Cứ đợi như thế ba ngày, buổi tối cũng không có gì khác thường, Vân Khanh biết cái ngày bắt bà tử kia đã đánh rắn động cỏ, người hạ dược đã có lòng cảnh giác, tạm thời sẽ không ra tay, cũng may là lộ ra việc quản lý dược khố có vấn đề, nhân cơ hội này đem bà tử trông coi dược khố đục nước béo cò cả chục năm nay thay đổi.

Việc quan trọng trước mắt là chữa khỏi bệnh cho Trầm Mậu, điều dưỡng thân thể Tạ thị, để Tạ thị sinh hạ con nối dòng mới có thể giải quyết mục đích của kẻ đã hạ dược, hắn muốn Trầm gia không người nối dõi, Vân Khanh sẽ không cho hắn cơ hội thực hiện.

Nàng cố ý đi Vấn phủ cầu Vấn lão thái gia đến phủ bắt mạch cho Tạ thị, Vấn lão thái gia cũng không từ chối, buổi chiều hôm đó xách theo hòm thuốc đến.

Tạ thị nhìn thấy Vấn lão thái gia đúng là bị nữ nhi mời đến, ra cửa chào đón: “Vấn lão thái gia, làm phiền ngài đến tận phủ xem mạch, thật sự áy này.”

Vấn lão thái gia ở buổi tiệc lần trước cũng gặp qua bà, ấn tượng với Tạ thị cũng không tệ lắm, bên ngoài dịu dàng, có khả năng chủ trì bữa tiệc lớn như vậy, lại là người hiền lành rộng lượng, lão vuốt vuốt râu nói: “Không có gì, đồ đệ của lão phu đã nhờ cậy, sao lại có thể không đến.”

Đồ đệ? Trong mắt Tạ thị mang theo kinh ngạc, nhìn Vân Khanh đang đứng sau Vấn lão thái gia, chỉ thấy nữ nhi gật đầu, biết trong này có chuyện mà bà không biết, khẽ nhíu mày nhưng không nói ra, mỉm cười mời Vấn lão thái gia ngồi xuống, “Phỉ Thúy, dâng trà.”

Bên kia, Phỉ Thúy nhanh nhẹn bước đến, rót trà bích loa xuân tốt nhất, bưng lên, khuôn mặt tươi cười: “Vấn lão thái gia, mời người dùng trà.”

Vấn lão thái gia giương mắt nhìn Phỉ Thúy, thấy dung mạo thanh tú, cử chỉ thành thạo lễ phép, thầm nghĩ Trầm gia đúng là không phải gia đình phú quý bình thường, ngay cả nha hoàn cư xử cũng biết lễ nghi phép tắc, nhận lấy chén trà, uống một ngụm, thuận tay đặt một bên: “Trà này pha không tệ.”

Tạ thị biết Vấn lão thái gia hôm nay đến đây để bắt mạch, cũng không nói nhiều, vươn tay đặt lên điếm chẩm (đệm kê tay cùng để bắt mạch),lão thái gia liền đặt lên cổ tay mà một tấm khăn, một tay vuốt râu, bắt đầu xem mạch.

Vân Khanh đứng một bên lo lắng nhìn, nàng biết thân mình Tạ thị, mấy năm nay dù luôn điều dưỡng nhưng kết quả cũng không thật tốt.

Vấn lão thái gia thu tay, lại nhìn Tạ thị, thấy sắc da dù trắng nhưng huyết sắc không đủ, lúc này còn hơi xanh, hơn nữa xem mạch tượng vừa rồi trong lòng cũng đã hiểu rõ, “Trầm phu nhân lúc trước sinh cũng bị suy nhược chứ.”

“Lão thái gia nói đúng.” Tạ thị đưa tay về, kéo ống tay áo xuống, trên mặt mang theo lo lắng, “Từ sau khi sinh Vân Khanh, thân mình vẫn không tốt.” Nói đúng ra là nguyệt sự không đều, hạ thân cũng không sạch sẽ. Vấn lão thái gia tuy là đại phu, nhưng dù sao cũng là nam nhân, Tạ thị chỉ có thể nói mơ hồ.

Cũng may Vấn lão thái gia y thuật tinh thông, hiểu được lời bà, “Kỳ thật mọi chuyện cũng không nghiêm trọng, thân thể phu nhân vốn yếu ớt, ngày thường uống thuốc bổ mạnh, ngược lại không tốt, ta cho phu nhân đơn thuốc khác, uống theo đơn thuốc này, từ từ sẽ có hiệu quả.”

Tạ thị biết mọi chuyện đã để quá lâu, cũng không thể trong một lúc mà tốt, suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Vấn lão thái gia, thứ lỗi cho ta hỏi một câu, ta còn có thể mang thai được nữa không?

“Về chuyện này thân mình phu nhân không có vấn đề gì, chú ý cẩn thận nghỉ ngơi là tốt rồi.” Vấn lão thái gia vừa nói xong, vẻ mặt Tạ thị vui mừng, mấy năm nay bà ở Dương Châu xem mạch, luôn nghe đại phu nói thân mình bị tổn thương, cơ hội không nhiều, thật ra bà không biết là đại phu xem mạch, vì để bảo toàn thanh danh, bọn họ luôn nói không được trước, đến lúc đó, cho dù không thể mang thai được, bọn họ sẽ không bị nói gì. Cơ hội không lớn, những lời này lại thật mơ hồ, có thể có cũng có thể không. Mà Tạ thị nghe xong như vậy, tâm trạng lại thêm nặng nề, cái gọi là tâm bệnh khó chữa, thân thể vì vậy lại càng khó điều dưỡng.

Vấn lão thái gia cũng không tiện ở lại trong viện của nữ quyến, vì thế chào từ biệt ra về, Vân Khanh đưa lão đến trước cửa thùy hoa, lão mới mở miệng hỏi: “Chuyện con học y còn chưa nói cho cha mẹ biết?”

Từ lúc đi ra, Vân Khanh đã biết lão sẽ hỏi chuyện này, trong chốc lát ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: “Con vẫn chưa có cơ hội nói chuyện cùng cha mẹ.” Vấn lão thái gia đối với nàng rất tốt, nhưng nàng vẫn chưa nói cùng cha mẹ, nàng sợ Vấn lão thái gia nghĩ nàng xem thường người học y.

Lưu Thúy vội vàng nói: “Lão thái gia, tiểu thư nhà nô tỳ mỗi ngày đều đọc sách thuốc, xem đến mất ăn mất ngủ.”

Vấn lão thái gia không có ý trách cứ nàng, nhìn bộ dáng cẩn thận của nàng mà bật cười, “Nhanh nói cho cha mẹ con biết, như thế con cũng tiện đến chỗ ta học y, chuyện này không có sách thì không học được. Mấy quyển sách thuốc kia phải học cẩn thận, đến lúc đó phải thuộc.” Vân Khanh đúng là trời cho, lão không nghĩ lãng phí một nhân tài.

“Dạ, lát nữa con sẽ nói với mẫu thân.” Đôi mắt Vân Khanh sáng ngời, thành thật đáp, cho đến khi bóng dáng Vấn lão thái gia dần biến mất khỏi tầm mắt, nàng mới xoay người đến viện của Tạ thị.

Vén rèm lên bước vào, Tạ thị vẫn như trước ngồi ở chỗ cũ, rõ ràng là đang đợi Vân Khanh trở lại giả thích., “Con bái thầy học y lúc nào, sao nương lại không biết?”

“Chính là lần đi Vấn phủ lúc trước.” Vân Khanh ngồi bên người bà, ánh mắt trong suốt nhìn Tạ thị, “Từ sau chuyện hạ dược xảy ra, con gái nghĩ khó có thể đảm bảo các chuyện khác không thể phát sinh, chẳng lẽ mỗi lần như thế đều phải đợi xảy ra hậu quả chúng ta mới biết được, chi bằng con chính mình học y thuật, như vậy mới có thể phòng ngừa mọi chuyện.”

“Nghe nói người muốn bái Vấn lão thái gia cũng không ít, nhưng đến giờ người cũng chỉ thu nhận mấy người, sao có thể nhận con làm đồ đệ?” Tạ thị hỏi ngược lại.

“Đó là vì con thông minh.” Vân Khanh ôm lấy cánh tay Tạ thị làm nũng nói, thật ra nàng cũng có một ít nghi ngờ, tại sao Vấn lão thái gia thoải mái nhận nàng làm đóng cửa đệ tử, có lẽ đúng thật là hợp ý.

Thật ra đối với chuyện nữ nhi học y thuật Tạ thị cũng không phản đối, con nối dòng của các gia tộc quyền quý ở Đại Ung học y cũng không có gì bất ngờ, bà chỉ trách Vân Khanh không sớm nói cho bà biết, bây giờ nữ nhi vì người nhà khỏe mạnh mà học y, hiểu chuyện như vậy, lại càng không trách mắng được, chỉ dặn nàng cẩn thận hơn, không cần vì ham thích nhất thời rồi đến lúc nào đấy lại không muốn học, uổng phí tấm lòng của Vấn lão thái gia.

Thời gian cứ như vậy trôi đi, Vân Khanh ngẫu nhiên đi Vấn phủ thỉnh giáo lão thái gia, nàng phát hiện xe ngựa suốt ngày vây bên ngoài Vấn phủ đã không còn, mà cũng không gặp được Ngự Phượng Đàn.

Một tháng sau, Trầm Mậu cầm một phong thư vui mừng đi đến phòng Tạ thị, vừa nhìn thấy Vân Khanh đang ngồi bên vẽ hoa, vui vẻ nói: “Vân Khanh đang ở đây sao, ta nói cho mọi người một tin tốt, tổ mẫu đã đến bến đò thôn phía đông rồi.”

Vừa nghe thấy tin này, Tạ thị đang cười xem nữ nhi vẽ, sắc mặt hơi cứng đờ, khuôn mặt trắng nõn lại thêm tái nhợt, đáy mắt lộ ra ba phần sợ hãi cũng không vui.

Nhìn thấy sắc mặt của mẫu thân, trong lòng Vân Khanh cũng chợt run rẩy, đối với tổ mẫu, ấn tượng của nàng mười phần ghi nhớ, từ khi mẫu thân gả đến đây, đối xử với bà cực kỳ khắt khe, mỗi ngày đều dùng quy củ, chỉ cần tổ mẫu ở nhà một ngày, mẫu thân liền không có một ngày bình an.

Nàng vội buông bút lông, cầm lấy bàn tay lạnh giá của Tạ thị, nhìn Trầm Mậu hỏi: “Không biết bao giờ tổ mẫu đến?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play