Sau khi nàng ngồi vào chổ của mình, từ bên cạnh lấy ra một chén chè hạt sen, một đĩa hoa quế cao nhỏ mới chưng ra, nói: "Biểu tỷ, vừa rồi nói nhiều như vậy ta thấy miệng khô, ngươi có muốn uống chút hay không?"
Vi Ngưng Tử nhìn vẻ mặt Vân Khanh ung dung, thoải mái ngồi đối diện mình, vẻ mặt thản nhiên đó với cảm giác đau đớn bên hông của mình tạo thành đối lập rõ ràng, vốn đã bớt đau rồi nhưng hình như đau lại rồi, nàng nhìn Vân Khanh, hít thở sâu, kìm nén buột miệng mắng: "Không cần."
Quả nhiên là Vi Ngưng Tử a, bị nàng châm chọc như vậy còn có thể chịu đựng được như vậy, không giận tím mặt, nếu là Liễu Dịch Thanh, chỉ e đã sớm nhảy dựng lên rồi.
Nội tâm Vân Khanh ca ngợi một câu, thản nhiên uống một ngụm chè hạt sen, lại cắn một miếng bánh, hạt sen mới vào miệng, vị đắng thanh lập tức bị vị ngọt mát của hạt dẻ che mất, đầu lưỡi cảm nhận được đắng cùng ngọt rất rõ ràng, quá ngon.
Ngẩng đầu nhìn thấy, để tránh chính mình phát hỏa nên quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, ánh mắt nhìn vào mười đầu ngón tay đang gắt gao nắm chặt, trong mắt Vân Khanh long lanh, có thể liều mạng khống chế cảm xúc của mình, đúng là đối thủ khó chơi a.
Xe ngựa đến trước cổng thùy hoa, Vi Ngưng Tử liền giành xuống xe trước, giống như không muốn ở cùng Vân Khanh một giây nào nữa, Vân Khanh chậm rãi đi xuống, tao nhã vào cửa.
Nàng nhìn sơ qua tiểu nha hoàn quen mắt bên cạnh, mắt phượng đen như mực nhìn bóng dáng Vi Ngưng Tử, khóe miệng khẽ cong lên, nói: "Ngươi đi xem biểu tiểu thư đi đâu, lát nữa ta có việc tìm nàng, đỡ cho lúc đó lại không thấy nàng đâu."
Tiểu nha hoàn kia vừa nghe, lập tức gật đầu, liền lặng lẽ đi theo phía sau Vi Ngưng Tử.
Mà lúc này Vi Ngưng Tử cũng không có quay về viện Cúc Khách, mà băng qua vườn hoa phía đông, qua chín khúc hành lang dài, lập tức đi về bên trái, đi qua nhà bếp lớn, cho đen một giao lộ, nàng liền lặng lẽ chờ phía sau hòn non bộ.
Không lâu sau, phía trước có người mặc áo xanh nhạt thêu hoa, cổ áo viền kiểu bỉ giáp, trung y hồng nhạt, cổ đứng, váy dài màu lam nhạt viền thêu lá con, bộ dáng thanh tú đẹp đẽ. Chính là đại nha hoàn.
Lúc này Vi Ngưng Tử mới từ sau núi giả đi ra, giả bộ trầm tư, từ chổ đó đi ra đụng trúng đại nha hoàn.
Bích Liên bưng một mâm hoa quả tươi mới, không biết có người tới gần, còn có thể ở chổ rẽ đụng người ta, cũng may thân thể nàng linh hoạt, lảo đảo lùi về sau hai bước, giơ mâm đựng trái cây lên, rồi dừng lại. Nhìn thấy hoa quả không bị rơi xuống đất, trong lòng thở phảo nhẹ nhõm, hoa quả này là lão gia nhờ người ta mang đến, cố ý mua cho lão phu nhân ăn, nếu rơi xuống đất bị hỏng, chắc chắn sẽ bị lão phu nhân mắng cho một trận.
Không biết là tiểu nha hoàn nào, liều lĩnh đụng nàng, nhưng lại từ trong góc chạy ra, đang muốn mở miệng khiển trách, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy, trước mặt mặc y phục trắng không phải biểu tiểu thư, thì là ai.
Chỉ thấy Vi Ngưng Tử một tay đỡ vào cây bên cạnh, một tay đỡ thắt lưng, lông mày vặn vẹo, hai mắt rưng rưng, khuôn mặt nhỏ nhắn biểu lộ vẻ vô cùng đau đớn. Nội tâm Bích Liên nghi hoặc, nàng vừa rồi bị đụng có đau đến vậy đâu? Hơn nữa đụng trúng khuỷu tay cơ mà, cùng lắm là bả vai, không thể là thắt lưng được a.
Tuy trong lòng kinh ngạc, nhưng nàng là nô tỳ đụng vào người ta còn có thể nói gì đây, gia cảnh nhà biểu tiểu thư lại sa sút, bề ngoài vẫn là chủ tử, nàng chỉ có thể nhanh chóng giải thích: "Biểu tiểu thư, rất xin lỗi, nô tỳ nhất thời nóng vội, không nhìn thấy ngài đi tới, thật sự không phải cố ý đâu."
Vi Ngưng Tử đỡ thắt lưng, cười gượng ép, khoát tay nói: "Không trách ngươi, chuyện này không liên quan đến ngươi."
Nàng nói vậy, Bích Liên lại càng không nỡ nhìn nàng đau đớn, nếu biểu tiểu thư vì bị nàng đụng trúng mà xảy ra chuyện gì, nàng sẽ gặp phiền toái lớn, lập tức nói: "Biểu tiểu thư đau như vậy, có lẽ là đụng bị thương rồi, bên kia có phòng nhỏ, bên trong có thuốc trị thương, để nô tỳ nhìn trước, nếu bôi thuốc xoa bóp một chút có lẽ sẽ tốt hơn."
Nghe vậy, đáy mắt Vi Ngưng Tử lóe sáng, khóe miệng hơi cong lên ở góc độ Bích Liên không thấy được, sau đó ngẩng đầu nói: "Vậy phiền Bích Liên cô nương."
Thấy nàng khách khí như thế, Bích Liên càng ngượng ngùng hơn: "Sao lại phiền toái chứ, thật ra là nô tỳ không cẩn thận mà." Nàng nhìn mâm hoa quả trên tay, liền kéo một nha hoàn đi qua đó, nhờ nàng mang mâm hoa quả đến viện lão phu nhân trước, giao cho Bích Bình, còn mình thì đỡ Vi Ngưng Tử đi đến phòng nhỏ.
Gian nhà nhỏ này là phòng chuyên để thuốc trị thương, ngày thường nha hoàn làm việc bị thương nhẹ, bị cảm nắng, linh tinh... nơi này có thuốc cầm máu, nước nóng,... có thể sử dụng, được xem là một tiểu hiệu thuốc.
Lúc đi vào trong, bên trong sáng sủa sạch sẽ, xem ra Thẩm phủ đối với hạ nhân vẫn có chút khoan dung.
Bích Liên đỡ Vi Ngưng Tử ngồi trên ghế bành, đóng kín cửa sổ lại, lại lấy dầu hoa hồng tốt nhất cho Vi Ngưng Tử bôi lên chổ bị thương.
Đúng lúc đang vén xiêm y của nàng lên, mắt Bích Liên trợn to, sợ hãi kêu nhỏ một tiếng, chỉ thấy trên eo nhỏ nhắn tinh tế, có dấu ngắt màu xanh tím, còn có dấu móng tay ngắt hình trăng lưỡi liềm, bên trên còn có vết máu đã khô nữa, rất rõ ràng mới bị ngắt xong.
"Biểu tiểu thư, trên eo sao lại bị thương như vậy?" Bích Liên hít sâu, mở miệng hỏi.
Vi Ngưng Tử làm như mới phát hiện trên eo có vết thương, cúi đầu vừa nhìn thấy, cũng bị vết thương đó làm cho sợ, mặt trắng nhợt, nhưng nàng ta cũng chưa có nhìn qua, chỉ là chắc chắn bị ngắt rách da, không ngờ Chương Huỳnh ra tay hung ác như vậy, như thế cũng tốt, Bích Liên nhìn thấy vết thương càng nặng, nàng càng được thương hại hơn. Vì thế ba phần thật bảy phần giả, muốn kéo xiêm y xuống, vẻ mặt sợ hãi nói: "Bích Liên cô nương, ngươi nhất thiết đừng nói cho ai biết, đây là do tự ta không cẩn thận đụng trúng vào cạnh bàn..."
Bích Liên giữ chặt tay nàng, chỉ tay vào vết thương xanh đỏ lẫn lộn nói: "Đây mà là đụng trúng sao? Không thể nào, vết thương của ngài thoạt nhìn là vừa mới bị, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
"Không có việc gì, không có việc gì đâu." Vi Ngưng Tử như muốn khóc, dùng sức kéo vạt áo xuống che đi, giọng nói nhỏ nhẹ, nghẹn ngào: "Là tự ta vừa rồi trên xe ngựa không cẩn thận đụng vào... Ngươi đừng nói với ai..."
Vừa rồi trên xe ngựa? Bích Liên lúc này mới nhớ ra, hôm nay đại tiểu thư cùng biểu tiểu thư cùng đi báo danh, hai người cùng ngồi trên một xe ngựa, mà dấu móng tay này rõ ràng là do nữ tử mới ngắt để lại, nàng ngước mắt nhìn ánh mắt sợ hãi của Vi Ngưng Tử, trên lông mi còn rưng rưng nước mắt, cùng vẻ mặt oan ức.
Từ sau khi biểu tiểu thư đến đây, lão phu nhân đối với biểu tiểu thư không tệ, chẳng lẽ là đại tiểu thư ra tay trên xe ngựa? Khó trách biểu tiểu thư không dám nói ra là ai làm, còn nói tự mình trên xe ngựa đụng trúng nữa.
Trong lòng nàng nảy sinh thương hại, mùi vị ăn nhờ ở đậu quả nhiên không tốt, biểu tiểu thư tính tình yếu mềm như vậy, bị người ức hiếp cũng không nói được, chỉ có thể nén giận thôi. Nếu không phải hôm nay để nàng nhìn thấy, nàng còn không dám tin đại tiểu thư có thể làm ra chuyện như vậy.
Trong lòng nàng đã có dự định, kéo áo Vi Ngưng Tử lại, cầm khăn tay lau khô nước mắt, nhỏ giọng nói: "Biểu tiểu thư, tính tình ngài mềm yếu quá, mới có thể mặc người ức hiếp nhục nhã, vết thương này có phải do đại tiểu thư làm hay không?"
Trong lòng Vi Ngưng Tử vui mừng, trong mắt vừa mừng vừa sợ, lát sau trở thành e ngại, muốn nói lại thôi: "Đừng để... Bích Liên cô nương đừng hỏi nữa.... Đừng hỏi... Ngươi... Quản không được đâu." Nàng cúi đầu, một giọt nước mắt đúng lúc nhỏ xuống.
Nếu lúc đầu Bích Liên còn hơi nhút nhát, dù sao đại tiểu thư là chủ tử, nói chủ tử muốn làm gì làm đó, thì lúc này nàng cũng quẳng luôn loại ý nghĩ này, vỗ vỗ tay Vi Ngưng Tử nói: "Ngài yên tâm đi, nô tỳ tự có chừng mực, sẽ có người quản được thôi."
Cuối cùng cũng đợi được lời nàng muốn nghe rồi, tâm Vi Ngưng Tử buông lỏng, hít hít cái mũi nói: "Bích Liên cô nương, ngươi dù sao cũng đừng để người khác biết, lỡ để người ta biết được, sẽ gây bất lợi cho ngươi đó."
Biểu tiểu thư thật là người tốt (Chu: mửa),lúc này mà còn lo cho nàng sau này có tốt hay không nữa, Bích Liên kéo tay nàng, cảm giác giống như nhìn thấy muội muội mình vậy, an ủi nói: "Yên tâm đi, không sao đâu."
Trong viện Vinh Tùng
Bích Bình bưng một mâm hoa quả đi vào dành cho lão phu nhân, lão phu nhân đang nhìn mấy đĩa điểm tâm cau mày, nói với Vương ma ma: "Gần đây không biết sao, ăn uống không được ngon miệng, nhìn bánh phù dung bình thường thích ăn lại chẳng muốn ăn nữa."
"Lão phu nhân, thời tiết oi bức, ăn chút gì ngon miệng đi, đây là lão gia bảo người bưng táo đỏ tới, nghe nói là bọn Tây nước ngoài thích ăn nhất." Bích Bình đem hoa quả đặt xuống, cầm lên gọt một trái, lộ ra thịt trắng noản bên trong.
Táo đỏ thịt lại trắng, sáng trong, lão phu nhân cũng muốn nếm thử, cầm một miếng ăn thử, thơm ngọt nhiều nước, gật đầu nói: "Cái này không tệ."
Bích Bình định gọt tiếp, lão phu nhân nhìn thoáng qua, hỏi: "Hoa quả này không phải Bích Liên mang tới sao, sao không thấy nàng a?"
Lão phu nhân vừa nói xong, Bích Liên từ ngoài đi tới, hành lễ với lão phu nhân, nói: "Lão phu nhân, nô tỳ vừa rồi trên đường đi không cẩn thận đụng nhẹ vào biểu tiểu thư, giúp nàng bôi thuốc nên mới tới trễ."
Vương ma ma hầu hạ lão phu nhân hơn mười năm, nên rất hiểu rõ những sở thích của lão phu nhân, thấy bà nhíu mày, lúc này ắt hẳn là nghe ra điều kì lạ rồi, Bích Liên không phải là người làm việc lỗ mãng, sao lại có thể đụng trúng biểu tiểu thư đến nỗi phải đi bôi thuốc, liền hỏi: "Sao không cẩn thận như thế, sao lại đụng đến mức phải bôi thuốc?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT