Gió núi đột nhiên trở nên lớn, vù vù thổi tới đây, thổi trúng cây phong
bay múa đầy trời, giống như bươm bướm bay múa vui sướng dưới ánh mặt
trời, nhưng giờ phút này Đông Lý Phong không có lòng đi thưởng thức cảnh đẹp này, trong lòng nổi lên sóng lớn, trong đầu vang vọng những điều
Hắc Lang vừa nói.
Người đánh đàn là Tô Nhược Mộng? Điều này sao
có thể? Nếu tiếng đàn kia thật sự có ma lực như thế, làm sao tiểu nữ tử
một tay trói gà không chặt như Tô Nhược Mộng có thể đánh ra tiếng đàn đả thương người?
Tô Nhược Mộng này thật sự là nữ nhi ruột thịt của
cữu cữu sao? Nhưng mà, mẫu phi và cữu cữu đã xác định, Tô Nhược Mộng
cũng thừa nhận, việc này không thể sai.
Gió vù vù thổi qua bên
tai, Đông Lý Phong xoay người đưa tay sau lưng, một đôi mắt phượng hẹp
dài nhìn chằm chằm núi lớn trước mặt, thỉnh thoảng tản ra ánh sáng trầm
tĩnh. Đám người Hắc Lang cũng không dám lên tiếng, chỉ lẳng lặng canh
giữ phía sau hắn, yên lặng chờ hắn phân phó.
Đột nhiên, Đông Lý
Phong đưa tay tiếp nhận một mảnh lá phong thổi tới trước mặt, lẳng lặng
liếc nhìn, trong mắt lại hiện ra dáng vẻ Tô Nhược Mộng dưới tàng cây cầm lá phong ngẩn người. Trong lòng áy náy, Đông Lý Phong nghĩ tới Tô Nhược Mộng hoàn toàn không trang điểm bôi phấn, nhưng vẫn đẹp khiến người ta
không thể dời tầm mắt, khóe miệng hơi cong lên.
Nhưng ngay lập
tức, trong đầu hắn đột nhiên toát ra khuôn mặt tươi cười lưu manh của
Lôi Ngạo Thiên, không nhịn được lại cắn răng nghiến lợi. Đông Lý Phong
xoay người, nhìn Bốc Đạt Phu trầm mặc không nói đứng phía sau, lạnh
giọng hỏi: "Bốc tiền bối, không phải ngươi nói tình độc đó không có
thuốc giải sao?"
Đột nhiên bị hắn điểm danh, Bốc Đạt Phu chợt
phục hồi tinh thần, khom lưng chắp tay, nói: "Vương Gia, tình độc là
dược đệ nhất vô nhị của chúng ta, trừ phi có cách điều chế độc môn của
ta, nếu không bọn họ có lẽ không thể bào chế thuốc giải."
Khi hắn ta thấy Lôi Ngạo Thiên không có bất kỳ khác thường liếc mắt đưa tình
với Tô Nhược Mộng, hắn ta cũng kinh ngạc, lẽ ra, Lôi Ngạo Thiên phải khổ sở không chịu nổi, làm sao có thể chung đụng với nữ tử mình yêu? Trừ
phi hắn hoàn toàn không yêu Tô Nhược Mộng.
Hoặc là, độc thật sự
bị người giải, nhưng điều này rất không có khả năng, độc này dùng quá
nhiều dược liệu, cho dù bọn họ có thể phân giải cũng không thể chế ra
giải dược trong thời gian ngắn như vậy, huống chi bọn họ còn phải phối
ra thuốc giải? Chỉ phân tích trong thời gian như vậy thì không thể nào.
"Có lẽ?" Đông Lý Phong bắt được sự không xác định trong lời nói của hắn, đôi mắt xanh đen trừng hắn.
Đồ vô dụng, hắn ta cư nhiên dám nói có lẽ với hắn, trước kia không phải
hắn ta nói độc này căn bản không có thuốc giải sao? Hiện tại không chỉ
nói loại lời nói không xác định này, còn nói có cách điều chế độc môn.
Người này lại dám giấu tay trái, dịch tay phải với hắn, xem ra, hắn ta không
phải là một người đáng tin. Thứ người nếu có thể ruồng bỏ gia tộc của
mình, vậy hắn ta cũng có thể bởi vì chút ngon ngọt hoặc sinh mạng mà bán hắn.
Lòng dạ Đông Lý Phong vốn hẹp hòi, giờ phút này, Bốc Đạt
Phu hoàn toàn không nghĩ hắn ta chỉ nói có lẽ, đã khiến Đông Lý Phong
không tin tưởng hắn ta nữa.
Bốc Đạt Phu chỉ sợ Đông Lý Phong
không vui, vội vàng lên tiếng: "Chủ tử, bên người Lôi Ngạo Thiên có một
hậu nhân thần y, tuy nói loại độc này phân giải rất khó khăn, phối thuốc giải cũng rất khó khăn, nhưng mà, dù sao hắn cũng là hậu nhân thần y,
cho nên, chuyện này còn đợi chứng thực. Lẽ ra, thời gian ngắn như vậy,
bọn họ không thể nào phối được thuốc giải."
"Ngu xuẩn, không phải nói trên đời này căn bản không có thuốc giải sao? Hiện tại ta không
muốn nhìn thấy ngươi, ngươi về khách sạṇ trước đi." Đông Lý Phong cắn
răng nhịn ý nghĩ muốn chưởng hắn ta một kích, nếu không phải hắn ta còn
có chút giá trị, hắn bảo đảm ngày này sang năm chính là ngày giỗ của Bốc Đạt Phu.
Trong lòng Bốc Đạt Phu khủng hoảng không dứt, ở Thành
vương phủ lâu như vậy, hắn ta đương nhiên biết thủ đoạn ác độc của Đông
Lý Phong, cũng biết hắn không tha thứ cho thuộc hạ phạm sai lầm. Bây giờ nghe hắn bảo mình trở về khách sạṇ, hắn ta không khỏi thở phào nhẹ
nhõm, vội vàng run rẩy lên tiếng: "Dạ, thuộc hạ xin được cáo lui trước."
Nhìn Bốc Đạt Phu đi xa, Đông Lý Phong hướng về phía Hắc Lang phân phó: "Về
sau đề phòng người này nhiều một chút, mặt khác, đàn kia do Tô Nhược
Mộng đánh ra cũng đừng truyền ra ngoài. Tìm ra được Ngạo Tuyết, ta muốn
gặp nàng."
"Dạ! Thuộc hạ lập tức đi làm." Hắc Lang quỳ một gối xuống, chắp tay đáp.
Đông Lý Phong xoay người đi qua một lần nữa, ánh mắt xa xa nhìn lá phong bay múa đầy trời, phất tay cho Hắc Lang sau lưng, nói: "Đi đi."
Hắc
Lang phụng mệnh đi, Đông Lý Phong vẫn đứng ngắm phong cảnh không nhúc
nhích, trong lòng đang yên lặng tính toán làm sao để trừ đi Lôi Ngạo
Thiên, thành công đoạt lại Tô Nhược Mộng. Nhất là khi biết Tô Nhược Mộng là cao thủ có thể đánh ra tiếng đàn gây chấn thương, tình thế càng bắt
buộc hắn phải có được Tô Nhược Mộng.
Nếu có Tô Nhược Mộng ở bên
cạnh hắn, hắn muốn đi lên cái ghế đó thì càng dễ như trở bàn tay. Đợi
đến khi đó, tuy có thiên quân vạn mã hắn cũng sẽ không để trong mắt, cái gì Quyền vương? Cái gì thái tử? Cái gì lão hoàng đế? Còn không phải là
bại tướng dưới tay hắn.
Màn đêm lặng lẽ phủ xuống, ánh trăng
khuyết treo trên không trung, bầu trời vô biên, đêm thu gió lạnh vi vu,
ngoài cửa sổ vang lên tiếng côn trùng kêu to, tiếng lá cây phiêu linh
xào xạc. Trong lòng Tô Nhược Mộng bởi vì người khác cũng tiến vào khách
sạn này mà nặng nề, đang lẳng lặng ngồi gần cửa sổ, ngửa đầu kinh ngạc
nhìn trời đêm.Ánh trăng nhàn nhạt chiếu nghiêng xuống, vẩy vào gương mặt trắng nõn thanh lịch của Tô Nhược Mộng, ánh sáng óng ánh, tăng thêm một chút thanh nhã. Trăng sáng bao phủ trên người nàng, giống như trên
người nàng tản ra vầng sáng nhàn nhạt, tựa như tiên tử ngoài cửu thiên.
Tuy nhiên, vẻ mặt nàng sầu lo, bĩu đôi môi đỏ mọng, một đôi mắt hiện lên vẻ nhàn nhạt khổ sở.
Nghĩ đến Đông Lý Phong đến, tối hôm qua Ninh Ngạo Tuyết xuất hiện, trực giác Tô Nhược Mộng cho biết chuyến này trên đường đến đại hội võ lâm sẽ
không an tĩnh, có hai người như cá chạch cố gắng quấy đục bùn làm đục
nước sông, nước sông thật đúng là không sạch được.
Bây giờ Ninh
Ngạo Tuyết đã không phải Ninh Ngạo Tuyết lúc xưa, tà công trên người
nàng ta không thể khinh thường, mà Bốc Đạt Phu bên cạnh Đông Lý Phong
cũng không phải hiền lành. Mới vừa lúc ăn cơm tối, nàng đã từ trong
miệng các hộ pháp biết chính người này ban đầu đã hạ tình độc Lôi Ngạo
Thiên.
Nếu không trừ, để hắn ta ở lại bên cạnh Đông Lý Phong, chắc chắn mang thêm phiền toái đến cho Ma Giáo.
Tô Nhược Mộng đưa tay vén mái tóc dài tung bay trên đầu vai, vân vê một
lọn tóc, lượn quanh trên ngón tay chơi đùa, vừa trầm tư nên trừ đi Bốc
Đạt Phu thế nào.
Ài... Tô Nhược Mộng nặng nề thở dài, khi nào
trong sinh hoạt của bọn hắn mới có thể không có nhiều xà thần quỷ quái
như vậy? Nghĩ tới, còn có mười ngày tình độc trong cơ thể Lôi Ngạo Thiên sẽ hoàn toàn phát tác, Tô Nhược Mộng xưa nay tỉnh táo trong lòng không
khỏi tức giận và nóng ruột, không trách được lập tức muốn cắt Bốc Đạt
Phu thành tám khúc.
"Chủ tử, người có tâm sự?" Tô Nhược Mộng đang âm thầm căm tức thì từ sau lưng truyền đến tiếng Tâm Nương tràn ngập quan tâm.
Đột nhiên nghe được âm thanh Tâm Nương, Tô Nhược Mộng chợt quay đầu lại,
trong lòng đột nhiên xẹt qua một ý niệm, nhìn nàng hỏi: "Tâm Nương,
ngươi có thể lấy được tình độc từ trên người Bốc Đạt Phu không? Nhất
định phải thần không biết quỷ không hay tiến hành, không thể để bọn họ
phát hiện. Có thể không?"
Tâm Nương thận trọng nhìn Tô Nhược Mộng, hỏi" "Chẳng lẽ trên người Lôi đại Giáo chủ bị chính hắn hạ tình độc?"
Nàng cũng nghe được Đông Lý Phong nói trong hành lang, mới biết Lôi Ngạo
Thiên trúng tình độc, nhưng, Lôi Ngạo Thiên không phải nói tình độc đã
giải sao? Vào lúc này vì sao chủ tử muốn tình độc?
"Không phải nói tình độc trong cơ thể Lôi đại Giáo chủ đã được Thất hộ pháp giải sao? Chẳng lẽ?"
Tô Nhược Mộng không trả lời, mà nhìn nàng khẽ vuốt cằm.
Tâm Nương giật mình nhìn nàng, không ngờ độc này thậm chí hậu nhân thần y
cũng bó tay hết cách, rốt cuộc đây là một loại độc dược gì vậy?
"Nếu độc dược này một tháng không ăn thuốc giải, người trúng độc sẽ quên
người mình yêu mến." Tô Nhược Mộng nhìn ra Tâm Nương đang nghĩ cách,
ngẩng đầu lên nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói.
Tâm Nương lẳng lặng nhìn Tô Nhược Mộng, không khỏi đau lòng, trong đôi mắt
quyến rũ chợt hiện kiên nghị: "Chủ tử, yên tâm. Tối nay ta nhất định lấy được thứ chủ nhân muốn, nếu có thể, ta còn có thể hỏi vòng vèo, người
nọ có thuốc giải không?"
"Cám ơn ngươi, Tâm Nương."
"Phân
ưu cho chủ tử, là chức trách của thuộc hạ." Tâm Nương nhàn nhạt trả lời, nhìn dáng vẻ nàng say mê ngắm bầu trời, nàng trầm ngâm một lát, rồi nói tiếp: "Chủ tử có chú ý tới tiểu công tử trường bào màu lam nhạt đi theo bên cạnh Đông Lý Phong không?"
Nghe vậy, Tô Nhược Mộng rút ánh mắt về, nghiêng đầu nhìn Tâm Nương, hứng thú hỏi:"Người kia là ai?"
Nàng biết Tâm Nương sẽ không vô duyên vô cớ nhắc tới một người như thế.
Tâm Nương che môi cười thật thấp, nói: "Ha ha, không ngờ thiên kim tiểu thư kinh thành cũng cởi mở vậy, người này chính là đại tiểu thư phủ Thừa
Tướng —— Nam Cung Nhược Lâm, là vị hôn thê của Đông Lý Phong. Nếu chủ tử muốn tìm thuốc giải từ Đông Lý Phong, có lẽ, nữ tử này có thể giúp đỡ
một chút."
Tô Nhược Mộng sửng sốt một chút, ngay sau đó mỉm cười
lắc đầu, nói: "Trước không nên động nàng, biết rõ có thuốc giải hay
không rồi nói."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT