Đàm Chinh nói: “Đắc tội Tập đoàn Thịnh An và Bạch gia, một chút lợi ích đối với tôi đều không có.”
“Nhìn bề ngoài, đúng là như thế.” Du Hải Ba ý vị thâm trường (ý tứ hàm xúc, hứng thú) nhìn hắn, “Từ trước mắt đến xem, người Bạch Anh Tước kiêng kỵ nhất cùng đề phòng chính là ta. Hiện tại gây ra chuyện lớn như vậy, coi như hắn không nghi ngờ ta, ngay cả ta đều sẽ hoài nghi có phải là đầu ta làm ở trong mơ.”
Đàm Chinh nói: “Tôi và ngài là châu chấu trên một sợi dây thừng. Tôi nhớ lần trước tôi còn đề nghị ngài không nên cùng Bạch Anh Tước trở mặt.”
Du Hải Ba yên lặng nhìn hắn một hồi, đột nhiên cười nói: “Nói cũng đúng. Nói như vậy, hẳn không phải là cậu cũng không phải ta. Như vậy cậu cảm thấy chính là ai?”
Đàm Chinh nói: “Tập đoàn Thịnh An và Bạch gia ở giới kinh doanh giới chính trị sừng sững nhiều năm như vậy, dù sao vẫn sẽ gặp phải đối thủ. Cho dù có người muốn Bạch Anh Tước ở trong lễ cưới xấu mặt thậm chí chết cũng rất bình thường.”
“Nghe thì rất bình thường, mà trên thực tế một chút cũng không bình thường.” Du Hải Ba nói, “Bạch gia không phải dễ trêu, cho dù bọn họ có thể giết Bạch Anh Tước, kia cũng chỉ là một người Bạch gia mà thôi. Bạch gia vẫn còn, Tập đoàn Thịnh An có thể đổi một người chủ nhân. Ngược lại, hung thủ còn có thế đối mặt trả thù điên cuồng của Bạch gia.”
Đàm Chinh nói: “E rằng hung thủ căn bản cũng không sợ.”
Du Hải Ba nói: “Dùng tài phú và nhân mạch của Bạch gia tích lũy, bất cứ lúc nào cũng có thể mời lên tới hàng ngàn, hàng vạn tên sát thủ. Cho dù là người vốn không phải sát thủ, dưới sự tấn công của tiền tài, không đảm bảo sẽ không trở thành sát thủ, đến cuối cùng, trên thế giới này có thể không còn có người có thể hoàn toàn tin tưởng. Trả thù như vậy, ai sẽ không sợ?”
Đàm Chinh nói: “Có.”
Du Hải Ba nhìn hắn.
Đàm Chinh nói: “Châu chấu trên cùng một sợi dây thừng.”
Du Hải Ba nhíu mày lại, “Lý do gì?”
Đàm Chinh nói: “Ngài không phải đã nói cho bọn họ biết sao?”
Thời điểm biết cái sổ sách kia rơi vào tay Bạch Anh Tước, Du Hải Ba quả thật trước tiên liền báo cho cao tầng của đảng Cải Cách. Dù sao công việc trọng đại, vạn nhất làm lớn, cũng phải có biện pháp khẩn cấp mới tốt. Du Hải Ba vẫn lắc đầu, “Thế nhưng Bạch Anh Tước cũng không có ý tứ muốn vạch trần, cậu cũng nói bọn họ là châu chấu trên một sợi dây thừng. Đảng Cải Cách hẳn là sẽ không dại dột động thủ chọc tức Bạch gia.”
Đàm Chinh nói: “Bọn họ không phải không chết sao?”
“Cậu là nói nhắc nhở?”
Đàm Chinh nhún nhún vai.
Du Hải Ba cúi đầu suy nghĩ một hồi, đột nhiên cười khổ nói: “Bất kể là ai làm, chỉ sợ trên tờ danh sách kia tên đầu tiên đã là ta. Kế hoạch thành không trung mới vừa có chút mặt mày (ý chỉ mới thành hình), lần này có thể phải ngâm nước nóng rồi (ý là kéo dài, giống ngâm giấm đấy =)))).”
“Ngài vốn cũng không có ý định đầu tư cái kế hoạch này, bây giờ không phải là đúng ý?”
“Nguyên bản là không có ý định này, bởi vì ta không muốn khuất phục dưới Bạch Anh Tước nhìn sắc mặt hắn. Thế nhưng sau khi nghiên cứu, cảm thấy tiền cảnh quả thật không tệ.” Du Hải Ba ngừng một chút nói, “Thôi được. Như thế nào đều tốt, chỉ cần cuối cùng không phải rơi vào tập đoàn Tinh Thần là tốt rồi.”
Đàm Chinh nói: “Chỉ sợ, không hẳn.”
Đưa khách mời đi, trên thuyền ngoại trừ người trong nhà Bạch gia ra, chỉ có vị “thông gia” Kim Vũ Trụ này nói cái gì cũng phải lưu lại bồi Quan Miên.
Có Kim Vũ Trụ bồi Quan Miên còn đang hôn mê, Bạch Anh Tước liền ra ngoài tham gia hội nghị lâm thời của Bạch gia triệu tập.
Chú rể bị thương trong lễ cưới, này chẳng khác nào ở trước mặt toàn thế giới tàn nhẫn mà tát cho Bạch gia một bàn tay. Không cần chờ ngày mai, hiện tại mở trang web ra là có thể nhìn thấy tin tức lễ cưới “huyết ”(máu) tẩy phô thiên cái địa (ùn ùn kéo đến).
Nhị đường ca oán hận đóng máy tính xách tay lại.
Đại Đường Ca vỗ vỗ bờ vai hắn để bày tỏ an ủi.
Bạch Lữ Thị nói: “Bây giờ không phải là thời điểm tức giận, ta nhất định phải bắt được tên địch nhân này.”
Nhị đường ca phụ họa nói: “Không sai, con nhất định phải bắt được hắn, sau đó chém thành muôn mảnh!”
Bạch Lữ Thị nhìn về phía Đại bá phụ, “Điều tra có kết quả chưa?”
Đại bá phụ nói: “Bước đầu hoài nghi đối phương trà trộn ở trong đội cứu viện. Ta đã sai người trước tiên căn cứ hướng chảy của vết máu của Quan Miên, thời gian và vị trí cùng với phương hướng người kia thu thập nước biển ngay lúc đó Anh Tước cung cấp,(时间和位置以及英爵提供的那人当时的方位收集海水) nhìn xem có để lại đầu mối gì hay không. Mỗi người bên trong đội cứu viện đều sẽ tiến hành kiểm tra lại, xem xem gốc gác của bọn họ, từng trải cùng tài khoản ngân hàng có cái gì dị thường hay không.”
Nhị đường ca nói: “Còn có hỏi bọn họ một chút lúc đó ở nơi nào.”
Bạch Lữ Thị nói: “Có chút chuyện riêng chúng ta có thể tự mình làm, thế nhưng chuyện đề ra nghi vấn vẫn là để cho cảnh sát đi.”
Bạch gia gia thấy Bạch Anh Tước từ đầu tới đuôi không nói một lời, vội hỏi: “Mẹ nói đúng lắm. Hiện tại tất cả mọi người sẽ nhìn chằm chằm chúng ta, tuy rằng chúng ta là người bị hại, nhưng chúng ta ở ngoài chỗ sáng bọn họ ở trong tối, ngược lại là chúng ta bị đẩy tới đỉnh sóng, không thể phạm sai lầm.”
Nhị đường ca nói: “Nếu không thể nhúng tay vào chứng cứ, vậy thì nhúng tay vào động cơ. Đến tột cùng là ai muốn đối phó chúng ta?”
Cái vấn đề này đã hỏi tới trọng điểm.
Bắt đầu từ lúc chuyện này phát sinh, hiện lên trong đầu mỗi người đều là là ai dám động thủ vào thời điểm này.
Bạch Lữ Thị nói: “Hẳn là không dễ đoán. Dám động thủ, cũng không phải là không có đầu óc. Đã có đầu óc, liền nhất định sẽ có chỗ dựa.”
Nhị bá bá nói: “Bất kể là ai, trước tiên soạn một phần danh sách ra đi. Điều tra từng cái từng cái, dù sao vẫn có thể tìm được chu ti mã tích (sợi tơ nhện, dấu chân ngựa, ý chỉ dấu vết để lại).”
Bạch Lữ Thị nhìn về phía Bạch Anh Tước nói: “Con chăm sóc Quan Miên thật tốt, những chuyện khác giao cho chúng ta đi.”
Bạch Anh Tước xoa xoa mi tâm.
“Anh Tước đi theo ta.” Bạch Lữ Thị tiến vào phòng họp bên cạnh phòng họp nhỏ.
Bạch Anh Tước đứng dậy đi theo vào, sau đó đóng cửa lại.
Phòng hội nghị hai bên đều là cửa sổ sát đất. Bạch Lữ Thị mở một bên cửa sổ sát đất bên trong ra, tùy ý gió biển thổi nhẹ vào, mang theo ý ẩm ướt mặn mặn.”Đối phương là ai, trong lòng con nắm chắc không?”
Bạch Anh Tước nói: “Bởi vì quá nắm chắc, trái lại cảm thấy… Không có khả năng lắm.”
Bạch Lữ Thị quay đầu nhìn hắn, “Du Hải Ba?”
Bạch Anh Tước hơi run.
Bạch Lữ Thị nói: “Tuổi ta mặc dù lớn, thế nhưng đôi mắt và lỗ tai còn dùng tốt lắm. Quan hệ của Du Hải Ba và Cốc Thi Vận, sự giao du của Cốc Thi Vận và Quan Miên, còn có gói hàng hăm dọa gửi đến trung tâm hội triển lãm kia, ta nhiều ít có thể đoán được một chút. Nhưng mà bây giờ Quan Miên đã cùng con kết hôn rồi, Du Hải Ba hẳn là sẽ không lại động tới cậu ấy.”
Bạch Anh Tước nói: “Sự tình có thể so với trong tưởng tượng của ngài còn muốn phức tạp nhiều lắm.”
Bạch Lữ Thị nói: “Nói như thế nào?”
Bạch Anh Tước nói chuyện sổ sách Cốc Thi Vận uỷ thác Quan Miên giao cho mình. Còn chuyện Quan Miên và Kim Vũ Trụ xâm nhập máy vi tính của đảng Cải Cách, anh tạm thời chưa nói. Cũng không phải anh không tín nhiệm Bạch Lữ Thị, mà là tôn trọng Quan Miên.
Bạch Lữ Thị cau mày nói: “Bọn họ thật sự làm thứ này?”
Bạch Anh Tước thấy bà cũng không quá bất ngờ, hỏi: “Ngài biết?”
“Cha mẹ con năm đó nhắc qua với ta.” Bạch Lữ Thị hừ lạnh nói, “Người người đều nói chính trị là một thùng nhuộm lớn, quả nhiên. Ta còn nhớ rõ đưa ra cái đề nghị này là Văn Hạc, hiện tại hắn đã là chủ tịch đảng Cải Cách. Thời điểm ta biết hắn, hắn và con lớn không chênh lệch nhiều lắm, học sinh cả người khí phách, tràn đầy hoài bão, hưng trí (hăng hái, hứng thú, hào hứng) bừng bừng mà hi vọng đại triển quyền cước (ý chỉ thể hiện khả năng) ở giới chính trị. Hắn đích thật là một nhân tài, từng làm thẩm phán, thị trưởng, bộ trưởng, đều rất xuất sắc. Đáng tiếc, trong quá trình hắn từng bước thăng chức, học sinh thân khí phách kia mất rồi, biến thành một vị chính khách địa địa đạo đạo (地地道道).”
Bạch Anh Tước nói: “Con nhớ trong dự án hắn đề xuất có một cái là phòng ngừa công chức thu nhận hối lộ tinh thần (收受精神贿赂).”
“Đúng vậy.” Bạch Lữ Thị đạo, “Ta còn nhớ chủ trương chính trị lúc trước của hắn, phản tham ô, nâng tố chất và sức phán đoán của thẩm phán lên, khống chế ỷ lại của nhân loại đối với kết quả điện tử vân vân. Bộ phận chủ trương cũng không phù hợp tinh thần của đảng Cải Cách, cho nên, các loại chủ trương như khống chế ỷ lại của nhân loại đối với kết quả điện tử, hắn rốt cuộc không còn nhắc đến nữa. Ta trước sau cho là hắn có thể bảo trì một tia tôn nghiêm cuối cùng, không nghĩ tới vẫn không thể. Chủ trương hắn nói lên đã không còn là lý tưởng cùng hoài bão, mà là vũ khí cùng dã tâm. Vũ khí công kích đối thủ cùng dã tâm lớn mạnh của mình..”
Bạch Anh Tước trầm mặc.
Bạch Lữ Thị thở dài, đem tâm tư thu lại, “Nếu thật là như thế này, như vậy Du Hải Ba xác thực có động cơ giết người. Thế nhưng ta không cho là y sẽ chọn ra tay vào lúc này.” Nhiều khách mời ở đây như vậy, khiến Bạch gia muốn không truy cứu cũng không được. Nói là ám sát ngược lại càng giống như khiêu khích.
Bạch Anh Tước nói: “Xuất nhân ý biểu (出人意表) cũng là một loại cách thức thoát tội.”
Bạch Lữ Thị nói: “Con dự định một mực chắc chắn y?”
Bạch Anh Tước giơ tay mở nút áo sơ mi phía trên cùng ra, lạnh nhạt nói: “Con sẽ không bỏ qua bất luận kẻ nào thương tổn Quan Miên.”
Bạch Lữ Thị chăm chú anh nhìn thật lâu, mới mỉm cười nói: “Cậu ấy là vợ của chắt trai ta, ta cũng sẽ không bỏ qua.” (vì Bạch Lữ Thị là bà cố của Bạch Anh Tước ấy)
Chờ Bạch Anh Tước đi rồi, Bạch nãi nãi đi tới, muốn nói lại thôi mà nhìn Bạch Lữ Thị.
Bạch Lữ Thị nói: “Con muốn nói cái gì, cứ việc nói thẳng đi.”
Bạch nãi nãi nhỏ giọng nói: “Mẹ nói, Quan Miên có phải là thay Anh Tước cản (kiếp) nạn của nó hay không?”
Bạch Lữ Thị ngẩn ra, cau mày nói: “Còn có ai có ý nghĩ này?”
Bạch nãi nãi nói: “Lão đại lão nhị gia cũng đều đã từng nghĩ như vậy.”
“Ít suy đoán những thứ này có hay không.” Bạch Lữ Thị lạnh lùng nói, “Lời nói này từ trong miệng các con ra, đến bên trong tai ta thì dừng, ta không muốn người thứ năm nghe được. Đặc biệt là Anh Tước và Quan Miên.”
Bạch nãi nãi như cô vợ nhỏ lên tiếng trả lời.
Bạch Lữ Thị nhẹ giọng nói: “Rảnh rỗi đem vị thầy tướng số kia mời tới thay Quan Miên và Anh Tước tính toán một chút đi.” Có một số việc, thà rằng tin có, không thể tin không. Bạch Lữ Thị phát hiện mình thật sự già rồi, trước lúc cha mẹ Bạch Anh Tước qua đời, bà luôn luôn xuy chi dĩ tị (khịt mũi coi thường) đối với chuyện như vậy. Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT