Vũ Quân ngây ngốc
ngồi dưới tán cây. Mẫu tính? Cái gọi là mẫu tính, chính là ngươi ko màng tính mạng bảo vệ con của mình sao? Giống như mẫu thân nàng năm đó, bất
chấp cả tính mạng của mình, đem nàng an bài cuộc sống, mới nhắm mắt rời
đi? Hay giống như sói mẹ năm đó, vì bảo vệ nàng mà chấp nhận hy sinh bao nhiêu mạng sói, đem những kẻ tiến vào rừng thăm dò một đi ko trở lại?
Nếu ko phải Diệp Minh nhắc nhở, chính Vũ Quân cũng ko nghĩ tới nàng thế
nhưng đem Tiểu Hắc thành đứa trẻ nhỏ mà yêu thương che chở. Dòng sữa sói năm đó, rốt cuộc đã đem cho nàng những gì đây?
Sau lần ám sát
đó, Mạc Kỳ Phong dứt khoát an bài thêm người vào viện của nàng. Ba nha
hoàn Thanh Khương, Thanh Thủy, Thanh Nhàn cùng vài hạ nhân làm việc nặng đem tĩnh lặng của Cô Vân các đánh cho tan nát. Vũ Quân cũng lười quan
tâm, mặc kệ họ muốn làm gì thì làm. Chỉ cần ko đụng đến đồ đạc của nàng, tất cả liền tùy các ngươi an bài.
Trong viện có thêm người, Vũ
Quân đành chuyển Tiểu Hắc qua phòng ngủ của nàng. Tiểu tử này tính cảnh
giác rất cao, ko chừng sẽ đem đám người kia dọa đến mất mạng. Tiểu Hắc
dường như cũng hài lòng với sự sắp xếp này, trời vừa tối liền ngoan
ngoãn trở về phòng của nàng, cuộn người nằm ở một góc.
Vụ thích
khách trôi đi đã nửa tháng, việc điều tra cũng ko đem lại kết quả, Mạc
Kỳ Phong cũng đã nửa tháng ko xuất hiện trước mặt Vũ Quân. Nàng ko ngây
thơ cho rằng hắn sẽ vì quan tâm thương thế của nàng mà lui tới. Chỉ là
ko cách nào áp chế cảm giác mất mát trong lòng. Tâm của nàng, thân của
nàng, đều đã thuộc về hắn, còn nam nhân kia, có lẽ vĩnh viễn chỉ xem
nàng là kẻ chen ngang, phá hoại nhân duyên của hắn.
Diệp Minh
bước vào Cô Vân các, ánh mắt đặt trên người nữ tử áo trắng đang ngẩn ngơ dưới tán cây. Con sói nhỏ kia đang nhắm mắt lim dim nhẹ mở mắt nhìn hắn một cái, tròng mắt khẽ đảo, rồi lạnh lùng nhắm mắt lại. Khinh thường!
Đây trần trụi là khinh thường hắn! Hai hàng lông mày của Diệp Minh như
muốn nhảy dựng, phì phì tức giận xông đến muốn đá cho tiểu tử thiếu giáo dưỡng kia một cái. Hắn còn nhớ rõ tiểu tử này hôm trước thấy Vương gia
liền nhẹ nhàng vẫy đuôi đó! Gặp Chiêu Dương thì xa cách một chút, nhưng
cũng ko có quăng ra sắc mặt thối như khi gặp hắn! Người với người, có
cần phân biệt nặng nề như vậy ko?
“Tìm ta có chuyện?”
Vũ
Quân lười nhác mở miệng. Kể ra cũng thật kỳ quái! Tiểu Hắc như thế nào
luôn ko để Diệp Minh vào mắt? Thái độ của nó thủy chung lạnh nhạt, thậm
chí xem nhẹ. Vì chuyện này, Diệp Minh đã làm phiền nàng muốn điên rồi.
Nàng cũng đâu có dạy dỗ nàng nó thành như vậy chứ? Tìm nàng có ích sao?
“Ta nghe nói thân thể muội ngày càng suy nhược?”
“Một ngày có khi ngủ đến tám canh giờ. Ko dám chắc có thể cầm cự đến mùa
xuân năm sau.” Vũ Quân nhàn nhạt nói. (một canh giờ bằng hai tiếng đồng
hồ nha)
Nếu giữ nguyên tình trạng này, mạng của nàng chỉ sợ ko
giữ được đến hết mùa đông. Chỉ là hiện tại nàng có thể tự giải phong bế
huyệt đạo, áp chế hai luồng quái khí kia, đợi đến khi tìm được huyết
liên, tất cả liền có thể giải quyết. Những lời này nàng ko nói cùng Diệp Minh. Kết cục của Huyền Vương phi, đã định sẵn là cái chết.
“Ko cần bi quan như vậy. Cha ta hiện đang ở phía Bắc tìm kiếm cách hóa giải hai luồng khí này, muội phải tin tưởng ông.”
Nói về cái chết của chính mình vẫn là bộ dạng lạnh nhạt ko màng thế sự như
vậy. Đối mặt với cái chết vẫn điềm nhiên bình tĩnh, cùng kẻ khác đấu trí lại như đứa trẻ háo thắng, cùng bằng hữu lại một bộ dạng khả ái thiên
chân. Người con gái mềm mại như nước, thanh lãnh như băng lại nhiệt tình như lửa này, rốt cuộc Diệp Minh đã hiểu nàng vì sao có thể thu hút được sự chú ý của Vương gia. Một nữ nhân như vậy, cho dù ở đâu cũng sẽ khiến người ta ko cách nào dời tầm mắt.
“Vô dụng thôi. Bất quá, ta cũng ko để tâm. Số mạng của ta, tự ta có sắp xếp.”
“Ngươi còn cậy mạnh?”
Diệp Minh thực sự ko hiểu. Mạng sống của con người ta nhỏ bé như vậy, ngắn
ngủi như vậy, ko đáng để nàng yêu quý sao? Cuộc sống xinh đẹp như vậy,
thân tình sâu đậm như vậy, ko đáng để nàng lưu luyến thế gian này sao?
Vì sao nhất định dùng thái độ vô tâm đó nói về mạng sống của chính mình?
“Ngươi giúp ta chút chuyện được chứ?” Vũ Quân nhìn dáng vẻ sắp nổi hỏa của
Diệp Minh, ko tiếng động chuyển đề tài. Vấn đề này càng dây dưa càng khó giải thích, chẳng may lộ ra sơ hở, mỗi bước đi của nàng sau này sẽ khó
khăn hơn.
“Ngươi giúp ta nghe ngóng tin tức của Tiếu Vô Nhan.”
Tiếu Nhi lâu như vậy vẫn chưa có tin tức. Còn tiếp tục kéo dài, chỉ sợ
nội lực chưa được hồi phục đã bị ăn mòn hết. Kinh mạch ko thông khiến Vũ Quân ko cách nào khai triển kiếm pháp, mỗi lần đến điểm mấu chốt đều
thổ huyết mà dừng lại. Kiếm pháp Lâm gia tinh tế thâm sâu, chỉ luyện
chiêu thức mà ko có nội lực chống đỡ, sớm muộn cũng bị phản phệ.
“Tiếu Vô Nhan? Là kẻ lần trước đến Vương phủ tìm muội?”
“Y rời đi lâu như vậy chưa có tin tức, ta lo lắng…”
“Có phải hay ko lo thừa quá rồi? Muội ko đi lại trên giang hồ, dường như coi nhẹ y rồi. Nam tử máu lạnh đó, có gì đáng lo chứ?”
“Nam…nam tử?” Khóe miệng Vũ Quân giật giật.
“Chẳng lẽ muội nói đến ko phải Tiếu Vô Nhan tắm máu giang hồ mấy năm nay?”
“Ta nói chính là y.”
“Vậy ko cần lo lắng, ko có y thiên hạ sẽ thái bình hơn nhiều.”
“Thôi ngươi trở về đi. Ta muốn đi ngủ.”
Vũ Quân mệt mỏi xoa thái dương, trực tiếp đuổi người. Nàng lười cùng Diệp
Minh tranh luận. Hắn dù ko muốn giúp nàng nghe ngóng, cũng ko cần dùng
lời lẽ khó nghe như vậy hòng lừa nàng chứ. Con người Tiếu Nhi thế nào,
có mấy ai hiểu rõ hơn nàng!
“Vậy muội nghỉ ngơi đi.”
Diệp
Minh nhận ra ý phiền trong mắt Vũ Quân, ngoan ngoãn rời đi. Hắn cảm nhận rõ nàng ko vui khi hắn nói về Tiếu Vô Nhan như vậy. Rốt cuộc hai người
có quan hệ gì? Hành động của Tiếu Vô Nhan lần trước ko phải lớn mật bình thường. Hơn nữa, nếu ko có quan hệ sâu sắc, Vũ muội sẽ để yên cho y làm vậy sao? Hắn nhớ rõ, ánh mắt Vũ muội nhìn Tiếu Vô Nhan chân thành ko
chút che dấu, hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ vô cầu nàng vẫn bày ra.
Ai da! Tình địch này của Vương gia, ko phải dễ đối phó đâu!
Màn
đêm đem một chiến khăn đen phủ lên vạn vật trên thế gian. Tiếng gió thổi vào lá cây xào xạc. Thời điểm này, thích hợp để “ăn đêm”!
Trong
phòng, Vũ Quân lâm vào mê man, nàng đã ngủ ba canh giờ, từ lúc Diệp Minh rời đi. Tiểu Hắc ngoan ngoãn cuộn tròn người nằm bên giường, hai mắt
lim dim, muốn bao nhiêu vô hại có bấy nhiêu vô hại.
Đột nhiên,
Tiểu Hắc mở đôi mắt xanh lè nhìn vào bóng đêm, tròng mắt đảo quanh, hai
tai dựng đứng, chân trước khẽ đứng lên. Tiếng bước chân nhẹ nhàng ngày
càng đến gần, Tiểu Hắc đứng chồm dậy, mắt xanh trong bóng tối càng lóe
lên đáng sợ. Chợt, từ xa tiến tới thêm một người khác, Tiểu Hắc có thể
nhận ra hai người này đều ở Cô Vân các.
“Thanh Thủy, muội làm gì
vậy?” Giọng nói mang ý nghiêm khắc. Tiểu Hắc có thể nhận định, chủ nhân
của giọng nói này là người rất nguyên tắc.
“Thanh Khương tỷ, tỷ chưa ngủ sao?” Âm thanh của tiểu nữ tử mềm mại, cố gắng che dấu một chút hoảng loạn trong tâm.
“Hôm nay ta trực đêm. Sao muội còn chưa đi ngủ?”
“Muội…muội nóng quá ko ngủ được, liền đi dạo một chút.”
“Lần sau nhớ ko được lại gần tẩm phòng của Vương phi, sẽ ảnh hưởng đến
người. Hơn nữa, trong phòng còn có một con sói, nó sẽ cắn muội đấy.”
“Đáng sợ như vậy? Muội nhớ rồi. Muội về đi ngủ. Tạm biệt Thanh Khương tỷ!”
Tiểu cô nương vừa nói liền nhanh chóng rời đi, bỏ lại một bóng lưng
hoảng hốt. Nàng ko thấy, ánh mắt của người còn lại nhìn theo nghiền
ngẫm.
Tiếng bước chân xa dần rồi biến mất, Tiểu Hắc khôi phục bộ
dạng lười biếng vô hại kia, nằm bò xuống đất, hai mắt lim dim. Chỉ có
đôi tai vẫn dựng đứng chứng minh nó ko có ngủ.
“Muốn diệt được nữ tử đó, trước tiên phải xử lý con sói bên cạnh nàng ta.” Giọng nói nữ nhân âm trầm mang theo hương vị tàn ác.
“Nhưng con sói đó rất cảnh giác, người làm ở Cô Vân các căn bản ko cách nào
lại gần nó.” Một giọng nói khác ko che dấu được bất an trong lòng.
“Ngươi trở về trước. Ta sẽ có an bài.”
Hai cái bóng đi về hai hướng khác nhau. Đêm khôi phục lại sự yên tĩnh tịch mịch như vô tận.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT