“Hơ.” Gã bảo vệ nhìn về phía Quan Miên ra chiều hỏi ý.
Quan Miên nói: “Dưới tầng hầm chẳng phải có một cái kho thanh lý rác thải cỡ lớn sao? Cho anh ta thuê đi, đủ rộng đấy.”
“Hả?” Bảo vệ ngây người nhìn chàng thanh niên.
Thanh niên cười vang, “Được, cho tôi thuê đi, về sau cả tòa nhà này chỉ cho mình cậu ấy đổ rác.”
Bảo vệ chần chừ hỏi lại: “Vậy… Hình như không tiện cho lắm?”
Thanh niên nói: “Tôi thấy vậy tốt lắm đấy chứ. Cửa vào kho thanh lý rác thải ở đâu? Tôi có cần rã xe ra rồi phân loại rác trước không?”
Gã bảo vệ nhìn Quan Miên tỏ vẻ cầu cứu.
Quan Miên vỗ vai thanh niên, “Bên phải đó, khách thuê ạ.”
Chàng thanh niên đương nhiên là Bạch Anh Tước. Hai người đỗ xe, lên lầu rồi vào nhà. Bên trong vẫn hệt như lúc cậu được mời đi, thức ăn trên bàn đã nguội lạnh.
“Không dẫn tôi đi tham quan tí sao?” Bạch Anh Tước đứng ngay chỗ cửa, hai tay đút vào túi quần, lưng dựa vào tường, mỉm cười nhìn cậu.
Quan Miên nói: “Trước khi tôi biến thành xác ướp, căn nhà không có giá trị tham quan.”
Bạch Anh Tước cười đáp: “Nếu so với xác ướp thì tôi thích tham quan người sống hơn.”
Quan Miên nói: “Có cần tôi gọi bảo vệ lên không?” Cậu vào bếp lấy một cốc nước cho anh.
Bạch Anh Tước nhận lấy, nhìn nhìn rồi hỏi: “Nước sôi thiệt hả?”
Quan Miên đáp: “Tôi không cung cấp hàng giả.” Cậu bắt tay vào dọn dẹp bàn ăn.
Bạch Anh Tước cuối cùng cũng cất bước đi vào phòng khách. Cửa phòng ngủ mở toang, đồ đạc bày biện bên trong liếc sơ là thấy hết. “Tôi không cố ý rình lén đằng ấy.” Anh đường hoàng đứng trước cửa phòng ngủ quan sát, nhìn xong còn nhấp một ngụm nước và nói: “Có một cái túi ngủ màu sắc rất độc đáo, chắc là EAFI của dòng EP5.”
Quan Miên hỏi: “Có ý kiến sao?”
Bạch Anh Tước nói: “Không. Nếu không thấy túi ngủ mới có ý kiến.”
Quan Miên dọn hết chén đũa vào bếp rồi nhấn vào cái núi trên bàn. “Đing!” một tiếng, mặt bàn đổi thành một cái đã được lau chùi sạch sẽ.
“Thật ra gần đây tôi cũng đang tìm nhà.” Bạch Anh Tước lắc nhẹ cốc nước, cười tủm tỉm nhìn Quan Miên.
Quan Miên nói: “Anh có thể đến Sở Đăng ký nhà ở để đăng ký.”
Hai mắt Bạch Anh Tước dán chặt vào người cậu, “Tốt nhất là có người thuê chung.”
Quan Miên nói: “Anh có thể đến Sở Giới thiệu hôn nhân để xếp hàng.”
Bạch Anh Tước đành nói huỵch toẹt: “Giống Đoàn Thiều Tinh ấy.” Lúc Tinh Phi Ngân tìm anh cậu ta đã kể hết mọi chuyện với anh, vì vậy anh biết rõ chuyện mấy ngày gần đây Đoàn Thiều Tinh đang sống cùng nhà với người bạn đời sau sáu mươi tuổi của mình.
Quan Miên hỏi: “Nhà anh gần đây cũng đang ráo riết tìm anh?”
“Sắp rồi.” Bạch Anh Tước lấy một bộ đàm loại đút vào tai ra ấn vài cái, sau đó đeo lên, “Anh họ cả. Gần đây anh bận không ạ? Có rảnh đuổi giết em không? …Không có gì, muốn thử bị mèo vờn… Hả?”
Quan Miên thấy vẻ mặt đùa cợt của anh bỗng nghiêm túc hẳn lên, cuối cùng đôi mày cau tít như muốn gút vào nhau.
Bạch Anh Tước tháo bộ đàm xuống và cười khổ nhìn cậu, “Lần này đằng ấy phải thu nhận tôi thật rồi.”
Quan Miên hỏi: “Lý do?”
“Ép cưới có được không?”
Bạch Anh Tước cuối cùng cũng không ở lại.
Nhưng anh rất nhiệt tình dọn hết đồ đạc còn lại của Phồn Tinh Hữu Độ mang đi, bảo rằng nhất định sẽ mau chóng trả về cho chủ.
Quan Miên đã quen với cuộc sống yên ổn, bao nhiêu chuyện rắc rối xảy ra trong ngày hôm nay làm cậu không quen chút nào, nhưng sau khi Phồn Tinh Hữu Độ và Bạch Anh Tước rời đi, cậu cảm thấy nhà mình lại trở về với sự trống trải vốn có.
Tắm rửa, đánh răng xong, cậu liền vào game.
Tất cả vẫn bình thường.
Ngoài việc Tinh Phi Ngân gửi thư thăm hỏi và xin lỗi, chuyện cậu trải qua ngoài đời dường như không liên quan gì tới những người khác trong game.
Công vụ của công hội chỉ trong thời gian ngắn đã tồn đọng một lượng đáng kể. Nhân lúc Bạch Anh Tước vẫn chưa vào game, cậu tranh thủ giải quyết công vụ trước. Loay hoay một hồi là mất bén hai tiếng, nhìn đồng hồ thấy đã quá mười giờ, Quan Miên không nhịn được lại nhìn ra bên ngoài cánh cửa sổ được mở toang hết mức.
Bên ngoài thỉnh thoảng có người qua lại.
Quan Miên lấy tiểu tinh linh viết thư gửi Ám Hắc Đại Công. Đây là một trong ba con tiểu tinh linh còn sót lại của cậu.
Tiểu tinh linh bay đi hơn nửa tiếng vẫn chưa thấy có động tĩnh gì.
Quan Miên ngáp một cái, quyết định logout nghỉ ngơi.
Một ngày thời gian cứ vậy mà trôi đi, trải qua bao khúc nhạc đệm, kết thúc là từ hai người biến thành chỉ còn một người.
Ám Hắc Đại Công lại mất tích.
Nói chính xác thì cũng không hẳn là mất tích, bởi vì anh từng lên mạng xin nghỉ mấy ngày với Quan Miên, bảo rằng có việc riêng cần giải quyết. Tuy anh không nói rõ là việc gì nhưng nhớ lại lời anh nói hôm trước thì sự thật cũng không phải khó đoán lắm.
Nếu bảo việc này có gây ảnh hưởng thế nào cho Quan Miên thì chính là hành trình làm nhiệm vụ ban đầu bị hủy bỏ, đổi thành giải quyết việc công liền tù tì. Nhưng nhờ vậy mà hiệu suất của công hội được cải thiện đáng kể, nhất là tiến độ thi công Baute, có thể ví với ngày tiến ngàn dặm.
Về việc này người vui mừng nhất không ai ngoài Cao Nguyên Hồng Lưu Lạc. Được chứng kiến tác phẩm của mình dần dần thành hình là một chuyện rất có cảm giác thành tựu. Baute mới và Baute cũ có đôi chút khác biệt, lấy ví dụ như tông màu cơ bản của các tòa kiến trúc vốn là màu xám, nhưng Cao Nguyên Hồng Lưu Lạc đột nhiên đề xuất phong cách mới, đổi tông màu toàn thành phố thành trắng.
Vốn có rất nhiều người cho rằng màu trắng quá thường, nhất định không đẹp, nhưng sau khi một bộ phận kiến trúc thành hình trước mắt bao người, bọn họ không thể không công nhận màu trắng quả thật rất tuyệt, vừa không chói lóa dưới ánh mặt trời, trong game lại không sợ bị vấy bẩn, một ngôi thành màu trắng giống hệt như một ngôi thành huyền ảo.
Hoàn toán trái ngược với họ, Vanrell của Công hội Đế Diệu lấy đen, xám và vàng kim làm nền.
Cả tòa thành không có nhiều nơi màu đen nhưng những nơi dùng màu đen đều rất bắt mắt, nổi trội, vừa bá đạo lại không phô trương, giàu giá trị tiềm ẩn.
Thành phố xây gần xong, lòng các hội viên bắt đầu thấy nôn nao. Nhất là sau khi Công hội Hắc Diệu Thạch, Công hội Nhất Trụ Kình Thiên và Công hội Sa Mạc lần lượt hoàn thành nhiệm vụ xây thị trấn rồi nhận nhiệm vụ đính kèm theo nhiệm vụ xây thị trấn.
Trong số đó Bị Thịt Rỗng được xem là đại biểu của phe cấp tiến, cậu ta cứ mỗi ngày ba lần, mỗi lần nửa tiếng đến xúi cậu hoàn thành xong nhiệm vụ xây thị trấn trước.
“Ông bà ta có câu: ‘Tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương.’ mà. Nhân lúc Đế Diệu vẫn chưa khôi phục, những công hội khác lại chưa đạt yêu cầu, tụi mình hãy làm nhiệm vụ xây trấn trước đi, vậy là vẫn giữ được vị trí đứng đầu.” Cậu ta nằm sấp trên bàn Quan Miên, không biết mệt mỏi lặp lại lời thoại đã niệm không dưới năm mươi lần.
Quan Miên nói: “Chuyện này cứ tìm hội trưởng. Tôi không có quyền đó.”
Bị Thịt Rỗng nói: “Đừng tưởng em không biết, hội trưởng mấy bữa nay bận gần chết, mấy chuyện này anh ấy đều nghe lời anh. Chỉ cần anh gật đầu, anh ấy nhất định cũng sẽ gật đầu.”
Đầu của Quan Miên chả buồn ngẩng lên, “Cậu đã biết cậu ấy bận gần chết thì làm gì còn thời gian tới làm nhiệm vụ xây trấn?”
Bị Thịt Rỗng nói: “Hội trưởng chỉ cần báo cáo hoàn thành nhiệm vụ là được, còn lại để tụi em lo.”
Quan Miên ngước lên, nhìn cậu ta bằng ánh mắt thích thú, “Nói vậy tức là cậu rất có lòng tin vào nhiệm vụ xây trấn?”
Bị Thịt Rỗng đáp: “Hơ, chả phải còn anh sao?”
Nhiệm vụ xây thị trấn rất dễ để hoàn thành, với quy mô hiện nay, Baute sớm đã vượt trên tiêu chuẩn. Khó là khó ở chỗ nhiệm vụ phụ đi kèm với nhiệm vụ xây trấn. Lần này không phải là đánh quái giữ thành nữa, mà phải nói chuyện bằng khoảng thuế thu được.
Trước mắt vẫn chưa có công hội nào hoàn thành, bởi vì yêu cầu của nhiệm vụ phụ này rất hà khắc.
Trong vòng ba tháng yêu cầu phải có game thủ chưa gia nhập công hội vào thị trấn xài tiền, công hội sẽ đánh thuế các sản phẩm tiêu dùng, thuế mỗi cá nhân phải đóng đều có giới hạn tối đa, vượt quá hạn định sẽ không tính. Thuế đạt một mức nhất định là nhiệm vụ hoàn thành. Số lượng game thủ chưa gia nhập công hội trong Mộng Đại Lục vốn ít, huống hồ còn bắt họ phải vào thị trấn tiêu tiền. Bởi mới nói nhiệm vụ này còn khó hơn mấy nhiệm vụ trước nhiều.
Ngón tay Bị Thịt Rỗng hí hoáy vẽ vòng tròn trên bàn, “Anh biết đó, Diệu Minh đang treo giải thưởng, nghe nói hiện tại trong số ba nhà thì công hội họ đang dẫn đầu, thu được gần nửa rồi. Thứ nhì là Công hội Nhất Trụ Kình Thiên, chẳng những treo giải, họ còn đá một đám người ra khỏi công hội, xem ra đã tính đến trường hợp xấu nhất, nếu thật sự không tìm đủ người thì cứ kéo dài hết ba tháng, để những hội viên bị đá giả làm game thủ tự do đến tiêu tiền. Anh thấy không, tình hình nghiêm trọng vậy rồi mà anh còn ngồi vắt chân ở đây?”
Quan Miên nói: “Thì bởi tình hình nghiêm trọng nên tôi mới cho cậu thời gian để tìm cách.”
Bị Thịt Rỗng nói: “Đừng nghĩ gì nữa, cứ giao nhiệm vụ xây trấn quách đi.”
Quan Miên nói: “Tôi nói rồi, đây là quyền hạn của hội trưởng.”
Bị Thịt Rỗng đáp: “Vậy anh cứ rỉ tai anh ấy.”
Quan Miên nói: “Độ khó quá cao.”
“Đừng nói anh cố ý à nha?” Mời tướng chẳng bằng khích tướng. Bị Thịt Rỗng bèn đổi chiến thuật, “Có phải anh đang chờ Ám Hắc Đại Công trở về để làm nhiệm vụ chung không.”
Nhắc tới Ám Hắc Đại Công, cây bút trong tay Quan Miên thoáng ngừng lại.
Bị Thịt Rỗng thừa cơ bảo: “Quả nhiên là vậy!”
Quan Miên dọn dẹp đồ đạc rồi đứng dậy, “Hội trưởng tối nay lên, cậu tự đi mà hỏi cậu ấy.”
Bị Thịt Rỗng nhìn cậu, tò mò hỏi: “Anh đi đâu thế?”
“Đi tới chỗ nào không có ai cứ nhai ra rả bên tai.”
Bị Thịt Rỗng đứng sau lưng cậu, hỏi: “Buổi tối có hoạt động thám hiểm đoàn đội, anh muốn tổ với tụi em không?”
Quan Miên phất tay.
Hoạt động thám hiểm đoàn đội là một hoạt động chỉ mở một lần.
Khác với lễ tình nhân, hoạt động thám hiểm đoàn đội chủ yếu đề cao tình hữu nghị giữa các chiến hữu. Trước hết các đội phải vào rừng Mộng Yểm, hệ thống sẽ căn cứ theo mức độ ăn ý giữa các đội viên mà chấm điểm, sau khi nhiệm vụ kết thúc, kinh nghiệm mỗi game thủ nhận được sẽ được nhân với điểm ăn ý. Trước mắt tổ có điểm ăn ý cao nhất là mười, do đội Ám Hắc giữ vững vị trí đầu.
Tối đến, lúc đến ngoài bìa rừng Mộng Yểm, bọn Quan Miên và Tinh Phi Ngân thấy Bị Thịt Rỗng đã đứng sẵn ở đó.
Vừa thấy mặt cậu, Bị Thịt Rỗng liền nói một cách chua lè, “Thảo nào không tổ với tụi em.”
Quan Miên đáp: “Cậu hẹn trễ quá.”
“Em đây tội nghiệp cho anh thôi.” Bị Thịt Rỗng ba chân bốn cẳng chạy tới trước mặt Tinh Phi Ngân, “Hội trưởng, chuyện giao nhiệm vụ xây trấn anh cân nhắc tới đâu rồi?”
Tinh Phi Ngân đáp: “Đợi bàn bạc đã.”
Bị Thịt Rỗng gục đầu thất thểu bỏ đi.
Bọn Quan Miên và Tinh Phi Ngân đang định vào trong thì nhìn thấy trên không trung có mấy đội nhỏ sà xuống khiến lối vào bị ùn tắt. Quan Miên định thần nhìn kỹ, phát hiện thấy Lòng Son Chiếu Sử Xanh và Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta cũng nằm trong số đó.
Cậu nhìn họ, họ cũng chú ý tới cậu.
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta vẫy tay chào cậu.
Bất ngờ thay, Lòng Son Chiếu Sử Xanh chợt bước tới gần họ, “Lại đây nói chuyện tí.”
Quan Miên nhìn Tinh Phi Ngân.
Tinh Phi Ngân gật đầu.
Quan Miên đi theo Lòng Son Chiếu Sử Xanh. Đi cách cả đám năm, sáu mét, anh ta mới dừng lại. “Đại Công có từng tìm cậu không?”
Quan Miên đáp: “Anh ta mới xin nghỉ xong.”
Lòng Son Chiếu Sử Xanh nói: “Cậu đi tìm cậu ấy đi.”
Quan Miên ngạc nhiên. Trong ấn tượng của cậu, Lòng Son Chiếu Sử Xanh không phải loại nhàn rỗi thích xen vào chuyện người khác.
Lòng Son Chiếu Sử Xanh nói: “Giống lần trước cậu ấy tới nhà họ Đoàn tìm cậu đấy.”
Quan Miên hỏi: “Anh ta gặp phải chuyện gì rồi?”
Lòng Son Chiếu Sử Xanh đáp: “Ép cưới.”
Bấy giờ Quan Miên mới yên tâm, cậu bảo: “Tôi tin anh ta tự có cách giải quyết.”
Lòng Son Chiếu Sử Xanh lắc đầu đáp: “Lần này rất căng.” Anh ta lấy giấy bút ra đặt lên lòng bàn tay để viết, xoẹt xoẹt mấy cái là xong và đưa cho Quan Miên, “Đây là địa chỉ, đi hay không tùy cậu.”
Quan Miên nhận lấy tờ giấy.
Lòng Son Chiếu Sử Xanh xoay người đi, hờ hững nói: “Nếu cậu không đi thì cứ xem như chúng ta chưa từng nhắc tới chuyện này.”
Đội viên trong đội Tinh Phi Ngân đều là tinh anh trong các tinh anh của Công hội Tinh Nguyệt. Level của Quan Miên tuy không cao nhưng sức phán đoán, năng lực quyết đoán đều thuộc hạng nhất, chẳng những không ngáng chân mọi người mà vào vài lúc quan trọng, cậu còn phối hợp đánh được những cú rất đẹp.
Lúc hoạt động thám hiểm kết thúc, kết quả hiện lên, độ ăn ý của họ được bảy điểm, cao nhất trong số các đội có mặt. Đội đứng nhì chỉ có năm điểm, kém gần một nửa.
Bị Thịt Rỗng loi choi chạy lại hỏi điểm, sau khi biết được thì líu cả lưỡi. Cậu ta hỏi Quan Miên: “Anh giờ cấp nhiêu?”
Quan Miên đáp: “46.”
Cấp 46 không phải là cao nhưng với một Quan Miên suốt ngày bận tối mày tối mặt, tiến độ thăng cấp của cậu đã được xem là nhanh lắm rồi.
Bị Thịt Rỗng nói: “Tất cả hoạt động ngày mai em hẹn trước hết nhá.”
Quan Miên nói: “Mai không được.”
Bị Thịt Rỗng bất mãn nói: “Không phải là hẹn trước với hội trưởng đó chứ?” Lúc bọn Tinh Phi Ngân rời đi, cậu ta cũng nói ba chữ này.
Quan Miên đáp: “Không, là người khác.”
Bị Thịt Rỗng hỏi: “Ai?”
Quan Miên nhíu mày nhìn cậu ta.
Bị Thịt Rỗng: “Không phải chứ?”
Quan Miên gật đầu, “Phải.”
“…” Bị Thịt Rỗng trơ mắt nhìn cậu logout, nửa buổi sau mới lẩm bẩm: “Em còn nửa câu đã nói xong đâu. Không phải chứ? Còn bắt em phải đoán… Cơ mà, rốt cuộc là ai nhỉ?”
Nếu bảo nhà họ Đoàn là một tòa lâu đài nguy nga tráng lệ, thì nhà họ Bạch lại hệt như một cao ốc mang phong cách cực kỳ hiện đại.
Tòa cao ốc này trông như một cây bút chì mới gọt. Đỉnh cao ốc nhọn hoắt như muốn xuyên thủng cả bầu trời, phần thân có hình đa giác năm mươi sáu cạnh, không góc cạnh lắm nhưng rất cân đối.
Quan Miên vừa đặt chân vào tòa nhà là lập tức xuất hiện chín gã bảo vệ, người nào người nấy dáng dấp cao to, áo quần chỉnh tề. Tuy họ không ra tay nhưng Quan Miên có thể nhận ra, tất cả trong họ đều là cao thủ của giới võ thuật.
“Cậu là ai?” Người đứng chính giữa trầm giọng hỏi.
Quan Miên trả lời mà mặt không đổi sắc: “Bạn của Bạch Anh Tước.”
Thái độ của người nọ dịu hẳn, “Xin hỏi cậu tìm Bạch tam tiểu thiếu gia có việc gì?”
Quan Miên đáp: “Giao hợp đồng.”
Người nọ hỏi: “Hợp đồng gì?”
Quan Miên đáp: “Hợp đồng thuê nhà.” Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT