Mạc Kỳ Phong bận rộn
triều chính, cũng như cũ không quên được nụ cười của nữ nhân kia. Hắn
nhớ mãi Vân Vũ Quân khi đó, sinh mệnh dường như sợi khói trước gió, bạch y nhuốm máu nằm trên giường, nụ cười của nàng có bao nhiêu thê lương
lại đẹp đến mê hoặc. Nàng cười vô lực, yếu ớt lại khiến người ta không
dám lại gần để che chở yêu thương. Đã hai tháng trôi qua, mạng Vân Vũ
Quân cũng đã được nhặt lại, an nhàn sống trong viện của nàng. Ban đầu
hắn vốn định cưới nữ nhi Vân gia về, hảo hảo hành hạ nàng ta, hiện tại
lại không cách nào động thủ.
Hắn sắp xếp Nguyệt Uyển cho nàng,
hai tháng qua lại chưa hề đặt chân đến. Hắn là lo sợ, lo sợ bản thân sẽ
không tự chủ mà để ý đến nàng. Hắn lạnh lùng tàn nhẫn đem đau thương của nàng dẫm đạp dưới chân, cũng tuyệt không muốn xao động tình cảm. Hương
nhi của hắn, vì sự xuất hiện của nàng, hiện tại còn đang chịu khổ ở nơi
nào.
Trong lúc thất thần đôi chân Mạc Kỳ Phong vô tình dừng lại
trước Cô Vân các. Hắn thật nhớ không ra, từ khi nào Vương phủ có thêm
biệt viện này? Hai bên vắng vẻ, hắn có chút hiếu kỳ tiến vào biệt viện.
Cánh đào lãng đãng rơi, Vân Vũ Quân một thân bạch y thoải mái tựa vào gốc
cây, hai mắt khép hờ. Mạc Kỳ Phong bỗng chốc cảm thấy nghẹt thở, tay hắn đưa lên lại dừng giữa không trung, trái tim chấn động mạnh. Nữ nhân kia ở dưới tán đào, mong manh như cánh hoa, tùy thời có thể rời khỏi, lại
khiến hắn cảm thấy chua xót không thôi. Cảm nhận trái tim sai lệch, Mạc
Kỳ Phong dứt khoát rời đi, loại cảm giác này trên người Hương Nhi cũng
chưa từng xuất hiện. Cảm giác này là sao?
Khuôn mặt anh tuấn của
Kỳ Phong đột nhiên khó coi, hắn từ lúc nào để ý nữ nhân kia như vậy?
Hương Nhi vì hắn hy sinh nhiều như vậy, hiện nàng không rõ tung tích,
hắn thế nào lại vì Vân Vũ Quân mà suy nghĩ?
“Chiêu Dương!” Mạc Kỳ Phong gương mặt đen sầm dọa người tiến vào thư phòng.
“Có thuộc hạ!” Chiêu Dương một thân hắc y xuất hiện quỷ dị thật khiến người ta giật mình.
“Tin tức của Hương Nhi?” Giọng nói mang chút âm trầm khiến cho kẻ đang nghe
lén bên ngoài không khỏi vì Chiêu Dương mà đổ mồ hôi lạnh.
“Vụt!” Quân cờ cẩm thạch bất ngờ lao ra phía cửa, Chiêu Dương mặt không biến
sắc khom lưng đứng đó. Đáng đời! Cười người gặp họa, Diệp Minh ngươi
cũng quá thất đức rồi! Xem Vương gia làm sao thu thập ngươi.
“Vương gia, người đây là muốn giết người?”
Diệp Minh tức giận rống, xông vào thư phòng. Hắn làm gì nên tội cơ chứ! Lại
tên Chiêu Dương đáng ghét đứng kia trên mặt treo hai chữ “đáng đời” làm
Diệp Minh tức muốn ứa máu. Uổng công mình lo lắng cho hắn! Thật là tự bê đá đập vào chân mà!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT