Dù đã biết phải câu được cá kinh nghiệm mới tăng, Quan Miên và Ám Hắc Đại Công vẫn tốn mất ba ngày để hoàn thành nhiệm vụ này. May mà phần thưởng đặc biệt phong phú, Quan Miên nhanh chóng lên tới level 48.
Có điều level thế này chả có nghĩa lý gì khi đứng trước mặt cao thủ cả. Ám Hắc Đại Công đành tạm từ bỏ kế hoạch làm nhiệm vụ chung để thành lập tổ Cày Cấp Ma Quỷ.
Thành viên cố định: Ám Hắc Đại Công, Lòng Son Chiếu Sử Xanh.
Tổ viên lâm thời: Mộng Xuân Không Tỉnh, Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta, Thái Hoa Đại Đạo, Đại Tự Báo Chấn Phiên, Lông Chân Rất Gợi Cảm, Tuyết Lý Hống, Bách Chiến Bách Thắng…
Bị Thịt Rỗng từng vì hiếu kỳ mà xin tham gia một ngày, từ đó về sau biến mất không thấy tăm hơi, cả khi Quan Miên viết thư hỏi thăm cũng không trả lời.
Ban đầu, level của Quan Miên chênh lệch với mọi người khá nhiều nên lúc nào cũng được chăm sóc ân cần, khiến cậu thấy không quen chút nào. Về sau mọi người phát hiện tuy cấp cậu có thấp nhưng giác quan và hướng chạy đều rất chính xác. Dù tốc độ có chậm hơn bọn họ nhưng tục ngữ có câu, biết thân biết phận, lúc nào cậu cũng có thể xuất hiện ở nơi an toàn, tuyệt đối không biến thành gánh nặng cho đồng đội. Hơn nữa tuy cậu không có nhiều kỹ năng nhưng lần nào ra tay đều canh đúng giây phút quan trọng nhất, tính toán thời gian vô cùng chính xác.
Dần dà, các thành viên ban đầu chấp nhận cậu chỉ vì nể mặt Ám Hắc Đại Công chẳng biết từ lúc nào đã âm thầm công nhận sự tồn tại của cậu.
Trong đội ngoài Quan Miên ra, những người khác level trung bình toàn xấp xỉ 85, Lòng Son Chiếu Sử Xanh cấp 92 đứng đầu toàn Mộng Đại Lục, vì vậy phó bản họ càng đều là phó bản cao cấp.
Dẫu có lúc bất đắc dĩ chết mất vài lần nhưng số kinh nghiệm đánh quái vượt cấp nhiều gấp không biết bao nhiêu lần kinh nghiệm mất vì đi dời. Vì vậy dù ban ngày phải đi làm, thời gian lên game không nhiều nhưng trong tổ Cày Cấp Ma Quỷ, tốc độ lên level của cậu là rõ rệt nhất, gần như cứ chốc chốc lại lên một cấp.
Thái Hoa Đại Đạo cảm thán: “Sớm biết mấy anh tổ đội, em đã không học theo Độc Cô Cầu Bại, một mình chui vào rừng cày cuốc.”
Bách Chiến Bách Thắng lắc đầu nói: “Cậu chẳng có tiền đồ gì cả.”
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta nói: “Có một điểm cần nhấn mạnh đó là, không đủ level sẽ không được tham gia đâu.” Ngừng một chút cậu ta lại bổ sung: “Mộng Xuân Không Tỉnh là trường hợp ngoại lệ.” Đương nhiên mấy câu này cậu ta chỉ dám nói sau lưng Quan Miên, chứ nhỡ mà có Quan Miên ở đó, kẻ chịu thiệt thòi cuối cùng cũng là chính cậu ta thôi.
Ám Hắc Đại Công nhìn cậu ta một cái, cười nhưng không giống như đang cười và giữ im lặng.
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta nhìn sang chỗ khác.
Thái Hoa Đại Đạo sấn tới nhỏ giọng hỏi: “Mộng Xuân Không Tỉnh và Ám Hắc Đại Công rốt cuộc có quan hệ thế nào?”
Lông mày Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta giật giật, “Cậu thấy sao?”
Thái Hoa Đại Đạo thấp giọng đáp: “Giang hồ đồn đãi, Quan Miên là con riêng của Ám Hắc Đại Công.”
Thái Hoa Đại Đạo bị rớt lại sau cùng nhưng vẫn loáng thoáng nghe thấy Tuyết Lý Hống bảo với Bách Chiến Bách Thắng: “Em phải có lòng tin với mặt mũi của mình.”
“…”
Mỗi ngày bốn rưỡi Ám Hắc Đại Công sẽ logout đúng giờ, sau đó khoảng sáu rưỡi cả anh và Mộng Xuân Không Tỉnh sẽ cùng xuất hiện trong game. Đây đã trở thành luật thép mưa gió không đổi trong tổ Cày Cấp Ma Quỷ.
Tuyết Lý Hống và Bách Chiến Bách Thắng buổi tối không lên, thay vào là Mông Xuân Không Tỉnh cùng Lông Chân Rất Gợi Cảm.
Tuy trong tổ Cày Cấp Ma Quỷ level cao nhất là Lòng Son Chiếu Sử Xanh nhưng đội trưởng thường là Ám Hắc Đại Công. Mọi người đã quen với kiểu để anh dẫn đội và quyết định hành trình.
Ám Hắc Đại Công nói: “Gần đây các vong linh pháp sư hơi bị cô đơn.”
Vì vậy mọi người ngầm hiểu, cùng nhau khởi hành đến Tây Côi Mạc.
Tây Côi Mạc là căn cứ địa của vong linh pháp sư và cũng là một trong tứ đại cấm địa của Mộng Đại Lục. Sa Mạc Chi Thành của Vua Sa Mạc nằm ngay phía rìa của Tây Côi Mạc. Đương nhiên Sa Mạc Chi Thành hiện giờ mới chỉ là Sa Mạc Chi “Tường”.
Vừa vào Tây Côi Mạc, mọi người bỗng cảm giác thấy nhiệt độ tăng cao, Quan Miên cảm giác não đang truyền đến những đợt sóng nhiệt nhưng cũng không phải quá khó chịu.
Ám Hắc Đại Công cưỡi rồng có cánh chao liệng trên vùng đất của xương khô vài vòng.
Cúi đầu nhìn đống xương khô dày đặt dưới mặt đất, Quan Miên bỗng nhiên có thôi thúc muốn dùng bàn chân khổng lồ đạp lạo rạo lên mớ đấy. Nhưng lúc rồng có cánh hạ xuống, thôi thúc này cũng biến mất theo.
Xương khô càng lúc càng hiện to ra trong tầm mắt, còn con người lại càng lúc càng cảm giác nhỏ đi.
Ám Hắc Đại Công chưa nhảy xuống mà chỉ ngồi trên lưng rồng phát ra tiếng rồng gầm.
Ngay sau đến lượt Lòng Son Chiếu Sử Xanh và Thái Hoa Đại Đạo.
Hai người đều là ma pháp sư hệ hỏa, phía dưới phút chốc biến thành biển lửa.
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta cùng Lông Chân Rất Gợi Cảm mỗi người cưỡi thú của mình giữ khoảng cách nhất định với đám xương khô trông như du khách ghé tham quan.
Quan Miên như nhìn thấy điểm kinh nghiệm của mình sinh ra từ trong biển lửa, mỗi lúc một dồi dào. Cậu bình luận: “Chỗ nào luyện cấp khá đấy.” Nhàn rỗi thế này quá đúng ý cậu.
Nhưng vùng đất chết của xương khô nào chỉ đơn giản như vậy, nếu không số người đến cày level đã chẳng ít thế.
Trong ánh lửa, đám xương khô bị cháy đen chầm chậm biến mất, nhưng số xương mới trồi lên từ mặt đất còn nhiều gấp mười lần. Một phần mười trong số đó còn là những bộ xương có cánh. Chúng vẫy hai khúc xương trên lưng như chim rồi giậm chân xuống đất lấy đà bay lên.
Quan Miên hỏi: “Nhà thiết kế game lúc sáng tác chưa từng cân nhắc tính thực tế hay sao ấy nhỉ?
Ám Hắc Đại Công đáp: “Hegel từng nói: ‘Tồn tại là hợp lý.’ đấy. Các nhà thiết kế game đã đặt ra là chúng thành hợp lý thôi.”
Quan Miên nhún vai.
Rồng có cánh đột nhiên nghiêng người lao xuống mặt đất.
Sau lưng họ là vô số bộ xương bay đuổi theo như cả bầy ong.
Ám Hắc Đại Công liên túc phát ra tiếng rồng gầm và phà hơi của rồng vào đám xương khô, những con trúng đòn đều banh xác trong nháy mắt. Vì để tăng độ chân thật cho Mộng Đại Lục, xương khô bị đánh trúng không hề biến mất mà vỡ ra rồi ào ào rơi xuống.
Quan Miên niệm Manh Nhãn Chú.
Level của cậu đã tăng, uy lực của Manh Nhãn Chú cũng lớn hơn, cậu được bảo vệ an toàn trong phạm vi bán kính năm mét. Thế nhưng xương khô làm gì có mắt, vì vậy Manh Nhãn Chú vô hiệu. Giữa hốc mắt của xương khô là lửa ma trơi, chúng cứ thản nhiên tiến về phía trước.
Bất thình lình có hai ánh lửa mãnh liệt bắn qua.
Trên đầu và dưới người của Quan Miên cùng Ám Hắc Đại Công lửa cháy hừng hực.
Lòng Son Chiếu Sử Xanh và Thái Hoa Đại Đạo đồng thời ra tay.
Có điều cứ xem uy lực của lửa là thấy rõ sự chênh lệch đẳng cấp giữa hai người họ.
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta cùng Lông Chân Rất Gợi Cảm cũng đã ra tay. Một không ngừng đứng giữa đám xương khô nhảy múa, sau đó đám xương khô cũng học theo rồi bắt đầu quay sang chém giết lẫn nhau. Một người sử dụng ma pháp hệ thủy, nhưng tổn thương gây ra rõ ràng không bằng với hệ hỏa.
Quan Miên lấy gậy ma pháp huơ vào lũ xương khô bị Lông Chân Rất Gợi Cảm giày vò thừa sống thiếu chết nhưng vẫn còn hấp hối.
Một đám mây đen đột nhiên xuất hiện, lửa ma trơi tượng trưng cho linh hồn của xương khô bỗng chốc tắt lụi.
Ám Hắc Đại Công cười hỏi: “Hấp Tinh Đại Pháp?”
Quan Miên đáp: “Đời thứ hai, Hấp Hồn Thuật.”
Lũ xương khô biến mất nhanh chóng gọi thêm bè lũ đông đảo đến góp vui.
Quan Miên nhìn thấy trên sa mạc đã có quá nửa là xương khô thì cau mày hỏi: “Sinh sôi không ngừng à?”
Ám Hắc Đại Công đáp: “Nghe nói lúc số lượng xương khô vượt quá một triệu sẽ xuất hiện Vua Xương Khô, đánh xong là có thể về nhà.”
Quan Miên hỏi: “Nghe nói?”
Ám Hắc Đại Công đáp: “Chưa có ai từng nhìn thấy.”
Quan Miên cúi đầu tránh đi một bộ xương khô đang bay tới rồi tiện tay lấy gậy ma pháp gõ mạnh vào cột sống nó, “Luyện cấp còn được tham gia phiêu lưu mạo hiểm cũng khá đấy chứ.” Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT