Ngày hôm sau tỉnh lại, Khổng ma ma thấy sắc mặt đôi phu thê đã nhu hòa không ít, luôn nói nhất nhật phu thê bách nhật ân [1], đã trôi qua lâu đương nhiên là ân ái rồi. Bà buông lỏng trái tim, sau khi ăn sáng, lại dặn dò Tịnh Thục một đống giáo điều đạo lý, Chu Lãng bên cạnh vô ý nghe được, sắc mặt càng ngày càng trầm.
[1] nhất nhật phu thê bách nhật ân: một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa
Đưa tiễn Khổng ma ma, Tịnh Thục và hai nha hoàn nhìn nhau cười, cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này đôi phu thê mới đến phòng lớn thỉnh an, trưởng công chúa không thích dậy sớm, mỗi ngày đều phải ngủ cho đủ, nên bọn họ cũng không vội vã vấn an.
Hôm nay hơi kỳ quái, thường ngày trưởng công chúa ra vẻ thần thái cao quý, hôm nay sáng sớm đã lạnh như băng, thái độ hung dữ, không biết ai đã chọc giận bà.
Hai phu thê theo lễ nói vài câu thỉnh an hỏi thăm, rồi an vị ở chỗ của mình.
"Ai cho các ngươi ngồi xuống? Quỳ xuống cho bổn cung." Trưởng công chúa lớn tiếng quát lên.
Tịnh Thục bị dọa sợ run lên, từ trên ghế bật dậy. Trong mắt Chu Lãng thoáng qua ý lạnh, chậm rãi đứng dậy, chắp tay đứng trong sảnh, quật cường ngẩng đầu lên.
Tịnh Thục từ từ quỳ xuống, âm thầm liếc mắt nhìn Chu Lãng, nhẹ nhàng kéo vạt áo y, ý bảo y quỳ xuống.
"Tôn nhi không biết đã phạm lỗi tày trời gì, phải quỳ xuống chịu thẩm?" Chu Lãng đứng nghiêm, vẫn không nhúc nhích.
"Không biết? Hai tên nghiệt chướng các ngươi to gan lớn mật, bổn cung hỏi ngươi, mấy đêm trước ngươi có về nhà không? Đi đâu? Nương tử lão Tam, ngươi nói xem, mỗi đêm nó không trở về nhà, vì sao ngươi không bẩm báo với trưởng bối?" Trưởng công chúa có vẻ tức giận thật sự, đầu đầy châu ngọc run rẩy theo.
"Không làm việc trái với lương tâm, cần gì phải hồi bẩm mọi chuyện." Mặt Chu Lãng không đổi sắc, vẫn tĩnh táo. Trưởng công chúa giận đến mức nâng cái tẩu phỉ thúy chân hạc trong tay lên muốn ném vào y, Quận vương phi vội vàng bước lên vịn cổ tay: "Lão tổ tông, ngài giận thằng bé làm gì, thuốc lá này là vật ngài yêu thích nhất, rớt rồi chẳng phải đáng tiếc sao. Vợ chồng son bọn nó không hiểu chuyện, lão tổ tông dạy thêm chút là được rồi, nương tử lão Tam nhất định đã chịu oan ức, chuyện này vốn do lão Tam không đúng."
Tịnh Thục yên tĩnh quỳ ở đó, giờ phút này có hai con đường đặt trước mắt. Một là nói theo lời của Quận vương phi, đẩy hết trách nhiệm lên người Chu Lãng, tố cáo nỗi oan khuất của mình. Như vậy có thể tránh được một trận trách mắng, tổ mẫu và bà bà cũng sẽ đối xử với mình khá hơn một chút, nhưng tình cảm phu thê mới vừa âm ấm sẽ lại trở nên lạnh lẽo.
Một con đường khác chính là đứng về phía trượng phu của mình, không oán y, không ấm ức, kiên định ủng hộ trượng phu của mình. Như vậy quan hệ hai người nhất định sẽ càng tốt hơn, nhưng như vậy sẽ đắc tội với tổ mẫu và bà bà rồi.
Ngư dữ hùng chưởng bất khả kiêm đắc [2], trên đời luôn không có cách nào có thể vẹn toàn đôi bên. Thay vì như mẫu thân trở thành nhi tức tri lễ được các trưởng bối tán dương, nàng càng hy vọng trở thành một nữ tử xinh đẹp được phu quân thương yêu.
[2] Ngư dữ hùng chưởng bất khả kiêm đắc: Cá và tay gấu, không thể chọn cả. Ý nói: không thể vẹn cả đôi đường. (câu nói của Mạnh Tử)
"Tổ mẫu và mẫu thân hiểu lầm rồi, vì phu quân có chuyện phải làm nên hai đêm rồi mới không về nhà." Tịnh Thục nhẹ nhàng nói.
Quận vương phi lạnh lùng nhìn thoáng qua, nhếch môi hỏi: "Có chuyện phải làm? Nó ở Tây Bắc ngay cả lễ mừng năm mới cũng không chịu về nhà, nói vì vội khổ luyện võ công. Hôm nay không có một quan nửa chức, nên bận rộn cả đêm không về nhà. Vậy mà nương tử lão Tam còn chẳng phân biệt được thị phi che chở cho nó, ngươi có biết nó đi đến đâu không? Là đến thăm Cố Phán đầu bảng Di Hồng Lâu đấy."
Rượu mời không uống thích uống rượu phạt, Quận vương phi sẽ không khách khí, ném ra một quả tạ nặng ký, vững vàng ngồi xuống, chờ xem phản ứng của Tịnh Thục. Trên đời không có nữ nhân nào có thể dễ dàng dung thứ cho chuyện trượng phu lưu luyến thanh lâu, cả đêm không về ngủ.
Tịnh Thục hơi ngẩn ra, hai mắt mờ mịt nhìn Chu Lãng. Thấy y vẫn giữ dáng vẻ vàng thật không sợ lửa, chợt hiểu ra, bình tĩnh nói: "Con tin tưởng phu quân sẽ không đi tầm hoa vấn liễu, cho dù đi Di Hồng Lâu nhất định cũng vì có những chuyện khác. Hôm đó sau khi lại mặt, phu quân nói với con rằng chàng có chuyện phải làm, cho nên con đã an tâm chờ chàng trở lại. Vì thế không bẩm báo với tổ mẫu và mẫu thân, là vì con không rõ chàng đi làm gì, sợ mọi người lo lắng, nên vốn muốn đợi phu quân trở lại cẩn thận hồi bẩm với trưởng bối."
"Hừ!" Trưởng công chúa cười lạnh: "Đừng nói ngươi không rõ, chính nó cũng không nói được. Một đại nam nhân đi thanh lâu hai đêm không trở về nhà, còn có thể làm gì? Lão Tam, Chu gia chúng ta từ tổ phụ ngươi, chính là gia tộc thi thư hiếu nghĩa, các nam nhân đều là một thân chính khí, không hề đến mấy nơi bẩn thỉu. Ngươi đi Tây Bắc vài năm, đã theo chân ai học thói xấu vậy?"
Chu Lãng không nghe nổi người khác chửi bới cữu cữu mình thương yêu, mày kiếm anh tuấn nhíu lại: "Ta học thói xấu? Được, vậy ta cũng muốn hỏi một chút, là ai đã thấy ta đi vào phòng Cố Phán? Đến tột cùng ai mới là khách quen của Di Hồng Lâu? Nếu không ngại bây giờ chúng ta kêu nhị ca một thân chính khí cùng ta đến đó một chuyến đi, xem xem tú bà quen biết người nào."
Quận vương phi bị tức đến khó thở: "Ngươi... Lời này của ngươi là có ý gì? Nhị ca ngươi thích kết giao nhiều bằng hữu không sai, nhưng không hề đến mấy chỗ phong nguyệt, ngươi đừng có ngậm máu phun người."
Chu Lãng nhe răng cười: "Có phải ngậm máu phun người hay không, thử một lần sẽ biết ngay thôi."
Trưởng công chúa tức giận vẫy gọi nha hoàn châm thêm khói, ngậm hai hơi, mới phun ra vòng khói nói: "Thôi, lúc ngươi không trở về, gia đình an bình. Trở về, chướng khí mù mịt. Nương tử lão Tam, đừng nói bổn cung không cho phụ thân ngươi mặt mũi, dáng vẻ này của vợ chồng son các ngươi, bây giờ bổn cung giữ các ngươi không nổi. Trong nhà cung cấp đầy đủ cho các ngươi, mà các ngươi lại không hiểu chuyện như vậy, nếu thế, không bằng đến Tây Bắc đi. Đi theo cữu cữu ngươi cũng tốt, làm chuyện vặt gì đó cũng được, bổn cung không muốn phủ Quận vương bị ngươi liên lụy phá hủy danh tiếng ở Kinh thành."
Chu Lãng vừa muốn gật đầu nói ‘Được’, chỉ thấy phụ thân Chu Thiêm từ bên ngoài sải bước đi vào, vẻ mặt vui mừng. Đi ngang qua bên cạnh Chu Lãng còn kích động vỗ vai nhi tử, thấy Tịnh Thục quỳ trên đất, hơi sững sờ: "Đang yên đang lành mà tại sao quỳ thế kia? Mau đứng lên đi."
Tịnh Thục được xá lệnh vội vàng đứng dậy, lại phát hiện chân đã hơi tê rần, lúc đứng dậy thân thể choáng một cái, cánh tay được Chu Lãng đỡ lấy, ở bên tai nàng thấp giọng nói: "Ngốc quá, không biết tự mình đứng lên à." Bàn tay to của y mạnh mẽ có lực, chỉ nhẹ nhàng nâng lên, dẫn nàng đưa đến ghế, ấn bả vai nàng để nàng ngồi xuống.
Trưởng công chúa thấy Chu Thiêm che chở cho y, càng tức giận hơn, không phải vì đứa con dâu đã chết đó sao, khiến nhiều năm ông không bỏ được. "Con trai ngoan của ngươi, hai đêm không về nhà, có người nhìn thấy nó đi vào phòng của đầu bảng Di Hồng Lâu không ra ngoài, ngươi còn không mau dùng gia pháp dạy dỗ nó?"
Chu Thiêm không giật mình, hiển nhiên đã hiểu rõ tình huống, cười nhạt nói: "Mẫu thân bớt giận, nhi tử cũng đang nhắc đến việc đó. A Lãng giúp đỡ phủ Kinh Triệu phá một án lớn, trốn vào Di Hồng Lâu ngồi chờ cũng là vạn bất đắc dĩ. Tránh ở bên trong cũng không phải chỉ có một mình nó, mà là một đoàn bộ khoái. Hôm nay con đã đi tìm tiểu cữu cữu, tính tìm cho A Lãng vài việc vặt. Vừa lúc phủ Kinh Triệu có một chủ bộ cáo lão về quê, tuy chỉ là quan bát phẩm, nhưng cũng rất đáng tôi luyện. A Lãng trẻ tuổi, nên từ tầng dưới đi lên, tiểu cữu cữu cũng nói, chỉ cần A Lãng làm tốt, sẽ nhanh chóng có chức vị ổn định."
Trưởng công chúa và Quận vương phi nghẹn họng nhìn trân trối, dường như bị lời này đánh vào mặt, vẻ mặt lúc đỏ lúc trắng, há hốc mồm, không biết nói gì cho phải.
Chu Lãng lại không cảm kích: "Phụ thân không cần quan tâm ta, qua hết năm, ta sẽ trở về Tây Bắc."
Sắc mặt Chu Thiêm trầm xuống, không vui nói: "Trở về Tây Bắc cái gì, ở đây mới là nhà của con, con còn muốn cả đời đi theo cữu cữu con à? Hơn nữa, năm năm nhiệm kỳ của cữu cữu con đã hết, đã có lệnh điều động, năm sau sẽ hồi kinh thuật chức [3] rồi."
[3] thuật chức: báo cáo công việc.
"Cữu cữu sắp trở về rồi sao?" Chu Lãng vui mừng nói, vẻ mặt lộ ra biểu cảm trẻ con.
Mũi Chu Thiêm đau xót, trong lòng không có tư vị gì. Nhi tử ruột, là huyết mạch duy nhất mà Văn Tích lưu lại, ông rất muốn mỗi ngày được nhìn thấy y, thấy nhi tử được sống thoải mái vui vẻ, thấy y cưới vợ sinh con, nhưng lòng của y chỉ ở chỗ cữu cữu, trong lòng không hề có vị phụ thân là ông. Nghĩ đến đây, giọng nói có vài phần đau xót: "A Lãng, tuổi con không còn nhỏ nữa, đã lấy vợ, sau này có quan chức làm thì sẽ rất tốt, chẳng quản con không quan tâm đến mặt mũi cha, lúc đầu cũng muốn tranh giành với cữu cữu con, nhưng không uổng công những năm này ông ấy đã hết lòng bồi dưỡng con."
"Được, ta không đi Tây Bắc, cũng nguyện ý từ tầng dưới đi lên, nhưng vị trí chủ bộ này, ta không thể nhận." Chu Lãng chém đinh chặt sắt nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT