Đi vào trong viện của Tạ thị liền thấy đèn trong phòng Tạ thị vẫn sáng, bên trong thỉnh thoảng còn truyền đến một tràng cười, trong lòng Vân Khanh thấy hơi kỳ quái, trong giọng nói của Tạ thị xen lẫn sự vui mừng hiếm thấy, không biết đã xảy ra chuyện gì khiến nương vui vẻ như vậy nhỉ?
Vân Khanh vén rèm cửa đi vào, thấy Tạ thị đang nói chuyện với Lý ma ma, trên mặt còn treo nụ cười vui thích, nhìn thấy Vân Khanh đi vào, bà bỏ lá thư đang cầm trong tay xuống: “Vân Khanh, con đã về rồi, dùng bữa tối chưa?”
"Nương yên tâm đi" Vân Khanh ngồi xuống bên cạnh Tạ thị, kéo tay bà nói: “Cong đương nhiên đã ăn rồi.”
Tạ thị thấy sắc mặt nàng còn tốt, tay cũng không lạnh như băng, lúc này mới yên tâm, ánh mắt rơi vào ý cười trên dung nhan như ngọc của con gái, trong mắt mơ hồ có ý nghĩa khác: “Sao hôm nay lại đi ra ngoài thưởng tuyết cùng Cẩn Vương thế tử vậy?”
Vân Khanh ngọt ngào cười với Tạ thị: “Buổi sáng tham gia lễ cập kê của Tuyết Oánh xong, lúc trở về con muốn đi Vinh Hoa uyển ngắm hoa mai, gặp nhau trên đường nên cùng nhau đi.” Nàng đã sớm nghĩ xong lý do.
Tạ thị nhìn nụ cười trên mặt con gái, tuy vẫn giống ngày thường nhưng bà lại bắt được trong đó một tia bất đồng, trong mắt của con gái hàm chứa một tầng ánh sáng, ánh sáng như vậy không thể tùy tiện có được, bà nắm tay Vân Khanh, cười nói: “Thế tử đưa con trở về à?”
“Vâng.” Nghĩ đến Ngự Phượng Đàn, Vân Khanh liền nhớ lại cảnh xảy ra trong xe ngựa đó, độ cong khóe miệng cũng dính thêm ý ngọt, đuôi mày khóe mắt giãn ra như mật trên hoa hạnh, cả khuôn mặt tản ra ánh sáng rực rỡ không bình thường.
Tạ thị nhìn thần sắc con gái như vậy, trong con ngươi xẹt qua một ý cười sâu sắc, nói vậy hôm nay Cẩn Vương thế tử đã dỗ dành đến mức con gái mình rất vui vẻ. Đại Ung khá thả lỏng đối với quan hệ sau khi đính hôn của nam và nữ, đi ra ngoài cùng nhau cũng tiện cho nam nữ gia tăng tình cảm cho tương lai khi sống bên nhau, dù bị người khác nhìn thấy, chỉ cần không có gì vượt quá thì sẽ không sao. Vì vậy Tạ thị chưa từng lo lắng gì về việc ấy.
Nếu sau khi tứ hôn, Cẩn Vương thế tử lại cùng đi dạo với Vân Khanh, điều này chứng tỏ trong lòng hắn vẫn rất coi trọng Vân Khanh. Nếu là như vậy, Vân Khanh gả đến Cẩn Vương phủ, dựa vào sự thông minh và nỗ lực của mình, còn có sự yêu thương của thế tử, chắc chắn có thể sống rất tốt.
Vân Khanh thấy sự vui mừng lộ ra trong mắt Tạ thị liền đoán được suy nghĩ của bà. Như vậy cũng tốt, tuy mình và Ngự Phượng Đàn đã sớm quen thuộc, nhưng dù sao cũng không thể công bố cho người ngoài biết, mẫu thân có thể nghĩ như vậy, nàng cũng đỡ phải nhọc lòng quan tâm. Nàng cười nhẹ, ánh mắt dời đến phong thư trên bàn, tỏng mắt mang theo một tia kinh ngạc nhàn nhạt, hỏi: “Nương, ban nãy khi con đi và, nghe thấy tiếng cười của người, có chuyện gì tốt hay sao?”
Lúc đầu nàng còn tưởng là Mặc nhi, Hiên nhi ở đây, thế nhưng nghĩ lại, giờ này Mặc nhi, Hiên nhi đã sớm được vú em đưa đi ngủ rồi, sau đó lại nhìn thấy thư trong tay Tạ thị, bèn suy đoán mười phần là do cái này rồi.
Tạ thị đầu tiên là sửng sốt, ánh mắt chuyển tới lá thư liền hiểu rõ điều con gái nói là gì rồi. Bàn tay được bảo dưỡng thích hợp cầm thư trên bàn lên, ánh mắt dừng lại trên nét mặt Vân Khanh, chậm rãi nói: “Đây là thư dì họ của con ở Liễu gia gửi tới.”
Liễu gia, chính là lúc ở Dương Châu, bà bác của Tạ thị được gả vào trong phủ đó. Từ sau khi Liễu Khải Đông bị tra ra các chuyện nhận hối lộ, không làm tròn trách nhiệm, xem mạng người như cỏ rác, không những đã bị cách chức điều tra mà còn bị giam và trong lao, mà một nhà Liễu khải Hoa vì chuyện của Liễu Khải Đông mà bị kiểm tra, lại một lần nữa tra ra vấn đề, bị xử đi đến một tiểu khu trong vùng núi non xa xôi. Mà những tiển bối khác, Liễu Dịch Thanh cũng vào trong lao, Liễu Dịch Nguyệt sau khi bị Liễu Khải Đông đạp vào nước nóng bị hủy dung, không lâu sau đã treo cổ tự vẫn. Liễu Dịch Dương càng không cần phải nói, hành hạ chết nô tỳ, bị xử tử hình.
Trường Nhạc Bá Liễu phủ hiển hách ở Dương Châu năm đó trong chốc lát liền ngã xuống, ngoài phòng trống to như vậy ra, chỉ còn vết chân lác đác. Mà người duy nhất không bị liên lụy lại là Liễu Hoa Dung, người đã được gả cho Thành Vũ Bá làm vợ kế, cũng chính vì bà ta đã được gả cho phủ khác, tránh được việc cùng người khác mưu hại Thẩm phủ, vì vậy Thẩm gia không hề trở mặt với bà ta.
Nhưng Tạ thị cảm thấy con gái dường như rất không thích người nhà họ Liễu, trước đây luôn nhắc nhở bà đừng qua lại với người nhà họ Liễu. Sau này, sự thật cũng chứng minh người nhà họ Liễu thật sự không phải thân thích đáng để giúp đỡ và qua lại.
Song, con người chính là sinh vật kỳ quái như vậy đấy. Nếu là những người khác, sau khi làm một chuyện xấu, e rằng sẽ hận cả đời không qua lại với nhau, tốt nhất là gặp nhau cũng coi như không quen biết, tình nguyện coi như chưa từng quen. Nhưng nếu đổi lại là người thân của gia đình mình, sự nhẫn nại này sẽ trở nên rất lớn, một việc hai việc, ba việc bốn việc, đều có thể tìm được cái cớ bảo vệ cho người thân của mình ở trong lòng, có những người thậm chí bị người thân hãm hại đến chết, đến cuối cùng vẫn mềm lòng.
Huyết mạch là một thứ đoán không ra nhưng lại rất thần kỳ.
Tựa như Tạ thị lúc này, mặc dù bà cảm thấy những hành vi của Liễu gia từ trên xuống dưới đều hết sức trơ trẽn, nhưng khi thấy Liễu Hoa Dung, huyết mạch của Liễu gia viết thư tới vẫn lộ ra vui sướng, mà không phải nghĩ đến bà ta là người nhà họ Liễu trước tiên. Đương nhiên, điều này cũng có liên quan đến Tạ thị làm người lương thiện.
Vân Khanh nhìn thấy khi Tạ thị nói đến phong thư này, đáy mắt có do dự và giãy dụa, bởi năm đó người Liễu gia muốn bán con gái bà thân thiết nhất, hại trượng phu bà yêu thương nhất, bà cũng đã từng hận, nhưng loại hận này theo thời gian, theo sự khuynh đảo của Liễu gia từ từ biến mất vào trong lòng, cuối cùng những lúc ngẫu nhiên hồi tưởng lại, điều Tạ thị nghĩ nhiều nhất vẫn là, bọn họ là thân nhân của ta, vì sao lại đối xử với ta như vậy?
Kỳ thực Vân Khanh rất hiểu tâm trạng như vậy, người thân của Tạ thị trên đời này đã không còn nhiều. Ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu đã sớm qua đời, dì Tạ bại liệt không dậy nổi, giống như người chết. Vi Ngưng Tử như người dưng nước lã. Chỉ có Liễu Hoa Dung là có họ hàng, lại chưa từng hại người nhà Tạ thị.
Mà chính nàng cũng không đến nỗi chán ghét vị dì họ này, kiếp trước ấn tượng của nàng với Liễu Hoa Dung rất yếu kém, sau khi trùng sinh lại chưa từng thấy. Chỉ là nghĩ đến người nhà họ Liễu, phản ứng đầu tiền chính là lẽ nào lại ăn không nói có? Thực sự người nhà họ Liễu để lại cho nàng rất nhiều ấn tượng như vậy.
Nhưng dưới tình huống không rõ tình hình, Vân Khanh tất sẽ không để mẫu thân không vui, nàng nở nụ cười, mặt mày giãn ra, nhàn nhạt như mùi hương thơm ngát trong phòng, không chút nào để ý, mang theo chút hiếu kỳ hỏi: “Là vị dì họ gả cho Thành Vũ Bá kia ư?”
Nghe được ngữ điệu ôn hòa của con gái, trong lòng Tạ thị thở ra một hơi, dù sao những việc Liễu gia làm trước đây quá quá đáng, bà sợ nhắc tới Liễu gia lại khiến con gái nghĩ đến những chuyện không vui. Lúc này thấy con gái mang theo ý cười, không hề hàm chứa ý gì khác, cái trán hơi căng thẳng cũng thả lỏng, gật đầu nói: “Đúng vậy, trong thư bà ấy hỏi chúng ta bây giờ sống trong kinh thành như thế nào, còn kêu người tặng hai món quà cho Mặc nhi, Hiên nhi nữa. Ngoài ra còn có cả quà cho con.”
Tạ thị vừa nói, Lý ma ma từ bên cạnh bàn bưng một cái hộp ra để lên trên bàn, một mặt quan sát sắc mặt Vân Khanh, mở hộp ra nói: “Lúc nãy phu nhân chính là nhìn ngọc bội này cười đấy.”
Một đôi ngọc bội trắng buộc dây tết màu tím nhạt được đặt trong hộp. Ngọc là ngọc thượng đẳng, song đối với người Thẩm gia mà nói, đồ tốt đã gặp qua không ít, chất ngọc cũng không thể khiến Tạ thị nở nụ cười. Hay ở chỗ ngọc bội này có hình đôi chim uyên ương. Hơn nữa đôi uyên ương được tạo hình rất sống động, ngay cả lông vũ trên đầu cũng rất rõ ràng, hơn nữa hai ngọc bội uyên ương hợp lại vẫn là một hình vòng tròn, từ xa nhìn lại, ghép lại với nhau còn có hình dáng của hoa bách hợp.
Lúc này Vân Khanh đã được Minh đế tứ hôn, uyên ương, bách hợp, hình tròn đều tượng trưng cho ý nghĩa hạnh phúc tươi đẹp, Tạ thị nhìn thấy cũng hài lòng.
“Con xem, lúc thứ này của dì họ con được đưa tới, bà ấy còn không biết bệ hạ đã tứ hôn cho con. Đúng là ý tốt.” Tạ thị sờ ngọc bội ấm nhuận, trong mắt mang theo ý cười.
Vân Khanh nở nụ cười nhàn nhạt, ý cười lại không tới tỏng mắt được bao nhiêu. Tạ thị hài lòng là bởi vì bà là mẹ, nhận được thứ đồ như vậy, một lòng mong con gái sau này có thể sống thật vui vẻ, ý tốt, đương nhiên thấy tốt.
Nhưng ngọc bội kia rơi vào tỏng mắt Vân Khanh lại biến thành có ý nghĩa không bình thường. Vì dì họ này tuy đã gả đi xa cho Thành Vũ Bá nhiều năm nhưng lúc đầu vẫn cosl iên lạc với Thẩm phủ, đương nhiên biết rõ lứa tuổi của Vân Khanh.
Mà nữ tử Đại Ung từ sau cập kê mười lăm tuổi liền bắt đầu nghị hôn. Dựa vào gia thế Thẩm và tước vị hiện nay, Vân Khanh đương nhiên sẽ không không có người hỏi thăm, chỉ e nếu không phải Minh đế đã sớm hạ thánh chỉ tứ hôn, số người đến của cầu thân cũng sẽ không ít. Sau lễ cập kê mười lăm tuổi đặt người làm một đôi ngọc bội như vậy, lại còn đưa tới, mười phần đều sẽ trở thành ý tốt.
Lúc này không phải đúng lúc để Tạ thị cảm thấy phần quà này được đưa đến là cực tốt hay sao. Nếu phần quà này là dì họ gửi tới, như vậy bà ta cũng là một người tâm tư cẩn thận.
Có điều khi đó không hề thấy bà ta viết thư cho Tạ thị, bây giờ phủ Phủ An BÁ ở kinh thành cũng coi như đã đứng vững bước chân, Vân Khanh lại từ quận quân trở thành quận chúa, là thế tử phi tương lai. Thư của vị dì họ này cũng theo sau đến, đúng là khiến người ta không suy nghĩ nhiều cũng không được.
Vân Khanh quét mắt qua lá thư, cười nhạt nói: “Ngọc bội đẹp thật, làm dây treo trên quạt hay trên váy cũng được.” Nàng không muốn khiến Tạ thị cảm thấy nàng mâu thuẫn với người nhà họ Liễu, đây là người thân của mẫu thân, nếu nàng xa cách, mẫu thân sẽ cảm thấy khó chịu, cũng sẽ cảm thấy đau lòng.
Tạ thị nghe con gái khen đôi ngọc bội này, nụ cười cũng hiện ra vui sướng: “May bà ấy đưa tới lúc này, ngọc bội uyên ương này cũng phải sau khi con lấy chồng rồi mới được dùng. Đến lúc đó nương sẽ để nó cùng đồ cưới cho con.” Bây giờ bà sẽ không đưa loại ngọc bội như thế này cho con gái.
Uyên ương tượng trưng cho tình cảm nam nữ, nếu nữ tử chưa lập gia đình lại luôn treo nó trên người để người khác nhìn thấy sẽ khiến người ta cảm thấy mỗi ngày đều tư xuân, treo thứ đồ như vậy ở bên ngoài, đến nam tử nhìn thấy cũng sẽ cảm thấy vô cùng to gan. Thông thường, chỉ có phụ nhân đã kết hôn mới dùng hoa văn và ngọc bội kiểu này, đến lúc này, tượng trưng cho ý nghĩa phu thê viên mãn, cả đời hạnh phúc.
Vân Khanh hiểu những suy xét trong lòng Tạ thị, để ở chỗ Tạ thị là tốt nhất, nếu khuê phòng của một cô gái mà để kiểu ngọc bội như thế này, lại không phải đồ chuẩn bị kết hôn, ít nhiều gì cũng không thích hợp. Nàng nhàn nhạt cười, trong con ngươi lộ ra vẻ suy nghĩ, hỏi: “Nương, con có thể xem thư của dì họ một lát không?”
“Đương nhiên là được rồi.” Tạ thị nói xong, Chu Sa bèn đưa thư cho Vân Khanh.
Mở thư ra, Vân Khanh nhìn từng hàng, nội dung trong thư không có gì lạ, đa số đều là ôn lại chuyện cũ, nhắc tới những ngày xưa khi mình và Tạ thị còn ở trong khuê phòng đùa giỡn với nhau, còn nói hai người bây giờ cách quá xa, rất ít khi gặp gỡ, cuối cùng nói vài câu tưởng niệm. Nhưng Vân Khanh có chú ý tới, trong lá thư này của Liễu Hoa Dung, vô tình cố ý có nhắc tới vài câu, nói vận số tốt của Vân Khanh từ sau khi đến kinh thành liên tục không ngừng, bà ta cảm thấy kinh thành là một nơi khá tốt. Còn nói các kiểu như con gái trong phủ bà ta rất ngưỡng mộ Vân Khanh.
Đương nhiên nếu không mang theo tâm tư khác nhìn mấy câu đó, thực ra có thể coi như cuộc nói chuyện phiếm của các phụ nhân, nhưng người đã lâu không liên lạc đột nhiên liên lạc, nếu không có ý đồ gì thì thật sự khiến người ta cảm thấy kỳ lạ.
Vân Khanh cảm thấy trong thư này loáng thoáng lộ ra hơi thở khác, nửa câu Liễu Hoa Dung cũng không nói những ngày bà ta sống trong phủ Thành Vũ Bá như thế nào, như thể điều bà ta chú ý vẫn luôn là cuộc sống của người khác, còn cuộc sống của mình lại tồn tại trong một không gian khác.
Nhìn phong thư này, ngữ khí rất bình thường, thư giữa người thân với nhau là như vậy. Nhưng khi người bình thường viết thư, đa số đều sẽ nói vài câu về tình hình của bản thân, sau đó cũng hỏi tình hình của đối phương, có qua có lại mới có thể biết được tình hình của nhau. Lẽ nào Liễu Hoa Dung không muốn cho Tạ thị biết cuộc sống của mình bây giờ? Hay là bà ta cảm thấy cuộc sống bây giờ không đáng đề cập tới?
Vân Khanh chậm rãi gấp thư lại, tỉ mỉ xếp xong rồi bỏ lại vào trong phong thư.
“Chữ dì họ con viết đẹp đấy, trước kia dượng cũng chỉ có một đứa con gái là bà ấy, tuy là thứ xuất nhưng cũng để bà ấy đi học ở học viện Bạch Lộc. Lúc đó chữ viết của bà ấy đến tiên sinh cũng khen.” Trong mắt Tạ thị nổi lên hồi ức, khi đó cha mẹ mới mất, lúc bà ở Liễu phủ, chơi đùa với người em họ này qua ngày tháng, đoạn thời gian đó, cũng là biểu muội bầu bạn với bà, mãi đến khi bà gả vào Thẩm phủ, biểu muội cũng gả cho Thành Vũ Bá làm vợ kế, đường xá xa xôi, lại đều là nữ nhân đã gả ra ngoài, đương nhiên việc gặp lại nhau vô cùng khó khăn rồi.
Nghe ngữ khí của Tạ thị, Vân Khanh vốn tưởng quan hệ giữa bà và Liễu Hoa Dung cũng bình thường, bây giờ nghe tới, ngược lại quan hệ lại khá tốt, có lẽ chỉ đứng sau Liễu lão phu nhân. Như vậy, nàng lại phải hỏi một chút rồi.
Vân Khanh đã nghĩ ra cách mở miệng, thủy mâu nhìn Tạ thị, chậm rãi nói: “Chữ của dì họ đúng là đẹp thật, bây giờ cũng không thấy kém hơn chút nào. Có điều con gái có lẽ đã nhiều năm không gặp dì họ nữa, cũng không biết bà bây giờ có dáng vẻ thế nào nữa.”
Tạ thị nghĩ đến Liễu Hoa Dung, ngừng lại một chút, nhìn mặt mày ngày càng nảy nở của con gái, thở dài nói: “Cong đương nhiên là không có quá nhiều ấn tượng rồi. Từ khi bà ấy gả qua làm vợ kế, chỉ khi con còn nhỏ có về một lần, từ sau lần đó, bà ấy không tới phủ nữa. Thỉnh thoảng nghe được tin tức, cũng là bên bà bác con biết. Bây giờ con đã lớn thế này rồi, nương cũng không tránh con nói nữa. Gả cho người ta làm vợ kế vốn đã không được coi là chuyện tốt gì, Thành Vũ Bá lớn hơn dì họ con hơn mười tuổi, vợ đã sinh con, thiếp thất trong phủ cũng đã sinh con, bà ấy vừa gả đến đã làm mẹ của người ta rồi.”
Tạ thị nói tới đây, ánh mắt sâu thẳm lên, giọng nói trong u buồn lại mang theo một ít may mắn, ngón tay xoa xoa trên hộp, ngay lúc Vân Khanh thấy kỳ lạ vì sao bà lại thay đổi như vậy, Tạ thị lại nói tiếp: “Cũng may là làm kế thất, ước chừng đã gả đi hơn một năm, bụng của bà ấy vẫn không có động tĩnh gì, sau đó kêu người đến xem, nói là thân thể của bà ấy trời sinh không thể mang thai.”
Vân Khanh lập tức hiểu vì sao Tạ thị lại vui mừng. Lúc này nhất định là Tạ thị đã nhớ đến cảnh ngộ của mình, trước kia bà còn sinh ra Vân Khanh, sau này lại không sinh được con trai nữa, bị tổ mẫu liên tục gây áp lực, ngay cả phụ thân cũng vì nguyên nhân này mà nạp thêm vài thiếp thất.
Nhưng nguyên nhân Tạ thị không mang thai chủ yếu là trước kia tộc nhân đã hạ thuốc cho Thẩm Mậu, mà tình huống này của Liễu Dung Hoa hiển nhiên hoàn toàn bất đồng, bà ta ngay cả hy vọng mang thai con nối dõi cũng không có, may mà đã làm kế thất, nhóm thê thiếp trước đã sinh con cho Thành Vũ Bá, sẽ không ai vì nguyên nhân này mà bị người nháo phải bỏ vợ.
Chỉ là, Vân Khanh đứng ở lập trường của mình và lập trường của nữ nhân mà nói, Liễu gia sụp đổ, Liễu Hoa Dung đã không có nhà mẹ đẻ để dựa vào, bởi vì không thể mang thai, lại không có con nối dõi bên người, những ngày tháng bà ta ở Thành Vũ Bá sẽ trôi qua như thế nào? Đối với một nữ tử không có chỗ dựa, cũng không có con nối dõi mà nói, so với những người khác, sinh tồn trong một đại trạch lại càng khó hơn, trừ phi Thành Vũ Bá một lòng coi trọng bà ta.
Nhưng nhìn lá thư này, Vân Khanh cũng không cảm nhận được bất kỳ ngọt ngào và vui mừng gì của Liễu Hoa Dung, tuy tận lực tránh miêu tả về cuộc sống của mình, Vân Khanh cũng phát hiện ra một loại hướng tới và ngưỡng mộ đối với cuộc sống hiện tại của Tạ thị.
Thảo nào ngay từ đầu nàng đã cảm thấy kỳ quái, bây giờ vừa nghe Tạ thị nói như vậy, Vân Khanh lại hiểu rõ.
Sau khi Liễu gia xuống đài, chỗ dựa của Liễu Hoa Dung không còn nữa, bà ấy sống trong Thành Vũ Bá đương nhiên cũng không quá thoải mái, mà sau đó Thẩm gia được phong Phủ An Bá, tuy là họ hàng nhưng dù sao cũng là thân thích, vì vậy sau khi Thẩm gia đứng vững ở kinh thành, Liễu Hoa Dung liền bắt đầu thư từ qua lại với Tạ thị, mặc dù có thể còn có mục đích khác nhưng điều quan trọng nhất có lẽ là Liễu Hoa Dung và Tạ thị thư từ qua lại có thể khiến người của Thành Vũ Bá biết, hiện giờ Liễu Hoa Dung vẫn còn một núi dựa nữa.
Suy luận như vậy, Liễu Hoa Dung đúng thật là một người tâm tư cẩn thận, đối với nữ tử thì tâm tư cẩn thận là một chuyện tốt. Mỗi người đều phải tranh đấu vì cuộc sống của mình, Liễu Hoa Dung và Tạ thị thư từ qua lại chỉ là vì lấy được chỗ dựa vững chắc Phủ An Bá này, kỳ thực Thẩm Vân Khanh cũng không phản đối.
Giống như nàng đã nói ngay từ đầu, quan hệ máu mủ ở đây. Hơn nữa Liễu Hoa Dung không hề làm gì có tính thương tổn với Thẩm phủ. Vân Khanh tuy có thủ đoạn độc ác với phần tử xấu nhưng đối với người nhà nàng lại bảo vệ tuyệt đối. Chỉ cần Liễu Hoa Dung không có tâm tư gì khác, nàng đương nhiên đồng ý để dì họ nhà mình sống thoải mái rồi. Huống hồ vị dì họ này đã từng có tình cảm khá tốt với Tạ thị.
Cười nhàn nhạt, ánh nước trong mắt phượng của Vân Khanh nổi lên gợn sóng ôn hòa: “Đúng vậy, dì học cũng là bất hạnh trong vạn hạnh. Quà này của bà ấy thật có lòng, con thấy không tệ, xin nương thay con chọn một ơhaafn quà đáp lễ tặng cho dì họ đi ạ.”
Có được những lời này của con gái, Tạ thị rất tri kỷ, bà tin với sự thông minh của con gái, từ trong lời bà nói ban nãy, nàng đã biết được tình cảnh của Liễu Hoa Dung, bà cười nói: “Nương sẽ, con yên tâm tâm đi.”
Vân Khanh gật đầu, lại nói nói mấy câu, thấy thời gian không còn sớm nữa bèn cáo từ đi về viện của mình.
Đêm đông vô cùng dài, nhưng nằm trong chăn ấm áp cũng cảm thấy thoáng cái đã qua, Vân Khanh lưu luyến không rời chui từ trong chăn ra, lại cầm lò sưởi tay nước trong chậu than ra, cảm thấy mí mắt hơi nặng, đoán rằng hôm qua bị ngấm khí lạnh, lại kêu Thanh Liên đi phòng bếp nấu bát canh xua hàn tụ khí để uống rồi mới dựa trên giường dày, cầm áo gối đã thêu gần một nửa trong rổ thêu lên, bắt đầu chuyên chú thêu.
Bây giờ hôn sự với Ngự Phượng Đàn đã được định, nàng cũng phải bắt đầu chuẩn bị đồ cưới thôi. Đương nhiên rồi, dựa vào gia sản của Thẩm gia chuyên làm đồ thêu vải vóc mà nói, người thêu hạng nhất trong nhà và trong phường đương nhiên không thiếu, vì vậy Vân Khanh cũng không cần thêu tất cả quần áo và đồ dùng hằng ngày, nhưng áo gối dùng trên giường, còn có hai bộ trung y của Ngự Phượng Đàn là không thể mượn tay người khác làm, nhất định tân nương phải tự mình làm.
Cho dù không có quy củ này, Vân Khanh cũng không thích trung y Ngự Phượng Đàn mặc trong ngày cưới lại do người khác làm.
Trong phòng rất ấm áp, Thanh Liên, Vấn nhi, Phi Đan thấy Vân Khanh thêu đồ bèn cầm cho nàng một tấm chăn nhỏ đắp lên chân, chuyển chiếc ghế đẩu nhỏ ra ngồi bên cạnh nàng, ngẫu nhiên nói vài câu dí dỏm.
Vấn nhi tính tình hoạt bát, không thích thêu đồ, bèn giúp Thanh Liên và Phi Đan chia chỉ. Phi Đan kêu nàng ấy lấy màu đỏ tươi, nàng ấy lại đưa sai màu, lập tức đổi lấy một cái liếc mắt của Phi Đan: “Vấn nhi, ngươi nhìn đi, đây là màu đỏ tươi à? Đến ngọn lửa cũng không đỏ như vậy nữa.”
Phi đan là đại nha hoàn bên người lão phu nhân trước kia, bởi vì phạm sai lầm, suýt chút nữa bị đuổi đi, được Vân Khanh cứu, cách chức xuống làm nha hoàn tam đẳng. Song dù sao cũng đã từng làm nha hoàn, lời nói việc làm đều lộ ra sự linh hoạt, tuy đôi lúc nói chuyện hơi chống đối một chút nhưng tâm địa rất tốt.
Vấn nhi bị nàng ấy quở trách thì không sợ chút nào, một phát đoạt lại sợi chỉ màu đỏ thẫm, tìm màu đỏ tươi đưa qua, trừng mắt nhìn Phi Đan, ha ha cười nói: “Phi Đan tỷ, tỷ đừng trừng muội, muội cũng không phải Nhị Hổ nhà Trương đại nương, bị tỷ trừng mắt là sợ hãi cúi đầu.”
Vân Khanh đang xâu kim, nghe Vấn Nhi nhắc đến Trương đại nương gì đó, ngẩng đầu nhìn ba nha hoàn, hơi kinh ngạc hỏi: "Ai?"
Vấn nhi vừa thấy Vân Khanh đã chú ý, càng thêm hăng say, khuôn mặt bé nhỏ đỏ bừng, miệng ê a nói: “Chính là quản sự Trương đại nương ở phòng bép, nhà bà ấy có hai con trai, mỗi lần nhìn thấy Phi Đan tỷ, bị Phi Đan tỷ trừng mắt thì lập tức cúi đầu, lần nào cũng vậy...”
“Hay cho Vấn nhi ngươi, tuổi còn nhỏ đã nói mấy chuyện này...” Phi Đan thấy Vấn nhi nói càng ngày càng hăng, ném đồ trong tay vào lòng Thanh Liên, muốn đi véo Vấn nhi, Vấn nhỉ vóc dáng nhỏ, tuổi nhỏ, không dám ngồi tại chỗ đợi Phi Đan đến xử lý, đạp chân một cái chạy ra bên ngoài: “Tiểu thư, người xem Phi Đan tỷ bắt nạt nô tỳ kìa...”
Vân Khanh lắc đầu, mang ý cười trên mặt, lại cẩn thận quan sát thần sắc của Phi Đan, phát hiện nàng ấy trừ tức giận ra thì không có ý xấu hổ nào hết, nghĩ chắc cũng không có ý gì với tên Trương Đại Hổ này. Tính một chút, tuổi tác Phi Đan cũng không còn nhỏ nữa, trong bốn nha hoàn, tuổi của nàng ấy lớn nhất, đã đến tuổi có thể gả cho người ta rồi. Bốn người Lưu Thúy, Thanh Liên, Vấn nhi, Phi Đan chắc chắn phải theo nàng gả đến Cẩn Vương phủ, đến lúc đó ở vương phủ, nàng lại chọn một người thích hợp cho Phi Đan.
Vân Khanh nhìn Thanh Liên đang yên lặng một lát, trong bốn người, nàng ấy là người thận trọng nhất, rất ít khi sôi nổi giống Vấn nhi. Đại khái là có liên quan đến thân thế của nàng ấy, trước đây Thanh Liên chính là người hiểu chuyện nhất, mang theo muội muội tiểu Hoa bán mình đến Thẩm phủ làm việc, hiện giờ tiểu Hoa đã là một người giúp việc nho nhỏ ở phòng bếp, trong đó tuyệt đối không thiếu sự trợ giúp của Thanh Liên.
"Thanh Liên, sau này em muốn gả cho người như thế nào?”
Thanh Liên vốn đang phối chỉ, vừa nghe thấy lười nói của Vân Khanh, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó lập tức lắc đầu nói: “Tiểu thư, Thanh Liên cả đời đều muốn ở bên cạnh người, người đừng đuổi Thanh Liên đi.”
Vân Khanh vốn muốn hỏi xem Thanh Liên có suy nghĩ gì cho tương lai hay không, ai ngờ Thanh Liên lắc đầu như trống bỏi, vẻ mặt mang theo sự kinh ngạc tựa như sợ hãi. Lẽ nào Thanh Liên cho là nàng không cần mình hay sao? Nàng cười nói: “Nào có đuổi em đi, không phải là thấy bọn họ đang đùa nhau hay sao? Từ trước đến nay em có cách nghĩ, ta bèn hỏi em.”
Thanh Liên biết chuyện của Vấn nhi và Phi Đan ban nãy, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đáy mắt mang theo cảm kích nói: “Tiểu thư, nô tỳ chưa từng nghĩ tới tương lai, chỉ mong có thể mãi hầu hạ tiểu thư.” Nàng ấy dừng một chút, lại nói thêm một câu: “Muội muội có thể bình an cả đời là tốt rồi.”
Vân Khanh gật đầu, đáy mắt hiện lên ý cười dịu dàng, nhìn khuôn mặt thanh tú của Thanh Liên, khen: “Tiểu Hoa có tỷ tỷ như em thật hạnh phúc.”
Thanh Liên thấy Vân Khanh không hỏi lại, lúc này mới cúi đầu tiếp tục phối chỉ. Mà hai người Vấn nhi và Phi Đan người truy ta đuổi, mắt thấy không còn đường nào để trốn, Vấn nhi bèn chạy ra ngoài màn cửa, chỉ nghe “ôi” một tiếng, Lưu Thúy mặc áo bông thật dày bị Vấn nhi đụng một cái đứng không vững, vịn vào khung cửa mắng: “Hai người các ngươi ở đây chạy cũng không chú ý một chút, nếu có người khác tới bên ngoài, đụng phải thì làm sao bây giờ?”
Lưu Thúy là nha hoàn thân thiết bên người Vân Khanh, cũng là người đanh đá nhất trong bốn người, lúc này nàng ấy lại là người có lý, Vấn nhi le lưỡi, vẻ mặt áy náy.” Mà Phi Đan tất nhiên là hiểu được ý của Lưu Thúy, nếu người tới ban nãy là phu nhân thì phiền phức lớn rồi, chính mình vừa rồi cũng quá lơ là, bèn vội vàng xin lỗi.
Lưu thúy cũng không có lý không tha cho người ta, huống hồ đều là nha hoàn cả, thấy các nàng biết tầm quan trọng của sự việc, mình cũng không bị thương, cũng không nói thêm gì nữa, đưa tay dí trán Vấn nhi: “Nhìn muội chạy đi, mồ hôi đầy đầu, còn không đi lau đi. Ban nãy còn muốn chạy ra ngoài, gióc bắc thổi một cái, chắc chắn muội sẽ bị cảm.”
“Muội biết rồi.” Vấn nhi hiểu được Lưu Thúy không trách nàng ấy, lập tức cười híp mắt dán tới.
Vân Khanh nhìn nha hoàn tỏng phòng, đã quen với việc các nàng cãi nhau ầm ĩ, nàng cũng không để ở trong lòng, cúi đầu tiếp tục thêu áo gối.
Sau khi đi vào, đầu tiên Lưu Thúy nhìn lửa than trong phòng, thấy than cháy vừa đúng, lại bưng chén trà nóng cho Vân Khanh rồi mới nói với Vân Khanh: “Tiểu thư, vừa rồi nô tỳ đi ra ngoài một chuyến, nghe được gã sai vặt đằng trước nói trong cung xảy ra chuyện.”
Vân Khanh đang khô miệng, trong lòng cảm thấy Lưu Thúy ở bên cạnh thật là hợp ý, nàng nhấp một ngụm trà xanh bốc hơi trắng lên, sau khi nghe được lời của Lưu Thúy, lông mi khẽ chớp. Điều này khiến nàng nhớ tới lúc ở trong viện của Hách Liên An Nguyên, tên nội thị kia cũng nói trong cung có việc muốn bẩm báo, lúc đó Minh đế nghe xong cũng vội vàng hồi cung.
Nàng nhấm môi, giương mắt phượng lên nhìn Lưu Thúy, giọng nói êm dịu như nước chảy róc rách, hỏi: “Chuyện gì?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT