Đưa ra lời mời, nhớ lại chuyện xưa.

Đại hội cổ đông của Tập đoàn Thịnh An còn rườm rà hơn tưởng tượng, kéo dài gần cả tháng trời. Trong tháng này cổ phiếu của ba trụ cột cho Đảng Cải cách là Tập đoàn Thịnh An, Du Thị và Tập đoàn Áo Áo lên xuống dập dìu như sóng triều. Đủ thứ lời đồn lan truyền bên ngoài khiến cổ phiếu của Đảng Cải Cách tụt dốc không phanh.

Vì vậy thời gian Bạch Anh Tước về nhà càng lúc càng ít, đôi khi chỉ kịp quay về chào hỏi Quan Miên để tăng cảm giác tồn tại của một người bạn trai rồi đi cho mèo ăn, chuyện tới nhà họ Bạch ăn cơm tự nhiên bị gác lại.

Mark Ngụy thấy Quan Miên gần nửa tháng đều tự đi làm rồi về bèn bóng gió hỏi chuyện Bạch Anh Tước, mấy lần liên tiếp bị lờ thì bắt đầu tung tin hai người chia tay. Cấp trên nhịn hết nổi phải gọi Quan Miên lên “giao lưu tình cảm”, hơn nữa còn hào phóng bảo rằng nếu cần có thể cho cậu nghỉ đông sớm.

Tuân thủ quy tắc không bao giờ bỏ qua hàng miễn phí, Quan Miên vui vẻ nhận lời.

Cứ thế, nhờ sự bận rộn của Bạch Anh Tước, Quan Miên có được kỳ nghỉ mười ngày đầu tiên ở trung tâm triển lãm. Kế hoạch cho mười ngày này đã được vạch ra rõ ràng. Trước mắt điểm tinh chiến của cậu là gần mười hai vạn, tuy đã đủ điều kiện gia nhập chiến hạm nhưng trong chiến hạm cao thủ như mây, mười hai vạn điểm trong mắt bọn họ chẳng khác nào người mới, đội ngũ thực lực hơi mạnh sẽ không tuyển cậu, vì vậy lần duy nhất cậu tham gia chiến hạm cũng là lần thất bại nói cho cậu biết sự chênh lệch đẳng cấp quan trọng nhường nào. Có kinh nghiệm đó, cậu quay lại với máy báy chiến đấu cỡ trung, còn quen biết với một đám bạn bè, bao gồm Tinh Tinh, Tiểu Nam và Lão K, Lão Mã lâu rồi gặp lại. Họ từng đấu với “cá mũi to” mấy lần, nhưng vẫn không trở thành bạn bè.

Có điều trước kỳ nghỉ dài hạn, cậu phải dự trữ đủ lương thực đã.

Quan Miên quay về nhà thay quần áo, mang túi đựng đồ đi siêu thị gần nhà mua thức ăn, nhưng vừa ra tới hành lang, tiếng chuông điện thoại trong nhà lại gọi cậu về.

Quan Miên nhìn tên báo trên điện thoại rồi bắt máy, “Chào anh.”

Ở đầu bên kia, Bạch Anh Tước phát ra tiếng cười khẽ, “Tuy anh không hy vọng em gọi gì mà cưng ơi, anh yêu ơi, nhưng ‘chào anh’ hình như hơi xa lạ quá?”

Quan Miên đáp: “Xa lạ là khỏi bắt điện thoại luôn.”

Bạch Anh Tước càng cười vui vẻ hơn, “Cách an ủi của em đúng có hiệu quả đặc biệt, so sánh như vậy đúng là anh dễ chịu hơn hẳn. Anh có một chuyện muốn nhờ em giúp.”

Quan Miên nhận ra trong giọng anh hơi chần chừ, nhướng mày hỏi: “Chuyện gì?”

Bạch Anh Tước nói: “Liên quan đến Tuyết Sơn…”

Quan Miên đáp: “Anh muốn tôi giúp cho mèo ăn.”

Bạch Anh Tước nói: “Sự hiểu ý của em còn hơn ngàn vạn câu ‘anh yêu ơi’ đấy.”

Quan Miên: “Tôi từ chối.”

Bạch Anh Tước nói: “Em có thể không chạm vào nó.”

Quan Miên đáp: “Nhưng nó sẽ tới chạm vào tôi.”

Bạch Anh Tước trầm ngâm rồi nói: “Em có thể bỏ chạy mà.”

“…”

“Đồ ăn cho mèo chắc hết rồi nên phải đi siêu thị mua. Nó thích ăn thức ăn hiệu Áo Áo, loại màu vàng ấy. Nếu không ngại em giúp anh xem xem nước trong chén nó còn đủ không, không đủ thì vào bếp lấy bình nước nhỏ màu xanh rót cho nó một chén. Bình nước đó là chuyên dùng cho nó…”

Lần đầu tiên Quan Miên phát hiện thật ra Bạch Anh Tước cũng dông dài lắm.

Bạch Anh Tước vốn còn định lải nhải tiếp nhưng tiếng chuông cửa bên kia đã ngắt lời anh. Anh chỉ đành nói: “Van em đấy.”

Trong đầu Quan Miên đột nhiên nảy ra suy nghĩ kỳ lạ, vả lại còn chưa kịp cân nhắc thì suy nghĩ đã biến thành hành động, “Trừ phi anh làm nũng.”

“…” Lần này đổi thành Bạch Anh Tước câm nín.

Quan Miên hoàn hồn, thầm giật mình vì lời mới buột miệng nói ra nhưng không định rút lại. Giả sử có thể để Bạch Anh Tước thấy khó mà rút lui thì cậu mừng gần chết. Dù sao cậu chẳng tình nguyện đến gần loài động vật trông có vẻ ngoan ngoãn đáng yêu nhưng chẳng biết khi nào sẽ lên cơn kia.

“Em yêu à ơi.”

Đầu bên kia điện thoại đột nhiên vang lên tiếng gọi cứng đờ.

Quan Miên đờ ra năm giây mới phát hiện hóa ra Bạch Anh Tước đang làm nũng.

“Giúp anh chăm sóc Tuyết Sơn. Anh sẽ nhanh chóng về nhà.” Giọng Bạch Anh Tước bình thường trở lại rồi ngắt điện thoại ngay.

Phòng làm việc.

Trợ lý của anh hỏi bằng giọng ngờ vực: “Sao anh không gửi nó ở tiệm thú kiểng như trước đây ạ?”

Trong mắt Bạch Anh Tước hiện lên nét cười nhẹ thoáng qua, “Trước sau gì cũng phải làm quen dần.”

“Ồ, à phải, anh dặn em điều tra tình hình tài chính của Du Hải Ba, em tìm được chút manh mối.” Trợ lý lấy ra một tập văn kiện.

Đáng ra cậu phải bác bỏ cách làm nũng kia của anh trước khi anh kịp cúp điện thoại!

Quan Miên rầu rĩ đứng trước quầy bán đồ cho động vật trong siêu thị, nhìn dãy thức ăn cho mèo rồi lấy loại màu vàng hiệu Áo Áo Bạch Anh Tước dặn bỏ vào xe.

Có lẽ cậu nên mua luôn một đôi bao tay để khỏi phải đụng vào nó.

Cả kẹp nữa.

Cồn khử trùng.

Khẩu trang.

Lúc Quan Miên rời khỏi siêu thị, cậu phát hiện túi đựng đồ của mình phồng to nhất từ trước đến giờ, bên trong là tất cả những trang bị có thể nghĩ tới.

Sau khi về nhà, cậu thay một bộ quần áo vải tương đối dày, sau đó mang khẩu trang, bao tay cùng túi đồ xuất phát.

Từ khi Bạch Anh Tước có thể ra vào nhà cậu tự do, anh cũng kéo cậu đi nhập dấu vân tay nhà anh nên cậu dễ dàng mở được cửa để vào trong.

Cùng một kiểu bố cục nhà cửa nhưng Bạch Anh Tước dùng pha lê, đèn và gương để “mở rộng” không gian thị giác đến mức tối đa. Quan Miên nhẹ tay khép cửa lại, vừa quay đầu đã thấy ngay Tuyết Sơn đang ngồi cuối nhà nghiêng đầu nhìn cậu.

Lông tơ cả người Quan Miên bất giác dựng ngược hết lên. Cậu cảm thấy mình nên nói gì đó, nên… Nhưng quỷ tha ma bắt! Giờ cậu chỉ muốn đẩy cửa lùi bước ra khỏi đây ngay, giả vờ như chưa xảy ra chuyện gì.

“Meo.” Tuyết Sơn kêu một tiếng gọi cậu.

Này là cảnh cáo hay hoan nghênh?

Quan Miên phát hiện khả năng phân tích của cậu chẳng thể nào phát huy nổi, nếu bảo miễn cưỡng suy nghĩ được gì thì chính là khoảng cách giữa cả hai, thời gian Tuyết Sơn cần để phóng tới, thời gian mình cần để mở cửa và bỏ chạy…

Tuyết Sơn đi về phía trước hai bước và ngẩng đầu nhìn cậu.

Quan Miên định thần, lấy gói thức ăn cho mèo từ trong túi ra lắc lắc trước mặt nó. Cậu không biết có phải Tuyết Sơn hiểu ý mình không mà tự dưng nó nằm phịch xuống.

Ngửa mặt lên, ưỡn bụng ra chắc không phải chuẩn bị tấn công đâu nhỉ?

Quan Miên rất muốn bảo nó đi ra xa một chút nhưng trông nó mãi nằm ưỡn ẹo trên đất, có lẽ không khả thi. Vì vậy cậu chỉ đành rón rén vào bếp rồi đóng cửa lại.

Tiếng đóng cửa khiến Tuyết Sơn giật nảy. Nó nằm nghiêng trên sàn, khó hiểu nhìn bóng người biến mất sau cánh cửa đóng lại, do dự đôi chút rồi đứng lên, duỗi lưng, đi vòng vòng trước cửa rồi nằm xuống.

Quan Miên đi tìm trong bếp một lúc mới thấy cái bát có vẻ giống dành cho Tuyết Sơn được đặt dưới đất, kế bên là cái bát để uống nước còn tí nước. Cậu làm theo lời dặn của Bạch Anh Tước, lấy chai nước nhỏ màu xanh ra châm thêm nước rồi cho thức ăn mèo vào bát, sau đó dọn dẹp sạch sẽ và mở cửa chuẩn bị bỏ đi. Nhưng vừa mở cửa ra, cậu đã nhìn thấy Tuyết Sơn đứng phắt dậy, giương đôi mắt to tròn nhìn cậu đầy vẻ vô tội.

“Ăn cơm đi.” Quan Miên nghe thấy tiếng mình vang lên cứng nhắc.

Tuyết Sơn vẫn bình tĩnh nhìn cậu.

Quan Miên cảm thấy chân tay mình đông cứng, đầu óc lâng lâng, đoạn ký ức đau đớn thời thơ ấu chợt ập về…

“Meo.” Tuyết Sơn duỗi lưng, đột nhiên xoay người đi về hướng phòng ngủ.

Quan Miên như trút được gánh nặng. Dù động tác bước ra khỏi nhà của cậu trông rất bình tĩnh nhưng tự cậu biết rõ, máu trong người sắp đông thành đá tới nơi.

Lúc cửa khép lại, Tuyết Sơn đột nhiên quay đầu, đôi mắt xanh biếc giương lên nhìn cậu.

Không biết vì sao, trong lòng Quan Miên hình như có hơi xao động.

Cậu vừa về tới nhà, Bạch Anh Tước đã gọi đến. Quan Miên tháo khẩu trang ra, qua loa bảo rằng đã cho mèo ăn rồi.

Bạch Anh Tước nói: “Cực cho em quá.”

Quan Miên nói: “Không có lần sau đâu.”

Bạch Anh Tước không trả lời thẳng mà bảo: “Tuyết Sơn cũng đâu đáng sợ lắm đúng không?”

Quan Miên đáp: “Nó không đáng sợ, chủ của nó đáng sợ hơn.”

Bạch Anh Tước cười hỏi: “Chẳng phải là đáng yêu sao?”

Quan Miên nói: “Ý anh là cái lần làm nũng nổi da gà kia ấy hả?”

“Ủa thế hả?” Bạch Anh Tước dường như không tin, “Có lẽ anh nên tìm thêm ý kiến chuyên nghiệp nhỉ.” Anh tự lẩm bẩm.

Quan Miên im lặng một chút rồi thản nhiên nói: “Xem như vẫn trong khả năng chịu đựng của tôi.”

“Vậy à?” Tiếng cười của Bạch Anh Tước đã khó giấu được sự sung sướng, “Được thôi. Em yêu ơi, anh thấy anh phải luyện tập thường xuyên hơn cho đến khi chuyên nghiệp nhé.”

Quan Miên cúp điện thoại vào nhà tắm chuẩn bị tắm rửa, bất chợt quay đầu nhìn thì thấy miệng người trong gương đang khẽ nhoẻn lên. Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play