"Lão Lục, ngươi chuẩn bị một chút, mau sớm lên đường đi biên thành tìm
Lý Cảm Tướng quân, nơi này còn có một phong thư ta tự tay viết, ngươi
cũng giao cho hắn. Tương lai mặc kệ hắn lựa chọn gì ngươi cũng không cần lấy ý nguyện của bản thân áp đặt cho hắn, hiểu chưa?"
Lôi Ngạo
Thiên xoay người từ trên bàn viết cầm lên một phong thư mới tinh, đưa
tới trước mặt của Lục hộ pháp, nhìn hắn nhẹ giọng dặn dò.
Dứt
lời, Lôi Ngạo Thiên có chút ngoài ý muốn phát hiện trong mắt Lục hộ pháp lóe lên vẻ vui sướng, tuy là thoáng chốc, nhưng lại bị Lôi Ngạo Thiên
nhanh chóng bắt được.
"Giáo chủ, cám ơn ngươi!" Lục hộ pháp mở miệng cười, trong lòng không nhịn được kích động.
Đáp án nhiều năm, hắn rốt cuộc biết người nào mới thật sự là kẻ thù.
Hiểu lầm nhiều năm, hắn rốt cuộc có thể tự mình nói rõ với Lý Cảm thúc thúc.
"Lão Lục bảo trọng! Đi đường cẩn thận, ngươi mang lệnh bài của ta lên đường. Nếu như dọc đường gặp phải những tai dân kia phải đi ngân hàng tư nhân
gần đây lấy chút ngân lượng cứu tế bọn họ. Ta đã thông báo Tam tỷ, nàng
sẽ đi cùng với ngươi, trên đường ngươi phải chăm sóc nàng nhiều một
chút."
Tô Nhược Mộng từ trong ống tay áo móc ra một khối lệnh bài bích ngọc, vừa nói vừa đưa tới trước mặt của Lục hộ pháp, nói xong
không quên trừng mắt nhìn hắn, cho hắn một ánh mắt nói ‘ cơ hội cho
ngươi, có thể có tiến triển hay không hoàn toàn dựa vào chính ngươi ’.
"Tạ phu nhân, thuộc hạ nhất định không phụ một mảnh kỳ vọng của giáo chủ và phu nhân." Lục hộ pháp nhận lấy lệnh bài, chắp tay hành lễ, bộ mặt tung tăng rời đi.
Lôi Ngạo Thiên đưa mắt nhìn Lục hộ pháp rời đi, mắt lại lần nữa liếc mắt nhìn đống gỗ bỏ đi đầy đất, mím môi cười yếu ớt
bất đắc dĩ lắc đầu, về sau cái bàn trong thiên phòng phải lệnh người làm kiên cố một chút, hắn nhớ không rõ những năm gần đây, đã là lần thứ mấy biến thành một đống gỗ bỏ đi.
Ngoắc ngoắc môi, Tô Nhược Mộng
ngẩng đầu ánh mắt dịu dàng nhìn Lôi Ngạo Thiên, chế nhạo: "Cái bàn này
chỉ sợ là dùng sắt chế tạo cũng không dài lâu được." Trong Ma Giáo có
thể đi vào thiên thính này đều là người nào? Chỉ bằng bản lĩnh của bọn
họ, tuổi thọ cái bàn này cũng chỉ có thể xem bọn họ tâm tình mà định ra.
"Cái này có thể có." Lôi Ngạo Thiên đưa tay cưng chiều véo nhẹ lỗ mũi nàng
một chút, cười bao tay nàng vào trong lòng bàn tay, nhìn ra phía ngoài
chép miệng, nói: "Đi thôi! Chúng ta ra ngoài đi dạo."
"Được!" Tô Nhược Mộng ôn thuận gật đầu một cái.
Mùa hè ánh mặt trời nóng hừng hực chiếu khắp cả vùng đất, nhưng rừng cây
rậm rạp ở Tử Long Lĩnh lại không có bao nhiêu ảnh hưởng, ánh mặt trời
xuyên thấu qua lá cây tươi tốt lấm tấm kích cỡ như đồng tiền, lẻ tẻ vẩy
vào trên đất, trên cây biết vui sướng hát ca.
Lôi Ngạo Thiên dắt
tay Tô Nhược Mộng, hai người tinh thần thoải mái, khóe miệng giữ nụ
cười, bước chậm từ từ đi trên đường nhỏ thông với đình nghỉ mát phía sau núi. Bọn họ không nói gì, mà lẳng lặng hưởng thụ phần yên tĩnh về sau
có thể không dễ dàng hưởng thụ được nữa.
Thân tại đây, rất nhiều
chuyện không thể toàn bộ đều theo tính tình của mình, huống chi hắn sẽ
phải dọn dẹp tàn cục của Đông Lý triều, mười năm phía trước hắn đoán
chừng thật sự không có biện pháp buông lỏng. Chỉ là, vì dân chúng thiên
hạ, vì chí nguyện của nhi tử, hắn không thể không phô trương cho nhi tử
nhìn.
"A! Mùa hè ở Tử Long Lĩnh thật là thoải mái, cây xanh thành rừng, mùi hoa quanh quẩn, bách điểu ca hát, ve sầu phổ nhạc, hương trà
quả ngọt, thật là mỹ! Đây quả thực là thiên đường nhân gian, ta quá yêu
nơi này." Tô Nhược Mộng hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại kiểm, dụng
tâm cảm thụ từng cọng cây ngọn cỏ ở Tử Long Lĩnh, nhất hoa nhất thế
giới.
Đã nhiều năm như vậy, nàng thậtsự rất thích chỗ này, cũng rất yêu loại cuộc sống an tĩnh mà thư thích này.
"Hối hận? Đó là chuyện không thể nào, chỉ cần là quyết định của chàng, ta
đều vô điều kiện ủng hộ. Còn nữa, chúng ta là làm chuyện tốt, mà không
phải vì tư dục bản thân." Không cần nói rõ, Tô Nhược Mộng cũng có thể
hiểu hối hận trong lời nói Lôi Ngạo Thiên là có ý gì.
Chuyện này
không thể lấy sau này không hối hận để bình luận, chỉ cần làm một chút
chuyện tình vô luận vu tâm, làm sao có thể bởi vì chưa thỏa mãn cuộc
sống lý tưởng cá nhân mà nói hối hận chứ?
Hơn nữa, bọn họ còn có
một nhi tử tốt tâm tồn chí lớn, còn nhỏ tuổi đã biết đau lòng cha mẹ,
thương cảm cho bách tính. Nhi tử cũng có thể vỗ ngực nói cho hắn thời
gian mười năm, mười năm sau hắn có thể gánh vác trọng trách sinh kế dân
chúng thiên hạ, bọn họ làm sao có thể không bỏ được mười năm tự do này?
Về công về tư, về tình về lý. Bọn họ đều không sợ lên trước, toàn lực ứng phó làm tốt mỗi một sự kiện.
Lôi Ngạo Thiên nhìn cặp mắt chân thành của Tô Nhược Mộng, khẽ gật đầu, trên mặt tách ra nụ cười sáng lạn như mùa hè. Hắn xúc động vỗ nhẹ mu bàn tay nàng, nói: "Nương tử, cám ơn nàng! Đời này có nàng ở bên cạnh ta, chính là hạnh phúc lớn nhất của ta."
"Ta cũng vậy!" Hai người đắm đuối đưa tình nhìn nhau cười một tiếng, tiếp tục tay trong tay đi lên trước.
Trong lòng Tô Nhược Mộng khẽ nhộn nhạo hạnh phúc, khóe miệng như có như không nâng lên nụ cười yếu ớt, ánh mắt nhìn về một góc ngói đỏ tạm lộ trong
rừng cây phía chân núi kia, trong lòng chảy qua từng tia nhàn nhạt không thôi.
Cái nơi đẹp như tiên cảnh này, bọn họ chẳng mấy chốc sẽ
tạm thời xa cách. Cuộc sống tương lai, bọn họ sẽ đứng ở một địa phương
khác, yên lặng bảo vệ từng cọng cây ngọn cỏ nơi này.
Bọn họ đã
bắt đầu đánh cờ với Đông Lý Quyền, trừ như trước trì hoãn giúp dân chúng khu vực gặp nạn, bọn họ cũng ở không ít địa phương sắp xếp quân cờ của
mình, tùy thời cũng có thể cùng động. Lần này, bọn họ không chỉ muốn
thuận lợi tiếp nhận cục diện rối rắm của Đông Lý triều, còn muốn rung
chuyển hạ xuống đến thấp nhất.
Trước mắt mạch máu Đông Lý triều
cũng đã gãy, chuyện này chỉ có thể càng nhanh càng tốt, cho nên, hiện
tại bọn họ trừ cường đại hơn mình ra, còn phải thăm dò tất cả chi tiết
về Đông Lý Quyền, tìm ra xương sườn mềm của hắn, lại cho hắn một kích
trí mạng.
Mà lúc này, Đại Hộ Pháp mặt lạnh nghiêm trang đi tới
phía bọn họ: "Thuộc hạ tham kiến Giáo chủ, phu nhân." Hôm nay Ma Giáo đã là trên dưới khẩn trương chuẩn bị cho chiến tranh, Đại Hộ Pháp trừ huấn luyện quân đội của hắn ra, còn phải xử lý chuyện của đại quản gia Ma
Giáo.
"Lão Đại, xảy ra chuyện gì?" Lôi Ngạo Thiên và Tô Nhược Mộng song song đứng lại, xoay người nhìn Đại Hộ Pháp, chậm rãi hỏi.
Đại Hộ Pháp cung kính cầm tín phụng trong tay đưa đến trước mặt Lôi Ngạo
Thiên, lòng đầy căm phẫn nói: "Giáo chủ, vừa lấy được tin tức, vật phẩm
và ngân lượng chúng ta giúp nạn thiên tai sau khi phân đến trong tay dân chúng, đảo mắt đều đã bị những quan địa phương kia thu lại."
Chuyện này thật sự làm người ta giận sôi, đồ bọn họ cứu tế cho dân chúng, bọn
họ người vừa đi đã vào trong túi những tên quan kia. Gặp phải quan cá
biệt trắng trợn như vậy, bọn họ cũng sẽ liên hợp thương hộ dùng nâng cao giá tiền vật phẩm tới áp bức ngân lượng của dân chúng.
Cửa hàng
Ma Giáo bọn họ mặc dù phân bố rất rộng, nhưng mà, lấy tình thế trước mắt xem ra, bọn họ vẫn không thể để Đông Lý Quyền phát giác thiên hạ đệ
nhất thủ phủ là người trong Ma Giáo bọn hắn. Cho nên, phương diện này
Tây Đường chủ cũng không thể làm quá rõ ràng, hắn cũng chỉ có thể lấy
thân phận một thương nhân thiện lương chào hỏi quan địa phương.
Mày rậm nhíu chặt, Lôi Ngạo Thiên rút thư ra cẩn thận nhìn một lần, chỉ
thấy trong thư viết tình hình thực tế quan viên địa phương lấn áp dân
chúng như thế nào. Hắn nhanh chóng tìm tòi tin tức trong đầu, lại định
nhãn nhìn danh sách những quan viên nhắc tới trong thư, lạnh lùng nói:
"Bọn họ quả nhiên là huynh đệ ruột, một người xem mạng người như rơm rạ, thứ máu vô tình, một tên hắc tâm hắc phế, trắng trợn cướp đoạt lương
thực cứu mạng dân chúng. Đây chính là huyết dịch súc sinh chảy trong
Đông Lý gia tộc, tất cả đều là ma quỷ ăn tươi nuốt sống. Lão Đại, ngươi
truyền tin cho giáo đồ các nơi, để cho bọn họ tùy thời chuẩn bị cùng ta
làm lớn một hồi."
Tô Nhược Mộng nghe vậy, hơi nhíu mày lại, có chút nghi ngờ hỏi: "Những người đó đều là người Đông Lý Phong?"
Lôi Ngạo Thiên gật đầu xác nhận, sử dụng ánh mắt ý bảo Đại Hộ Pháp đi xuống trước.
Tô Nhược Mộng thấy Lôi Ngạo Thiên gật đầu nói phải, trong lòng hơi kinh
ngạc, sau khi Đông Lý Phong trầm mặc hơn bốn năm, mắt thấy Đông Lý Quyền leo lên ngôi vị hoàng đế, hắn rốt cuộc cũng không cách nào lại diễn trò nữa. Phí hết tâm tư như thế để trên lưng Đông Lý Quyền mang oan uổng,
chắc hẳn hắn là muốn cho quan bức dân phản, phá hủy đàn trúc cao của
Đông Lý Quyền rồi lên đài?
Chỉ là, hắn coi như sai lầm một bước
rồi, hắn hẳn không nghĩ tới Lôi Ngạo Thiên từ trước đến giờ một lòng đặt mình bên ngoài sự việc, tâm thương yêu muôn dân thiên hạ, đã quyết tâm
nên vì tạo ra phúc lợi dân chúng thiên hạ?
Yên lặng ở trong lòng
tính toán khoảng cách thời gian theo lời của Phó Linh Tử, Tô Nhược Mộng
ngước mắt nhìn Lôi Ngạo Thiên, nói: "Nhị Lôi Tử, sắp tới chúng ta trước
án binh bất động, huynh đệ bọn họ tương tàn, chúng ta an vị làm ngư ông
đắc lợi. Chờ sau khi lão Lục thuyết phục đại tướng quân Lý Cảm, chúng ta lại bất ngờ tấn công vào hoàng cung, ép Đông Lý Quyền thoái vị."
Bọn họ những năm này góp nhặt tư liệu bách quan trên dưới Đông Lý triều,
trừ Lý Cảm không có ai không có chuyện không thể lộ ra ngoài ánh sáng,
ít nhiều gì nhược điểm trí mạng của những người khác đều có trong tay
bọn họ. Lúc này, chỉ cần bọn họ ném quyển sách đặc biệt đến trước mặt
bọn họ, bọn họ cũng chỉ có thể nói gì nghe nấy.
Lý Cảm không chỉ
có binh pháp rất cao, người cũng trọng tình trọng nghĩa. Tin tưởng sau
khi hắn thấy chân tướng Trình gia năm đó cả nhà bị tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội, hắn cũng sẽ không bán mạng cho bạo quân Đông Lý Quyền. Nếu như thu phục hắn, thu phục binh lực trong tay hắn, vậy coi như lột bỏ
một cánh tay của Đông Lý Quyền.
Nếu như binh lực Lý Cảm bắt tay
cùng giáo đồ Ma Giáo, như vậy mấy cái binh lực Đông Lý Quyền còn dư lại
kia, cũng không đủ gây sợ hãi. Chỉ là vì giảm bớt chuyện máu me, hắn còn phải tỉ mỉ bố trí tốt mỗi một bước cờ. Dù sao Đông Lý Quyền có thể đi
lên ngôi vị hoàng đế cũng không phải tình cờ, ở trong triều nhất định có người sống chết ủng hộ hắn, bọn hắn bây giờ muốn làm chính là hàng phục được những người này, tận lực không dính líu người vô tội.
"Nương tử nói có đạo lý, trận đánh cờ này bắt đầu, thì phải lên mười phần tinh thần đi mỗi một bước cờ. Chúng ta muốn thắng, hơn nữa còn muốn thắng
quang minh chính đại, khiến người trong thiên hạ cũng thành tâm mến
phục."
Dứt lời, hắn dắt tay Tô Nhược Mộng từ ngã ba đường đường
nhỏ đi về phía một nơi khác, khóe miệng hơi vểnh, tròng mắt đen sáng
chói.
"Không phải đi đình nghỉ mát sao?"
"Không, ta muốn dẫn nàng đi một chỗ."
"Ừ."
"Nàng không hỏi muốn đi đâu?"
"Chỉ cần đi cùng chàng, nơi nào cũng không sao cả."
"Ta tốt như vậy?"
"Tốt! Rất tốt! Tốt vô cùng!"
"Thật?"
"Thật! Ta xác định cùng khẳng định, những lời này toàn là lời tâm huyết của ta.""Nơi nào tốt?"
"......" Tô Nhược Mộng nghiêng đầu quan sát hắn, thật lâu không trả lời hắn.
Lôi Ngạo Thiên không khỏi có chút nóng nảy thúc giục: "Rốt cuộc là nơi nào? Cụ thể một chút, đừng quá sơ lược. Điều này làm cho ta có chút cảm giác bị qua loa, không nhìn ra thành ý của nương tử ở nơi nào?"
Tô
Nhược Mộng nhìn bộ dạng chu mỏ nũng nịu kia, không nhịn được mắt trợn
trắng, trực tiếp nghiêng đầu sang chỗ khác không nhìn hắn nữa, tiếp tục
giẫm chận tại chỗ đi tới chỗ sâu trong rừng cây. Nhưng khóe miệng nàng
hiện lên nụ cười thản nhiên cũng không tiếng động biểu hiện rõ ràng tâm
tình tốt của nàng.
Thành thật mà nói, Lôi Ngạo Thiên vốn là ánh
mặt trời, bộ dạng thỉnh thoảng làm nũng cũng rất khả ái, cảm giác dễ
thương xuất hiện ở trên người hắn, giống như chính là hồn nhiên thiên
thành, không tí ti ảnh hưởng uy nghiêm Đại Giáo Chủ của hắn.
"Nương tử, nàng quả nhiên là gạt ta đúng không?" Lôi Ngạo Thiên kéo tay Tô
Nhược Mộng lại, thành công ngăn trở nhịp bước tiến tới của nàng, hắn
nhìn chằm chằm Tô Nhược Mộng, hoàn toàn chính là một loại ý tứ chỉ cần
nàng không nói rõ ràng sáng tỏ, hắn cũng không thả nàng đi.
"Không đúng." Tô Nhược Mộng lắc đầu một cái.
Nghe vậy, Lôi Ngạo Thiên mới vừa mang theo ánh mặt trời mặt, trời trong liền biến thành u ám, hắn vẻ mặt bị thương rất nặng mà nói: "Ta biết ngay,
nương tử cả lấy lệ gạt ta một cái cũng không chịu."
Tô Nhược Mộng im lặng nhìn bộ dáng tiểu thụ nam bị ném bỏ, cắn chặt môi, không để cho mình bật cười. Trong lòng âm thầm tranh cãi với hắn: chàng cứ diễn trò
đi, ta giúp chàng diễn. Nghìn bài một điệu hoặc là tiết mục bình mới
rượu cũ, chàng diễn 4~5 năm rồi, chẳng lẽ còn không chán sao?
Kể
từ sau khi Bảo Bảo và Bối Bối sinh ra, hắn một mặt hưởng thụ vui sướng
người làm cha, một mặt lại thường thường bởi vì Tô Nhược Mộng đặt tinh
lực ở trên người hai tiểu bảo bối mà ghen. Hắn năm ngày ba bữa sẽ phải
từ trên người nàng tìm kiếm một chút cảm giác quan trọng, giống như loại tiết mục tiểu thụ nam mới vừa đã sớm không biết diễn bao nhiêu lần.
Đùa giỡn như vậy, kết quả sau cùng chỉ có hai loại, một là Tô Nhược Mộng vì an ủi hắn bị thương tâm, tự động hiến thân. Hai là hắn vì chứng minh
bản thân tốt, trực tiếp đụng ngã nàng. Dù sao mặc kệ là kết quả nào,
cuối cùng hắn cũng như nguyện hưởng thụ mỹ nhân hương.
"Nương tử......"
"Ta không có!"
"Không có gì?"
"Không có không chịu."
"Như vậy nói cách khác, nàng thừa nhận gạt ta sao?"
Tô Nhược Mộng bị hắn lượn quanh có chút ít nhức đầu, rõ ràng không phải ý
này, hắn lại cứ cho ngươi đi vòng qua, vòng tới vòng lui ngươi sẽ phát
giác giống như lời của mình thật sự lý giải theo cái ý tứ kia của hắn.
Lôi Ngạo Thiên nhìn Tô Nhược Mộng sững sờ, một tia ánh sáng hả hê tựa như tia chóp từ trong tròng mắt đen hắn thoáng qua.
Oanh ——
Trong hoảng hốt, Tô Nhược Mộng chỉ nghe được bên tai truyền đến oanh một
tiếng, đợi nàng định nhãn lẫn nữa nhìn về phía hoàn cảnh chung quanh,
nàng phát hiện mình và Lôi Ngạo Thiên thân đã ở trong một huyệt động
sáng trưng. Trước mặt của các nàng là một con đường bằng đá thật dài,
trên thạch bích hai bên giống như mật đạo từ chân núi thông đến Tử Long
Lĩnh, chỉnh tề vả lại cự ly nhất trí có đèn dầu thắp sáng.
"Đây
là nơi nào?" Trên Tử Long Lĩnh có rất nhiều huyệt động, nhưng cái trước
mắt, Tô Nhược Mộng có thể khẳng định, nàng chưa từng tới bao giờ.
"Thạch động." Lôi Ngạo Thiên nhún vai một cái, lên tiếng.
Tô Nhược Mộng ngẩng đầu liếc nhìn ánh mắt của hắn, nhưng không cách nào từ trong ánh mắt hắn dò xét ra dấu vết. Nàng không tiếng động quét nhìn
nơi này không có vật gì, chỉ là trên thạch bích trong huyệt động có đèn
dầu. Thầm nói: hắn sẽ không nghĩ ở trong thạch động này đụng ngã nàng
chứ? Đây chính là nham thạch thuần khiết nhiều màu sắc, nàng nếu như bị
hắn đụng ngã ngay tại chỗ, không bị đè chết cũng sẽ bị thương.
"Chàng dẫn ta tới nơi này là muốn làm gì?"
"Nàng cứ nói đi?" Lôi Ngạo Thiên vô cùng phong tao ném cho nàng một mị nhãn thật to, tỏ ra có điều ngụ ý.
"Khụ khụ......" Tô Nhược Mộng ho nhẹ mấy tiếng, thầm nói: yêu nghiệt, thật
là phong tình vạn chủng. Quyến rũ như thế, xem ra hắn thật muốn ở chỗ
này giải quyết. Nhưng mà, Tô Nhược Mộng nhíu nhíu mày, nhìn nham thạch
nhiều màu sắc dưới chân, ngập ngừng: "Trên đất này quá cứng rồi."
"Cái gì?" Lôi Ngạo Thiên gảy nhẹ dưới lông mày, không hiểu hỏi.
Tô Nhược Mộng nhìn bộ dáng của hắn, không khỏi có chút nổi đóa, Tiểu Dạng, rõ ràng chính là hắn muốn quyến rũ người ta, bộ dáng lại một mặt không
biết. Dứt khoát, nàng quay đầu đi, không nhìn hắn, cũng không nói
chuyện.
Lôi Ngạo Thiên đưa tay dùng móng tay thật dài móc xuống
lỗ tai, đi vòng qua đến trước mặt Tô Nhược Mộng, hỏi lần nữa: "Nương tử, nàng vừa mới nói gì? Vi phu không nghe rõ, nàng lặp lại lần nữa có được không?"
"Ta nói, trên đất này quá cứng rồi, không bị chàng đè
chết, cũng sẽ bị thương chết." Tô Nhược Mộng nhấc chân lên, tiến tới bên tai của hắn, dùng sức hô. Lôi Ngạo Thiên nhìn dáng vẻ bị nàng hù sợ,
rốt cuộc vui vẻ khom lưng nở nụ cười.
"Ha ha ha!"
"Nương
tử, ta đột nhiên phát hiện nàng cũng là tiểu se nữ, chẳng lẽ?" Khóe
miệng Lôi Ngạo Thiên tràn ra nụ cười tà khí, nói đến chỗ mập mờ thì dừng lại, ánh mắt bình tĩnh quan sát mặt tròn của Tô Nhược Mộng giống như
mây hồng, cúi đầu tiến tới bên tai nàng, âm thanh khàn khàn nói: "Chẳng
lẽ nương tử muốn cùng vi phu ở chỗ này làm cái đó?"
"Ta nào có?" Tô Nhược Mộng lui về phía sau mấy bước, ngẩng đầu ưỡn ngực, kiên quyết bác bỏ.
"Vậy nàng còn nói trên đất quá cứng?" Lôi Ngạo Thiên hài lòng thưởng
thức bộ dáng thẹn thùng của nàng, không muốn nhanh như thế đã kết thúc
niềm vui thú trêu cợt nàng, vì vậy tiếp tục hỏi: "Nàng mới vừa không
phải nói, trên đất quá cứng, nếu như không bị ta đè chết, cũng sẽ bị
thương chết sao?"
"Ta nào có? Chàng nghe lầm." Tô Nhược Mộng
quyết định mạnh miệng đến cùng, kiên quyết không thừa nhận. Ai bảo hắn
dò hỏi nàng như vậy, nhìn nàng xấu mặt.
"Thật! Ta mới vừa cũng chỉ là hỏi chàng nơi này là nơi nào?"
Vui đùa qua đi, nàng thẹn thùng cũng đã nhìn, Lôi Ngạo Thiên quyết định
không trêu chọc nàng nữa, tiến lên dắt tay nàng, cúi đầu thật nhanh ở
trên gương mặt nàng hôn một cái, cười nói: "Đi, ta dẫn nàng đi một chỗ."
"Được!" Tô Nhược Mộng gật đầu một cái, tò mò trong lòng vèo một cái đã quét quẫn bách mới vừa lên chín tầng mây.
Những năm này, giữa nàng và Lôi Ngạo Thiên cơ hồ không có bất kỳ bí mật, cho
nên, hôm nay hắn mang nàng tới đây nơi này, chỉ cho nàng có một
loại cảm giác nơi này cất giấu bí mật thiên hạ. Tô Nhược Mộng không hỏi nữa, yên lặng cùng Lôi Ngạo Thiên đi sóng vai.
Con đường bằng đá này rất dài, bọn họ đi rất lâu, sau khi bảy lần quặt tám lần rẽ, lại
vẫn không nhìn thấy cuối. Con đường bằng đá trong thật lạnh quang đãng,
trầm ngâm lắng nghe, giống như còn có thể nghe được âm thanh nước chảy.
Trong lòng Tô Nhược Mộng ngẩn ra, nhẹ chau lông mày lại, tỉ mỉ vừa nghe, xác định mình không nghe lầm, bên trên đường đá xác định là có âm thanh nước chảy truyền đến.
Chẳng lẽ nơi này là phía dưới dòng suối nhỏ.
Tử Long Lĩnh núi cao đất rộng, vật cũng đa dạng, có không ít dòng suối nhỏ do sơn tuyền hội tụ mà thành, hồ thiên nhiên dưới chân núi cũng chính
là do các dòng suối nhỏ hội tụ thành. Càng đi về phía trước, tiếng nước
chảy lại càng rõ ràng, sau khi lại rẽ khúc quanh, đột nhiên hai mắt Tô
Nhược Mộng tỏa sáng, đại khái đi phía trước chừng mười bước nơi đó có
một cửa đá hình đầu rồng. Cái tượng đá đầu rồng đó trông rất sống động,
nhất là cặp mắt kia, chợt nhìn, khiến trong lòng người cả kinh, bị ánh
mắt sắc bén này của nó làm chấn động.
Nhìn cửa đá đầu rồng trước
mắt, trong lòng Tô Nhược Mộng càng thêm xác định suy đoán của mình, nàng hoàn toàn tin tưởng, phía sau cửa đá này ẩn chứa một bí mật lớn bằng
trời. Mà cũng chính là mục đích Lôi Ngạo Thiên mang nàng tới nơi này.
Lôi Ngạo Thiên nhẹ lay động tay dưới của nàng, nhìn nàng bĩu bĩu môi, ý bảo nàng tiếp tục đi về phía trước.
Nhẹ nhàng gật đầu, vẻ mặt Tô Nhược Mộng nghiêm túc cất bước đi tới, cảm
thấy trong lúc vô hình có một cỗ cảm giác trang nghiêm xông tới.
"Nương tử, lấy vòng tay Tử Ngọc châu trên tay nàng xuống." Đứng ở trước mặt
cửa đá đầu rồng, Lôi Ngạo Thiên cúi đầu nhìn qua vòng tay Tử Ngọc châu
trên cổ tay Tô Nhược Mộng tản ra vầng sáng màu tím nhạt, nói.
Tô
Nhược Mộng kinh ngạc nhìn vòng tay trên cổ tay tản ra ánh sáng màu tím
nhạt, thận trọng lấy xuống, ngước mắt nhìn Lôi Ngạo Thiên, hỏi: "Nhị Lôi Tử, đây là chuyện gì? Tại sao vòng tay Tử Ngọc châu này lại sáng lên?"
Nàng trước kia không phát hiện nó sẽ sáng lên, mới vừa ở bên ngoài cũng
không phát hiện, ngay khi đến trước cửa đá này, vòng tay Tử Ngọc châu
lại tản ra ánh sáng rõ ràng. Nàng đã sớm hoài nghi vòng tay này không
bình thường, hôm nay xem ra, vòng tay này thật đúng là có huyền cơ.
"Nó đã sớm bắt đầu thỉnh thoảng sáng lên, chỉ là nàng không phát hiện ra.
Hiện tại bọn nó sẽ lập tức trở về vị trí cũ, tự nhiên sẽ phát hiện ánh
sáng sáng hơn." Lôi Ngạo Thiên nhận lấy vòng Tử Ngọc trong tay nàng, nhẹ giọng giải thích.
Dứt lời, hắn vẻ mặt nghiêm túc cầm vòng tay
chính xác khảm vào bảy lỗ tròn trên đầu rồng, lại đưa tay rút ra trâm Tử Ngọc trên đầu Tô Nhược Mộng, dùng sức cắm vào trong lỗ nhỏ giữa bảy lỗ
tròn.
Oanh một tiếng, cửa đá đầu rồng theo tiếng mở ra, thành công khiến Tô Nhược Mộng sững sờ ổn định lại tinh thần.
"Oa......" Tô Nhược Mộng kinh ngạc nhìn tất cả trước mắt, mắt trợn to một chút lại trợn to một chút, lắc mạnh đầu, cố gắng để cho mình tỉnh táo lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT