Vân Khanh không ngờ kiếp này Thẩm Mậu sẽ làm như thế, có khác nhau rất lớn với kiếp trước, nàng nhìn hai người kia đang đối chiếu tài sản, phụ thân đều ghi hết lại, độ cong nơi khóe miệng tăng lên.
Xem ra ở đời này, ấn tượng của phụ thân với Tạ di cũng có thay đổi thật lớn, ở kiếp trước, dì tiến vào Thái Lai viện, quan hệ với Tạ thị ngoài mặt vô cùng hòa hợp, lại lấy lòng lão phu nhân, hơn nữa quan hệ của Vân Khanh và Vi Ngưng Tử lại rất tốt, người hai nhà thoạt nhìn vô cùng thân thiết như người một nhà, khi đó Tạ di cũng không muốn quyến rũ Thẩm Mậu. Đời này bởi vì nàng, một đường ngăn trở, đầu tiên là bị Tạ thị vạch trần mà nghĩ lại đưa bà ta vào ở Cúc Khách viện, lại bị Vân Khanh tương kế tựu kế khiến lão phu nhân mở miệng đuổi bọn họ chuyển ra khỏi Thẩm phủ, bất đắc dĩ ra một chiêu xấu nhất là quyến rũ Thẩm Mậu, nào ngờ lại thất bại, do đó cũng làm cho Thẩm Mậu nảy sinh chán ghét với bà ta.
Mà phía bên kia, Tạ thị đang ngồi trong phòng nói chuyện cùng Lý ma ma.
"Phu nhân, người xem chuyện đại tiểu thư vừa nói đó, không phải người vẫn nên qua xem thử sao?" Trong lòng Lý ma ma cảm thấy không đúng lắm, thật ra lại biết vì sao phu nhân khẳng định lão gia sẽ không coi trọng Tạ di, nhưng mà nam nhân, vẫn rất khó nói.
Kỳ thật hiện tại Tạ thị cũng có chút thấp thỏm, sự kiện kia đã xảy ra nhiều năm rồi, ai biết lão gia còn nhớ rõ không, lỡ như không quản được...... Nghĩ đến đây, bà có chút ngồi không yên, bên ngoài lại có tiểu nha hoàn đến truyền lời, nói Lý quản sự bảo phu nhân tìm ông đến có việc, đang chờ bên ngoài.
Lý ma ma có chút kinh ngạc, cùng Tạ thị hai người liếc mắt nhìn nhau, rõ ràng phu nhân chưa hề nói muốn gặp quản sự tiền viện, đây là có chuyện gì, chẳng lẽ lão gia phái người đến đây có lời gì muốn dặn dò?
Lý ma ma liền hô: "Cho ông ấy vào đi."
Lý Tư cúi đầu vào chính sảnh, cung kính hành lễ nói: "Tiểu nhân bái kiến phu nhân."
Tạ thị biết ông ta là quản sự đắc lực bên người Thẩm Mậu, đương nhiên cũng nể ba phần, mở miệng nói: "Lý quản sự, lúc này ông đến đây, là lão gia bảo ông đến sao?"
Nghe lời này, Lý Tư liền sửng sốt, Tạ thị thấy vẻ mặt của ông ta, liền nghĩ đến lời Vân Khanh đã nói, sắc mặt cũng biến đổi, Tạ Tố Linh lừa Lý Tư rời khỏi, đây là hạ quyết tâm muốn leo lên giường Thẩm Mậu sao.
Sự chắc chắn vừa rồi của bà, thoáng cái trở nên dao động, nếu để Tạ Tố Linh leo lên giường lão gia, không rước vào cửa sẽ không xong việc, vừa nghĩ tới muội muội cùng mình chia sẻ một trượng phu, lại là muội muội từng lập gia đình sinh con, trong lòng bà liền hoảng sợ chán ghét, rốt cuộc cũng ngồi không yên, mang theo Lý Tư cùng Lý ma ma, vội vàng đi đến tiền viện.
Vào thư phòng, liền thấy hai người Tạ di và Thẩm Mậu đang nói chuyện, không khí cũng không hết sức mập mờ, lòng của bà liền buông lỏng, lại nhìn thấy nữ nhi ngồi một bên, trên khuôn mặt mang theo vài phần trầm tĩnh, vẫn không chứa chút căm giận nào, liền cười đi vào nói: "Thiếp thân bái kiến lão gia."
Lúc này Thẩm Mậu mới ngẩng đầu, thấy Tạ thị đến đây, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, liếc sắc mặt Tạ di một cái, mở miệng nói: "Di muội đang giao các cửa hàng muội ấy đứng tên cho ta quản lý, đang đối chiếu với muội ấy."
Thấy vẻ mặt Thẩm Mậu tựa như thường ngày, không có áy náy, Tạ thị liền biết ông và Tạ di không phát sinh chuyện gì, trong mắt hiện lên một chút mỉa mai, nhìn về phía Tạ di khóe miệng cong lên nụ cười thản nhiên: "Ra là như thế, kia nhất định phải cẩn thận kỹ lưỡng, đừng để muội muội phải thua thiệt."
Vân Khanh nghe giọng điệu Tạ thị nói chuyện liền biết tâm tình bà không được tốt, đổi lại là nàng, tâm tình của nàng cũng không tốt, có muội muội vô liêm sỉ như vậy, lại ngại cho thể diện của mình, không thể lớn tiếng trách mắng, tâm tình đương nhiên không tốt.
"Được rồi, đây là bản ghi chép mọi thứ, muội xem qua một lần, nếu được, ta và muội đều ký tên lên, mỗi người giữ một bản, lấy làm bằng chứng." Sau khi Thẩm Mậu kiểm tra số cửa hàng lần cuối, đưa hai tờ giấy cho Tạ di xem qua.
Hai người vốn cùng nhau kiểm tra, Tạ di xem Thẩm Mậu ghi lại, chỉ đại khái nhìn lướt qua, liền ký tên lên trên, lăn dấu tay của mình lên, Thẩm Mậu cũng vung bút lên, sau đó cũng lăn dấu tay, liền mỗi người giữ lấy một bản.
Tạ di thật cẩn thận thu hồi bản ghi chú này, Tạ thị liền mở miệng nói: "Không biết muội muội muốn tòa nhà thế nào, cứ nói rõ yêu cầu, lão gia mới dễ tìm."
Ánh mắt Tạ di nhanh như chớp đảo qua một vòng, liền mở miệng nói: "Bởi vì bọn muội là cô nhi quả phụ lại phải ở bên ngoài, không muốn ở cách Thẩm phủ quá xa, để tránh đi lại khó khăn, hy vọng có thể tìm một chỗ gần sát Thẩm phủ, có ba dãy."
Thẩm Mậu nhíu nhíu mày, mở miệng nói với Lý Tư: "Gần đây ta có chút việc, Lý Tư, việc tìm tòa nhà này liền phải giao cho ngươi rồi."
Lý Tư hiểu được ý tứ của Thẩm Mậu, đây là vì phòng ngừa Tạ di dùng chuyện mua tòa nhà mà tiếp cận ông, liền đáp: "Tiểu nhân nhất định sẽ làm tốt việc này."
Tòa nhà gần sát Thẩm phủ, đây chẳng phải chính là nơi phồn hoa nhất và giá cả cao nhất Dương Châu sao, chọn nơi như vậy, còn tìm được cái cớ thật hay. Vân Khanh nhìn vẻ mặt Tạ di, lông mi thật dài chớp chớp, mở miệng nói: "Một khi đã như vậy, dì nên ghi rõ yêu cầu ra, ví như quay hướng nào, lớn nhỏ ra sao, diện tích thế nào, phong thủy vân vân, cứ nói như vậy, Lý quản sự mới có thể dựa theo đó mà tìm được tòa nhà tốt."
Nàng nói xong, khóe miệng liền khẽ nhếch lên với Lý Tư, hỏi: "Lý quản sự, ông nói có phải không?"
Lý Tư chỉ biết chuyện vừa rồi có gì đó không đúng, rõ ràng phu nhân không gọi ông qua, khẳng định nha hoàn kia có vấn đề, vừa vào trong nhà lại thấy Tạ di, trong lòng cũng rõ được một chút, tuy rằng trên mặt không nhìn ra điều gì, trong lòng chỉ sợ hận chết Tạ di trăm vạn lần, ông là quản sự đắc lực của Thẩm Mậu, Tạ thị cũng coi trọng ông, vẫn đối xử với ông không tệ, hơn nữa Tạ thị gả vào Thẩm gia nhiều năm, danh tiếng trên dưới cũng không tệ, con dâu của ông là ma ma quản sự hậu viện, cũng thường xuyên nói phu nhân là chủ mẫu thế gia vọng tộc nhưng lại rất thiện lương.
Lúc đầu Tạ di ra một chiêu ‘điệu hổ ly sơn’, thiếu chút nữa khiến ông thành kẻ giúp người làm việc xấu, nếu thành sự thật, điều này bảo ông làm sao có mặt mũi mà gặp phu nhân.
Nay đại tiểu thư lại cười đầy ẩn ý với ông, tuy rằng không biết đây là ý gì, nhưng dựa vào trực giác ông biết nhất định là có ý tứ sâu xa, liền gật đầu nói với Tạ di: "Đúng vậy, xin người cứ viết yêu lên giấy, như thế liền càng dễ tìm được tòa nhà phù hợp với ý của người."
Thẩm Mậu không biết tại sao nữ nhi lại nói như thế, cũng không phải là xây tòa nhà, chỉ là mua thôi, sao có thể tìm được tòa nhà giống hệt như ý muốn, ông chỉ cho là nàng còn nhỏ, không hiểu việc này, nhưng nghĩ lại liền nhớ đến đề nghị hai ngày trước mà nữ nhi nói trong phòng ăn, còn nhỏ mà bộ dạng thành thục như vậy, ngôn ngữ trật tự rõ ràng, phân tích sự việc rõ ràng hợp lý, không giống như quậy phá, liền chưa mở miệng ngăn cản.
Tạ di nghe Vân Khanh săn sóc như vậy, dung nhan xinh đẹp mang theo ý cười, yêu cầu càng nhiều, liền càng khó tìm, bà có thể ở Thẩm phủ lâu một chút, không còn gì tốt hơn, vì thế nâng bút viết: "Xin giúp ta tìm một nơi ở hướng Bắc nhìn về phía Nam, phong thuỷ thật tốt, có rất......" Vô số yêu cầu được viết ra, sau đó cầm lấy đưa cho Lý quản sự nói: "Cứ theo yêu cầu đó mà làm."
Chỗ Vân Khanh ngồi, vừa vặn có thể dựa theo ánh sáng mà nhìn thấy chữ viết trên giấy, thản nhiên nhìn lướt qua, xem nhẹ yêu cầu này, chỉ dừng ở một chỗ cuối cùng, khinh miệt nói với Tạ di: "Dù gì thì dì cũng phải ghi tên, viết giống lời căn dặn, người viết như vậy, ngày nào đó Lý quản sự không chú ý, chỉ sợ cho rằng là giấy bỏ ném đi cũng không biết chừng."
Tuy Tạ di luôn mang theo căm hận với Vân Khanh, nhưng chuyện có lợi cho bà, một chút cũng sẽ không bởi do Vân Khanh đề xuất mà không làm, cũng tự giác cảm thấy viết như vậy cũng hơi quá cẩu thả, liền cầm lại giấy trong tay Lý Tư, ghi thêm tên và ngày tháng.
Lý quản sự nhìn trang giấy trong tay, ánh mắt xẹt qua yêu cầu và phần kí tên bên dưới, trong đầu hiện lên một ý tưởng, có vài phần không dám tin quay đầu nhìn thiếu nữ còn mang theo vẻ mặt non nớt, cong môi lộ ý cười ấm áp, một đôi mắt phượng lại hàm chứa sóng nước nhấp nhô, giống như đầm nước sâu rộng nhất, hút hết ánh sáng chung quanh, khiến ông có một loại cảm giác kính sợ khó hiểu.
Chẳng lẽ, đại tiểu thư có ý tưởng sâu xa đến như vậy?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT