Thu Thủy sau khi nói xong, ở một bên đợi nửa ngày cũng chưa thấy Vi Ngưng Tử nói chuyện, không khỏi trừng mắt nhìn, chẳng lẽ Vi Ngưng Tử đã giận đến choáng váng sao? Dư quang thoáng nhìn thấy thân ảnh Nhị công chúa đang tiến lại đây, ánh mắt đột nhiên sáng ngời, lộ vẻ kinh dị, thanh âm khoa trương lại mang theo ủy khuất nói: "Tử di nương, ta và ngươi nói chuyện, ngươi tại sao lại không để ý tới ta? Tất cả mọi người đều là di nương, thân phận đều giống nhau, ngươi bày cái tư thái cao cao tại thượng kia làm gì, còn tưởng rằng mình vẫn là Cảnh phu nhân sao? Chủ mẫu hiện tại của chúng ta là công chúa điện hạ đó!"

Nhị công chúa miễn cưỡng đi tới, thanh âm vừa vặn bay vào tai nàng ta, nhất thời hai hàng lông mi dựng đứng lên, nhìn vùng bụng lồi lên của Vi Ngưng Tử mà muốn phát hỏa.

Ma ma bên cạnh nhìn thấy không tốt, chạy nhanh giữ chặt nàng ta: "Nhị công chúa, hôm nay là ngày đầu nhận lễ trà, có gì đợi lát nữa hãy nói." Bà ta là Lão ma ma từ trong cung tới, làm sao không biết ý định châm ngòi của Thu Thủy, sợ Nhị công chúa chưa uống trà đã gây sự, tuy rằng thân phận cao quý, nhưng nếu bị truyền ra cũng quá kỳ cục, thêm vào đó chắc chắn sẽ hại hoàng hậu bị mắng.

Nhị công chúa thế này mới một lần nữa nhớ lại địa vị ngày hôm nay của mình, hất cằm lên, đi đến giữa chính sảnh ngồi xuống, còn Cảnh Hựu Thần thì ngồi ở vị trí bên cạng nàng ta.

Thu Thủy trời sanh hiếu động, trang phục thường ngày cũng lấy màu sắc tươi sáng làm chủ đạo, trên người mặc áo màu da cam thêu ám văn điệp luyến phối với áo khoác ngắn, phía dưới mang váy dài màu tối, cả người thập phần tươi tắn, một đôi mắt to bát quái chuyển không ngừng, thoạt nhìn liền biết là người không an phận, trên đầu cài hai cây trâm cúc hoa kim ngân.

Nhìn thấy Nhị công chúa tiến vào cũng không chỉnh Vi Ngưng Tử, nàng ta còn thấy có chút kỳ quái, nghe nói tính cách Nhị công chúa vô cùng xúc động, như thế nào hôm nay lại trầm ổn như vậy, bất quá nàng ta vẫn cười hì hì qua bên kia hành một cái đại lễ với Nhị công chúa, bưng trà nói: "Nhị công chúa, thỉnh uống trà."

Nếu là gia đình bình thường, khi cưới con dâu, thiếp thất đều phải xưng ‘phu nhân’, nhưng điều lệ Phò mã vừa ban bố, tuy rằng không nói Phò mã cùng người nhà khi nhìn thấy công chúa là phải hành lễ hay phải tự xưng vi thần gì đó, nhưng công chúa lại không còn theo phu quân xưng là phu nhân, mà là Phò mã phải đi theo cách phân vị của công chúa mà xưng hô.

Cảnh Hựu Thần nghe xong lại cảm thấy có chút khó chấp nhận, ngón tay khi nắm cốc trà hơi hơi dùng sức, lại như không việc gì mà thả lỏng, nhấp một ngụm trong chén lại thấy loại trà này không còn thơm ngát như trước kia.

Nhị công chúa biết Thu Thủy, cũng biết rõ thân phận của nàng ta, là muội muội của một di nương trong phủ An Bá, chỉ là một bình dân mà thôi, thân phận thấp kém, cho dù như thế nào cũng không tạo nên mưa gió gì.

Hơn nữa vừa rồi nghe Thu Thủy nói chuyện như đang thực giữ gìn địa vị của mình, liền cũng không làm khó xử nàng ta, bưng trà lên uống một ngụm, dùng khăn lau miệng, cho ma ma để lên khay một cái hồng bao nói: "Được rồi, ngươi bây giờ đứng qua một bên đi."

Khẩu khí này, hoàn toàn không xem Thu Thủy như thiếp thất, giọng nói như đang sai sử nha đầu, sắc mặt Thu Thủy không được tốt lắm nhưng vẫn không nói gì. Ở đáy lòng nàng ta, công chúa vẫn rất trâu bò, là nữ nhi của Hoàng đế đó, không thể dễ dàng đắc tội, bằng không sẽ bị kéo ra ngoài chặt đầu, không thể không nói, có đôi khi loại ý thức bình dân này đối với Thu Thủy cũng có tác dụng như bùa hộ mệnh.

Nhị công chúa cũng không phải không thấy được sắc mặt của Thu Thủy, chỉ là lực chú ý của nàng ta lúc này đều đặt ở trên người Vi Ngưng Tử rồi.

Đôi mắt của nàng ta hơi có chút lé, cứ như vậy nheo mắt nhìn Vi Ngưng Tử, thấy ả một thân yên liễu sắc(màu xanh xám) với hoa Hải Đường bằng bạc thiếp vàng, bên dưới là váy dài thêu cành liễu màu xanh lá nhạt, trên đầu chải búi tóc Hướng Nguyệt, bên trên là hai cây trâm bạc dài treo bạch ngọc, cả người thoạt nhìn tươi mát lại không mất trịnh trọng, nhìn vào liền lộ ra một cỗ kiều mỵ, như một đóa hoa đào đang bắt đầu nở rộ, chỉ là sắc mặt có chút kém, cho dù đã dùng phấn che đậy nhưng dưới mắt vẫn lộ ra chút xanh xao.

Vi Ngưng Tử, Nhị công chúa ngược lại am hiểu tường tận, sau khi thân phụ chết liền đến Dương Châu nương tựa nhà dì, kết quả bởi vì chuyện vu thuật bị An Bá đuổi ra khỏi phủ, thiếu chút nữa đã chết, sau lại được Uy Vũ Tướng Quân cứu trở về, nhận làm nghĩa nữ, sau lại bởi vì ở trên Trạng Nguyên yến cùng Cảnh Hựu Thần xảy ra gièm pha, mới được Cảnh Hựu Thần cưới về.

Việc này, sau khi Nhị công chúa cùng Cảnh Hựu Thần có thông đồng, đã sai người tra xét rành mạch, nàng ta không chỉ một lần cười nhạo thân phận của Vi Ngưng Tử, nói đến cùng cũng chỉ là một bé gái mồ côi, dựa vào cái gì mà muốn cùng nàng ta đấu.

Ngày hôm nay vừa thấy, thật là trời sinh nhu mì như nước cực kỳ dụ người, khó trách Cảnh Hựu Thần còn cầu mẫu hậu đừng hưu ả ta, khuôn mặt yêu mị này, nhìn thấy đã gai mắt.

Lúc này Nhị công chúa đã hoàn toàn xem nhẹ việc Vi Ngưng Tử còn đang mang thai, cảm thấy tất cả đều là bởi vì Vi Ngưng Tử rất xinh đẹp, mới có thể khiến Cảnh Hựu Thần không hưu ả ta, tình nguyện thu làm tiểu thiếp.

Vi Ngưng Tử trong bụng mang thai, từ khi thấy Cảnh Hựu Thần đi ra liền dùng hạnh mâu như nước khẩn cầu nhìn hắn, hi vọng không cần quỳ xuống kính trà, Cảnh Hựu Thần thật ra đã bị đôi mắt kia đả động, nhưng dù thế nào hắn cũng hiểu rằng không thể mở miệng, nếu không kính trà, Vi Ngưng Tử chắc hẳn sẽ bị Nhị công chúa tìm lý do lập tức hành hạ đến chết, liền dời đi ánh mắt không nhìn tới ả ta nữa.

Vi Ngưng Tử biết người nam nhân không thể dựa vào được nữa, có thể để mình từ thê thành thiếp, nam nhân ngoan tâm ác độc như vậy thì còn có thể cầu xin gì nữa chứ.

Ả ta chỉ hy vọng đứa nhỏ trong bụng có thể mạnh mẽ không chịu thua kém, đến lúc đó dù thế nào thì mình cũng còn có một đứa trẻ bên người, nếu là con trai nói không chừng còn có thể giúp ả thoát khỏi những ngày tháng sau này.

Nghĩ đến đây, Vi Ngưng Tử bưng lên nước trà Phấn Lam đưa tới, thật cẩn thận quỳ trên mặt đất, tư thái cung kính giơ cao khay trà, nói với Nhị công chúa: "Nhị công chúa, thỉnh uống trà."

Nhị công chúa nhìn Vi Ngưng Tử động tác cẩn thận, cứ như nếu dùng sức mạnh quá sẽ bị gãy thắt lưng không bằng, khiến nàng ta nhớ tới những mỹ nhân luôn cùng Hoàng hậu tranh sủng, hơn nữa cũng vì thân phận đặc thù trước kia của Vi Ngưng Tử, nàng ta liền cười lạnh một tiếng, ánh mắt hướng về phía trước lộ ra tầng tầng nếp nhăn trên cái trán ngắn: "Trà của ngươi, Bổn cung thật không dám uống."

Vi Ngưng Tử ngẩn ra, ngẩng đầu lên nhìn Nhị công chúa, không rõ lời này của nàng ta là có ý gì, vốn trong lòng có chút lo sợ bất an, nay tất cả đã trở thành hiện thực, xem ra vị Nhị công chúa này nhất định muốn tạo phiền toái cho ả.

"Nhị công chúa, có lẽ trà vẫn còn nóng, tì thiếp sẽ cầm một lát, đến khi trà nguội rồi ngài lại uống." Vi Ngưng Tử hít sâu một cái, mang trên mặt nụ cười, ôn nhu nói.

Nhị công chúa cũng không nghĩ tới Vi Ngưng Tử bị nàng ta nói như vậy mà còn có thể bảo trì bình thản, xem ra cũng không phải dễ đối phó, đương nhiên, ở trong lòng Nhị công chúa, nàng ta cảm thấy người khác đều hẳn là kẻ thiếu kiên nhẫn.

"Không phải độ ấm của trà cao hay không cao, vấn đề là, theo Bổn cung dược biết, ngươi đầu tiên là mất cha, sau nương ngươi lại hấp hối, bây giờ còn nằm ở trên giường dậy không nổi, nghĩ tới nghĩ lui, Bổn cung cảm thấy ngươi như vậy, đại khái chính là số mạng khắc chết cha mẹ như lời đồn, nay cha mẹ ngươi cũng không còn để ra mặt, mà Bổn cung làm chủ mẫu của ngươi, cũng có chữ ‘mẫu’, nếu để khắc tinh ngươi dâng trà, ai biết có khắc chết Bổn cung hay không!" Nhị công chúa càng tỏ thái độ không tốt, lời nói ra cũng phi thường khó nghe, khiến Cảnh Hưu Thần nghe được lập tức nhíu mày, dùng sức "khụ " hai tiếng.

Phía sau ma ma cũng biết không ổn, nào có chuyện tân hôn ngày thứ hai khi uống trà chủ mẫu lại trái một câu, phải một câu mà châm chọc thiếp thất chứ, cho nên thấp giọng nhắc nhở nói: "Công chúa, ngày đại hỉ, điềm xấu."

"Ngươi xem, ngay cả ma ma là người biết quy củ như vậy đều cảm thấy ngươi là một điềm xấu." Nhị công chúa hoàn toàn không nghe hiểu ý tứ của ma ma, cảm thấy hành động này của bà ta cũng không tệ.

Vi Ngưng Tử nghe những lời chỉ trích của nàng ta, cảm thấy đầu cũng đau, dù nói như thế nào, cha của ả cũng vào lúc ả hơn mười tuổi mới mất, việc này làm sao có thể nói là ả khắc cha, hơn nữa nếu nói tiếp tục khắc người thân thì cũng là Vi phu nhân của Vi tướng quân, từ trước tới nay chưa có chuyện khắc chủ mẫu bao giờ.

Ả ta chịu đựng cơn vũ nhục này, mạnh mẽ tỏ ra bình tĩnh nói: "Nhị công chúa hồng phúc tề thiên, không lẽ người bình thường có thể sánh bằng."

"Vậy cũng nói không chừng, mệnh số này nếu cường đại, không những khắc chết Bổn cung, Phò mã, còn có những người khác nữa, chờ mọi người chết sạch, cuối cùng chỉ còn lại một mình ngươi, không biết số mạng cường đại này khi sinh con có thể sinh ra một tiểu khắc tinh không!" Nhị công chúa ngữ khí không có chút nhân nhượng, dáng vẻ nhìn Vi Ngưng Tử tràn đầy khinh bỉ, trong lòng cảm thấy thống khoái rất nhiều.

"Nhị công chúa, uống trà đi." Cảnh Hựu Thần thấy Nhị công chúa lời nói càng ngày càng không đâu vào đâu, thật sự là không thể nhịn được nữa, một vị công chúa, làm sao có thể là loại đức hạnh này, hắn cảm thấy mình thật sự đã nhặt được một công chúa ‘kỳ ba’ nhất của vương triều Đại Ung về nhà rồi.

Nhị công chúa vừa nghe Cảnh Hựu Thần mở miệng nói chuyện, trong lời nói tựa hồ rất thương tiếc Vi Ngưng Tử liền lại tức giận, hiểu được ả hồ ly này trong lòng hắn chính là bảo bối, nàng ta mới nói vài lời đã hắn đau lòng rồi.

"Chuyện của nữ nhân, một nam nhân như chàng không cần hỏi tới!"

Nhị công chúa không chút khách khí phản bác Cảnh Hựu Thần, mặc kệ Cảnh Hựu Thần bị những lời này làm tức đến trên mặt một trận trắng một trận xanh, sau đó trừng mắt liếc Vi Ngưng Tử đang cúi đầu, trong lòng ghen tức lồng lộn, liền vươn tay bưng trà lên, đưa đến đầu Vi Ngưng Tử đổ xuống.

Đây quả thật là một động tác bộc trực, ngay cả một chút làm bộ cũng không có, cứ như vậy mà đổ xuống, khiến Thu Thủy cùng những nha hoàn cung nữ đang trong phòng cũng xem đến trợn mắt há hốc mồm.

Những người khác ít nhất phải làm chút động tác giả, nói vài lời khách khí, mà Nhị công chúa sau khi đổ xong liền ném ly lại vào trong mâm, tiếp nhận khăn cung nữ truyền đến lau tay nói: "Trà này uống không ngon, Bổn cung không uống nữa."

"Trà uống rồi, nàng mau để cho người ta đứng lên đi." Cảnh Hựu Thần nhìn cả người Vi Ngưng Tử ướt sũng, khuôn mặt kiều mỵ kia lập tức trở nên chật vật, rốt cuộc Vi Ngưng Tử cũng từng là chính thất của hắn, đột nhiên bị biếm làm thiếp, cũng đã đủ ủy khuất rồi, nay còn bị vị Nhị công chúa tính tình thất thường này đổ cả ly nước trà nóng lên đầu, liền có chút đau lòng, lại nhìn tay nàng còn đang che bụng, nghĩ đến ở nơi đó là con của mình, nên mở miệng nói.

"Đứng lên cái gì? Để cho nàng ta quỳ, ngay cả trà cũng bưng không được, còn không bằng một nô tỳ!" Nhị công chúa lau tay, quăng khăn qua một bên, đôi mắt nhìn thấy tầm mắt đau lòng của Cảnh Hựu Thần, trong lòng càng khó chịu, lạnh giọng quát lên.

"Công chúa đối với tì thiếp như thế nào cũng không có vấn đề gì, nhưng trong bụng tì thiếp đang mang cốt nhục của phu quân, nếu cứ tiếp quỳ thế này chỉ sợ đứa bé trong bụng chịu không nổi, xin công chúa khoan hồng hãy bỏ qua cho tì thiếp lần này, tì thiếp ngày sau nhất định sẽ luyện tập nhiều hơn, để khi bưng trà có thể khiến công chúa vừa lòng." Vi Ngưng Tử nhìn qua một màn vừa rồi, biết Cảnh Hựu Thần ở trước mặt công chúa không thể giúp ả nói chuyện, càng nói công chúa càng tức giận, không bằng mình mở miệng nhờ thì kết quả sẽ tốt hơn. Tuy rằng bị đổ nước trà lên đầu, nhưng Vi Ngưng Tử biết mình không thể cùng Nhị công chúa so đo sự khác biệt của thân phận, Nhị công chúa không phải Thu Thủy, không phải lúc cứng đối cứng.

Nhị công chúa nhìn nhìn dáng vẻ nàng ta che chở bụng, nghĩ đến đó chính là đứa bé nàng ta cùng Cảnh Hựu Thần lăn lộn trên giường mà có được, sắc mặt liền càng khó coi, cả người như một lọ dấm chua ngàn năm bị đổ nghiêng ra, trên mặt ngay cả một tia đồng tình cũng không có, vụt một cái liền đứng lên, ngữ khí chua chát ngoan lệ, nói: "Nơi này là phủ Công chúa, trong phủ này chỉ có đứa bé trong bụng Bổn cung mới được xem như con của Phò mã, đứa nhỏ trong bụng ngươi ai biết có phải là dã loại từ chỗ khác có hay không, cho dù không phải, thì cũng không có liên quan gì đến Bổn cung, ngươi liền thành thành thật thật quỳ gối ở nơi này, khi nào có lệnh của Bổn cung thì mới được đứng lên, ngươi quỳ tiếp cho ta!" Nàng ta không tin quỳ cả một ngày, tiện chủng trong bụng này cũng không rớt ra, nếu là như thế thì nàng ta còn có chiêu khác, nàng ta mới sẽ không ở trong phủ mình đi nuôi đứa nhỏ của người khác!

Vi Ngưng Tử chưa từng nghe qua loại câu thoại vớ vẩn thế này, chỉ nâng mắt lên, không biết làm sao mà nhìn Cảnh Hựu Thần, điềm đạm đáng yêu nhờ vả.

Nàng ta nói lời này, một chút cũng không cố kỵ đến thể diện của Cảnh Hựu Thần, nếu sắc mặt của Cảnh Hựu Thần vừa rồi là xanh trắng không ngừng, nay chính là hừng hực đỏ rực, lập tức đứng lên nói: "Nhị công chúa, tuy rằng ta là Phò mã của nàng, nhưng nàng ấy cũng là thiếp thất của ta, trong bụng đang mang là hài tử của ta, không phải là dã loại gì, nàng làm sao có thể để cho nàng ấy vẫn cứ quỳ như vậy, một thai phụ như nàng ấy quỳ lâu như vậy làm sao chịu được!"

Vốn ma ma bên cạnh nghe được lời của Nhị công chúa, tính đợi lát nữa trở về khuyên giải an ủi vài câu, để cho Vi Ngưng Tử sớm chút đứng lên, bà ta cũng không phải vì tội nghiệp Vi Ngưng Tử, chỉ là muốn bảo vệ thanh danh của Hoàng Hậu thôi.

Nhưng lúc này nghe Cảnh Hựu Thần nói như vậy, khiến Nhị công chúa hoàn toàn bạo phát, nàng vút một cái liền xoay người lại, nhìn Cảnh Hựu Thần, mắng: "Ta biết trong lòng chàng yêu là ả hồ mị này mà, chàng cưới ta chẳng qua cũng chỉ vì tiền đồ của chàng thôi đúng không, để cho ả ta quỳ một chút chàng liền không đành lòng, ta vì chàng còn lên tới Kim Loan điện cầu Phụ hoàng, tại sao lại chưa từng thấy chàng đau lòng cho ta, Cảnh Hựu Thần, chàng là đồ lang tâm cẩu phế! Nay thấy ta không giúp ích được gì cho tương lai của chàng, ngược lại còn trở ngại quan đồ của chàng, khiến chàng không thể đạt thành tâm nguyện, chàng liền đối với ta vô tình vô nghĩa như vậy! Ta cho chàng biết, chàng càng thương tiếc ả, ta lại càng muốn tra tấn ả, chàng càng thương tiếc tiện chủng đó, ta hiện tại liền muốn đem đứa bé kia đánh rớt!"

Nhị công chúa rống xong xoay người liền đá một cước vào Vi Ngưng Tử, Vi Ngưng Tử từ lúc nàng ta hóa cuồng đã làm xong chuẩn bị, lúc này nghiêng người tránh đi, một cước kia không đá đến bụng, nhưng cũng đá vào ngực, nhất thời ả bị đau ngã xuống.

Cảnh Hựu Thần nghe thấy giọng nói sắc nhọn của Nhị công chúa, mỗi câu chỉ trích đều đâm trúng nỗi đau của hắn, hắn chỉ cảm thấy đầu óc phát đau, ánh mắt thấy Nhị công chúa không phân rõ phải trái liền trực tiếp đá con của mình như vậy, lập tức vọt lên muốn ngăn lại động tác của Nhị công chúa để cứu nhi tử.

Nhưng Nhị công chúa chỉ nhìn thấy hắn lao về phía mình, sắc mặt dữ tợn, đôi mắt hung ác, dáng vẻ thoạt nhìn giống như muốn đánh mình, nhất thời nàng ta giận đến tức ngực, cùng Cảnh Hựu Thần đơn đấu.

Nhị công chúa ở trong cung cũng từng được dạy chút công phu quyền cước, không phải là loại nữ lưu hoàn toàn yếu kém, khi phát điên rất là khủng bố, nàng ta cầm lấy tóc Cảnh Hựu Thần liều mạng nhéo a, kéo a, còn dùng sức cắn!

Mà võ công Cảnh Hựu Thần không tệ, tuy rằng nhìn thấy hành vi của Nhị công chúa thật sự là không thể nhịn được nữa, nhưng rốt cuộc cũng không dám ra tay với nàng ta, chỉ có thể dùng sức chế trụ tay nàng ta, không cho nàng ta dùng lực quá lớn, miễn cho toàn bộ da đầu của hắn đều bị kéo đi!

"Mẹ nó, các ngươi còn chưa đến hỗ trợ, ta sắp bị hắn đánh chết rồi!" Nhị công chúa bị bàn tay to của nam tử kiềm hãm không thể động đậy, liền phát huy công phu sư tử gầm, lớn tiếng thét chói tai.

Trong bốn ả cung nữ có hai người có võ công, lúc này nghe được Nhị công chúa thét chói tai, lập tức đi lên chế trụ cổ tay Cảnh Hựu Thần, dùng sức đè bả vai của hắn xuống, Cảnh Hựu Thần lập tức bất lực.

Sức mạnh kiềm chế tay của Nhị công chúa bị thả lỏng, cơn giận xông lên đầu, hoàn toàn mất đi lý trí của ngày thường, nàng ta trực tiếp lấy khay trà trên bàn hướng đầu của Cảnh Hựu Thần mà nện xuống.

"Cũng dám cùng Bổn cung một vốn một lời đối đầu! Ngươi nha, lá gan cũng quá lớn rồi!"

"Không đánh ngươi, ngươi cũng không biết bản công chúa lợi hại!"

Cái khay kia bang bang không ngừng đánh vào người Cảnh Hựu Thần, đánh cho đến khi hắn lui cũng lui không được, tay lại không động đậy được, cả người chỉ có thể dùng chân ngăn cản, Nhị công chúa thấy hắn còn dám đỡ, trực tiếp ngồi lên người Cảnh Hựu Thần, đè lại hoạt động của hắn, càng thêm dùng sức đập!

Nếu phải dùng từ ngữ để hình dung suy nghĩ của Cảnh Hựu Thần lúc này thì phải là —— sống không bằng chết!

Nhị công chúa mười mấy năm qua vẫn lớn lên dưới sự bảo vệ của Minh Đế cùng Hoàng hậu, dù là trong cung ngoài cung đều không có người dám khi dễ nàng ta, mà người chọc nàng ta nay cũng không khác gì một khối tử thi rồi.

Hiện tại nàng ta lập gia đình, cũng hoàn toàn không có chút ý thức đã trở thành phu nhân của người ta, trong tiềm thức của nàng ta, Phò mã là cái gì, Phò mã chính là nam sủng nàng ta danh chính ngôn thuận cưới a, so với tiểu quan bên ngoài kỳ thật cũng không có gì khác nhau, bất quá là một gã có chút xinh đẹp quy củ hơn thôi, đều là loại phải nịnh hót nàng ta, lấy lòng nàng ta, đem nàng ta ở trên giường dưới giường đều hầu hạ thư thư phục phục mới đúng.

Còn người này, dám vì một ả hồ ly tinh mà tranh luận với nàng ta thì thôi, nay thế nhưng còn dám động thủ với mình, chẳng lẽ không muốn sống rồi sao?!

Nhị công chúa hung hăng đánh Cảnh Hựu Thần đến sao bay đầy mắt, đầu choáng váng, con mắt sưng lên, lỗ mũi đổ máu, rốt cuộc không còn sức động đậy, bị Nhị công chúa dùng hành vi bạo lực như thế làm hắn sợ tới mức ngây người, ma ma bên cạnh mới hồi phục tinh thần lại, cũng không dám tiến lên khuyên, sợ Nhị công chúa nếu còn chưa đánh đủ thì một lát nữa sẽ quay sang đập mình, nên chỉ dừng ở nơi có khoảng cách xa một chút mà hô: "Nhị công chúa, được rồi, Phò mã biết sai rồi."

"Hừ!" Nhị công chúa nhìn Cảnh Hưu Thần nằm trên mặt đất như cá chết, hừ lạnh một tiếng, quăng cái khay sang bên cạnh, đứng lên, khinh thường nói: "Mới đánh vài cái như vậy liền giả chết! Ngươi nếu đã muốn nằm, trước khi trời tối, các ngươi ai cũng không được dìu hắn đứng lên, để cho hắn ở trong này nằm đủ thì thôi!" Nếu không phải buổi tối nàng ta vẫn còn đợi hắn hầu hạ, thì chắc chắn nàng ta sẽ cho hắn ở trong này ngủ cả ngày!

Cung nữ cùng nha hoàn hai mặt nhìn nhau, không khỏi có chút đồng tình đối với Phò mã gia đang nằm trên đất, người sáng suốt đều nhìn ra được a, Phò mã làm sao nguyện ý nằm, hai cánh tay hắn bị khóa, lại bị Nhị công chúa mãnh liệt đập vào mặt như vậy, dù là ai cũng sẽ không đứng nổi a.

Nhưng mà, không ai dám đứng ra nói thêm một câu, mỗi người đều rụt cổ, tận lực khiến cho mình trở nên vô hình, Thu Thủy lại chậm rãi cong người, hận không thể biến mình thành quả cầu nhỏ, đừng để cho vị công chúa bưu hãn trước mặt này phát hiện mới tốt.

Nhị công chúa đánh Cảnh Hựu Thần xong, dư quang liếc đến chỗ Vi Ngưng Tử đang bị dọa đến ngu người, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của ả trắng bệch, bộ dáng ôn nhu kiều diễm. Chính vì ả hồ ly tinh này, mới khiến nàng ta tân hôn ngày thứ hai đã ầm ĩ cùng Phò mã gia, trước khi cưới, Cảnh Hựu Thần chính là ôn nhu nhỏ nhẹ, đối với nàng ta tốt lắm, nhất định là vì Vi Ngưng Tử không phục chuyện mình chiếm vị trí vốn có của ả mà ở trước mặt Phò mã xúi giục, bằng không Phò mã sẽ không thay đổi thành như vậy.

Nhị công chúa tuy rằng đánh Cảnh Hựu Thần, nhưng trong lòng kỳ thật vẫn còn thích Cảnh Hựu Thần, nay nhìn thấy Vi Ngưng Tử, liền giống như phần lớn nữ nhân trong thiên hạ, cảm thấy nam nhân của mình không sai, đều là lỗi của nữ nhân khác.

"Người đâu, Tử di nương không tôn trọng chủ mẫu, xúi giục Phò mã động thủ ẩu đả với công chúa, đem nàng treo lên cây đại thụ trong sân cho ta, ba ngày sau mới thả xuống!"

Mệnh lệnh vừa ra, Vi Ngưng Tử sợ tới mức cả người phát run, Nhị công chúa này hoàn toàn không theo bài bản gì a, ám chiêu gì ả cũng không dùng đến, hoàn toàn là không biết xấu hổ mặt dày cãi lý, mình nếu bị treo ba ngày, đừng nói đến đứa nhỏ trong bụng chịu không nổi, ngay cả bản thân cũng chỉ sợ chỉ còn một hơi tàn!

Ả rất nhanh quay đầu, nhìn ma ma duy nhất ở giữa sân, từ hành vi của ma ma vừa rồi mà nói, bà ta vẫn biết một chút lễ pháp, trong mắt mang theo kỳ vọng nói: "Tì thiếp không có mạo phạm công chúa, cũng chưa từng xúi giục Phò mã, mọi người ở đây đều thấy được, là Phò mã tự mình đi qua, tì thiếp cái gì cũng không có làm a."

Không thể không nói, Vi Ngưng Tử là một người cực kỳ thông minh, ả dưới tình huống như vậy còn có thể cố sức phân tích ra tác dụng của mỗi người, nhưng ả thật sự không nhìn thấu Nhị công chúa rồi.

Nhị công chúa đi đến trước mặt Vi Ngưng Tử, trả lời ả chính là một cước đá ra, cười lạnh nói: "Nơi này là phủ công chúa, mọi người đều là người của Bổn cung nhân, ai dám giúp ngươi nói thêm một câu, Bổn cung hiện tại liền lôi hắn đi ra ngoài đánh chết cho chó ăn, các nàng không có lá gan này! Bổn cung là công chúa, ngươi là bình dân, Bổn cung là chủ mẫu, ngươi là thiếp, Bổn cung nói ngươi mạo phạm thì chính là mạo phạm, người đâu, đem nàng ta treo ngược lên cây!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play