Kỳ Phong tránh trong
phòng vài ngày ko xuất hiện, đến Lam Thạnh cũng ko gặp được hắn. Điều
này khiến Hàn gia nhị lão ko khỏi mất mát. Đây là tôn tử của họ, nhưng
tình huống hiện tại đã thành cái dạng gì? Thực chất Kỳ Phong cũng ko
nhiều tính toán, thứ nhất hắn vẫn chưa biết làm thế nào đối diện với hai vị lão nhân kia, thứ hai, hiện tại Lạc Nhạn lâu cần chấn chỉnh lại ko
ít, để hắn xuất hiện, dĩ nhiên sẽ có người ko phục, cũng sẽ làm khó Vũ
Nhi. Nữ nhân nhà hắn bản lĩnh lớn như vậy, tin tưởng một Lạc Nhạn lâu
nho nhỏ này, nàng ko cần đến một ngày sẽ dọn dẹp sạch sẽ nơi này. Quả
thật, sự việc lần này khiến Vũ Quân lạnh lòng. Nàng vốn lập ra Lạc Nhạn
lâu, muốn đem người Xuân Vụ sơn cùng mình tiến bước, ko nghĩ tới người
ta căn bản ko muốn đi cùng nàng.
Vũ Quân rời đi kinh thành, việc
đầu tiên nàng làm là gây dựng danh tiếng của Lạc Nhạn lâu. Người của
Trạch ký bất kỳ ai có chút căn cơ võ học đều được nàng tự mình chỉ dạy
võ công. Khi ấy, ngay cả Tiếu Nhi cũng phản đối rất nhiều, bởi vì, Lạc
Nhạn lâu của nàng, vì Mạc Kỳ Phong mà tồn tại. Lạc Nhạn lâu sẽ là hậu
thuẫn trên đường đến đế vị của Mạc Kỳ Phong, đến thời điểm thích hợp,
nàng sẽ tìm cách chuyển cho hắn. Nhưng chuyện này ko mấy người biết,
người của Xuân Vụ trấn nghĩ rằng Lạc Nhạn lâu là vì Xuân Vụ sơn năm xưa báo thù. Vũ Quân ko tính lừa bọn họ, cũng ko định nói rõ, chỉ hàm hồ vì chính mình nhàm chán ko có việc gì làm. Trước khi đón người đến nơi
này, nàng đã hỏi qua họ một lần, ko hỳ vọng vì chính mình mà phá hoại
cuộc sống bình yên của người trong trấn. Nhưng những người đã đến đây,
nàng yêu cầu ở họ cực kỳ cao. Sớm đã ko phục, vì sao còn theo tới?
“Các vị thúc bá, huynh tỷ!” Vũ Quân nhìn một lượt những khuôn mặt ở đây, họ
hoặc là theo nàng từ Trạch ký, hoặc là những người từng sát cánh bên mẫu thân nàng, đều là những người nàng tin tưởng nhất. Chỉ là thời gian
lâu như vậy, mà lòng người, lại quá nhanh đổi thay.
“Hôm nay Vũ Quân ở nơi này kính các vị một ly.” Nàng đem ly rượu một hơi uống sạch.
Lạc Nhạn lâu vốn ko nhiều người, mọi người tập trung lại cũng chưa đầy một
sân lớn, tất cả nhao nhác nhìn nhau. Hàn gia nhị lão lúc chiều muốn lưu
lại cũng bị Lâu chủ kiếm cớ mời đi, hiện tại lại bày ra thế trận này,
khiến lòng người ko khỏi bất an.
“Chuyện trong Lâu bị truyền ra
ngoài, ta sẽ ko điều tra. Ko hỏi tâm nguyện của mọi người, đã kéo người
tới đây, là lỗi của Vũ Quân. Vũ Quân mượn cơ hội này tạ tội với các vị.”
Lâu chủ ko phải người thích nói chuyện, bỗng dưng lại nói nhiều như vậy, người tinh ý đều đã nhận ra nàng có lời muốn nói.
“Có chuyện gì Lâu chủ mời nói thẳng.”
“Tốt! Vậy ta đây cũng ko khách khí. Sau chuyện hôm nay, ta muốn những ai có
tâm tư khác, lập tức rời đi!” Ánh mắt nàng bất chợt tỏa ra hàn khí, nàng vốn tin tưởng họ, ko nghĩ tới lại có người muốn tính kế đến trên đầu
nàng.
“Lời này là…” Ân lão gia tử có chút khó xử. Chuyện lần này
ngọn nguồn đương nhiên ko thể qua mắt ông, chỉ ko nghĩ Vũ Quân dứt khoát tuyệt tình như vậy.
“Tiểu thư, cô là vì một nam nhân mà trở mặt
với mọi người?” Bên dưới đã có người chất vấn. Từ khi biết thân phận nam nhân này, lòng người đã ko ít bất bình. Hiện tại Lâu chủ đem lời này
nói ra, khác gì quăng cái tát vào mặt họ. Đừng quên Xuân Vụ sơn năm xưa
bị hủy đi, cũng là trong tay một nam nhân!
“Ta quên chưa nói với
mọi người, Lạc Nhạn lâu này, ta vì hắn mà lập nên. Cũng quên chưa nói
với mọi người, Lâm Tiêu ta, ko chấp nhận phản bội. Lần này dù các người
có tâm tư gì, vẫn là đem tin tức từ Lạc Nhạn lâu truyền ra ngoài, chính
là tính toán trên đầu ta. Lần này chỉ là một nam nhân, lần sau liệu có
phải là mạng của toàn Lạc Nhạn lâu này? Tư tâm của các người quá nặng,
thứ cho Lâm Tiêu ko có sức phụng bồi.”
“Ngươi…” Vài vị thúc bá
Xuân Vụ sơn bắt đầu giận dữ, nha đầu này thế nhưng ko nhìn đến thân
tình, vì một nam nhân mà bỏ mặc mọi người.
“Ta biết năm xưa là
mẫu thân ta sai lầm, khiến người Xuân Vụ sơn ly tán, người cũng đã dùng
mạng sống để đánh đổi bình yên cho các người mấy năm nay. Cũng là ta
thiếu sót, ko hỏi qua tâm ý của các vị. Lạc Nhạn lâu này ta lập nên vì
nam nhân của ta, hôm nay ta nói rõ cùng các vị. Nếu ai ko thể dốc hết
tâm tư vì nơi này, ta tuyệt ko ép buộc, các vị có thể rời đi.”
“Hừ! Đúng là mẹ nào con nấy!” Cổ đại phu tức giận phất tay áo. Năm xưa Lâm
Khanh Khanh vì nam nhân mà làm chuyện ngu ngốc, nữ nhi của nàng ta hiện
tại cũng chẳng khá khẩm hơn, đều là một dạng chết vì nam nhân mà thôi!
Hầu hết người trung niên ở Lạc Nhạn lâu đều là người của Xuân Vụ trấn, đều
là bậc trưởng bối của Vũ Quân. Nàng nheo mắt nhìn một đám người tức giận gật đầu đồng tình với lời của Cổ đại phu, ánh mắt càng lúc càng rét
lạnh.
“Cổ lão! Ko được nói bậy.” Ân lão gia tử đứng một bên thấy
tình hình ko ổn, lập tức quát lên, ông nhìn thấy sát ý nhàn nhạt nơi
ánh mắt Lâu chủ.
“Ân gia” Vũ Quân thu lại sát ý, kính cẩn nhìn Ân lão gia. Người này năm xưa như ông ngoại của nàng, hiện tại vẫn muốn
bảo hộ nàng như vậy.
“Người giúp ta thu xếp đưa những người này
về Xuân Vụ trấn. Ko đồng mưu bất đồng đạo (đại để là ko cùng ý kiến ko
chung đường), ta ko muốn bọn họ thành gánh nặng.”
“Ngươi…” Một vị thúc thúc tức giận quắc mắt, lại bị cái nhìn nghiêm khắc của Ân lão ngăn lại.
“Hiện tại nàng mang họ Vân rồi, cần gì để ý đám lão nhân chúng ta. Cũng ko
chịu nhìn xem mẫu thân nàng làm sao mà chết!” Cổ lão cũng coi như người
có bối phận cao trong đám người, hừ lạnh nói. Bọn họ theo nàng ta tới
đây, chính vì mong muốn khôi phục Xuân Vụ sơn, chứ ko phải theo nàng ta
làm loạn vì một nam nhân.
“Cổ lão nhân gia nói ko sai.” Vũ Quân cười nhạt, người tinh nhạy đều có thể nhận ra sát khí đang từ từ lan tỏa.
“Xuân Vụ sơn ngã xuống, các người có biết tại sao triều đình ko truy cùng
giết tận ko? Các người cho rằng vì giết được Lâm Khanh Khanh sao? Là bởi vì Lâm Khanh Khanh dùng mạng mình đổi lấy Vân Phương che dấu đi nội
tình! Các vị sống bình yên quen rồi, là Vũ Quân sai lầm, đem các vị kéo
vào luẩn quẩn. Vũ Quân thật xin lỗi.”
“Chuyện này…” Ân lão gia tử cũng là lần đầu tiên biết được nội tình. Những năm qua trấn nhỏ ẩn cư, tuy rằng nhỏ nhưng cũng có tới vài trăm nhân khẩu, bên trên ko lý nào
ko biết tới. Ông vẫn luôn thắc thỏm sợ một ngày quân triều đình kéo đến, đằng đẵng đã mười năm. Thời gian qua dần cũng quên mất chính mình ban
đầu lo sợ điều gì. Thì ra…
“Cổ lão gia, Vũ Quân mang họ Vân,
cũng ko phải Lâm Khanh Khanh, ở nơi này Vũ Quân làm chủ, các người ko
phục, Vũ Quân ko ép buộc. Nể tình các người là trưởng bối, chuyện hôm
nay Vũ Quân ko truy cứu. Nhưng hãy nhớ, Lâm Khanh Khanh ko nợ các người
cái gì hết, Vân Vũ Quân lại càng ko!”
“…” Một đám người chợt rơi
vào im lặng, lần đầu tiên nhận ra chính mình hồ đồ. Chuyện cũ ở sơn
trại, bao năm qua tự nhiên đều quy hết trách nhiệm lên Lâm Khanh Khanh,
vì nàng động lòng Vân Phương mới khiến sơn trại rơi vào diệt vong. Lại
quên mất Xuân Vụ sơn lúc đó tiếng vang lớn như thế nào, chỉ sợ sớm đã
trở thành cái gai trong mắt triều đình, trận chiến đó, sợ rằng là sớm
hay muộn thôi.
“Quên nói cho các người một chuyện, Lục An Giao từ mười lăm năm trước đã trở thành tâm phúc bên cạnh hoàng hậu đương triều.”
Vũ Quân phất tay áo rời đi, chỉ để lại một câu “Ân gia, sáng mai hãy đưa
họ rời đi.” Không khí trong sân nặng nề đến ngạt thở. Một đám người tự
nhận là trưởng bối của nữ tử kia, ngày hôm nay bị nàng đối xử như vậy,
dù nghẹn uất cũng ko cách nào phản bác. Lục An Giao! Cái tên này người
có tuổi trong sơn trại đương nhiên đều biết. Mười lăm năm trước ả đã là
chó săn của triều đình, vậy Xuân Vụ sơn năm đó, chỉ e sớm đã nằm trong
tầm ngắm của triều đình. Chỉ có thể trách năm xưa họ cùng Lâm lão trại
chủ quá mức tin người mà thôi!
“Ân lão gia…”
“Đều trở về
đi thôi.” Ân lão gia tử khẽ thở dài. Những người này ai ko nói tới, lại
nói Lâm Khanh Khanh như vậy. Phải biết mẫu thân là nghịch lân của Vũ nha đầu, nói cũng đã nói thành như vậy, đành theo ý nàng mà làm thôi.
Vũ Quân vừa mở cửa, còn chưa kịp nhìn rõ trong phòng, khuôn mặt đã đập vào một lồng ngực ấm áp. Người kia vòng tay đóng cửa, rồi ôm lấy nàng, hơi
thở quen thuộc khiến muộn phiền dần lui xuống. Vũ Quân vùi mặt trong
lòng nam nhân, cả người dựa vào hắn, tâm trạng thực ko tốt chút nào.
Năm xưa nàng oán trách mẫu thân nặng tình đến ngu ngốc, chỉ vì một đoạn
tình cảm ko có hồi đáp mà lục thân ko nhận, đem tiếng xấu tự mình gánh
hết, nàng từng cảm thấy hành động đó của người nực cười biết chừng nào.
Lại ko nghĩ tới chính mình hiện tại cũng ko cách nào dứt ra. Nam nhân
trước mặt, đừng nói đến hiện tại bọn họ lưỡng tình tương duyệt, cho dù
hắn ko yêu nàng, nàng cũng ko cách nào buông bỏ. Cố chấp của nàng, so
với mẫu thân năm xưa, tuyệt ko hề thua kém.
“Chàng ko được phép phụ ta!” Nếu ko, ta sẽ chết mất. Đương nhiên nửa câu sau, nàng ko cách nào nói ra miệng.
“Cô nương ngốc!”
Kỳ Phong ôm thiếu nữ, trong lòng lại xót xa. Một tiểu nữ nhân, cần gì
cậy mạnh như thế? Rõ ràng là muốn vì Xuân Vụ sơn trả mối thù diệt môn
năm đó, lại cứng miệng nói mình vì một nam nhân mà làm tất cả, để mặc
người chỉ trích. Hơn nữa, cái lý do này, tại sao lại chạy đến trên đầu
hắn chứ?
“Nàng mượn danh nghĩa của ta mà ko xin phép.”
Vũ Quân dở khóc dở cười nhìn hắn, nam nhân này, sao tự nhiên hẹp hòi như vậy?
“Thật sự là vì chàng mà!” Nàng cúi đầu nói nhỏ, vành tai cũng đỏ ửng lên.
Kỳ Phong cong môi cười nữ nhân đang thẹn thùng trong vòng tay, trước đây
nhìn ko ra thiếu nữ lạnh nhạt năm nào khi ngượng ngùng đỏ mặt lại đáng
yêu như vậy.
“Đôi vai nàng nhỏ gầy như vậy, sao lại muốn gánh vác nhiều như thế?” Vũ Quân cúi đầu, cảm nhận được hơi thở nam tính đang
phả trên đầu mình, bàn tay hắn xoa xoa vai gầy của nàng.
“Thê tử để yêu thương, gánh nặng của nàng, giao cho ta được ko?”
Vũ Quân ko nói gì, yên lặng vùi mặt trong ngực hắn, nghe được nhịp tim
trầm ổn kia. Nam nhân này, nguyện thay nàng gánh vác. Nam nhân này, nhìn thấu tính toán của nàng, cái gì cũng ko nói, chỉ xót xa nàng. Nam nhân
như vậy, đời này có được, nàng còn cầu gì hơn nữa?
“Ta ko muốn.”
Vũ Quân lí nhí nói, chờ đợi tức giận của hắn. Hắn có bản lĩnh gánh vác
thay nàng, nhưng nàng ko muốn trên vai hắn thêm nặng nề.
Kỳ Phong cười trầm thấp, thân mình khẽ động, hai người vững vàng ngồi trên mái
nhà tranh. Hắn xót xa nàng, nhưng lời kia vừa nói ra hắn liền hối hận.
Nàng là ai nào? Nàng ko phải nữ nhi yếu đuối tình nguyện đứng sau nam
nhân. Nàng có kiêu ngạo, cũng có bản lĩnh để kiêu ngạo. Quả ko ngoài dự
đoán, nàng ko muốn đứng dưới che chở của hắn. Cũng đúng thôi, hắn yêu
thương là Vân Vũ Quân mạnh mẽ quả quyết này, nếu nàng trở nên yếu nhược, liệu hắn có còn
thương nàng như vậy?
“Vẫn cậy mạnh như vậy.
Hứa với ta, làm bất kỳ chuyện gì, đều phải nghĩ đến an toàn của bản thân trước tiên, được ko?” Hắn đã được lãnh giáo tác phong liều mạng của
nàng, vì đạt được mục đích, cái gì cũng ko màng. Hắn ko muốn thấy nàng
bị thương lần nào nữa.
“Ta hứa với chàng.” Vũ Quân kéo hắn nằm
trên mái nhà, gối đầu lên cánh tay của hắn, ngước mắt nhìn trời sao. Bầu trời hôm nay đẹp đến là thường.
“Ta lập Lạc Nhạn lâu, thứ nhất
vì bồi dưỡng thế lực, cùng chàng đối phó hoàng hậu, thứ hai là tạo danh
tiếng tốt trong dân chúng, sau này khi chàng đăng cơ, sẽ tìm cách giao
cho chàng tiếp quản…” Dưới cái nhìn muốn ăn thịt người của Mạc Kỳ Phong, giọng nói của Vũ Quân càng ngày càng nhỏ, cuối cùng bỏ dở câu nói.
“Đồ ngốc này!” Kỳ Phong ko biết nên cảm động ôm lấy nàng hắn tức giận đẩy
nàng ra, sau cùng bàn tay trên eo nàng xiết chặt, cố ý trừng phạt nữ
nhân ngốc nghếch này.
“Đau!” Vũ Quân bị hắn nhéo vào eo đau đớn, lại ko cách nào giãy khỏi vòng nam nhân.
“Ai nói với nàng ta sẽ đăng cơ?”
Lần này Vũ Quân ngây ngốc thật rồi! Hắn ko ôm mộng đế vương, vậy bấy lâu hắn liều mạng như vậy để làm gì?
“Vương gia!”
Một bóng đen từ đêm đen bước ra, ko một tiếng động, ko mang một tia sát
khí, sau khi giao tin tức cho Kỳ Phong, lập tức ko tiếng động rời đi. Kỳ Phong từ sau khi nhận được tin tức vẫn luôn cau mày, Vũ Quân vươn tay
vuốt nhẹ mi tâm hắn. Có nàng ở đây, ai cũng đừng mong làm hại hắn!
“Thái tử ngã rồi.” Kỳ Phong cầm lấy bàn tay nhỏ, nắm chặt trong tay mình, hai người nằm trên mái nhà, ngắm một trời sao, cái gì cũng ko nói.
Sáng sớm,Vũ Quân nhận được tin tức Thái tử bị giam lỏng ở Đông cung, Tam
hoàng tử bị thương nặng tùy thời có thể quy tiên. Trong đầu nàng ko tự
chủ hiện lên khuôn mặt nam tử ôn nhu như ngọc, cười hiền hòa nhìn nàng.
Nam tử kia phiêu dật như thiên tiên, chết đi như vậy, thật đáng tiếc đi.
“Truyền tin cho Thần y cốc.”
Vũ Quân trở lại, lại bắt gặp ánh mắt sâu thẳm có Mạc Kỳ Phong, kinh nghiệm cho hay, hắn đang ko vui. Thái tử đã ngã, hắn sao lại nhìn nàng như
vậy?
“Ngày mai ta trở về quân doanh.” Kỳ Phong ko nóng ko lạnh nói, hắn thực ko vui đấy!
“Ta đi cùng chàng!”
“Nàng ko đi kinh thành sao?” Vừa thốt ra, Kỳ Phong liền hối hận. Hắn từ khi nào
thì trở thành miệng nhanh hơn não rồi chứ?
“Ta đi kinh thành làm gì?” Vũ Quân khó hiểu nhìn nam nhân nhà mình. Ai nói
tâm tư nữ nhân như kim đáy bể chứ, nàng thấy tâm tư nam nhân này cũng
đâu có kém hơn.
“Ko có gì!” Kỳ Phong phất tay áo rời đi, che dấu vành tai đang dần đỏ ửng.
Vũ Quân ngây ngốc nhìn theo bóng nam nhân, rồi như bừng tỉnh đại ngộ.
“Chàng ghen sao?”
Vũ Quân đuổi theo, lại thấy người kia càng đi càng nhanh, vành tai đã hồng đến
mức đáng nghi. Nàng cũng ko ngại, dùng khinh công chặn trước mặt người nọ, thích thú nhìn ánh mắt lảng tránh của hắn.
“Phong, chàng ghen.”
Kỳ Phong nhìn tiểu nữ nhân trước mặt, hai mắt gian xảo nhìn hắn cười đắc ý. Ách, đáng lẽ ko nên để nàng thấy bộ dạng này.
“Nói đi nói đi, chàng thực sự đang ghen đúng ko?”
Nhìn bộ dạng quẫn bách của ai kia, Vũ Quân thấy tâm mình như nở hoa. Nhìn đi nhìn đi, Huyền Vương gia lãnh khốc vô tình, Uy Vũ tướng công tu la đòi
mạng đang bị nàng trêu chọc đến mặt cũng đỏ ửng kia. Ừm, bộ dạng này rất tốt.
Kỳ Phong nhìn ko quen dáng vẻ dàng dương dương tự đắc như vậy, sao nàng có thể cười đến hư hỏng như vậy? Khóe môi cong lên, bất ngờ
cúi xuống ngậm lấy môi mềm.
Vũ Quân đang nhìn hắn cười gian xảo,
chợt thấy trước mắt tối sầm. Nụ cười trên môi biến dạng. Vũ Quân chỉ
muốn nói, nam nhân này từ khi nào hư hỏng như vậy?
“E hèm!” Lam đại thúc thề là ông ko cố ý phá chuyện tốt của hai đứa trẻ kia đâu!
Chỉ là bọn chúng giữa thanh thiên bạch nhật, ở nơi này tình chàng ý thiếp, có khác gì tát vào mặt người già cô đơn là ông?
“Lam thúc?” Vũ Quân đẩy nam nhân kia ra, ánh mắt vẫn còn mênh mang, lập tức điều chỉnh tâm trạng chào hỏi người tới.
“Các ngươi cũng thật là…”
“Sư phụ!” Kỳ Phong trầm giọng, đừng tưởng hắn ko biết lão già kia nghĩ gì nhé!
Lam Thạnh thấy đồ đệ lạnh mặt nhìn ông, hàm ý đe dọa ko thèm che dấu, đành ho khan một tiếng xấu hổ, nhanh chân bước đi.
“Vũ nha đầu, ta có chuyện muốn nói.”
Vũ Quân đương nhiên biết ông đến là vì chuyện gì. Người trước kẻ sau bước
vào thư phòng, chuyện lần này đã đem những người thân thích còn lại của
mẫu thân đẩy ra xa, cũng chính là nàng cùng Xuân Vụ sơn trở mặt.
“Con sao lại nóng nảy như vậy? Dù sao đều là thúc bá…”
“Lam thúc, con đã suy nghĩ rất nhiều. Họ đều già rồi.”
“Con chê họ lớn tuổi?”
“Họ nên ở nhà ôm cháu hưởng phúc. Ván cờ này, đối thủ mạnh hơn con nghĩ rất nhiều, càng nhiều người liên lụy, nếu có bất trắc, chính là thêm càng
nhiều mạng người.”
“Vậy con cũng ko cần cùng mọi người trở mặt…”
“Lam thúc, làm chuyện này là con có tư tâm. Thù hận cũng đã qua rất lâu rồi, bọn họ tránh xa được bao nhiêu tốt bấy nhiêu.”
“Chuyện này…”
“Sau này chuyện trong lâu đành nhờ Lam thúc, con phải rời đi một chuyến.”
“Haizz, tuổi trẻ thật là…” Lam Thạnh phất tay rời đi, giấu đi nụ cười viên mãn
nơi khóe môi. Chỉ cần chúng tâm đầu ý hợp, ông còn cầu gì hơn?
Đêm khuya thanh tĩnh, nguyệt hắc phong cao, Vũ Quân vùi đầu trong lòng nam
nhân, tìm một tư thế thoải mái nhất để ngủ. Nam nhân này, khi bị thương ở lại trong phòng của nàng đã đành, ai ngờ khi khỏe lại hắn lại dứt khoát ko chịu đi, một mực ngủ lại trong phòng nàng. Cũng thành thói quen, Vũ
Quân cảm thấy được hắn ôm trong lòng mà ngủ đi cũng thật ko tồi. Lâu dần cũng ko còn nghĩ đến xếp phòng riêng cho hắn.
Vũ Quân thề rằng
bọn họ thực sự chỉ đắp chăn và ngủ, cái gì cũng ko có làm, tại sao mấy
nha đầu từ trong lâu cứ nhìn thấy nàng liền đỏ mặt cười khúc khích? Mà
nam nhân này…tại sao hôm nay lại dùng ánh mắt đó nhìn nàng?
“Chàng nhìn ta làm gì?”
“…” Đáp lại nàng là cái nhìn càng thêm nóng rực.
“Mau đi ngủ, ngày mai phải lên đường nữa.”
“Vũ Nhi”
Giọng nói nam nhân khàn khàn đến dọa người, Vũ Quân chợt cảm thấy cơ thể kề
mình dường như nóng rực. Này…nàng đỏ mặt ko dám nghĩ tiếp. Thân là đại
phu, lại đã từng thực chiến, đương nhiên ko thể như tiểu cô nương trong
sáng ngây ngốc. Nhưng là… hắn sao hôm nay lại…?
“Nàng ko nên ở
trong lòng nam nhân mà cựa tới cựa lui như vậy.” Ánh mắt Kỳ Phong mang ý cười, cũng mang dục vọng nồng đậm, khóe môi cũng ko tự chủ cong lên.
Hắn luôn tự tin tự chủ của mình rất tốt, vậy mà hôm nay, tiểu nữ nhân ở
trong lòng hắn xoay người vài cái, cơ thể lại ko cách nào khống chế mà
nóng lên.
“Ta..ta biết rồi. Chúng ta mau đi ngủ.” Vũ Quân nhìn
dục vọng càng lúc càng nồng đậm trong mắt hắn, thầm mắng chính mình sao
lại chọc vào ổ kiến lửa này chứ?
“Vũ Nhi.” Bàn tay Kỳ Phong trên eo nàng càng xiết chặt, ko chút khách khí ôm lấy nàng.
Trời nghiêng đất lệch, Vũ Quân bị hắn ôm nằm trên lồng ngực nam nhân đầy hơi thở nam tính. Thầm cảm thấy thật may trời tối, hắn sẽ ko nhìn thấy
khuôn mặt nàng đỏ ửng đang nóng lên.
Bàn tay nam nhân ko khách
khí cách lớp trung y vuốt ve lưng nàng, ko tiếng động châm lửa. Môi mỏng bắt lấy cánh môi mềm mại của nàng, nhẹ nhàng cắn mút, đầu lưỡi ko khách khí với vào khoang miệng thiếu nữ, cướp lấy ngọt ngào của nàng.
Vũ Quân bị hôn đến đầu óc u mê, cả người mềm nhũn nằm trên ngực nam nhân,
đến khi nàng tưởng mình sẽ chết vì khó thở, cánh môi được buông tha,
tiếng cười nam nhân trầm thấp trong ko khí ái muội. Vũ Quân hoàn hồn,
oán trách nhìn nam nhân một cái, lại ko biết ánh mắt này có bao nhiêu
kiều mị. Mỹ nhân như nước, mị nhãn như tơ, Kỳ Phong cảm thấy cổ họng khô khốc. Xoay người một cái, đem tiểu nữ nhân áp chế dưới thân, hắn lại
cúi đầu ngậm lấy môi mềm, bàn tay cũng ko an phận mò đến địa phận mềm
mại. Bị móng sói rờ đến, Vũ Quân theo phản xạ co người, lại bị nam nhân
giữ chặt.
“Vũ Nhi”
Hắn rời cánh môi nàng, thấp giọng nỉ
non, môi mỏng dời địa điểm tấn công xuống cổ thiếu nữ trắng nõn, móng
sói thành thục thoát đi y phục của cả hai. Bàn tay lão luyện đốt lên lửa nóng khắp cơ thể nàng.
Người luyện võ thị giác luôn tốt hơn
người thường, lúc này Vũ Quân thật muốn chọc mù mắt mình. Cơ thể nam
nhân tráng kiện ko chút che dấu hiện ra trước mắt, mà nàng cũng ko mảnh
vải che thân phơi bày dưới mắt hắn.
“Cơ thể vi phu, nàng hài lòng chứ?”
“…” Vũ Quân dứt khoát làm ngơ, vùi mặt vào gối, cái gì cũng ko nghe, cái gì cũng ko nhìn.
Nhưng người nào đó nào có cho nàng như ý nguyện. Móng sói tích cực trên người nàng mò mẫm, môi mỏng dường như cũng tìm được nơi hấp dẫn hơn cánh môi
nàng, trằn trọc ko rời trước ngực nàng.
“Ưm” Vũ Quân bị hắn trêu
chọc, bất giác kêu lên một tiếng, lập tức lấy tay bịt miệng mình. Nàng…
như thế nào phát ra loại âm thanh đó?
Kỳ Phong cười đến gian xảo, kéo tay nàng ra, ngậm ngón tay nàng trong miệng, ánh mắt như có lửa nhìn thiếu nữ.
“Vũ Nhi, ta muốn nàng.” Âm thanh khàn khàn đầy từ tính, như dụ dỗ người ta trầm luân.
Vũ Quân đương nhiên biết hắn muốn ăn nàng, loại chuyện hắn làm nãy giờ, còn cần nói ra lời sao? Nhưng là…từ nơi nào đó trong tâm khảm, có một
loại sợ hãi, có một loại đau đớn khiến cả người nàng cứng nhắc. Kỳ Phong đương nhiên cảm thấy thiên hạ trong lòng bài xích. Tên đã lên cung,
nhưng nàng ko muốn…
Kỳ Phong kéo chăn che lên người nàng, dứt khoát đứng dậy khoác áo ngoài. Hắn muốn là nàng cam tâm tình nguyện.
“Chàng đi đâu?”
“Nàng ngủ đi. Là do ta nóng vội.”
Vũ Quân đương nhiên hiểu lý do Kỳ Phong dừng lại, nàng ngồi trên giường
thất thần nhìn ra cửa. Rõ ràng chuyện đã qua lâu như vậy, cơ thể tại sao còn bài xích chứ? Hắn nhất định sẽ nghĩ nàng ko muốn cùng hắn…
Khi Kỳ Phong trở lại, cả người mang theo loại khí lạnh đặc trưng của mùa
thu. Hắn nhìn thiếu nữ đã mặc lại y phục nằm trên giường trầm mặc xoay
lưng lại phía hắn. Hắn biết nàng chưa ngủ.
“Chàng tắm nước lạnh sao?”
“Khụ” Kỳ Phong cũng nghĩ ko ra nàng sẽ hỏi loại chuyện này.
“Mau lên giường, sẽ bị cảm lạnh” Thiếu nữ vẫn một mực quay lưng lại, nhưng
tại sao chỉ nhìn tấm lưng nàng cũng khiến hắn cổ họng khô khốc?
Kỳ Phong vừa nằm xuống, ko nghĩ tới tiểu nữ nhân lập tức xoay người, như
con lười (tên một loại động vật nha nàng) bám vào người hắn. Dục vọng
khó khăn lắm mới áp chế được lần nữ rục rịch.
“Vũ Nhi?”
“Ko phải ta bài xích chàng, là ta sợ.” Vũ Quân khuôn mặt đỏ hồng như con tôm luộc, vùi mặt vào ngực hắn, giọng lý nhí.
Kỳ Phong hơi sững sờ, hắn và nàng cũng ko phải lần đầu, chẳng lẽ…
“Lần trước ta làm nàng đau sao?”
Ngoài lý do này, Kỳ Phong thực ko nghĩ ra còn điều gì nữa. Khi đó nàng là lần đầu, mà hắn vừa trúng dược vừa thần trí ko tỉnh táo, căn bản chính là
ko biết thương hoa tiếc ngọc là gì. Chẳng lẽ lần đó khiến cơ thể nàng
ghét bỏ?
“Ta xin lỗi.” Kỳ Phong ôm lấy nàng, để nàng nằm trên lồng ngực hắn, bàn tay vuốt nhẹ mái tóc đã bị hắn làm loạn đến xõa tung.
“Vũ Nhi, ta xin lỗi.” Giọng nói nam nhân trầm thấp nỉ non trong đêm, như liều thuốc an thần tốt nhất cho thiếu nữ đang bất an.
“Ta sẽ chờ, chờ khi cơ thể nàng ko còn sợ hãi.”
Hắn ôm nàng ngủ, ôm thật chặt trong lòng. Ko có dục niệm, chỉ có yêu thương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT