Đứng trước mặt Ngự Phượng Đàn là công chúa Quý Thuận, nàng mặc trường bào màu trắng tinh khiết có chất liệu mềm mại trơn bóng, cổ tay áo thêu vân hoa văn màu tím. Theo làn gió thu thổi tới, Vân Khanh có thể phảng phất ngửi thấy mùi đàn hương ngọt nồng dành cho nữ tử.
Mà lúc này trên người Ngự Phượng Đàn đang khoác một kiện trường bào rộng rãi, vạt áo cùng cổ tay cũng thêu Vân Long hoa văn phức tạp mà tinh xảo, trên búi tóc buộc cao cài cây trâm bằng gỗ đàn đơn giản.
Hai người trang phục cơ hồ giống nhau, chỉ khác một điều đó là Ngự Phượng Đàn mặc nam trang, mà đối diện là nữ trang.
Như thế liền có thể hiểu được vì sao công chúa Quý Thuận lại kẻ thêm hai đường dài dưới đuôi mắt biến mắt tròn thành mắt xếch, bởi vì Ngự Phượng Đàn có một đôi phượng mâu hẹp dài quý khí.
Công chúa Quý Thuận bắt chước Ngự Phượng Đàn từ xiêm y màu trắng, đôi mắt xếch đến cả nụ cười đều na ná giống với Ngự Phượng Đàn. Khó trách vừa nhìn thấy nàng, Vân Khanh lại có một cảm giác khác lạ, kì dị nói không nên lời.
Trang phục của Ngự Phượng Đàn cũng như thói quen của hắn được tạo ra từ khí chất tà mị, phong cách đơn giản lại nổi lên sự cao quý, ở trên người hắn còn có thêm sự hoa mỹ, nhưng nếu là người khác thì khí chất lại khác hẳn.
Nữ nhi mặc trang phục màu trắng thể hiện sự thanh tú tao nhã, nhưng phần lớn vẫn thích những màu hoa mỹ như vàng, lục, lam, hồng - là những màu tươi sáng; đồng thời cũng yêu thích các loại thủ công tinh tế, tinh xảo mang phong cách cổ xưa. mà vị công chúa Quý Thuận này, bên ngoài ăn mặc đơn giản như Ngự Phượng Đàn nhưng dựa vào bảo thạch được khảm trên thanh bảo kiếm bên hông mà nói, nàng cũng không phải thật sự là một người mộc mạc.
Quả nhiên nghe tiếng không bằng gặp mặt, vừa nhìn như vậy, công chúa Quý Thuận quả nhiên đối với Ngự Phượng Đàn tình cảm rất sâu nặng.
Thế nhưng Ngự Phượng Đàn hiển nhiên lại không thể hiện sắc mặt hòa nhã cho vị thiên kim công chúa này xem. Hắn ngay cả ý muốn ứng phó một chút cũng không có, liếc mắt nhìn qua trang phục của nàng ta, ánh mắt mang theo một chút khó chịu, nhíu mày cự tuyệt nói: "Ta căn bản là không biết ngươi sẽ trở về cho nên không phải tới để đón ngươi. Ngươi sớm chút hồi cung, Hoàng bá bá hẳn là đang đợi ngươi."
"Cho dù muộn một chút trở về hắn cũng sẽ không trách ta." Công chúa Quý Thuận cười đáp. Sau đó ánh mắt liền liếc qua Vân Khanh, An Tuyết Oánh, cùng với Lâm Chân đang cúi đầu không nói đứng ở bên cạnh xem bọn họ.
Khi nhìn thấy đùi phải của Lâm Chân run run thì trong mắt thoáng qua một tia giễu cợt, ngọt ngào cười "Lâm Chân, không ngờ ngươi cũng ở đây."
Lâm Chân vừa nhìn thấy công chúa Quý Thuận liền nhớ lại lần trước bị nàng ta gắt gao đè chặt trên tảng đá giẫm gãy đùi phải. Nỗi đau thấu xương lúc ấy để lại một bóng ma trong lòng nàng, dù chân nay đã lành nhưng cũng không thể bình tĩnh được. Dưới khí trời mùa thu mát mẻ vậy mà trên trán nàng mồ hôi lạnh từng giọt toát ra, cúi đầu nói: "Đúng vậy, hôm nay là hội thưởng cúc ta đến xem, không có ý tứ khác. Xin công chúa không nên lấy làm phiền lòng."
Thanh âm run run tiết lộ sự sợ hãi của Lâm Chân lại làm cho công chúa Quý Thuận đột nhiên cảm thấy sảng khoái. Nàng ta khinh thường nở nụ cười nói: "Ngươi run cái gì chứ, ta cũng chưa làm việc gì khó dễ cho ngươi, dáng vẻ này của ngươi là muốn nói ta rất hung dữ sao?"
Khi nàng nói chuyện ánh mắt như không thèm để ý đến Lâm Chân. Đại khái như dáng vẻ run rẩy của Lâm Chân đã khiến nàng ta không còn thấy hứng thú nhiều nữa. Tầm mắt lướt qua người Cảnh Tâm Như, sau đó nhìn đến An Tuyết Oánh cùng Vân Khanh thì trong mắt lại lóe ra một tia ám quang. Cuối cùng dừng ở trên người Vân Khanh đánh giá một vòng, âm thanh của nàng ta lại ngọt hơn tiếng của thiếu nữ bình thường: "Ngươi là ai, vì sao cho tới bây giờ ta chưa từng thấy qua?"
Nữ tử xinh đẹp như vậy nàng ta chưa từng thấy qua, chẳng lẽ là tình địch mới xuất hiện gần đây? Ánh mắt của công chúa Quý Thuận nhìn thoáng qua khoảng cách giữa Vân Khanh cùng Ngự Phượng Đàn, xác định hai người đứng cách khá xa mới hơi hơi thu liễm, đôi mi tinh tế nhăn lại chờ Vân Khanh trả lời.
"Nàng là Đột An Bá chi nữ, quận quân Vận Ninh." Lâm Chân đột nhiên nói xen vào thay Vân Khanh trả lời. Nàng biết công chúa Quý Thuận là vì dung mạo hơn người của Vân Khanh nên nổi lên lòng ganh tỵ, sợ Vân Khanh khiêm tốn chỉ nói tên liền nhanh chóng đem danh hào nói ra.
An Tuyết Oánh cùng Vân Khanh đến kinh thành cũng chưa từng gặp qua vị công chúa Quý Thuận này nên sẽ không hiểu được vị công chúa này có tính tình khủng bố ra sao.
Sau khi nghe Lâm Chân nói, công chúa Quý Thuận đột nhiên nở nụ cười, tiếng cười trong trẻo như chuông bạc tỏ rõ tâm tình nàng đang vui vẻ, nhíu mày nói: "Ta còn tưởng là ai, thì ra chính là dạng thương nhân có nữ nhi dâng mạng, phụ thân dâng tiền đi nịnh bợ cậu của ta. Ta còn tưởng rằng sẽ là dáng vẻ gì, còn không phải là loại hồ ly tinh trang điểm xinh đẹp sao. Như thế nào đây? Tính ở kinh thành tìm nhà quyền quý muốn trèo lên cao một chút sao?"
Lời này thật sự rất khó nghe, An Tuyết Oánh trên mặt tỏ rõ vẻ tức giận đứng ra muốn mở miệng. Vân Khanh nhanh tay kéo nàng ta lại, sau đó nhìn công chúa Quý Thuận cười mà như không cười, ánh mắt chớp động sáng ngời xinh đẹp vô cùng: "Công chúa Quý Thuận đưa ra đề nghị không tồi, tìm một nhà quyền quý thật là một phương pháp tốt." Đối phó với người như vậy, đấu võ mồm cũng vô dụng bởi tâm lý của nàng ta khác với người thường.
Công chúa Quý Thuận nhìn nàng nhoẻn miệng cười tỏa nắng, đột nhiên ánh mắt dừng ở trên mặt nàng. Đôi mắt của Vân Khanh là một đôi phượng mâu xinh đẹp đen láy, cứ như phượng chi nang cẩn (đôi cánh phượng hoàng chạm vàng),lộ ra sự tinh nhanh khó có thể diễn tả. Đôi mắt như vậy tạo cho nàng ta cảm giác hao hao giống ánh mắt của Ngự Phượng Đàn.
Công chúa Quý Thuận ghét nhất chính là đôi hạnh mâu của mình, đây là điểm duy nhất không có cách nào thay đổi cho giống với Ngự Phượng Đàn. Thế nhưng nữ tử trước mặt lại có được điều ấy khiến nàng ta cảm thấy không thuận mắt. Nàng ta đi về phía trước hai bước cánh tay đặt lên bội kiếm bên hông.
"Hùng Yên Thải! Ngươi muốn chết phải không?" Sau lưng một tiếng nói rét lạnh truyền đến, quận chúa Mộc Vụ đứng ở phía sau đám người, một tay cầm lấy Phương Bảo Ngọc tay còn lại đặt ở bên hông, trong đôi mắt nổi lên lãnh ý.
Vân Khanh có thể cảm giác được công chúa Quý Thuận trong nháy mắt đã bộc phát ra sát ý. Nàng ta căn bản chính là muốn rút kiếm giết người nhưng là rất nhanh bàn tay âm thầm dời khỏi bên hông, quay đầu cười sáng lạn nói: "Mộc cô cô, ngươi không được hù ta nữa, ta rất ngoan đó."
Nhưng khi thấy tay nàng ta buông ra bội kiếm bên hông, không ai nhìn thấy bàn tay của Ngự Phượng Đàn ở trong vạt áo đã vận sẵn tư thế cũng nhẹ nhàng buông ra. Đôi môi mỏng của hắn hơi gợi lên, trong đôi mắt hẹp dài tràn ra chút thị huyết sát ý. Nếu là người biết võ công nhìn thấy, sẽ hiểu được chiêu thế vừa rồi của hắn vừa ra chính là sát chiêu, không thể vãn hồi.
Ngự Phượng Đàn thường không thích chọc phiền toái nhưng nếu có người muốn xuống tay với người của hắn, hắn sẽ không dễ dàng tha thứ. Công chúa Quý Thuận cho dù là bảo bối của Minh Đế, dù hắn muốn giết nàng thì sao chứ, chẳng lẽ Minh Đế còn có thể chém đầu hắn? Tác dụng của con tin là còn sống mới có lực uy hiếp, chết rồi thì ai quan tâm. Mà trong kinh thành này, muốn giam giữ hắn thật đúng là không dễ dàng.
Công chúa Quý Thuận đương nhiên không biết mình vừa cách cái chết trong gang tấc. Nàng ta biết ở đây hôm nay có quận chúa Mộc Vụ, còn việc mình vừa khiến cho Ngự Phượng Đàn nháy mắt bộc phát ra sát ý thì không hay biết. Chỉ có quận chúa Mộc Vụ có võ công mới cảm giác được, ánh mắt nàng nhìn thoáng qua hắn, sau đó từ ánh mắt hắn nhìn đến Vân Khanh đang đứng. Khi nhìn thấy khuôn mặt cô gái diễm lệ như Mẫu Đơn thì ánh mắt hơi dừng lại, hiện lên một chút suy nghĩ sâu xa sau đó hô: "Yên Thải, đến bên cạnh ta."
Phương Bảo Ngọc bị quận chúa Mộc Vụ bắt cóc chà đạp đã lâu, hai bên mặt đều bị nhéo đến hồng hồng, ánh mắt nhìn ngó láo liên rồi đột nhiên hô lớn: "Ngươi xem bên kia, hình như tụ tập thật nhiều người!"
Phương Bảo Ngọc rất thích náo nhiệt, ngày thường nơi nào náo nhiệt liền chạy đến ngay. Hôm nay cũng vậy, đôi mắt phát sáng đem dung nhan xinh đẹp tôn lên càng đẹp mắt. Quận chúa Mộc Vụ lại nhéo hắn một cái, trước lúc hắn thét chói tai nói: "Ngươi nếu lại kêu, ta sẽ không cho ngươi đi qua bên kia."
"Nữ Bá Vương!" Phương Bảo Ngọc nói thầm một tiếng, rốt cuộc cũng không hô lên nữa. Quận chúa Lâm Phong bị hắn chọc cho cười, chuyển mắt nhìn sang công chúa Quý Thuận đang không tình nguyện mà đi đến bên người nàng "Ngươi cũng cùng đi thôi."
Phương Bảo Ngọc nói nàng là nữ Bá Vương, nhưng so với nữ ma đầu này mà nói, quận chúa Mộc Vụ vẫn cảm thấy mình kém xa. Trước khi về đến kinh thành, Minh Đế đã đem an toàn của công chúa Quý Thuận toàn bộ giao cho nàng, cho nên hiện tại nàng còn phải trông coi công chúa Quý Thuận. Nàng công chúa không chút đáng yêu này thật sự là làm cho người ta chán ghét, cũng không biết Minh Đế nghĩ như thế nào nữa.
Công chúa Quý Thuận tất nhiên sẽ không cự tuyệt yêu cầu của quận chúa Mộc Vụ, chẳng qua nàng chớp chớp mắt đối với Ngự Phượng Đàn nói: "Ta hôm nay vừa trở về, ngươi cũng cùng chúng ta đi xem đi."
Ánh mắt của nàng mang theo một loại khẩn cầu, tràn ngập niềm ái mộ của thiếu nữ, chỉ cần không phải người mù đều có thể nhìn ra. Thế nhưng Ngự Phượng Đàn lại không có hứng thú liền muốn cự tuyệt. Quận chúa Mộc Vụ nhìn Phương Bảo Ngọc giãy dụa muốn đi, lại thấy công chúa Quý Thuận như vậy nếu như Ngự Phượng Đàn không đi thì sẽ chọc thêm phiền toái, liền hô: "Phượng Đàn, cùng đi với chúng ta đi."
Nếu vị trưởng bối quận chúa Mộc Vụ đã lên tiếng, chút mặt mũi ấy Ngự Phượng Đàn cũng phải cho: "Vậy thì ta cùng Mộc cô cô đi nhìn xem, coi như vì ngày đầu tiên ngươi đến Thiên Việt mà tiếp đãi ngươi rồi."
Khi Ngự Phượng Đàn cười rộ lên, khuôn mặt tựa như đóa hoa mùa xuân, lóa mắt khiến ánh mắt người khác không thể dời đi. Quận chúa Mộc Vụ nhìn nhìn Ngự Phượng Đàn như thế khó trách Quý Thuận lại mê luyến hắn như thế.
Công chúa Quý Thuận đã đi khá xa, Lâm Chân mới từ từ khôi phục trở lại nhưng vẫn có thể thấy được sắc mặt nàng ta trắng bệch, cả người giống bị hút hết khí lực toàn dựa vào nha hoàn phía sau mới đứng vững được. Vân Khanh thầm thở dài một tiếng sau đó nói: "Lâm tiểu thư, nếu ngươi cảm thấy vẫn khó có thể đứng vững, hay là nên đi về trước nghỉ ngơi đi."
Lâm Chân gật gật đầu, liền được nha hoàn đỡ đi ra cửa. Cảnh Tâm Như nhìn nàng ta đi xa, một người liền có chút không thú vị nhưng lại không muốn trở về sớm như vậy liền hỏi An Tuyết Oánh: "Các ngươi hiện tại muốn đi đâu?"
An Tuyết Oánh sắc mặt cũng không quá tốt, sự tình vừa rồi làm cho người ta rất mất hứng nhưng ánh mắt của nàng như bị cố định một chỗ.
Vân Khanh theo tầm mắt của nàng nhìn lại, hơi hơi nheo mắt, khóe miệng khẽ cười nói: "Đây không phải ‘Băng Điệp Lam Ngọc đăng" trong đêm thất tịch kia sao?"
Nơi náo nhiệt trong lời Phương Bảo Ngọc đúng là nơi đó, đã có rất nhiều thiên kim đến thưởng cúc đã đi tới, hầu hết đều nhìn về phía ngọn đèn xinh đẹp khác thường.
Đêm Thất Tịch đó vốn đã sắp tiến vào giai đoạn chung kết thế nhưng lại xuất hiện hắc y nhân biến quảng trường loạn thành một đoàn. Không ai còn nghĩ tới ‘Băng Điệp Lam Ngọc đăng’ cho đến khi đã an toàn mới thấy có chút đáng tiếc vì đài chủ đã đi mất. Nay ngọn đèn này lại xuất hiện ở nơi này tự nhiên là làm cho mọi người cảm thấy kinh hỉ.
An Tuyết Oánh vốn đặc biệt yêu thích ngọn đèn này, lúc này thấy được tự nhiên liền lộ ra thần sắc khát vọng, tuy nhiên nàng lại cố kị với công chúa Quý Thuận nên có chút khẩn trương mà do dự.
Biểu tình này của nàng ta lọt vào trong mắt Vân Khanh, nàng sao lại có thể không hiểu, miệng khẽ cười nói: "Nếu muốn thì hãy đi xem một chút, ngọn đèn kia là do đài chủ ngày hôm đó không kịp trao thưởng, hôm nay lại muốn dùng để làm phần thưởng."
"Nhưng là... " An Tuyết Oánh trên mặt lộ ra do dự, vừa rồi tư thái kia của công chúa Quý Thuận đã làm cho nàng cảm thấy sợ hãi, chưa từng nhìn thấy loại người kiêu ngạo ương ngạnh xem mạng người như cỏ rác như thế này bao giờ.
"Ngươi về sau đều ở kinh thành chẳng lẽ lúc nào cũng phải tránh nàng ta sao? Chúng ta không trêu chọc gì nàng ta là được." Trước kia Vân Khanh cũng biết rằng tránh đi là tốt nhưng có một số người và chuyện chỉ tránh được nhất thời không tránh được một đời. Chẳng lẽ về sau khi tham gia cung yến đều phải trốn vào một góc ảm đạm, không thấy ánh sáng mới được sao?
An Tuyết Oánh vốn rất thích ngọn đèn kia, nếu không phải bị chuyện của công chúa Quý Thuận trước đó dọa sợ chỉ sợ đã sớm kéo Vân Khanh đi qua, cho nên lúc này nghe xong lời của Vân Khanh cũng thấy có lý. Công chúa Quý Thuận không thích người khác cùng Cẩn Vương thế tử có tiếp xúc, nàng sẽ không đi lại gần là được. Nàng ta cũng không thể nào mỗi khi nhìn thấy người mình không thích đều rút kiếm chém giết, Minh Đế ít ra cũng không đem nàng cưng chiều đến trình độ này.
Vì thế trên khuôn mặt trắng nõn như bông tuyết liền lộ ra tia cao hứng, gật đầu nói: "Vậy chúng ta liền cùng đi nhìn xem."
"Ta cũng cùng đi với các ngươi." Cảnh Tâm Như nhìn Vân Khanh liếc mắt một cái, ánh mắt vừa dời khỏi đám người đang tụ tập xa xa liền thân thiết đứng cạnh ôm lấy tay An Tuyết Oánh.
An Tuyết Oánh tính tình tuy rằng mềm mỏng nhưng không có nghĩa là với ai cũng đều có thể thân cận. Huống chi Cảnh Tâm Như vừa rồi lại như đối nghịch với Vân Khanh, nàng ta thân thiết như vậy làm cho An Tuyết Oánh có chút không tự nhiên, đôi mày khẽ nhăn lại nhưng vẫn giữ phong độ của tiểu thư khuê các cười nhạt nói: "Nếu Cảnh tiểu thư cũng có hứng thú vậy thì cùng nhau đi thôi." Cánh tay lặng lẽ rút khỏi tay Cảnh Tâm Như.
Cảnh Tâm Như làm bộ như không biết động tác tránh né của An Tuyết Oánh, vô tư mà cười. Vân Khanh nhìn sắc mặt nàng ta, hơi mỉm cười cùng An Tuyết Oánh nắm tay hướng tới nơi đông người kia.
Đài chủ vẫn là nữ tử trung niên phóng khoáng lần trước, lần này nàng ta không tạo ra sân khấu lớn như cũ mà chỉ là một bàn dài phủ tấm vải nhung màu đỏ. Ở phía sau bày ra những giải thưởng, trong đó có ‘Băng Điệp Lam Ngọc đăng’.
Nhận thấy người đến đã đông, thanh thế cũng đạt được rồi đài chủ liền mới mở miệng nói: "Đêm Thất Tịch lần trước, bởi vì việc ngoài ý muốn nên phần thưởng của ta không thể trao ra. Thừa dịp ngày hôm nay là Hội hoa cúc, phần đông tiểu thư đều ở nơi này nên ta lại ra một câu đố thú vị khác."
Nàng nói xong, ánh mắt đảo qua đám người, khi trông thấy Vân Khanh cùng An Tuyết Oánh liền cao giọng nói: "Hai vị tiểu thư này, ta đây nhớ rõ chính là một trong ba người đứng đầu, hôm nay cũng có mặt ở đây quả thật là có duyên. Hi vọng các ngươi cũng có thể đoạt được phần thưởng."
Giọng nói của nàng ta trầm bổng, lưu loát sang sảng nên khi nói đến Vân Khanh cùng An Tuyết Oánh cũng đã đem tầm mắt của mọi người dồn về. Người phản ứng trước tiên chính là công chúa Quý Thuận.
Cảnh Tâm Như đứng ở một bên nở nụ cười nhẹ, đối với đài chủ nói: "Cũng không hẳn là vậy, ngày đó trong ba cặp đứng đầu có thể có một đôi đều đã ở đây rồi. Đài chủ, người xem vị công tử lúc trước cùng cặp với vị tiểu thư này cũng đã có mặt ở đây."
Theo ánh mắt của nàng, công chúa Quý Thuận rất nhanh liền nhận ra là Ngự Phượng Đàn, vừa nghe Cảnh Tâm Như nói xong trong mắt liền mang một tia đố kị..
Một đôi.
Ngự Phượng Đàn cùng Thẩm Vân Khanh là một đôi.
Rất nhiều tiểu thư đã tham gia đêm thất tịch hôm đó đều biết việc này, bây giờ nhìn thấy Ngự Phượng Đàn mỗi người đều lộ ra ánh mắt ái mộ. Nhưng khi nhìn đến công chúa Quý Thuận sự ái mộ liền biến thành e ngại, làm sao còn có thể bày ra vẻ mặt đưa tình, việc quan trọng nhất bây giờ là bảo vệ đôi mắt của mình.
Chỉ là trong lòng cũng có chút đồng tình với quận quân Vận Trữ, bị người ta nói lời như vậy còn bị công chúa Quý Thuận nghe được, không biết nàng ta sẽ làm ra những chuyện gì.
Ánh mắt mọi người rơi vào trên người Vân Khanh, đủ loại cảm xúc đan xen đều đợi phản ứng của nàng.
Lại thấy Vân Khanh nghiêng đầu nhìn, dung nhan tuyệt sắc ẩn hiện qua ánh sáng lọt qua tán cây ngô đồng, ánh mắt mang vẻ lạnh nhạt cùng dịu dàng không thấy một tia e ngại, đối với Cảnh Tâm Như khẽ mĩm cười nói: "Khó có được Cảnh tiểu thư nhớ rõ tình hình hôm ấy như thế. Có thể thấy được ngày đó ngươi không thể lọt vào ba hạng đầu cùng Cẩn Vương thế tử lập thành đội tiếp tục tham gia thi đấu trong lòng nhất định vô cùng tiếc nuối. Cũng may hôm nay còn có cơ hội mà Cẩn Vương thế tử cũng ở đây, ngươi chỉ cần cố hết sức sẽ có thể làm cho thế tử nhìn ngươi với cặp mắt khác xưa."
Lời vừa dứt, Cảnh Tâm Như liền nhận thấy được tầm mắt bức người của công chúa Quý Thuận chuyển đến trên người nàng. Đôi môi tô son đỏ thắm sáng bóng nở nụ cười đặc biệt vui vẻ của nàng ta, lại làm cho nàng cảm nhận được huyết tinh sát ý, ánh mắt kia như lưỡi đao từ trên da thịt của nàng quét qua, vô tình sinh ra một loại lãnh lẽo rợn người.
"Không có, công chúa Quý Thuận ta không có như vậy. Ngươi không nên nghe nàng ta nói bậy." Cảnh Tâm Như nhất thời bắt đầu hoảng loạn, sắc mặt trắng bệch, liên tục phủ nhận. Đối với sự tàn nhẫn của công chúa Quý Thuận, nàng đã từng tận măt chứng kiến nên tuyệt đối không muốn cùng người như vậy kết thù.
Công chúa Quý Thuận tuy độc ác nhưng nàng khác với Nhị công chúa không có đầu óc. Cảnh Tâm Như đang châm ngòi nàng đương nhiên nghe ra, đặc biệt sau khi Vân Khanh cường điệu từ Cẩn Vương thế tử, trong lòng nàng không vui bởi vì có người muốn xem nàng như bia ngắm mà lợi dụng.
Người dám đem Hùng Yên Thải nàng làm bia ngắm không nhiều lắm, nhưng kết cục của những người đó tuyệt đối không tốt chút nào. Lúc này công chúa Quý Thuận hoàn toàn không ý thức được hận ý của nàng đối với Cảnh Tâm Như là do đâu mà có.
Khi mọi người đều đang nghĩ không biết nàng ta sẽ có hành động gì thì công chúa Quý Thuận chỉ vô tư mà cười, nhìn Cảnh Tâm Như nói: "Ngươi thích biểu ca cũng là lẽ bình thường, nam tử giống như biểu ca đáng để ngươi theo đuổi." Tựa hồ một chút cũng không để ý, sau đó quay đầu nói với đài chủ: "Có câu đố gì thì ngươi cứ ra đi, không cần kéo dài nữa."
Người không biết sẽ nghĩ rằng công chúa Quý Thuận sau khi đi một chuyến đến phủ Vân Nam nên tính tình đã thu liễm không ít cho nên không có phản ứng gì. Nhưng Cảnh Tâm Như và Vân Khanh lại biết, bởi vì quận chúa Mộc Vụ đang đứng ở bên cạnh mà công chúa Quý Thuận là người biết diễn kịch, hiện tại nàng không ra tay là do e sợ quận chúa Mộc Vụ.
Nhưng quận chúa Mộc Vụ sớm muộn gì cũng phải quay về phủ Vân Nam, không thể thời thời khắc khắc đều giám sát công chúa Quý Thuận. Nàng chỉ cần chờ có cơ hội hạ thủ, mà không biết loại kinh hoàng gì sẽ xảy ra lúc nào làm cho Cảnh Tâm Như tay chân bắt đầu phát run, toàn thân lạnh lẽo chỉ hận không thể quay ngược thời gian, nếu được nàng sẽ không bao giờ dám mở miệng nói lời châm ngòi như thế nữa.
Vừa rồi công chúa Quý Thuận hiển nhiên đã đem nàng liệt vào danh sách "thích Cẩn Vương thế tử " rồi. Những nữ tử bị liệt vào danh sách này phải nhận được kết cục như thế nào đã khiến Cảnh Tâm Như trong lòng hỗn loạn, bước chân run rẩy chậm rãi lùi về phía sau rời khỏi đám người, liều mạng chạy về phía xe ngựa.
Nàng phải rời khỏi nơi này, công chúa rời xa Quý Thuận đồng thời không nên tiếp tục xuất hiện trước mặt nàng ta.
Không, không, nàng có lẽ phải tránh ở trong nhà chờ đến sau khi Quý Thuận công chúa lập gia đình rồi tính. Đúng, đúng, chính là như vậy.
Vân Khanh không để ý hướng đi cùng nỗi sợ của Cảnh Tâm Như, đây là nàng ta tự tìm. Cảnh Tâm Như khi muốn làm thân với An Tuyết Oánh chính là đang có ý châm ngòi, chỉ tiếc là với năng lực của nàng ta lại muốn đi châm ngòi với một con sói như công chúa Quý Thuận, thủ đoạn hiển nhiên là không đủ.
Dưới sự thúc giục của công chúa Quý Thuận, đài chủ bắt đầu ra câu đố lần này. Nàng chỉ vào tảng đá kì dị đặt ở trên bàn ở rồi nói: "Tảng đá kia ở giữa có một lỗ, nhưng lỗ này quanh co khúc khuỷu, lúc to lúc nhỏ. Ai có cách nào đem sợi chỉ xỏ qua cái lỗ này? Từ giờ trở đi các thiên kim có thể quan sát tảng đá kia, nếu nghĩ ra biện pháp thì đi lên nói nhỏ cho ta biết. Thời gian giải đáp là một nén nhang."
Lời của nàng vừa dứt, bên cạnh liền có thêm một chậu cát cắm lên cây đàn hương đã được đốt cháy. Dưới tán cây ngô đồng lớn xum xuê, hầu hết các thiên kim tiểu thư bắt đầu sôi nổi. Tất nhiên không ai dám đi lên trước nhìn bởi vì công chúa Quý Thuận đã đứng ở hàng đầu tiên đang cẩn thận quan sát cái lỗ của tảng đá.
An Tuyết Oánh tiếc nuối đứng ở một bên, thấp giọng nói: "Cái lỗ đã quanh co khúc khuỷu, còn lúc to lúc nhỏ, muốn xỏ qua thật không đơn giản."
"Nếu đơn giản thì sẽ không được dùng để đố, còn dùng phần thưởng giá trị như vậy nữa." Vân Khanh trong đầu nhanh chóng suy nghĩ, nhìn thoáng qua tảng đá ở trên bàn trao giải phía sau đài chủ. Đôi mắt nàng hơi hơi ngưng trọng, khóe môi hiện lên ý cười.
Chuyển ánh mắt nhìn sang Ngự Phượng Đàn, hắn đang cùng quận chúa Mộc Vụ nói gì đó, lâu lâu Phương Bảo Ngọc chen vào nói một chút, dáng vẻ ba người thể hiện quan hệ rất tốt. Mà công chúa Quý Thuận sau một phen đoan trang bắt đầu cúi đầu suy nghĩ, lúc này nàng nhìn như thiên kim nhà bình thường không còn vẻ lệ khí mười phần như lúc trước.
"Vân Khanh, ngươi nghĩ ra chưa?" An Tuyết Oánh nhíu nhíu mày vẻ mặt khó xử nói: "Nếu dùng chỉ khẳng định sẽ bị mắc kẹt trong đoạn đầu, nếu dùng kim và chỉ cũng sẽ không qua được. Rốt cuộc có cách gì mới tốt?"
Vân Khanh thu hồi ánh mắt lạnh nhạt cười: "Không có việc gì, ta vừa rồi đã nghĩ ra biện pháp."
"Biện pháp gì, nhanh như vậy?" ánh mắt An Tuyết Oánh sáng lên, thấp giọng hỏi.
Vân Khanh dán sát vào lỗ tai nàng, nhẹ giọng nói. Trên mặt An Tuyết Oánh lộ ra kinh ngạc và tươi cười: "Vân Khanh, ngươi thật thông minh. Làm sao ngươi có thể nghĩ ra cách này?"
"Ngươi xem." Vân Khanh dùng ngón tay chỉ vào một thân cây không xa, trên cây có một vết cắt, nhựa cây chảy ra có rất nhiều con kiến đang hướng trên cây bò đi.
"Vậy chúng ta mau lên nói với đài chủ thôi?" An Tuyết Oánh nhìn ‘Băng Ngọc Lam Điệp đăng’ đầy mong đợi, giọng nói mang theo chút vội vàng.
Vân Khanh lại lắc lắc đầu nhìn đám thiên kim đang trầm tư suy nghĩ, ngăn cản nói: "Không cần phải gấp. Đợi thêm một chút." An Tuyết Oánh không biết vì sao Vân Khanh phải làm như vậy, nhưng cũng cảm thấy biện pháp này là Vân Khanh nghĩ ra nên để Vân Khanh làm chủ. Còn nàng chỉ có thể âm thầm có chút tiếc nuối nhìn ngọn đèn kia.
Tâm tình của An Tuyết Oánh rơi vào trong mắt Vân Khanh làm cho nàng bắt đầu thấy buồn cười, kéo tay nàng ta nói: "Ngươi yên tâm, ngọn đèn kia ta sẽ giúp ngươi lấy được."
Vân Khanh nói như thế như có một loại năng lực khiến người tin phục làm cho An Tuyết Oánh thoáng an tâm, tâm trạng cũng hơi thả lỏng.
"Ta đã biết!" công chúa Quý Thuận là người đầu tiên hô lên trong đám người, sau đó đi đến trước mặt đài chủ đem đáp án của mình nhanh chóng nói ra. Sau đó đài chủ liền nói: "Công chúa Quý Thuận thông tuệ vô song, nàng là người đầu tiên nói đúng đáp án ngày hôm nay."
Công chúa Quý Thuận kiêu ngạo liếc nhìn Ngự Phượng Đànlại thấy hắn không ngẩng đầu nhìn lêncũng không nói một lời nào ca ngợi nàng nên không khỏi có chút tức giận, mặt khác lại không dám phát tác với Ngự Phượng Đàn.
Nhiều năm như vậy, nàng đối Ngự Phượng Đàn tận lực theo đuổi, biện pháp gì cũng dùng qua, uy hiếp, tức giận, làm nũng. Tuy rằng lần nào cũng thất bại nhưng nàng biết nếu mình càng nổi giận, càng đùa giỡn ngoan độc, Ngự Phượng Đàn đối với nàng lại càng lãnh đạm nên đành phải đem một bụng tức thu lại, một chút cũng không dám ở trước mặt Ngự Phượng Đàn phát tác. Đương nhiên việc này cũng không đồng nghĩa vị công chúa này sẽ không trút giận lên những người khác, nói đúng hơn, những chuyện nàng ta đã làm so với Nhị công chúa chỉ có nhiều hơn chứ không có kém hơn.
Ngay tại lúc công chúa Quý Thuận được tuyên bố là người đầu tiên có đáp án, Vân Khanh mới đi qua hướng về phía đài chủ nói ra đáp án của mình. Sau đó đài chủ rất nhanh tuyên bố: "Thẩm tiểu thư là người thứ hai đáp đúng."
Nàng ta sau khi nói xong liền nói với mọi người: "Thời gian đã đến, hôm nay hai người thắng cuộc đã được xác định. Chính là hai vị công chúa Quý Thuận và Thẩm tiểu thư. Tiếp theo, ta đem phần thưởng phân biệt tặng cho hai người."
An Tuyết Oánh nghe đài chủ tuyên bố người đứng nhất và nhì thoáng có chút thất vọng, nhưng cũng thầm trách mình sơ sót. Có vị công chúa Quý Thuận đứng ở đây, Vân Khanh nếu giành trước nàng ta đưa ra đáp án, chỉ sợ sẽ dẫn tới tai họa. Nàng một lòng thích ngọn đèn kia mà lại không nghĩ tới điểm ấy, cũng may Vân Khanh nghĩ tới. Giữa một ngọn đèn và Vân Khanh, An Tuyết Oánh tự nhiên là sẽ chọn Vân Khanh.
Ai ngờ, đài chủ lấy ra một khối gỗ được điêu khắc tỉ mỉ rồi nói với công chúa Quý Thuận: "Cái guồng nước được khắc từ Trầm Thủy ngàn năm này không có gió cũng tự quay, đưa mùi Trầm Thủy tỏa ra mấy thước xung quanh, là một tác phẩm điêu khắc do đại ư Vô Vi Tử tạo ra vào hai trăm năm trước, là tuyệt phẩm thế gian độc nhất vô nhị. Hi vọng công chúa thích."
Cái guồng nước kia được thợ điêu khắc tinh xảo với tay nghề thượng hạng, chỉ lớn chừng hai bàn tay người, có núi có người, có ruộng có cây, khắp nơi đều điêu khắc cực kỳ tinh xảo. Đặc biệt nó còn luôn luôn chuyển động, người đứng ở chung quanh đều có thể ngửi được mùi trầm hương thoang thoảng. Đã qua hai trăm năm còn có thể như thế, có thể thấy được món đồ này tuyệt đối là có giá trị xa xỉ.
Công chúa Quý Thuận hiển nhiên đối với món đồ độc nhất vô nhị này rất ưa thích. Người đã gặp qua vô số bảo vật như nàng cũng lộ ra tươi cười, cầm cái guồng nước điêu khắc tinh xảo kia xem không ngừng.
Mà Vân Khanh lại chiếm được ‘Băng Ngọc Lam Điệp đăng’, đài chủ nhìn nàng gật đầu nói: "Tiểu thư quan sát sâu sắc, hi vọng ngươi sẽ thích khi lấy được ngọn đèn này."
"Cám ơn." Vân Khanh nhìn đài chủ cười nói tạ lễ, hướng về phía công chúa Quý Thuận nhẹ cười: "Công chúa quả nhiên không giống người thường."
Công chúa Quý Thuận ở trước mặt Ngự Phượng Đàn được khen ngợi liền cười liếc Vân Khanh nhìn một cái rồi đi tới trước mặt Ngự Phượng Đàn đem guồng nước điêu khắc cầm trong tay trưng ra như hiến vật quý, nở nụ cười xinh đẹp làm nũng nói: "Ngươi xem, ta rất lợi hại nha, vừa rồi ta là người đầu tiên nghĩ ra đáp án. So với Thẩm Vân Khanh cùng ngươi thành một đội trong đêm Thất Tịch còn nhanh hơn. Lần tới chúng ta cùng nhau hợp tác đi."
Ngự Phượng Đàn ánh mắt lướt qua guồng quay điêu khắc bằng trầm thủy ngàn năm trên tay nàng ta, lại quay đầu nhìn ‘Băng Ngọc Lam Điệp đăng’ trong tay Vân Khanh, trong lòng vô cùng vui vẻ.
Công chúa ngốc cùng Khanh Khanh nhà ta đấu thì so ra ngươi còn non nớt lắm. Thật sự là bị đùa giỡn còn cảm thấy chính mình thực rất giỏi nữa.
Chung quanh các tiểu thư đối với hai người đều lộ ra thần sắc hâm mộ, chỉ có thể hận mình nói không ra đáp án của câu đố kia và có chút tiếc nuối xì xào bàn tán.
Vân Khanh mang theo ngọn đèn đi đến trước mặt An Ngọc Oánh: "Cho ngươi nè."
An Tuyết Oánh nhận đèn giơ cao đến trước mặt, nhìn ngọn đèn kia chiếu ra các màu xanh khác nhau vừa mừng vừa sợ nói: "Vân Khanh, ngọn đèn này sao lại cho ngươi rồi?"
Vân Khanh thoáng nhìn qua thân ảnh đài chủ đang dọn dẹp phía trên, âm thầm nhíu nhíu mày sau đó mới cùng An Tuyết Oánh sóng vai đi ra ngoài, cười giải thích: "Bởi vì ngươi vừa vào đã đem tất cả lực chú ý đều đặt trên ngọn đèn này. Mà ta sau khi đi vào lại quan sát những phần thưởng phía sau đài. So với ngọn đèn này mà nói, cái guồng quay bằng trầm thủy ngàn năm kia tuy rằng không quá nổi bật nhưng giá trị lại vượt xa ngọn đèn cho nên ta đoán người đứng nhất hẳn sẽ được cái guồng quay, mà phần thưởng cho người đứng thứ hai mới là ngọn đèn."
"Cho nên cho dù lúc ấy ngươi đã sớm nghĩ ra đáp án lại phải chờ có người đem đáp án nói ra trước sau đó ngươi mới nói, đúng không?" An Tuyết Oánh mang theo ngọn đèn, cả người đều thực hưng phấn, hai má lộ ra một chút hồng nhạt thoạt nhìn xinh đẹp như búp bê.
Vân Khanh cười gật đầu: "Đúng vậy."
Nha hoàn đi theo phía sau hai nàng đều âm thầm líu lưỡi. Lưu Thúy đối với sự thông minh của Vân Khanh đã dần có năng lực miễn dịch, trước đó tán thưởng vô số lần nên không còn quá ngạc nhiên nữa. Mà Tiểu Hàn không hiểu rõ như Lưu Thúynên trong lòng thầm tán thưởng, người đã tinh tế lại thông tuệ xinh đẹp như Thẩm tiểu thư khó trách tiểu thư nhà mình luôn nhắc tới nàng. Thẩm tiểu thư đối với tiểu thư nhà mình quả thật là thật lòng đối đãi.
"Vân Khanh, ngươi đối với ta thật tốt." An Tuyết Oánh ra đến ngoài vườn, mang theo ngọn đèn kia nói với Vân Khanh với vẻ mặt cảm động.
"Ngươi thích là tốt rồi." Vân Khanh gật đầu. Cho dù là kiếp trước hay kiếp này An Tuyết Oánh đều lấy thiệt tình mà đối đãi với nàng nên không tốt với An Tuyết Oánh nàng còn có thể đối tốt với ai chứ.
Đưa An Tuyết Oánh lên xe ngựa xong nụ cười của Vân Khanh lại dần dần phai nhạt, ánh mắt mang theo suy ngẫm.
Vừa rồi khi ở trong vườn nàng thấy có chút kì quái. Lúc này ngồi vào trong xe ngựa, không còn bị thanh âm bên ngoài quấy nhiễu, tinh tế đem chuyện vừa mới phát sinh lúc nãy suy nghĩ kỹ, lại phát hiện một ít điểm kỳ quái.
Mà vị đài chủ lúc nãy, sau khi thu dọn tất cả liền cùng các vị tiểu thư cáo biệtrồi ra khỏi vườn đi vào cánh rừng phía sau nơi tổ chức cuộc thi lúc nãy.
Bên trong khu rừng có một chiếc xe ngựa đang đậu. Một thanh âm nam tử từ trên xe truyền tới: "Ngươi làm cực kỳ tốt!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT