớn. Là như vậy! Thì ra là như vậy! Hàn Du Cầm, ta cứ nghĩ mình đã
đủ tàn nhẫn, thì ra, đến tàn nhẫn cũng không thắng nổi ngươi!
Thực ra năm xưa Hàn Du Cầm nếu là quyết tâm sinh non để giữ mệnh cho đứa
nhỏ, vẫn là có thể giữ được cặp long phượng thai này. Nhưng sinh non yếu ớt, độc tính cũng truyền qua nhau thai vào cơ thể đứa nhỏ, dù có ra
đời, có lớn lên cũng không trở thành mối đe dọa. Hoàng hậu vạn vạn không ngờ tới, nữ nhân kia thế như tự mình giết chết một đứa, để cứu sống một đứa. Một người mẫu thân, sao có thể chính mình giết chết đứa nhỏ còn
chưa kịp chào đời của mình?
“Ầm…Ầm…” Từ đâu nổ tới tiếng vang tưởng rung chuyển đất trời.
“Bẩm Vương gia! Thái tử muốn giết vua đoạt vị không thành, có tâm bỏ trốn,
đã bị Ngự lâm quân cho Cố lão tướng quân thống lĩnh bắn chết tại Bắc
Môn.”
Đầu óc hoàng hậu trống rỗng, Ngôn Nhi…Ngôn Nhi…
Hoàng hậu thất thần ngồi bệt trên mặt đất không chút hình tượng. Một đời tranh đấu, còn lại được gì?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT