Quan Miên gỡ thư xuống một cách thành thạo.

Ám Hắc Đại Công: “Qua xem đánh nhau nhé?”

Quan Miên lấy tiểu tinh linh ra hồi âm: “Ừm.”

Dù tò mò muốn chết nhưng vào thời khắc quan trọng, Tội Lỗi Quá Xá vẫn gắng nhịn không coi trộm, giữ gìn phong độ mà buôn chuyện: “Ai vậy?”

Quan Miên đáp: “Ám Hắc Đại Công.”

“…” Tội Lỗi Quá Xá nói: “Hình như hai người mới chia tay không bao lâu.”

Quan Miên nói: “Chính xác là một tiếng bốn mươi lăm phút ba mươi sáu giây.”

Cậu ta đã sớm biết, làm bạn với Quan Miên chính là sự khiêu chiến nghiêm trọng với cái tôi của một học sinh chuyên ngành Kế toán mà!

Lại một huyết tinh linh bay tới.

Ám Hắc Đại Công: “Ở ngoài?”

Quan Miên hơi hơi hối hận. Nếu ban nãy nói rõ tí xíu thì bây giờ không cần phí thêm một tiểu tinh linh rồi. Hay thôi khỏi trả lời luôn? Cậu do dự trong chốc lát, cuối cùng cảm thấy nếu vì trả lời vấn đề lãng nhách này mà phí một tiểu tinh linh thì đúng là chả đáng.

Trên trời đột nhiên rộ lên đóa hoa lửa xanh thẫm, muôn vàn những đốm lửa li ti màu xanh tán loạn rơi xuống.

Tội Lỗi Quá Xá đứng bật dậy, nói: “Bắt đầu rồi!”

Ngay sau đó là một tiếng rồng gầm kinh thiên động địa, bóng rồng vàng chóe hiện lên giữa trời trông vô cùng khí phách.

Tất cả chợt im bặt nhưng chẳng mấy chốc lại có người lên tiếng phá vỡ sự im lặng đó, “Cuộc đấu này không công bằng, Trùm Bất Tử hơn Ám Hắc Đại Công những mười mấy cấp.”

Lại có người nói: “Khó nói lắm. Ám Hắc Đại Công là tên cuồng đánh nhau, sau khi tái xuất giang hồ chả phải từng đánh bại rất nhiều cao thủ hơn cấp của mình ư? Hoàn cảnh có xấu cách mấy thì anh ta vẫn có khả năng biến không thể thành có thể.”

Tội Lỗi Quá Xá muốn phản bác nhưng nhớ đến tình cảnh quyết đấu giữa mình và Ám Hắc Đại Công lúc trước, cậu ta lại khẽ thở dài. Trên đời quả thật có một loại người trời sinh ra vì chiến đấu.

Quan Miên nói: “Nếu cậu không hứng thú thì chúng ta về thôi.”

Tội Lỗi Quá Xá cả kinh nhưng lập tức hớn hở nói: “Thiệt hả? Nếu em không thích xem anh cũng không xem nữa?”

Quan Miên không biết cậu ta hớn hở vì chuyện gì nhưng vẫn gật đầu.

Trái tim chịu chấn động nặng nề vì biết được mối quan hệ bất bình thường giữa Quan Miên và Ám Hắc Đại Công rốt cuộc cũng hồi phục. Quả nhiên địa vị của mình vẫn cao hơn. Cậu ta nói bằng giọng điệu bố thí: “Tuy chẳng có gì đáng xem nhưng miễn cưỡng xem cũng được.”

Trên không của đài luận võ bỗng xuất hiện hai bóng người bị vây trong những kỹ năng rực rỡ.

Lục chiến biến thành không chiến, rất nhiều người đứng chen chúc người của đài luận võ cuối cùng cũng được xem đã mắt, không kìm được mà vỗ tay hoan hô ầm ĩ.

Tội Lỗi Quá Xá nói: “Trùm Bất Tử phất lên rồi sao? Mua sư thứu ngũ sắc làm thú cưỡi nữa chứ.”

Quan Miên hỏi: “Anh ta là vong linh pháp sư?”

Tội Lỗi Quá Xá đáp: “Phải đó.”

Những tia lửa xanh thẳm xẹt qua bầu trời, bay vòng quanh khán đài.

Bất thình lình, một bộ xương rồng hiện ra, khói đen không ngừng toát ra chung quanh nó.

“U chu choa! Gọi Cốt Long rồi à?” Tội Lỗi Quá Xá đứng bật dậy, “Hổng lẽ ổng cấp 90 rồi?”

Quan Miên lấy báo ra xem, trên báo có đăng tên ba người đứng đầu bảng cao thủ hiện nay:

1. 91 Lòng Son Chiếu Sử Xanh (ma pháp sư hệ hỏa)

2. 90 Trùm Bất Tử (vong linh pháp sư)

3. 89 Tinh Phi Ngân (thần thánh kỵ sĩ)

Trùm Bất Tử là vong linh pháp sư đầu tiên đạt cấp 90 của Mộng Đại Lục nên gã cũng là game thủ đầu tiên sử dụng Cốt Long Thuật, Ám Hắc Đại Công vì chưa tìm hiểu uy lực của chiêu đó nên đành tránh trước tính sau.

Nhưng dù anh tránh né có nhanh đến đâu thì Tử Linh Chi Khí tỏa ra từ xương rồng vẫn liên tục mài dần HP của anh.

Quan Miên cau mày nói: “Tên Trùm Bất Tử này trước khi thi đấu nhất định từng nghiên cứu kỹ xảo đánh nhau của Ám Hắc Đại Công.”

Một cao thủ như Ám Hắc Đại Công thì trận đấu lớn nào cũng có người dùng cầu thủy tinh thu lại, bởi vậy muốn nghiên cữu kỹ xảo tác chiến của anh là việc rất dễ dàng.

Tội Lỗi Quá Xá hỏi: “Sao anh biết?”

Quan Miên đáp: “Số lần Trùm Bất Tử di chuyển không nhiều nhưng dường như lần nào cũng di chuyển đến đúng đường lui của Ám Hắc Đại Công.”

Tội Lỗi Quá Xá lại hỏi: “Chắc không đâu nhỉ, Ám Hắc Đại Công chẳng phải đều né được ư?”

Quan Miên nói: “Là do trực giác phát huy tác dụng.”

Màu sắc trên không trung dần dần trở nên u ám. Từ sau khi bộ xương rồng xuất hiện, Ám Hắc Đại Công không chủ động ra chiêu nữa mà chỉ cưỡi rồng có cánh không ngừng tránh né. Trùm Bất Tử cưỡi sư thứu, cùng bộ xương rồng hai mặt tấn công Ám Hắc Đại Công.

Tử Linh Chi Khí và công kích của Trùm Bất Tử chiếm cứ cả nửa bầu trời, còn bộ xương rồng kềnh càng lắc người bám lấy Ám Hắc Đại Công.

Khán giả nhịn không được đều nín thở.

Đột nhiên!

Rồng có cánh của Ám Hắc Đại Công hạ xuống nhưng lại không đáp trong sàn đấu.

“Ấy!”

Game thủ ngoài đài luận võ bất mãn hò hét.

Trùm Bất Tử không vội đuổi theo mà chỉ cưỡi sư thú lượn quanh bộ xương rồng.

Có vài game thủ không nhịn được cưỡi thú phóng lên, bay vòng vòng quanh đài luận võ để dễ quan sát, những người khác thấy thế cũng nhao nhao làm theo. Bầu trời thoáng đãng bỗng chốc đầy những chấm đen li ti bay qua bay lại.

Tội Lỗi Quá Xá hỏi Quan Miên: “Mình đi xem không anh?”

Quan Miên nói: “Bộ xương rồng vẫn chưa đáp xuống.”

Giữa những chấm đen vẫn còn vài khe hở nhỏ đủ để nhìn thấy bộ xương rồng vẫn đang chao liệng trên không.

Lách cách lách cách… Lách cách…

Tiếng nứt toác kỳ quái vang lên.

Khán giả vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần thì những đốt xương ghép thành bộ xương rồng bỗng nhiên bắn ra bốn phía. Không ít game thủ bị lạc đạn, trước khi tan thành ánh sáng vẫn cố uống thuốc và chạy trối chết.

Chẳng mấy chốc, những đốt xương đó lại hợp thành hình rồng, cùng đáp xuống với Trùm Bất Tử.

Tội Lỗi Quá Xá xem mà líu cả lưỡi, “Kỹ năng gì thế? Trâu bò quá chứ nhỉ? Skill của cấp 90 mà trâu bò thế cơ à? Sao em chưa thấy Lòng Son Chiếu Sử Xanh dùng bao giờ?”

Quan Miên xoay lưng ra ngoài.

Tội Lỗi Quá Xá ngạc nhiên đuổi theo, “Đi đâu vậy?”

“Đấu xong rồi.” Quan Miên nói.

“Hả?” Tội Lỗi Quá Xá quay đầu nhìn lại, khán giả rõ ràng vẫn đang đắm chìm trong trận đấu cơ mà? “Vậy ai thắng?”

Quan Miên đáp: “Bộ xương rồng.”

Tội Lỗi Quá Xá: “Trùm Bất Tử?”

“Không, là bộ xương rồng.” Bộ xương hình rồng vừa xuất hiện, Ám Hắc Đại Công đã ngừng không tấn công nữa, bởi vì anh biết trong tình huống chênh lệch level thế này không có cách nào cứu vãn, nhưng anh chưa chịu nhận thua là do…

Quan Miên thử dùng tính cách Ám Hắc Đại Công đoán thử. Chắc là đang hưởng thụ áp lực bị đuổi giết nhỉ?

Nhớ lại một loạt kỹ năng bộ xương rồng sử dụng, nhịn không được mà cau mày nói: “Không biết cấp 90 của những nghề khác có chiêu gì nhỉ.” Rồi cậu ta bỗng trở nên vô cùng hớn hở, “Mấy người tụi mình đều theo hệ tinh thần, có lé kỹ năng cấp 90 của em cũng trâu bò không kém ấy chứ. Vong linh pháp sư gọi ra bộ xương rồng, anh nói có khi nào quang minh tế tự sẽ gọi ra được mấy con như rồng thần không nhỉ?”

“Sau đó cậu sẽ đổi nghề thành giáo chủ Thần Long Giáo?”

Tội Lỗi Quá Xá hỏi lại: “Cái gì mà giáo chủ Thần Long giáo?”

Quan Miên đã không còn hy vọng gì với vốn kiến thức của cậu ta nên đành chuyển đề tài, “Giờ cậu cấp mấy?”

“88.” Tội Lỗi Quá Xá chà tay vào nhau, “Lâu lắm rồi chưa luyện cấp cho đàng hoàng, chịu khó tí xíu thì phá cửa 90 chỉ là vấn đề thời gian.”

Quan Miên trầm ngâm nói: “Có lẽ chính vì nguyên nhân này.”

“Hả?” Tội Lỗi Quá Xá ngơ ngác: “Nguyên nhân gì?”

Quan Miên đột nhiên ngừng bước, nói một cách nghiêm túc: “Bây giờ là mấy giờ?”

Tội Lỗi Quá Xá đáp: “Năm giờ năm mươi sáu… Ba mươi bốn phút sau gặp lại.”

Sáu giờ rưỡi, việc đầu tiên sau khi Quan Miên vào game là đến Baute trình diện, từ sáu rưỡi đến bảy giờ là thời gian dọn dẹp phế tích. Vào giờ này có rất đông người online vì không ít game thủ chỉ rảnh lên mạng buổi tối mà thôi.

Đến bảy giờ lại càng thêm đông người.

Tất cả mọi người đều đang làm việc, toàn thành chìm trong khí thế ngút trời.

Không ít kẻ đang bàn luận về trận chiến giữa Ám Hắc Đại Công và Trùm Bất Tử lúc chiều. Đa số đều cảm khái về sự trâu bò của bộ xương rồng và thảm bại của Ám Hắc Đại Công. Thật ra trong những ngày tháng huy hoàng như mặt trời ban trưa Ám Hắc Đại Công nào phải chưa thua bao giờ, Phồn Tinh Hữu Độ từng đánh bại anh rất nhiều lần. Thế nhưng trong lòng rất nhiều người, nhất là những người chưa từng chứng kiến thời đại của Ám Hắc Đại Công thì anh chính là truyền kỳ của một thời đại, một tấm bia kiệt tác của thời đại, bởi vậy lúc anh thua cuộc, mọi gười đều không nghĩ tới chênh lệch level mà chỉ cảm thấy đó là sự kết thúc của một truyền kỳ, sụp đổ của một tấm bia mà thôi.

“Rõ ràng là Trùm Bất Tử mặt dày mày dạn, Ám Hắc Đại Công thấp hơn hắn mười mấy cấp chứ bộ!” Một giọng nói quen thuộc vang lên dẹp yên những trận bàn luận hăng say.

Quan Miên quay lại, là Bị Thịt Rỗng đang dẫn bạn gái tản bộ sau khi ăn xong.

Những người khác im lặng chốc lát rồi lại tiếp tục bàn tán về bộ xương rồng của Trùm Bất Tử.

Bị Thịt Rỗng đi đến cạnh Quan Miên, “Nè, họ nói thế mà sao anh không phản bác gì cả?”

Quan Miên hờ hững nói: “Có gì phải phản bác chứ?”

Bị Thịt Rỗng nói: “Ám Hắc Đại Công chẳng phải là bạn của anh sao?”

Quan Miên nhìn cậu ta và gật đầu bảo: “Đúng.” Nói xong, cậu lại cảm thấy trong lòng dâng lên một loại cảm giác bỡ ngỡ, hình như hàng rào bao bọc thứ gì đó trong tim bỗng chốc bị nới rộng ra.

Bị Thịt Rỗng lại hỏi: “Thế sao người khác nói xấu anh ta mà anh chẳng đỡ hộ vài câu?”

Quan Miên đáp: “Người khác có phải bạn đâu.”

Bị Thịt Rỗng nói: “Nhưng người khác nói xấu anh ta.”

“Nên?”

“Nên anh phải phản bác chứ…” Bị Thịt Rỗng phát hiện lời nói của mình lại quay về điểm xuất phát nhưng não vẫn chưa theo kịp.

Xích Đu Đung Đưa lắc nhẹ cánh tay cậu ta.

Bị Thịt Rỗng tỏ ra biết điều, nói: “Anh biết, anh im đây.”

Dọn dẹp phế tích thật ra chính là quá trình vận chuyển đồ đạc từ trong thành ra ngoài thành. May mà bọn họ chỉ dùng sóng điện não để chuyển, chỉ cần bản thân không cảm thấy mệt thì sẽ không mệt.

Quan Miên hoàn thành một tiếng ca trực rồi đi tìm Cao Nguyên Hồng Lưu Lạc ký tên, sau đó đi thẳng về hướng Loca Scarlett.

Vì mỗi ngày phải lên đây làm việc nên Quan Miên chẳng biết từ bao giờ đã sinh ra cảm giác phụ thuộc vào nó. Lúc không làm việc mà về đây, cậu có cảm giác như đang về nhà.

Vừa lên núi, cậu nhìn thấy Ám Hắc Đại Công đang gối đầu lên tay, tựa vào vách núi nhắm mắt nghỉ ngơi.

Quan Miên ngồi xuống bên cạnh anh. Gió mát êm đềm thổi từ bên cậu sang bên Ám Hắc Đại Công.

Không biết qua bao lâu, Ám Hắc Đại Công chợt lên tiếng: “Không luyện cấp?”

Quan Miên hỏi lại: “Còn anh?”

Ám Hắc Đại Công đáp: “Tôi đang suy nghĩ.”

Quan Miên nói: “Suy nghĩ xem có nên chơi tiếp hay không.”

“Ừm.”

Quan Miên nói ra nghi vấn trong lòng: “Kỹ năng cấp 90 hôm nay Trùm Bất Tử dùng có phải là update mới của công ty game không?”

Ám Hắc Đại Công đáp: “Ừ.”

Quan Miên hỏi: “Để giữ game thủ lại à?”

Ám Hắc Đại Công hờ hững nói: “Lòng Son bảo lượng game thủ trong Mộng Đại Lục gần đây giảm mạnh, cũng chả còn tích cực luyện cấp nữa.”

Kết quả này không nằm ngoài dự đoán của cậu. Trước đây Mộng Đại Lục thiết kế cách chiến đấu và kỹ năng dựa theo phản ứng, sức phán đoán và kỹ xảo của chính game thủ là chủ yếu, bởi vậy mới có chuyện Ám Hắc Đại Công dễ dàng đánh bại đối thủ hơn mình mười mấy cấp, một kết quả rất khó tưởng tượng ở những game khác. Cách thiết kế này đồng nghĩa với game thủ chỉ cần sức phán đoán hơi yếu thì dù có level cao chăng nữa vẫn phải chịu thua, đương nhiên cũng làm mất đi động lực luyện cấp của họ.

Nhưng hiện nay Mộng Đại Lục lại tăng cường tác dụng của kỹ năng, kéo giãn chênh lệch giữa các cấp, nhất là cuộc chiến hôm nay của Ám Hắc Đại Công và Trùm Bất Tử đã chứng minh ưu thế tuyệt đối của cấp cao, sau này những người vì muốn trở thành cao thủ chân chính mà luyện cấp nhất định mỗi lúc một nhiều.

Quan Miên nói: “Trước khi đấu chắc anh phải biết về update này của công ty game chứ?” Lòng Son Chiếu Sử Xanh là cao thủ cấp 91, nếu Mộng Đại Lục sửa đổi kỹ năng thì anh ta và Trùm Bất Tử chính là hai người đầu tiên biết được. Bằng không Trùm Bất Tử cũng không tự tin rạng ngời mà đi khiêu chiến với Ám Hắc Đại Công.

Ám Hắc Đại Công nói: “Biết.”

Quan Miên cũng chẳng gặng hỏi vì sao anh đã biết lại còn nhận lời thách đấu, bởi vì Ám Hắc Đại Công là loại người thà chết trận chứ không rút lui.

“Cùng luyện cấp nhé.” Ám Hắc Đại Công chợt nói.

Quan Miên đáp: “Sẽ liên lụy đến nhau đấy.” Cấp của cậu quá thấp nên Ám Hắc Đại Công chỉ có thể chọn nơi thích hợp cho cậu để đánh quái, với Ám Hắc Đại Công thì đúng là làm nhiều nhưng ăn chẳng bao nhiêu. Còn Quan Miên cũng chịu thiệt theo, vốn cậu tổ đội để ăn ké kinh nghiệm mà.

Ám Hắc Đại Công cười bảo: “Thẳng thắn thiệt.”

Quan Miên nói: “Thực tế là một tính tốt.”

Ám Hắc Đại Công nói: “Vậy mỗi ngày luyện xong qua đây ngồi nhé.”

Quan Miên hỏi: “Để lãng phí thời gian?”

“Để vun đắp tình cảm.”

Quan Miên cau mày.

Ám Hắc Đại Công lại bổ sung, “Chúng ta có thể dùng góc độ khác nhau để nhìn nhận vấn đề này.”

Quan Miên nói: “Trước giờ anh đều không dùng lý trí để cân nhắc vấn đề à?”

“Thỉnh thoảng thôi. Có điều nếu đã là vấn đề tình cảm, tôi đương nhiên phải để cảm tính quyết định chứ.” Ám Hắc Đại Công trả lời tỉnh như ruồi: “Vả lại chắc đằng ấy cũng không ghét kiểu hẹn hò này đâu nhỉ.” Ám Hắc Đại Công thả lỏng toàn thân, nhìn lên bầu trời và nở nụ cười mãn nguyện, “Tôi rất thích.”

Quan Miên dựa vào vách núi, nhắm mắt không đáp như ngầm thừa nhận.

Cuộc chiến giữa Trùm Bất Tử và Ám Hắc Đại Công chẳng khác nào thuốc kích thích, kích thích lên lòng nhiệt tình của rất nhiều game thủ, những nơi luyện cấp vắng vẻ bỗng chốc lại trở nên đông đúc.

Bị Thịt Rỗng là một trong những người trúng thuốc.

Mỗi ngày lên mạng ngoài việc lấy mình làm gương đi dọn phế tích, cậu ta lúc nào cũng kéo Quan Miên đi luyện cấp.

Quan Miên cũng sửa thói lười biếng, trở thành phần tử tích cực của tiểu phân đội cày level, không chỉ chủ động đánh quái mà còn giúp bơm máu, khiến bọn từng chứng kiến tác phong của cậu như Nồng Cháy Như Lửa hết sức vui mừng, tốc độ cày cũng tăng lên đáng kể.

Thời gian năm ngày chính thức đào quặng, nghề tay trái vận chuyển, nghề phụ đánh quái kiếm bạc cắc của Quan Miên thoáng cái trôi qua.

Chín giờ bốn lăm phút tối, sau khi tạm biệt với Tội Lỗi Quá Xá, đang rảo bước trên Loca Scarlett thì Quan Miên nhận được thư của Tinh Phi Ngân bảo cậu về thôn có việc cần bàn.

Tuy đã đến dịp hè nhưng Tội Lỗi Quá Xá bảo Tinh Phi Ngân là Chủ tích Hội học sinh của trường, trong vòng mười ngày trước kỳ nghỉ phải xử lý xong chuyện của trường, thời gian lên mạng vẫn ít ỏi như cũ. Bởi lẽ nếu cậu ta muốn tìm Quan Miên thì nhất định có chuyện vô cùng quan trọng.

Quan Miên viết thư hủy hẹn tối nay với Ám Hắc Đại Công rồi quay về thôn.

Tội Lỗi Quá Xá đã có mặt sẵn trong thôn, đang quang quác nói gì đó với Tinh Phi Ngân. Tinh Phi Ngân lẳng lặng đứng nghe, không có chút gì như đang bực mình hay mất kiên nhẫn.

“Anh chưa logout thiệt kìa!” Thấy Quan Miên xuất hiện, Tội Lỗi Quá Xá hai mắt sáng rỡ, vẫy tay lia lịa với cậu.

Tinh Phi Ngân bước lên một bước chắn trước mặt Tội Lỗi Quá Xá, nói với Quan Miên: “Thôn trang của Công hội Hắc Diệu Thạch và Nhất Trụ Kình Thiên khánh thành rồi, chuẩn bị nộp nhiệm vụ.”

Quan Miên cau mày hỏi: “Bọn họ gửi lời mời liên minh?” Phàm những người từng trải qua công cuộc giữ thôn của Tinh Nguyệt đều sẽ làm như vậy.

Tinh Phi Ngân gật đầu.

Quan Miên lại hỏi: “Cậu quyết định thế nào?”

Theo cậu thì Hắc Diệu Thạch là cần phải giúp. Tuy lần trước bọn họ vào những phút cuối mới đến nhưng vẫn giúp đỡ rất nhiều. Còn Công hội Nhất Trụ Kình Thiên… Thật lòng mà nói, ấn tượng của cậu vẫn chỉ dừng lại ở màn kịch tự mình hại mình của bọn họ. Với tên dã tâm có thừa, IQ lại thiếu như Nhất Trụ Kình Thiên, cậu thật chẳng mấy hảo cảm. Nhưng nếu xét về quan hệ giữa các công hội thì mượn sức bọn họ vẫn là chuyện cần thiết. Dù sao Công hội Hắc Diệu Thạch và Đế Diệu mới là liên minh chân chính.

Tinh Phi Ngân đắn đo nói: “Cách lý tưởng nhất là giúp cả hai.” Với thực lực của Tinh Nguyệt chắc chắn làm được.

Quan Miên hỏi lại: “Liên minh với Hắc Diệu Thạch và Nhất Trụ Kình Thiên cùng một lúc?”

Tội Lỗi Quá Xá từ sau lưng Tinh Phi Ngân thò đầu ra, chen lời: “Cách này hay lắm, chia binh hai đường, nhận về hai món nợ ân tình.”

Quan Miên nói: “Thế Hắc Diệu Thạch và Nhất Trụ Kình Thiên có phải cũng sẽ trở thành liên minh không?”

Tinh Phi Ngân đáp: “Phải.”

Quan Miên: “…” Tuy lần trước Hắc Diệu Thạch mắt nhắm mắt mở chấp nhận lời giải thích qua loa của Nhất Trụ Kình Thiên nhưng tuyệt đối không có nghĩa Hắc Diệu Thạch có thể bắt tay liên minh với Nhất Trụ Kình Thiên.

“Hơi khó đấy.” Cậu súc tích bày tỏ quan điểm của mình.

Tinh Phi Ngân nói: “Nếu là anh thì anh chọn thế nào?”

Quan Miên nói: “Công hội Hắc Diệu Thạch.”

“Cha chả chà cha.” Tròng mắt Tội Lỗi Quá Xá đảo lia lịa.

Tinh Phi Ngân hỏi: “Lý do?”

Quan Miên đáp: “Hợp với đạo lý.” Rất rõ ràng, nếu lần này bọn họ chọn Nhất Trụ Kình Thiên mà không chọn Hắc Diệu Thạch thì chắc chắn không còn đạo nghĩa gì cả, hơn nữa còn bị đánh đồng thành cá mè một lứa, vắt chanh bỏ vỏ với Nhất Trụ Kình Thiên, được một mà mất những mười.

Tinh Phi Ngân trầm ngâm.

“Nhưng có thể bảo Bị Thịt Rỗng dẫn hội viên phân hội Macey đến giúp Nhất Trụ Kình Thiên không dùng danh nghĩa liên minh.” Quan Miên từ tốn nói.

Tinh Phi Ngân hỏi: “Anh cảm thấy Nhất Trụ Kình Thiên sẽ mang ơn sao?”

Quan Miên đáp: “Có thể bàn điều kiện rồi hẵng ra tay.”

Tội Lỗi Quá Xá nói: “Thế khác nào giậu đổ bìm leo?”

Quan Miên nói: “Tiền của bất chính đều thu được nhờ thế đấy.”

“…” Tội Lỗi Quá Xá mặt mày nghiêm túc, nói: “Mở mang tầm mắt rồi.” Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play