Trong Dưỡng Tâm điện, địa long rất vượng. Minh đế ngồi ở ghế chủ vị, hoàng hậu ngồi bên cạnh, Ngụy quý phi ngồi trên ghế dựa lớn vừa mới được mang đến. Trong tay tiểu thái giám đứng bên cạnh ba người có khoảng chừng hai mươi cuộn tranh.
Hoàng hậu dùng ngón tay đeo móng giả bằng vàng chạm trổ nhận lấy một cuộn, mở ra xem rồi cười nhẹ nói: “Bệ hạ, người thấy vị tiểu thư này thế nào?”
Minh đế đang cầm trong tay một chén trà Vĩnh Yên, nghiêng đầu nhìn thoáng qua. Ánh mắt lướt trên tướng mạo cô gái trong tranh, lãnh đạm hỏi: “Cô gái này trông lạ mặt, là tiểu thư nhà ai?”
Hoàng hậu quan sát dung mạo cô gái trong tranh, mặt tròn mắt to, thanh tú khả ái. Mễ ma ma dâng cuốn sổ ghi chép đến trước mặt hoàng hậu. Bà nhìn một chút, cười đáp: “Đây là Nhị tiểu thư nhà Thông chính sứ Chương đại nhân, năm nay mười lăm tuổi.”
“Ừm.” Minh đế đáp nhẹ một tiếng từ cổ họng. Hoàng hậu nghe ra trong đó không có ý phản đối, lập tức sai người đặt quyển tranh này vào nhóm những người được chọn.
Ngự Phượng Đàn năm nay hai mươi, ngay cả một nha hoàn bên người cũng chưa từng nghe nói có. Thiếp thất, tiểu thiếp cũng như vậy. Kể cả trước khi quận chúa Quý Thuận hòa thân, vị trí chính thất của Ngự Phượng Đàn cũng đã được định trước. Minh đế trước đây cũng vài lần nói bóng nói gió rằng Ngự Phượng Đàn vẫn nên nạp một tiểu thiếp. Thế nhưng Ngự Phượng Đàn mỗi lần đều cười hì hì cho qua, căn bản không đặt ở trong lòng.
Nói đi nói lại vài lần, Minh đế cũng không thể suốt ngày quản chuyện của cháu, nhìn hắn không có vẻ để tâm chút nào, cũng thôi không nhắc lại nữa. Ai ngờ không lâu sau lễ cập kê của quận chúa Qúy Thuận, vốn định chuẩn bị chọn cho hai đứa một thời điểm thích hợp ban hôn trong năm nay, lại nảy ra chuyện hòa thân. Bên kia Cẩn Vương cũng viết thư tới, đại ý là ông không ở bên cạnh, việc hôn sự của Ngự Phượng Đàn nhờ Minh đế chiếu cố.
Ý như vậy chính là muốn Minh đế ban hôn, nam tử đến tuổi này quả thực cũng nên cưới vợ rồi. Minh đế nhân đó liền đáp ứng. Trong khoảng thời gian này, lệnh Lễ bộ báo lên tên tuổi, ngày sinh cũng như tranh vẽ đích nữ của tất cả các quan viên trong triều từ ngũ phẩm trở lên, định sắp xếp cho Ngự Phượng Đàn một hôn sự thích hợp.
Hoàng hậu là chính thê của Minh đế, chuyện như vậy khẳng định cũng sẽ tham gia, chọn giúp Minh đế một người cháu dâu ông cảm thấy thích hợp. Tuy hoàng hậu không hẳn là một người vô cùng thông tuệ hay cơ trí, nhưng chí ít đối với tâm tư Minh đế vẫn hiểu được một chút. Bà vừa lật xem dung mạo nữ tử trong cuộn tranh vừa trao đổi cùng Minh đế. Đối với một số tiểu thư nhà viên chức trọng yếu, các quan lại có chức vị then chốt, đầu tiên bà đưa Minh đế xem trước, rồi sau đó mới nói.
“Người này là…” Minh đế nhìn thấy dung mạo một nữ tử trong tranh kia, lập tức hỏi. Mễ ma ma vội vàng mở danh sách ra tra:
“Người này là cháu gái ruột của Khổng lão thái sư, Khổng Từ.”
Nghe thấy lời nói của Mễ ma ma, sắc mặt hoàng hậu thoáng chốc biến đổi. Bà nhìn đôi mắt Minh đế mà thầm trách trong lòng. Vừa rồi lúc nhìn thấy cuộn tranh ấy, nên trực tiếp loại ra ngoài mới phải. Bây giờ còn để cho Minh đế thấy được, phải làm sao đây.
Khổng lão thái sư là Đế sư của đương kim bệ hạ, cũng là Khổng đại nho gia trong lòng thư sinh khắp thiên hạ bốn phương. Năm nay ông đã tám mươi mấy tuổi, mặc dù danh là thái sư, nhưng sớm đã không còn tham dự việc triều chính. Con trai ông bây giờ đang nhậm chức ở Hàn lâm viện, cháu trai cũng nhậm chức phu tử dạy học ở các trường bên ngoài, không hề can dự triều chính. Nguyên nhân chuyện này không phải bởi vì hậu bối Khổng gia học thức không tinh thông, mà thực ra là bởi vì Đông thái hậu, người đã sống trong thâm cung từ lâu.
Đông thái hậu năm đó là hoàng hậu của tiên đế, cũng là thê tử kết tóc với tiên đế, tình cảm với tiên đế vô cùng sâu đậm. Tuy hậu cung người đẹp vô số, nhưng vị trí của Đông thái hậu không ai có thể lay động, mà Nhị hoàng tử do Đông thái hậu sinh hạ cũng rất được tiên đế sủng ái, nếu không phải phía trước còn có một Đại hoàng tử, e rằng đã sớm được tiên đế phong làm thái tử. Thế nhưng chỉ là thiếu chút nữa, rốt cuộc vẫn không đạt được. Nhị hoàng tử trong kỳ vọng của mọi người, vẫn được nuông chiều như một vị thái tử tương lai. Tiếc rằng đến cuối cùng, Tam hoàng tử luôn được tiên đế che chở nhưng vẫn không có tiếng tăm gì, lại bất ngờ được chọn làm thái tử, cũng chính là Minh đế hiện tại. Nhị hoàng tử tính tình cường ngạnh, sao có thể nhịn nổi. Lập tức thông đồng cùng với ba người khác, từng bước tập hợp binh lính ép vua thoái vị. Tiên đế thiếu chút nữa có lẽ đã bại trận, cuối cùng nhờ có Cửu hoàng tử, cũng chính là Cẩn vương hiện tại dốc sức chiến đấu. Cuối cùng mới bắt sống được Nhị hoàng tử, cách chức làm thường dân, nhốt bên trong phủ Tông Nhân.
Bởi vì chuyện của Nhị hoàng tử, tình hình của Đông thái hậu cũng trở nên vô cùng bất lợi. Con trai do bà dạy dỗ lại muốn sát hại tiên đế, quần thần nhao nhao tấu chương yêu cầu bệ hạ phế truất Đông thái hậu. Thế nhưng tiên đế và Đông thái hậu tình sâu ý nặng, tấu chương đệ đến người chỉ để đó mà không phê. Không ngờ, Đông thái hậu còn đi trước mọi người một bước, dùng lí do dạy con không tốt, mẫu thân vô năng, tự xin phế hậu. Tiên đế nghe được, sao có thể đồng ý phê chuẩn, đối nghịch lại áp lực từ mọi người, bất luận thế nào cũng không đồng ý phế truất Đông thái hậu, vẫn yêu thương và tôn trọng bà như trước.
Đông thái hậu biết ơn trong lòng, đồng thời yêu cầu phế bỏ Nhị hoàng tử, không biết bà nói gì trong lao, khuyên Nhị hoàng tử uống rượu độc tự sát. Sau đó hồi cung lại bẩm lên bệ hạ, rằng đứa con trai không biết lễ nghĩa đạo hiếu như vậy, tuyệt không thể sống. Nhị hoàng tử nay đã khiến tiên đế thất vọng, tự nhiên người cũng không còn để tâm như trước. Ngay sau đó, Đông thái hậu dựa vào thế lực của bản thân giúp đỡ Tam hoàng tử đăng cơ, lợi dụng danh tiếng của Khổng gia trong lòng những người thư sĩ, khiến Tam hoàng tử từng bước trở thành mẫu mực trong lòng mọi người.
Mà Minh đế sau khi lên ngôi, bởi vì thân là con vợ kế được lập thành thái tử, sự nghiệp gian nan trùng điệp. Trong lòng Minh đế biết ơn trợ giúp của Đông thái hậu, cũng phụng dưỡng hiếu lễ với bà. Có điều, phụng dưỡng như vậy rốt cuộc cũng chỉ là gượng gạo theo lễ nghĩa. Cho nên Đông thái hậu ngày đêm chỉ ở tại thâm cung, lễ Phật ăn chay, nếu không phải đại sự gì, tuyệt sẽ không xuất cung nửa bước.
Trong cung có rất nhiều phi tần thậm chí còn chưa bao giờ gặp Đông thái hậu, có những người còn hoàn toàn không hề biết đến, cho rằng trong cung chỉ có Tây thái hậu, đồng thời cho rằng “Tây” là tên dòng họ của Tây thái hậu, không biết thái hậu thì ra còn có phân ra hai cung.
Hoàng hậu trước kia gả cho Minh đế làm trắc phi, đương nhiên cũng hiểu rõ đoạn ân oán này, nhất thời không nghĩ tới Lễ bộ cũng mang vào bức họa của đích nữ nhà Khổng gia, càng không biết Minh đế lúc này nhìn thấy bức họa của người nhà họ Khổng sẽ có suy nghĩ thế nào. Mấy năm nay, mặc dù Minh đế không nói thẳng ra, nhưng đối với chuyện người nhà họ Khổng tiến cung vẫn luôn như có như không để ý. Bằng không, với danh tiếng của Khổng gia, lại làm Đế sư cũng không phải chuyện gì quá khó.
Bà đánh giá sắc mặt Minh đế, đã thấy thần sắc ông bình thản, cũng không có vẻ gì không vui, nháy mắt với Mễ ma ma, bảo bà để cuộn tranh kia vào chồng tranh bị loại.
Những lần kiểm tra sau đó, hoàng hậu càng đặc biệt để tâm. Bà xem trước sổ ghi tên, sau mới nhìn tranh cuộn, cảm thấy không thích hợp cũng sẽ đưa cho Ngụy quý phi xem cùng. Dù sao ở trước mặt Minh đế, vẫn nên tỏ ra kính cẩn quy thuận.
Ngụy quý phi hiện tại cùng hoàng hậu quản lý lục cung, trên đầu búi kiểu Mẫu Đơn kế cao cao. Bà dùng trâm phỉ thúy cài tóc, khiến khuôn mặt thường ngày ôn hòa cũng sinh ra vài phần ung dung lộng lẫy, tuy là như vậy, trên mặt cũng không có vẻ gì hống hách kiêu ngạo. Hoàng hậu đưa những người muốn loại đến trước mặt bà, đa số bà đều mỉm cười: “Tỷ tỷ là người đứng đầu lục cung, thích hợp hay không tỷ tỷ quyết định là được.”
Hoàng hậu vốn muốn để bà làm kẻ mặt đen, ai biết Ngụy quý phi cũng là cá chạch thành tinh, sao có thể dễ dàng mắc mưu, bèn liếc mắt nói: “Bệ hạ kêu muội muội giúp bổn cung cùng quản lý lục cung, chứng tỏ muội muội mới là người tài đức xuất chúng. Muội không cần khiêm tốn.”
Thấy hai người nói chuyện, Minh đế nâng mí mắt nhìn sang. Ngụy quý phi cười dịu dàng, trong lòng lại âm thầm nghiến răng, hoàng hậu không cam lòng phân quyền với bà, mới cố ý tìm sơ hở của bà ở trước mặt bệ hạ đây mà. Nếu bây giờ biểu hiện của bà có chút xíu gì không thông thuận, một bộ dạng không có chủ kiến, chẳng phải là chứng minh bản thân mình bất tài hay sao.
Hoàng hậu nhẹ nhàng cười, nụ cười giống như giọt mưa xuân rơi trên lá liễu, nhè nhẹ lướt qua. Bà nhận lấy cuộn tranh từ trong tay thị nữ rồi mở ra xem, ánh mắt đang lướt trên cuốn tranh bỗng nhiên chậm lại, gương mặt không tự chủ được giật giật, có vẻ muốn lập tức đặt bức tranh vào chồng tranh bị loại.
Ngụy quý phi thoáng thấy thần sắc bà không ổn, tới gần xem thử. Thấy cô gái trong tranh mắt ngọc mày sáng, dung mạo xinh đẹp diễm lệ rất động lòng người, ánh mắt chợt lóe lên một tia âm trầm, sắc mặt vẫn nhu hòa như cũ. Tiếp nhận cuộn tranh trong tay Mễ ma ma, Ngụy quý phi cười tươi nói: “Cô gái này không tồi, tỷ tỷ quả nhiên có mắt nhìn người.”
Tiện tay đưa cho cung nhân bỏ vào chồng tranh đạt yêu cầu.
Mãi đến khi bên ngoài có cung nhân truyền Ngự Phượng Đàn đã đến, hoàng hậu và Ngụy quý phi mới đưa tranh vẽ những nữ tử đã chọn cho Minh đế xem qua, ông gật đầu đồng ý.
Ngự Phượng Đàn từ ngoài cửa bước vào, áo khoác trắng bạc mang theo hơi lạnh của gió tuyết. Không khí nặng nề trong đại điện dường như được thổi vào một luồng tiên khí, hắn thuận tay giao áo khoác cho cung nhân bên cạnh, tiến lên cười nói: “Ngoài trời lạnh lẽo, gió tuyết vù vù. Bệ hạ cho vời thần tới chẳng biết là có chuyện gì?”
Minh đế vốn nhìn hắn lớn lên, thời điểm hắn ở trước mặt Minh đế, cử chỉ cũng vô cùng tùy ý. Ngoại trừ Cẩn Vương, tương đối mà nói, đứa cháu này cũng khá thân thiết. Trước đây tiên đế có rất nhiều con trai, lại bởi vì một trận phản loạn đó, người thì chết, người thì bị cách chức. Cuối cùng cũng chỉ còn lại hai người như vậy, mà một người cũng đã sung quân tới địa khu xa xôi, chỉ còn mỗi Ngự Phượng Đàn giữ ở bên người, là chất tử (*), cũng là cháu trai.
Minh đế nhìn Ngự Phượng Đàn đang đứng trong sảnh, ánh mắt mang theo một tia ôn hòa hiếm thấy: “Hôm nay trẫm gọi con tới đây, chính là vì phụ thân con nhờ trẫm sắp xếp cho con chuyện đại sự!”
Gương mặt Ngự Phượng Đàn hiện lên ý cười giống như ngày thường, không có bất kỳ thay đổi nào, phủi vạt áo dính tuyết đã tan thành nước, nói: “Bệ hạ nói đại sự, hẳn là muốn cho thần đón dâu rồi!”
Cẩn Vương mấy năm nay viết thư cho Ngự Phượng Đàn cũng đã nhắc qua vài lần, chỉ là Ngự Phượng Đàn vẫn không hề để tâm. Khi đó Vân Khanh mới mười ba, lại ở Dương Châu, hắn vẫn còn đang tìm một phương pháp toàn vẹn nhất chờ đến lễ cập kê của Vân Khanh rồi mới cầu hôn nàng. Mà Minh đế bên này cũng bởi vì chuyện của quận chúa Quý Thuận, không sát sao thúc giục hắn.
Lúc này quận chúa Quý Thuận vừa đi, hôn sự của hắn cũng được nhắc tới. Hôm nay Minh đế cho gọi hắn, dựa vào việc hoàng hậu và Ngụy quý phi đều ở đây, mười phần nắm chắc là bởi vì chuyện này.
“Xem ra chính con cũng biết bản thân đến thời điểm nên lấy vợ rồi.” Minh đế thấy Ngự Phượng Đàn đoán được cũng không kinh ngạc lắm, chỉ vào mấy cuộn tranh trên bàn, nói:
“Đây là bức họa vẽ chân dung các khuê tú trong triều, con nhìn một chút đi, thấy người nào thích hợp, trẫm sẽ ban hôn cho con.”
Ngự Phượng Đàn nhìn hai chồng tranh để hai bên bàn, thoáng nhìn một đống tranh bị loại ra kia, trong lòng cười thầm. E là những người thân thế có chút bất lợi với mình, Minh đế đều đã lấy ra ngoài, không cho hắn chọn!
“Vậy thần xin mạn phép đến nhìn một chút, xem có người thích hợp hay không.” Ngự Phượng Đàn gật đầu, nội thị đứng đó liền mở ra một vài cuộn tranh đặt trước mặt hắn, để hắn ngắm nhìn tỉ mỉ.
Ngự Phượng Đàn đứng ở chính giữa, tùy ý xem một lần, mi dài lướt qua bức hoạ cuộn tròn mà lông mày càng nhíu càng chặt: “Những người này... hoàng bá phụ tùy ý chỉ định một người đi!”
Hắn nói xong, không nhìn bức họa nữa, thần thái kia rõ là vẻ rất không hài lòng, khiến Minh đế có chút kinh ngạc buông ra chén trà ấm áp trong tay. Mà hoàng hậu thấy vậy, lông mi cũng nhẹ nhàng chớp chớp, nhìn mấy bức họa rồi nói: “Thế tử, trong những khuê tú này, con không nhìn trúng một người nào sao?”
Tuy là đã loại bớt đi một phần, nhưng trong những khuê tú còn lại cũng không thiếu người dung mạo bất phàm, gia thế hiển hách. Ngự Phượng Đàn lại không nhìn trúng nổi một người nào sao?
Ngự Phượng Đàn trịnh trọng gật đầu, nói: “Người mà thần để ý lại không có mặt ở đây.”
Trong mắt Minh đế lóe lên một tia sáng nhàn nhạt, nửa cưởi nửa không nói: “Con thích nữ tử không có mặt trong số cuộn tranh này, không bằng nói ra cho hoàng bá bá nghe một chút? Là khuê tú nhà ai khiến con nhớ mãi không quên?”
Những nữ tử bị loại, hoặc là gia thế bình thường, dung mạo bình thường, không tài hoa xuất sắc, không thể đảm nhiệm vị trí thế tử phi, hoặc là người nhà có chức vị quá trọng yếu trong triều. Lúc này, Ngự Phượng Đàn nói rằng đã có người để ý, trong lòng Minh đế không tránh khỏi cân nhắc một phen. Gần đây trong kinh thành quả thực có nghe phong thanh rằng Ngự Phượng Đàn nói muốn kết hôn với một quý nữ danh môn, tuyệt không thể kém hơn một chút so với bất kì ai.
Ngự Phượng Đàn nhìn Minh đế, trong mắt lộ ra thần sắc kiêu ngạo: “Nói rằng nhớ mãi không quên thì cũng chưa đến mức, chẳng qua chỉ là cảm thấy cũng không tệ. Cháu gái của Tiết Quốc Công, Tiết Liên, đích nữ của An Độ tướng quân, Kỳ Nhã Cúc. Con đều cảm thấy dung mạo của các nàng xuất chúng, tài hoa cũng không phải thuộc dạng tầm thường.”
Lần này, đừng nói sắc mặt hoàng hậu và Ngụy quý phi thay đổi, ngay cả Minh đế nghe xong, trên mặt cũng lộ ra nét cười ẩn ý sâu xa.
Tiết Đông Cốc - con trai của Tiết Quốc Công tay nắm hùng binh, hơn nữa lại là nhà mẹ đẻ của hoàng hậu, tuy là Tiết Đông Hàm đã qua đời, nhưng trong triều vẫn có tầm ảnh hưởng rất lớn. Lại nói An Độ tướng quân là Đại tướng trấn thủ Nam Môn quan, tuy ít khi ở kinh thành, nhưng cũng là võ tướng có sức ảnh hưởng rất lớn trong triều, mà ông cũng chỉ có duy nhất một người con gái. Ngự Phượng Đàn nhắc đến hai khuê tú này, mặc dù ở kinh thành rất ít khi lộ diện, nhưng phàm là những ai nghe qua đều biết được, hai người họ tài sắc không tầm thường, xét ra cũng được xếp vào hàng nhất đẳng mỹ nhân. Chỉ là Ngự Phượng Đàn muốn kết hôn với hai người bọn họ, hàm ý trong chuyện này quả thực có chút sâu xa.
Minh đế dùng ngón tay vuốt nhẹ đuôi mắt, đôi mắt khép hờ, khóe môi ẩn hiện nụ cười như có như không. Sau khi Ngự Phượng Đàn nói ra tên Tiết Liên, trong lòng hoàng hậu kinh ngạc. Tuy bà vẫn luôn muốn dựa sức Ngự Phượng Đàn, nhưng tuyệt đối cũng sẽ không dùng phương thức trực tiếp lộ liễu như vậy. Gả Tiết Liên cho Ngự Phượng Đàn, không phải càng khiến Minh đế nảy sinh nghi ngờ trong lòng sao. Gần đây Tiết gia vốn đã không yên ổn, thái độ của Minh đế đối với Tứ hoàng tử đã kém hơn rất nhiều so với ngày trước, lúc này nếu lại bị Minh đế hiểu được bọn họ cố ý mượn sức Ngự Phượng Đàn, chẳng phải là tự tìm quả đắng sao.
Nghĩ đến đây, hoàng hậu lên tiếng trước: “Tiết Liên và Kỳ Nhã Cúc, hai vị tiểu thư này mặc dù không tệ, nhưng trước đây đã sai Khâm Thiên Giám xem qua ngày sinh tháng đẻ của hai người bọn họ, quả thực không hợp với thế tử.”
Bà mỉm cười chỉ vào mấy cuộn tranh trong tay nhóm nội thị: “Ở đây vẫn còn rất nhiều danh môn khuê tú khác, thế tử vẫn nên xem lại kỹ một chút, đừng chỉ dừng mắt trên một trong hai người họ.” Lúc bà nói chuyện, ánh mắt vô tình hữu ý nhìn về phía Minh đế.
Minh đế nhìn hoàng hậu, khóe miệng ẩn chứa nụ cười mang theo thần sắc khó có thể dùng lời diễn tả, nhìn cháu trai dung mạo như rồng phượng đứng ở trước mặt, thấy Ngự Phượng Đàn sau khi nghe được lời từ chối thì mắt phượng lộ ra chút bất mãn, tâm tình lại bất tri bất giác khá hơn, cười nói: “Phượng Đàn, ở đây có nhiều khuê tú như vậy, không phải không có nổi một người vừa ý con đấy chứ? Ánh mắt của con cũng thực cao, trước đây lúc phụ vương của con chọn mẫu hậu của con, cũng chỉ là một cái chỉ tay mà thôi!”
Nếu Ngự Phượng Đàn còn tiếp tục kén chọn, vậy chính là ánh mắt còn cao hơn cả Cẩn Vương. Cẩn Vương đã là vương gia rồi, ánh mắt Ngự Phượng Đàn sao có thể kén chọn hơn vương gia. Trên đời này ngoại trừ hoàng đế có thể tùy ý chọn phi, còn có ai nữa.
Đối mặt với lời nói ngầm có ý châm chọc này, Ngự Phượng Đàn tỏ ra như không hề cảm nhận được. Trên mặt lại làm ra vẻ không vui, tầm mắt nhẹ như gió liếc qua mấy bức họa, không lộ ra một chút hứng thú nào, ngữ điệu bình thản nói: “Ngày sinh của hai người bọn họ quả thực không hợp sao?”
“Người của Khâm Thiên Giám cũng đã tính toán, thế tử còn hoài nghi điều gì. Bổn cung thấy Cẩn Vương vô cùng coi trọng hôn sự của thế tử, đương nhiên đối với phương diện này cũng cẩn thận lưu tâm.” Hoàng hậu cười vô cùng đoan trang, dáng vẻ nhìn không ra có nửa nửa phần bịa đặt.
Ngụy quý phi ngồi bên cạnh âm thầm cười nhạt, vừa rồi những cuộn tranh này đều đã trải qua tính toán của Khâm Thiên Giám, những người không hợp đều đã loại ra rồi. Hoàng hậu bây giờ chỉ là thúc ngựa theo ý tứ của Minh đế mà thôi. Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ánh mắt lưu chuyển trên dáng người của nữ nhân trong bức họa Ngự Phượng Đàn đang bắt đầu nhìn kĩ cũng chợt dừng lại theo.
Những khuê tú trong các cuộn tranh này, đương nhiên cũng có một ít là người của Tam hoàng tử, nếu Ngự Phượng Đàn chọn trúng cũng không tệ. Không nói đến việc có lợi cho mình, chí ít cũng khiến Ngự Phượng Đàn không đứng nhầm trong đội hình khác.
Ngụy quý phi mang theo tâm tư này, nhìn thấy Ngự Phượng Đàn đi tới phía trước bức họa của một khuê tú khác. Này không nhìn thì thôi, vừa nhìn, đúng là con gái của quan viên theo phe cánh của Tứ hoàng tử. Bà liếc mẳt quan sát một chút Minh đế, cười thầm trong lòng…
***
(*) Chất tử: Con tin chính trị.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT