Tiếu Mặc rời đi đã một tháng, vẫn ko thấy quay lại. Diệp Minh cũng chẳng
thấy tăm hơi. Vũ Quân đã từng đến Lan Nhược Phường hỏi thăm tin tức, chỉ biết Tiếu Mặc đã đi Cảnh quốc.
Lan Nhược phường là phường trà
nổi tiếng của kinh thành, là nơi hưởng lạc của quan lại quý tộc tao nhã. Xin hãy chú ý đến hai chữ “tao nhã”, nàng dùng hai chữ này để miêu tả
Lan Nhược phường là hoàn toàn có lý do. Lan Nhược Phường này là nơi
hưởng lạc, không phải nói đến cái “hưởng lạc” như thanh lâu kỹ viện, bởi vì trà phường này vừa giống như tửu lâu, lại có nét của thanh lâu.
Ngươi có thể đến nơi này thưởng trà, đương nhiên cũng có thể uống rượu, nhưng đừng nghĩ đến chuyện làm loạn! Lan Nhược phường tuy ko có chống
lưng ở kinh thành Mạc quốc, nhưng giang hồ có ai ko biết Tiếu Vô Nhan là bảo vệ của trà phường này. Nhân sĩ giang hồ dù căm tức, nhưng chưa có
ngu ngốc đến gây sự, lại càng không nói đến đám quan lại đã sống lâu
trong nhung lụa, một chút khổ cũng ăn ko nổi. Ngươi cũng có thể đến nghe đàn, nghe hát, nhưng muốn chạm vào cô nương của Lan Nhược phường? Nghĩ
cũng đừng nghĩ! Cô nương của Lan Nhược phường chỉ bán nghệ ko bán thân,
ngươi muốn nghe, cũng phải xem người ta có hứng đàn hát hay ko! Cũng
đừng nghĩ đến “ngọc đá cùng tan”! Chỉ có ngọc của ngươi tan thôi, chứ đá của người ta còn sừng sững đó. Cũng từng có kẻ cậy quyền thế, muốn
cường ngạnh bức bách cô nương của Lan Nhược phường, kết quả bị chính cô
nương đó đánh đến cha mẹ cũng ko nhận ra. Sau một đêm một nhà già trẻ
lớn bé thu dọn hành lý rời khỏi kinh thành. Hỏi vì sao ư? Nếu chưa từng
nghe đến Tiếu Vô Nhan tàn nhẫn lãnh khốc như thế nào thì ngươi chính là
kẻ quê mùa rồi!
Vũ Quân cong môi nghe tiếng bàn luận từ bàn trà
bên cạnh, Tiếu Nhi à Tiếu Nhi, ngươi như thế nào thành ác danh lan xa
rồi? Năm đó chuyện minh chủ võ lâm bị giết nàng cũng từng nghe kể, cũng
nghe nói y chết thảm như thế nào. Chín chín tám mươi mốt đao đâm lên
người, toàn thân không còn chỗ nào nguyên vẹn. Trên bức tường bên cạnh
còn viết ngay ngắn ba chữ “Tiếu Vô Nhan” bằng máu. Từ đó giang hồ căm
hận nhất chính là cái tên này, cũng sợ nhất là cái tên này. Ngươi ko
biết nội tình, cũng đừng cho rằng Tiếu Nhi là kẻ máu lạnh. Ngươi thử tận mắt chứng kiến tỷ tỷ của ngươi bị người ta cưỡng bức đến chết, sau khi
chết thi thể còn bị người ta gian thi (cưỡng bức người chết đấy ạ) rồi
bị ném xuống dòng nước đang chảy xiết, có phải hay ko ngươi cũng sẽ nổi
điên? Khi đó, Tiếu Nhi mười lăm tuổi, bị tỷ tỷ y điểm huyệt, đem giấu
vào bụi cây. Khi đó, tỷ tỷ thật nhẹ nhàng hôn lên trán y, nói rất nhanh
sẽ trở lại đưa y về nhà, kết quả lại là lần cuối cùng y có thể nhìn thấy tỷ tỷ. Sau năm canh giờ, khi mà y đã đứng đến chân cũng ko còn cảm
giác, huyệt đạo tự giải, y lao xuống dòng nước, nhưng ko cách nào tìm
được thi thể của tỷ tỷ nữa, ko bao giờ còn được nhìn thấy tỷ tỷ hướng y
cười ôn nhu nữa. Sau khi trở lại, Tiếu Nhi điên cuồng tập luyện, học tập đao pháp gia truyền mà y luôn chê bai là tục khí, ngày đêm tìm kiếm
phương pháp nâng cao công lực từ những bí kíp từ Xuân Vụ sơn mang đi năm đó. Để rồi chưa đầy hai năm sau, Tiếu Vô Nhan xuất hiện trên giang hồ,
dùng thủ đoạn tàn nhẫn lấy mạng minh chủ võ lâm. Cái gì minh chủ, cái gì chính đạo, đều là một lũ thối nát!
Đêm qua, sau khi nghe Ân gia
gia nói về chuyện này, Vũ Quân ko cách nào ngủ được. Ân gia tỷ tỷ ko
phải con ruột của Ân bá, tư chất thông tuệ hơn người. Năm đó nàng năm
tuổi, lần đầu thấy Ân bá mang vị tỷ tỷ chín tuổi này về, nói ra đứa trẻ
còn sót lại của một thôn nhỏ sau bệnh dịch, tên tỷ tỷ là Tiểu Ảnh. Ảnh
tỷ chín tuổi đã qua độ tuổi thích hợp nhất để luyện võ, lại cố tình học
đâu hiểu đó, so với Ân Tiếu Mặc đầu heo kia quả thật là mây so với bùn.
Ảnh tỷ….Ảnh tỷ…Mẹ nó Ân Tiếu Mặc, sao ngươi có thể để kẻ kia chết đơn giản như vậy!
Tiếu Nhi năm đó trôi treo dòng nước ba ngày ba đêm vẫn ko tìm được thi thể
Ảnh tỷ, lại vô tình trôi đến một sơn cốc. Ở đây y gặp một thiếu nữ tên
Lăng Nhược Thiên, kết giao bằng hữu, thành lập Lan Nhược phường. Kỳ
thực, sản nghiệp này đã giúp họ thu được ko ít tin tức, mới có thể thuận lợi thần ko biết quỷ ko hay mà đem tên minh chủ thối nát kia giết chết.
Hôm đó ở Vương phủ, Tiếu Nhi thần sắc hoảng hốt, Vũ Quân nghe được y gọi
hai tiếng “Nhược tỷ”, hẳn chính là lão bản chân chính của Lan Nhược
Phường này, vị cô nương Lăng Nhược Thiên kia đi.
Số lần Vũ Quân
đến Lan Nhược phường ngày càng nhiều. Ở đây nàng đã gặp lại ko ít người ở Xuân Vụ sơn năm đó. Hoàn hảo họ đều mạnh khỏe.
Mấy ngày này Vũ
Quân đều ngây ngốc ở Lan Nhược phường đọc sách, thu hoạch được ko ít.
Nàng cơ bản đã nắm được cách phá giải phong bế huyệt đạo trong người.
Chỉ là khi đọc đến trang cuối cùng, lại có chút dở khóc dở cười. Mẫu
thân, người nói con phải làm gì bây giờ?
Trang cuối của cuốn
sách đã ngả màu ố vàng chỉ có bốn chữ, đề cập đến điều kiện vô cùng quan trọng mà những trang trước đã nói đến: “Phá thân xử nữ.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT