Vũ Quân đau lòng nhìn Tiểu Hắc suy yếu nằm đó, bàn tay khẽ siết thành quyền. Nếu hôm nay Diệp Minh ko có trong phủ, hoặc nha hoàn kia ko để tâm một chút, mạng của
tiểu tử này, cứ như vậy bị thần chết hái đi. Tiểu tử này ở chỗ nào đắc
tội các ngươi? Để các người đến mạng một con vật cũng ko thể buông tha?
“Tứ tẩu, nó…”
“Tiểu Hắc ko sao rồi. Ngũ hoàng tử người cũng nên trở về đi.” Vũ Quân mệt mỏi nhìn sắc trời đã tối.
Nàng vốn chỉ định nương nhờ Huyền Vương phủ ít ngày nữa, cái gì cũng ko
màng. Nhưng các người đem nàng bức bách như vậy, cũng đừng trách nàng
phản kích, Vân Vũ Quân nàng từ nhỏ vốn ko ăn thiệt thòi, lần này chạm
vào Tiểu Hắc, cũng coi như đụng đến nghịch lân của nàng. Các ngươi đã ko buông tha nàng, vậy để nàng đấu cùng các ngươi!
Tiểu Hắc dù có
thông minh đến mấy, linh tính đến mấy suy cho cùng vẫn chỉ là con sói,
còn là một con sói ham ăn, có thể đem thuốc độc trộn vào thức ăn của nó, lại khiến nó ko mảy may cảnh giác, kẻ đó chắc chắn là người của Cô Vân
các. Nếu đã là người của Cô Vân các, chủ nhân là nàng đây cũng nên ra
tay dọn dẹp thôi.
“Ngươi khẳng định là nàng ta?”
“Phải, Vương gia. Chính mắt ta nhìn thấy mà.” Giọng nói non nớt nhưng vạn phần chắc chắn.
“Được rồi. Chuyện này ta sẽ giải quyết. Ngươi trở về đi. Nhớ kỹ, ẩn thân cho tốt.”
“Vâng. Vương gia, ta đi trước.”
Không gian lại im lặng đến quỷ dị, phượng mâu khẽ đảo, môi mỏng kéo lên một
nụ cười nhàn nhạt. Chuyện lần này, xem nàng làm sao xử lý.
Buổi sáng mùa hè, trời vừa sáng tỏ đã khiến người ta cảm thấy bức bách.
Huyền Vương phủ vẫn uy nghi tĩnh lặng nay lại nháo ầm ỹ một góc. Cô Vân
các, dưới tán đào xanh mướt, nữ tử áo trắng ngồi trên bàn đã nàng vẫn
hay ở đó pha trà. Động tác tao nhã rót trà, dường như việc nàng thô lỗ
ngồi lên bàn cũng ko hề ảnh hưởng đến sự thanh nhã của nàng. Vũ Quân nhẹ nhấp một ngụm trà, mắt lạnh nhìn đám người đang khóc lóc trước mặt. Tất cả có bảy người, ba đại nha hoàn Thanh Khương, Thanh Thủy, Thanh Nhàn
cùng bốn hạ nhân làm việc nặng mà Vũ Quân ít gặp. Những người này đều là sau khi nàng bị ám sát được phân đến Cô Vân các này.
Vũ Quân ko
ngốc, nàng đương nhiên biết sẽ có người lợi dụng chuyện này cài người
bên cạnh nàng. Chỉ là, nàng ko nghĩ tới hoàng hậu hay Lục An Giao có thể vươn tay đến nơi này.
Tiếng khóc lóc xé tan tĩnh lặng của Huyền
Vương phủ, có người xăm xăm tiến đến, có người lén lút ngó nghiêng, tất
cả đều nhất mực chú ý động tĩnh của Cô Vân các. Bên ngoài cửa viện, sừng sững một tấm bảng thật lớn viết ba chữ “ko tiếp khách”. Bên trong viện, bảy hạ nhân quỳ khóc lóc đến thảm thương. Trời vừa sáng, bọn họ từng
người từng người bị Vương phi gọi đến hỏi chuyện, ai ngờ vừa hết người
thứ bảy, tất cả nhất loạt cảm thấy bụng đau dữ dội, ruột gan như muốn nổ tung. Vương phi ngồi lên bàn đá, khẽ cười với bọn họ: “Quên nhắc các
ngươi, trà có độc.”
“Vương phi, nô tỳ thật sự ko biết gì cả. Xin Vương phi tha mạng!”
“Xin Vương phi tha mạng!”
“Chúng nô tỳ thật sự ko biết gì hết!”
Vũ Quân ninh mi nhìn đại nha hoàn Thanh Khương mặt mày tái nhợt, lại tuyệt ko hề kêu ra một tiếng. Nha hoàn này tầm tuổi nàng, làm việc cẩn thận
chu đáo, nàng cũng từng có chút thiện cảm với nàng ta. Chỉ là, chính
những người tâm tư cẩn trọng như vậy, lại khiến người khác sinh ra cảm
giác sợ hãi.
“Yên tâm, độc này ko chết được các ngươi đâu.” Vũ
Quân cười rét lạnh “Nhiều nhất chỉ khiến các ngươi sống trong đau đớn
như vậy suốt đời thôi.”
“Còn nữa, nếu ai có ý định tự tử thì nên
nghĩ lại. Sau khi các ngươi chết, ta sẽ đem y phục lột sạch sẽ, treo xác ở cổng thành bảy ngày bảy đêm, cho cha mẹ các ngươi đến khóc thương các ngươi.”
Tiểu cô nương nhỏ tuổi nhất trong đám người mới có mười
ba tuổi, nghe vậy sợ hãi khóc òa lên. Những ngày qua ở bên cạnh hầu hạ
Vương phi, chỉ thấy tính cách nàng lạnh nhạt khó gần, nhưng cũng chưa
từng làm khó dễ hạ nhân bọn họ. Ai ngờ sau một đêm lại trở thành đáng sợ như vậy.
“Vương phi, chúng nô tỳ thật sự ko làm gì cả. Xin Vương phi tha tội.” Một phụ nhân làm việc nặng ngoài viện đau đớn đến nỗi
khuôn mặt cũng như muốn biến dạng khóc lóc cầu xin.
“Ý ngươi là Tiểu Hắc tự tìm kiếm đồ có độc mà ăn?”
“Nô tỳ ko có ý đó…”
“Ngươi ở đây bao lâu, có từng thấy Tiểu Hắc bước chân ra khỏi Cô Vân các
chưa?” Vũ Quân cười nhạt, ánh mắt sắc bén chiếu vào phụ nhân khiến bà ta sợ hãi cúi đầu.
“Ta ko cần các ngươi nhận tội, chỉ cần cố gắng
nhớ lại ai có hành động đáng nghi. Nếu trong hôm nay ko có kết quả, các
ngươi liền tự biết hậu quả.”
Vũ Quân bỏ mặc đám người khóc lóc,
đi vào trong phòng lấy ra một quyển sách, nhàn nhã tựa vào gốc cây mà
đọc. Nếu ko moi được điều gì có giá trị, nàng đánh mạnh tay giết gà dọa
khỉ. Vân Vũ Quân nàng, xưa nay ko dễ trêu chọc! Nàng có thể nhẫn, nhưng
ko phải ai cũng có thể trèo lên đầu lên cổ nàng làm loạn.
Bên
ngoài viện, cũng có người lòng như lửa đốt. Nếu chuyện này lộ ra, chính
là mất cả chì lẫn chài, đại nghiệp chưa thành, lại đổ sông đổ bể bao
công sức tạo nên cục diện hôm nay.
“Vương…Vương phi…” Tiểu nha hoàn lúc nãy bị dọa đến khóc chợt tiến lại gần, giọng nói suy yếu gọi Vũ Quân.
“Nghĩ ra rồi?” Nhanh như vậy?
“Mấy ngày trước, ban đêm nô tỳ đói quá muốn xuống bếp trộm thức ăn, nhìn
thấy Thanh Khương tỷ tỷ và Thanh Thủy tỷ tỷ ở trước cửa phòng Vương phi
nói chuyện gì đó…”
“Ngươi nhìn rõ?”
“Nô tỳ chắc chắn nhìn rõ.”
“Thanh Khương, ngươi nói xem?”
“Đêm đó là phiên trực đêm của nô tỳ, vừa đến liền gặp Thanh Thủy, muội ấy
nói nóng ko ngủ được nên đi dạo.” Thanh Khương vẫn nhịn đau nói đều đều, ko chút sợ hãi hay chột dạ.
“Đúng…đúng vậy Vương phi. Nô tỳ và Thanh Khương tỷ hoàn toàn ko làm gì cả.” Nha hoàn tên Thanh Thủy vội vã nói theo.
“Hôm qua, nô tỳ thấy Thanh Thủy vào lén vào bếp lấy thịt, nghĩ nàng cô nương đang lớn muốn ăn nên nhắm mắt cho qua…” Một phụ nhân phụ trách bếp núc
chợt lên tiếng, khiến cho gương mặt Thanh Thủy trở nên tái nhợt.
“Nô…nô tỳ đúng là đói quá nên vào bếp trộm đồ ăn. Hơn nữa, hôm qua Thanh Khương tỷ cũng vào bếp lấy thịt.”
“Chuyện này nô tỳ có thể làm chứng. Hôm qua Thanh Khương tỷ quả thật mang thức ăn trong phủ ra ngoài, bị nô tỳ bắt gặp.”
Nha hoàn Thanh Nhàn nãy giờ im lặng tiến lên giải thích cho Thanh Khương,
khiến Vũ Quân thoáng chút kinh ngạc. Nha hoàn này tuy ít tuổi hơn Thanh
Khương, trầm mặc ít nói, nhưng cư xử chính là khéo léo hơn vạn phần.
Nàng cẩn thận tỉ mỉ, nhưng sắc bén của nàng ko lộ ra như Thanh Khương.
“Ngươi mang thức ăn ra khỏi phủ làm gì?”
“Chuyện này…Xin Vương phi thứ cho Thanh Khương ko thể nói.”
“Ồ, ngươi làm gì ko cho người khác thể biết?”
Thanh Khương cúi đầu cam chịu, ko hề hé răng khiến Vũ Quân cũng ko còn hứng
thú với đề tài này. Rõ ràng thân phận của Thanh Khương này ko hề đơn
giản như vẻ bề ngoài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT