Giải quyết hiểu lầm, xóa bỏ hiềm khích.

Hai người đều là tay mơ, trên phương diện hành động khó tránh có chút non nớt. May mà giáo dục thời nay khá toàn diện, nếu không đủ thực hành sẽ dạy lý thuyết bù vào. Bạch Anh Tước đè Quan Miên xuống giường, hai chân quỳ trên đùi cậu rồi giơ tay lên cởi quần áo ra để lộ thân hình rắn rỏi.

Thật ra Quan Miên từng nhìn thấy vóc dáng của anh lúc anh thay đồ lần trước, nhưng chỉ vội vàng thoáng qua chứ không kỹ như bây giờ. Bạch Anh Tước mặt mày tuấn tú nhưng không yếu đuối mà tràn ngập sức sống và cứng rắn, còn bây giờ ***g ngực trần trụi của anh lại phập phồng theo nhịp thở dồn dập, toát ra cảm giác mạnh mẽ khác thường.

Bạch Anh Tước tính ném quần áo đi song sực nhớ tới một việc, bèn thò tay vào túi lấy ra một cái bọc. Nhưng ngón tay anh đột ngột dừng lại rồi ném hẳn bọc thức ăn cho mèo của Tuyết Sơn qua một bên, thản nhiên tiếp tục hôn Quan Miên.

Một lúc sao, anh cảm thấy Quan Miên đang gõ nhẹ vào cánh tay mình thì quay sang nhìn, lại thấy một cái hộp đựng trong cái bọc hệt như bọc đựng thức ăn của Tuyết Sơn.

“Tôi tìm thấy cái này trong túi đồ.” Quan Miên nhìn anh, mắt cậu thoáng nét dí dỏm.

Bạch Anh Tước bắt lấy tay cậu, đôi môi anh dán vào mặt cậu, từ mắt xuống mũi, xuống môi, xuống cằm rồi quyến luyến mãi ở hầu kết của Quan Miên.

Quan Miên phát hiện trong lúc mình lơ đễnh, chiếc hộp đã bị lấy đi mất tiêu.

Bạch Anh Tước lại hôn xuống tiếp, liếm nhẹ thân thể cậu qua lớp quần áo, cơ mà…

Đồ ngủ của Quan Miên dày quá.

Quan Miên cảm giác được môi anh cứ chà xát vào người mình ngưa ngứa, “Có cần tôi cởi quần áo không?” Cậu hỏi.

Bạch Anh Tước ngẩng đầu nhìn cậu. Nhìn thấy người yêu vẫn giữ được sự tỉnh táo trước bao phen châm ngòi của mình quả thật khiến anh… trỗi lên cảm giác muốn chinh phục. Anh dùng một tay tháo cúc áo của cậu.

Quan Miên cũng ra tay giúp đỡ.

“Để tự anh làm.” Bạch Anh Tước nói. Từ từ cởi quần áo của người mình yêu, chiêm ngưỡng thân thể dần dần lộ vẻ quyến rũ của cậu nằm dưới người mình là một loại hưởng thụ.

Quan Miên nói: “Ngày mai tôi phải đi làm, cố gắng nhanh lên nhé.”

“…”

Bạch Anh Tước cởi áo cậu ra rồi cắn nhẹ vào da thịt cậu xem như trừng phạt. Khi răng anh chạm đến nơi nhạy cảm trước ngực, cổ họng cậu khẽ rên lên một tiếng thật thấp gần như không thể nghe thấy.

Mắt Bạch Anh Tước sáng lên, càng cố gắng gặm nhắm nhiều hơn.

Quan Miên đột nhiên ngẩng đầu dậy.

Bạch Anh Tước ngước lên, hai đôi mắt chạm vào nhau, sau đó mới phát hiện cậu đang cởi quần giúp mình. Dù biết lý do cậu vội không phải là mình nhưng anh vẫn rất phối hợp, tiện tay cởi luôn quần cho Quan Miên.

Lần đầu tiên hai chàng thanh niên tiếp xúc với thân thể trần trụi của đối phương, ngoài chút ngại ngùng còn có một thứ cảm giác như là động tình xưa nay chưa phát sinh bao giờ. Cả ánh mắt của Quan Miên cũng dần dần phủ lên lớp sương mờ mịt.

Hai người vuốt ve cho nhau, hôn nhau thắm thiết, cố gắng bày tỏ khát vọng của mình với đối phương.

Bạch Anh Tước dùng một tay mang bao vào rồi thử tiến tới.

Trải qua bao nhiêu đợt thử nghiệm và phát triển, bao cao su thời nay đã phát huy được công dụng và chất lượng đến mức tuyệt vời. Chỉ cần cả mặt trong lẫn ngoài đều tiếp xúc với độ ấm sẽ tự động sinh ra chất bôi trơn, còn nhiều hay ít tùy thuộc vào tình huống. Nếu lượng dịch nhiều lên, tự màn bảo vệ sẽ mỏng lại đến khi gần như hoàn toàn biến mất, tuy vẫn còn đấy nhưng không khiến cho đôi bên cảm thấy khó chịu.

Tuy lần đầu tiên tiếp xúc thân mật với nhau đến nhường này nhưng sự đồng điệu trong giữa hai tâm hồn khiến cơ thể của họ vô cùng nhạy cảm và ăn ý với nhau.

Tiếng rên rỉ cùng hô hấp dồn dập quyện hòa vào nhau và vang vọng cả phòng như khúc giao hưởng kịch tính, kích tình.

Thời gian trôi đi bằng nhịp điệu vội vã.

Kích tình dần qua đi, thay vào đó là dịu dàng quấn quýt.

Hai mắt Quan Miên lim dim, đuôi mày vẫn còn vương vấn ý xuân chưa nguôi.

Bạch Anh Tước hôn lên mắt cậu, vừa dùng gậy tự động giúp cậu lau người vừa nói: “Ngày mai từ chức, hôm nay tiếp tục nhé?”

Mắt Quan Miên dần mở lớn hơn, đôi con ngươi lấy lại vẻ tỉnh táo vốn có, “Tôi thích tự đi vào công ty từ chức chứ không phải bị vác vào.”

Bạch Anh Tước bật cười, “Chuyên gia phân tích số liệu lúc nào cũng giữ được bình tĩnh như em ư?” Tay anh chẳng có vẻ gì muốn rời khỏi gậy tự động.

Quan Miên đáp: “Tôi quên mất anh ghét chuyên gia phân tích số liệu.”

Bạch Anh Tước nói: “Phải bổ sung thế này, anh chỉ ghét chuyên gia phân tích số liệu mà không phải là em thôi.”

Quan Miên lười nhác đáp: “Tôi có nên bày tỏ niềm vinh hạnh chăng?”

Giọng điệu lười nhác của cậu khiến Bạch Anh Tước lại trỗi lên dục vọng.

Quan Miên cúi đầu nhìn anh một cái, “Anh xuống giường hay tôi xuống giường?”

Bạch Anh Tước hỏi với vẻ mặt tươi như hoa, “Anh có thể đề nghị chúng mình cùng nhau xuống giường để giải quyết không?”

“Rồi anh giữ ‘nó’lại để tôi cắt?”

Bạch Anh Tước cười run cả vai, vươn tay ra đầu giường vớ lấy một thứ gì trông vừa giống ống vừa giống ly, sau đó mang vào “chỗ” không ngoan ngoãn kia rồi ôm Quan Miên, dùng một tay vuốt ve cậu.

Quan Miên cúi xuống liếc nhìn thứ đó, “Này giống máy mát xa ấy hở?”

“Ừ, giống thế.” Bạch Anh Tước nhè nhẹ thở dốc.

Quan Miên xoay mặt đi để lưng mình đối diện với anh.

Bạch Anh Tước ôm lấy cậu, dán sát người mình vào người cậu.

Chẳng biết bao lâu sau đó, Bạch Anh Tước cuối cùng cũng lấy nó ra, đang tính cất đi thì thấy Quan Miên chìa tay tới.

Bạch Anh Tước im lặng chuyền cho cậu, không lâu sau anh nghe thấy trong cổ họng Quan Miên phát ra tiếng ngâm nga khẽ. Cánh tay ôm cậu càng dùng sức mạnh hơn, anh uất ức thấp giọng bảo: “Chúng mình có thể cùng nhau giải quyết mà.”

Quan Miên không đáp.

Lại chẳng biết qua thêm bao lâu, khi Bạch Anh Tước từ phấn chấn bắt đầu chuyển sang mơ màng, anh chợt nghe cậu thản nhiên nói: “Vì quan hệ nhân quả chứ không phải bình đẳng.”

Bạch Anh Tước theo bản năng ôm cậu vào lòng.

Vì là lần đầu nên hôm sau Quan Miên vẫn hơi bị sưng.

Bạch Anh Tước gọi điện thoại cho bác sĩ gia đình, một lúc sau, tài xế đưa đến túi đồ to tướng, bác sĩ dùng giọng nói để chỉ đạo cách xử lý.

Quan Miên nằm dài trên giường chẳng buồn động đậy, đều do Bạch Anh Tước chạy tới chạy lui. Đợi anh bôi thuốc và chích xong, Quan Miên mới mặc quần áo vào.

Bạch Anh Tước lấy từ trong tủ ra một bộ từ đồ lót đến quần áo ngoài mới toanh đưa cho cậu, “Anh đưa em đi.”

Quan Miên ngừng tay và nhìn anh.

Bạch Anh Tước vội nói: “Em nói mà, làm bảo vệ, đừng hối hận chứ.”

Quan Miên đáp: “Làm rõ trước nhé, là bảo vệ chứ không phải vệ sĩ.”

Bạch Anh Tước cười bảo: “Đã rõ. Em là bảo vệ của công ty, còn anh là vệ sĩ của em.”

Quan Miên lúc này mới cởi áo ngủ hôm qua ra rồi mặc đồ anh đưa vào. Đợi cậu đánh răng rửa mặt xong xuôi, Bạch Anh Tước cũng đã chuẩn bị sẵn bữa sáng, không phải beefsteak mà là bánh mì kẹp trứng với thịt xông khói.

Dưới ánh ban mai, ngồi dùng bữa sáng với người yêu đang mặc quần áo của mình khiến tâm trạng Bạch Anh Tước tốt vô cùng, vì vậy khi cô họ hai gọi điện thoại đến và giục anh kết hôn theo lệ, anh không từ chối ngay mà do dự chốc lát rồi đáp: “Con sẽ cân nhắc.”

Tạm chưa nhắc đến việc cô họ hai nghe xong giật mình thế nào, ngay chính bản thân Bạch Anh Tước cũng bị dọa bởi quyết định của mình.

Anh từng cứng miệng bảo kết hôn trước ba mươi tuổi là chuyện không thể nào, không chỉ vì phản cảm với lời của thầy bói mà còn bởi anh theo trường phái tôn sùng tự do, khó lòng tưởng tượng ra cảnh mình sẽ chia sẻ không gian riêng tư với bất kỳ ai khác. Nhưng sau khi quen biết Quan Miên, anh cảm thấy hình như chuyện đó không khó chịu như anh nghĩ. Phiền não lớn nhất của anh hiện giờ là Quan Miên có chịu chấp nhận hay không. Theo anh cảm nhận, Quan Miên cũng là một người thích không gian độc lập, và cũng bài xích việc sống chung giống như anh hồi xưa.

Bạch Anh Tước cau mày, vừa ngẩng lên thì thấy Quan Miên đang nhìn mình, trong mắt ẩn chứa sự quan tâm cố giấu, lòng anh lập tức thấy nhẹ nhõm và sung sướng như sáng sớm hôm nay. Thật ra cuộc sống lầu trên lầu dưới như bây giờ cũng chẳng khác gì với việc sống chung, thỉnh thoảng qua đêm với nhau, phần lớn thời gian sau khi đi làm vào game với nhau, thế giới chỉ có hai người mà không bị bất cứ ai chen chân vào. Ngẫm kỹ lại mối lo ban nãy đúng là hơi thừa.

“Đi nào.”

Vẻ lo lắng giữa đôi mày anh biến mất, Bạch Anh Tước tủm tỉm cười lấy áo khoác mặc vào rồi cùng Quan Miên ra khỏi nhà.

Dù là từ chức cũng không thể nói muốn là được ngay, ít nhất cần một tuần để bàn giao công việc. Quan Miên theo đường dành cho nhân viên vào phòng thay đồ rồi mới lên gặp sếp nộp đơn xin nghỉ.

Cấp trên hình như cũng đoán trước được nên chỉ giả lả nói mấy câu giữ cậu lại cho có lệ rồi đồng ý.

Vừa ra khỏi lối đi dành cho nhân viên, Quan Miên liếc thấy ngay Bạch Anh Tước đang bị vây giữa đám khách quý. Với những kẻ buôn bán kiếm ăn dựa vào mạng lưới quan hệ rộng rãi, có thể gặp được tổng giám đốc của Tập đoàn Thịnh An đúng là chuyện vui bất ngờ. Ai chẳng biết Bạch Anh Tước là kẻ cuồng game, ngoài họp hành và các buổi xã giao thì khó lòng nhìn thấy bóng dáng của anh, nói gì tới buổi đấu giá nhàn hạ này.

Bạch Anh Tước vừa cười vừa trả lời, đồng thời nhìn khắp nơi để tìm kiếm bóng dáng của Quan Miên. Đến khi nhìn thấy, nụ cười của anh mới trở nên chân thật, thái độ cũng nhã nhặn hơn nhiều.

Hai người nhìn nhau một cái rồi Quan Miên xoay đi chuẩn bị vào làm, nhưng mới cất bước thì có người đến chắn đường.

“Quan tiên sinh.” Trợ lý của Du Hải Ba dẫn theo ba người đàn ông cao to mặc đồ tây đứng vây lấy cậu.

Quan Miên đút tay vào túi hờ hững nhìn họ.

Trợ lý nói: “Du tiên sinh muốn gặp cậu.”

Quan Miên đáp: “Bây giờ là giờ làm việc của tôi. Gặp tôi dễ thôi, không cần hẹn trước.”

Lảm nhảm: Ahihihihi lâu lắm rồi em mới ê đuýt H các thím ơi Xấu hổ quá ahihihihihi (/ω\) (/ω\) (/ω\) (/ω\) Thiệt là làm khó cho em quá mờ:”3 Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play