Vào thời điểm đóa hoa đào đầu tiên đón gió xuân lành lạnh run rẩy nở rộ trên đầu cành, Cẩn Vương phi đã đến kinh thành.

Vốn dĩ, Cẩn Vương sẽ cùng Cẩn Vương phi tới đây, nhưng tiếc rằng nước Lạc Dương tiếp giáp với khu vực Cẩn Vương được phong lại đúng lúc bởi vì ngôi vị hoàng đế thay đổi mà xảy ra tranh chấp. Cẩn Vương nhận lệnh phòng ngừa nội chiến ở nước Lạc Dương gây ảnh hưởng đến trăm họ ở biên giới Đại Ung, vì vậy đành hoãn lại lộ trình. Do đó, Cẩn Vương phi đã đi đến kinh thành trước để chuẩn bị cho hôn sự của Ngự Phượng Đàn.

Bởi vì Cẩn Vương phi chưa bao giờ tới nơi đây, cho nên lần này ở lại, chỉ sợ ít thì nửa năm lâu thì một năm cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Sau đó, Minh đế đã để cho hoàng hậu tổ chức một buổi yến hội coi như là tiệc tẩy trần, tiếp đón Cẩn Vương phi từ nơi xa tới. Hơn nữa, cũng là để các nữ quyến trong kinh thành biết đến vị vương phi này. 

Nghe nói, lần này Cẩn Vương phi không tới đây một mình mà còn mang theo người con trai thứ, Ngự Phượng Tùng. Ngoài ra, còn có một vị ái thiếp của Cẩn Vương cùng con trai bà tới kinh thành.

Đây là buổi yến hội đầu tiên được tổ chức sau năm mới do hoàng hậu chủ trì. Mặc dù lúc này hoàng hậu đã thiếu đi cánh tay đắc lực nhất là Tiết gia, nhưng bà ta vẫn đang ngồi trên phượng vị, hơn nữa còn có một đứa con trai là Tứ hoàng tử, cho nên cũng không có kẻ nào dám tùy ý khinh thường. Mà việc Cẩn Vương phi đến đây khiến trong lòng các vị phu nhân đều quanh quẩn những suy tính khác nhau, ôm theo đủ loại mục đích đến tham dự yến hội trong hoàng cung.

Có thể nói, Vân Khanh chính là con dâu tương lai của Cẩn Vương phi. Lần yến hội này cũng coi như là lần đầu tiên nàng và Cẩn Vương phi gặp mặt, đương nhiên mọi thứ phải hết sức cẩn thận. Bởi vì phải tham gia yến hội trong cung nên nàng không thể ăn mặc quá mức tùy ý, nhưng nếu chỉ một mực chú ý vào vẻ long trọng, sợ rằng sẽ tỏ ra vô cùng nổi bật, khoa trương, chỉ sợ Cẩn Vương phi không thích cách ăn mặc như vậy. 

Lưu Thúy chọn ra ba bộ quần áo đều bị Vân Khanh lắc đầu từ chối. Cuối cùng nhớ tới trong cửa hàng có một bộ váy lông chim xanh biếc mới làm liền lấy ra cho Vân Khanh nhìn, lúc này mới có thể khiến nàng gật đầu đồng ý. Sau đó lại quấn lên một búi tóc Lưu Vân kế, điểm lên đó vài viên trân châu, ngọc bích giống như những ngôi sao rải rác ở trong tóc, cuối cùng cài lên một chiếc trâm hoa sen được nạm bởi những viên ngọc xanh lam, đơn giản xoa lên một lớp phấn mỏng, lúc này mới cùng Tạ thị ngồi lên xe ngựa đã sớm chuẩn bị xong, đi tới hoàng cung.

Yến hội trong hoàng cung mà Vân Khanh đã từng tham gia cũng không coi là nhiều, nhưng cũng chẳng phải ít. Chẳng qua lần này lại tổ chức ở trong điện đặc biệt dùng để thiết đãi nữ quyến. Trừ kích thước cùng phong cách trang trí hơi khác so với bên ngoài, còn lại đều giống những đại điện khác trong hoàng cung, vô cùng nguy nga lộng lẫy lại lộ ra vẻ uy nghiêm tột bậc của hoàng gia.

Dưới sự hướng dẫn của cung nữ chỉ đường, Tạ thị và Vân Khanh đã đi vào trong điện, bỗng cảm thấy gió nhẹ hiu hiu mang theo hương thơm di chuyển trong không khí, nhìn qua những nữ tử yêu kiều, xinh đẹp đều ở bên trong trò truyện vui đùa. Trong đó có một người được vây quanh đông nhất, Vân Khanh nghĩ, chắc là người mà lần này yến hội tiếp đãi, Cẩn Vương phi. 

Mặc dù trong lòng Vân Khanh luôn mang theo vẻ khẩn trương và mong đợi đối với Cẩn Vương phi, nhưng lúc này nàng cũng không thể không biết lễ nghi, tiến lên tách những vị tiểu thư và phu nhân đang đáp lời kia ra tranh giành nói chuyện cùng Cẩn Vương phi. Như vậy, ngược lại sẽ tỏ ra là nàng thất lễ.

“Cô đến rồi.” Giọng nói trong trẻo của Lâm Chân từ phía sau truyền tới khiến Vân Khanh xoay đầu lại, trông thấy nụ cười trên khuôn mặt nàng, cũng bị lây theo, cười nói:

“Là cô à? Từ phía sau chạy tới thiếu chút nữa đã hù dọa được ta rồi.” 

Lâm Chân khẽ cười một tiếng, đảo mắt nhìn qua mọi người trong điện, chớp chớp mắt to, nhàm chán nói: “Cuối cùng cô cũng đến. Không có ai chơi cùng với ta, các nàng đều đi tới chỗ đó rồi.”

Hướng mà Lâm Chân chỉ chính là đám người bên cạnh Cẩn Vương phi. Thiếu phu nhân cùng tiểu thư đều ở đó ta một câu ngươi một câu, bầu không khí vô cùng ấm áp, vui vẻ. Lâm Chân không thích xã giao như vậy, đương nhiên cảm thấy rất không thú vị.

“Trong yến hội chính là như vậy.” Vân Khanh đưa mắt nhìn một vòng, lại nói: 

“Không thấy Tuyết Oánh nhỉ?”

“Chỉ sợ còn tới muộn hơn cô đó.” Lâm Chân một mực nhàm chán nhìn chằm chằm lối vào. Thật vất vả mới có thể chờ được Vân Khanh, vậy mà vẫn chưa nhìn thấy An Tuyết Oánh đâu.

Hai người đang cùng nhau trò truyện lại trông thấy Cảnh Tâm Như cùng một vị phu nhân bước tới. Cảnh Tâm Như và Vân Khanh không hợp nhau cũng không phải ngày một ngày hai, chẳng qua là vị phu nhân lạ mặt kia, trên khuôn mặt chữ điền cũng mang theo ánh mắt thù hận như vậy khiến người ta có chút khó hiểu. 

Dường như nhìn ra nghi ngờ của Vân Khanh, Lâm Chân ghé tới bên tai nàng, thấp giọng nói: “Nàng ta chính là Thất thiếu phu nhân Hạ thị của Cảnh gia, chức vị của Cảnh Kế Phong có lẽ dưới Cảnh Hữu Thần ở phủ Vĩnh Nghị Hầu.”

Chỉ ngắn ngủi hai ba câu đã có thể khái quát rõ ràng tất cả quan hệ của bọn họ. Trong lòng Vân Khanh thầm nghĩ, thực ra Lâm Chân tuy có chút ngây thơ nhưng không hề ngu dốt. Năm đó, Vĩnh Nghị Hầu lấy danh nghĩa con trai vợ lẽ nhận làm con thừa tự của Lý lão thái quân. Những đứa con trai vợ lẽ khác đương nhiên trong lòng đều ghen ghét và đố kỵ. Vị Cảnh Kế Phong này chính là con trai trưởng của người con trai vợ lẽ xếp hàng thứ ba lúc ấy. Hiện nay đảm nhiệm chức quan ngũ phẩm ở trong triều.

Lúc trước do Cảnh Hữu Thần liên tục chèn ép, cho nên Cảnh Kế Phong luôn cảm thấy không thể có ngày nổi danh. Sau đó Cảnh Trầm Uyên xuất hiện khiến hắn được một phen cười trên sự đau khổ của người khác, nghĩ rằng lần này nhất định Cảnh Hữu Thần sẽ bị người ta chèn ép mà âm thầm vỗ tay tán thưởng. Ai ngờ không lâu sau triều đình lại công bố điều lệ của phò mã, Cảnh Hữu Thần vì cưới Nhị công chúa mà không được đảm nhiệm chức quan. 

Mắt thấy đối thủ lớn nhất cứ như vậy bị điều lệ phò mã đột nhiên xuất hiện tiêu diệt, nhưng hết lần này tới lần khác Cảnh Trầm Uyên đều ở trước mặt cản trở, đương nhiên khiến trong lòng Cảnh Kế Phong vô cùng bất bình. Vốn cảm thấy việc Cảnh Trầm Uyên xuất hiện chính là thời cơ tốt nhất thiên hạ, nhưng hôm nay xem ra, Cảnh Trầm Uyên mới là chướng ngại vật lớn nhất cản trở hắn thừa kế tước vị.

Mà hai người Vân Khanh và Cảnh Trầm Uyên lại đã kết nghĩa huynh muội, Vân Khanh luôn đi theo Cao Thăng, đương nhiên cũng đại biểu cho việc thế lực sau lưng Cảnh Trầm Uyên chính là Cao Thăng. Sau này Vân Khanh gả cho Ngự Phượng Đàn, như vậy Cảnh Trầm Uyên lại có thêm sự ủng hộ mạnh mẽ từ Cẩn Vương phủ.

Cảnh Tâm Như vốn cho rằng anh trai mình có thể thừa kế tước vị, kết quả lại bị Cảnh Trầm Uyên phá hư. Ý nghĩ mình có thể vào cung làm phi, lại bị Vân Khanh làm hỏng, lại thêm việc vào buổi lễ cập kê hôm đó bị quận chúa Mộc Lam quở trách ngay trước mặt mọi người. Tức giận trong lòng khi nhìn đến Vân Khanh liền xông lên đầu không thể kìm chế, lập tức kéo theo Hạ thị đứng cùng chiến tuyến với nàng đi tới. 

“Bất kể ở chỗ nào cũng có thể trông thấy bóng dáng của quận chúa Vân Ninh nhỉ.” Sau khi Hạ thị đến đây, trước tiên là làm lễ ra mắt. Nàng và Cảnh Trầm Uyên đứng ngang hàng, nhưng Vân Khanh trước mặt lại là quận chúa. Cho dù trong lòng nàng không phục, nhưng cũng không thể không hành lễ với Vân Khanh trước tiên, mới có thể nói ra những điều mình muốn.

“La Chức, cô không biết đâu. Quận chúa Vận Ninh xuất thân từ gia đình buôn bán, nghe nói thời điểm ban đầu còn ở Dương Châu, luôn phải bôn ba ở bên ngoài để xử lý công việc làm ăn, giành được sự khen ngợi của thương nhân ở khắp nơi, đương nhiên là hoạt bát hơn nhiều rồi.” Mặc dù tuổi tác của Cảnh Tâm Như và Tạ thị chênh lệch không nhiều, nhưng vai vế của nàng lớn hơn so với Tạ thị, cho nên trực tiếp gọi tên của nàng ta là Hạ La Chức.

Nàng ta và Hạ thị kẻ xướng người họa, nhìn bề ngoài như khen Vân Khanh, nhưng thật ra là đang cố ý lớn tiếng nói ra xuất thân của Vân Khanh ở nơi này. Cái gì mà được thương nhân ở khắp mọi nơi khen ngợi, đều là ngầm nói rằng ở chỗ nào Vân Khanh cũng có thể xuất đầu lộ diện, thân mật qua lại cùng những người bán hàng rong, ý đồ muốn tát nước bẩn lên người Vân Khanh. 

Lâm Chân nhíu mày, phồng má muốn phản bác, lại bị một bàn tay mang theo hơi lạnh kéo lại. Vừa quay đầu trông thấy An Tuyết Oánh đang mỉm cười lắc đầu với nàng, không để cho nàng lên tiếng. Một chút công phu như vậy, hoàn toàn không phải là đối thủ của Vân Khanh.

Vân Khanh nhẹ nhàng gật đầu với An Tuyết Oánh, sau đó mới quay người lại thản nhiên cười một tiếng, cũng không vì lời nói của Hạ thị và Cảnh Tâm Như mà cảm thấy ấm ức. Trước tiên, nàng nhìn Tạ thị, nói: “Phu nhân có thể nhìn thấy Vân Khanh ở khắp nơi, xem ra duyên phận giữa chúng ta không ngắn. Bất kể ta đi đến nơi đâu, cô đều sẽ đi cùng. Theo như lời Cảnh tiểu thư nói, không ngờ sau khi phu nhân lập gia đình, lại vẫn hoạt bát như vậy.”

Một nữ tử đã gả làm vợ người ta, nên ở trong nhà giúp chồng dạy con mới đúng. Hạ thị nói ở đâu cũng có thể nhìn thấy Vân Khanh, điều này chỉ rõ bản thân nàng ta chính là người vui vẻ chạy loạn khắp nơi. So với một cô gái chưa gả thích đi dạo phố ngắm cảnh như Vân Khanh, một phu nhân lười biếng, hời hợt như vậy mới thực sự là người không biết xấu hổ. 

Nhận thấy ánh mắt của các vị phu nhân xung quanh đang bắn tới đây, gương mặt của Hạ thị đỏ bừng, không được tự nhiên rụt bả vai lại, cố gắng khiến bản thân mình trở nên thật nhỏ bé. Mà Vân Khanh trông thấy tình huống như vậy cũng chỉ nhàn nhạt cười một tiếng, chuyển mắt nhìn về phía Cảnh Tâm Như đang trợn mắt nhìn Hạ thị ý bảo nàng ta không phải sợ hãi, từ tốn nói:

“Cảnh tiểu thư rõ ràng như lòng bàn tay mọi việc trong nhà ta, chắc hẳn đối với tình hình của tất cả những gia đình khác cũng hết sức quan tâm, sợ rằng mỗi ngày phải tiêu phí không ít thời gian và tinh lực để thăm dò. Khó trách hôm nay Cảnh tiểu thư đã mười tám tuổi nhưng vẫn còn ở trong khuê phòng đợi gả. Chỉ sợ thường ngày quá mức chú ý đến chuyện này, mà không rảnh quan tâm đến hôn sự. Thực ra thỉnh thoảng cũng nên chú ý nhiều hơn đến bản thân mình.”

Lời nói của Vân Khanh vừa kết thúc, Lâm Chân đã cười lên thành tiếng. Trông thấy vẻ mặt đỏ bừng không khác gì đít khỉ của Cảnh Tâm Như, quả thực nàng không thể nhịn được cười bèn dựa trong lòng An Tuyết Oánh cười đến mức hai vai đều run rẩy, mà An Tuyết Oánh cũng cong khóe môi, cúi đầu cười thầm. Vân Khanh thực sự quá thâm độc, gãi đúng chỗ ngứa khiến ngay cả năng lực để đáp trả lại Cảnh Tâm Như cũng không có. 

Nhìn về phía Lâm Chân và An Tuyết Oánh, Vân Khanh chỉ biết âm thầm lắc đầu. Nàng cũng chỉ nói ra sự thật mà thôi, hai người này sao lại cười thành như vậy để làm gì.

Lúc này, sự xuất hiện của Vân Khanh cũng khiến mọi người chú ý. Hôm nay Cẩn Vương phi đến đây, đương nhiên Vân Khanh sẽ phải tiếp nhận ánh nhìn chăm chú từ bà. Trong mắt tất cả mọi người đều mang theo một tia phức tạp, đặc biệt là các tiểu thư sau khi trông thấy cảnh này liền dừng lại động tác nói cười, bóp thật chặt khăn lụa trong tay, muốn nhìn xem vị Thẩm Vân Khanh từ thương nhân trở thành quận chúa này có thể khiến Cẩn Vương phi hài lòng hay không.

Đám người từ từ tản ra, cố ý chừa lại một khoảng trống để Cẩn Vương phi có thể quan sát Vân Khanh. 

Cảm nhận được bầu không khí đột nhiên yên tĩnh này, Vân Khanh chậm rãi quay người lại, lập tức trông thấy một vị phu nhân trang phục hoa lệ, cực kỳ long trọng từ trong đám người rực rỡ gấm hoa đang vây quanh nhẹ nhàng bước tới, đứng ở vị trí cách Vân Khanh một trượng, dừng lại.

Trong điện hết sức yên tĩnh, Vân Khanh nhìn về phía vị phu nhân vận trang phục hoa lệ trước mắt, hào phóng tự nhiên làm một động tác hành lễ tiêu chuẩn: “Thẩm Vân Khanh ra mắt Cẩn Vương phi.”

Cẩn Vương phi nhìn qua đã hơn ba mươi tuổi, tuổi tác cũng không lớn hơn nhiều so với Tạ thị. Nổi bật trên gương mặt trứng ngỗng là đôi mắt dài vuông vức cực kỳ có thần, toàn thân toát ra một vẻ quyến rũ của nữ nhân xen lẫn vẻ uy nghiêm của một vị phu nhân. Mái tóc dài được búi cao trên đầu, cài thêm một cây trâm thất bảo thụ theo phẩm cấp của vương phi, đủ loại đá quý rực rỡ lấp lánh lóe lên ở trong điện, song cũng không cảm thấy quá mức diễm lệ. Trên mặt bà xoa nhẹ một lớp phấn, thời điểm không cười sắc mặt có chút lạnh lùng, nhưng cung trang đỏ thẫm trên người lại khiến sắc mặt của bà tăng thêm vẻ hồng hào, trơn bóng. Hết sức phù hợp với tuổi tác của bà cùng không khí của buổi yến tiệc này. 

Vào thời điểm Vân Khanh quan sát Cẩn Vương phi, Cẩn Vương phi cũng đang đưa mắt quan sát nàng. Lúc mới đến kinh thành, Cẩn Vương phi nghe được tin tức vị hôn thê của Ngự Phượng Đàn có xuất thân thương nhân, vốn tưởng rằng đó là một cô nương thô tục không chịu nổi hơn nữa vận khí không được tốt. Vậy mà lúc này nhìn thấy nàng, quần áo trên người rực rỡ mà không quá cầu kì, trang phục đơn giản nhưng không hề sơ sài, cử chỉ, dáng vẻ đều là tiến lùi có mức độ. Mới vừa rồi, lúc đối mặt với sự khiêu khích của người khác cũng vô cùng tự tin, bình tĩnh đối đáp. Trong đôi mắt từ đầu đến cuối luôn mang theo sắc thái tỉnh táo, khiến lòng bà không thể không có cái nhìn khác đối với vị quận chúa Vận Ninh này.

Vân Khanh biết Cẩn Vương phi đang quan sát mình, điều này cũng không thể tránh khỏi. Vì Cẩn Vương phi là mẫu thân của Ngự Phượng Đàn nên nàng muốn thể hiện ra mặt tốt nhất của bản thân mình trước người mẹ chồng tương lại này, khóe miệng từ đầu đến cuối luôn mang theo nụ cười mỉm đúng mực, thong dong ứng đối.

Nàng biết rõ, để có thể ngồi vững vàng ở vị trí Cẩn Vương phi bên cạnh Cẩn Vương phong lưu đa tình, đương nhiên không thể nào là hạng người nông cạn. Vừa rồi, chỉ cần nhìn qua Cẩn Vương phi một chút, nàng đã biết được vị mẹ chồng này chính là một cao thủ trong gia đình quyền quý. 

Đến cuối cùng, trên gương mặt, trong đáy mắt của Cẩn Vương phi cũng chưa từng toát ra những ưu tư khác. Sau khi quan sát Vân Khanh, khóe miệng bà cong lên một nụ cười nhẹ, giọng nói chậm rãi giống như ngọc thạch ấm áp đang va chạm vào nhau, mở miệng nói: “Đứng lên đi.”

“Tạ ơn Cẩn Vương phi.” Lúc này, Vân Khanh mới chậm rãi đứng dậy, từ đầu đến cuối đều không bởi vì phải khom lưng quá lâu mà khiến thân thể xiêu vẹo, lắc lư. Lễ nghi tốt như vậy cũng khiến những phu nhân bên cạnh âm thầm cắn răng. Người ta chỉ là con gái của thương nhân nhưng lễ nghi lại có thể tốt đến như vậy, lễ nghi của con gái mình nhất định cũng phải nắm vững thật tốt. Biết đâu lại có thể may mắn giống như Thẩm Vân Khanh, câu được một con rể rùa vàng là Cẩn Vương thế tử.

“Cô là vị hôn thê của Đàn ca ca sao?” Đứng ở bên cạnh Cẩn Vương phi là một cô nương, lúc này đang cười khanh khách lên tiếng. 

Bởi vì ba chữ "Đàn ca ca" trong lời nói của nàng khiến sự chú ý của tất cả mọi người trong nháy mắt đều tập trung trên người nàng. Chỉ thấy dáng vẻ của cô gái kia ước chừng mười tám tuổi, gương mặt tròn trịa hết sức thanh nhã, đôi mắt như nước mùa thu, lông mi dài cong vút như cành liễu, môi anh đào nhỏ vô cùng xinh đẹp. Chóp mũi của nàng khẽ vểnh lên mang theo một chút dáng vẻ hoạt bát, da thịt trắng mịn, tinh tế nõn nà. Nàng búi kiểu tóc Mẫu Đơn kế, phía trên điểm lên một cây trâm cài nạm kim cương.

Từ sau khi Cẩn Vương phi tiến vào, nàng luôn đi theo sau lưng, không hề mở miệng nói chuyện, mà Cẩn Vương phi cũng chưa từng giới thiệu thân phận của nàng. Mọi người rối rít suy đoán trong lòng, nhìn qua quần áo hoa lệ trên người nàng, trang sức toàn thân cũng không giống của nha hoàn, cung nữ. Hơn nữa từ đầu đến cuối nàng luôn giữ dáng vẻ im lặng khiến người ta cảm thấy thân phận của nàng không quan trọng như vậy. Lúc này vừa mở miệng, lại lộ ra dáng vẻ khác biệt.

Không phải ai cũng có thể gọi Cẩn Vương thế tử là “Đàn ca ca”. Tôn ti ở nơi này có sự khác nhau, thân phận cũng rất được coi trọng. 

Cô nương này có thể gọi trôi chảy như vậy, giống như đã từng gọi cả trăm ngàn lần, mà Cẩn Vương phi cũng không bởi vì nàng lên tiếng mà lộ ra biểu cảm lạ thường, rõ ràng là thầm chấp nhận cách xưng hô này.

Vân Khanh nhìn về phía cô nương kia, trong đôi mắt như nước mùa thu của nàng mang theo nụ cười, còn có tò mò và vui mừng, nhưng ở đáy mắt lại tràn ra một nỗi buồn vô hình, không đợi Vân Khanh kịp thấy rõ đã vội biến mất không thấy tăm hơi. Vân Khanh khẽ cong khóe môi, mỉm cười trả lời: “Xin hỏi cô nương là?”

Mọi người ở nơi đây đều biết rõ thân phận của Vân Khanh nên nàng không cần giới thiệu nữa. Chẳng qua cô nương trước mặt này, nhìn dáng vẻ cũng không giống là em gái của Ngự Phượng Đàn. 

“Quận chúa Vận Ninh, ta là Hàn Nhã Chi.” Thiếu nữ lập tức xoay người vén áo thi lễ với Vân Khanh, từ tư thế của nàng có thể thấy rõ ràng đã từng trải qua sự khổ công tập luyện. Mà qua dáng vẻ nói chuyện của Hàn Nhã Chi, Vân Khanh phát hiện, mặc dù lời nói của nàng có chút đáng yêu, nhưng biểu cảm và cử chỉ có mấy phần tương tự Cẩn Vương phi.

Nếu Vân Khanh không đoán sai, Hàn Nhã Chi này hẳn là thường xuyên ở cạnh bên người Cẩn Vương phi. Hơn nữa nhất định cũng có địa vị ở Cẩn Vương phủ, nếu không hôm nay, Cẩn Vương phi sẽ không mang nàng ra ngoài.

Mà nhà mẹ đẻ của Cẩn Vương phi không phải họ Hàn, vậy vị Hàn cô nương này rốt cuộc có thân phận gì? Vì sao lại theo Cẩn Vương phi tới kinh thành? Ý tứ trong đó đáng được người ta đắn đo, cân nhắc thật kỹ. 

Ánh mắt của Hàn Nhã Chi lặng lẽ rơi vào đôi mắt bất động như núi của Vân Khanh, nhìn đến dung nhan diễm lệ tựa như mẫu đơn đang nở rộ kia, nhất thời cảm thấy trong lòng có chút không thoải mái. Những cô gái xinh đẹp lúc nào cũng có một kiểu tính cách trời sinh, khi gặp được một người đẹp giống mình, sẽ không tự chủ được mà so sánh, muốn nhìn xem bản thân mình có điểm nào khá hơn đối phương hay không, như vậy mới có thể cảm thấy thoải mái.

Dưới sự so sánh, Hàn Nhã Chi nhận thấy: Da của Vân Khanh trắng mịn như sữa, không giống với kiểu trắng trong suốt thường thấy kia, mà là trắng sữa bất cứ lúc nào cũng có thể nhỏ giọt của ngoại quốc, tràn đầy cám dỗ. Mắt của nàng chính là đôi mắt phượng xinh đẹp nhất, vừa cao quý lại quyến rũ, khi nhìn xung quanh tựa như nữ thần đang ngoảnh đầu nhìn lại. Còn vóc dáng của nàng vô cùng nhỏ nhắn, eo như ong mật, yêu kiều thướt tha, tựa như gió thổi sẽ lập tức tan mất. Hơn nữa ngực của nàng lại nhô thật cao, mặc dù mặc quần áo rộng rãi nhưng vẫn có thể thấy rõ đỉnh đồi phập phồng, nhìn là biết đầy đặn như núi…

Con gái thương nhân bình thường sao lại có thể xinh đẹp, hoàn mỹ, vừa gầy lại không mất đi vẻ đầy đặn như vậy? Đến cả một cô nương như nàng cũng cảm thấy vẻ đẹp của Vân Khanh thật quá mức chói mắt. Không phải nàng cho rằng dung mạo của mình kém Vân Khanh, thực ra chính bản thân nàng cũng là một người đẹp vô cùng lịch sự, tao nhã. Chẳng qua cùng là những người đẹp ở chung một chỗ với nhau, nhưng dung mạo của Vân Khanh luôn có một cảm giác chói mắt, khiến người ta không tự chủ được mà xem nhẹ hết thảy những thứ khác, chỉ chú ý đến vẻ đẹp hoa mỹ của nàng. 

Sau khi so sánh xong, trong đôi mắt của Hàn Nhã Chi hiện lên vẻ hâm mộ. Vân Khanh nhạy cảm, đương nhiên nắm rõ được điểm này. Nhưng bây giờ còn chưa biết rõ vì sao Hàn Nhã Chi này lại xuất hiện, nàng chỉ nhìn chăm chú vào đôi mắt như nước mùa thu của Hàn Nhã Chi, mỉm cười, lạnh nhạt nói: “Hóa ra là Hàn cô nương. Vân Khanh đến kinh thành đã lâu nhưng chưa từng thấy qua cô nương, chắc hẳn đây là lần đầu tiên Hàn cô nương đến kinh thành rồi.”

Cẩn Vương phi vẫn một mực yên lặng quan sát cử chỉ của Vân Khanh. Thấy nàng tự nhiên phóng khoáng, không thua kém Hàn Nhã Chi chút nào, trong đôi mắt đẹp hiện lên một tia sắc bén, chậm rãi nói: “Nhã Chi từ nhỏ lớn lên bên cạnh ta, chưa tới kinh thành bao giờ. Vân Khanh, đương nhiên là con chưa từng thấy qua.”

Vân Khanh nghe thấy lời nói của Cẩn Vương phi, lúc này bà đang gọi tên của nàng, đây chính là cách gọi thân mật, có khi nào điều này đại biểu cho việc trong lòng Cẩn Vương phi hài lòng với nàng không? Chẳng qua là từ trên gương mặt bà không nhìn ra quá nhiều cảm xúc, Cẩn Vương phi vẫn luôn nở một nụ cười khéo léo. 

Nhưng đây mới chỉ là lần đầu gặp mặt, nàng cũng không cầu Cẩn Vương phi có thể cảm thấy đặc biệt vừa mắt với mình, vì lúc này đang ở yến hội, bà còn phải ứng phó với những người khác nữa. Những vị phu nhân tiểu thư kia cảm thấy không có kịch hay để xem, lúc này cũng vội vàng tiếp tục xã giao. Chẳng qua Hàn Nhã Chi mới vừa rồi người ta không chú ý đến, lúc này lại có không ít phu nhân, tiểu thư tiến đến nói gần nói xa, muốn biết thân phận của nàng.

Suy cho cùng từ nhỏ có thể được nuôi ở bên cạnh vương phi, lại mang dáng vẻ như con gái ruột của bà, hơn nữa còn được đưa đến tham dự bữa tiệc chiêu đãi hôm nay, nhất định không phải là một cô nương tầm thường.

Chẳng qua không nghĩ tới, Hàn Nhã Chi lại vô cùng biết ứng phó, khéo léo mỉm cười xinh đẹp đối đáp với tất cả mọi người. Bất kể những vị phu nhân tiểu thư kia trò chuyện với nàng ra sao, nàng đều có thể trả lời một cách trọn vẹn, hoàn hảo. Hỏi một hồi lâu, vẫn không biết được nàng rốt cuộc có thân phận gì, càng khiến thân phận của Hàn Nhã Chi trở nên thần bí. 

Một lát sau, hoàng hậu được người đỡ vào trong điện, vì vậy tất cả mọi người đều trở về ngồi vào vị trí, bắt đầu bữa tiệc chiêu đãi này.

Lúc này, Chương Oánh mới từ cửa điện vội vàng chạy tới, ngồi xuống bên cạnh An Tuyết Oánh. An Tuyết Oánh nhìn qua dáng vẻ gấp gáp của nàng, thấy nàng đang thở hổn hển, mặt lộ vẻ đỏ ửng, nhất định là vừa chạy nhanh tới đây. Không khỏi thấp giọng hỏi: “Sao bây giờ mới đến?”

Thời gian tổ chức yến hội chắc hẳn Chương Oánh đã sớm biết, nhưng lại vội vã như vậy, ngộ nhỡ tới trễ, sẽ là đại bất kính đối với hoàng hậu và Cẩn Vương phi. 

“Thập công chúa kéo ta đi hái hoa cùng nàng.” Chương Oánh trả lời thật nhanh, sau đó ngồi xuống bưng chén trà trước mặt lên uống từng ngụm lớn. Nhìn qua có vẻ vô cùng khát nước.

“Đừng uống vội như vậy. Nhìn dáng vẻ này của cô, người không biết còn tưởng rằng thư đồng của công chúa ngay cả một giọt nước cũng không có để uống đấy.” An Tuyết Oánh để cung nữ châm trà cho nàng. Nhưng Chương Oánh lại đặt chén trà bạch ngọc lên bàn, vô tình để lộ ra nửa đoạn cánh tay đang bị che phủ bên dưới tay áo. Ánh mắt của An Tuyết Oánh lập tức chăm chú nhìn vào, nhướng mày, vội cầm lấy tay của nàng, hỏi: “Trên tay cô là gì vậy?”

Vân Khanh đang cầm một miếng điểm tâm, nghe thấy An Tuyết Oánh nói vậy cũng lập tức nhìn sang. Chỉ thấy trên cánh tay trắng như tuyết của Chương Oánh có mấy vết bầm xanh đỏ, còn hơi sưng lên, rõ ràng là vừa mới bị đánh. 

Chương Oánh rút tay trở về thật nhanh, vội kéo tay áo xuống che đi vết bầm trên tay, khóe mắt khẽ liếc nhìn về phía bên trái. Sau khi nhận thấy mợ mình không nhìn qua bên này, nàng mới cảm thấy yên lòng hơi cúi đầu xuống, trong đôi mắt xinh đẹp lộ ra một vẻ ảm đạm, thấp giọng nói: “Không sao, ta quen rồi.”

Vân Khanh nhìn cánh tay của nàng, nghĩ đến những lời Chương Oánh vừa nói, trong lòng đã đoán được nguyên nhân là gì. Mà An Tuyết Oánh lại cầm lấy tay nàng, trong mắt mang theo một tia nghiêm túc hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không phải cô ở bên cạnh công chúa ư, sao lại có người đánh cô?”

Trong mắt An Tuyết Oánh hiện lên vẻ lo lắng và tức giận khiến Chương Oánh cảm thấy ấm áp, trong ngực bỗng dâng lên một cảm xúc chua xót. Nếu mẫu thân còn sống, nàng nhất định cũng sẽ được bảo vệ thật tốt giống như An Tuyết Oánh. 

Chương Oánh kéo tay áo che vết thương lại, trong đôi mắt mang theo một vẻ mờ mịt, nhẹ giọng nói: “Thập công chúa có chút nghịch ngợm, không thích đọc sách nữ công, đương nhiên phu tử muốn phạt nàng.”

Làm thư đồng cùng học với hoàng tử, công chúa, trừ việc có thể kết giao quan hệ cùng những con cháu hoàng gia, ngoài ra cũng có một vài khuyết điểm, nếu không, chẳng phải tất cả mọi người đều chen chúc vào bên trong sao. Chỗ xấu rõ ràng nhất chính là khi hoàng tử công chúa phạm sai lầm, bởi vì bọn họ là dòng dõi quý tộc, con rồng cháu phượng, phu tử không thể tự mình đánh bọn họ, vì vậy trừng phạt sẽ rơi xuống người những thư đồng này.

Vị Thập công chúa này, ở trước thời điểm tổ chức yến hội lại vẫn có thể lôi kéo Chương Oánh đi leo cây, xem ra vô cùng nghịch ngợm. Từ vết thương trên cánh tay Chương Oánh dễ dàng nhận thấy vừa mới bị đánh hôm nay. 

Lúc trước An Tuyết Oánh cũng từng nghe qua chuyện này, nhưng mới vừa rồi nhất thời không nghĩ tới lại xảy ở nơi đây, nhìn lại vết thương trên tay Chương Oánh lần nữa, trong lòng cảm thấy đau nhói. Trước kia Chương Oánh ở Dương Châu đã bao giờ phải chịu đau đớn như vậy? Khi đó chỉ có nàng bắt nạt người khác. Mặc dù An Tuyết Oánh cũng không ủng hộ việc này, nhưng lúc này trông thấy dáng vẻ của Chương Oánh, vết thương cũ đan xen vết thương mới, còn rất sợ người khác phát hiện, che giấu thật cẩn thận. Nếu không phải hôm nay nàng ngẫu nhiên nhìn thấy, chỉ sợ vẫn luôn không biết Chương Oánh đã phải chịu khổ như vậy.

“Đã như vậy, cô đừng ở trong hoàng cung làm thư đồng nữa. Bị đánh ra nông nỗi này, cánh tay chắc hẳn đau lắm.” Cặp lông mày tinh tế của An Tuyết Oánh khẽ nhăn lại, đáy mắt hiện lên một tia tức giận, nhưng cũng chỉ có thể phát tiết ở chỗ này. Dẫu sao đây là quy củ của thiên gia, không thể nào vì một câu nói của nàng mà thay đổi.

Chương Oánh lại uống thêm ngụm trà, nhìn về phía mợ mình đang cùng các vị phu nhân nói chuyện, lắc đầu nói: “Cữu cữu là quan ngũ phẩm, bổng lộc cũng không cao. Tuy rằng bọn họ không để tâm đến việc ta ở lại trong nhà, nhưng nếu ta vào cung làm thư đồng, sau này có thể gả cho một gia đình tốt, như vậy sẽ không phụ tâm ý của cữu cữu.” Hơn nữa còn có thể giúp đỡ cả nhà cữu cữu. 

“Cô yên tâm, ta và Tuyết Oánh sẽ không nói chuyện này cho mợ của cô.” Vân Khanh hiểu rõ tâm tư của Chương Oánh. Mỗi người đều có một con đường mà mình phải đi, vào cung làm thư đồng, lúc này đối với Chương Oánh cũng không phải là không tốt. Mẫu thân của nàng đã qua đời, phụ thân lại bạc tình bạc nghĩa, Chương Oánh không thể nhờ được vào gia đình, chỉ còn cách tự mình tranh thủ tìm nhiều núi dựa hơn. Như vậy, bất kể là sau này có lập gia đình hay làm chuyện gì cũng sẽ có nhiều lựa chọn hơn.

Chương Oánh gật đầu, ánh mắt lại quét về phía hoàng hậu đang ở trên điện cùng Cẩn Vương phi, sau đó hỏi Vân Khanh: “Hôm nay, ấn tượng của Cẩn Vương phi đối với cô thế nào?”

Vân Khanh suy nghĩ một chút mới nói: “Giống như người bình thường vậy.” 

Nàng không thể nhìn ra được thái độ của Cẩn Vương phi. Từ đầu đến cuối, bà đều không mặn không nhạt, nhẹ nhàng chậm rãi. Thế nhưng như vậy cũng có thể coi là bình thường.

“Không có ấn tượng xấu là được.” Chương Oánh cắn một miếng điểm tâm. Ở đây nhiều người như vậy, nàng cũng không thể cùng Vân Khanh trò chuyện nhiều về Cẩn Vương phi. Nếu để cho người khác nghe thấy, lại lan truyền lung tung sẽ khiến Vân Khanh gặp bất lợi.

Trong lòng ba người bọn họ đều hiểu rõ điều này, vì vậy chỉ nhẹ nhàng xoay quanh một vài đề tài mà cho dù bị người khác nghe được cũng không có vấn đề gì. 

Vào lúc yến hội sắp kết thúc, có một cung nhân đi tới trước mặt Vân Khanh, kính cẩn nói: “Đông thái hậu cho gọi quận chúa đến Từ Ninh cung tiếp kiến.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play