Sau khi giải quyết xong mọi chuyện, Lâm Phi từ biệt Mục Trường Không, đi đến tổng bộ Kim Phong Tế Vũ.
Hoàn thành nhiệm vụ tấn thăng rồi cũng không còn gì để lo lắng nữa.Tại thành Quy Nguyên hắn đã có ngọn núi lớn là Công hội Phù Văn rồi, không không sợ sẽ xảy ra chuyện gì, trừ khi bọn họ muốn đắc tội với công hội phù văn.
Vừa mới gặp mặt, Trương Vô Địch đã nhìn hắn bằng ánh mắt kì quái, giống như đang nhìn một tên biến thái vậy.
Lâm Phi ngẩn ra, sao tin tức lại truyền đi nhanh như vậy? Bọn Trương Vô Địch đều biết?
Hắn không biết là một năm năm một lần tranh đoạt tháp Phù Văn ở quận Sơn Hà cực kì kịch liệt, ánh mắt của các thế lực lớn nhỏ của quận Sơn Hà đều đổ dồn vào Công hội Phù Văn.
Lâm Phi đoạt được hạng nhất, tin tức truyền đi nhanh như gió.
Có thể nói rằng, Lâm Phi đã lọt vào mắt của rất nhiều ngươi, một vị phù văn sư thiên tài như vậy, tuyệt đối là đầu tư có tiềm lực.
Nòi thừa, có thể thăng đến phù văn sư cấp bảy cấp tám, cho dù là ai cũng phải đi nịnh nọt, trừ phi là gia tộc tuyệt đỉnh, mới có thể không quan tâm đến một phù văn sư cấp bảy cấp tám.
Lâm Phi cười ha ha nói: "May mắn thôi"
Trương Vô Địch liếc một cái thầm nghĩ: "May mắn mà có thể đứng hạng nhất, vậy mọi người đều đi so may mắn"
Tất nhiên, Trương Vô Địch sẽ không nói thẳng ra.
"Lần này ngươi thay Thần Vũ môn dương danh tên tuổi, sư bá chỉ đích danh muốn gặp ngươi" Trương Vô Địch đổi đề tài, giống như vừa nhớ ra chuyện gì.
"Sư bá muốn gặp ta?" Lâm Phi giật mình, chỉ cần có thể trở thành sư bá trong Thần Vũ môn, thực lực hết sức mạnh mẽ, ít nhất là cường giả cấp Huyền linh.
Trương Vô Địch mang vẻ mặt hâm mộ: "Thần Vũ môn chúng ta dù có phù văn sư nhưng không liên quan đến Công hội Phù Văn. Lần này gươi lại đoạt được hạng nhất nên đã làm rạng danh Thần Vũ môn, sư bá tất nhiên muốn gặp ngươi. Có thể lần này ngươi gặp may thật rồi!"
Lâm Phi kinh ngạc cười một tiếng
Hắn đang đứng đầu ngọn gió sao?
Thay đổi suy nghĩ, Lâm Phi bình tĩnh trở lại, những gì hắn thể hiện ra là một thiên tài, không thể tránh khỏi việc bên trên chú ý, cũng không cần lo lắng bang Thiên Hạ giở thủ đoạn gì.
Nhìn xung quanh, Lâm Phi hạ nhỏ giọng: "Tính khí vị sư bá này như thế nào vậy? Ngươi cũng biết mà..."
Trương Vô Địch vỗ vỗ bả vai Lâm Phi: "Tính khí Chương sư bá rất tốt, ngươi yên tâm"
Vừa nghe xong, Lâm Phi thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là một câu sau của Trương Vô Địch, sắc mặt có chút trầm trọng, đề tỉnh hắn: "Ở chỗ sư bá thì không sao nhưng mà những vị nội môn đệ tử khác ngươi phải cẩn thận. Ngươi trở thành phù văn sư, lại đoạt hạng nhất, thể hiện ra thiên phú kinh người, nói không chừng sẽ làm khó ngươi. Dù sao thì ngươi cũng đoạt hết chú ý của bọn hắn!"
Lâm Phi cảm kích nói: "Cảm ơn!”
Trương Vô Địch đáp: "Không cần cảm ơn, chúng ta bây giờ là một, bọn họ đã xem ta như là người của ngươi rồi!"
"Hả? Có chuyện này sao?"
Trương Vô Địch cười nói: "Cho nên nếu ngươi đánh thắng rồi, vậy bọn ta cũng không thể chịu thua kém được"
Lâm Phi không phải là kẻ ngu ngốc, rất nhanh đã biết chuyện gì đang xảy ra. Những đệ tử cùng thế hệ với bọn họ gần như đều là một nhóm, bây giờ trong nhóm đó lại có một người thành danh, tự nhiên ảnh hưởng đến những người còn lại, liên hiệp với nhau làm khó bọn họ, rất dễ để công kích.
...
Trong một tòa tiểu viện lịch sự tao nhã.
Hai người ngồi đối mặt với nhau, ở giữa là một bàn cờ, ngươi tới ta đi, giết không ngừng, rất kịch liệt, mà ở phía sau là một vài vị đệ tử
"Chắc cũng phải mười năm rồi chúng ta không gặp nhau!"
Người trung niên ở đối diện nói.
"Đúng vậy, mười năm. Ta và người đều già cả rồi. Thiên hạ bây giờ là của đám người trẻ tuổi"
Người ngồi đối diện cũng là một vị trung niên, mắt to mày rậm, khí tức mạnh mẽ, giống như một con cọp đang ngủ say nhưng một giây tiếp theo rất có thể sẽ mở miệng ra cắn người
Người kia cũng cảm khái: "Ngươi vẫn đánh cờ giống như năm đó, cứ xông thẳng về phía trước!"
"Chẳng lẽ ngươi cũng không như vậy sao? Vẫn giỏi sử dụng âm mưu quỷ kế nhưng ta cho rằng, cứ công kích thẳng về phía trước, bất kì âm mưu quỷ kế gì cũng không thể thực hiện được"
Người nọ gật đầu: "Thua rồi! Thua rồi!"
Một quân cờ đặt xuống bàn, phần thắng của ván cờ nhất thời nghiêng về một bên.
Hai người không khỏi cười rộ lên
"Sư bá, Trương Vô Địch và Lâm Phi sư đệ đến, đang chờ ở bên ngoài!"
"Chương Anh, nếu có người tới vậy chúng ta hôm nay dừng ở đây, ngày mai lại tiếp tục!"
Chương Anh gật đầu: "Vậy được, ngày mai ta đến tìm ngươi. Đúng lúc ta có không ít rượu ngon, đến lúc đó chúng ta uống cho tận hứng"
"Không say không về, chờ ngươi tối mai!"
Người nọ đứng lên, cưỡi gió mà đi.
Chương Anh nói: “Mời bọn họ vào đi!”
Sau khi Trương Vô Địch và Lâm Phi cùng đi bào, sắc mặt mấy vị đệ tử kia cũng không quá tốt.
"Quả nhiên là vậy!"
Lâm Phi tự nhủ trong lòng
Lâm Phi không thèm để ý những hâm mộ đố kỵ của bọn họ. Những người như vậy không thể nào có được thành tựu của riêng mình.
"Ra mắt Chương sư bá!"
"Ra mắt Chương sư bá!"
Chương Anh xoay người lại thấy một thanh niên mặt mũi thanh tú đứng bên cạnh Trương Vô Địch, người không biết sẽ cho là hoa hoa công tử nhưng người ta lại chính là đệ nhất phù văn sư Thần Vũ môn.
"Ngươi chính là Lâm Phi?"
Chương Anh nói với Lâm Phi.
Với cái tên Lâm Phi này, Chương Anh thi thoảng cũng có nghe nói qua nhưng không quá để ý. Hôm nay nhìn thấy mới biết thiên phú đối phương vô cùng tốt, lại vượt qua cả Trương Vô Địch, không tránh khỏi chút tò mò.
"Ta chính là Lâm Phi!"
Chương Anh bỗng dưng cười lớn: "Không tệ! Không tệ! Thảo nào lại có thể đoạt hạng nhất trong tháp Phù Văn, thực lực của ngươi hẳn là đột phá trong tháp Phù Văn?
Ánh mắt người này thật lợi hại, điểm này cũng có thể nhìn ra.
Lâm Phi gật đầu: "Ánh mắt của sư bá thật tinh tường, đúng là vài ngày trước ta đã đột phá"
Trương Vô Địch ở bên cạnh giật mình, theo lời sư bá, vậy Lâm Phi đã là Huyền giả rồi? Cái này cũng quá nhanh đi? Bây giờ thời gian mới mấy tháng ngắn ngủi mà thôi, không khỏi khiến cho hắn ta có cảm giác theo không kịp.
Nếu như cả hai đều dừng lại ở Võ đạo cửu trọng thiên thì Trương Vô Địch vẫn có lòng tin có thể tấn thăng lên Huyền giả, khoảng cách bắt đầu lớn hơn, nếu hắn ta muốn đột phá chậm nhất là cần thêm nửa năm.
"Biến thái, đại biến thái!"
Mấy vị đệ tử ở sau Chương Anh cũng thầm hít một hơi lạnh
Nếu là Võ đạo cửu trọng thiên như trước đây, bọn họ sẽ không thèm để ý, bọn họ đều có thực lực Huyền giả, trước mắt Lâm Phi đột phá cảnh giới, trở thành Huyền giả, cái này đáng để chú ý hơn.
Song tu phù văn cùng võ đạo, không thể không để ý
"Các ngươi có thể đi rồi!"
Hỏi xong vài câu, Chương Anh để cho bọn họ rời đi
Lâm Phi và Trương Vô Địch cũng không đoán được rốt cuộc là có ý gì, chẳng lẽ chỉ là hỏi thăm một chút? Cái này cũng quá đơn giản rồi
Sau đó lại suy nghĩ một chút, cao nhân tất nhiên có tác phong của cao nhân, nếu bọn họ đoán được vậy mới là chuyện lạ.
...
"Tối nay cùng đi uống rượu!"
Đi ra ngoài rồi, Trương Vô Địch rất cao hứng
"Lúc nãy ngươi có thấy không, mấy tên kia mặt tái mét, giống như cha chết mẹ mất vậy! Moẹ nó quá sảng khoái rồi!"
Trương Vô Địch vô tư không thèm để ý bị người khác nghe thấy
Lâm Phi không biết nói sao nhưng tính cách Trương Vô Địch rất hợp với hắn, vui buồn giận dữ đều viết ở trên mặt, không khỏi nghĩ đến miệng to ăn thịt, miệng to uống rượu.
"Được!"
Trương Vô Địch dẫn Lâm Phi đến chỗ ở.
Kim Phong Tế Vũ rất khách khí an bài một viện nhỏ cho đệ tử Thần Vũ môn, đồng thời sắp xếp hai thị nữ, dung mạo thượng đẳng.
Nghỉ ngơi một ngày.
Sáng sớm ngày thứ hai, quản sự Kim Phong Tễ Vũ Lâu đến.
Hóa ra là bắt đầu phân chia nhiệm vụ phối hợp.
"Vô Địch, ngươi được phân nhiệm vụ gì?"
"Bảo vệ một đệ tử dòng chính, rất có thiên phú!" Trương Vô Địch nói: "Mấy ngày gần đây không có chuyện gì, xử lí xong việc rồi chúng ta có thể trở về."
Lâm Phi thật đúng là không muốn ở lại quận Sơn Hà, nhất là phải bảo vệ người khác, này chẳng phải là tự tìm phiền toái sao.
"Vẫn là thực lực quá yếu!"
"Ai là Lâm Phi?"
Bỗng dưng có người gọi
Hóa ra là tổng quan phân phối nhiệm vụ
"Chính là ta!"
Lâm Phi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng vẫn đứng ra.
“Đi cùng ta, người ngươi bảo vệ không có ở đây!”
Lâm Phi từ miệng Trương Vô Địch biết rằng bọn họ phải bảo vệ không phải là những đệ tử dòng chính, mà là những đệ từ dòng thứ.
Nghe thấy lời của tổng quản, hình như là sắp xếp có thay đổi.
"Ngươi thật may mắn, xem ra ngươi được phái đi bảo vệ dòng chính rồi!"
Nếu như có thể lựa chọn Lâm Phi cũng không chọn bảo vệ đệ tử dòng chính. Vì ở trong mắt hắn, đệ tử dòng chính là một đám người cao ngạo, rất khó hầu hạ.
"Ta thà rằng không làm còn hơn!"
Trương Vô Địch chớp chớp mắt: "Ta biết, ta biết mà"
Mang theo thắc mắc, Lâm Phi rời đi cùng tổng quản.
Bên ngoài một tòa nhà, tổng quản dừng bước, chỉ vào bên trong: "Người ngươi phải bảo vệ ở phía trong này. Tiểu thư tự lựa chọn ai bảo vệ nàng, vậy chắc nàng nhìn trúng năng lực của ngươi."
"Bảo vệ nữ nhân?"
Lâm Phi suýt chút nữa buồn bực muốn hộc máu
Kiều Man tiểu thư? Tiểu thư thuốc súng bắn ra bốn phía? Hay là thiên kim tiểu thư nũng nịu õng ẹo?
Lâm Phi nhìn quanh bốn phía, quả nhiên có năm sáu thanh niên, mỗi người đều lăm le, giống như muốn tranh lấy cơ hội này, ở trong đây còn thấy hai người quen
Lâm Phi nhìn quanh bốn phía, quả nhiên có năm sáu thanh niên, mỗi người đều lăm le, giống như muốn tranh lấy cơ hội này, ở trong đây còn thấy hai người quen
Chính là mấy đệ tử sư bá dẫn đến, hẳn là đệ tử nội môn
Sau khi truyền lời, tổng quản cũng không dám ở lại, biến mất không thấy đâu.
Như vậy là thế nào?
...
"Lâm sư đệ, ngươi cũng tham gia à"
Lâm Phi không muốn để ý ai, vậy mà hết lần này đến lần khác lại có người đi đến
Chính là những đệ tử nội môn kia, không che giấu khí tức trên người chút nào, nhìn qua giống như là cố tình làm vậy
Lâm Phi nói: "Các ngươi có thể ở đây, chẳng lẽ ta lại không thể?"
"Nể mặt là đồng môn, gọi ngươi một tiếng Lâm sư đệ xem như là cho ngươi mặt mũi. Ngươi thật sự cho mình là thiên tài à? Trong mắt bọn ta, ngươi chỉ là một con dế nhũi. Đồ dế nhũi!"
Kẻ nói chuyện này Lâm Phi có biết, lúc đó Trương Vô Địch giới thiệu, gọi là Tề Dương
"Tề sư huynh nói rất hay!"
"Dế nhũi mà cũng muốn ăn thịt thiên nga, không biết tự lượng sức mình!"
"Đợi lát nữa dạy dỗ hắn thật tốt, để cho hắn biết nên đắc tội cái gì, cái gì không nên đắc tội!"
Những vị đệ tử khác lộ ra tính tình ghen ghét, bận rộn tung hứng
Tề Dương phất tay, để bọn họ dừng lại: "Ngươi có nghe thấy không? Nhân lúc ta còn chưa tức giận tranh thủ mà cuốn xéo đi cho ra"
Lâm Phi nhướng đôi mày: "Nếu ta không đi thì sao?"
Tề Dương trầm giọng: "Ngươi đợi đến lúc đó mà xem!"
Là một đệ tử nội môn lâu năm, chỉ là là đệ tử mới vào nội môn đều không dám đắc tội bọn họ, bởi vì bọn họ chơi thành một nhóm riêng, những người mới không thể so sánh được.
"Tiểu thư có lệnh, mọi người có thể đi vào!"
Trong lúc Tề Dương chuẩn bị nổi giận, trước cửa viện truyền đến âm thanh mềm mại của thị nữ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT