Trong Vị Ương cung, Tử Cấm Thành, mây bay phấp phới.
Hai cô gái đang đứng dưới cây hoa hạnh, dáng người thướt tha như ánh sáng lóa mắt, hào quang quyến rũ còn nhiều hơn so với hoa hạnh đằng sau lưng. Nhưng thần sắc của hai người lại không giống với cảnh xuân rực rỡ như vậy, quanh quẩn giữa các nàng có một khí tức bi thương như có như không.
Một thị nữ bưng một khay hồng ngọc đi tới, đứng ở trước mặt một người trong đó, cúi đầu kính cẩn hỏi: “Trân phi nương nương, bệ hạ sai nô tỳ tới hỏi trong số hình dạng của các loại trâm này, người thích kiểu nào?”
Lúc nữ tử nghe thấy bốn chữ "Trân phi nương nương", trong ánh mắt nàng bộc lộ ra một chút xa lạ, còn có một sự chán ghét nhạt nhẽo. Chương Oánh vẫn có chút chưa quen với danh xưng này, mặc dù danh xưng này mang tới vinh hoa phú quý cho nàng và là sự sủng ái mà người khác có mơ cũng không được.
Vị Ương cung là cung điện gần chỗ Minh đế nhất, từ sau khi khai triều vẫn chưa có phi tần nào vào ở. Mái cong uốn lượn, nóc nhà bằng ngọc lưu ly, trang sức tinh xảo, trang trí lộng lẫy, mỗi một chỗ đều tuyển chọn vật phẩm thượng hạng để chế tác trong cung. Bởi vì bộ Công và bộ Nội vụ đều biết Minh đế coi trọng đặc biệt vị Trân phi này, cho nên mỗi một vật đều cực kỳ để tâm.
Mà mấy ngày nay, các đồ vật cần thiết trong đại lễ phong phi, mỗi một kiểu, Minh đế đều sai người chuẩn bị một số loại để Chương Oánh chọn ra thứ thích nhất, lại sai thợ thủ công lập tức gấp rút chế tạo. Sự sủng ái như vậy làm đỏ cả mắt của rất nhiều phi tần trong cung, giống như muốn khiến người đố kỵ mắc bệnh đau mắt.
Đáng tiếc, vinh hoa phú quý trong mắt người ta, Chương Oánh chỉ thoáng nhìn, đảo qua từng lớp nhỏ xíu trên chiếc trâm hình phượng thiêu lam điểm thúy (1), chạm rỗng hình mẫu đơn san hô đỏ khảm nạm thủy tinh đong đưa theo bước, rắc các hạt châu cong hình bướm vàng ngọc kèm vàng trang trí nam châu trên mũ miện... Mỗi một loại đều làm bằng tay công phu, đều là những kiểu dáng mới mà thế gian khó có thể thấy. Chỉ riêng trân châu trên đầu kia, từng viên nhẵn nhụi tròn đầy, lớn nhỏ như một, lấy tùy tiện ra một viên cũng có thể khiến gia đình ba người trung lưu sinh sống khấm khá mấy năm. Những thứ này Chương Oánh có thích không? Nàng thích.
Chỉ cần là phụ nữ, luôn luôn có một sự yêu thích đặc biệt đối với những đồ vật xinh đẹp tinh xảo, độc nhất vô nhị này. Nhưng lúc này bày ở trước mặt của nàng, nàng chẳng qua cũng chỉ cảm thấy có tiếng quý giá, trong mắt không hề lộ ra một chút vui mừng, từ từ nhẹ nhàng nói: “Chỉ cần thứ này thôi!”
Cung nữ mừng rỡ nói: “Con mắt của Trân phi nương nương thật sáng suốt, thứ này là bệ hạ để thêm vào, quả nhiên vẫn là bệ hạ hiểu nương nương nhất đó.” Cung nữ có lẽ là muốn lấy vui vẻ làm đầu, miệng đã quen nói mấy câu lấy lòng. Nữ nhân ở trong cung bình thường, ai lại không thích nghe mấy kiểu câu bệ hạ độc nhất vô nhị đối với mình như thế.
Đáng tiếc Chương Oánh lại không hề tỏ ra có chút hân hoan nào, chỉ liếc mắt nhìn nàng, khóe miệng nhếch lên một độ cong mờ nhạt, phẩy tay áo cho cung nữ lui ra. Cung nữ cho rằng bản thân dỗ được sự hài lòng của Trân phi mới vào, vội vã vui vẻ lui xuống.
Vân Khanh đứng ở một bên lại nhìn ra, độ cong kia của Chương Oánh so với cách nói khác là hài lòng, còn không bằng nói thoáng có sự mỉa mai. Nàng phụng mệnh bệ hạ vào trong cung bầu bạn với Chương Oánh cho đến khi lễ sắc phong hoàn thành, mấy ngày nay Minh đế cũng không tới Vị Ương cung, xem ra khá có vẻ tránh gặp mặt trước tân hôn khiến Vân Khanh thầm cảm thấy kỳ lạ. Minh đế dường như có vẻ rất tốt đối với Chương Oánh, tốt hơn hẳn so với các phi tần khác, nhưng điều này cũng không thể giấu đi sự giận dữ của Chương Oánh, nàng đã nhìn thấy cảm xúc trong ánh mắt của Chương Oánh.
Đợi sau khi tất cả cung nữ xung quanh lui xuống, Vân Khanh suy nghĩ một chút, tròng mắt khẽ chuyển động như Hắc Diệu thạch phát ra vẻ trơn láng thấp thoáng, nhìn vào cặp mắt phát ra hào quang sáng láng tinh tường của Chương Oánh, dịu dàng nói: “Chương Oánh, cô thực sự bằng lòng sau này sẽ sống ở trong cung sao?”
Sau khi hỏi qua Chương Oánh tất cả mọi chuyện phát sinh từ đầu, Vân Khanh biết, toàn bộ những chuyện này chắc chắn là sự sắp đặt của Đông thái hậu. Mặc dù lần này Chương Oánh có hơi gấp gáp một chút, nhưng đây không phải là lỗi của Chương Oánh. Là do tâm tư của Đông thái hậu quá thâm hiểm lại quá cẩn mật. Bà ta đã sớm ngắm đến Chương Oánh nên đã dùng thủ đoạn nhanh chóng dẫn Chương Oánh vào trong bẫy.
Đông thái hậu trải qua chuyện con trai ruột của mình làm phản, cũng vẫn có thể chiếm hữu một danh phận thái hậu trong hậu cung của Minh đế như trước, có thể thấy được thủ đoạn của bà tuyệt đối không bình thường. Sắp đặt như vậy đối với Chương Oánh căn bản chưa trải qua đủ nhiều gian khổ mà nói, thật sự là có hiệu quả quá mức.
Thế nhưng cho dù bây giờ đã được phong làm phi tử rồi, nếu Chương Oánh nói không muốn sống ở trong cung, Vân Khanh vẫn có thể có cách để Chương Oánh không cần ở lại trong cung. Nhưng mấy ngày này, Chương Oánh trước sau cũng chưa từng nói muốn rời khỏi cung, Vân Khanh cũng mơ hồ không rõ tâm trạng của Chương Oánh bây giờ.
Phải biết rằng, lòng người là thứ khó dò đúng nhất trên thế giới này, Chương Oánh vẫn luôn che đậy giấu giếm, trong ánh mắt có cảm xúc rất mâu thuẫn xuất hiện, tất cả những điều này đều là nguyên nhân của câu hỏi lúc đầu khi tiến cung mà Vân Khanh vẫn chưa hỏi được ra.
Lúc này, sau khi Chương Oánh nghe thấy lời nói của Vân Khanh, từ từ thu lại ánh mắt trống rỗng, trong đôi mắt phượng dường như ẩn chứa một lớp sương mù mờ ảo. Ánh mắt đó đã không còn sự dũng cảm bạo dạn lại trong suốt không đáy lúc trước mà tăng thêm một thứ của Vân Khanh rất quen thuộc. Đó là ánh mắt khi Vân Khanh khi soi gương đã từng vô số lần nhìn thấy ánh mắt của chính mình.
“Ta còn có thể có lựa chọn khác sao?” Giọng nói của Chương Oánh không còn sự bay bổng và tươi sáng của ngày thường mà trầm thấp như giọt nước trên cánh hoa hạnh sắp rơi xuống.
Từ sau khi nàng trở thành Trân phi, Minh đế sai bộ Hình tới tra xét việc của Mạnh Kỳ Hựu, đã có ý chỉ của Minh đế, đương nhiên bộ Hình không dám buông lỏng. Mạnh phu nhân đâu có hiểu rõ là nhà nào trong phường làm quần áo gây nên, đương nhiên tình hình nhìn thấy giống với Tang Thanh, trong phường làm quần áo chỉ có một khung cảnh mùi máu tươi nồng nặc với các xác chết. Toàn bộ một nhà bị giết hại, bộ Hình không dám giấu giếm chút nào liền báo lên bệ hạ rồi bắt tay vào điều tra, phát hiện những người này đều bị sát thủ chuyên nghiệp giết chết, thời gian vào buổi tối một ngày trước khi Mạnh Kỳ Hựu lên triều.
Như vậy trái lại đã rửa sạch phần hiềm nghi của Mạnh Kỳ Hựu, nhưng cũng không thể hoàn toàn chứng minh sự trong sạch của ông. Bởi vì vụ án này là nhân sĩ chuyên nghiệp gây nên, nhất thời cũng không tra ra đầu mối. Mặt khác quan trên Thượng thư bộ Lại của Mạnh Kỳ Hựu và Cảnh Trầm Uyên cùng với một số quan viên trong triều cùng dâng thư chứng minh con người ngày thường của Mạnh Kỳ Hựu và cùng nhau đảm bảo phẩm chất của con người ông. Vì vậy, bệ hạ lấy danh xưng là đợi điều tra, trước hết thả Mạnh Kỳ Hựu ra khỏi lao, lại nhậm chức Thị lang bộ Lại như trước.
Nhưng Mạnh Kỳ Hựu biết được cháu của mình đã vì cứu mình mà tiến cung làm phi tử, lúc này sợ ngây người, giận dữ nóng nảy nên thiếu chút nữa muốn vào lại trong lao cũng muốn đổi lấy cháu gái của mình ra ngoài. Do Cảnh Trầm Uyên khuyên can mãi, cộng thêm Chương Oánh nói mình cũng bằng lòng ở lại trong cung mới trấn an được Mạnh Kỳ Hựu.
Ai cũng biết, Mạnh Kỳ Hựu gặp phải rủi ro lớn như vậy lại bình yên vô sự ra khỏi nhà lao, nguyên nhân chủ yếu vẫn là vì Chương Oánh. Minh đế muốn cưng chiều một người phụ nữ thì đương nhiên phải chiếu cố người nhà của nàng một chút. Nếu không vì sao từ xưa đã có nhiều người muốn đưa con gái nhà mình tiến cung vồ vập như vậy. Trước đây có một câu cổ ngữ nói về hiện tượng này: Toái lệnh thiên hạ phụ mẫu tâm, bất trọng sinh nam trọng sinh nữ (*). Bài thơ xuất xứ từ “Trường hận ca”, nói là Dương quý phi giúp Dương gia phất lên như diều gặp gió, cho nên mọi người đều nói Mạnh Kỳ Hựu có tầm nhìn xa, nhận một đứa cháu gái mới tránh được một kiếp này.
Vân Khanh cũng biết đầu đuôi câu chuyện, sau khi nàng nghe xong lời nói của Chương Oánh, trong mắt có chút ung dung bình thản, chậm mà kiên định nói: “Nếu cô nói không muốn ở trong cung, ta có thể khiến cô không cần ở lại trong cung. Thế nhưng phải thay đổi thân phận, về sau cũng không thể ở lại xung quanh kinh thành.”
Sau khi nàng biết Chương Oánh phong phi, vẫn luôn suy tính hồi lâu để nghĩ ra một kế hoạch chu toàn. Nếu Chương Oánh nói không bằng lòng, nàng có thể khiến nàng ấy xuất cung. Còn cái giá phải trả, Vân Khanh cũng nói rõ ràng với Chương Oánh, sau khi rời khỏi cung đương nhiên không thể làm "Chương Oánh" nữa.
Giọng nói hòa hoãn truyền vào trong tai, trên mặt Chương Oánh hiện ra một vẻ kinh ngạc, trong mắt chứa vẻ ngạc nhiên. Bây giờ nàng vẫn còn chưa biết Vân Khanh ngày đó kỳ thực đã trù tính cho nàng, bây giờ nghe thấy Vân Khanh có thể khiến nàng ra khỏi cung, không biết tại sao trong lòng của nàng có một tâm trạng rất tinh tế, đáy lòng của nàng thực sự không có nhiều quan tâm đến hoàng cung. Nhưng lúc này lại không thể lập tức nói lên lời tán đồng.
Nàng nghe ra ý tứ của Vân Khanh, đổi một thân phận, có lẽ chính là phải giả chết trốn chạy, sau đó bắt đầu cuộc sống với một thân phận mới. Vậy sau này nàng không còn là Chương Oánh rồi, cũng không thể gặp lại cậu mợ, còn có các bạn tốt khác của nàng, nàng sợ hãi cuộc sống như thế.
Nếu như...
Đáy mắt Chương Oánh lóe lên ánh sáng bình thản, đôi môi hồng nhạt khẽ mấp máy, trong đôi mắt phượng chứa một sự cố chấp: “Vân Khanh, ta muốn gặp An Sơ Dương.”
Vân Khanh nhìn thấy sự do dự trong đáy mắt của nàng, nói thật, Chương Oánh không thể từ bỏ chuyện trước đây, bây giờ thực sự có quan hệ với Minh đế, đối với Chương Oánh mà nói đã là một sự thống khổ mà cũng là một sự giải thoát. Nhưng trong cách giải thoát này vẫn còn có một ước mơ khó quên với mối tình đầu. Vân Khanh có thể hiểu rõ sự do dự của Chương Oánh, dù sao không phải tất cả mọi người đều có thể buông xuôi toàn bộ các thứ bên mình mà sống lại lần nữa. Nàng khẽ gật đầu, bất kể Chương Oánh muốn làm lại từ đầu hay vẫn muốn ở lại trong cung đều nhất thiết phải làm rõ đoạn tình cảm này mới được. Vì vậy Vân Khanh khẽ gật đầu, nói: “Được!”
Phía sau một hòn non bộ trong vườn hoa.
Vân Khanh sai toàn bộ cung nữ đứng dưới một gốc cây, rồi đứng vừa khéo ở một chỗ nhìn thấy một nam một nữ dựa lưng vào hòn non bộ.
Hôm nay Chương Oánh cố tình thay đổi một bộ gấm mưa bụi hoa văn chìm hình bươm bướm màu xanh đậm, váy xếp nếp phía dưới mình cũng cùng màu xanh biếc thêu mây nước phiêu lãng động lòng người, khẽ lộ ra dung nhan trắng xanh cũng đã tô qua chút son. Khuôn mặt vốn xinh đẹp càng lộ ra trăm ngàn hấp dẫn, thướt tha như một bông hoa hải đường, những đóa hoa sau lưng nàng khiến nàng càng thêm vẻ thanh tú.
Còn đối diện với nàng, An Sơ Dương đang đứng thẳng mặc giáp mềm màu đen của Cấm vệ quân trong cung, bên hông mang đai đen rộng ba tấc, bên trái mang đao vàng. Trang phục và dung mạo nghiêm túc khiến sắc mặt hắn vốn dĩ lạnh như băng lại càng hiện lên vẻ anh tuấn, chiếc cằm kiên nghị, đôi mắt đen nhánh nhìn Chương Oánh, ánh mắt khẽ lướt về phía Vân Khanh đứng chếch ở bên phải cách đó không xa.
Hắn thi hành nhiệm vụ ở trong cung, đúng lúc chạm mặt một tiểu cung nữ nói rằng quận chúa Vận Ninh có chuyện tìm hắn, bảo hắn đợi nàng lúc hoàng hôn. Chờ sau khi hắn đến, Vân Khanh chỉ đưa hắn đến đứng đây rồi rời khỏi, tiếp theo Chương Oánh liền bước ra từ hòn giả sơn.
Lông mày đen nhánh của hắn hơi cau lại, trên làn da màu vàng nhạt có một sức sống mạnh mẽ, ánh mắt của Chương Oánh lưu luyến trên khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng. Nàng biết khuôn mặt An Sơ Dương thoạt nhìn lạnh lùng nhưng trái tim không giống như vậy, bằng không cũng sẽ không ra tay cứu trợ nàng, còn nói ra chuyện lúc bé của mình để an ủi nàng. Chương Oánh hít thật sâu, nói thẳng ra những lời muốn nói ở sâu trong đáy lòng: “An Sơ Dương, ta thích chàng, chàng có đồng ý cùng với ta không?”
Mặc dù thường ngày lá gan của Chương Oánh không nhỏ, nhưng gặp phải chuyện như vậy, sâu trong xương cốt vẫn có sự ngượng ngùng của phái nữ, nàng biết nếu hôm nay bản thân không nói, về sau lại càng không có cơ hội nói. Vì vậy nàng kiềm chế lại sự nhát gan và ngượng ngùng, mở to mắt nhìn An Sơ Dương, đợi câu trả lời của hắn.
“Nàng là Trân phi của bệ hạ.” Chân mày An Sơ Dương khẽ nhíu lại, đáy mắt lóe lên một vẻ kinh ngạc. Hắn biết chuyện của Chương Oánh, lúc tuần tra trong cung mỗi ngày, được nghe nhiều nhất chính là các chuyện về vị Trân phi này. Mà khi hắn nghe thấy việc không liên quan đến mình thì không quan tâm. Đương nhiên, nếu có quan hệ với người khác, vậy thì sẽ khác. Mặc dù hắn từng gặp mặt Chương Oánh mấy lần, cũng đã nói chuyện cùng nhau, nhưng bây giờ nghe thấy lời nói của Chương Oánh, trong lòng hắn vô cùng ngạc nhiên.
Chương Oánh thích hắn khi nào? Không thể không nói, tính cách của An Sơ Dương cũng không phải quá tinh tế, hắn an ủi Chương Oánh là bởi vì Chương Oánh đến từ Dương Châu, lại là bạn tốt của Vân Khanh, trong lòng vẫn vững tin yêu ai yêu cả đường đi nên hắn mới qua an ủi Chương Oánh một chút. Có lẽ vì phát hiện Chương Oánh và hắn có thể trò chuyện thêm, nên hắn coi trọng là đồng hương cũng là bằng hữu.
Nhưng trong lòng của hắn cũng chỉ thích Vân Khanh, không hề có người nào khác.
Một câu nói này tuy ngắn gọn, lại khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Chương Oánh đã trắng lại thêm trắng, cánh môi hơi run rẩy, lấy hết dũng khí nói ra những lời trong lòng, đổi lấy sự cân nhắc thêm một lần của An Sơ Dương. Nàng cố gắng phân tích biểu cảm của An Sơ Dương, lại không nhìn ra An Sơ Dương có chút tiếc nuối hay dáng vẻ khổ sở nào. Chương Oánh cảm thấy không cam lòng, nàng vội vàng hỏi tiếp: “Nếu ta không phải Trân phi, chàng có thích ta không?”
Có lẽ là ngại vì thân phận của nàng bây giờ, An Sơ Dương không thể nói gì. Thế nhưng nếu An Sơ Dương nói thích nàng, nàng có thể đổi lấy một thân phận, chí ít còn có một người có thể làm bạn bên cạnh.
Nhưng An Sơ Dương lại lắc đầu vô cùng kiên định: “Chúng ta là đồng hương, là bạn bè.” Chỉ duy nhất không phải là người yêu.
Giống như gặp phải sét đánh, Chương Oánh lui lại về phía sau một bước, rồi bước nữa, chiếc váy dài màu xanh biếc uyển chuyển thành một độ cong uốn lượn trên mặt đất. Trước nay An Sơ Dương cũng chưa từng thích nàng, là chính nàng cảm thấy hắn tốt với mình, cho rằng hắn ít nhiều cũng có chút tình ý đối với nàng, thì ra là nàng đơn phương yêu nhầm.
Vân Khanh thấy tình hình bên này dường như có chút khác lạ, thân hình của Chương Oánh run rẩy, nàng bèn đi tới, nhận lấy vẻ mặt lạnh nhạt và đôi mắt thâm đen của An Sơ Dương: “Cô hẹn ta tới, chính là vì vậy?”
Nếu không phải Vân Khanh hẹn, hắn cũng không đến nơi này khi đang làm nhiệm vụ.
“Ừm!” Lúc đối mặt với An Sơ Dương không giống chất vấn, nói xong lại rất chất vấn, Vân Khanh đáp lại, trong lòng có chút không yên tâm. Trông bộ dạng này của Chương Oánh thì An Sơ Dương cũng không cho nàng đáp án mong muốn. Mà trước đây An Sơ Dương thích mình, lẽ nào bây giờ vẫn thích...
An Sơ Dương nhìn khuôn mặt trắng nõn nà của Vân Khanh, trong lòng giận dữ, nhưng sự bi thương càng nhiều hơn. Trước giờ Vân Khanh không hề thích hắn, cho dù hắn biết Vân Khanh từ sớm, cầu hôn Vân Khanh cũng sớm hơn Ngự Phượng Đàn nhưng nàng không hề để tâm đến hắn. Chút chuyện này hắn cũng không thể nói, vậy mà hôm nay Vân Khanh lại đặc biệt hẹn hắn tới để hắn nghe sự bày tỏ của một người khác.
Nhưng hắn cũng không có tư cách đi trách cứ, dù sao tâm tư của hắn, chắc Vân Khanh cũng không biết. Bây giờ Vân Khanh đã là vị hôn thê của người khác, hắn cũng chỉ có thể chôn giấu những tình cảm này ở đáy lòng. Thế nhưng đối mặt với chuyện này, trong lòng hắn cũng thoáng có chút khổ sở.
Hắn nhìn Vân Khanh, cố gắng khắc chế sự xúc động của bản thân muốn nói chút gì đó, ánh mắt lướt qua khuôn mặt Chương Oánh đã bị đả kích trầm trọng, mở miệng nói: “Nếu không có chuyện gì, ta đi trước!”
Hắn không có cảm tình đối với Chương Oánh, cũng không thể nói những lời lừa dối nàng.
“Ừm!” Vân Khanh biết không thể làm lỡ thời gian của hắn quá lâu, gật đầu.
Chương Oánh được kéo một mạch vào trong cung, mặc dù lần này nàng không rơi lệ, nhưng sắc mặt tái nhợt mang theo ánh mắt đau lòng, không có gì có thể nói lên sự đau khổ trong lòng Chương Oánh.
Những chuyện tình cảm như vậy, Vân Khanh biết an ủi cũng không có tác dụng nhiều, nàng có thể sắp xếp rất nhiều chuyện, nhưng những chuyện tình cảm không đơn thuần dựa vào sắp đặt là có thể thành.
Sau một hồi lâu, chỉ nghe giọng nói bình thản của Chương Oánh vang trong nội điện, từng chút từng chút giống như làn hương trong đỉnh bay ra: “Vân Khanh, ta muốn ở lại trong cung.”
Người nàng thích đã không thích nàng, vậy nàng có ở lại trong cung hay không cũng có gì khác biệt đâu.
Vân Khanh ngừng lại một chút, nhưng không quá kinh ngạc, nguyên nhân lúc trước Chương Oánh đã nói rõ rằng lúc đó trong lòng nàng có do dự là vì An Sơ Dương. Chỉ là Vân Khanh vẫn muốn hỏi nàng, xoay bả vai của Chương Oánh lại để ánh mắt của mình đối diện với mắt nàng, hỏi một cách chân thành:
“Chương Oánh, bây giờ cô có thể đau lòng, có thể khổ sở, nhưng cô tuyệt đối không thể trút căm phẫn lên tương lai của bản thân. Nếu cô thực sự bằng lòng ở lại, sau này không phải người khác thống khổ mà chỉ có bản thân cô thôi.”
Chương Oánh ngẩng khuôn mặt diễm lệ lên, mặc dù đáy mắt còn tràn ngập bi thương nhưng sự khẳng định vẫn nhiều hơn, nàng chậm rãi khẽ lắc đầu, nặn ra một nụ cười với Vân Khanh, nói: “Ta cho rằng hắn ít nhiều cũng có chút tâm ý với ta, thì ra chẳng qua cũng chỉ là tình đồng hương. Như vậy cũng tốt, từ giờ về sau ta cũng sẽ cắt đứt tâm tư, không suy nghĩ thêm những chuyện khác nữa.”
Nàng dừng một chút lại nói: “Lúc đầu vào làm thư đồng của công chúa chính là vì tìm một mối nhân duyên tốt để sau này có thể giúp đỡ thêm cho cậu. Bây giờ bệ hạ sủng ái ta như vậy, trong thiên hạ này còn có ai có quyền lực lớn hơn so với bệ hạ đâu!”
Lời của nàng dĩ nhiên là không sai, lựa chọn như vậy cũng tràn đầy sự miễn cưỡng, nhưng quyết tâm của Chương Oánh đã ở trong đáy mắt của nàng. Kỳ thực Vân Khanh rất muốn nói thêm, nhưng lại cảm thấy nói gì cũng không có tác dụng.
“Nếu cô thực sự quyết định như vậy, ta cũng không thấy đây là chuyện xấu.” Vân Khanh nói xong, ngước mắt nhìn khuôn mặt Chương Oánh tràn đầy kiên nghị và không hối hận.
“Bây giờ ta đã là Trân phi, đợi sau khi chính thức phong phi thì trong tay sẽ có quyền lực! Đến lúc đó, ta nhất định sẽ bắt kẻ hãm hại ta lúc đầu ra!” Nàng vốn vẫn còn có cơ hội, nhưng sự việc ngày hôm nay đến nước này, Chương Oánh sau khi đau thương chỉ còn lại sự căm hận. Nếu không vì người đó, nàng cũng không đi đến bước đường này.
Vân Khanh đã nói với nàng, bệnh trạng của nàng tuyệt đối không phải say rượu. Sau đó nàng nhớ lại tỉ mỉ cũng đúng là không giống say rượu. Cũng đã tới mức độ này, vậy Chương Oánh nàng ít nhất cũng phải lợi dụng một số thứ đến cùng để báo mối thù này cho yên lòng.
***
(*) Dịch nghĩa: Khiến cho lòng những người làm cha mẹ trong thiên hạ coi trọng sinh con gái hơn con trai.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT