Từ xưa đến nay yêu thú tồn tại ở nhiều mức độ khác nhau.
Làm yêu thú cấp thấp, hành động dựa vào bản năng, mà yêu thú cấp cao thì khác, chúng có cơ hội mở ra linh trí nhất định, chiếm lấy một địa điểm hay một khu vực, biến nó thành nơi tu luyện của bản thân, thường thì tốc độ trưởng thành sẽ nhanh hơn những yêu thú bình thường khác.
Một trong số đó là ma hầu Xích Dương.
Cuối hang động là một bãi đất.
Lâm Phi vừa mới bước chân vào bên trong đã ngửi lên một mùi hôi thối, xộc thẳng lên mũi, xém chút nữa khiến hắn không thở nổi, ngất xỉu bên trong động rồi.
“Đây là ổ yêu thú cấp tám trong truyền thuyết sao?"
Bên trong động, vô cùng tối tăm.
May thay, thực lực của Lâm Phi đã lên Võ đạo cấo sau, cho dù tối đến mức nào, cũng nhìn được đến bảy tám phần.
Diện tích hang động không lớn lắm, rộng bằng một căn phòng cỡ trung bình, trong ngoài giống nhau, có rất nhiều hài cốt. Một bầu không khí u ám bao trùm nơi đây, có lẽ là do không khí không được lưu thông, lại vừa có mùi hôi bốc lên, suýt chút nữa hắn đã bị mùi này làm cho nghẹn thở.
Bên ngoài đang đại chiến không ngừng nên Lâm Phi không dám lãng phí thời gian, sợ bọn họ xông tới. Xử lý tốt chỗ này rồi tính tiếp!
"Dù sao cũng đừng khiến ta thất vọng."
Trong lòng Lâm Phi cầu thần phù hộ.
Khó trách Lâm Phi nghĩ như vậy, cho dù không gặt hái được gì còn hơn là gặp đám người bên ngoài, đó mới là bi kịch...
Diện tích hang động của yêu thú không lớn!
Lâm Phi kiểm tra vô cùng dễ dàng.
Một lát sau, rốt cục hắn đã phát hiện ra chỗ góc tường có thứ gì đó chồng chất như núi, Lâm Phi nhìn vào bên trong.
"Hộ giáp? "
Lâm Phi nhặt vật từ đống rác rưởi lên, liền nhận ra đây chính là hộ giáo, thì không khỏi dở khóc dở cười, chẳng lẽ yêu thú cấp 8 lấy hộ giáp làm bảo vật?
Hộ giáp đã bị rách tùm lum, có lẽ đã qua sử dụng!
Lâm Phi từng có nghe qua yêu thú thích chiếm một số vật phẩm, cho nên không cảm thấy kỳ quái chút nào.
Một đống đồ như vậy thật không dễ dàng để tìm kiếm, đương nhiên không thể nào bỏ qua cơ hội quý báu này nên Lâm Phi dốc hết sức, không ngừng tìm kiếm. Một lúc lâu sau, một tiếng thét kinh ngạc phát ra.
"Khá lắm! Thanh kiếm này thật sắc bén, xuýt nữa là cắt đứt tay của ông đây rồi!”
Đột nhiên trên tay Lâm Phi xuất hiện một thanh trường kiếm, bốn cạnh sắc bén, chỗ chuôi kiếm có gắn cả châu báu, người sáng suốt vừa nhìn liền biết ngay là đồ tốt.
"Thanh kiếm này là loại vũ khí thứ phẩm. Mang ra ngoài chắc bán được 2 3 vạn lượng, chắc không thành vấn đề."
Ở Đại lục Huyền Thiên, vũ khí chia làm sáu cấp độ, thấp nhất là vật phàm, kế tiếp đó là thực binh, vương binh, hoàng binh, đế binh và thần binh.
Trong đó mỗi một cấp độ, chia làm thứ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, bán cực phẩm và cực phẩm!
Trên tay của Lâm Phi bây giờ là thanh kiếm thứ phẩm.
Biết trường kiếm là vũ khí thứ phẩm, Lâm Phi nhếch mép cười.
“Haha! Mình giàu to rồi, là vũ khí thứ phẩm, mang ra bên ngoài, chắc chắn sẽ có giá trị, cái này không phải ông đây được hưởng lợi rồi sao."
Lâm Phi lập tức cho vũ khí thứ phẩm vào túi Bách Bảo, túi Bách Bảo này thật sự rất hữu dụng.
Lâm Phi có thể khẳng định đống đồ ở góc tường là do yêu thú cấp tam này đã giết toàn loại cao thủ, mới thu được những chiến lợi phẩm này. Hôm nay mình được hưởng lợi rồi!
"Cái áo giáp này không tồi, sửa lại một chút vẫn có thể dùng được. Lấy!"
"A, cái quạt của mỹ nữ nào mang vào đây! Lấy trước rồi tính, nói không chừng có thể cho muội muội."
"Thương? Cứ lấy đã, có thể bán lấy tiền! "
"Móc? Xem ra không tệ, lấy đã rồi tính sau!"
Tâm trạng của Lâm Phi rất tốt, không hề khách khí. Hắn đã có túi Bách Bảo trên người, hễ là thứ gì đáng giá, tất cả đều không bỏ qua, không thể để người khác hưởng lợi. Lấy hết!
Thấy gì lấy đó, đây là tác phong trước sau như một của Lâm Phi.
Sau một hồi tìm kiếm, tất cả các đồ tốt đều bị lấy đi hết, chỉ còn lưu lại một ít đồ không đáng giá, số đồ đó hầu như đã bị rách nát không ít.
Đang lúc chuẩn bị đổi chỗ khác tiếp tục tìm kiếm, thì bỗng nhiên dưới đống đồ rách nát lóe lên một tia sáng màu đen. Nếu không phải Lâm Phi để ý, xuýt chút nữa không phát hiện ra.
"A, một cây đao màu đen?"
Dưới đống đổ nát, có một cây đao màu đen dài chừng ba thước, tương đương với một thước trên trái đất, toàn bộ đều là màu đen. Trên thân đao có những chi tiết lõm rất nhỏ, phát ra khí lạnh như băng, nằm ngang trên mặt đất, thiếu chút nữa đã bị bỏ qua.
Bỗng nhiên không biết như thế nào mà Lâm Phi lại có cảm giác, cây đao này dường như rất có duyên với mình.
Hắn dùng một tay định cầm cây đao lên, bằng thực lực Võ đạo cấp sáu mà mãi cũng không thể nhấc nổi, cây đao màu đen cũng chẳng them nhúc nhích. Sau vài lần thử, cây đao này cứ như tảng đá không hề động đậy.
"Đậu! Ông đây không tin."
Lâm Phi bắt đầu vận chuyển Cửu Chuyển Huyền Công trong cơ thể, giơ hai tay lên, khẽ hô một tiếng: "Lên!"
Sau khi nhờ sự trợ giúp của Cửu Chuyển Huyền Công, trường đao màu đen đã cầm được lên nhưng bởi vì lực không chắc, Lâm Phi bị mất cân bằng, cây đao lớn màu đen ở trên tay, lập tức bị rơi xuống đất, ngay đó là một luồng ánh sáng lóe lên.
"Rầm!"
Dọa Lâm Phi hồn bay phách lạc, không thể tin được cảnh tượng trước mắt.
“Vận khí của hôm nay sẽ không may mắn đến vậy sao!”
Đao lớn màu đen rơi trên mặt đất, mặt đất liền bị cắt thành một đoạn nứt lớn, Lâm Phi không dám tưởng tượng, nếu đao này mà rơi trên thân thể con người thì sẽ như thế nào nữa, toàn thân không khỏi toát mồ hôi…
“Đúng là đồ tốt! Nhặt được bảo vật rồi!”
Đao lớn màu đen,cực kỳ nặng, cũng chưa bao giờ thấy qua trong tài liệu.
Lâm phi tìm một cây đao khác, cho nó tiếp xúc với đao lớn màu đen này, ngay lập tức cây đao đó bị đứt gãy.
"Vũ khí thần binh!"
Mạo hiểm vào động chính là vì tìm đồ tốt, kết quả lại có thể phát hiện ra vũ khí thần binh, Lâm Phi không thể không kích động.
Bên trong dãy núi đen này, Lâm Phi đã vừa lòng với những vũ khí đã thu thập được, đủ sắc bén để đi giết yêu thú. Bây giờ lại gặp được vũ khí thần binh này càng không nỡ buông tay, theo như tính toán, ít nhất cũng đạt tới độ vũ khí thượng phẩm.
Chỉ tiếc rằng, đao lớn màu đen này quá nặng, Lâm Phi đã tu luyện qua hộ pháp, thân thể khá cường tráng, nếu đổi lại là người khác thì đừng hòng cầm lên được.
Bây giờ không thể lấy đao lớn được, dự định sau khi rời khỏi đây sẽ tìm cơ hội thử lần nữa.
Sau khi kiểm tra dọc theo hang động, Lâm Phi không khỏi lộ ra vẻ thất vọng, ngoài đống đồ vừa này ra thì không tìm thấy đồ có giá trị gì cả.
"Yêu thú cấp tám, không thể nghèo như vậy chứ!"
Lâm Phi nói thầm, ánh mắt lại tìm kiếm chung quanh, con người đều có lòng tham không đáy, Lâm Phi cũng không ngoại lệ.
Sau khi đi lòng vòng bên trong hang động, hai mắt Lâm Phi bỗng sáng lên, không chớp mắt nhìn về phía trên vách đá của hang động.
Trên vách đá ẩm ướt đó cỏ dại mọc thành bụi, nếu nhìn kỹ ở dưới, trên vách đá to như vậy, một cây leo đang phát triển, lá màu đen, cây cũng màu đen, cành nhánh, như ẩn như hiện.
Lâm Phi vô thức tới gần vài bước, nhìn rõ hơn.
Dây leo màu đen, rất kỳ quái!
Trên dây leo màu đen trước mắt, trên ngọn của dây leo, có mọc 3 quả, 3 quả chỉ nhỏ bằng đầu ngón tay màu đỏ rực, sáng lóe lên, phát ra sức nóng nhè nhẹ, vô cùng kỳ lạ.
Lâm Phi không khỏi thốt lên:
"Hay đây là dị quả?"
Đang lúc Lâm Phi hiếu kì vì loại quả kì dị này, tay đưa ra, thẳng đến vách núi chuẩn bị hái quả đó xuống, dù sao hái xuống cũng không sao.