Đúng lúc này một thanh âm phản đối cất lên: "Quận chúa Vận Ninh không thể hòa thân!"
Ai cũng nghe ra lời nói của Minh Đế vừa rồi là đã hạ quyết tâm muốn cho Quận chúa Vận Ninh đi hòa thân, nếu không thì sao chỉ nhắc đến Đột An Bá. Mà Đột An Bá trên mặt không nỡ lại rõ ràng hiểu được, cho dù mình không nỡ thì căn bản cũng không có tác dụng gì. Vì tương lai hảo hữu của hai nước thì đưa đi một nữ nhi của thần tử cũng không thể coi là đại sự gì và thần tử chỉ có thể nhận lệnh, cho dù đến lúc đó nữ nhi chết nơi đất khách cũng coi như đã vì quốc gia tận lực. Nếu có ý phản kháng thì hậu quả không chỉ là kháng chỉ không tuân theo, làm liên lụy cả gia đình mà đến lúc đó nữ nhi cũng vẫn phải gả đi, gia đình lại còn bị nhiều thị phi hơn nữa.
Không nghĩ tới lại có người đứng dậy lên tiếng phản đối, mọi người đều nín thở nhìn xem người nào dám cả gan đứng ra vào lúc này.
Tuy nhiên nằm ngoài suy đoán của mọi người, không ai có thể nghĩ đến người lên tiếng phản đối lại là Thái tử Tây Vực Hách Liên An Nguyên.
Hắn đặt chén rượu xuống, mỗi bước chân đều khiến tấm áo choàng vung cao rồi mạnh mẽ chảy xuống, bộ dáng như đang tức giận đi tới chính giữa đại điện.
Hiển nhiên Minh Đế cũng thật bất ngờ. Lúc trước sứ giả Tây Vực trình lên tấu thỉnh cầu hòa thân với ý muốn chọn một trong hai người Hùng Yên Thải và Thẩm Vân Khanh. Nay ông danh chính ngôn thuận muốn làm mai tứ hôn thì vị Thái tử Tây Vực này lại nói Quận quân Vận Ninh không thể hòa thân, quả thật không giống như tình huống trong dự định. Tuy Minh Đế trong lòng suy nghĩ mông lung nhưng gương mặt vẫn mỉm cười, duy chỉ có hai hàng lông mày thâm thúy nhếch lên cho thấy ông cũng khá kinh ngạc: "Tại sao Thái tử Tây Vực lại nói như vậy? Quận chúa Vận Ninh thông tuệ linh mẫn cùng Thái tử bưu hãn dũng mãnh đúng là rất xứng đôi thì có gì là không thể?"
Ông cũng không sợ Thái tử Tây Vực nhìn trúng nữ tử khác, dù sao cũng chính là đem nữ nhi của người khác tứ hôn là xong. Mà nhìn dáng vẻ vị Thái tử Tây Vực này thì hiển nhiên không phải coi trọng ai mà ngược lại như là căm hận vậy, hai hàng lông mày trói chặt, ánh mắt nhìn vào Ngự Phượng Đàn.
Khóe môi Ngự Phượng Đàn khẽ nhếch cười, thoạt nhìn vẫn là bộ dạng trước đây nhưng ngón tay lại ở trên chén ngọc nhẹ gõ từng đợt - đây là động tác xuất hiện khi trong lòng đang tự hỏi hay đang lo lắng. Hách Liên An Nguyên nhìn thấy động tác này tầm mắt liền ngưng trụ trong chớp mắt rồi hiện lên một tia cười nhạt nói với Minh Đế: "Sau khi ta đến Đại Ung ở trên đường đã gặp một nữ tử, dung mạo của nàng xinh đẹp, khí chất độc đáo khiến cho vừa gặp đã thương. Hôm nay ở trên yến hội lại nhìn thấy nàng, tuy rằng theo lời Bệ hạ Quận chúa Vận Ninh cũng rất không tệ nhưng ta hy vọng Bệ hạ có thể đem nữ tử khiến ta ngày nhớ đêm mong ban cho ta."
Trên mặt Minh Đế lộ ra vẻ giật mình, ông đã không nghĩ tới việc Hách Liên An Nguyên lại coi trọng một nữ tử khác; người có khí chất độc đáo có thể vượt qua Thẩm Vân Khanh làm sao không khiến người khác bất ngờ nê liền hỏi: "Ngươi có biết tên của nàng ta không?"
Tầm mắt Hách Liên An Nguyên nhìn hướng về một chỗ, khom người nói: "Nàng chính là người đang ngồi ở bên người Tây Thái Hậu, Quận chúa Quý Thuận!"
Lời của Thái tử Tây Vực như một tảng đá lớn phá vỡ mặt hồ yên tĩnh nhưng ngay cả một tiếng bọt nước cũng chưa kịp bắn tung tóe đã bị đóng băng lại càng có vẻ u tĩnh.
Tây Thái Hậu nghe được lời của Thái tử Tây Vực thì phản ứng đầu tiên chính là nhìn Minh Đế. Lúc ấy Minh Đế rõ ràng đã nói qua, ý tứ của bên phía Tây Vực chính là chọn một trong hai người là được. Vừa rồi Minh Đế đã có ý chọn Quận chúa Vận Ninh thì vì sao Thái tử Tây Vực lại một mực nhắc đến Hùng Yên Thải chứ.
Không chỉ Tây Thái Hậu mơ hồ, ngay cả Minh Đế cũng không biết chuyển biến trong nháy mắt này là như thế nào. Ánh mắt ông liếc nhìn sứ thần Tây Vực chỉ thấy sứ thần Tây Vực đang cười khổ, hắn cũng không hiểu vì sao Thái tử đột nhiên lại nói vậy, lúc trước đã dùng thư tín bàn xong với Minh Đế quyết định Quận chúa Vận Ninh là đối tượng hòa thân mà nay Thái tử lại tự mình chạy ra chỉ người khác.
Đương nhiên sứ thần Tây Vực chẳng qua cảm thấy có chút mất mặt thôi còn đối với hắn Thái tử chỉ ai thì đương nhiên chính là người đó, ngay từ đầu vốn cũng đã nói là chọn một trong hai người mà nay cũng chỉ là chuyển sang người khác trong danh sách nên cũng không có khác biệt gì lớn.
Thế nhưng ở trong mắt Tây Thái Hậu và Minh Đế, tuyển chọn Quận chúa Quý Thuận thay vì Quận chúa Vận Ninh là sự khác biệt rất lớn! Một bên là Quận chúa bà nâng niu trong lòng bàn tay nuôi lớn, một bên là một người không quan hệ vừa từ thương nhân biến thành Quận chúa nên đương nhiên bọn họ không muốn Quận chúa Quý Thuận đi hòa thân.
Oánh phi thấy Vân Khanh sắp bị chỉ hôn ra ngoài nhưng đột nhiên tình huống lại thay đổi, Thái tử Tây Vực yêu cầu đối tượng hòa thân là Quận chúa Quý Thuận không như hy vọng của nàng ta, nhưng bây giờ cũng không phải là lúc có thể mở miệng chen vào. Tây Vực Thái tử đưa ra yêu cầu nếu nàng ta xen vàot sẽ thành ra không có quy củ nên đành đem ánh mắt nhìn về phía Tiết quốc công.
Tiết quốc công nhận thấy ánh mắt của Oánh phi đương nhiên sáng tỏ ý của nàng. Lão ta khẽ nhíu mày, ngẩng đầu quan sát sắc mặt Minh Đế thì phát hiện ra tuy Minh Đế bề ngoài tỏ vẻ bình thản nhưng đáy mắt ẩn giấu chút không vui có vẻ như ông cũng không muốn gả Công chúa Quý Thuận ra ngoài, liền mở miệng nói: "Thái tử Tây Vực, Quận chúa Quý Thuận vừa mới từ Vân Nam phủ trở về, hôm nay là lần đầu tiên xuất hiện trên điện. Có phải ngươi nhất thời chưa nhận rõ dáng người hay không? Nếu hai nước hòa thân, Thái tử phải tìm người mình thích, ngài có thể đến gần các vị thiên kim trước mặt nhìn thật kỹ để tránh có gì sai sót."
Lão ta nói như vậy có ý muốn Thái tử Tây Vực nhìn kỹ dung mạo của các nữ quyến thêm một lần nữa.Thẩm Vân Khanh có dung mạo tuyệt sắc khuynh thành, có thể vị Thái tử Tây Vực này chưa nhìn rõ nên chỉ cần ở cự li gần chắc chắn sẽ thấy rõ hơn. Nam nhân ai lại không thích sắc đẹp, hai người đều là quận chúa do vậy cưới người đẹp hơn chính là lựa chọn tốt nhất rồi.
Hách Liên An Nguyên vừa nghe lời này nét mặt liền thay đổi tỏ vẻ hứng thú cười nói: "Biện pháp này không tồi."
Minh Đế thấy hắn đồng ý liền vẫy tay nói: "Thái tử cần cẩn thận nhìn, không nên bỏ lỡ người mình thích." Ông đương nhiên cũng giống Tiết quốc công hy vọng Thái tử Tây Vực có thể coi trọng tiểu thư khác.
Các tiểu thư vừa rồi còn đang cảm thấy may mắn khi không bị Minh Đế chọn đi hòa thân lúc này nghe được lời của Tiết quốc công đều cúi thấp đầu xuống không muốn để cho vị Thái tử Tây Vực này nhìn kĩ. Chỉ trong giây phút này các nàng hi vọng tư sắc của mình có thể bình thường một chút, cố gắng không làm cho người ta chú ý thì tốt rồi.
Hách Liên An Nguyên đi đến bàn các nữ khách, khóe miệng khẽ cười lạnh nhìn lướt qua các nàng. Khi tầm mắt của hắn chuyển đến Vân Khanh, tay của Tạ thị lập tức nắm chặt gắt gao chỉ muốn vươn tay ra che khuất dung nhan của con gái mình.
Vân Khanh lại ngẩng đầu lên khẽ cười nhìn Hách Liên An Nguyên. Khi dung nhan diễm lệ kia xoay lại làm cho Hách Liên An Nguyên thoáng chút rung động, quả thật rất xinh đẹp, đáng tiếc... Hách Liên An Nguyên ngước mắt nhìn về phía Ngự Phượng Đàn thấy hắn đang nhìn về phía mình. Tầm mắt Ngự Phượng Đàn vẫn luôn theo dõi Hách Liên An Nguyên, khi nhìn thấy hắn ta dừng lại trước mặt Quận chúa Vận Ninh thì ánh mắt để lộ ra sắc thái hưng phấn như cố ý đè xuống một tia khác thường rồi cười nói: "Xem Thái tử dừng lại trước mặt Quận chúa Vận Ninh nhất định là đối với Quận chúa Vận Ninh rất vừa lòng. Giữa nhiều mỹ nhân như vậy lại nhìn trúng, con mắt của Thái tử quả nhiên tinh tường, thật sự rất đáng mừng."
Lời của hắn còn chưa nói xong, Hách Liên An Nguyên cười lạnh một tiếng ánh mắt lộ ra một tia khinh miệt nói: "Thế tử vẫn không nên loạn thay bản Thái tử làm ra quyết định lựa chọn. Ta chẳng qua chỉ phát hiện những nữ tử này không phải là người trong lòng! Vừa rồi ta thấy rõ ràng, Quận chúa Quý Thuận chính là ý trung nhân của ta!"
Hắn nói vừa xong sắc mặt Ngự Phượng Đàn nhất thời trở nên hơi trầm trọng, ánh mắt lộ ra một cỗ sắc bén, màu trắng của áo choàng như càng làm cho các ngón tay đang nắm ly rượu thêm xanh trắng. Điều này có thể tưởng tượng trong lòng hắn đang tức giận cỡ nào.
Hách Liên An Nguyên càng tỏ ra đắc ý đi nhanh đến giữa điện khom người nói: "Ta đối Quận chúa Quý Thuận một mảnh tâm ý, hi vọng Bệ hạ có thể thành toàn."
Minh Đế không nghĩ ra vì sao Hách Liên An Nguyên lại chỉ một mực nhận định Quận chúa Quý Thuận với dáng vẻ như vậy lại thêm thái độ rất kiên quyết. Chẳng lẽ Hách Liên An Nguyên vừa bắt đầu đã nhìn trúng Yên Thải, còn Thẩm Vân Khanh chẳng qua chỉ dùng để làm làm nền. Nếu là như thế vì sao sứ thần không báo trước, chẳng lẽ hắn cùng Thái tử Tây Vực chưa bàn bạc xong? Minh Đế suy nghĩ kỹ, hôm nay ở đây nhiều người nếu Thái tử Tây Vực đưa ra yêu cầu mà mình lại mạo muội bác bỏ thì chẳng khác nào tạo ra bất lợi đối với sự kết minh của hai nước...
Quận chúa Quý thuận thấy Minh Đế do dự mà trong lòng tràn đầy ủ dột hận không thể được phát tiết ra lớn tiếng mắng tên Thái tử Tây Vực chết tiệt kia. Nàng ta cùng hắn căn bản là chưa từng gặp mặt thì yêu thích cái gì chứ, đều là đang nói bừa! Nhưng ở đây lúc này không chỉ có quần thần còn có người Tây Vực nếu nàng không để ý lễ nghi mà làm náo loạn thì chỉ khiến Minh Đế khó mà xuống đài, ngược lại còn sinh ra chán ghét nàng ta. Làm như vậy quả thực là mất nhiều hơn được.
Quận chúa Quý Thuận nghĩ đến đây liền khẽ đẩy cánh tay Tây Thái Hậu, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ đáng thương tội nghiệp, nước mắt long lanh ngập khóe mắt, dáng vẻ cực kỳ ủy khuất.
Tây Thái Hậu thấy bộ dáng này lại nghĩ tới nữ nhi lúc trước không muốn gả đến Hùng gia, khuôn mặt kia với Quận chúa Quý Thuận giống nhau như đúc nên trong lòng không khỏi dâng lên chua xót bèn cầm tay Quận chúa Quý Thuận vỗ về, thấp giọng nói với Minh Đế: "Hoàng đế, nếu một mỹ nhân không đủ thì cho hắn hai người. Đừng để cho Yên Thải phải đi chịu khổ."
Minh Đế nhíu mày, sắc mặt có chút khó xử, giọng nói có phần cân nhắc: "Thái tử điện hạ, nếu ngươi thích nữ tử Đại Ung thì có thể chọn hai nữ tử bất kì trong thịnh yến này thì Trẫm nhất định sẽ chỉ hôn cho ngươi."
Nghe vậy khóe miệng Vân Khanh khẽ cười nhạt, Hùng Yên Thải thật không hổ danh là công chúa được Minh Đế và Tây Thái Hậu thương yêu nhất. Vì nàng ta mà Minh Đế có thể ban thưởng đến hai vị quan viên nữ nhi đang có mặt ở đây.
Phải biết rằng có thể đến tham gia thịnh yến thì ít nhất đều là gia quyến và nữ nhi của quan viên Đại Ung có cấp bậc trên hàng tam phẩm, trong đó rất nhiều người có địa vị trọng yếu trong triều. Minh Đế vì không để cho Hùng Yên Thải phải gả đi liền đem nữ nhi của người khác đẩy ra. Lấy hai đổi một, giao dịch này đúng là rất có lời. Cũng không biết Hách Liên An Nguyên đến tột cùng có muốn nhận hay không đây?!
Quận chúa Quý Thuận chiếm được hiệu quả mong muốn liền ngẩng đầu nhìn Ngự Phượng Đàn. Hắn tà tà tựa vào ghế cũng vừa vặn quay đầu nhìn nàng. Khoảng cách giữa hai người quá xa, Quận chúa Quý Thuận không thể nhìn rõ thần sắc cụ thể trong mắt hắn nhưng ánh mắt nàng ta cũng không muốn dời đi.
Nàng ta chỉ muốn gả cho Ngự Phượng Đàn. Từ lúc còn nhỏ khi nhìn thấy vị Cẩn Vương thế tử này vào kinh nàng ta liền thích hắn. Khi đó ở trong cung nàng không phải là công chúa đích thực nên chơi cùng những công chúa khác thì thường xuyên bị ghen tị. Hơn nữa những công chúa này còn vụng trộm nói xấu sau lưng rồi bị nàng ta đánh trả thì càng không muốn chơi cùng nàng ta nữa. Khi đó chỉ có Ngự Phượng Đàn cả ngày cười tủm tỉm, nhìn đến ai cũng cười ôn hòa lại thêm dáng vẻ tuyệt đẹp khiến hắn giống như ánh nắng chiều hoa mỹ nhất nơi chân trời làm cho người ta trầm mê. Hùng Yên Thải càng ngày càng muốn giữ lấy nụ cười này, muốn Ngự Phượng Đàn chỉ cười với một mình nàng ta. Cho đến khi Ngự Phượng Đàn càng ngày càng lớn thì lại càng khiến người người chú ý.
Trong cung, cung nữ nhìn thấy Ngự Phượng Đàn thì ánh mắt ai nấy đều tràn ngập tình ý, thậm chí có người gan lớn còn đối với hắn yêu thương nhung nhớ. Tuy rằng Ngự Phượng Đàn lúc nào cũng khước từ nhưng nàng ta lại vào đêm đó đem ả cung nữ lớn gan kia đánh cho đến chết. Nữ nhân nào dám mơ ước Ngự Phượng Đàn thì cũng đều đáng chết!
Nhưng cũng chính từ lúc ấy Ngự Phượng Đàn bắt đầu xa lánh nàng ta, chẳng còn cười với nàng ta nữa. Mà cũng vào lúc hắn lạnh lùng với nàng ta như vậy thì càng ngày lại càng xuất chúng.
Hắn chỉ có thể là của nàng ta, chỉ có thể vì một mình nàng ta cười, vì một mình nàng ta mà sống!
Ánh mắt si tình của Quận chúa Quý Thuận cứ chăm chú ngây ngốc nhìn Ngự Phượng Đàn mà không hề nhận thấy Hách Liên An Nguyên đã quan sát chú ý mọi chuyện.
Hắn ta thu hồi ánh mắt dùng lời phản bác với ngữ khí vô cùng khẳng định nói: "Không, Bệ hạ, ta chỉ vì Quận chúa Quý Thuận mà khuynh tâm." Hắn ta một tay chỉ vào Quận chúa Quý Thuận đang ngồi xa xa trên điện, ánh mắt nhìn Minh Đế nói: "Ngay từ đầu bệ hạ đã muốn chỉ hôn Quận chúa Vận Ninh cho ta mà ta chỉ thích quận chúa Quý Thuận. Cùng là quận chúa, một bên là người ta yêu thích thì tại sao Bệ hạ không gả Quận chúa Quý Thuận cho ta. Bệ hạ, hai nước vốn là vì kết giao quan hệ hữu hảo, nếu quận chúa Quý Thuận gả cho ta mà ta lại yêu thích nàng thì từ đó đối với quan hệ hai nước càng tăng thêm sự ổn định." Nếu không ban Quận chúa Quý Thuận mà đem nữ tử khác gả khiến cho Hách Liên An Nguyên không thích như vậy thì cũng đồng nghĩa có cho cũng như không!
Những lời này, Hách Liên An Nguyên không nói ra nhưng Minh Đế nghe thấy đã hiểu được.
Ông không biết vì sao Hách Liên An Nguyên lại tự tin như thế nhưng nay biên cảnh Đại Ung đang vô cùng nguy hiểm. Khi tới mùa thu đông chính là thời điểm các tiểu quốc nơi biên cảnh cùng các bộ lạc tiến hành tranh cướp. Tuy nói quy mô chiến dịch không lớn nhưng quân lương và lương thảo đều là thứ không thể thiếu, mỗi ngày đều tiêu phí lượng lớn ngân lượng cho các chiến trận này. Nếu Tây Vực lại tiến công thêm một lần nữa chỉ sợ Đại Ung sẽ bởi vì vấn đề lương thảo mà chiến bại! Dù cho tướng lãnh, binh lính có mạnh mẽ đến đâu cũng chống đỡ không nổi ngày tháng không có quần áo và lương thực.
Mà Thái tử Tây Vực rõ ràng cũng biết điểm này nếu không cũng sẽ không phái người đến Đại Ung đàm phán.
Hách Liên An Nguyên thấy Minh Đế cứ do dự như thế thì phán đoán trong lòng càng trở nên chắc chắn. Mới vừa rồi khi hắn ở trong đình đã chú ý đến động tác của Ngự Phượng Đàn khi Quý Thuận quận chúa trước tiên đi tới bên người Ngự Phượng Đàn động tác vô cùng thân thiết trong mắt đều là ái mộ thì cũng chưa rõ lắm.
Cho đến khi chuông gió lưu ly trên mái đình đột nhiên rơi xuống, Ngự Phượng Đàn dường như là xuất phát từ bản năng cứu được Quận chúa Quý Thuận mà không hề có chút nào e sợ chính mình sẽ bị mảnh vụn đả thương. Lúc ấy ở đó còn có Tứ hoàng tử, Ngũ hoàng tử nếu theo lý mà nói thì tính mạng những hoàng tử này còn tôn quý hơn nhưng Ngự Phượng Đàn vì sao lại không đem bọn họ đẩy ra trước.
Ngay sau đó khi Quận chúa Quý Thuận và Ngự Phượng Đàn nói chuyện, vẻ mặt của Ngự Phượng Đàn vốn là thực kích động nhưng nhận thấy tầm mắt đánh giá của mình lập tức liền thu liễm trở lại bộ dáng vân đạm phong khinh lúc trước.
Khi Hách Liên An Nguyên hỏi việc Công chúa Quý Thuận vì sao bị giáng xuống làm quận chúa Quý Thuận thì ánh mắt Ngự Phượng Đàn lại lóe ra thần sắc khác lạ rồi nói lảng sang chuyện khác. Tất cả những việc này đều làm Hách Liên An Nguyên nổi lên lòng nghi ngờ vì thế hắn ta cố ý tìm các cung nữ và ngự y đang chữa trị vết thương hỏi rõ, kết quả những người này đều nói Quận chúa Quý Thuận và Ngự Phượng Đàn là một đôi bích nhân trong lòng ai cũng rõ.
Lần này Công chúa Quý Thuận bị giáng xuống làm Quận chúa Quý Thuận cũng là bệ đỡ cho việc tứ hôn ngày sau của bọn họ bởi vì Hách Liên An Tố nói Đại Ung mới ra điều lệ một khi công chúa gả cho phò mã thì phò mã sẽ không thể nhậm chức trong triều. Ngự Phượng Đàn thân là một tướng quân anh dũng thiện chiến nên đương nhiên Hoàng đế luyến tiếc và chỉ có thể linh hoạt tìm cách lấy cớ đem Công chúa Quý Thuận giáng xuống làm Quận chúa, dù sao vị Công chúa Quý Thuận này cũng không phải là nữ nhi ruột thịt của Hoàng đế.
Lúc này thấy Minh Đế có bộ dáng do dự, Hách Liên An Nguyên càng thêm khẳng định phỏng đoán của mình. Minh Đế ngay từ đầu chính là muốn Quận chúa Quý Thuận và Ngự Phượng Đàn tứ hôn còn ban cho hắn ta chẳng qua cũng chỉ là con gái của một thương mà thôi.
Ngự Phượng Đàn thiên tính giảo hoạt, phần lớn đều là dạng hư hư thật thật làm cho người ta khó mà nhìn thấu, càng là nơi hắn muốn đi thì hắn lại càng biểu hiện rằng mình không muốn đi. Hách Liên An Nguyên vì thế cũng từng nếm đủ gian khổ trong tay Ngự Phượng Đàn.
Vừa rồi Hách Liên An Nguyên còn cố ý thử Ngự Phượng Đàn, khi hắn ta nói đến muốn lấy Quận chúa Quý Thuận, Ngự Phượng Đàn tuy trên mặt thể hiện vẻ bình thản nhưng ngón tay lại tiết lộ tâm tình thật của hắn. Bởi vì Ngự Phượng Đàn thật sự thích Quận chúa Quý Thuận cho nên hắn mới có thể liên tiếp muốn đẩy Quận chúa Vận Ninh ra mà không muốn khiến người mình yêu mến bị gả ra ngoài! Ngoài mặt lại cố ý làm như không thích Quận chúa Quý Thuận, cũng may chính mình nhìn thấu quỷ kế của hắn! (ngây thơ thiệt...)
Tuy rằng hai nước muốn ký kết minh ước hữu hảo nhưng giữa Tây Vực và Đại Ung đã bất hòa nhiều năm thì loại tâm lý đối địch này là không có cách nào tiêu trừ! Đặc biệt là Ngự Phượng Đàn!
Hách Liên An Nguyên chỉ cần vừa nghĩ tới ở trên chiến trường đã hai lần bị vị Thế tử binh xuất kỳ chiêu này đánh cho tơi bời, chật vật không chịu nổi thì trong lòng lửa giận liền giâng cao.
Hiện tại hai nước không thể khai chiến như vậy hắn ta liền đoạt nữ nhân của Ngự Phượng Đàn. Để cho hắn không được thoải mái cũng coi như là báo thù được một chút rồi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT