Tô Nhược Mộng há to miệng, sững sờ nhìn Lôi Ngạo Thiên, hoàn toàn không
cách nào từ trong lời nói của hắn phục hồi lại tinh thần. Đại viện Hoàng Cung? Xây tường thành? Thật là đủ chấn động, Tâm Nương lại còn có bản
lãnh này, ngay cả triều đình cũng có thể liên kết được?
Bây giờ nàng coi như thật sự tin tưởng không người nào dám động thủ trên địa bàn của Tâm Nương.
Chỉ là, thực lực của nữ nhân này thật đúng là không thể khinh thường, một
người đối với hai mặt giang hồ và triều đình đều ăn hết, năng lực và thủ đoạn đều đã đặt ở nơi đó.
Phịch một tiếng, đợi đến khi Tô Nhược
Mộng phục hồi lại tinh thần, nàng đã bị Lôi Ngạo Thiên ôm ngồi chung
trong thùng tắm cực lớn.
Tô Nhược Mộng cúi đầu nhìn thoáng qua
trong nước, nhìn y phục của mình dính sát ở trên người, lại nhìn hai tay của hắn đang ở trong nước cởi nút áo của nàng, không khỏi trợn trừng
mắt, hờn dỗi: "Ai, Nhị Lôi Tử, bây giờ cũng không phải thời điểm chàng
hư hỏng."
Trong lúc vội vàng Lôi Ngạo Thiên tranh thủ cúi đầu
tiến tới bên tai nàng, tư tưởng xấu thổi khí bên tai nàng, giọng nói
lười biếng nói: "Nam nhân không xấu, nữ nhân không yêu."
"Ngụy
biện." Tô Nhược Mộng không được tự nhiên nghiêng đầu đi, nàng sợ hắn hà hơi vào trong tai nàng, còn tay dừng ở trên eo nàng gãi ngứa, hai nơi
này có thể nói là tử huyệt của nàng. Hắn chỉ tấn công nơi đó, nàng gần
như hóa thành một bãi xuân thủy.
"Ách?" Tô Nhược Mộng mở to hai mắt nhìn, cứng ngắc thân thể, cũng không nhúc nhích mặc cho hắn ôm nàng ngồi trên đùi hắn.
Tên bại hoại này, hắn cư nhiên ngậm vành tai nàng vào trong miệng.
Nơi này là khách sạn, không phải trong nhà, hơn nữa còn có một đám người
hỗn tạp, nơi nhiều kẻ thù. Hắn đây là muốn làm cái gì? Tắm uyên ương còn chưa tính, hắn còn muốn cái kia sao?
Mặc dù hắn nói trên địa bàn Tâm Nương không ai dám động thủ, nhưng mà có một hai người không thấy
chết sống coi tiền như rác xông tới, vậy nàng còn muốn gặp người hay
không?
Tô Nhược Mộng không nhịn được cả người run rẩy, một **
dòng điện đánh thẳng vào tứ chi của nàng, làm cho cả người nàng như nhũn ra, hoàn toàn đặt trọng tâm toàn thân dựa vào trên người Lôi Ngạo
Thiên.
"Nhị Lôi Tử, chàng đừng như vậy."
"Được." Lôi Ngạo Thiên nghe lời buông vành tai nàng ra, liên tục chiến đấu ở nhiều nơi trên cổ ngọc của nàng.
"Được." Lôi Ngạo Thiên lại lần nữa nghe lời bỏ qua cổ ngọc của nàng, trực tiếp
ôm nàng thật nhanh lật người lại, để cho nàng mặt đối mặt giạng chân ở
trên đùi của hắn. Cúi đầu ngậm chặt nụ hoa nở rộ ở trong không khí,
trong suốt mang theo giọt sương anh đào.
"Chàng. . . Đừng. . ."
"Hư, nương tử, nàng đừng nói chuyện. Dụng tâm tiếp nhận, chúng ta cũng là
lão phu thê, đừng không buông ra như vậy." Lôi Ngạo Thiên nhìn chằm chằm vào nàng, giờ phút này, tóc bị nước ướt nhẹp dính ở trên mặt trắng nõn
của nàng, trong thanh thuần bí mật mang theo một loại cuồng dã khó nói
lên lời.
Lôi Ngạo Thiên không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, hầu
kết trượt nhẹ, con mắt sắc sâu hơn, khẽ cau mày nhìn nàng, giống như
đang đè nén một loại đau đớn.
"Chàng lại đau? Vẫn là đứng lên
tĩnh tọa đi, lão Thất rõ ràng nói chàng thanh tâm quả dục, chàng lại cứ
như vậy." Tô Nhược Mộng nhìn trên trán hắn không biết là mồ hôi hay là
giọt nước, đau lòng giúp hắn lau một cái, không vui trách cứ.
Hắn cũng không biết yêu quý chính mình, rõ ràng không thể động tình, lại cứ thường xuyên thích ăn ‘thịt’.
"Đau, rất đau. Nếu ta nghe lời nàng bây giờ đi tĩnh tọa, ta chỉ lại càng thêm đau." Nói xong, hắn lại ngậm chặt đôi môi hồng thuận như anh đào của
nàng, một đường chủ đạo, tiến hành ‘ thủy chiến ’ tới cùng.
. . . . . .
Tô Nhược Mộng đưa tay sờ bên cạnh, trực tiếp ôm vào hư không, nàng chợt mở hai mắt ra, vém màn che lên, nhìn đèn dầu trên bàn, Lạc Băng Vũ gục
xuống bàn ngủ. Trong lòng không khỏi cả kinh, kéo chăn ra nhìn mình đã
mặc y phục ngay ngắn chỉnh tề, chợt ngồi dậy, xuống giường mang giày.
Bây giờ là giờ nào rồi? Lôi Ngạo Thiên đâu? Vì sao Băng Vũ ở chỗ này?
Ký ức trong đầu nàng chỉ dừng lại một đoạn đang tắm kia, còn lại phía sau
là trống rỗng. Tô Nhược Mộng vừa mang giày, vừa nhìn đánh giá sàn nhà
bên trong bình phong rõ ràng còn đọng nước, chân mày càng nhíu càng
chặt.
Đưa tay sờ dưới đầu hơi hơi mơ màng, Tô Nhược Mộng cắn
răng, âm thầm ở trong lòng trách cứ Lôi Ngạo Thiên, Nhị Lôi Tử chàng
được đấy, lại dám hạ dược ta? Chàng chính là sợ ta sẽ đi theo, sợ ta sẽ
lo lắng, cũng không nên đối với ta như vậy.
Chàng đi nhảy vào bẫy, một mình ta ngủ như heo chết, sau khi tỉnh lại, ta không phải càng thêm lo lắng sao?
Tô Nhược Mộng đi tới bên cạnh Lạc Băng Vũ, đưa tay nhẹ nhàng lắc nàng một phen.
"Hả? À?" Lạc Băng Vũ đột nhiên nhảy dựng lên, mặt kinh ngạc nhìn Tô Nhược
Mộng, ngay sau đó lại nhíu mày lại hỏi: "Phu nhân, ta làm sao có thể ngủ thiếp đi?"
Nàng rõ ràng phụng lệnh Giáo chủ ở trong phòng bảo hộ phu nhân, nàng không cho là mình sẽ mệt mỏi gục xuống bàn ngủ. Nhất
định là có nơi gì không đúng, Lạc Băng Vũ nghĩ tới hít mạnh lỗ mũi, kinh ngạc nhìn Tô Nhược Mộng, nói: "Phu nhân có ngửi thấy được trong phòng
có một mùi thơm nhàn nhạt không?"
Tô Nhược Mộng lập tức cảnh giác, ngừng lại tức lôi kéo Lạc Băng Vũ chạy đến ngoài cửa phòng.
Không phải Nhị Lôi Tử hạ dược nàng, mà là có người sau khi Nhị Lôi Tử rời đi
hạ dược các nàng. Rốt cuộc là ai? Người Yêu Nguyệt Môn sao? Hay là Tâm
Nương? Hay là nhân sĩ giang hồ khác ở trọ trong khách sạn.
Nếu là người trên giang hồ, cũng sẽ không hạ ít thuốc mê như vậy.
Nếu là người Yêu Nguyệt Môn, lấy hận ý các nàng đối với mình, sẽ phải hạ
kịch độc, trực tiếp độc chết kẻ thù là nàng cùng tên phản đồ Lạc Băng
Vũ, như vậy mới có thể giải trừ mối hận trong lòng các nàng.
Chẳng lẽ là Tâm Nương? Nhưng nàng làm như vậy là vì cái gì?
Tô Nhược Mộng lôi kéo Lạc Băng Vũ trực tiếp chạy vào gian phòng đối diện,
đóng cửa lại, nhìn Lạc Băng Vũ, hỏi: "Băng Vũ, Giáo chủ các ngươi đâu?
Hắn cũng chỉ lưu lại một mình ngươi bảo hộ ta sao?"
Lấy tâm tư
Lôi Ngạo Thiên, hắn tuyệt đối không thể chỉ lưu lại một mình Lạc Băng Vũ công phu mèo cào bảo vệ nàng, trong lúc này rốt cuộc đã xảy ra chuyện
gì?
"A?" Lạc Băng Vũ kinh ngạc ‘a’ một tiếng, suy nghĩ một chút
mới vừa không thấy Nhị hộ pháp cùng Tam Hộ Pháp ở ngoài cửa, trong lòng
không khỏi cả kinh, nhìn Tô Nhược Mộng, ngập ngừng: "Phu nhân, Giáo chủ
đi đến nơi hẹn trên núi, trước khi hắn đi, để cho ta ở trong phòng coi
chừng phu nhân, để cho lão Nhị cùng lão Tam ở ngoài cửa phòng coi
chừng."
Tô Nhược Mộng nhíu chặt hai hàng chân mày lại, rối loạn, rối loạn, toàn bộ rối loạn.
Vậy nhất định có người trước đó định xong kế hoạch, mặc dù bọn họ chuẩn bị đầy đủ, nhưng vẫn trúng kế của kẻ khác.
"Lão Nhị cùng lão Tam nhất định là bị người dẫn đi." Tô Nhược Mộng nhẹ giọng nói một câu, xem như giải thích nghi vấn trong lòng Lạc Băng Vũ.
Đối phương làm như vậy mục đích rốt cuộc là vì cái gì? Không có nhân cơ hội xuống tay với các nàng, mà lại hạ dược, cũng dẫn Nhị hộ pháp cùng Tam
Hộ Pháp rời đi. Nhưng bây giờ nàng và Lạc Băng Vũ lại không bị thương
tổn, đây rốt cuộc là vì cái gì?
"Băng Vũ, đi, chúng ta trở về
trong phòng ta đi xem một chút." Tô Nhược Mộng trầm tư một hồi, đột
nhiên lôi kéo Lạc Băng Vũ chạy về gian phòng của mình, kéo bình phong
bên cạnh tủ quần áo ra, nhìn bên trong chỉ còn lại một bao quần áo, nàng chợt hiểu mục đích của đối phương.
Mục tiêu của các nàng là Phượng cầm.
Nhưng mà, bí mật của Phượng cầm trên giang hồ cũng không ai biết được, đây lại là chuyện gì xảy ra?
Phượng cầm mất rồi, Tô Nhược Mộng ngược lại không lo lắng, bởi vì nàng biết
người khác không động được Phượng cầm. Bây giờ lo lắng duy nhất của nàng là tình huống của Lôi Ngạo Thiên và các hộ pháp.
Lạc Băng Vũ
nhìn tủ quần áo chỉ còn lại bọc quần áo, cả kinh lui về phía sau mấy
bước, nhìn Tô Nhược Mộng, ấp úng động môi, thật lâu mới tìm lại âm thanh của mình: "Phu nhân, đàn không thấy."
Đàn và bọc quần áo của phu nhân rõ ràng do chính nàng bỏ vào tủ quần áo, nhưng mà, bây giờ không
thấy nữa. Mặc dù nàng rất ít khi nhìn thấy đàn của phu nhân, nhưng mà,
lần trước ở Yêu Nguyệt Môn, chính tai nàng đã nghe qua tiếng đàn lợi hại kia.
Tại sao có thể có người biết đàn của phu nhân? Chẳng lẽ là người Yêu Nguyệt Môn.
"Băng Vũ, đi, chúng ta đi tìm Tâm Nương." Tô Nhược Mộng lôi kéo Lạc Băng Vũ
vội vã chạy ra ngoài, xuống lầu một, nhìn tiểu nhị đang gục xuống bàn
ngủ, dùng sức vỗ hắn mấy cái, nói: "Tiểu nhị ca, ngươi tỉnh dậy nhanh
lên, ta có việc muốn hỏi ngươi một chút."
Tiểu nhị mở mắt lim dim ngủ, vẻ mặt không vui nhìn các nàng, giọng nói không tốt hỏi: "Hơn nửa
đêm, lại vẫn không để cho người ngủ hả? Ta nói cô nương, các ngươi có
chuyện gì xảy ra? Không có việc gì quấy rầy giấc ngủ ngon của người
khác, không biết làm như vậy là chuyện cực kỳ thiếu đạo đức sao?"
"Câm miệng!" Lạc Băng Vũ nhìn tiểu nhị lảm nhảm, không nhịn được nổi giận
gầm lên một tiếng, đưa tay kéo ống tay áo lên, một bộ dáng muốn đánh
người, dùng sức nắm vạt áo tiểu nhị, phỉ khí (khí thế đạo tặc) mười phần nói: "Phu nhân nhà ta có chuyện muốn hỏi ngươi, ngươi tốt nhất thành
thật trả lời, bằng không ta đánh vỡ đầu ngươi."