Hơi thở cực kì âm lãnh xuất phát từ phía trước khiến cho Vân Khanh cảm nhận được vô cùng sâu sắc, nội tâm đột nhiên căng thẳng, sau khi tiếng vang của mọi người bái kiến Minh Đế chấm dứt, trong hoa viên xuất hiện bầu không khí cực kỳ yên tĩnh, cùng lúc đó, trên bầu trời bỗng nhiên truyền đến một tiếng hét vang trời......
Tiếng kêu kia kéo dài, ở giữa không trung truyền đến, giống như một đạo đao khí sắc bén lọt vào trong tai mỗi người, Minh Đế vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy một con diều hâu đang bay lượn trên bầu trời, bay về phía hoa viên, đôi mắt âm u của Minh Đế hơi ngưng trọng, nhìn con diều hâu đột nhiên xuất hiện kia.
Vào mùa này, trong kinh thành làm sao có thể xuất hiện loại diều hâu hoang dã này chứ, mọi người thấy Minh Đế nhìn lại, cũng đều ngẩng đầu nhìn, trong lòng cảm thán.
Đúng lúc này, Ngự Phượng Đàn đột nhiên từ tư thế quỳ lạy đứng lên, từ bên hông rút ra cánh cung, hướng về phía hung điểu kia bắn tới, thế tên bay nhanh, động tác nhanh gọn, cơ hồ vào lúc tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, đã bắn rớt con diều kia rồi.
Hành động của hắn khiến mọi người chung quanh đều khiếp sợ không thôi, bọn họ khiếp sợ không phải là tài bắn cung cao siêu của Ngự Phượng Đàn, mà là ở trước ngự giá, Ngự Phượng Đàn thế nhưng dám trực tiếp bắn tên, việc ở trước thánh giá lấy ra vũ khí là hành vi phi thường bất kính.
Còn trong mắt Tứ hoàng tử và Oánh phi lúc này, tràn ngập chấn động, bọn họ bày kế lâu như vậy, cũng vì bước ngoặc cuối cùng này, thế nhưng làm đến đây lại bị Ngự Phượng Đàn dùng một mũi tên bắn rớt, việc này làm sao có thể khiến họ cam tâm, nếu là như thế, thì thiên ngữ trước đó làm sao có thể thành hiện thực, chẳng lẽ sự dàn xếp lúc trước nay đều thành công cốc sao?
Ngay tại lúc mọi người đều cảm thấy Ngự Phượng Đàn sẽ phải bị khiển trách, chỉ thấy hắn thong dong thu hồi cung tên, sau đó đi lên phía trước, nhặt con diều hâu kia lên, sau đó đi đến trước mặt Minh Đế, hô to: "Hoàng bá bá, thật sự là đáng mừng!"
Minh Đế đương nhiên thấy được hành động bắn tên của Ngự Phượng Đàn, ở trước mặt ông bày ra vũ khí, còn là ở trong nội viện, sắc mặt ông không khỏi lạnh đi vài phần, nói: "Ngươi bắn chết diều hâu, việc này có gì để chúc mừng?"
Khuôn mặt như ngọc của Ngự Phượng Đàn không mảy may thay đổi, độ cong nơi khóe miệng càng cao, trong đôi mắt phượng lộ ra kinh hỉ: "Hoàng bá bá, người xem, con diều hâu này đang cắp cái gì?"
Minh Đế thấy hắn nói chuyện tự tin như vậy, liền đem ánh mắt chuyển đến đôi trảo của con tử ưng, lại ngoài ý muốn phát hiện, trong trảo của con tử ưng còn đang quắp một con rắn màu hoàng kim to bằng ngón tay, con chim này lúc chết vẫn không chịu buông móng vuốt ra, con rắn nhỏ kia còn đang giãy dụa muốn trốn thoát.
"Đây không phải chỉ là một con rắn sao?" Oánh phi nhìn đến con rắn trong chân chim kia, không cam lòng kế hoạch vì vậy mà thất bại, bèn hỏi ngược lại. Minh Đế thật ra đã biết tên của loại rắn này, nhưng lại không hiểu rốt cuộc con rắn này cùng với việc nên chúc mừng có liên quan gì đến nhau.
"Hoàng bá bá, hoàng kim xà còn có tên gọi khác là long xà, trong truyền thuyết dân gian, nói cách khác chính là xà có tiên khí, trải qua tu luyện vượt qua được Thiên kiếp, sống quá ngàn năm sẽ mọc sừng, chân chính biến thành Rồng, hôm nay con diều hâu này đột nhiên xuất hiện, bắt Long xà, là do tà khí quá thịnh, mà một mũi tên lúc nãy đã bắn hạ con diều hâu nên Long xà mới có thể được cứu, tượng trưng cho khí Hoàng long cường thịnh, tà không thể áp chính." Ngự Phượng Đàn đang cầm con diều hâu đã chết kia từ từ giải thích, sắc mặt như được gió xuân thổi qua, làm khuôn mặt hắn tản ra ánh sáng hoa lệ, nếu không nghe nội dung lời hắn nói, còn tưởng rằng hắn đây là đang thảo luận cảnh đẹp núi sông.
"Hả, còn có cách nói như vậy sao?" Minh Đế nhẹ nhàng hỏi, ánh mắt lại chuyển đến trên người Tuệ Không đại sư đang đứng bên cạnh ông.
Nghe được cách nói của Ngự Phượng Đàn, trong mắt Tuệ Không đại sư lộ ra một tia đắc ý bí hiểm, ánh mắt giao với tầm mắt Oánh phi đang nhìn sang, hơi gật gật đầu, hai tay chấp lại nói: "Bệ hạ, Cẩn Vương thế tử nói về chuyện Long xà, ở dân gian xác thực có truyền thuyết này, Long xà trải qua Thiên kiếp, có thể lột bỏ thân rắn, biến thành Chân Long, nghe nói đây chính là Long tử trên trời vì phạm lỗi mà bị đày xuống trần gian lịch luyện."
Nghe hắn vừa nói như vậy, nét âm trầm trên mặt Minh Đế rút đi không ít, cách nói của Ngự Phượng Đàn được Tuệ Không đại sư thừa nhận, vậy hắn ở trước ngự giá bắn tên cũng là vì bệ hạ, liền không có quan hệ.
Tiết quốc công cũng không cam tâm kế hoạch của mình liền cứ như vậy bị phá hỏng, ngẩng đầu lên, nhìn Minh Đế nói: "Dù là có diều hâu xuất hiện, bên cạnh bệ hạ còn có thị vệ, Cẩn Vương thế tử biết rõ hôm nay bệ hạ sẽ xuất hiện, trong người mang cung tiễn, lòng dạ khó lường."
Hắn nói như vậy, chính là hoài nghi mục đích Ngự Phượng Đàn mang theo cung tiễn, ngầm muốn nói Ngự Phượng Đàn mang theo cung tiễn là có ý đồ ám sát rồi.
Nào ngờ Ngự Phượng Đàn nghe xong lời hắn nói, ý cười trong mắt hẹp đổi thành tia trào phúng, nhìn Tiết quốc công nói: "Nếu quốc công ngươi còn biết bên cạnh bệ hạ có thị vệ, vậy thì cần gì phải hoài nghi năng lực của thị vệ như thế, ngươi đây là đối với Vi Thống lĩnh mới nhậm chức có chuyện bất mãn sao?"
Hắn chỉ một câu đã thay đổi khái niệm, liền đem sự tình phát sinh kéo đến trên người Vi Đang Thành, trước đó án kiện Hắc y nhân xuất hiện náo loạn trong đêm Thất Tịch, Minh Đế không thể nào không biết mục đích thực sự của việc này, chỉ là ông sẽ không làm rõ sự việc này ra ngoài ánh sáng, ngầm trọng dụng Vi Đang Thành người không có quan hệ quan trường phức tạp trong kinh thành, việc này nói rõ Minh Đế đối với tất cả mọi chuyện đều rất rõ ràng, ông cũng sẽ không đem chức vị chịu trách nhiệm an nguy của kinh thành giao cho bất kì người của phe phái nào.
Kể từ đó, Tiết quốc công hôm nay lại nói Thống lĩnh Cấm vệ quân quản lí không nghiêm, đây nhất định sẽ làm Minh Đế không vui, hơn nữa Hoàng hậu nay bị giam lỏng ở Trữ Tú cung, vị đế vương đa nghi này sẽ cho rằng Tiết quốc công đây là đang đối với việc ông làm tỏ thái độ bất mãn.
Quả nhiên, Minh Đế tầm mắt tuy bình tĩnh, nhưng ánh mắt nhìn Tiết quốc công lại băng lãnh hơn, ngữ khí lạnh lùng nói: "Phượng Đàn bắn hạ loại tà vật như con diều hâu này, là vì nghĩ cho ta, nếu để cho diều hâu kia quăng rắn xuống giữa đám người, chẳng phải sẽ phá hỏng buổi thọ yến của An lão thái quân rồi sao, bất quá......" Minh Đế nhịn xuống câu nói đánh 50 đại bản, lại nhìn phía Ngự Phượng Đàn: "Về sau không nên mang những thứ như vậy xuất hiện trong những trường hợp thế này."
Đối với kết quả như thế, thật sự là rất tốt, Tiết quốc công tay cầm hùng binh, Minh Đế không thể quá lời trách phạt hắn, cho nên cũng phải nói Ngự Phượng Đàn một câu, Ngự Phượng Đàn vui cười đáp ứng, không thèm quan tâm mà đem diều hâu cùng rắn đưa cho thị vệ bên cạnh.
Còn Tiết quốc công thì tức giận đến ngầm cắn răng, ở ngoài mặt còn không thể không tán dương Minh Đế nói rất đúng.
Nhìn thấy Tiết quốc công đồng ý, sắc mặt Minh Đế lại treo đầy ý cười, nhìn An lão thái quân vẫn quỳ gối ở phía trước, thân thiết nói: "Lão thái quân xin đứng lên."
Từ khi Minh Đế tiến vào mãi cho đến bây giờ, ít nhất cũng được hai nén hương, mọi người đều đã quỳ đến đầu gối phát đau, An lão thái quân lớn tuổi, thiếu chút nữa đứng lên không được, vẫn là do Ninh Quốc Công phu nhân Tiết thị cùng An phu nhân hai người chạy nhanh đi lên dìu bà, những người khác mới vội vàng đứng lên, dựa theo vị trí mình tự lựa chọn ngồi xuống.
Vân Khanh mắt lạnh nhìn chuyện vừa rồi phát sinh, con diều hâu và rắn kia tuyệt đối không thể đột nhiên xuất hiện, hơn nữa khi Ngự Phượng Đàn bắn hạ con diều hâu thì đáy mắt Oánh phi cùng Tứ hoàng tử nhanh chóng nổi lên lửa giận, chỉ sợ trong chuyện này ẩn chứa một cái bẫy chết người.
Ngay cả Oánh phi đều hợp sức ra tay, lúc này đây An Ngọc Oánh nhất định là muốn hoàn toàn chỉnh chết nàng, rốt cuộc bọn họ đã dùng loại thủ đoạn gì, vì sao vừa rồi lại xuất hiện ưng cùng xà chứ, Vân Khanh bưng chén trà trong tay, nhanh chóng phân tích mọi khả năng, tinh tế hồi tưởng lại mọi chuyện phát sinh từ Thiên sảnh, lại đến một màn vừa rồi, đem những dấu hiệu bất thường liên kết với nhau.
Từ lúc Minh Đế đến, yến hội chính thức bắt đầu, Minh Đế đương nhiên là ngồi ở trên vị trí cao nhất, mà hai bên trái phải của ông, lần lượt là Oánh phi cùng An lão thái quân, còn Tuệ Không đại sư, thì ngồi ở mé sau của Minh Đế, bởi vì ông ta là người xuất gia, cho nên An lão thái cũng cố ý cho người chuẩn bị cho ông ta một bàn đồ chay, hơn nữa vì tỏ vẻ tôn trọng, nên không xếp ông ta ngồi cùng những khách mời khác.
Từ khi những tiếng nhạc leng keng lưu loát như nước chảy vang lên, toàn bộ vũ nữ trên khán đài đồng loạt lui xuống, lộ ra một khoảng sân rất lớn, nhịp điệu hai bên nhạc sư tấu lên cũng cao hơn mấy phần.
"Đây là đang biểu diễn tiết mục gì thế?" Oánh phi vừa thấy trận thế như vậy, liền đúng mực cất tiếng hỏi An lão thái quân.
An lão thái quân ha ha cười, trả lời Minh Đế: "Là Ngọc Oánh nha đầu kia, nói hôm nay là đại thọ của lão thân, nàng thân làm cháu gái, muốn tặng cho lão thân một món quà đặc biệt có một không hai."
"Không tệ, Oánh phi, trẫm nhớ rõ muội muội này của ngươi ở kinh thành là danh tài có tiếng a." Minh Đế gật đầu cười, quay đầu nhìn Oánh phi hỏi.
"Ngay cả bệ hạ cũng biết đến, Ngọc Oánh cũng được coi là có một hai tài hoa." Oánh phi quyến rũ cười, nâng chén cùng Minh Đế đồng ẩm, đáy mắt lại là vô tận không cam lòng, thầm nghĩ màn kịch hôm nay đã bị phá hỏng, bây giờ phải làm sao để hạ bệ Thẩm Vân Khanh đây, mà bệ hạ cũng không phải thường xuyên xuất cung.
Từ tiết tấu âm nhạc dần dần thay đổi, một nhóm mỹ nhân hồng y từ một góc vũ đài đi lên, các nàng chân sen uyển chuyển như nước, lượn lờ tiêu sái đến giữa đài, vũ bước nhẹ nhàng, như khung cảnh quần tinh ủng nguyệt, dần dần cúi gập thắt lưng, lộ ra cô gái mặc vũ y đỏ thẫm ở chính giữa.
Tiếng nhạc đột nhiên ngừng lại, sau đó cô gái nhẹ nhàng cúi đầu, âm sắc như hoàng oanh: "Ngọc Oánh chúc bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, chúc Tổ mẫu Phúc Thọ kéo dài, hằng năm đều có ngày này. Hôm nay, cháu gái cố ý dâng cho tổ mẫu một điệu nhảy, hi vọng tổ mẫu có thể thưởng thức."
Thanh âm nàng ta vừa dứt, tiết tấu âm nhạc liền trở nên sôi nổi, tay áo An Ngọc Oánh theo tiết tấu mà vung lên, từ từ khởi động, cánh tay áo uyển chuyển như nước, dưới ánh mặt trời tung bay, các vũ nữ lúc đầu lên sân bây giờ dạt ra hai bên, đem phần trung tâm khán đài lưu lại cho An Ngọc Oánh biểu diễn.
Mà tiếng nhạc vào lúc này lại trở nên càng phức tạp, một trận gió thổi bay, vô số cánh hoa rơi xuống giống như một trận mưa hoa hướng về phía cô gái đang múa, dừng ở trên mái tóc mây xinh đẹp tuyệt trần, những cánh hoa như theo từng động tác múa, cả người nàng giống như tiên tử phiêu dật mà thanh tú.
Vân Khanh nhợt nhạt cười, tựa hồ rất có ý vị thưởng thức vũ đạo trước mặt, hiện tại kỹ thuật nhảy của An Ngọc Oánh so với hai năm trước đã tiến bộ không ít, thắt lưng như liễu, mặt như phù dung, thân mình như cành liễu trong gió, nhẹ nhàng tung bay, nhưng đây còn chưa tới lúc đặc sắc nhất, vũ đạo của An Ngọc Oánh phải đến phút cuối cùng, mới có thể bộc lộ tinh hoa của nàng ta.
Bởi vì nàng ta địa vị cao quý, là đích nữ của Ninh Quốc Công, nên hiếm khi ở trước mặt quần chúng biểu diễn, mà một khi biểu diễn, đều dùng vũ đạo sở trường ‘hoa nở trên tay’, kỹ thuật lúc này của nàng ta, chính là thời điểm đóa hoa chậm rãi nở rộ.
Mọi người đương trường dần dần bị vũ đạo của nàng ta hấp dẫn, ngay cả An lão thái quân,cũng rất hiếm khi nhìn đến An Ngọc Oánh thận trọng khi biểu diễn như thế, trong ánh mắt cũng ánh lên sự kiêu ngạo, Ninh Quốc Công phu nhân thì vẻ mặt mang đầy đắc ý, thỉnh thoảng ở trên mặt các phu nhân cùng tiểu thư đảo qua, thưởng thức sự say mê và hâm mộ trên khuôn mặt của bọn họ.
Đương nhiên, An Ngọc Oánh lần này cố ý biểu diễn vũ khúc này trước mặt mọi người không chỉ vì chúc thọ cho An lão thái quân, chủ yếu là trong khoảng thời gian này, những tiếng xấu của An Ngọc Oánh ở kinh thành đã dần trở nên tệ hại, thậm chí đã trở thành nhân vật phản diện trong các lời răn cho khuê nữ trong kinh, điều này làm sao Ninh Quốc Công phu nhân có thể chấp nhận, cho nên thừa dịp hôm nay các hộ quan to quý tộc toàn bộ đều có mặt, cho An Ngọc Oánh biểu diễn vũ đạo sở trường nhất của mình, từ đó có thể xóa bỏ những tiếng đồn xấu.
Dù sao, kỹ thuật nhảy của An Ngọc Oánh ở trong kinh thành cũng thuộc dạng hiếm thấy.
Khi tiếng nhạc đạt đến cao trào, An Tuyết Oánh làn váy tung bay, mái tóc đen nhánh bắt đầu chầm chậm xoay tròn, làn váy vì điệu múa "hoa nở trên tay" mà chế tác bắt đầu theo động tác kiễng mũi chân của nàng ta mà từ từ mở ra.
Thời khắc đẹp nhất của màn vũ đạo này đến rồi.
Dưới khung cảnh vô số cánh hoa bay múa, An Ngọc Oánh nhanh chóng động thân mình, cả người nàng ta hóa thành một cột trụ không ngừng xoay tròn, dáng người tinh tế yểu điệu như dính liền với mặt đất, tất cả mọi người đều nhìn không rõ động tác của nàng ta, chỉ có làn váy lay động khiến cả người nàng ta như trở thành một đóa hoa đang nở rộ cực hạn, như một đóa hoa muốn khoe ra nét đẹp của mình mà không ngừng lay động dáng người thướt tha.
Tất cả mọi người bắt đầu tán thưởng, thậm chí có tiểu thư bắt đầu thầm đếm số vòng An Ngọc Oánh xoay được, mà Minh Đế hiển nhiên cũng bị kỹ thuật nhảy này hấp dẫn rồi.
Theo số vòng nàng ta xoay càng ngày càng nhiều, đã vượt qua giới hạn thường ngày là 26 vòng, Tạ thị cũng thấp giọng ca ngợi: "Như điệp như phong(con ong), nhẹ nhàng uyển chuyển như muốn bay lên."
Mà nam khách bên kia, đã có người bắt đầu vỗ tay, tiểu nhi tử của Lễ Bộ Thượng Thư Lâm Tân thậm chí đã đứng lên, hô: "Đẹp, tuyệt đẹp, trên mặt váy kia còn có Long vân!"
Dưới ánh mặt trời chói lóa, theo cước bộ của An Ngọc Oánh, trên mặt váy của nàng ta bắt đầu lóe lên một màu vàng chói mắt, mọi người nghĩ rằng nàng ta là ở trên váy phủ thêm kim phấn(như bột kim tuyến), nhằm tăng thêm hiệu quả huyền lệ của điệu nhảy nên cũng không quá lưu ý, sau khi nghe tiếng hô lại ngước lên nhìn, liền thấy dải kim phấn dưới ánh mặt trời bởi vì nàng ta không ngừng xoay tròn mà tạo nên cảnh tượng Cự Long phi thiên.
Loại tâm ý kì dị này, khiến trong lòng mọi người đều âm thầm hâm mộ, chỉ có thể nói Ninh Quốc Công phủ hôm nay đã hao hết tâm tư, ngay cả vũ đạo cũng có thể nghĩ đến chi tiết đặc sắc như thế này, dùng vũ đạo không ngừng xoay tròn tạo ra một con Cự long phi thiên như thế.
Mà khác với những ánh mắt hâm mộ, ghen tị, khâm phục xung quanh, lúc này trong mắt Tiết quốc công, Ninh Quốc Công phu nhân, Oánh phi lại tản ra thần sắc kinh ngạc.
Bàn tay Minh Đế đang cầm chén rượu đột nhiên nắm chặt, trong đôi mắt thâm u nổi lên tia kì quái, nhìn thân ảnh An Ngọc Oánh đang không ngừng xoay tròn: "Ngụy Ninh, đem thiên ngữ vừa rồi thảo luận cùng đại sư lấy ra lần nữa."
Ngụy Ninh nhận lệnh, từ trong tay áo lấy ra tấm ký ngữ kia, đưa cho Minh Đế.
Oánh phi cố nén nỗi sợ hãi trong lòng, miễn cưỡng cười nói: "Bệ hạ, ký ngữ này đại sư có nói là sau khi trời giáng dấu hiệu mới có thể xem, nếu mạo muội mở ra, chẳng phải sẽ mất linh sao."
Minh Đế nhìn nàng ta một cái, cũng không mở miệng nói chuyện, từ trong tay Ngụy Ninh nhận lấy tấm Phật ký kia, nghiêm túc mở trang giấy ra, tỉ mỉ nhìn thiên ngữ phía trên, sắc mặt vừa rồi còn không nhìn ra một chút thay đổi, nay trực tiếp biến thành đen như đáy nồi, ngón tay gắt gao nắm một cạnh của Phật ký, cơ hồ là đang khống chế lửa giận của mình.
Ngụy Ninh đứng ở bên người Minh Đếi, ánh mắt thoáng nhìn qua Phật ký, khuôn mặt cho dù đã trải qua bao sóng gió tu dưỡng tốt cỡ nào cũng tránh không được biến đổi, ánh mắt dừng lại ở trên người An Ngọc Oánh, lúc đầu là kinh diễm nay liền biến thành thương hại.
Mới vừa rồi Tuệ Không đại sư đang thay Minh Đế tính toán vận hạn năm nay thì đoán ra một câu —— Phượng mặc Mẫu Đan Long Phi Thiên.
Câu ký này, từ ngoài mặt nhận xét thì đây là một quẻ tượng tốt, Minh Đế hỏi Tuệ Không đại sư, hàm nghĩa thực tế của nó là gì, Tuệ Không đại sư nói trên trời sẽ cho ông lời giải thích, Tuệ Không đại sư tiếp theo lại cho Minh Đế một quyển Phật ký, dặn dò, khi có dấu hiệu giải quẻ xuất hiện, lại mở ra Phật ký, bên trong sẽ có lời giải cho vận hạn năm nay.
Vừa rồi điệu múa An Ngọc Oánh biểu diễn, khiến nàng ta nhìn như một đóa Mẫu Đan nở rộ, đang không ngừng xoay tròn, theo từng chuyển động của điệu múa, kim phấn dưới ánh mặt trời phản chiếu ra cảnh tượng Cự Long phi thiên, đúng là ứng với quẻ tượng —— Phượng mặc Mẫu Đan Long Phi Thiên.
Mà làm Ngụy Ninh giật mình là, ở trên Phật ký kia viết bốn chữ, mỗi một chữ khi mở ra đều là những từ cực kỳ bình thường, bút pháp kia phi thường bình thản đặc trưng của Phật gia, nhưng nếu hợp cùng một chỗ, lại có thể khiến cho một đế vương tuyệt đối nổi giận!
Bởi vì bên trên viết: Nữ Đại Ngự Hưng.
Ngự là quốc họ của Đại Ung Triều, Nữ Đại Ngự Hưng ý nghĩa là sẽ có một nữ tử thay thế Ngự gia trở thành tân Hoàng.
Oánh phi nhìn gân xanh trên mặt Minh Đế như đang nhảy lên, toàn thân đều bị dọa đến run lên, nàng ta rất rõ ràng tâm tình lúc này của Minh Đế là như thế nào, nhưng nàng ta hiện tại lại không thể ra mặt cầu tình, nếu nàng ta cầu tình cũng có nghĩa là nàng ta đã sớm biết bên trong Phật ký kia viết những gì, đến lúc đó tội danh chỉ có thể chuyển đến trên người nàng ta.
Cho nên, nàng ta cùng Ninh Quốc Công phu nhân liền trơ mắt nhìn An Ngọc Oánh nhảy xong một khúc, nhẹ nhàng nở nụ cười cúi đầu tất cả mọi người.
An lão thái quân không nhận thấy được không khí quỷ dị bên cạnh, ngoắc tay nói với An Ngọc Oánh: "Cháu gái ngoan, biểu diễn điệu nhảy rất là đẹp mắt, mau đến chỗ tổ mẫu."
An Ngọc Oánh cười kiều mị điềm nhiên tiêu sái đi lên, đôi mắt đảo qua Ngự Phượng Đàn đang ngồi ở một bên, nhìn đôi mắt như mặc ngọc của hắn cũng đang nhìn mình, trong ánh mắt kia kỳ quang chuyển động, dáng vẻ như vì kĩ thuật nhảy đặc biệt của nàng ta mà tán thưởng, nội tâm nàng ta như con thỏ nhỏ nhảy loạn, xấu hổ cúi đầu đứng ở trước mặt An lão thái quân.
Ngay lúc An lão thái quân muốn kéo tay An Ngọc Oánh, chỉ thấy Minh Đế bỗng nhiên đứng lên, hướng thị vệ hai bên hô: "Mau đem ả yêu nữ này bắt lại cho ta!"
Minh Đế ra lệnh một tiếng, mọi người nhất thời ngây ngốc, thị vệ không quản nguyên nhân là gì, chỉ cần Minh Đế phát ra mệnh lệnh, lập tức đi lên bắt An Ngọc Oánh lại.
An Ngọc Oánh còn chìm đắm trong sự hưng phấn khi được Ngự Phượng Đàn để ý, không ngờ tới giây tiếp theo mình lại trở thành yêu nữ, kinh hoàng nhìn Minh Đế: "Bệ hạ, người đây có phải hiểu lầm cái gì rồi hay không!"
Minh Đế trong tay gắt gao nắm chặt quyển Phật ký kia, nhìn khuôn mặt mỹ mạo của An Ngọc Oánh, trong lòng càng thêm tin tưởng lời phán trong quyển Phật ký, lúc trước vào thời lục quốc chiến loạn thì Nam Bình quốc đã có Hoa Hoàng hậu thay thế quốc chủ, nay An Ngọc Oánh nếu thật sự có dã tâm này, cũng không phải là không có khả năng, ông chỉ vào An Ngọc Oánh nói: "Ý của ngươi, là trẫm hiểu lầm ngươi rồi! Vừa rồi khi ngươi khiêu vũ, vừa vặn ứng nghiệm với Phật ký của đại sư, ngươi là đồ yêu nữ mưu quốc soán vị!"
Tạ thị nhìn sự việc đột nhiên phát sinh, vội vàng cầm tay nữ nhi, xác định nữ nhi còn ở bên người, sau đó mới nhẹ giọng nói: "Việc này, sao An tiểu thư đang yên đang lành lại biến thành yêu nữ chứ?"
Vân Khanh nhanh chóng ngước mắt cùng Ngự Phượng Đàn ở đối diện lần lượt trao đổi ánh mắt, đáy mắt xẹt qua một đạo ám quang, vừa rồi nàng trầm tư hồi lâu, vì sao Ninh Quốc Công phu nhân cố ý lại muốn nàng đi thay quần áo, sau đó lại lộ ra vẻ mặt thất vọng như vậy, dựa vào lời đề nghị đột ngột đó, bà ấy tuyệt đối sẽ không ở trên quần áo động tay chân, bởi vì nếu thay là quần áo của Ninh Quốc Công phủ, phạm vào điều kiêng kị gì, đến lúc đó Ninh Quốc Công phủ cũng sẽ không thoát được quan hệ, cho nên lúc ấy bà ta chẳng qua cố ý đánh lạc hướng Vân Khanh mà thôi.
Kế tiếp tranh thủ thời gian Vân Khanh đi thay quần áo, đem chỗ ngồi trong hoa viên toàn bộ lấp đầy, chỉ lưu lại vị trí được xếp hình hoa Mẫu Đan, phải biết rằng, Mẫu Đan là loài hoa mà nữ tử yêu nhất, nếu như không vì nguyên nhân đặc thù, đây hẳn là vị trí bị chiếm lấy đầu tiên, hơn nữa lúc ấy Vân Khanh có chú ý tới, Hình Bộ Thượng Thư phu nhân còn chỉ đứng ở một phía trong vườn hoa mà không ngồi xuống, Hình Bộ Thượng Thư Thích phu nhân lại là người yêu Mẫu Đan có tiếng trong kinh thành, không thể nào vì thọ yến mà quên mất việc này, vậy trong đây nhất định có duyên cớ gì đó.
Thân là gia chủ, Ninh Quốc Công phu nhân đối với việc khống chế vị trí trống tuyệt đối không phải việc khó, để Vân Khanh ngồi xuống xong, sau đó Ninh Quốc Công phu nhân lại cho người đi thả diều hâu, con diều hâu này kỳ thật là đã sớm được huấn luyện tốt, ở hậu đài còn có người dùng còi khống chế, sau khi đến chỗ Vân Khanh, liền đem con Hoàng kim xà trong móng chân thả xuống, tựa như là Kim Long từ trên trời giáng xuống. Thời gian phối hợp như thế, lại trùng hợp ứng nghiệm với lời của Tuệ không đại sư —— Phượng mặc Mẫu Đan Long Phi Thiên.
Chỉ tiếc rằng, bọn họ sẽ không thể ngờ đến, lúc đầu khi Vân Khanh cho Lưu Thúy ra ngoài đem quần áo trở về xe ngựa, đã bảo nàng đi tìm Ngự Phượng Đàn, muốn hắn lưu ý động tĩnh của Tứ hoàng tử cùng Oánh phi, cho nên lúc ấy Ngự Phượng Đàn mới có thể đến muộn như vậy, bởi vì hắn đã sớm điều tra ra tin tức rồi.
Những chuyện xảy ra sau đó...... Chẳng qua chỉ là đem những cái bẫy mà đám người Oánh phi đã sớm an bài, thêm vài tình tiết cho náo nhiệt mà thôi!
Vân Khanh nắm tay Tạ thị, thản nhiên cười, khóe miệng mang theo một loại nhẫn tâm lạnh lùng: "Bệ hạ nói như vậy, nhất định là có đạo lý của ngài, chúng ta ngồi ở đây nhìn là được."
Tầm mắt nhìn sắc mặt đại biến của Ninh Quốc Công phu nhân, thấy bà ta cơ bản là không cố ý ra vẻ, trực tiếp đi qua quỳ gối bên người An Ngọc Oánh, mặt đầy khẩn cầu nói: "Bệ hạ, Ngọc Oánh chỉ là một nữ tử khuê trung nho nhỏ, làm sao có thể có liên quan đến yêu nữ!"
Sâu trong đáy mắt bà ta trừ bỏ nỗi sợ hãi còn có sự kinh hoàng khi chuyện đột nhiên trở nên như vậy, váy của Ngọc Oánh là bà ta cố ý chuẩn bị, hình Mẫu Đan là có, nhưng mà lớp kim phấn cũng không nằm trong dự tính của bà ta, chẳng lẽ là có người cố ý tạo ra?
Nhưng chuyện cho tới bây giờ cũng không phải là lúc suy nghĩ về điều này, bà ta rõ ràng biết trong quyển Phật ký kia viết những thứ sẽ khiến An Ngọc Oánh gặp họa lớn cỡ nào!
"Khuê trung nữ tử?! Nàng ta nếu như là khuê trung nữ tử, vì sao khi khiêu vũ, sau lưng sẽ có một con Cự Long bay lên, đây là đang dự báo nàng ta về sau sẽ tranh bá nghiệp với trẫm!" Minh Đế nghĩ đến vũ đạo hoa lệ vừa rồi, rõ ràng khi An Ngọc Oánh đứng yên thì không xuất hiện, nhưng từ lúc điệu nhảy của nàng ta càng tăng tốc, mới chậm rãi hiện lên, dưới ánh mặt trời, bức Long đồ phi thiên kia quả thực trông rất sống động, như con rồng đang muốn tùy thời bay lên, đây không phải là đang nói cho ông biết, sẽ có Long Phi thiên sao?
Khó trách trong hai năm gần đây, Tây Vực càng ngày càng mạnh, biên cảnh chiến loạn liên miên, phương Bắc hạn hán lan rộng, những việc này thật ra đều là điềm báo a!
An Ngọc Oánh nghe lời Minh Đế nói, loáng thoáng biết chuyện gì đã xảy ra trên người mình, nàng ta cũng biết kế hoạch của Ninh Quốc Công phu nhân, lúc ấy khi nàng ta ở Thiên sảnh tìm Vân Khanh khiêu khích, cũng là cố ý làm bộ, bởi vì nàng ta tuy rằng rất không thích Vân Khanh, nhưng tuyệt sẽ không ở trước mặt công chúng mà hạ thủ, đây là lễ nghi các nữ tử thế gia được dạy từ nhỏ, dù có thủ đoạn xấu xa cỡ nào, cũng phải che mắt người đời, lưu lại một thanh danh dịu dàng cho chính mình.
Lúc này nàng ta cúi đầu nhìn váy của mình thì chỉ nhìn thấy một mảnh đỏ thẫm, làm sao có nửa điểm Long vân, nghĩ đến lời trong Phật ký, nước mắt nàng ta bắt đầu chảy ra: "Bệ hạ, bệ hạ, thần nữ không có, thần nữ chỉ là một tiểu nữ tử, làm sao dám tranh bá nghiệp của bệ hạ, dù cho thần nữ có 1000 lá gan, thần nữ cũng không dám a!"
Nàng ta nói những lời này từng câu từng chữ đều là thật lòng, mỗi một câu đều muốn đem tiếng lòng của mình nói ra, cho nên đặc biệt có vẻ thành thật, nhưng nội tâm nàng ta cũng không ngừng tự hỏi, những việc này, không phải nên phát sinh ở trên người Thẩm Vân Khanh à? Vì sao trên người của mình sẽ xuất hiện Long ảnh, tại sao lại có thể như vậy!
Tứ hoàng tử nhìn một màn biến động này, đôi mắt từ trên người An Ngọc Oánh chuyển đến trên người Vân Khanh ở đối diện, nhưng thấy nàng sắc mặt bình thản, phượng mâu âm trầm nhìn mọi chuyện xảy ra trong sân, cứ như nàng chỉ là một người ngoài cuộc.
Đúng lúc này, Vân Khanh nghiêng đầu qua, phượng mâu sâu thẳm nửa đường giao nhau với tầm mắt của hắn, Tứ hoàng tử chỉ cảm thấy trong đôi mắt của nàng trong phút chốc như có một tầng sương bao phủ, sau đó lại thay đổi thành màu lam băng lãnh, đôi con ngươi đen láy như được tẩm trong nước lạnh, nhanh chóng kết thành tầng sương màu trắng, cuối cùng tầng băng sương này ở giữa không trung hóa thành hơi nước, làm cho nàng cả người đều như được bao phủ ở bên trong hơi nước, thứ duy nhất rõ ràng khắc sâu vào đầu hắn, chính là sắc thái cuối cùng hiện lên trong đôi phượng mâu kia, chính là sự châm chọc.
Nàng biết rõ, nàng ngay từ đầu đã biết bọn họ đến tột cùng muốn làm cái gì.
Tứ hoàng tử trong lòng hiện ra một câu nói như vậy, ngón tay nắm thật chặt chén rượu Bạch Ngọc Liên Hoa, có nhiều tiếng ngọc vỡ từ trong đó phát ra, tựa như hắn sắp khống chế không được lửa giận của mình.
Tiết quốc công nhìn An Ngọc Oánh khóc đến không kịp thở, trong đầu bạo nộ không ngừng, rõ ràng theo kế hoạch sẽ không phải như vậy, bọn ngu xuẩn này, động tác làm sao lại dẫn đến trường hợp lúc này chứ!
Tiết quốc công biết lần này lại hãm hại Thẩm Vân Khanh bất thành, nếu hắn bây giờ còn không mở miệng, chỉ sợ An Ngọc Oánh sẽ bị bệ hạ trực tiếp kéo xuống, người có mạng họa quốc, dù là ai thì bậc đế vương đều sẽ không dễ dàng bỏ qua!
Hắn "hưu" một tiếng đứng lên, bước vài bước đến trước mặt Minh Đế, cúi đầu khom người, trên mặt tràn ngập ý trách cứ: "Bệ hạ, Ngọc Oánh nàng là do thần nhìn nó lớn lên, trừ việc mỗi ngày ở nhà học tập nữ giới nữ huấn, thì chỉ chăm chú học khiêu vũ, lòng không vết nhơ, tầm nhìn hạn hẹp, người như vậy làm sao có thể gánh nổi cái danh yêu nữ họa quốc chứ, xin hãy bệ hạ không nên bị một lời phán mà làm mờ mắt!"
Oánh phi lúc này cũng quỳ xuống, nâng lên khuôn mặt đầy nước mắt, nói với Minh Đế: "Bệ hạ, muội muội nàng nhu nhược như liễu, dù thế nào cũng không phải là loại người có dã tâm, nô tì cùng muội muội từ nhỏ cùng nhau lớn lên, làm sao có thể không biết tính tình của nàng như thế nào!"
Oánh phi ngày thường ở trong lòng Minh Đế thuộc loại mềm mại, rất hiểu ý người, nàng nói mình và An Ngọc Oánh cùng nhau lớn lên, cũng là đang nói cho Minh Đế, chúng ta là tỷ muội, tính cách không kém xa.
Mà lúc này Tiết Đông Hàm cùng Hải thị cũng đi tới cầu tình, ngoài ra còn mang theo bọn người Tiêu An Bá, nhất tề đều quỳ xuống, đồng loạt giúp An Ngọc Oánh cầu tình.
Thần trí của Tứ hoàng tử từ trên người Vân Khanh thu hồi, khi nhìn đến một màn trước mắt, đáy mắt lộ ra hai luồng sáng sâu thẳm, ngón tay gắt gao nắm thành quyền, tiêu rồi, tiêu rồi, lần này là chân chính tiêu rồi.
Mà An lão thái quân dù sao cũng là người lớn tuổi, một cái thọ yến nháy mắt biến thành trên yến hội bắt người, nhất thời cũng chưa kịp phản ứng, dù sao bà cũng không phải là người tham dự trong việc này, không giống như Oánh phi bọn họ đã sớm biết xảy ra chuyện gì, cho đến lúc này bà vừa kịp thích ứng với tình hình một chút, lại nhìn thấy một tràng quỳ bên dưới, lòng thầm nghĩ không tốt, nếu chỉ có Tiết thị cầu tình thì cũng thôi, dù sao Tiết thị là nương của An Ngọc Oánh, nàng thương nữ nhi nên sốt ruột, cầu tình là việc không thể tránh khỏi, nhưng trước mắt nhiều người như vậy, Ninh Quốc Công, Tiết quốc công, Tiết An Bá bọn họ đều ở nơi này, những người này ở trong triều đều là người có địa vị.
Một tiểu nữ tử như An Ngọc Oánh, chỉ là một khuê trung nữ tử, vậy mà lại có nhiều người như vậy giúp nàng cầu tình, có mạng lưới quan hệ rộng thế kia, nếu ngày sau nàng thật sự có tâm tư khác, ai dám nói nàng không thể làm ra chuyện soán vị chứ!
Vân Khanh trước nhìn thoáng qua An phu nhân, thấy nàng gắt gao giữ chặt An Tuyết Oánh đang muốn lên phía trước cầu tình, liền biết An phu nhân chỉ sợ cũng nhìn ra một chút manh mối rồi, chỉ cần Tuyết Oánh không có việc gì, nàng liền an tâm.
Nàng tự nhiên nâng chung trà lên, cúi đầu nhấp một ngụm, trong mắt phượng là sự mỉa mai không che giấu, thế lực của Tiết quốc công cũng thật lớn, hắn chỉ nói một câu, lại có thể khiến cho nhiều người cầu tình như vậy, quả nhiên là người khó đối phó.
Nhưng nếu thế lực không lớn như vậy, hôm nay An Ngọc Oánh có lẽ sẽ không xui xẻo như thế đâu.
Minh Đế nhìn những người quỳ trên mặt đất này, tựa hồ nếu ông không tha thứ cho An Ngọc Oánh, bọn họ vẫn sẽ tiếp tục quỳ như vậy, lãnh ý trong mắt càng ngày càng đậm, nhìn An Ngọc Oánh đang khóc sướt mướt, cũng chỉ cảm thấy đây là một nữ tử giỏi về ngụy trang, vào lúc này trong đầu Minh Đế đang suy nghĩ, đó chính là An Ngọc Oánh có thể khiến nhiều người như vậy cầu tình, dù đây là cầu tình vì Ninh Quốc Công hay Tiết quốc công, tóm lại những người này đều là đang giúp nàng cầu tình!
Giọng nói của ông lạnh lẽo, không có một tia cảm tình đảo qua mọi người đang có mặt, cuối cùng rơi xuống trên người An Ngọc Oánh, lúc này làn váy đỏ diễm lệ như lây dính máu của gia tộc ông, liền vẫy tay nói: "Người đâu, đem An Ngọc Oánh kéo vào Thiên Lao!"
Thiên Lao là phòng giam do Hoàng đế trực tiếp cai quản, dù quan chức lớn như Đại Lý Tự, Hình bộ, Kinh Triệu Phủ đều phải trải qua nhiều phen thẩm vấn điều tra, người tiến vào Thiên Lao tuyệt đối chỉ có một con đường chết, bởi vì nhất quốc chi quân sẽ không buông tha cho hắn!
"Đừng mà, ta không muốn đi Thiên Lao, cha, nương, ngoại công, cứu con a, cứu con! Nương, nương......" An Ngọc Oánh cơ hồ là kinh hoảng điên cuồng gào lên, liều mạng giãy dụa muốn thoát khỏi sự giam cầm của thị vệ, hai chân vùng vẫy trên mặt đất, hoàn toàn không còn hình tượng gì, so với phong cảnh nàng ta khiêu vũ tuyệt đẹp trước đó mà nói, quả thực là một cái ở trên trời, một cái ở dưới đất!
"Kéo xuống!" Minh Đế căn bản là mặc kệ mọi chuyện, bàn tay to vung lên, ngữ khí đầy chán ghét, hàn ý nơi đáy mắt cơ hồ làm cho mọi người tê rần, nếu có người còn dám nói thêm một câu nữa, chỉ sợ Minh Đế sẽ cho thị vệ cùng kéo vào Thiên Lao!
An Ngọc Oánh há miệng thở dốc như muốn nói gì đó, nhưng vào lúc này, Ninh Quốc Công phu nhân Tiết thị sau một lúc yên tĩnh, liền lớn tiếng nói: "Bệ hạ, thần phụ có việc muốn bẩm!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT