Nhìn bóng lưng tịch liêu và đau thương vô hạn của Hàn Nhã Chi biến mất trước mặt, đôi mắt vuông dài của Cẩn Vương phi xẹt qua tia sáng mờ, nhìn đám nha hoàn ma ma đứng trong phòng: “Các ngươi đi xuống trước đi.”
Nhìn từ cảnh vừa nãy mà nói, các nha hoàn và ma ma đều chưa từng nghĩ tới thế tử lại không có một chút tình ý nào với Hàn tiểu thư, mà Vương phi và Nhị công tử rõ ràng ủng hộ Hàn Nhã Chi. Lúc này vương phi có lời muốn nói với Nhị công tử, đám người này bèn nhất tề đáp ứng, lần lượt lui xuống.
Rèm cửa được vén lên, một cơn gió lọt vào trong, thổi nhẹ tấm rèm châu trong phòng, phát ra âm thanh rì rào. Ngự Phượng Tùng lấy một quả quýt mật đưa tới trước mặt Cẩn Vương phi, cười đùa nói: “Mẫu phi, người lại bóc cho con một quả đi.”
Hắn biết Cẩn Vương phi sai hạ nhân đi nhất định là có lời muốn nói với hắn.
Cẩn Vương phi nhìn hắn, giơ tay đeo chiếc nhẫn ngọc bích lên đẩy tay Ngự Phượng Tùng ra, thản nhiên nói: “Nó là Đại ca của con, con không thể nói với nó như vậy trước mặt người khác. Vừa rồi lúc nó ở đây, ít nhất con cũng phải đứng lên hành lễ với nói mới đúng.” Vừa rồi Cẩn Vương phi cũng nhắc đến điều này, chỉ là Ngự Phượng Tùng căn bản không để trong lòng, không có chút phản ứng nào.
Lúc này Ngự Phượng Tùng cũng không hề có gì khác, hắn chỉ ngước mắt lên nhìn Cẩn Vương phi, đáy mắt lộ ra khinh thường: “Mẫu phi, không phải người cũng không thích hắn sao? Tại sao còn muốn con hành lễ với hắn?”
Hắn nói điều đương nhiên như vậy khiến lông mày được cắt tỉa chỉnh tề của Cẩn Vương phi nhíu lại, quay đầu nhìn gương mặt Ngự Phượng Tùng, cất giọng ôn hòa: “Ta là mẫu phi của nó, thích hay không thích không quan trọng, nhưng con là đệ đệ của nó, nếu không tôn kính với huynh trưởng, chỉ biết làm những chuyện không thấu đáo, để người bắt được lỗi sai của con tới gây phiền phức.”
"Hắn dám!" Ngự Phượng Tùng ném vật cầm trong tay lên đĩa, do sức lực lớn, quả quýt nhảy ra khỏi đĩa, lăn lên trên bàn, đụng phải đĩa điểm tâm mới ngừng lại được.
“Sao nó không dám?” Cẩn Vương phi phản bác lại Ngự Phượng Tùng, ánh mắt trong nháy mắt dừng lại trên quả quýt đang đung đưa:
“Một mình nó ở kinh thành lâu như vậy, không có ta và phụ vương con ở bên vẫn sống rất tốt, đồng thời còn khiến Minh đế yêu thương có thừa đối với nó, con tưởng đây là việc người nào cũng làm được hay sao? Nó chỉ dựa vào vận may thôi ư?”
Mục đích tại sao Ngự Phượng Đàn muốn vào kinh, Cẩn Vương phi rõ ràng hơn bất kỳ ai. Khi đó Ngự Phượng Đàn mới chín tuổi, đến kinh thành phải đối mặt với áp lực và rình rập đến từ nhiều phía, nhưng hắn vẫn khỏe mạnh trưởng thành đến tận bây giờ, giờ đây không chỉ là một thế tử bỏ không, trên tay hắn bắt đầu dần dần có binh quyền. Điều này bắt buộc phải cân bằng quan hệ nhiều mặt, chiếm được sự yêu thích của Minh đế mới có thể làm được điều này. Bản lĩnh như vậy không phải ai cũng có.
Mới chín tuổi đã có tâm kế như vậy, chẳng trách lại dụ được phụ vương mang theo hắn!
Nghĩ đến điểm này, Ngự Phượng Tùng khẽ hừ một tiếng, đáy mắt bắn ra ánh sáng mang theo oán giận và đố kỵ: “Cái này còn không phải là do phụ vương thiên vị hắn có thừa hay sao! Lúc nhỏ phụ vương luôn mang theo hắn bên cạnh, ra ngoài một lần là rất nhiều ngày, du ngoạn khắp nơi! Mẫu phi, không phải người cũng nói phụ vương thiên vị hắn hay sao?”
Cẩn Vương phi nghe vậy, khẽ mấp máy đôi môi tô son đỏ tươi, cười nói: “Đúng vậy, phụ vương của con thiên vị nó hơn một chút, bởi vì nó là trưởng tử mà.”
“Trưởng tử gì chứ! Phì! Từ sau khi hắn vào kinh, mấy năm nay người đi theo bên cạnh phụ vương vẫn luôn là con, nhưng ông ấy chưa từng đối xử với con như với Ngự Phượng Đàn, ông ấy không mang con ra ngoài chơi nhiều ngày, cũng không tay cầm tay dạy con học bài. Tại sao cùng là con trai của phụ vương, phụ vương lại đối xử với hắn tốt như vậy!” Ngự Phượng Tùng hung hăng đấm bàn, cắn răng nghiến lợi nói:
“Nghe thấy hắn sắp đại hôn, phụ vương vô cùng vui mừng, đến người hắn muốn lấy là ai cũng không hỏi không để ý tới, trực tiếp để chúng con tới kinh thành. Mà con thì sao, con muốn nạp một tiểu thiếp, phụ vương cũng hỏi ba hỏi bốn, cái này không tốt, cái kia cũng không tốt, các loại lý do đều có!”
"Tùng nhi!" Cẩn Vương phi nhíu mày, nói:
“Ở trong phủ con đã có hai tiểu thiếp, nha hoàn thân cận cũng có vài người rồi, lại muốn nạp con gái nhà đàng hoàng vào làm thiếp, bây giờ con chưa lấy vợ, nữ nhân trong phủ đã nhiều như vậy, không tốt cho danh tiếng của con. Phụ vương con đương nhiên sẽ không thích rồi, chuyện này là con làm không đúng.”
“Mẫu phi!” Ngự Phượng Tùng không cam lòng kêu một tiếng, trên mặt lộ ra nét đau lòng, hai mắt nhìn Cẩn Vương phi, uất ức nói:
“Bây giờ người cũng nói giúp cho hắn rồi chứ gì? Người mới đến kinh thành bao lâu, cũng thiên vị hắn giống phụ vương rồi? Con nạp con gái nhà người ta làm thiếp thì làm sao? Còn có thể diện hơn hắn muốn lấy con gái thương nhân làm thế tử phi! Dạng thiên kim tiểu thư, tiểu thư khuê các gì ở kinh thành không có, hắn lại cứ muốn lấy người có xuất thân như vậy, thật làm mất mặt vương phủ chúng ta!”
Giọng nói của Cẩn Vương phi đột nhiên lập tức thờ ơ: “Hôn sự này là bệ hạ ban cho, Thẩm Vân Khanh cũng là quận chúa, con không thể nói bậy. Nếu truyền tới tai những người khác, để phụ vương con biết được, con có còn muốn tiền đồ nữa không?”
Giọng nói kia giống như một trận gió lạnh thổi vào tai Ngự Phượng Tùng, khiến trong sự uất ức của hắn còn có chút sợ hãi, hắn nhìn ra bên ngoài, trong lòng nghĩ tới Ngự Phượng Đàn vẫn không thoải mái, lắp bắp nói: “Con chỉ nói trước mặt mẫu phi mà thôi, không có người khác biết được.” Hắn đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh Cẩn Vương phi, kéo tay bà, nói:
“Mẫu phi, người sẽ không thiên vị Ngự Phượng Đàn đấy chứ, nếu người cũng đối tốt với hắn thì sẽ không còn ai để ý đến con nữa, người biết phụ vương thích nhất là hắn mà.” Nói rồi, hắn làm bộ đáng thương nhìn Cẩn Vương phi.
Cẩn Vương phi nhìn gương mặt của Ngự Phượng Tùng, trong mắt lóe lên một tia yêu thương, bà giơ tay lên sờ mặt hắn: “Từ nhỏ con đã thân với mẫu phi nhất, quan tâm mẫu phi nhất, người ở bên cạnh mẫu phi thời gian dài nhất cũng là con, mẫu phi đương nhiên thích con nhất rồi.”
Có được những lời này của Cẩn Vương phi, trên mặt Ngự Phượng Tùng lộ ra ý cười nhẹ nhõm. Ngự Phượng Đàn, dù phụ vương có thích ngươi đi chăng nữa thì đã sao, dù sao phụ vương cũng không ở trong phủ, mẫu phi mới là người làm chủ thực sự trong phủ.
“Con đó, cũng phải tranh giành một chút, đừng giống như ở Túc Bắc trước kia, ở đây có vô số ánh mắt đang nhìn con chằm chằm, nếu xảy ra chuyện gì sẽ có rất nhiều người nhìn thấy. Truyền tới tai một số người, điều này có ảnh hưởng rất lớn tới con sau này. Bây giờ chúng ta mới tới kinh thành, con phải để lại ấn tượng tốt cho mọi người, giờ con cũng mười tám tuổi rồi, có thể thành gia lập nghiệp rồi.” Giọng nói khoan thai của Cẩn Vương phi truyền ra trong phòng, hai mắt đen láy như đá, mang thoe khuynh hướng cảm xúc cứng rắn.
“Muốn con cưới cũng được, nhưng tuyệt đối không muốn cưới con gái thương nhân như hắn.” Ngự Phượng Tùng kiêu căng nói.
Cẩn Vương phi mỉm cười nói: “Đây là điều đương nhiên. Tùng nhi của chúng ta nhất định phải chọn một cô gái dòng dõi cao quý lại hiền lành thông minh, chỉ có cô gái như thế mới có thể chống đỡ được Cẩn Vương phủ, sau này mới có thể làm nữ chủ nhân của vương phủ.”
Ngự Phượng Tùng nghe thấy Cẩn Vương phi nói như vậy, cười nịnh bợ nói: “Nhất định phải cưới một người như mẫu thân vậy, Tùng nhi mới thỏa mãn.” Hắn thấy trên mặt Cẩn Vương phi lộ ra nét cười vui mừng mới tiếp tục nói:
“Vậy Hàn Nhã Chi thì sao, nàng ta nghe được lời hắn nói, chắc cũng hết hy vọng rồi. Không phải mẫu phi nói nàng ta muốn gả cho Ngự Phượng Đàn, khăng khăng một mực với Ngự Phượng Đàn hay sao? Bây giờ Ngự Phượng Đàn nói những lời như vậy là hạ quyết tâm không cần nàng ta nữa, phụ vương mà biết có phải sẽ sinh ra bất mãn với Ngự Phượng Đàn hay không?” Hắn nói hưng phấn, trong đôi mắt mở to lộ ra tia sáng tựa như đã nhìn thấy Ngự Phượng Đàn bị Cẩn Vương hung hăng quở trách.
Cẩn Vương phi nghe được lời của hắn, trong mắt ngừng lại một chút, lại chậm rãi lắc đầu: “Phụ vương của con biết rồi cũng sẽ không trách nó.”
"Vì sao?" Ngự Phượng Tùng lập tức trố mắt hỏi: “Lẽ nào phụ vương đã thiên vị hắn đến mức này rồi sao? Hôm nay chúng ta làm chuyện này thì có ích lợi gì? Nói những lời này cũng vô dụng, không có tổn thất gì đối với Ngự Phượng Đàn hay sao?”
Hắn lòng đầy thất vọng nhìn Cẩn Vương phi, Cẩn Vương phi chỉ lắc đầu, vẻ mặt lạnh lùng, nhẹ giọng nói: “Đương nhiên là hữu dụng rồi.” Sau đó, dù Ngự Phượng Tùng có hỏi thế nào đi nữa, Cẩn Vương phi cũng không nói.
Bốn ngày sau, Cẩn Vương đúng hạn đến kinh thành, sau khi Ngự Phượng Đàn nhận được thư, sau bữa cơm trưa bèn cưỡi ngựa đi cùng Dịch Kình Thương ra ngoài cổng thành đón Cẩn Vương. Đợi đến giờ Thân, nhìn thấy xa xa một đoàn người từ ngoài cửa thành, bèn tiến lên trước đón, thấy Cẩn Vương không ngồi trên lưng ngựa mà là ngồi trong xe ngựa.
Đợi đến gần một chút, Ngự Phượng Đàn khẽ ho khan một tiếng, kêu lên: “Phụ vương.”
Phu xe của xe ngựa nhìn thấy Ngự Phượng Đàn thì dừng xe lại, đợi sau khi hắn kêu lên một tiếng, chỉ thấy một người trung niên vô cùng tuấn mỹ bước ra từ bên trong, trên trường bào xanh ngọc thêu hoa văn rồng, vải vóc cực tốt chiết xạ ra một chút ánh sáng dưới ánh mặt trời, đường chỉ vàng thêu trên rồng cũng có chút ánh sáng, có vẻ vô cùng đẹp đẽ, quý giá.
Cẩn Vương năm nay ngoài bốn mươi, đầu đội ngọc quan, trán chắc nịch, hai hàng lông mày dài như kiếm dài tới tóc mai, nổi bật lên sự cứng rắn trong đôi mắt hẹp dài mang theo ý cười nhàn nhạt, mũi thẳng tắp như lưng núi, sắc môi đỏ mang theo ý cười vô cùng thoải mái, ông nhảy xuống từ xe ngựa.
Ông đi tới trước mặt Ngự Phượng Đàn, giơ tay lên vỗ vai Ngự Phượng Đàn, cười vui mừng nói: “Tiểu tử tốt, bây giờ còn cao hơn cả phụ vương con rồi.”
Ngự Phượng Đàn nhìn Cẩn Vương trước mặt, ông thấp hơn mình khoảng một tấc, theo năm tháng, người phụ vương mình đã từng cảm thấy cao rộng như trời đất nay còn không cao bằng hắn nữa. Nhưng trong lòng hắn, phụ vương còn cao hơn cả núi, là một nam nhân đội trời đạp đất.
Tuy hắn còn nhỏ tuổi nhưng cũng đã nghe người ta nói về Cẩn Vương của trước kia. Cẩn Vương mười lăm tuổi bắt đầu tòng quân ra trận, dẫn dắt quân đội Đại Ung đánh rất nhiều chiến dịch. Trong rất nhiều hoàng tử đã được coi là xuất sắc, mà mẫu phi của Cẩn Vương là Trần Hiền thái phi, xuất thân cũng là gia tộc lớn, có lực ảnh hưởng nhất định ở trong triều, nhưng Cẩn Vương coi nhẹ việc tranh đoạt trên triều đình, chỉ một lòng đặt tại biên cương... Sau này xảy ra loạn tứ vương, sức ảnh hưởng của Cẩn Vương trong quân nhất thời đạt tới mức cao nhất, đúng lúc đó, Cẩn Vương lại tháo bỏ binh quyền, giao cho Minh đế vừa mới đăng cơ, không lâu sau đó, Minh đế phân đất phong hầu cho Cẩn Vương tới Túc Bắc.
Ký ức tuổi thơ của hắn đều có liên quan tới người phụ vương này. Lúc này xa cách đã lâu, thấy phụ vương vẫn tuấn lãng như trước, năm tháng vẫn chưa lưu lại nhiều vết tích trên người ông, gương mặt ngày càng thành thục, có vẻ có một mị lực tang thương, trong lòng hắn có mùi vị khó diễn tả được bằng lời: “Con trai rồi cũng sẽ lớn lên mà.”
Cẩn Vương gật đầu, lại vỗ vai hắn một cái: “Không sai, thiếu niên đều sẽ trưởng thành.” Ông lại nói:
“Không phải ta đã nói các con không cần ra đón hay sao, sao con còn ra?”
Cẩn Vương tuy phong lưu nhưng rất có uy nghiêm ở vương phủ. Ông nói không cần người tới đón, lại không nói cho bọn họ biết thời gian cụ thể, Ngự Phượng Tùng và Ngự Thanh Bách đương nhiên không tới được.
Chỉ có Ngự Phượng Đàn sớm đã điều tra thời gian Cẩn Vương tới, mặc kệ lời căn dặn của Cẩn Vương mà tới đợi.
“Rất lâu không gặp phụ vương rồi, nên con tới trước. Phụ vương sẽ không bắt con đi ngay lập tức đấy chứ.” Ngự Phượng Đàn nheo mắt cười, trong giọng nói mang theo sự vui sướng nhàn nhạt.
Cẩn Vương nghe vậy cao giọng cười nói: “Nếu đã tới đương nhiên sẽ không đuổi con đi rồi. Đi thôi, cha con ta cùng đi.”
Đợi xe ngựa đến Cẩn Vương phủ, nghe được tin Cẩn Vương đến, người trên người dưới bận rộn một trận, Cẩn Vương phi và Ngự Phượng Tùng đi mời yến hội. Ngự Thanh Bách đúng lúc cũng ra ngoài, Trương quản gia lập tức phái người đi thông báo cho bọn họ.
Thời gian Cẩn Vương và bọn họ gặp mặt nhiều, cũng không để ý, kêu Ngự Phượng Đàn đi đến thư phòng cùng ông.
"Phụ vương, ba năm không gặp rồi." Ngự Phượng Đàn nhàn nhạt cười, đáy mắt có tình cảm ái mộ đối với cha. Ba năm trước, Cẩn Vương đã từng dâng thư cho Minh đế, đến kinh thành, hai cha con gặp mặt một lần, bây giờ nhớ lại, trong chớp mắt dường như rất nhiều chuyện xảy ra.
"Đúng vậy." Cẩn Vương gật đầu, tiện tay cởi áo khoác ra, vứt áo và roi ngựa vào tay thị vệ bên người Bác Văn, bước vào thư phòng, ném ra một câu:
“Đi chuẩn bị một bàn rượu và thứ ăn qua đây, ta phải nhìn trưởng tử của ta xem.”
Bác Văn đón được áo bị ném ra, nhanh chóng cầm lấy, khom người đáp: “Đúng vậy, vương gia.”
Ngự Phượng Đàn đi theo phía sau Cẩn Vương, quay đầu nhìn thoáng qua Bác Văn, nheo mắt nói: "Phụ vương, Bác Văn là?"
“Là con trai của Bác phó tướng, Bác phó tướng thân thể không ổn, bây giờ Bác Văn thừa kế nghiệp cha, ở bên cạnh ta.” Cẩn Vương sải bước đi tới trước chiếc ghế bằng gỗ tử đàn, hào sảng ngồi xuống, ánh mắt quét hồi lâu trên người Ngự Phượng Đàn, vỗ đầu gối, cao giọng nói:
“Tiểu tử con, ta bảo con tìm đồ con không tìm được, lại tìm đến mức con gái trong phủ người ta thành nữ nhân của mình!”
Nghĩ đến Vân Khanh, Ngự Phượng Đàn cười, giọng nói lười biếng chậm rãi nói: “Vật kia con đã tới Thẩm phủ tìm mấy lần cũng không phát hiện ra. Phụ vương, người khẳng định nhất định là trong mảnh ngọc sao?”
Cẩn Vương gật đầu, nói: "Những gì ta biết được thì là ở trong mảnh ngọc. Hơn nữa căn cứ theo nguồn tin, chuyện đồ vật đó ở trong mảnh ngọc cũng tuyệt đối không sai.”
Ngự Phượng Đàn nhíu mày, trong đôi mắt hẹp dài xẹt qua sự nghi ngờ, hắn ra ra vào vào Thẩm phủ vì tìm kiếm vật kia mà đã đi không dưới mười chuyến, ngày đó Thẩm Mậu đều dùng rương bọc tất cả mảnh ngọc lại, hắn cũng chưa từng tìm được.
Cẩn Vương nói vật đó rất nguy hiểm, nếu nó vẫn luôn ở trong Thẩm phủ, sẽ mang tới họa diệt môn cho Thẩm phủ. Vì vậy hắn vẫn luôn để lại người ở bên cạnh Thẩm phủ, xem xem có người khác tìm thấy hay không, cũng là để bảo vệ an toàn cho người Thẩm phủ. Đồ vật như vậy trừ hắn ra, có lẽ còn có hai nhóm người khác cũng đang tìm kiếm.
Nhưng thấy những người này mỗi lần đi cũng không công mà về, hắn hơi hoài nghi, nếu đồ vật đó quả thật đang ở Thẩm gia, vì sao nhiều người như vậy đều không tìm được.
“Phụ vương, đồ này là thứ gì, tại sao nó lại ở trong Thẩm phủ? Thẩm phủ chỉ là nhà thương nhân, có đồ vật gì có thể có quan hệ với hoàng thất chúng ta được?”
Lông mày rậm của Cẩn Vương dần dần nhăn lại, nắm tay để dưới mũi quẹt một cái, thở dài một hơi, ánh mắt nhìn Ngự Phượng Đàn, nói: “Ta chỉ biết đồ vật này có liên quan đến hoàng thất nhưng cụ thể nó là gì, ta cũng không rõ. Trước kia không chỉ nghi ngờ Thẩm gia, vài nhà khác ta cũng phái người vào rồi. Nhưng giống như con nói vậy, trong mấy nhà này, Thẩm gia là nhà duy nhất nhìn có vẻ không có liên quan gì, nhưng lại không thoát khỏi liên quan.”
Nói đến đây, Cẩn Vương ngừng lại một chút, bưng nước trà đã sớm được chuẩn bị trên bàn lên uống một ngụm, mấp máy đôi môi vì vội đi đường mà hơi khô khốc, tiếp tục nói:
“Con biết Tạ Văn Uyên không? Chính là mẹ của con dâu tương lai. Nàng ấy là con gái của Tạ Thư Thịnh, năm đó Tạ Thư Thịnh làm đế sư, ra vào nhiều lần trong cung là chuyện bình thường. Nếu vẻn vẹn chỉ nói Thẩm gia, bọn họ hai trăm năm cũng chưa từng đặt chân tới kinh thành, quả thực không cần hoài nghi. Nhưng đôi khi chuyện lại không đơn giản như vậy. Nhìn có vẻ giống cái kia, có lẽ chính là vậy.”
Nghe xong lời Cẩn Vương nói, Ngự Phượng Đàn chậm rãi rũ mắt phượng xuống. Ý trong lời phụ vương hắn hiểu. Tạ Thư Thịnh năm đó là đế sư, khi ra vào trong cung, nếu có lòng mang đi vài thứ đồ cũng không phải là chuyện khó. Mà sau này Tạ Thư Thịnh lại từ quan về Từ Châu, không làm sư cho đế vương nữa, gả đích nữ của mình cho nhà thương nhân. Tất cả những điều này nếu nhìn sơ qua, cũng chỉ là thanh danh đại nho và tấm lòng cha mẹ. Nhưng nếu để người có khúc mắc trong lòng nhìn thì không tránh khỏi không phải là Tạ Thư Thịnh vì giấu đồ vật gì đó mà cố ý gả con gái cho nhà thương nhân, từ đó che giấu vật này.
Nhưng sự thật như thế nào, dù sao người năm đó mới biết được.
Mấy năm nay, sau khi hắn nhận được thư của phụ vương thì vẫn luôn tìm kiếm, nhưng vẫn không tìm thấy đồ vật không biết tên này. Đôi lúc hắn còn nghĩ, đồ vật này rốt cuộc có tồn tại hay không, sao nhiều người như vậy tìm mà không tìm được. Nhưng phụ vương tuyệt đối không phải loại người để người khác tùy ý hao tốn sức lực kia, chỉ có thể nói đồ vật này được giấu quá sâu quá tốt, như vậy cũng chứng tỏ đồ vật này quả thực vô cùng quan trọng. Ai lại giấu một đồ vật không quan trọng chứ?
Nhìn khuôn mặt của con trai, Cẩn Vương cười cười: “Bây giờ con cũng đừng nghĩ đến vật đó nữa, con cưới con gái Thẩm gia người ta về rồi, thật giỏi đấy, bây giờ chính là gần quan được ban lộc, con có thể dễ tìm hơn rồi.”
"Phụ vương!" Ngự Phượng Đàn ngẩng đầu lên, hai tròng mắt như Hắc Diệu thạch lóe ra tựa tinh quang trong ánh sáng nhàn nhạt: “Con thích nàng ấy.”
Thái độ của mẫu phi thế nào hắn không biết, cũng không muốn phí tâm tư đi tìm hiểu, hắn đã biết thái độ của Cẩn Vương phi rồi. Nhưng trước mặt cha, hắn lại muốn nói rõ tấm lòng mình, hắn thích Vân Khanh không phải vì nàng là con gái Thẩm gia, trong nhà nàng có đồ vật hắn muốn tìm, hay là vì những nhân tố khác thêm vào, hắn thích Vân Khanh vì con người nàng, tất cả của nàng. Hắn nhất định phải nói rõ.
Thấy vẻ nghiêm túc trên mặt con trai, đầu tiên Cẩn Vương ngừng lại, rồi lập tức lắc đầu cười, giọng nói hơi dài ra: “Bây giờ con trai của ta cũng khó qua ải mỹ nhân rồi. Xem ra trưởng tử giống cha thật không sai!”
Ông ngừng lại một lát, ánh mắt lướt qua chỗ khác, đôi mắt thâm thúy lại nhìn Ngự Phượng Đàn, nói: “Nàng ta tên là Thẩm Vân Khanh đúng không?”
Ngự Phượng Đàn gật đầu.
Cẩn Vương nói: “Ta ở Túc Bắc cũng nghe người từ kinh thành tới nói rồi. Nàng ta tên là Thẩm Vân Khanh, rất đẹp, tính cách cũng rất tốt, tuy xuất thân từ nhà thương nhân nhưng khí chất vô cùng xuất chúng, không kém gì những vọng môn khuê tú.” Ông cười, trong mắt mang theo sự khôn khéo và trải đời, giọng hơi dài nói:
“Những gì ta có thể nghe được đa phần đều là những lời khen ngợi nàng ta, rõ ràng nàng ta rất phù hợp làm thế tử phi của con trai ta.”
Có thể khiến tuyệt đại đa số người đều khen ngợi một người xinh đẹp, dịu dàng, rộng lượng, cao quý... Người như vậy trên đời này quả thực không nhiều, muốn khiến một người thích là đơn giản nhất, hai người cũng dễ dàng, bốn người cũng vẫn ổn, mười người, hai mươi người thì khó rồi, đến một trăm người thì vô cùng khó.
Cẩn Vương không phải là người cái gì cũng không hiểu, ông lưu luyến bụi hoa, trong phủ ngoại trừ một là chính phi, hai là trắc phi, còn có hơn mười tiểu thiếp nữa. Đối với nữ nhân, ông ít nhiều cũng hiểu một chút. Dạng người nào có thể khiến người ta khen ngợi, có thể từ con gái thương nhân từng bước đi lên vị trí quận chúa, đương nhiên sẽ không phải là nữ tử ngây thơ lãng mạn, ngốc nghếch xông về phía trước, nàng tất nhiên là thông minh, chỉ có cô gái như thế mới có thể có được sự thừa nhận như vậy.
Phu nhân thế tử phi, không phải chỉ cần nhà cao cửa rộng và khuôn mặt xinh đẹp là được. Nhất là Cẩn Vương phủ.
Ngự Phượng Đàn nhìn gương mặt cha, sự sắc bén hiểu rõ hết thảy đều được giấu sau vẻ bề ngoài phong lưu hào sảng, nhưng khi đơn độc ở chung với mình, phụ vương lại không che giấu sự sắc bén này, hắn nhìn ra được, Cẩn Vương không bài xích Vân Khanh, tuy vẫn chưa gặp mặt nhưng ấn tượng của Cẩn Vương với Vân Khanh rất rốt, hắn rất vui vẻ.
Có ai không thích người mình thích được cha mẹ coi trọng? Hy vọng cha mẹ cũng thích nàng ấy như mình thích nàng ấy. Như vậy, sự không vui tích tụ trong thời gian dài ở chỗ Cẩn Vương phi trước kia cũng tan đi không ít, có điều, nhớ tới Hàn Nhã Chi mấy ngày nay nhìn thấy mình là lộ ra dáng vẻ mất hồn mất vía, sắc mặt tái nhợt, Ngự Phượng Đàn nhíu mày, hỏi: “Phụ vương, có một chuyện con muốn hỏi người.”
"Chuyện gì?" Thấy nụ cười dần nhạt đi của Ngự Phượng Đàn, Cẩn Vương cũng nghiêm túc hỏi. Chuyện con trai hỏi lúc này chắc chắn không phải chuyện nhỏ.
“Trước kia người đã từng định hôn sự cho con và Nhã Chi sao?” Ngự Phượng Đàn hỏi.
Cẩn Vương nghe vậy, trong ánh mắt toát ra vẻ kinh ngạc: “Chuyện này từ đâu ra vậy? Sao lại nói đến con và Nhã Chi rồi?”
Nghe câu trả lời của ông, Ngự Phượng Đàn có cân nhắc đại khái trong lòng, nhìn Cẩn Vương lộ ra ý cười nhàn nhạt, từ tốn nói: “Là mấy ngày trước mẫu phi nói với con, nói trước khi Hàn tướng quân mất đã giao phó Hàn Nhã Chi cho người, phụ vương nói muốn nàng ta sau này làm vợ của trưởng tử.” Để ông suy nghĩ cho Hàn Nhã Chi một danh phận, những lời này, Ngự Phượng Đàn không trực tiếp nói ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT