Nam Cung Cẩn đi tới, ghé đầu nhìn nồi cháo trắng đang bốc hơi nóng và chút
thức ăn trên bàn, mỉm cười gật đầu, nói: "Mộng nhi, ngươi ăn cùng cô cô
đi." Nàng cực kỳ không thích Tô Nhược Mộng gọi nàng là quý phi nương
nương, nhưng mà, nàng biết trong lòng đứa nhỏ này có nút thắt, mà muốn
cởi bỏ cái nút thắt này, cần phải có thời gian.
"Được!" Khẽ vuốt
cằm, Tô Nhược Mộng động thủ múc một bát cháo đưa tới trước mặt nàng, lại múc cho mình một chén, ngồi ở bên cạnh nàng, không nói thêm gì nữa,
lẳng lặng ăn cháo.
Nàng không biết nên nói gì, thành thật mà nói, Nam Cung Cẩn thật sự là quá ngoài ý muốn, ban đầu nàng nghĩ kỹ lý do
thoái thác, sau khi ở chung với nàng, nàng phát hiện ra một câu cũng
không nói được. Cho nên, bây giờ nàng chỉ đành phải từ cùng ( nghèo nàn
về từ ngữ).
Vốn tưởng rằng nàng sẽ là một quý phi nương nương tâm cơ trùng điệp, nhưng nàng không phải như vậy, nàng càng giống một cô cô nhà bình thường hiền lành, quan tâm vãn bối. Trừ Tô thị, Nam Cung Cẩn
là người thứ hai nàng gặp qua chảy nước mắt trong chớp mắt, trước lúc
nàng rơi lệ, hoàn toàn không nổi lên cảm xúc.
Hai người yên lặng
ăn cháo, ở giữa không nói một câu, chỉ là Nam Cung Cẩn thỉnh thoảng nhìn về phía nàng, trong mắt tràn đầy cảm giác muốn nói lại thôi.
Buông bát đũa xuống, Nam Cung Cẩn vẫn không nhịn được mở miệng, nàng đưa tay
nắm lấy tay Tô Nhược Mộng, nói: "Mộng nhi, ngươi nói cho cô cô biết,
những năm gần đây, ngươi và mẹ ngươi sống thế nào? Các ngươi rốt cuộc
sống ở chỗ nào? Tại sao ta phái người tìm nhiều năm như vậy cũng không
có tin tức của các ngươi?"
Tô Nhược Mộng nhìn dáng vẻ tha thiết
của nàng, vốn định rút về tay, cũng không nhẫn tâm rút lại: "Chúng ta ở
một nơi vắng vẻ, những năm này ta và mẹ mặc dù có những ngày tương đối
nghèo khó, nhưng mà, chúng ta sống rất tốt."
"Mẹ ngươi, nàng có khỏe không?"
"Trước kia thân thể không tốt, hiện tại thì tốt hơn nhiều." Tô Nhược Mộng không có lừa gạt nàng, thật lòng trả lời.
"Nàng chưa nói cho ngươi, về thân thế của mình sao?" Nói xong, Nam Cung Cẩn
khẽ thở dài một hơi, cũng là Nam Cung gia có lỗi với người ta.
"Trước kia chưa nói qua, đoạn thời gian trước có nói cho ta biết, nàng biết ta bắt Thành Vương, cho nên thân thế của ta, còn có quan hệ của các ngươi
đều nói cho ta."
Nghe vậy, Nam Cung Cẩn có chút bất ngờ ngước mắt nhìn nàng, trong mắt lóe ra ánh sáng, tiếp tục hỏi: "Mẹ ngươi nói cha
ngươi không?"
Tô Nhược Mộng mặt không chút thay đổi lên tiếng: "Ta không có cha."
"Ta hiểu rõ, đại ca hắn làm sai, hắn có lỗi với các ngươi. Nhưng mà, Mộng
nhi, hắn vẫn là cha ngươi, ngươi không muốn gặp hắn một lần sao?" Nam
Cung Cẩn hiểu được tâm tình của Tô Nhược Mộng, nhưng mà, nàng vẫn hi
vọng thân chất nữ (cháu gái ruột) của mình có thể nhận tổ quy tông.
"Không nghĩ, cho tới bây giờ đều không nghĩ tới. Từ trước đến giờ ta không cảm thấy trong cuộc đời này không có cha, là một chuyện không tốt." Tô
Nhược Mộng ngắt lời cự tuyệt, nàng chưa bao giờ nghĩ tới việc gặp người
cha cặn bã đó, nàng cũng không phải là Tô Nhược Mộng thật, dù là Tô
Nhược Mộng thật, nàng tin nàng ấy cũng không muốn gặp một người cha chỉ
gieo hạt, không phụ trách.
"Nhưng. . ."
"Xin nương nương
không cần khuyên ta nữa, ngươi khuyên cũng vô dụng, ta sẽ không thay đổi quyết định của mình." Tô Nhược Mộng ngắt lời Nam Cung Cẩn, nhìn nàng,
lại nói: "Ngươi biết tại sao mẹ ta cho ta cái tên như vậy không? Nhược
Mộng, Nhược Mộng, giống Như Mộng. Như vậy ngươi có thể hiểu tâm tình của mẹ ta rồi?"
"Ta. . ." Mặt Nam Cung Cẩn lộ vẻ xấu hổ, thở thật
dài một cái, nói: "Mộng nhi, chuyện này là Nam Cung gia chúng ta có lỗi
với hai mẹ con ngươi, nếu như ta có thể làm được gì cho ngươi, cứ nói
trực tiếp với ta, ta nhất định sẽ tận lực bồi thường cho ngươi và mẹ
ngươi."
Hướng Phật mười mấy năm chỉ vì tâm an cao, chỉ vì mình
phá hủy gương mặt tươi cười rạng rỡ kia, chỉ vì mình tự tay phá hủy đoạn kia tình cảm tỷ muội ấy.
"Thật?"
"Thật." Nam Cung Cẩn thấy Tô Nhược Mộng mở miệng, vội vàng mạnh mẽ gật đầu đáp.
Tô Nhược Mộng thấy vẻ mặt chân thành của nàng, trầm ngâm một lát, chăm chú nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng, chậm rãi nói: "Nói Đông Lý Phong thả
Lôi Ngạo Thiên, khiến hắn về sau đừng xem Ma Giáo là địch. Ma Giáo chưa
bao giờ muốn tham dự vào trong triều đình, cũng chưa từng có dã tâm gì."
"Được!" Nam Cung Cẩn không chút suy nghĩ liền đồng ý, nàng nhìn Tô Nhược Mộng,
tò mò hỏi: "Lôi Ngạo Thiên là người thế nào của ngươi?"
"Nếu như
không phải Đông Lý Phong phái người bắt ta đi, từ mấy ngày trước ta và
chàng đã thành hôn. Chàng tới kinh thành vì nghĩ ta vẫn còn trong tay
Đông Lý Phong, kết quả trúng bẫy của hắn, đến nay tung tích không rõ.
Nhưng mà, ta có thể khẳng định, Lôi Ngạo Thiên nhất định ở trong tay của hắn."
Tô Nhược Mộng từ trong miệng Tô thị biết quan hệ của nàng
và Đông Lý Phong, nàng sợ Nam Cung Cẩn còn nghĩ tới ước định trước kia
của nàng và Tô thị, cho nên, liền nói thẳng với nàng ấy quan hệ của nàng và Lôi Ngạo Thiên .
Nói đến quan hệ của Tô Nhược Mộng và Lôi
Ngạo Thiên, Nam Cung Cẩn nhíu mày, nghĩ đến hôn ước của Đông Lý Phong và Nam Cung Nhược Lâm, lông mày lại chậm rãi giãn ra. Chuyện nhân duyên,
không thể cưỡng cầu, tất cả tùy duyên.
"Nương nương, ước định của mẹ ta với ngươi là trưởng nữ Nam Cung gia, mà ta lại là trưởng nữ Tô
gia, cho nên, cái ước định kia không tính." Tô Nhược Mộng không bỏ qua
việc Nam Cung Cẩn mới vừa nhíu chặt chân mày, vì vậy, liền dứt khoát làm rõ toàn bộ lời nói, dù sao, từ nay về sau, nàng cũng sẽ không gặp mặt
nàng ấy nữa.
Nhìn Nam Cung Cẩn kinh ngạc biểu thần, Tô Nhược Mộng mím môi cười yếu ớt, lại nói: "Mẹ ta kể, nữ nhi Tô gia mấy đời đều một
con, không thể đến đời ta liền đứt, cho nên, đời ta chỉ là trưởng nữ Tô
gia. Hơn nữa, mẹ ta còn nói qua, chuyện ước định với ngươi, cũng sẽ
không vì vậy ảnh hưởng đến hôn sự của ta và Lôi Ngạo Thiên. Dù sao
chuyện biến thành như vậy, cũng không phải do ta và mẹ, đúng không?"
Nam Cung Cẩn khoát tay, nói: "Thôi, chuyện này theo ý của mẹ ngươi làm đi.
Ta thấy Mộng nhi và Lôi Ngạo Thiên cũng là thật lòng yêu nhau, cô cô
không thể làm cái khác vì ngươi, nhưng mà, nhất định sẽ trả lại cho Mộng nhi một người yêu hảo hảo."
Thật ra chuyện từ bỏ này xem ra cũng không sai, ít nhất thành toàn cho hôn nhân của hai đôi trẻ.
"Cám ơn!"
"Đây là việc ta phải làm, chúng ta nên nói xin lỗi với ngươi và mẹ ngươi."
Nam Cung Cẩn khách khí nhìn Tô Nhược Mộng, trong lòng không khỏi xẹt qua một trận chua sót.
Rõ ràng là người thân nhất, nhưng lại không thể ở chung như người thân.
"Mộng nhi, ngươi cần ta làm những gì, ngươi cứ việc nói thẳng. Cô cô nhất định sẽ dùng toàn lực phối hợp với ngươi."
"Được!"
. . . . . .
Sau khi Đông Lý Phong từ Tĩnh An Tự trở lại, bình ổn cảm xúc của mình, cầm
thư người gác cổng mới vừa giao cho hắn, ngựa lại không ngừng vó chạy
tới hoàng cung, chuẩn bị bẩm báo chuyện Cẩn quý phi muốn ở lại chùa niệm kinh cho Hoàng đế biết.
Không ngờ đối phương ngay cả thời gian
hắn trở về phủ cũng tính toán rất chính xác, hắn mới vừa trở lại vương
phủ ngồi xuống, ly trà còn chưa uống, thư của đối phương đã đưa tới. Lần này là hai phong thư, một phong là cho hắn, một phong là Cẩn quý phi tự tay viết cho hoàng đế.
Có thư mẫu phi hắn tự tay viết cho hoàng đế, hắn muốn giải thích cũng dễ dàng hơn nhiều.
Hoàng đế ở nơi đó thuận lợi ngoài dự liệu, hắn chỉ giao phong thư, nói đại
khái tình hình bên dưới, Hoàng đế nhìn thư xong, liền không tiếp tục hỏi hắn.
Đông Lý Phong ra khỏi hoàng cung, ngồi ở trên xe ngựa yên
tĩnh hồi tưởng lại chuyện hai người thị nữ đã nói, nỗi nghi ngờ trong
lòng càng nghĩ lại càng lớn, tâm cũng càng ngày càng loạn, căn bản không có cách nào bình tĩnh lại. Đối phương nói hắn ngày mai đưa Lôi Ngạo
Thiên đến trong miếu ngoài thành đổi lấy Cẩn quý phi.
Biết là
người của Ma giáo bắt Cẩn quý phi, hắn nghe được Mộng nhi từ trong miệng bọn thị nữ lại càng thêm nghi ngờ. Kết nối những tình tiết này và nội
dung bức thư lại với nhau, rất rõ ràng Mộng nhi trong miệng bọn thị nữ
tám chín phần là Tô Nhược Mộng.
Nhưng mà, mẫu phi làm sao có quan hệ với Tô Nhược Mộng? Lại còn tìm nàng mười mấy năm? Về điểm này, hắn
nghĩ đến nát óc cũng không nghĩ ra nguyên nhân vì sao.
Đúng rồi,
cữu cữu, không sai, hắn có thể đi hỏi Nam Cung Trọng Khiêm, chuyện tình
mười mấy năm trước, lại là chuyện của mẫu phi, hắn nhất định sẽ biết một chút thực tình.
Nghĩ tới đây, Đông Lý Phong lập tức phân phó thị vệ đánh xe ngựa bên ngoài: "Trước không hồi phủ, đi phủ Thừa Tướng một chuyến."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT