Thành rực ánh lửa, cùng đánh hỏa thần.

Bản vẽ đang đặt trên bàn hội nghị lâm thời của Công hội Tinh Nguyệt.

Bị Thịt Rỗng chỉ vào bản vẽ, chế giễu nói: “Kiến trúc sư của họ đầu óc chắc bị chó tha mất rồi? Này mà gọi là thôn sao? Đề toán hình học?”

Tinh Phi Ngân kéo bản vẽ lại gần, hỏi những người khác: “Các anh thấy thế nào?”

Kiến trúc sư trưởng kiêm tổng công trình sư Cao Nguyên Hồng Lưu Lạc (Cao Nguyên Hồng là tên một nhóm nhạc pop Trung Quốc) nhìn thoáng qua rồi nói: “Hoàn toàn phù hợp yêu cầu của game.”

Vô Song chau mày hỏi: “Chắc bọn họ muốn truy cầu tạo hình khác người chăng? Thời buổi bây giờ kiến trúc lồi lồi lõm lõm hình thù quái dị chẳng phải đầy ra đấy sao?”

Tinh Phi Ngân nhìn Quan Miên.

Quan Miên nhún vai.

Tinh Phi Ngân lấy ra một tấm bản đồ rồi đặt bản vẽ thôn trang của Công hội Đế Diệu lên trên.

Bị Thịt Rỗng đột nhiên a một tiếng thất thanh, “Vị trí của thần điện giống nhau!”

Cao Nguyên Hồng Lưu Lạc nói: “Hai giáo đường của thần điện Quang Minh và thần điện Hắc Ám cũng y hệt.”

Vô Song nói: “Hắn ta muốn dựng lại thành Vanrell?”

Cao Nguyên Hồng Lưu Lạc gật đầu đáp: “Nếu game định sẵn cuối cùng đều do người chơi xây dựng lại Mộng Đại Lục thì lập thôn trang chỉ là bắt đầu, sau này phải không ngừng nâng cấp đến khi được như thành phố lớn như Vanrell mới thôi.”

Quan Miên góp lời: “Cũng có thể là một đất nước.”

Những người khác kinh ngạc nhìn cậu,

Quan Miên nhún vai nói: “Như vậy game mới duy trì được lâu dài.”

Game càng sống sót được lâu thì tiền càng kiếm được nhiều.

Bị Thịt Rỗng la toáng lên: “Thế phải mất cả đời à?”

Quan Miên nói: “Công ty game không ngại cậu dùng tiền mình nuôi dưỡng con cháu của họ đâu.”

Bị Thịt Rỗng nói: “Em có phải yêu quái ngàn tuổi đâu mà ở lỳ trong game tới ngày sông cạn đá mòn.”

Cao Nguyên Hồng Lưu Lạc hỏi Tinh Phi Ngân, “Chúng ta có cần thay đổi kế hoạch không?”

Tinh Phi Ngân quay sang hỏi Quan Miên: “Anh thấy thế nào?”

“Cái nào cũng có điểm hay của nó.” Quan Miên tiếp, “Xử lý phế tích cần một thời gian rất dài, chúng ta có thể xây thôn trước rồi mới từ từ dọn dẹp đống rác ở Baute. Như vậy chúng ta có thể tranh thủ thời gian trở thành công hội đầu tiên thành lập thôn trang.”

Bị Thịt Rỗng vỗ tay hoan hô, “Này được đó.”

Vô Song nói: “Công hội đầu tiên thành lập được lợi ích gì?”

Quan Miên trả lời: “Hệ thống không biết nhưng có thể cân nhắc đến công dụng quảng cáo, đối với việc đề cao địa vị công hội cùng quảng bá danh tiếng cho thôn trang đều rất có lợi.”

Cao Nguyên Hồng Lưu Lạc nói: “Thôn trang đầu tiên không chừng còn có thể trở thành thắng cảnh du lịch thu phí ấy chứ.”

Bị Thịt Rỗng tiếp tục vỗ tay, “Cái này cũng hay nè.”

Cao Nguyên Hồng vội vã hắng giọng, “Anh đùa.”

Bị Thịt Rỗng cảm thấy vô cùng tiếc nuối, “Sao thế? Ý kiến đó khá lắm mà.”

Quan Miên nói: “Trừ phi có thể trở thành độc quyền, bằng không mấy chuyện này chỉ có thể miêu tả bằng một câu.”

Tuy biết chắc chắc chẳng phải câu gì dễ nghe nhưng Bị Thịt Rỗng vẫn không kìm nổi tò mò mà hỏi tiếp: “Câu gì?”

“Người thân đau lòng, kẻ thù sung sướng.”

“…”

Xích Đu Đung Đưa khẽ kéo áo cậu ta, “Đừng nói nhảm nữa. Coi chừng bị tưởng là nội gián bây giờ.”

Bị Thịt Rỗng rầu rĩ nói: “Anh giống nằm vùng chỗ nào chứ? Rõ ràng Mộng Xuân mới giống nằm vùng dó, em xem xem, người ta cả bản vẽ của Đế Diệu còn lấy được nữa là.”

Vốn những người khác với chuyện Quan Miên lấy được bản vẽ chỉ hơi tò mò, giờ nghe Bị Thịt Rỗng nói như vậy ai nấy đều lộ ra dáng vẻ vểnh tai hóng hớt.

Vô Song là người đầu tiên mở lời: “Bản vẽ thật sự do cậu nằm vùng Công hội Đế Diệu lấy về?”

Quan Miên hỏi lại: “Anh muốn nghe đáp án phiên bản mang tính tiêu khiển hay phiên bản mang tính khôi hài?”

Vô Song: “Tại sao không có phiên bản mang tính chân thật?”

Quan Miên đáp: “Bởi vì chính nó chỉ có hai tính chất tiêu khiển và khôi hài.”

Vô Song: “…”

Tinh Phi Ngân đứng dậy nói: “Thôn cứ xây theo kế hoạch ban đầu. Mộng Xuân…” Chợt cậu ta như nhớ đến việc gì đó liền sửa lời: “Ngủ ngon.”

Quan Miên gật đầu chào, kéo bảng điều khiển ra.

Vô Song vội vàng gặn hỏi: “Cậu vẫn chưa nói tôi biết bản vẽ rốt cuộc có phải chôm về hay không?”

Quan Miên trả lời: “Tôi đập xỉu Ám Hắc Đại Công cướp về.” Rồi nhấn logout.

Do vẻ mặt trước khi rời đi của Quan Miên quá nghiêm túc, Vô Song nửa tin nửa ngờ xác định lại với Bị Thịt Rỗng, “Hồi nãy là câu trả lời mang tính tiêu khiển phải không?”

Bị Thịt Rỗng: “…”

Thôn trang chính thức khởi công.

Công hội Tinh Nguyệt thuê toàn bộ đội ngũ NPC, cũng vì vậy mà tất cả hội viên trực thuộc công hội đều bị Tinh Phi Ngân tống ra ngoài kiếm tiền cung phụng bọn họ. So sánh với kiếp sống công nhân vận chuyển cùng kiến trúc sư, các bạn hội viên đương nhiên lựa chọn con đường đánh quái vừa cày level vừa kiếm được tiền. Tưởng tượng đến viễn cảnh bản thân dùng hai bàn tay vun đắp cho một thôn trang hoàn toàn thuộc về mình, sức lức của chúng hội viên đặc biệt tràn trề.

Quan Miên cũng nằm trong đội ngũ đánh quái kiếm tiền, có điều nhiệm vụ chủ yếu của cậu vẫn là thăng cấp và ăn chực kinh nghiệm.

Bị Thịt Rỗng cùng đi với Quan Miên bị ké kinh nghiệm riết rồi thành quen. Bọn họ có một tiểu đội luyện cấp cố định, trong đội toàn là người quen – Chính là tiểu phân đội Tội Lỗi Quá Xá lần đầu dẫn cậu đánh phó bản.

“Mình đổi chỗ khác đánh đi.” Bình Bịch Yêu Meo Meo nói, “Mấy bữa nay đánh khỉ riết mà em hết nhớ nổi mặt mũi con người ra sao rồi.”

Bị Thịt Rỗng rầu rĩ hỏi: “Trong mắt mày bọn tao là cái gì?”

Bình Bịch Yêu Meo Meo đáp: “Mày không tính.”

“Không tính là người?” Giọng Bị Thịt Rỗng chợt cao chói lói.

Bình Bịch Yêu Meo Meo nói: “Không, không tính là khỉ.”

Bị Thịt Rỗng tỏ vẻ hài lòng.

Quan Miên hờ hững hỏi: “Cậu không tính là khỉ còn cần người khác nói cậu biết sao?”

Chút hài lòng thoáng qua của Bị Thịt Rỗng lập tức biến thành vô cùng không hài lòng.

Bình Bịch Yêu Meo Meo cười gượng hai tiếng, “Bọn mình mau mau đời đô đóng sang chỗ khác luyện cấp nào, sẵn tiện kiếm chỗ nào nhiều tiền viện trợ tài vụ công hội.”

“Đi đâu?”

“Tháp Kate.”

Nếu sớm biết trong tháp Kate chứa những gì thì đánh chết Quan Miên cũng không bước chân vào.

“Anh sao vậy?” Bị Thịt Rỗng ngờ vực nhìn Quan Miên bám dính sau lưng mình. Vì sự gia nhập của Quan Miên, vị trí sau cùng của Xích Đu Đung Đưa chuyển lên thành vị trí thứ ba từ dưới đếm lên.

Quan Miên nói: “Không gì.”

Xích Đu Đung Đưa quay lại hỏi: “Anh sợ tối hả?”

Quan Miên đáp: “Không.”

Bị Thịt Rỗng đột nhiên phấn chấn hẳn lên, “Ha ha, chú mày sợ tối đúng không? Sợ tối đúng không? Không sao, cứ nói với anh, anh bảo vệ chú.”

Xích Đu Đung Đưa nhỏ giọng thì thầm: “Đừng nói bậy.”

Bị Thịt Rỗng nói: “Sợ tối thì sao nào? Bình thường mà, con người ai chẳng có nhược điểm. Em còn sợ vợ đây này.”

Xích Đu Đung Đưa nghe vậy bèn nhéo lưng cậu ta một phát, hại cậu ta đau đến oai oái kêu la.

Mặt mày Quan Miên càng lúc càng cứ đơ, “Tôi không sợ tối.”

Bình Bịch Yêu Meo Meo đi đầu ngoái lại gọi họ: “Nhanh nào, sắp sinh thêm đợt mới rồi!”

Quan Miên vọt qua bằng tốc độ ánh sáng.

Bị Thịt Rỗng lẩm bẩm: “Nói sắp chứ còn lâu mà, hấp tấp cái gì.”

Xích Đu Đung Đưa kéo áo cậu ta, thấp giọng nói: “Đừng nói anh ấy sợ… Mèo?”

“Ồ?”

Tháp Kate – Biệt danh, tháp Mèo.

Bởi vì bên trong chỉ có duy một loại quái – Mèo.

Nồng Cháy Như Lửa từ phía trước bỗng dưng chạy ngược lại, nói nhỏ: “Phía trước có đội khác.”

Tháp Kate là phó bản thuộc loại tương đối đặc biệt của Mộng Đại Lục, nó có thể nhận một trăm đội cùng một lúc. Nói cách khác, đội ngũ càn phó bản rất có khả năng đụng độ những đội khác. Các đội có thể hợp tác, có thể chém giết lẫn nhau, nhưng thường các đội chỉ hợp tác nếu cùng công hội, bằng không đa số đều lấy máu chào hỏi.

Bởi mèo giữ tiền ở tầng trên cùng của tháp Kate chỉ có một con nên giành được tiền chỉ có một đội, đặc biệt sau khi bị giết phải đợi hai tiếng sau mới xuất hiện mèo mới. Cũng vì vậy nếu xuất hiện hai hoặc hơn hai đội, bọn họ sẽ tự giải quyết lẫn nhau trước khi đánh lên đỉnh tháp.

Bị Thịt Rỗng thấy tốc độ cả bọn rõ ràng chậm lại thì bất mãn nói: “Chậm nữa mèo giữ tiền bị người ta giành bây giờ, cứ xông đại lên diệt sạch bọn họ đi!”

Xích Đu Đung Đưa nói: “Nhỡ level họ cao hơn mình làm thế nào?”

Bị Thịt Rỗng nói: “Vậy bó tay thôi, bọn mình chắc chắc không giành lại. Nhưng mà cấp cao ai lại đến tháp Kate, ăn no rửng mỡ à.”

Thực tế đau thương chứng minh, cao thủ cũng thường ăn no rửng mỡ.

Bách Chiến Bách Thắng ba lần bảy lượt giết chết Bị Thịt Rỗng cứ chốc chốc lại nhào qua, sau đó quay sang chào hỏi Quan Miên đang đánh quái cách đó không xa: “Các anh cũng tới đánh quái hả!”

Bình Bịch Yêu Meo Meo chợt nói nhỏ: “Bọn mình giả bộ Bị Thịt Rỗng không cùng đội với mình được không?”

Tuy gã hỏi tất cả những người ở đó nhưng lại hướng về Xích Đu Đung Đưa.

Xích Đu Đung Đưa không hề hai lời, gật đầu như gà mổ thóc: “Quá được quá được.” Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play